Quan Thuật
Chương 935: Hận tới mức ngứa cả răng
"Mẹ nó, thành tích hai người chia nhau, còn để lại cho ông đây toàn những thứ hỗn loạn… nếu sau này ông đây mà làm Bí thư huyện Ma Xuyênkhông phải là sẽ bị nợ nần đè chết sao."
Vi Bất Lý tức giận nghĩ thầm, hắn sớm đã nghĩ chức Bí thư huyện Ma Xuyên như là của hắn ta rồi.
Hắn nhìn về phía Phương Hồng Quốc rồi nói:
- Các anh lấy điều kiện khi khởi công quốc lộ Thiên Tường sẽ ứng trước cho công ty Vũ Thánh 10 triệu đồng. Như thế trước hết không nói là không hợp pháp, nếu dự án đó không thực hiện được tới lúc đó công ty Vũ Thánh sẽ tính sao? Hơn 5 triệu chứ không phải 1, 2 đồng đâu…
Vi Bất Lý Thật chua ngoa, vừa nhìn đã thấy hết sơ hở rồi.
- Haha, hiện tại quốc lộ Thiên Tường đã dự trù được hơn 20 triệu rồi, cho dù không thực hiện liên thông được hết 3 tỉnh thì ít nhất cũng thực hiện hết dự án thứ nhất, vì thế 10 triệu cho một đoạn mặt đường chắc chắn không có vấn đề gì.
Các vị cũng biết, tình hình kinh tế của huyện chúng ta không mấy khả quan. Ngay cả đến nơi tiếp đãi khách cũng không có, sau này khi sơn trang truyền hình Bàn Đào hoàn thành xong, dự án khai thác trà Thanh Vụ tốt đẹp thì khách khứa sẽ đến huyện chúng ta rất nhiều.
Nhà khách chính là bộ mặt của huyện chúng ta, nếu đến nhà khách cũng không có thì khách làm sao có thể tin tưởng quyết tâm của Ủy ban huyện Ma Xuyên bây giờ?
Hơn nữa, tình trạng của huyện không phải chúng ta không biết, trị an cần được tiếp tục sửa đổi, có được một nhà khách đường hoàng sẽ khiến quan khách vững tin.
Diệp Phàm nói.
- Đúng, huyện Ma Xuyên cần có một nhà khách của riêng mình, nếu không khách đến đều sợ mà chạy mất, chứ chưa nói đến thu hút đầu tư gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trước hết muốn thu hút đầu tư thì cũng phải tạo ra một hình tượng đẹp, lấy ví dụ nhưmuốn vay tiền cho một hạng mục, trước đây hầu như đều là cho các hộ khó khăn vay, nhưng bây giờ thì đã ngược lại.
Nếu như nhà anh càng khó khăn thì càng không vay mượn được, bởi vì người ta không dám cho anh vay, sợ anh không thể trả nợ được.
Thường là những người ông chủ, chủ doanh nghiệp, hay đi xe xịn, rất có khí thế thì mới dễ dàng đi vay được.
Đây là việc trở nên bình thường rồi, ngân hàng dù sao cũng muốn kiếm tiền, nếu như không có năng lực trả nợ thì ai đời dám mạo hiểm cho vay làm gì.
Thu hút đầu tư cũng thực hiện y như thế, Vì thế chúng ta nên làm gì đó để thể hiện được thể diệnt, tiềm lực của mình, bằng không việc thu hút đó cũng chỉ là trò chơi mà thôi…
Tôn Minh Ngọc lên tiếng, nói vòng vo mãi, rốt cuộc cũng là ý ủng hộ Diệp Phàm.
Thực ra, Vi Bất Lý tức giận như thế là có liên quan tới quán rượu Thần Nữ. Vìông chủ Dương Khả Hoàn quán Thần Nữ có liên quan tới y, nếu như Ma Xuyên xây dựng một nhà khách khác, sau này chính quyền tiếp khách chắc chắn sẽ sang nhà khách rồi.
Khách đến huyện không nhiều, mà lại tới bên nhà khách thì rõ ràng kinh doanh của quán Thần Nữ sẽ bước vào thời kỳ thảm rồi.
- Cho dù là để lấy hình tượng thì cũng không cần phải làm lớn như thế, khách đến huyện có được mấy người chứ làm một nhà khách lớn như vậy để làm gì, mỗi năm thu nhập của toàn huyện mới chỉ trên triệu, như thế không ổn chút nào.
Thiết Đông nói việc nhà khách như nói việc của bản thân mình.
- Là một cán bộ không thể vì lợi ích trước mắt mà phải có tầm nhìn xa trông rộng. Nếu xây nhà khách bây giờ chỉ xây khoảng 3, 4 triệu đầu tư cũng chỉ khoảng hai triệu. Khôngđến 5 năm nữa xuống cấp lại phải trùng tu lại như thế có phải lại hao tiền tốn của không?
Phương Viên lên tiếng, đáp lại. đồng chí Thiết Đông, ông ta ngay cả một chút biện pháp cũng không có
Cuối cùng, không trì hoãn, dự án được duyệt.
Nhưng Thiết Đông và Vi Bất Lý vẫn một mực phản đối, Liễu Mi Phương, Đỗ Tiểu Lanbỏ phiếu trắng. Cộng thêm Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện Tề Quy Vân không có mặt, những người còn lại Diệp Phàm cũng chỉ có 5 phiếu. Nếu ủy viên thường vụ 11có mười một người, ắt hẳn có thể thông qua hay không còn khó nói,
Liễu Mi Phương lắc đầu do dự khiến Diệp Phàm cũng phải suy nghĩ. Có lẽ mới nhận chức Bí thư huyện ủy, cô ấy có thể tham gia ôm ấp hoài bão, nhưng tình hình không được lạc quan cho lắm.
Đối với cô gái có chút tài năng này đều khiến Diệp Phàm đau đầu, nhất thời đều không tìm được cách hàng phục cô ấy.
Sáng sớmhôm sau, Diệp Phàm cùng phó chủ nhiệm thường trực Nông Âm Vận quản lý dự án khai thác trà Thanh Vụ, và phó chủ tịch huyện Bao Minh Thanh quản lý vấn đề này cùng lên Thủy Châu.
Mục đích lần này đi là nhận được sự ủng hộ từ phía Sở Nông nghiệp tỉnh, và đồng thời cũng đưa ra dự án xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Nông Âm Vận đã chuẩn bị tương đối chu đáo, không những mang theo cả thành phẩm tinh xảo mà còn có cả kế hoạch cụ thể theo từng bước, có hình ảnh, có sản phẩm, cùng cả giới thiệu…coi như là mọi thứ đã chuẩn bị hoàn hảo.
Hơn nữa Diệp Phàm còn có tính toán riêng, không lo vụ trà Thanh Vụ, mà quan trọng là vụ Thiên Tường thôi.
Tối đến, Diệp Phàm hẹn bạn cùng học ở trường Đảng đến cũng là Phó chủ tịch Sở Nông nghiệp Vệ Thiết Thanh cùng với trưởng phòng xây dựng của Sở giao thông Tiền Hồng Tiêu cùng ăn tối.
Mấy người cùng bước vào Phi Vân Các.
Nhìn hắn ta có vẻ thuộc nhà hàng này lắm, vì đây là nơi hắn quen với Thiết Chiêm Hùng, quen Thiết Chiêm Hùng đã mang lại một loạt thay đổi trong uộc sống của hắn.
Khi bước và sảnh, Giám đốc nhà hàng là Khương Xuân Nguyệt cũng không có gì thay đổi.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng ít qua lại, chắc cũng chẳng nhận ra hắn, nhưng khi đưa thẻ hội viên ra, Khương Xuân Nguyệt liếc qua đã biết là thẻ đồng.
Khi ấy thẻ đồng (thẻ khách VIP) là do Chủ tịch Diệp Kính Khai trao cho Diệp Phàm trước mặt Tề Thiên ở Phi Vân Các. Đương nhiên lần đầu gặp mặt cũng không nên tặng nhiều đồ chơi cao quý như thế được. Thẻ càng quý thì càng được giảm nhiều vàlợi nhuậncũng ít đi.
- Giám đốc Khương, tôi họ Diệp, phiền cô sắp xếp cho tôi một căn phòng kín, rộng rãi.
Diệp Phàm cười nói.
- Các phòng tại Phi Vân Các chúng tôi rất kín đáo, về khoản này xin anh yên tâm. Nhưng, thẻ này của anh…
Khương Xuân Nguyệt có vẻ ngượng ngùng nói.
- Thẻ này có vấn đề gì sao?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên thầm nghĩ, đừng nói là đã tặng thẻ giả cho mình chứ.
- Thưa ông Diệp, thẻ này đã hết thời gian khuyến mại rồi ạ.
Khương Xuân Nguyệt cười nói, chỉ sợ Diệp Phàm xấu hổ.
Thẻ mà Phi Vân Các cấp đều có thời hạn năm, nhiều nhất là 3 năm, còn thông thường là nửa năm đến 1 năm.
Bằng không, người ta tặng thẻ không thời hạn cho anh, còn chiết khấu nữa, thế thì kiếm tiền cái rắm gì, chi bằng đóng cửa sớm một chút đi.
- Ồ thật ngại quá, tôi không chú ý đến.
Diệp Phàm cườ cười, liền nói:
- Có thể cấp cho tôi cái khác được không?
- Anh Diệp, thôi chúng ta đi nhà khác cũng được mà không cần phải lãng phí thế..
Vệ Thiết Thanh lên tiếng.
- Ở đây chúng tôi chỉ có thể cho hội viên có thẻ được vào thôi ạ. Nếu muốn làm lại thẻ thì phải mang đến thẻ còn thời hạn, hoặc là có hội viên thẻ bạc giới thiệu, thì ông mới có thể làm lại thẻ đồng này ngay.
Khương Xuân Nguyệt nói nhẹ nhàng.
- Xem ra không có cách nào rồi. Anh Vệ, anh Tiền, chúng ta tìm chỗ khác vậy
Diệp Phàm có vẻ xấu hổ, chào rồi quay ra.
- Hừ, đã nghèo còn khoe khoang, không biết đây là đâu sao mà còn mang thẻ hết hạn bước vào.
Đột nhiên có tiếng châm chọc truyền đến.
Diệp Phàm nghe biết là từ phía Khương Xuân Nguyệt nói:
- Giám đốc Khương, đối với loại lừa đảo, rêu rao này mà cô vẫn tươi cười sao, đúng là độ lượng quá nhỉ, hahaha….
Người này chừng 27 tuổi, tóc bóng loáng, có vẻ ngoại quốc, vẻ mặt có chút châm chọc. Diệp Phàm chợt lóe lên ý nghĩ hình như đã gặp ở đâu nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Tiền Hông Tiêu là người thẳng thắn không chịu đựng được bèn quay lại nói:
- Có gì mà khoe khoang. Chỉ là một bữa ăn giải tríchứ có phải vào hoàng cung đâu, còn phải có cái giấy thông hành đặc biệt này đhừ!
Tiền Hông Tiêu cũng thật thâm độc.
Sau khi nói xong những lời khiêu khích nhìn chằm chằm vào người kia, dường như nói toạc ra: là đã biến công tử đó thành thái giám, bằng không thì vào đại nội hoàng cung làm gì? Ở phía sau Nông Âm Vận và Bao Thanh Minh như muốn cười òa lên.
- Ranh con, không có mắt nhìn sao? Có biết tập đoàn Thiên Đỉnh không?
Lúc này sau tên kia là một tên khác lên tiếng (một tên cao, gầy).
- Thiên Đỉnh? Có phải là bán nồi không?
Tiền Hồng Tiêu trêu chọc.
- Anh nói gì? Tập đoàn Thiên ĐỈnh chúng tôi bán nồi bao giờ? Hôm nay anh phải nói cho rõ ràng, tôi sẽ cho ngươi biết lợi hại của Thiên Đỉnh.
Sa Quân liếc nhìn Tiền Hông Tiêu, rồi hé lộ cái miệng toàn răng.
- Thiên Đỉnh đảo khấu không phải là cái nồi sao? Haha…
Diệp Phàm ngẩng đầu nói, ngay lập tức đã hiểu ngay.
Nhớ lại tối hôm đó, cô nương Triệu Tứ cùng với Tào Phi Nhi, ngồi tại Phi Vân Các hình như là có gọi người tên Sa Quân này đến, còn một người nữa là Chu Nghĩa, đương nhiên to nhất vẫn là Cố công tử trong nháy mắt là đã không thấy đâu.
Hôm đó Triệu Tứ và Mai Diệc Thu đã cãi vã nhau, ắt hẳn là muốn tự uống say và kết cục là họ được Diệp Phàm xử lý.
Cuối cùng sự việc suýt chút nữa loạn hết lên. May mà không có chuyện gì xảy ra, đương nhiên là Diệp Phàm có suy nghĩ hết rồi.
Bởi vì, tướng quân Triệu Quát đã âm thầm cử hai cô gái đi theo bảo vệ cho Triệu Tứ, nghe nói là Phó chủ tịch Triệu Bảo Cương của Quân ủy thành Bắc Kinh ra lệnh.
Diệp Phàm nghĩ màtoát mồ hôi, tối hôm đó nếu như hai người đó mà gây chuyện thật thì bản thân hắn ta không bị Triệu Bảo Cương biến thành tượng đất thì cũng bị ông nội của Tào Phi Nhi quân ủy uỷ viên Chủ nhiệm bộ Tổng chính trị Tào Mộng Đức dẹp yên rồi.
- Đảo khấu, cũng đúng!
Đột nhiên đằng sau có người lên tiếng dõng dạc, Diệp Phàm nghe cũng đoán được là ai, không phải là Cố công tử mà hôm ấy Triệu Tứ cô nương gọi đến sao? Một anh chàng bảnh bao,mặc bộ đồ tây, thắt cà vạt chỉnh tề.
Y liếc qua đoàn người phía Diệp Phàm, đặc biệt là Diệp Phàm, người hôm đó đã khiến y mất mặt.
Đây là Cố Tuấn Phi, con trai Cố lão gia thành Bắc Kinh, ông nội hắn Cố Thiên Long là Tư lệnh khu Liễu Thẩm Quân, hơn nữa hắn ta còn tốt nghiệp Đại học Cambridge nổi tiếng nước Anh, hiện đang là Trưởng phòng tài chính, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Cha y Cố Thiên Phong có nhân vật có quyền, xếp thứ ba ở Tỉnh, kiêm chức Phó bí thư và phân quản Đảng và quần chúng.
Y luôn có ý đồ với Tào Phi Nhi, sự việc tối hôm đó đã bị tên Phàm kia làm hỏng bét, vẫn còn hận đến mức ngứa răng.
Quan Thuật
Vi Bất Lý tức giận nghĩ thầm, hắn sớm đã nghĩ chức Bí thư huyện Ma Xuyên như là của hắn ta rồi.
Hắn nhìn về phía Phương Hồng Quốc rồi nói:
- Các anh lấy điều kiện khi khởi công quốc lộ Thiên Tường sẽ ứng trước cho công ty Vũ Thánh 10 triệu đồng. Như thế trước hết không nói là không hợp pháp, nếu dự án đó không thực hiện được tới lúc đó công ty Vũ Thánh sẽ tính sao? Hơn 5 triệu chứ không phải 1, 2 đồng đâu…
Vi Bất Lý Thật chua ngoa, vừa nhìn đã thấy hết sơ hở rồi.
- Haha, hiện tại quốc lộ Thiên Tường đã dự trù được hơn 20 triệu rồi, cho dù không thực hiện liên thông được hết 3 tỉnh thì ít nhất cũng thực hiện hết dự án thứ nhất, vì thế 10 triệu cho một đoạn mặt đường chắc chắn không có vấn đề gì.
Các vị cũng biết, tình hình kinh tế của huyện chúng ta không mấy khả quan. Ngay cả đến nơi tiếp đãi khách cũng không có, sau này khi sơn trang truyền hình Bàn Đào hoàn thành xong, dự án khai thác trà Thanh Vụ tốt đẹp thì khách khứa sẽ đến huyện chúng ta rất nhiều.
Nhà khách chính là bộ mặt của huyện chúng ta, nếu đến nhà khách cũng không có thì khách làm sao có thể tin tưởng quyết tâm của Ủy ban huyện Ma Xuyên bây giờ?
Hơn nữa, tình trạng của huyện không phải chúng ta không biết, trị an cần được tiếp tục sửa đổi, có được một nhà khách đường hoàng sẽ khiến quan khách vững tin.
Diệp Phàm nói.
- Đúng, huyện Ma Xuyên cần có một nhà khách của riêng mình, nếu không khách đến đều sợ mà chạy mất, chứ chưa nói đến thu hút đầu tư gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trước hết muốn thu hút đầu tư thì cũng phải tạo ra một hình tượng đẹp, lấy ví dụ nhưmuốn vay tiền cho một hạng mục, trước đây hầu như đều là cho các hộ khó khăn vay, nhưng bây giờ thì đã ngược lại.
Nếu như nhà anh càng khó khăn thì càng không vay mượn được, bởi vì người ta không dám cho anh vay, sợ anh không thể trả nợ được.
Thường là những người ông chủ, chủ doanh nghiệp, hay đi xe xịn, rất có khí thế thì mới dễ dàng đi vay được.
Đây là việc trở nên bình thường rồi, ngân hàng dù sao cũng muốn kiếm tiền, nếu như không có năng lực trả nợ thì ai đời dám mạo hiểm cho vay làm gì.
Thu hút đầu tư cũng thực hiện y như thế, Vì thế chúng ta nên làm gì đó để thể hiện được thể diệnt, tiềm lực của mình, bằng không việc thu hút đó cũng chỉ là trò chơi mà thôi…
Tôn Minh Ngọc lên tiếng, nói vòng vo mãi, rốt cuộc cũng là ý ủng hộ Diệp Phàm.
Thực ra, Vi Bất Lý tức giận như thế là có liên quan tới quán rượu Thần Nữ. Vìông chủ Dương Khả Hoàn quán Thần Nữ có liên quan tới y, nếu như Ma Xuyên xây dựng một nhà khách khác, sau này chính quyền tiếp khách chắc chắn sẽ sang nhà khách rồi.
Khách đến huyện không nhiều, mà lại tới bên nhà khách thì rõ ràng kinh doanh của quán Thần Nữ sẽ bước vào thời kỳ thảm rồi.
- Cho dù là để lấy hình tượng thì cũng không cần phải làm lớn như thế, khách đến huyện có được mấy người chứ làm một nhà khách lớn như vậy để làm gì, mỗi năm thu nhập của toàn huyện mới chỉ trên triệu, như thế không ổn chút nào.
Thiết Đông nói việc nhà khách như nói việc của bản thân mình.
- Là một cán bộ không thể vì lợi ích trước mắt mà phải có tầm nhìn xa trông rộng. Nếu xây nhà khách bây giờ chỉ xây khoảng 3, 4 triệu đầu tư cũng chỉ khoảng hai triệu. Khôngđến 5 năm nữa xuống cấp lại phải trùng tu lại như thế có phải lại hao tiền tốn của không?
Phương Viên lên tiếng, đáp lại. đồng chí Thiết Đông, ông ta ngay cả một chút biện pháp cũng không có
Cuối cùng, không trì hoãn, dự án được duyệt.
Nhưng Thiết Đông và Vi Bất Lý vẫn một mực phản đối, Liễu Mi Phương, Đỗ Tiểu Lanbỏ phiếu trắng. Cộng thêm Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện Tề Quy Vân không có mặt, những người còn lại Diệp Phàm cũng chỉ có 5 phiếu. Nếu ủy viên thường vụ 11có mười một người, ắt hẳn có thể thông qua hay không còn khó nói,
Liễu Mi Phương lắc đầu do dự khiến Diệp Phàm cũng phải suy nghĩ. Có lẽ mới nhận chức Bí thư huyện ủy, cô ấy có thể tham gia ôm ấp hoài bão, nhưng tình hình không được lạc quan cho lắm.
Đối với cô gái có chút tài năng này đều khiến Diệp Phàm đau đầu, nhất thời đều không tìm được cách hàng phục cô ấy.
Sáng sớmhôm sau, Diệp Phàm cùng phó chủ nhiệm thường trực Nông Âm Vận quản lý dự án khai thác trà Thanh Vụ, và phó chủ tịch huyện Bao Minh Thanh quản lý vấn đề này cùng lên Thủy Châu.
Mục đích lần này đi là nhận được sự ủng hộ từ phía Sở Nông nghiệp tỉnh, và đồng thời cũng đưa ra dự án xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Nông Âm Vận đã chuẩn bị tương đối chu đáo, không những mang theo cả thành phẩm tinh xảo mà còn có cả kế hoạch cụ thể theo từng bước, có hình ảnh, có sản phẩm, cùng cả giới thiệu…coi như là mọi thứ đã chuẩn bị hoàn hảo.
Hơn nữa Diệp Phàm còn có tính toán riêng, không lo vụ trà Thanh Vụ, mà quan trọng là vụ Thiên Tường thôi.
Tối đến, Diệp Phàm hẹn bạn cùng học ở trường Đảng đến cũng là Phó chủ tịch Sở Nông nghiệp Vệ Thiết Thanh cùng với trưởng phòng xây dựng của Sở giao thông Tiền Hồng Tiêu cùng ăn tối.
Mấy người cùng bước vào Phi Vân Các.
Nhìn hắn ta có vẻ thuộc nhà hàng này lắm, vì đây là nơi hắn quen với Thiết Chiêm Hùng, quen Thiết Chiêm Hùng đã mang lại một loạt thay đổi trong uộc sống của hắn.
Khi bước và sảnh, Giám đốc nhà hàng là Khương Xuân Nguyệt cũng không có gì thay đổi.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng ít qua lại, chắc cũng chẳng nhận ra hắn, nhưng khi đưa thẻ hội viên ra, Khương Xuân Nguyệt liếc qua đã biết là thẻ đồng.
Khi ấy thẻ đồng (thẻ khách VIP) là do Chủ tịch Diệp Kính Khai trao cho Diệp Phàm trước mặt Tề Thiên ở Phi Vân Các. Đương nhiên lần đầu gặp mặt cũng không nên tặng nhiều đồ chơi cao quý như thế được. Thẻ càng quý thì càng được giảm nhiều vàlợi nhuậncũng ít đi.
- Giám đốc Khương, tôi họ Diệp, phiền cô sắp xếp cho tôi một căn phòng kín, rộng rãi.
Diệp Phàm cười nói.
- Các phòng tại Phi Vân Các chúng tôi rất kín đáo, về khoản này xin anh yên tâm. Nhưng, thẻ này của anh…
Khương Xuân Nguyệt có vẻ ngượng ngùng nói.
- Thẻ này có vấn đề gì sao?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên thầm nghĩ, đừng nói là đã tặng thẻ giả cho mình chứ.
- Thưa ông Diệp, thẻ này đã hết thời gian khuyến mại rồi ạ.
Khương Xuân Nguyệt cười nói, chỉ sợ Diệp Phàm xấu hổ.
Thẻ mà Phi Vân Các cấp đều có thời hạn năm, nhiều nhất là 3 năm, còn thông thường là nửa năm đến 1 năm.
Bằng không, người ta tặng thẻ không thời hạn cho anh, còn chiết khấu nữa, thế thì kiếm tiền cái rắm gì, chi bằng đóng cửa sớm một chút đi.
- Ồ thật ngại quá, tôi không chú ý đến.
Diệp Phàm cườ cười, liền nói:
- Có thể cấp cho tôi cái khác được không?
- Anh Diệp, thôi chúng ta đi nhà khác cũng được mà không cần phải lãng phí thế..
Vệ Thiết Thanh lên tiếng.
- Ở đây chúng tôi chỉ có thể cho hội viên có thẻ được vào thôi ạ. Nếu muốn làm lại thẻ thì phải mang đến thẻ còn thời hạn, hoặc là có hội viên thẻ bạc giới thiệu, thì ông mới có thể làm lại thẻ đồng này ngay.
Khương Xuân Nguyệt nói nhẹ nhàng.
- Xem ra không có cách nào rồi. Anh Vệ, anh Tiền, chúng ta tìm chỗ khác vậy
Diệp Phàm có vẻ xấu hổ, chào rồi quay ra.
- Hừ, đã nghèo còn khoe khoang, không biết đây là đâu sao mà còn mang thẻ hết hạn bước vào.
Đột nhiên có tiếng châm chọc truyền đến.
Diệp Phàm nghe biết là từ phía Khương Xuân Nguyệt nói:
- Giám đốc Khương, đối với loại lừa đảo, rêu rao này mà cô vẫn tươi cười sao, đúng là độ lượng quá nhỉ, hahaha….
Người này chừng 27 tuổi, tóc bóng loáng, có vẻ ngoại quốc, vẻ mặt có chút châm chọc. Diệp Phàm chợt lóe lên ý nghĩ hình như đã gặp ở đâu nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Tiền Hông Tiêu là người thẳng thắn không chịu đựng được bèn quay lại nói:
- Có gì mà khoe khoang. Chỉ là một bữa ăn giải tríchứ có phải vào hoàng cung đâu, còn phải có cái giấy thông hành đặc biệt này đhừ!
Tiền Hông Tiêu cũng thật thâm độc.
Sau khi nói xong những lời khiêu khích nhìn chằm chằm vào người kia, dường như nói toạc ra: là đã biến công tử đó thành thái giám, bằng không thì vào đại nội hoàng cung làm gì? Ở phía sau Nông Âm Vận và Bao Thanh Minh như muốn cười òa lên.
- Ranh con, không có mắt nhìn sao? Có biết tập đoàn Thiên Đỉnh không?
Lúc này sau tên kia là một tên khác lên tiếng (một tên cao, gầy).
- Thiên Đỉnh? Có phải là bán nồi không?
Tiền Hồng Tiêu trêu chọc.
- Anh nói gì? Tập đoàn Thiên ĐỈnh chúng tôi bán nồi bao giờ? Hôm nay anh phải nói cho rõ ràng, tôi sẽ cho ngươi biết lợi hại của Thiên Đỉnh.
Sa Quân liếc nhìn Tiền Hông Tiêu, rồi hé lộ cái miệng toàn răng.
- Thiên Đỉnh đảo khấu không phải là cái nồi sao? Haha…
Diệp Phàm ngẩng đầu nói, ngay lập tức đã hiểu ngay.
Nhớ lại tối hôm đó, cô nương Triệu Tứ cùng với Tào Phi Nhi, ngồi tại Phi Vân Các hình như là có gọi người tên Sa Quân này đến, còn một người nữa là Chu Nghĩa, đương nhiên to nhất vẫn là Cố công tử trong nháy mắt là đã không thấy đâu.
Hôm đó Triệu Tứ và Mai Diệc Thu đã cãi vã nhau, ắt hẳn là muốn tự uống say và kết cục là họ được Diệp Phàm xử lý.
Cuối cùng sự việc suýt chút nữa loạn hết lên. May mà không có chuyện gì xảy ra, đương nhiên là Diệp Phàm có suy nghĩ hết rồi.
Bởi vì, tướng quân Triệu Quát đã âm thầm cử hai cô gái đi theo bảo vệ cho Triệu Tứ, nghe nói là Phó chủ tịch Triệu Bảo Cương của Quân ủy thành Bắc Kinh ra lệnh.
Diệp Phàm nghĩ màtoát mồ hôi, tối hôm đó nếu như hai người đó mà gây chuyện thật thì bản thân hắn ta không bị Triệu Bảo Cương biến thành tượng đất thì cũng bị ông nội của Tào Phi Nhi quân ủy uỷ viên Chủ nhiệm bộ Tổng chính trị Tào Mộng Đức dẹp yên rồi.
- Đảo khấu, cũng đúng!
Đột nhiên đằng sau có người lên tiếng dõng dạc, Diệp Phàm nghe cũng đoán được là ai, không phải là Cố công tử mà hôm ấy Triệu Tứ cô nương gọi đến sao? Một anh chàng bảnh bao,mặc bộ đồ tây, thắt cà vạt chỉnh tề.
Y liếc qua đoàn người phía Diệp Phàm, đặc biệt là Diệp Phàm, người hôm đó đã khiến y mất mặt.
Đây là Cố Tuấn Phi, con trai Cố lão gia thành Bắc Kinh, ông nội hắn Cố Thiên Long là Tư lệnh khu Liễu Thẩm Quân, hơn nữa hắn ta còn tốt nghiệp Đại học Cambridge nổi tiếng nước Anh, hiện đang là Trưởng phòng tài chính, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Cha y Cố Thiên Phong có nhân vật có quyền, xếp thứ ba ở Tỉnh, kiêm chức Phó bí thư và phân quản Đảng và quần chúng.
Y luôn có ý đồ với Tào Phi Nhi, sự việc tối hôm đó đã bị tên Phàm kia làm hỏng bét, vẫn còn hận đến mức ngứa răng.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 935: Hận tới mức ngứa cả răng
9.2/10 từ 43 lượt.