Quan Thuật
Chương 900: Tề Chấn Đào phải đề bạt
- Tốt lắm, giục bọn họ nhanh lên, làm xong rồi tôi tự mình đưa đến chỗ Diệp ca, xin các vị thứ lỗi…
Vạn Đông Tuyền cười nói.
Lúc này, màn hình TV plasma đang phát tin tức thời sự.
- Buổi sáng hôm nay, UFO lại xuất hiện trên một hòn đảo hẻo lánh của Thái Bình Dương, lần này rất rõ ràng, rất nhiều du khách đã quay chụp được ảnh thật.
Sau giọng nói duyen dáng của MC, hình ảnh truyền đến.
- UFO lại bảo vật thể bay không xác định, việc này rốt cuộc thật giả thế nào?
Tề Thiên có vẻ hứng thú.
- Ôi, mỗi ngày các nơi trên thế giới đều đã phát hiện ra rất nhiều loại như thế này, sau các nhà khoa học cũng tìm ra lời giải, nói 90% đều là do ảo giác tạo thành. Tuy nhiên, cũng có những việc đến nay chưa thể giải thích. Hiện tại càng nói càng thấy hồ đồ, cái gì mà người ngoài hành tinh đến Địa cầu, cũng có người nói vật thể bay không xác định kia là nước Mĩ muốn làm một ít loại máy bay mới. Dù sao cũng là mơ mơ màng màng, mọi người nghe được không hiểu ra sao cả, phỏng chừng đều là lừa gạt người.
Lô Vĩ thản nhiên cười nói.
- Nói như vậy cũng không chính xác, khoa học nước Mĩ rốt cuộc tiến bộ đến thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm. Nếu đã có thể lên mặt trăng thì cũng có thể lên sao hỏa, cũng có khả năng tạo ra cái đĩa bay.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đương nhiên không để điều này ở trong lòng.
Trở về Thủy Châu đã chạng vạng, Diệp Phàm đi theo Tề Thiên đến Tề gia thăm hỏi Tề Chấn Đào, nhân tiện lại làm đẹp cho mẹ Tề Thiên, bây giờ muốn làm việc này, dược phẩm thượng hạng có thể giải quyết được.
- Tiểu Diệp, nghe nói cháu còn làm Bí thư nữa hả?
Tề Chấn Đào cười hỏi.
- Quyền bí thư thôi ạ. Ha ha.
Diệp Phàm khiêm tốn nói
- Quyền bí thư, không tồi, chúng ta là cán bộ Đảng, quyền rồi cũng sẽ lên chính, ha ha
Tề Chấn Đào cười nói
- Không có khả năng, cháu tuổi còn quá trẻ ạ.
Diệp Phàm có chút xấu hổ, sờ sờ đầu.
- Không trẻ. Người ta 12 tuổi đã làm tể tướng, trong tam quốc, khi Chu Du 13 tuổi đã làm Đô đốc thủy quân. Cháu đã 20, tính tuổi mụ là 21, cháu chỉ nhỏ một tháng thôi. Theo logic này, rồi cũng sớm lên chức Chủ tịch thành phố thôi, ha ha.
Tề Chấn Đào không ngờ cũng trêu ghẹo người.
- Lão Tề, ông đưa tiểu Diệp lên đi, tiểu Diệp luôn quan tâm con trai mình, ông xem xem, Tề Thiên thực đã ngoan hơn nhiều.
Vợ Tề Chấn Đào là Phong Nhã Mai nói ra một câu, thiếu chút nữa làm nghẹn chết Tề Chấn Đào, bên này, Tề Thiên có chút ngượng ngùng.
- Cái này, ha ha, Chủ tịch thành phố, không phải dễ dàng như vậy. Quan lớn muốn lên hội nghị thường vụ Tỉnh thường phải đua kịch liệt.
Bộ dáng Tề Chấn Đào có chút xấu hổ nói. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Tuy nhiên, tiểu Diệp trẻ tuổi như vậy đã là quyền Bí thư, tin tưởng sau năm sáu năm nữa, cậu ấy có thể ngồi lên vị trí kia.
Đương nhiên, lời nói Tề Chấn Đào là để tăng thêm độ vô cùng khó khăn. Thật sự muốn cho Diệp Phàm làm chức vị Phó Chủ tịch thành phố, với ông ta mà nói, cũng không phải chuyện đặc biệt khó.
Nếu là Phó chủ tịch thường trực thành phố, những cái khác đừng bàn. Chỉ có điều tuổi Diệp Phàm thế nào, quả thực quá mức nghịch thiên. Mặc dù Tề Chấn Đào là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng có băn khoăn.
- Vậy ông nên giúp đỡ cháu nó, tôi rất vừa mắt.
Phong Nhã Mai gật gật đầu, nhìn như vẻ nói giỡn nhưng lại rất nghiêm túc.
- Tiểu Diệp, cháu nói thật cho tôi biết, đến Ma Xuyên nhận chức, rốt cuộc làm sao lại trở về?
Vẻ mặt Tề Chấn Đào cũng nghiêm túc.
- Việc này, ha ha, cái đó..
Trong đầu Diệp Phàm quay vòng, tự nhiên muốn nghĩ một lý do lấy lệ một chút.
Bởi vì quan hệ nơi này rất phức tạp, hơn nữa, Diệp Phàm cũng không dám xác định rốt cuộc mình trở về như thế nào, khẳng định là Trang Thế Thành điểm tướng.
Tuy nhiên, Phượng lão đầu kia còn có chút thần bí. Hơn nữa, Trang Thế Thành rốt cuộc thuộc phái nào ở tỉnh, Diệp Phàm cũng không rõ lắm.
Nếu Trang Thế Thành thuộc phái Chủ tịch tỉnh, nghe nói Tề Chấn Đào cũng liên minh cùng Chủ tịch tỉnh, chính mình có thể làm lộ ra chuyện lão Phượng.
Nếu Trang Thế Thành thuộc phái bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương, chính mình đem việc này tiết lộ sẽ gây phiền toái lớn cho Trang Thế Thành. Ở Đức Bình, chính mình lắm miệng đã khiến Trang Thế Thành nổi cáu một trận.
- Thằng nhóc này, đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo, tròng mắt trông giống kẻ trộm, muốn tìm lý do để tránh tôi có phải hay không, cánh dài khỏe mạnh phải bay có phải hay không. Có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, đó cần nhiều năng lực, mạng lưới quan hệ, khả năng của bản thân, còn phải có người hậu thuẫn, thiếu một thứ cũng không được.
Tề Chấn Đào nói một câu, sắc mặt âm u. Ý tứ đương nhiên là thằng nhóc cậu đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo
- Lão Tề, ông đừng nghiêm túc như vậy mà dọa Tiểu Diệp.
Đúng lúc này Phong Nhã Mai đến giải vây. Quay đầu về hướng Diệp Phàm cười nói:
- Đừng để ý đến ông ấy, ông ấy dạo này khó tính lắm...Ôi thôi, không nói nữa.
"Có phải chú Tề gặp vấn đề gì khó hay không?" Diệp Phàm nhìn Phong Nhã Mai muốn nói lại thôi, cảm thấy Tề Chấn Đào đối với mình không tồi, hơn nữa Tề Thiên lại là anh em của mình, không cần quá để ý.
- Ôi.. Tiểu Diệp, đừng tưởng chú Tề của cháu làm quan to, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong mắt người khác, vung tay lên có thể quyết định một cấp cán bộ Cục, thực sự có nhiều việc chú ấy cũng không thể giải quyết.
- Mẹ, có phải chuyện bầu Phó bí thư gần đây không? Không phải nghe nói ở tỉnh còn có một vị trí phó bí thư, cha hẳn là muốn tranh giành. Nếu có thể đảm nhiệm chức vụ đó có phải rất tốt. Bí thư tỉnh ủy muốn họp hội ý bí thư thì cha cũng có phần.
Tề Thiên miệng nói liên tục
- Thả cái rắm gì, con cho rằng bầu một Phó bí thư dễ dàng như vậy sao? Đó là Phó bí thư tỉnh ủy, phải được trung ương đồng ý, cũng không phải bí thư chi bộ thôn vớ vẩn.
Tề Chấn Đào phát giận, trước mặt Diệp Phàm mắng Tề Thiên. Làm cho thằng nhãi này mặt đỏ bừng, miệng lầm bầm:
- Con không phải là vì muốn tốt cho cha sao, lại còn làm con xấu mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Thì ra là thế, Tề Chấn Đào cũng muốn vị trí Phó bí thư tỉnh ủy kia. Làm quan, ai không muốn làm cao" Trong lòng Diệp Phàm đánh dấu chấm hỏi, miệng nói:
- Chú Tề, cháu tin rằng với uy tín của chú, hẳn là có thể thắng.
- Đừng nói nữa.
Tề Chấn Đào có chút buồn bực, khoát tay áo nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta uống rượu.
Loảng xoảng, loảng xoảng...Hai người buồn bực làm liền ba bốn chén.
Trong đầu Diệp Phàm luôn muốn chuyển đề tài, suy nghĩ có nên hay không đem đầu đuôi chuyện Phượng lão đầu nói cho Tề Chấn Đào, nếu thật có thể giúp Tề Chấn Đào thông qua Trang Thế Thành giao tiếp với Phượng lão đầu, có lẽ có thể giúp Tề Chấn Đào ngồi lên chức Phó bí thư tỉnh ủy.
Phải biết rằng năm nay được làm Phó bí thư Tỉnh ủy có rất nhiều cái lợi. Như vậy từ nay về sau, chính mình sẽ thật sự đi vào trong lòng Tề Chấn Đào
Trở thành thân tín của ông ấy, tuy chỉ là nhân vật người hầu nhưng so với quan hệ nửa vời như bây giờ thì tốt hơn nhiều.
Trước mắt chính mình đã cải thiện thêm một bước trong quan hệ với Tề gia, nhưng còn lâu mới đến mức làm tâm phúc của ông ta.
Lúc này, người giúp việc của Tề gia tiến vào nói:
- Tiên sinh, anh rể ngài ở Bắc Kinh về tới rồi, đã tới cửa.
- Biết rồi.
Tề Chấn Đào và Phong Nhã Mai đều đi ra ngoài đón, đương nhiên Diệp Phàm và Tề Thiên cũng nhanh theo sau.
- Chấn Đào, chúc năm mới tốt lành!
Phong Thanh Lục cười ha hả đi đến, bên cạnh còn có hai người phụ nữ, phỏng chừng là mẹ con, bởi vì bộ dáng có phần giống nhau.
- Anh rể, như thế nào mà không báo trước để em tiếp đón, định làm một trận tập kích bất thình lình à?
Tề Chấn Đào cười nói:
- Chị dâu và Tuyết Nhi đều đến đây rồi, còn chưa có ăn cơm, vừa lúc cùng nhau ăn đi.
- Ồ, vị này không phải Ngư Dương…
Nhìn thấy Diệp Phàm đứng phía sau, Phong Thanh Lục ngạc nhiên một chút, nhưng không nhớ ra tên hắn. Lúc ấy Diệp Phàm cho ông ta Xuân Cung Hoàn, cho nên, ông ta ấn tượng rất sâu.
- Vụ trưởng Phong, chào ngài, tôi là Diệp Phàm, lúc trước tôi ở Ngư Dương may mắn được ngài gọi điện thoại cho lãnh đạo sở tài chính tỉnh, bằng không, khoản tiền mấy triệu kia của huyện chúng tôi sẽ không rút được.
Diệp Phàm khẩn trương nói.
- Ha ha, không có gì.
Phong Thanh Lục có vẻ hòa nhã, cũng không lên mặt tự cao.
Đương nhiên, bởi vì Tề Chấn Đào ở đây, bằng không, không chỉ nói Diệp Phàm, ngay cả thấy cán bộ cấp sở tỉnh Nam Phúc người ta cũng không chắc để ý.
- Chú Tề, vụ trưởng Phong, cháu về trước.
Diệp Phàm rất biết điều, biết anh em hai người gặp lại phỏng chừng có chuyện bí mật muốn nói, có lẽ nên khẩn trương chuồn đi, bằng không sẽ làm phiền người ta.
- Còn muốn chạy, thằng nhóc cậu cho ta là kẻ ngốc sao, hôm nay chưa giải thích rõ ràng chuyện Ma Xuyên còn muốn đi sao? Quay về nhà, ăn cơm trước.
Vẻ mặt Tề Chấn Đào nghiêm túc nói.
- Đi Ma Xuyên, sao lại thế?
Vụ trưởng Phong có chút ngạc nhiên quét mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mấy người đi vào đại sảnh, người giúp việc đã sớm dọn bát đũa, lại làm thêm đồ ăn nữa
- Tiểu Diệp rất lợi hại, vô thanh vô tức đi huyện Ma Xuyên đảm nhiệm Chủ tịch huyện. Hơn nữa, chưa đến hai tháng, hiện cậu ta đã là quyền Bí thư Huyện ủy, đáng kiêu ngạo đấy.
Giọng nói Tề Chấn Đào rõ ràng có chút không thoải mái.
- Lão Tề, chú quả lợi hại. Khâm phục.
Phong Thanh Lục rõ ràng không hiểu được ý tứ Tề Chấn Đào, còn tưởng rằng là do Tề Chấn Đào giúp cho đi lên.
- Anh rể, anh lầm rồi, cậu ta cũng không cần đến tôi.
Tề Chấn Đào tức giận nói.
- Ha ha, năng lực Tiểu Diệp rất lớn mà thôi.
Không ngờ Phong Thanh Lục kết phường với Tề Chấn Đào đứng lên ép đồng chí Diệp Phàm.
- Năng lực, có năng lực gì, không phải chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ sao.
Lúc này người tên Tuyết Nhi ở một bên không nhịn được, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Tuyết Nhi, sao lại nói vậy?
Mẹ cô ta hừ nói Khiến Phong Bạch Tuyết im miệng không dám hé răng.
Nửa giờ sau.
Toàn bộ phụ nữ rời bàn lên trên lầu nói chuyện, trên bàn chỉ có Tề Thiên và Diệp Phàm còn ở lại. Diệp Phàm đương nhiên là muốn trốn, lại liếc mắt nhìn Tề Chấn Đào một cái nói:
- Chú Tề, cháu đi trước.
- Còn muốn chạy, nói một chút đến Ma Xuyên như thế nào?
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ giọng.
- Chú Tề cảm thấy bí thư Trang là người như thế nào?
Diệp Phàm không đáp, hỏi ngược lại, đương nhiên muốn biết thái độ Tề Chấn Đào với Trang Thế Thành như thế nào rồi mới quyết định. Nếu đã bị Chấn Đào bức tới đây, cũng không có cách nào, xem ra hôm nay không nói ra hết thì không thể chạy thoát.
- Trang Thế Thành, ừ, cũng được. Có khí lớn, nhưng trái tim không đủ tàn nhẫn.
Tề Chấn Đào nói vài câu không hiểu ra sao cả, khiến Diệp Phàm có chút buồn bực.
Quan Thuật
Vạn Đông Tuyền cười nói.
Lúc này, màn hình TV plasma đang phát tin tức thời sự.
- Buổi sáng hôm nay, UFO lại xuất hiện trên một hòn đảo hẻo lánh của Thái Bình Dương, lần này rất rõ ràng, rất nhiều du khách đã quay chụp được ảnh thật.
Sau giọng nói duyen dáng của MC, hình ảnh truyền đến.
- UFO lại bảo vật thể bay không xác định, việc này rốt cuộc thật giả thế nào?
Tề Thiên có vẻ hứng thú.
- Ôi, mỗi ngày các nơi trên thế giới đều đã phát hiện ra rất nhiều loại như thế này, sau các nhà khoa học cũng tìm ra lời giải, nói 90% đều là do ảo giác tạo thành. Tuy nhiên, cũng có những việc đến nay chưa thể giải thích. Hiện tại càng nói càng thấy hồ đồ, cái gì mà người ngoài hành tinh đến Địa cầu, cũng có người nói vật thể bay không xác định kia là nước Mĩ muốn làm một ít loại máy bay mới. Dù sao cũng là mơ mơ màng màng, mọi người nghe được không hiểu ra sao cả, phỏng chừng đều là lừa gạt người.
Lô Vĩ thản nhiên cười nói.
- Nói như vậy cũng không chính xác, khoa học nước Mĩ rốt cuộc tiến bộ đến thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm. Nếu đã có thể lên mặt trăng thì cũng có thể lên sao hỏa, cũng có khả năng tạo ra cái đĩa bay.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đương nhiên không để điều này ở trong lòng.
Trở về Thủy Châu đã chạng vạng, Diệp Phàm đi theo Tề Thiên đến Tề gia thăm hỏi Tề Chấn Đào, nhân tiện lại làm đẹp cho mẹ Tề Thiên, bây giờ muốn làm việc này, dược phẩm thượng hạng có thể giải quyết được.
- Tiểu Diệp, nghe nói cháu còn làm Bí thư nữa hả?
Tề Chấn Đào cười hỏi.
- Quyền bí thư thôi ạ. Ha ha.
Diệp Phàm khiêm tốn nói
- Quyền bí thư, không tồi, chúng ta là cán bộ Đảng, quyền rồi cũng sẽ lên chính, ha ha
Tề Chấn Đào cười nói
- Không có khả năng, cháu tuổi còn quá trẻ ạ.
Diệp Phàm có chút xấu hổ, sờ sờ đầu.
- Không trẻ. Người ta 12 tuổi đã làm tể tướng, trong tam quốc, khi Chu Du 13 tuổi đã làm Đô đốc thủy quân. Cháu đã 20, tính tuổi mụ là 21, cháu chỉ nhỏ một tháng thôi. Theo logic này, rồi cũng sớm lên chức Chủ tịch thành phố thôi, ha ha.
Tề Chấn Đào không ngờ cũng trêu ghẹo người.
- Lão Tề, ông đưa tiểu Diệp lên đi, tiểu Diệp luôn quan tâm con trai mình, ông xem xem, Tề Thiên thực đã ngoan hơn nhiều.
Vợ Tề Chấn Đào là Phong Nhã Mai nói ra một câu, thiếu chút nữa làm nghẹn chết Tề Chấn Đào, bên này, Tề Thiên có chút ngượng ngùng.
- Cái này, ha ha, Chủ tịch thành phố, không phải dễ dàng như vậy. Quan lớn muốn lên hội nghị thường vụ Tỉnh thường phải đua kịch liệt.
Bộ dáng Tề Chấn Đào có chút xấu hổ nói. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Tuy nhiên, tiểu Diệp trẻ tuổi như vậy đã là quyền Bí thư, tin tưởng sau năm sáu năm nữa, cậu ấy có thể ngồi lên vị trí kia.
Đương nhiên, lời nói Tề Chấn Đào là để tăng thêm độ vô cùng khó khăn. Thật sự muốn cho Diệp Phàm làm chức vị Phó Chủ tịch thành phố, với ông ta mà nói, cũng không phải chuyện đặc biệt khó.
Nếu là Phó chủ tịch thường trực thành phố, những cái khác đừng bàn. Chỉ có điều tuổi Diệp Phàm thế nào, quả thực quá mức nghịch thiên. Mặc dù Tề Chấn Đào là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng có băn khoăn.
- Vậy ông nên giúp đỡ cháu nó, tôi rất vừa mắt.
Phong Nhã Mai gật gật đầu, nhìn như vẻ nói giỡn nhưng lại rất nghiêm túc.
- Tiểu Diệp, cháu nói thật cho tôi biết, đến Ma Xuyên nhận chức, rốt cuộc làm sao lại trở về?
Vẻ mặt Tề Chấn Đào cũng nghiêm túc.
- Việc này, ha ha, cái đó..
Trong đầu Diệp Phàm quay vòng, tự nhiên muốn nghĩ một lý do lấy lệ một chút.
Bởi vì quan hệ nơi này rất phức tạp, hơn nữa, Diệp Phàm cũng không dám xác định rốt cuộc mình trở về như thế nào, khẳng định là Trang Thế Thành điểm tướng.
Tuy nhiên, Phượng lão đầu kia còn có chút thần bí. Hơn nữa, Trang Thế Thành rốt cuộc thuộc phái nào ở tỉnh, Diệp Phàm cũng không rõ lắm.
Nếu Trang Thế Thành thuộc phái Chủ tịch tỉnh, nghe nói Tề Chấn Đào cũng liên minh cùng Chủ tịch tỉnh, chính mình có thể làm lộ ra chuyện lão Phượng.
Nếu Trang Thế Thành thuộc phái bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương, chính mình đem việc này tiết lộ sẽ gây phiền toái lớn cho Trang Thế Thành. Ở Đức Bình, chính mình lắm miệng đã khiến Trang Thế Thành nổi cáu một trận.
- Thằng nhóc này, đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo, tròng mắt trông giống kẻ trộm, muốn tìm lý do để tránh tôi có phải hay không, cánh dài khỏe mạnh phải bay có phải hay không. Có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, đó cần nhiều năng lực, mạng lưới quan hệ, khả năng của bản thân, còn phải có người hậu thuẫn, thiếu một thứ cũng không được.
Tề Chấn Đào nói một câu, sắc mặt âm u. Ý tứ đương nhiên là thằng nhóc cậu đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo
- Lão Tề, ông đừng nghiêm túc như vậy mà dọa Tiểu Diệp.
Đúng lúc này Phong Nhã Mai đến giải vây. Quay đầu về hướng Diệp Phàm cười nói:
- Đừng để ý đến ông ấy, ông ấy dạo này khó tính lắm...Ôi thôi, không nói nữa.
"Có phải chú Tề gặp vấn đề gì khó hay không?" Diệp Phàm nhìn Phong Nhã Mai muốn nói lại thôi, cảm thấy Tề Chấn Đào đối với mình không tồi, hơn nữa Tề Thiên lại là anh em của mình, không cần quá để ý.
- Ôi.. Tiểu Diệp, đừng tưởng chú Tề của cháu làm quan to, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong mắt người khác, vung tay lên có thể quyết định một cấp cán bộ Cục, thực sự có nhiều việc chú ấy cũng không thể giải quyết.
- Mẹ, có phải chuyện bầu Phó bí thư gần đây không? Không phải nghe nói ở tỉnh còn có một vị trí phó bí thư, cha hẳn là muốn tranh giành. Nếu có thể đảm nhiệm chức vụ đó có phải rất tốt. Bí thư tỉnh ủy muốn họp hội ý bí thư thì cha cũng có phần.
Tề Thiên miệng nói liên tục
- Thả cái rắm gì, con cho rằng bầu một Phó bí thư dễ dàng như vậy sao? Đó là Phó bí thư tỉnh ủy, phải được trung ương đồng ý, cũng không phải bí thư chi bộ thôn vớ vẩn.
Tề Chấn Đào phát giận, trước mặt Diệp Phàm mắng Tề Thiên. Làm cho thằng nhãi này mặt đỏ bừng, miệng lầm bầm:
- Con không phải là vì muốn tốt cho cha sao, lại còn làm con xấu mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Thì ra là thế, Tề Chấn Đào cũng muốn vị trí Phó bí thư tỉnh ủy kia. Làm quan, ai không muốn làm cao" Trong lòng Diệp Phàm đánh dấu chấm hỏi, miệng nói:
- Chú Tề, cháu tin rằng với uy tín của chú, hẳn là có thể thắng.
- Đừng nói nữa.
Tề Chấn Đào có chút buồn bực, khoát tay áo nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta uống rượu.
Loảng xoảng, loảng xoảng...Hai người buồn bực làm liền ba bốn chén.
Trong đầu Diệp Phàm luôn muốn chuyển đề tài, suy nghĩ có nên hay không đem đầu đuôi chuyện Phượng lão đầu nói cho Tề Chấn Đào, nếu thật có thể giúp Tề Chấn Đào thông qua Trang Thế Thành giao tiếp với Phượng lão đầu, có lẽ có thể giúp Tề Chấn Đào ngồi lên chức Phó bí thư tỉnh ủy.
Phải biết rằng năm nay được làm Phó bí thư Tỉnh ủy có rất nhiều cái lợi. Như vậy từ nay về sau, chính mình sẽ thật sự đi vào trong lòng Tề Chấn Đào
Trở thành thân tín của ông ấy, tuy chỉ là nhân vật người hầu nhưng so với quan hệ nửa vời như bây giờ thì tốt hơn nhiều.
Trước mắt chính mình đã cải thiện thêm một bước trong quan hệ với Tề gia, nhưng còn lâu mới đến mức làm tâm phúc của ông ta.
Lúc này, người giúp việc của Tề gia tiến vào nói:
- Tiên sinh, anh rể ngài ở Bắc Kinh về tới rồi, đã tới cửa.
- Biết rồi.
Tề Chấn Đào và Phong Nhã Mai đều đi ra ngoài đón, đương nhiên Diệp Phàm và Tề Thiên cũng nhanh theo sau.
- Chấn Đào, chúc năm mới tốt lành!
Phong Thanh Lục cười ha hả đi đến, bên cạnh còn có hai người phụ nữ, phỏng chừng là mẹ con, bởi vì bộ dáng có phần giống nhau.
- Anh rể, như thế nào mà không báo trước để em tiếp đón, định làm một trận tập kích bất thình lình à?
Tề Chấn Đào cười nói:
- Chị dâu và Tuyết Nhi đều đến đây rồi, còn chưa có ăn cơm, vừa lúc cùng nhau ăn đi.
- Ồ, vị này không phải Ngư Dương…
Nhìn thấy Diệp Phàm đứng phía sau, Phong Thanh Lục ngạc nhiên một chút, nhưng không nhớ ra tên hắn. Lúc ấy Diệp Phàm cho ông ta Xuân Cung Hoàn, cho nên, ông ta ấn tượng rất sâu.
- Vụ trưởng Phong, chào ngài, tôi là Diệp Phàm, lúc trước tôi ở Ngư Dương may mắn được ngài gọi điện thoại cho lãnh đạo sở tài chính tỉnh, bằng không, khoản tiền mấy triệu kia của huyện chúng tôi sẽ không rút được.
Diệp Phàm khẩn trương nói.
- Ha ha, không có gì.
Phong Thanh Lục có vẻ hòa nhã, cũng không lên mặt tự cao.
Đương nhiên, bởi vì Tề Chấn Đào ở đây, bằng không, không chỉ nói Diệp Phàm, ngay cả thấy cán bộ cấp sở tỉnh Nam Phúc người ta cũng không chắc để ý.
- Chú Tề, vụ trưởng Phong, cháu về trước.
Diệp Phàm rất biết điều, biết anh em hai người gặp lại phỏng chừng có chuyện bí mật muốn nói, có lẽ nên khẩn trương chuồn đi, bằng không sẽ làm phiền người ta.
- Còn muốn chạy, thằng nhóc cậu cho ta là kẻ ngốc sao, hôm nay chưa giải thích rõ ràng chuyện Ma Xuyên còn muốn đi sao? Quay về nhà, ăn cơm trước.
Vẻ mặt Tề Chấn Đào nghiêm túc nói.
- Đi Ma Xuyên, sao lại thế?
Vụ trưởng Phong có chút ngạc nhiên quét mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mấy người đi vào đại sảnh, người giúp việc đã sớm dọn bát đũa, lại làm thêm đồ ăn nữa
- Tiểu Diệp rất lợi hại, vô thanh vô tức đi huyện Ma Xuyên đảm nhiệm Chủ tịch huyện. Hơn nữa, chưa đến hai tháng, hiện cậu ta đã là quyền Bí thư Huyện ủy, đáng kiêu ngạo đấy.
Giọng nói Tề Chấn Đào rõ ràng có chút không thoải mái.
- Lão Tề, chú quả lợi hại. Khâm phục.
Phong Thanh Lục rõ ràng không hiểu được ý tứ Tề Chấn Đào, còn tưởng rằng là do Tề Chấn Đào giúp cho đi lên.
- Anh rể, anh lầm rồi, cậu ta cũng không cần đến tôi.
Tề Chấn Đào tức giận nói.
- Ha ha, năng lực Tiểu Diệp rất lớn mà thôi.
Không ngờ Phong Thanh Lục kết phường với Tề Chấn Đào đứng lên ép đồng chí Diệp Phàm.
- Năng lực, có năng lực gì, không phải chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ sao.
Lúc này người tên Tuyết Nhi ở một bên không nhịn được, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Tuyết Nhi, sao lại nói vậy?
Mẹ cô ta hừ nói Khiến Phong Bạch Tuyết im miệng không dám hé răng.
Nửa giờ sau.
Toàn bộ phụ nữ rời bàn lên trên lầu nói chuyện, trên bàn chỉ có Tề Thiên và Diệp Phàm còn ở lại. Diệp Phàm đương nhiên là muốn trốn, lại liếc mắt nhìn Tề Chấn Đào một cái nói:
- Chú Tề, cháu đi trước.
- Còn muốn chạy, nói một chút đến Ma Xuyên như thế nào?
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ giọng.
- Chú Tề cảm thấy bí thư Trang là người như thế nào?
Diệp Phàm không đáp, hỏi ngược lại, đương nhiên muốn biết thái độ Tề Chấn Đào với Trang Thế Thành như thế nào rồi mới quyết định. Nếu đã bị Chấn Đào bức tới đây, cũng không có cách nào, xem ra hôm nay không nói ra hết thì không thể chạy thoát.
- Trang Thế Thành, ừ, cũng được. Có khí lớn, nhưng trái tim không đủ tàn nhẫn.
Tề Chấn Đào nói vài câu không hiểu ra sao cả, khiến Diệp Phàm có chút buồn bực.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 900: Tề Chấn Đào phải đề bạt
9.2/10 từ 43 lượt.