Quan Thuật
Chương 930: Cây gậy và củ cà rốt
Mà mình và Lôi Minh Hoài quan hệ cũng không tồi, lần này là định mượn tay Đại Tông để gây rối, nhưng nếu nói hắn muốn châm ngòi chiến tranh giữa mình và Lôi Minh Hoài thì có lẽ hắn vẫn chưa nghĩ xa đến vậy được.
Nhưng mặt tốt là nếu Đại Tông mà có được thành tích thì sẽ rất có cơ hội đề bạt lên một cấp.
Nhưng Triệu Xa Thành cũng không phải ngốc, vừa nghĩ đã nắm được chỗ sơ hở, cười nói:
- Bí thư Diệp, việc này e không ổn, Phó chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển ở Kim Đào do bí thư xã đó là Thái Tắc Dân đảm nhiệm, còn tình hình của thị trấn Thanh Sơn đặc biệt, đồng chí Thiết Đông không những là bí thư đảng ủy mà còn là Chủ nhiệm, nhưng Phó chủ nhiệm để Đường Đại Tông ở xã Chức Nữ làm có thích hợp không?
- Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại của huyện chúng ta chẳng phải vẫn còn khuyết một người sao, tôi nghĩ đồng chí Đường Đại Tông là Đảng viên lão thành rồi, kinh nghiệm công tác phong phú, lại có kinh nghiệm chủ trì công tác ở xã thị trấn, nhất định có thể đảm nhiệm được chức vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại, kiêm thêm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển nghề đồng cũng hợp lý.
Diệp Phàm tung thêm một miếng mồi ngon. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bởi Xưởng đồng thị trấn Thanh Sơn vốn là một xí nghiệp thuộc quyền quản lý của Ủy ban kinh tế thương mại huyện, để Phó chủ nhiệm đi phụ trách tuyệt đối hợp lý, danh chính ngôn thuận.
Thằng nhóc này lại tung ra một chức vụ hấp dẫn. Nhưng Đại Tông cũng nên quay về huyện rồi, cứ nằm mãi ở xã Chức Nữ thì không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ mà còn ảnh hưởng đến người nhà nữa. Trước mắt làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại, sau này có cơ hội thì ngồi lên ghế Chủ nhiệm, sau này có thể ngồi lên ghế Phó chủ tịch huyện rồi. Cũng đáng thử lắm. Để thằng nhóc này tạm thời chiếm chút lợi lộc vậy.
Triệu Xa Thành thầm cắn răng chấp nhận.
Buổi tối, trong một quán ăn nhỏ ở thị trấn Lang Hoàng thuộc huyện Giang Tân, cách thị trấn Mã Hồ Tử của huyện Ma Xuyên một con sông.
- Bí thư Diệp, tôi phát hiện ra một vấn đề nhỏ.
Đại ca của Mã gia tam hổ Mã Tiêu liếc Diệp Phàm một cái, nhỏ giọng nói.
- Ừ, nói đi.
Diệp Phàm đội một cái mũ lớn che nửa khuôn mặt, vứt cho Mã Tiêu một điếu Hồng Tháp Sơn, nói, rồi liếc tên này một cái, thấy tên này có dáng vẻ khúm núm, cười nói:
- Nếu manh mối có giá trị, tôi sẽ có thưởng.
- Thưởng… thưởng bao nhiêu?
Mã Tiêu khóe mắt giật giật, hỏi, xem ra vừa nghe đến tiền thì tên này cũng ngồi không yên.
Cho dù người của Mã gia quản lý cả mỏ Silic Mã Hồ Tử, nhưng người của Mã gia quả thực quá nhiều, không tới một nghìn thì cũng phải tới năm sáu trăm người. Nhưng người này đều được phân chia tiền của mỏ Silic Mã Hồ Tử.
Cho dù chị của Mã Tiêu là Mã Diễm Xuân quản lý mỏ Silic, nhưng trên thực tế Mã Tiêu một năm cũng không được chia bao nhiêu tiền.
Tên này tiêu tiền lại như nước, một năm được chia hai ba chục nghìn đối với người dân thường ở Ma Xuyên thì thực sự rất nhiều.
Tương đương với bảy tám năm tiền lương của công chức nhà nước ở đây, nhưng Mã Tiêu lại lắm bạn bè, vừa nuôi đàn em lại vừa chơi gái, ăn chơi đều cần tiền, chưa đến nửa năm thì đã tiêu xài hết.
Nửa năm còn lại mà vác mặt đi xin bà chị Mã Diễm Xuân thì lại bị bà chị chửi mắng một trận.
Mã Tiêu cảm thấy rất mất mặt, chẳng thèm đi xin nữa, nhưng không đi thì lại không có tiền, nên cuối cùng đành đi làm trò trộm gà trộm chó. Nhưng Ma Xuyên vốn là huyện nghèo, làm những việc như vậy cũng chẳng được bao nhiêu tiền, mà lại không có nhanh.
Diệp Phàm giơ hai ngón tay ra.
- Hai nghìn?
Mã Tiêu thấp giọng nói, ánh mắt không hào hứng lắm.
Biết tên này tham lam, không thèm tới hai nghìn, Diệp Phàm lắc đầu.
- Hai mươi nghìn.
Mã Tiêu khẽ run lên, hai mươi nghìn cũng không phải ít, ít nhất thì cũng đủ ăn tiêu trong nửa năm, à không, cuối năm vừa được chia ba mươi nghìn, bây giờ mới hết tháng ba thì đã vứt hai mươi nghìn vào sòng bạc rồi, đang cảm thấy túng thiếu thì lại có người mang tiền đến.
- Hai trăm nghìn.
Diệp Phàm nhỏ giọng đáp, tuy giọng của Diệp Phàm rất khẽ, nhưng Mã Tiêu lại có cảm giác như sét đánh ngang tai.
- Thực…thực sự là 200 nghìn?
Mã Tiêu mặt biến sắc, ngay cả nói cũng không rõ ràng được nữa.
- Điều kiện đầu tiên là phải xem manh mối của cậu có đáng giá không đã. Chính quyền huyện thưởng 200 nghìn cho những đồng chí có công là rất bình thường, cậu nghĩ tôi nói đùa hay sao? Nếu manh mối cậu cung cấp có giá hơn 10 triệu thì thưởng cho cậu 300 nghìn cũng được.
Diệp Phàm thản nhiên liếc tên này một cái, biết cá đã cắn câu.
Bảy tám phút trôi qua, Mã Tiêu đột nhiên đập bàn đáp.
- Nói đi, phát hiện ra điều gì?
- Rất kỳ lạ, vốn dĩ cách thành phố Đức Bình của chúng ta không xa có một nhà máy luyện đồng, hình như tên là "Công ty TNHH nghề đồng Hồng Tinh Thủy Châu".
Quặng đồng khai thác được ở huyện Ma Xuyên của chúng ta có một bộ phận nhỏ được chế luyện ở nhà máy luyện đồng do thị trấn Thanh Sơn tự xây dựng, nhưng đoán chừng một năm cũng chẳng thể luyện nổi 1/30 số quặng khai thác được.
Tính theo đường đi thì số quặng đồng còn lại phải vận chuyển tới "Công ty TNHH nghề đồng Hồng Tinh Thủy Châu" ở cách đó không xa mới phải.
Nhưng kỳ lạ là hình như quặng đồng ở thị trấn Thanh Sơn lại chia thành hai đợt đóng lên xe, một phần vận chuyển đến công ty nghề đồng Hồng Tinh Thủy Châu, còn một phần lại chuyển đến một công ty có tên là Công ty nghề đồng Tinh Mậu ở thành phố Đông Hà của tỉnh Giang Đô.
Những lời nói của Mã Tiêu rất có lô gic, xem ra để hoàn thành nhiệm vụ cũng bỏ ra không ít công sức.
- Có lẽ là Công ty nghề đồng Tinh Mậu ở thành phố Đông Hà cách thị trấn Thanh Sơn gần thì sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi, đương nhiên là dụ Mã Tiêu nói ra toàn bộ sự việc.
- Không, tôi đã hỏi tài xế, bảo là đi Công ty nghề đồng Hồng Tinh ở Thủy Châu còn gần hơn, có lẽ gần được nửa tiếng đi xe.
Mã Tiêu ra sức lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Diệp Phàm.
- Lẽ nào là đường ở núi Thiên Xa của huyện Ma Xuyên của chúng ta khó đi quá, xe chở quặng đều là xe lớn, không đi được.
Diệp Phàm nói.
- Không, đường đi thành phố Đông Hà cũng như vậy. Kỳ lạ là quặng chở trên hai con đường này cũng khác nhau.
Mã Tiêu lại nói ra một điểm càng đáng chú ý hơn.
- Khác nhau, khác nhau thế nào?
Diệp Phàm cảm thấy đã sắp đi vào cốt lõi vấn đề rồi.
Mã Tiêu nói.
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, bên trong nhất định có vấn đề, một phát hiện rất lớn.
- Lẽ nào Công ty nghề đồng Hồng Tinh không có ý kiến, chưa hề nhìn thấy quặng loại 1 hay sao?
Diệp Phàm bề ngoài vẫn rất bình tĩnh, nói.
- Nói gì. Mỏ đồng của thị trấn Thanh Sơn bề ngoài là chính quyền thị trấn Thanh Sơn quản lý, nhưng thực tế do anh họ của Thiết Đông là Thiết Tâm Hải quản lý, chính quyền cũng chẳng làm được gì. Phó chủ tịch thị trấn Thanh Sơn Lý Mậu Hoa được giao quản lý mỏ đồng, nhưng thực ra lại chẳng quản lý cái gì cả.
Mã Tiêu bĩu môi, hiển nhiên có chút bất mãn.
- Không quản gì là sao?
Diệp Phàm thấy rất có hứng thú.
- Không quản người, không quản tiền, không quản việc.
Mã Tiêu nói, rồi chợt cười nói:
- Nhưng Phó chủ tịch Lý cũng quản vài thứ, chính là ăn uống chơi gái.
- Không được nói bừa.
Diệp Phàm nghiêm mặt, Mã Tiêu cũng có chút sợ hãi, ngây ra một chút, nói:
- Tôi toàn nói sự thực, không hề lừa bí thư Diệp. Nghe nói Thiết Tâm Hải mỗi năm cấp cho Lý Mậu Hoa 200 nghìn tiền chi phí tiếp khách, có 200 nghìn này ăn chơi thế nào cũng vẫn đủ. Mẹ kiếp, Thiết Tâm Hải đối xử rất tốt với Lý Mậu Tài, nghe nói là Lý Mậu Tài còn ngủ với cháu gái Thiết Nguyệt Muội mà Thiết Đông và Thiết Tâm Hải cũng không nói gì.
Mã Tiêu văng tục, bị Diệp Phàm trừng mắt một cái vội câm miệng lại.
- Ừ, còn gì đáng nghi không?
Diệp Phàm hừ nói.
Mã Tiêu nói.
" Đầu đất, việc này rất đơn giản, bến đò Hồng Môn ở ngay trước mắt chính quyền huyện chúng ta, đi con đường này chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao?"
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, nói:
- Tôi biết rồi, cậu tiếp tục nghe ngóng.
- Bí thư… Diệp, anh xem, tin tức tôi cung cấp quan trọng như vậy, ba anh em chúng tôi ngày đêm nằm ở thị trấn Thanh Sơn mới biết được, có thể cho chút tiền thưởng không? Việc này dù sao cũng cần phải chi tiêu.
Mặt Mã Tiêu lộ rõ vẻ tham lam.
- Cầm đi, viết cái biên nhận, việc này sau khi điều tra ra còn phải vào sổ sách, sẽ trừ vào tổng tiền thưởng của các cậu.
Diệp Phàm vứt phong bì 10 nghìn ra.
Mã Tiêu cầm lấy, mở ra xem, mặt lập tức tươi như hoa, không cần nhìn biên lại Diệp Phàm đưa cho liền ký ngay vào.
Nhưng rồi tên này có chút chần chừ nhìn Diệp Phàm.
- Còn chuyện gì sao?
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Bí thư… Diệp, mỏ Silic của Mã gia chúng tôi ông có thể…
Mã Tiêu không dám nói ra, xem ra là định xin xỏ.
- Muốn ra điều kiện với tôi có phải không, các anh không sợ ngồi tù sao?
Diệp Phàm gõ nhẹ mặt bàn, Mã Tiêu đột nhiên lạnh xương sống, nhớ tới chứng cứ mưu sát chủ tịch huyện vẫn còn trong tay Diệp Phàm, nếu mà nộp lên trên, e rằng cả ba sẽ phải đi ngồi nhà đá.
- Nhưng cậu có thể khuyên bà chị Mã Diễm Hương của cậu, tiền thuế mà mỏ Silic Mã Hồ Tử phải nộp thì nộp đi, tiền bồi thường đất đai cho nông dân trước khi chính quyền huyện tra ra thì cũng bồi thường đi, tới lúc đó không có ai gây chuyện nữa, chính quyền huyện cũng dễ xử lý.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc liếc Mã Tiêu một cái.
Quan Thuật
Nhưng mặt tốt là nếu Đại Tông mà có được thành tích thì sẽ rất có cơ hội đề bạt lên một cấp.
Nhưng Triệu Xa Thành cũng không phải ngốc, vừa nghĩ đã nắm được chỗ sơ hở, cười nói:
- Bí thư Diệp, việc này e không ổn, Phó chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển ở Kim Đào do bí thư xã đó là Thái Tắc Dân đảm nhiệm, còn tình hình của thị trấn Thanh Sơn đặc biệt, đồng chí Thiết Đông không những là bí thư đảng ủy mà còn là Chủ nhiệm, nhưng Phó chủ nhiệm để Đường Đại Tông ở xã Chức Nữ làm có thích hợp không?
- Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại của huyện chúng ta chẳng phải vẫn còn khuyết một người sao, tôi nghĩ đồng chí Đường Đại Tông là Đảng viên lão thành rồi, kinh nghiệm công tác phong phú, lại có kinh nghiệm chủ trì công tác ở xã thị trấn, nhất định có thể đảm nhiệm được chức vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại, kiêm thêm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban khai thác phát triển nghề đồng cũng hợp lý.
Diệp Phàm tung thêm một miếng mồi ngon. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bởi Xưởng đồng thị trấn Thanh Sơn vốn là một xí nghiệp thuộc quyền quản lý của Ủy ban kinh tế thương mại huyện, để Phó chủ nhiệm đi phụ trách tuyệt đối hợp lý, danh chính ngôn thuận.
Thằng nhóc này lại tung ra một chức vụ hấp dẫn. Nhưng Đại Tông cũng nên quay về huyện rồi, cứ nằm mãi ở xã Chức Nữ thì không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ mà còn ảnh hưởng đến người nhà nữa. Trước mắt làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại, sau này có cơ hội thì ngồi lên ghế Chủ nhiệm, sau này có thể ngồi lên ghế Phó chủ tịch huyện rồi. Cũng đáng thử lắm. Để thằng nhóc này tạm thời chiếm chút lợi lộc vậy.
Triệu Xa Thành thầm cắn răng chấp nhận.
Buổi tối, trong một quán ăn nhỏ ở thị trấn Lang Hoàng thuộc huyện Giang Tân, cách thị trấn Mã Hồ Tử của huyện Ma Xuyên một con sông.
- Bí thư Diệp, tôi phát hiện ra một vấn đề nhỏ.
Đại ca của Mã gia tam hổ Mã Tiêu liếc Diệp Phàm một cái, nhỏ giọng nói.
- Ừ, nói đi.
Diệp Phàm đội một cái mũ lớn che nửa khuôn mặt, vứt cho Mã Tiêu một điếu Hồng Tháp Sơn, nói, rồi liếc tên này một cái, thấy tên này có dáng vẻ khúm núm, cười nói:
- Nếu manh mối có giá trị, tôi sẽ có thưởng.
- Thưởng… thưởng bao nhiêu?
Mã Tiêu khóe mắt giật giật, hỏi, xem ra vừa nghe đến tiền thì tên này cũng ngồi không yên.
Cho dù người của Mã gia quản lý cả mỏ Silic Mã Hồ Tử, nhưng người của Mã gia quả thực quá nhiều, không tới một nghìn thì cũng phải tới năm sáu trăm người. Nhưng người này đều được phân chia tiền của mỏ Silic Mã Hồ Tử.
Cho dù chị của Mã Tiêu là Mã Diễm Xuân quản lý mỏ Silic, nhưng trên thực tế Mã Tiêu một năm cũng không được chia bao nhiêu tiền.
Tên này tiêu tiền lại như nước, một năm được chia hai ba chục nghìn đối với người dân thường ở Ma Xuyên thì thực sự rất nhiều.
Tương đương với bảy tám năm tiền lương của công chức nhà nước ở đây, nhưng Mã Tiêu lại lắm bạn bè, vừa nuôi đàn em lại vừa chơi gái, ăn chơi đều cần tiền, chưa đến nửa năm thì đã tiêu xài hết.
Nửa năm còn lại mà vác mặt đi xin bà chị Mã Diễm Xuân thì lại bị bà chị chửi mắng một trận.
Mã Tiêu cảm thấy rất mất mặt, chẳng thèm đi xin nữa, nhưng không đi thì lại không có tiền, nên cuối cùng đành đi làm trò trộm gà trộm chó. Nhưng Ma Xuyên vốn là huyện nghèo, làm những việc như vậy cũng chẳng được bao nhiêu tiền, mà lại không có nhanh.
Diệp Phàm giơ hai ngón tay ra.
- Hai nghìn?
Mã Tiêu thấp giọng nói, ánh mắt không hào hứng lắm.
Biết tên này tham lam, không thèm tới hai nghìn, Diệp Phàm lắc đầu.
- Hai mươi nghìn.
Mã Tiêu khẽ run lên, hai mươi nghìn cũng không phải ít, ít nhất thì cũng đủ ăn tiêu trong nửa năm, à không, cuối năm vừa được chia ba mươi nghìn, bây giờ mới hết tháng ba thì đã vứt hai mươi nghìn vào sòng bạc rồi, đang cảm thấy túng thiếu thì lại có người mang tiền đến.
- Hai trăm nghìn.
Diệp Phàm nhỏ giọng đáp, tuy giọng của Diệp Phàm rất khẽ, nhưng Mã Tiêu lại có cảm giác như sét đánh ngang tai.
- Thực…thực sự là 200 nghìn?
Mã Tiêu mặt biến sắc, ngay cả nói cũng không rõ ràng được nữa.
- Điều kiện đầu tiên là phải xem manh mối của cậu có đáng giá không đã. Chính quyền huyện thưởng 200 nghìn cho những đồng chí có công là rất bình thường, cậu nghĩ tôi nói đùa hay sao? Nếu manh mối cậu cung cấp có giá hơn 10 triệu thì thưởng cho cậu 300 nghìn cũng được.
Diệp Phàm thản nhiên liếc tên này một cái, biết cá đã cắn câu.
Bảy tám phút trôi qua, Mã Tiêu đột nhiên đập bàn đáp.
- Nói đi, phát hiện ra điều gì?
- Rất kỳ lạ, vốn dĩ cách thành phố Đức Bình của chúng ta không xa có một nhà máy luyện đồng, hình như tên là "Công ty TNHH nghề đồng Hồng Tinh Thủy Châu".
Quặng đồng khai thác được ở huyện Ma Xuyên của chúng ta có một bộ phận nhỏ được chế luyện ở nhà máy luyện đồng do thị trấn Thanh Sơn tự xây dựng, nhưng đoán chừng một năm cũng chẳng thể luyện nổi 1/30 số quặng khai thác được.
Tính theo đường đi thì số quặng đồng còn lại phải vận chuyển tới "Công ty TNHH nghề đồng Hồng Tinh Thủy Châu" ở cách đó không xa mới phải.
Nhưng kỳ lạ là hình như quặng đồng ở thị trấn Thanh Sơn lại chia thành hai đợt đóng lên xe, một phần vận chuyển đến công ty nghề đồng Hồng Tinh Thủy Châu, còn một phần lại chuyển đến một công ty có tên là Công ty nghề đồng Tinh Mậu ở thành phố Đông Hà của tỉnh Giang Đô.
Những lời nói của Mã Tiêu rất có lô gic, xem ra để hoàn thành nhiệm vụ cũng bỏ ra không ít công sức.
- Có lẽ là Công ty nghề đồng Tinh Mậu ở thành phố Đông Hà cách thị trấn Thanh Sơn gần thì sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi, đương nhiên là dụ Mã Tiêu nói ra toàn bộ sự việc.
- Không, tôi đã hỏi tài xế, bảo là đi Công ty nghề đồng Hồng Tinh ở Thủy Châu còn gần hơn, có lẽ gần được nửa tiếng đi xe.
Mã Tiêu ra sức lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Diệp Phàm.
- Lẽ nào là đường ở núi Thiên Xa của huyện Ma Xuyên của chúng ta khó đi quá, xe chở quặng đều là xe lớn, không đi được.
Diệp Phàm nói.
- Không, đường đi thành phố Đông Hà cũng như vậy. Kỳ lạ là quặng chở trên hai con đường này cũng khác nhau.
Mã Tiêu lại nói ra một điểm càng đáng chú ý hơn.
- Khác nhau, khác nhau thế nào?
Diệp Phàm cảm thấy đã sắp đi vào cốt lõi vấn đề rồi.
Mã Tiêu nói.
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, bên trong nhất định có vấn đề, một phát hiện rất lớn.
- Lẽ nào Công ty nghề đồng Hồng Tinh không có ý kiến, chưa hề nhìn thấy quặng loại 1 hay sao?
Diệp Phàm bề ngoài vẫn rất bình tĩnh, nói.
- Nói gì. Mỏ đồng của thị trấn Thanh Sơn bề ngoài là chính quyền thị trấn Thanh Sơn quản lý, nhưng thực tế do anh họ của Thiết Đông là Thiết Tâm Hải quản lý, chính quyền cũng chẳng làm được gì. Phó chủ tịch thị trấn Thanh Sơn Lý Mậu Hoa được giao quản lý mỏ đồng, nhưng thực ra lại chẳng quản lý cái gì cả.
Mã Tiêu bĩu môi, hiển nhiên có chút bất mãn.
- Không quản gì là sao?
Diệp Phàm thấy rất có hứng thú.
- Không quản người, không quản tiền, không quản việc.
Mã Tiêu nói, rồi chợt cười nói:
- Nhưng Phó chủ tịch Lý cũng quản vài thứ, chính là ăn uống chơi gái.
- Không được nói bừa.
Diệp Phàm nghiêm mặt, Mã Tiêu cũng có chút sợ hãi, ngây ra một chút, nói:
- Tôi toàn nói sự thực, không hề lừa bí thư Diệp. Nghe nói Thiết Tâm Hải mỗi năm cấp cho Lý Mậu Hoa 200 nghìn tiền chi phí tiếp khách, có 200 nghìn này ăn chơi thế nào cũng vẫn đủ. Mẹ kiếp, Thiết Tâm Hải đối xử rất tốt với Lý Mậu Tài, nghe nói là Lý Mậu Tài còn ngủ với cháu gái Thiết Nguyệt Muội mà Thiết Đông và Thiết Tâm Hải cũng không nói gì.
Mã Tiêu văng tục, bị Diệp Phàm trừng mắt một cái vội câm miệng lại.
- Ừ, còn gì đáng nghi không?
Diệp Phàm hừ nói.
Mã Tiêu nói.
" Đầu đất, việc này rất đơn giản, bến đò Hồng Môn ở ngay trước mắt chính quyền huyện chúng ta, đi con đường này chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao?"
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, nói:
- Tôi biết rồi, cậu tiếp tục nghe ngóng.
- Bí thư… Diệp, anh xem, tin tức tôi cung cấp quan trọng như vậy, ba anh em chúng tôi ngày đêm nằm ở thị trấn Thanh Sơn mới biết được, có thể cho chút tiền thưởng không? Việc này dù sao cũng cần phải chi tiêu.
Mặt Mã Tiêu lộ rõ vẻ tham lam.
- Cầm đi, viết cái biên nhận, việc này sau khi điều tra ra còn phải vào sổ sách, sẽ trừ vào tổng tiền thưởng của các cậu.
Diệp Phàm vứt phong bì 10 nghìn ra.
Mã Tiêu cầm lấy, mở ra xem, mặt lập tức tươi như hoa, không cần nhìn biên lại Diệp Phàm đưa cho liền ký ngay vào.
Nhưng rồi tên này có chút chần chừ nhìn Diệp Phàm.
- Còn chuyện gì sao?
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Bí thư… Diệp, mỏ Silic của Mã gia chúng tôi ông có thể…
Mã Tiêu không dám nói ra, xem ra là định xin xỏ.
- Muốn ra điều kiện với tôi có phải không, các anh không sợ ngồi tù sao?
Diệp Phàm gõ nhẹ mặt bàn, Mã Tiêu đột nhiên lạnh xương sống, nhớ tới chứng cứ mưu sát chủ tịch huyện vẫn còn trong tay Diệp Phàm, nếu mà nộp lên trên, e rằng cả ba sẽ phải đi ngồi nhà đá.
- Nhưng cậu có thể khuyên bà chị Mã Diễm Hương của cậu, tiền thuế mà mỏ Silic Mã Hồ Tử phải nộp thì nộp đi, tiền bồi thường đất đai cho nông dân trước khi chính quyền huyện tra ra thì cũng bồi thường đi, tới lúc đó không có ai gây chuyện nữa, chính quyền huyện cũng dễ xử lý.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc liếc Mã Tiêu một cái.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 930: Cây gậy và củ cà rốt
9.2/10 từ 43 lượt.