Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 29
Au: Có thể chap 28 hơi khó hiểu vì mình viết còn non tay.
Thật ra là bối cảnh nhảy liên tục giữa hai kiếp đó ạ.
Và có một sự thật là những chuyện ở kiếp trước đó là chuyện ngoài đời của mình...
***
Đăng nhíu mày: "Điên à mà ngồi đây? Có thấy trời mưa không?"
Tôi thở dài, tránh né ánh mắt kia, phủi bụi quần rồi đứng dậy.
Trong vô thức, chiếc ô nhỏ dần nghiêng về phía tôi.
Tôi để ý vai áo bên kia của Đăng lấm tấm những hạt mưa.
Tôi kéo sát Đăng lại, nhỏ giọng: "Đi vào thôi.
Mưa ướt cảm lạnh mất."
Đăng cũng thoải mái hơn được phần nào: "Tao mới là người phải nói câu đấy."
Vừa vào lớp thì trống báo hiệu tiết hai vang lên.
Tôi vừa thấy ánh mắt của Quỳnh nhìn về phía này.
Cả lớp đang cắm cúi nhìn chỗ khác, tự dưng nhìn chằm chằm ra cửa làm gì?
Hôm nay là ngày mà tôi và Lưu Minh hẹn gặp nhau trên sân thượng để tập.
Nhưng trời mưa thế này, có lẽ là nghỉ thôi.
Vừa mở điện thoại ra định nhắn bảo anh ta một câu, thì anh ta đã xuất hiện ngay cửa lớp.
Văn Công, đứa nhiều chuyện ngồi ở cửa lớp rú tên tôi:
"Minh Hân, có anh nào tìm mày này."
Cả lớp theo đó quay ra nhìn ngó ở cửa lớp.
Giang hẩy tay tôi: "Ối dồi ôi, đẹp trai thế?"
Tôi cười không cảm xúc, đá chân Giang rồi đứng dậy.
Lưu Minh ăn mặc chỉn chu hơn ngày đầu tiên tôi gặp.
Chiếc áo đồng phục trắng được cài khuy áo đầy đủ, bên ngoài là áo khoác vải đen mỏng có mũ.
Tóc mái vẫn rẽ sang hai bên.
Tôi khẽ nhíu mày:
"Mặc thế này không lạnh hả?"
Lưu Minh cười hì một cái, rồi đưa tay kéo khoá áo lên.
Đến giữa đoạn thì bị rắt, kéo mãi không lên được.
Tôi nheo mắt, ngó vào.
Thì ra là bị mắc một phần vải bên trong.
"Kéo cái phần áo bị mắc ở trong ra."
Lưu Minh ngẩng lên, rồi nhìn xuống, thắc mắc: "Đâu?"
Bị đui hả cha nội? Tôi vươn tay, đẩy mặt áo bên trong ra, vô tình kéo anh ta lại gần.
Giật một cái, chiếc khoá đã đc kéo thẳng lên tận mũi.
Lưu Minh nhìn tôi, kéo khoá xuống để khỏi che mặt.
"Sợ anh lạnh đến mức đấy à?"
Tôi nhếch môi, đứng cách ra vài bước.
"Kéo cao lên để che đi cái miệng hay nói linh tinh ạ."
Lưu Minh xì một tiếng.
"Chuyển sang ngày mai ha? Lạnh thế này cũng vất vả cho em quá."
"Em nuốt lời bây giờ còn kịp không?" Tôi đứng tựa lưng vào tường.
Anh ta ngay lập tức xụ mặt, như không tin vào tai mình: "Ủa em?"
Tôi lắc lắc bàn tay: "Không anh, em có bị điên đâu mà đồng ý rồi lại nuốt lời thế."
Hai mắt anh ta sáng lên, khuôn cười trở nên rạng rỡ vô cùng.
Tôi tiếp tục: "Em đang cần tài liệu phần Max, Min.
Thầy bọn em chưa dạy đến đoạn đấy."
Lưu Minh làm dấu OK, hứa hẹn: "Mai anh đem qua cho."
Cộp.
Cộp.
Thầy Beo đi tới gõ cuốn sổ vào mép cửa.
"E hèm, về lớp đi.
Vào tiết rồi đấy."
Lưu Minh nhân lúc thầy đi khỏi, liền đặt tay chạm nhẹ vào đầu tôi, rồi chạy sang toà nhà đối diện.
Tôi thơ thẩn vuốt lại mái tóc.
Tên nhóc kia thì không để ý gì đến tôi, quay hẳn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
***
Buổi tối, đống bài vở ngập bàn làm đầu tôi đau điếng.
Xuống dưới nhà lấy viên thuốc đau đầu uống cho đỡ, cả nhà tôi đã đi ngủ rồi.
Vừa nãy mệt quá thiếp luôn trên bàn.
Bây giờ là hơn 11 giờ đêm, tôi mới sờ đến điện thoại.
5 cuộc gọi nhỡ từ messenger.
Bạn đã bỏ lỡ 5 cuộc gọi từ "Đăng láo vll".
Gì đây? Có bao giờ phải gọi cho nhau như thế này đâu?
Tút.
Tút.
Từng tiếng tút liên hồi vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, tim tôi cũng vô thức đập loạn theo.
"Alo." Chiếc giọng khản đặc như say rượu từ đầu dây vang lên.
Tôi lo lắng: "Sao đấy? Nghe như vừa uống rượu vậy?"
"Ừ.
Vừa đi ăn mới mấy anh trong đội bóng."
"Về nhà chưa?" Tôi cố giữ trạng thái bình thường.
Tôi không thích những lần đi uống say khướt của Đăng như thế này.
Kiếp trước dù uống say nhưng Đăng cũng chỉ lèo nhèo nhắn tin mãi cho tôi.
"Chưa."
Tôi nói liên hồi: "Đã bảo là không được uống rượu cơ mà.
Mấy anh có bắt uống thì phải bảo em chưa đủ tuổi chứ.
Có biết mấy giờ rồi không? Đi về đi.
Mà say khướt thế về cái gì? Gọi ai đến đón đi."
Mày cũng chưa từng bảo tao không được uống mà."
Tôi cứng họng.
Những gì tôi từng làm ở kiếp trước chẳng lẽ lại phải làm lại lần nữa? Liệu quá khứ có lặp lại hay không?
Tôi nhỏ nhẹ, khuyên nhủ: "Về đi thôi.
Tao gọi xe cho mày nhé? Đọc địa chỉ đi."
"Đường 381, số nhà 23, làng Gia Đinh, xã Hoang Phục."
Tôi khựng lại, cau mày: "Mày đọc địa chỉ nhà tao làm gì? Say quá à? Địa chỉ chỗ mày cơ."
"Tao đang đứng trước cổng nhà mày mà.
Xuống cứu tao đi." Đăng cười.
Tim tôi đã loạn lên cả rồi.
Tôi tắt máy, nhẹ nhàng mở cửa, rón rén hết mức có thể.
Tiếng cửa ken két làm tôi giật bắn.
Sau năm phút vật lộn, cuối cùng tôi cũng ra được đến cổng.
Nhìn ngó xung quanh thật kĩ rồi mới mở cổng chạy ra.
Phía gốc cây to to cách đó tầm 5m, bóng dáng cao ráo tựa vào cây, nhìn về phía tôi.
Đăng uể oải đứng thẳng người dậy, dang hai tay ra kéo lấy tôi.
Tôi bất ngờ mất đà ngã thẳng vào vòng tay ấy.
Hai má tôi nóng lên, nhiệt độ cơ thể chúng tôi nóng rực, hoà quyện vào với nhau.
Tôi mạnh bạo đẩy ra, lắp bắp:
"Say quá hoá điên hả?"
Đăng nhếch môi, bộ dạng lếch thếch này lại cuốn hút lạ kì.
"Tao hơi chóng mặt." Sau đó cúi đầu, dúi vào vai tôi.
Tôi thấp hơn Đăng hơn cả cái đầu, nên hắn ta cúi xuống phải khom cả lưng.
"Tao mệt.
Cho dựa nhờ tí đi."
Tôi đơ ra một lúc.
Hơi nóng phả vào gáy khiến tôi khẽ run lên.
Gió đêm cũng đang rít nhẹ từng cơn lạnh buốt.
Mái tóc mềm mại rũ xuống cổ tôi.
Tôi vươn tay chạm vào hai má Đăng.
Hai bên má nóng bừng, cả trán cũng vậy.
"Có sao không? Người nóng lắm đấy."
"Không sao.
Rượu làm nóng người thôi."
Tôi dựng lại Đăng đứng thẳng dậy.
Hai con mắt đen láy hơi lờ đờ xoáy sâu vào mắt tôi.
Tôi ngại ngùng nhìn ra chỗ khác.
"Sao không về nhà mà đi lên đây làm gì?"
"Nhớ mày."
Đăng nói mà không hề suy nghĩ.
Đầu óc tôi rối bời, không biết nên nói gì.
"Đúng là rượu vào làm cho người ta không biết mình đang làm gì."
Tôi giơ tay, vuốt chiếc mái của Đăng xuống như thường ngày.
"Đừng vuốt tóc lên như này nữa.
Trông giống trapboy lắm."
Đăng cười xuề xòa: "Tao thì trap được ai?"
"Nhiều người lắm rồi."
Đăng nghiêng đầu nhìn tôi: "Trong đó có mày không?"
Tôi nhếch môi: "Mày định trap tao à?"
Đăng hơi bất ngờ với câu hỏi của tôi.
Lúc sau đã lấy lại được thế dẫn trước, liền đưa tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi lại gần.
"Không trap.
Mà là yêu được không?".
Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình