Quan Thuật
Chương 879: Kỳ vọng của Trang Thế Thành
- Ừ, chuyện Phan mặt rỗ ông ta nghe được thì rất giận dữ, nghe nói sau đó lại gặp Bí thư Lôi Minh Hoài, em họ Lôi Thượng Minh. Lôi Minh Hoài là người có nhiều mưu kế, bên ngoài thì cũng chưa thể hiện cái gì, có vẻ hết sức thản nhiên. Thật ra thì hắn là người thế nào? Nói vậy thì đó cũng chỉ là một con người thôi, ha hả…
Khâu Mậu Thủy cười thành tiếng.
- Ừ, ông Trang gần đây mới có thế quật khởi như vậy. Quách Phác Dương để cho ông ta làm cuộc cách mạng. Lôi Minh Hoài muốn lợi dụng ông Trang nhiều hơn nữa, chắc chắn sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta. Về cái chức Bí thư huyện ủy Ma Xuyên, lão ta phỏng chừng cũng đang hết sức chờ đợi. Mấy lần ra tay trước, ông ta chỉ phân hai danh ngạch cấp phó, trong lòng phỏng chừng là cũng nóng ruột rồi.
Vương Triều Trung thản nhiên nói, lấy tay phủi phủi mấy tàn thuốc rơi.
- Chức vụ đó là vị trí quan trọng nhất, tiêu biểu cho quyền khống của địa bàn, Lôi Minh Hoài không nghĩ là chỉ cần có một chức vụ chính đó thì có được toàn bộ địa bàn trong tay mình. Vi Bất Lý ở Ma Xuyên chính là do Lôi Minh Hoài nâng đỡ lên chức. Thằng nhãi này sẽ rất nhát gan, chắc chắn sẽ theo đuôi ông ta.
Khâu Mậu Thủy có vẻ hơi lo lắng.
Bản thân mình muốn ngồi vào cái chức Bí thư huyện ủy Ma Xuyên thì Vi Bất Lý cũng là một đối thủ khá mạnh. Đến lúc đó Vương Triều Trung nếu vì muốn cùng kết giao với Lôi Minh Hoài mà bỏ rơi mình cũng là chuyện rất có thể xảy ra. Lòng người không ai hiểu thấu, tuy rằng gã và Vương Triều Trung khá thân thiết với nhau.
Nhưng vì lợi ích trước mắt, Vương Triều Trung tuyệt đối sẽ không nói đến chuyện bạn bè. Lấy chuyện của Chu Phú Đức mà nói, không phải lần này ông ta đã trở thành vật hy sinh của Vương Triều Trung đó sao.
Nếu bàn về tình bằng hữu thì Chu Phu Đức cũng thân thiết với Vương Triều Trung không kém gã. Nhưng vì ích lợi thì các vị lãnh đạo thường không ngại làm chuyện này.
Con người cứ có gì có lợi là làm.
"Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi hướng".
Hai ngàn năm trước, Thái Sử Công đã dùng câu nói này nói toạc ra quy tắc vận hành của thế giới.
Lãnh đạo yêu mến anh cũng vì người ta nhìn thấy anh có thể mang lại lợi ích cho họ, chẳng hạn như anh làm nên thành tích, thành tích đó cũng giống như là của chung, của anh một nửa, của lãnh đạo một nửa.
Nếu anh không có tác dụng gì, vì lợi ích bản thân mình, lãnh đạo sẽ vứt bỏ anh, hoặc là hy sinh anh thì cũng là chuyện bình thường, ai bảo anh không mang lại lợi ích cho họ, nếu họ không vứt bỏ anh thì chính họ sẽ bị thiệt hại. Tình nguyện để mình bị thiệt hại mà vẫn giữ anh lại, người lãnh đạo như vậy trong thiên hạ được mấy người chứ.
"Cơ hội, đây chính là cơ hội, có lẽ đây chính là cơ hội để Trang Thế Thành ta đây thay đổi toàn diện."
Trang Thế Thành nghĩ bụng, nghĩ tới chuyện này, điếu thuốc ông ta hút hết khi nào không biết. Lúc này, Trưởng ban thư ký Địa ủy Trịnh Chí Minh bên cạnh nhắc nhở ông ta:
- Ông Trang, cẩn thận một chút, đừng hút nữa.
- Hút ư?
Trang Thế Thành như tỉnh giấc mộng, ông ta liếc mắt nhìn Trịnh Chí Minh một cái rồi gật gật đầu, hỏi:
- Ông Trịnh, ông nói xem, lửa thiêu cháy như thế nào?
Chợt Trang Thế Thành hung hăng dụi đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn. Đến Đức Bình nửa năm nay, chỉ có Trưởng ban Thư ký Trịnh Chí Minh là đồng cam cộng khổ với ông ta.
Bởi vì Trịnh Chí Minh chính là bạn học của ông ta. Điều này toàn bộ Địa ủy ngoại trừ hai người ra không một ai biết đến.
Nói lý ra thì hai người, ông Trang và ông Trịnh xưng hô với nhau trước mặt mọi người thì đương nhiên gọi tên nhau.
- Để nhóm được lửa thì đầu tiên phải có củi, hơn nữa, muốn củi cháy hết thì phải có gió mới được. Trước kia, Thượng Lão Quân khi tìm người nhóm lửa luyện đan không hề đơn giản. Ông Trang, ông xem xem, trong huyện Ma Xuyên ai là người thích hợp để có thể nhóm được ngọn lửa, ha hả..
Trịnh Chí Minh cười.
- Khá lắm ông Trịnh, nhưng đúng ra ông nghiên cứu giúp tôi nhé.
Trang Thế Thành cười nói. Chợt ông ta nín lại rồi hừ nói:
- Chúng ta đầu tiên nói đến chuyện củi lửa đã, không có củi lửa thì người nhóm lửa chẳng để làm gì. Không thể chỉ dùng cây quạt quạt trong không khí được.
- Đồng chí Trang thật là khéo léo. Phỏng chừng Chu Phú Đức chính là người mang ngọn lửa đi đầu tiên, hơn nữa lại là ngọn lửa lớn nhất.
Trịnh Chí Minh khen ngợi không ngớt.
- Ha hả, chẳng những phải dẹp củi lửa đi mà còn phải lấy mấy bình chữa cháy đến nữa mới được. Việc này gọi là lùi một bước để tiến hai bước.
Bọn lâu la của đối thủ chúng ta phải hết sức dẹp yên, rõ ràng là phải đánh tan. Bình chữa cháy chúng ta phải chuẩn bị nhiều một chút.
Sau này cho dù có chút lửa chút củi nhỏ nhóm lên thì bình chữa cháy xịt lên một cái là dập tắt được ngay. Không có mồi lửa và củi thì làm sao mà đốt được.
Thật ra bên trong có một dụng ý sâu sắc, chỉ có điều hai con cáo già chỉ nói về chuyện đó. Nếu để Diệp Phàm nghe được thì tất nhiên hắn không thể nào hiểu được, có lẽ hắn còn mắng thầm:
" Hai đầu sỏ chụm đầu lại với nhau không ngờ tán gẫu với nhau cái việc nhàm chán đó, này thì là đốt củi, luyện đan, toàn là chuyện đâu đâu".
- Ngô Đồng tạm thời kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật phỏng chừng là người nhét bình chữa cháy vào tay Diệp Phàm được đấy…
Trịnh Chí Minh như thoáng có chút suy nghĩ.
- Ông lại sai rồi ông Trịnh à, Ngô Đồng là một bình chữa cháy quá cũ kĩ rồi, tác dụng chỉ tương đối thôi. Sự vật đã hình thành thì không thay đổi, trong những tình huống nhất định, tốt cũng có khả năng thành xấu, xấu cũng có thể biến thành tốt.
Tranh Thế Thành nói một câu dụng ý không rõ ràng.
Trịnh Chí Minh đương nhiên hiểu, gật đầu cười nói:
- Ừ, đúng là với Diệp Phàm mà nói thì Ngô Đồng chính là chất dẫn cháy, tuy nhiên, theo ông thì ông muốn Diệp Phàm tuyển ai làm người nhóm lửa?
- Còn chưa xác định được. Phương Viên làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Ma Xuyên, tôi muốn đưa hắn vào chức vụ Phó Bí thư. Diệp Phàm muốn luyện đan ở Ma Xuyên thì phải chuẩn bị đầy đủ mồi lửa, củi, tài liệu, người quạt gió…đầy đủ mới được.
Trang Thế Thành trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
- Nên bắt tay vào làm sớm một chút, thừa dịp Bí thư Quách Đông Phong còn chưa ra tay thì tốt hơn. Ôi…Ông Trang này, ông giúp Diệp Phàm chuẩn bị luyện đan nhiều như vậy mà thằng nhãi đó không thể luyện đan thì việc này…
Trịnh Chí Minh nói lấp lửng nửa câu rồi không nói nữa.
- Không đâu, tôi tin tưởng vào hắn. Ma Xuyên chính là một lò luyện lớn, tôi hy vọng hắn có thể luyện được Kim Đan. Thứ nhất là huyện Ma Xuyên sẽ là một viên Kim Đan rất tốt, sau đó sẽ từng bước kéo dài tới quận Thông Đô, quận Đức Bình, thị xã La Châu…
Hai mắt Trang Thế Thành nhìn xa xăm dường như muốn nhìn thấy toàn bộ vũ trụ.
- Bước chuyển ư, nếu được như vậy thì 12 huyện của Đức Bình chúng ta tương đương với 12 viên Kim Đan. Ông Trang có thể muốn thay đổi cục diện thì đại cục đã có rồi. Phỏng chừng Ma Xuyên chính là viên Kim Đan thứ nhất, cũng là viên Kim Đan quan trọng nhất. Nơi đó mặc dù nghèo nhưng lại luyện ra được viên Kim Đan rực rỡ nhất.
Chân mày Trịnh Chí Minh như giãn ra không ít.
- Ông Trịnh, ông thấy Hạ Hải Vĩ là người thế nào?
Trang Thế Thành đột nhiên liếc mắt nhìn Trịnh Chí Minh một cái rồi nói vòng vo.
- Hạ Hải Vĩ, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu, người này mới đến đây được mấy tháng, biểu hiện vẫn rất khiêm tốn.
Cục trưởng Công an địa khu Lâm Thiên lại là người rất mạnh mẽ, cứng rắn, căn bản là không nghe sai khiến. Ba cơ cấu công- kiểm- pháp, y cũng quản lý rất chặt chẽ.
Tuy nhiên chỉ là tình thế vậy, một chút vấn đề cũng không giải quyết. Người này ẩn núp rất sâu, phỏng chừng đang ở trạng thái ngủ đông hoặc trông chừng.
Nếu nói rằng y đang đồng ý với trạng thái hiện tại thì chuyện đó là hoàn toàn không phải. Nghe nói người này trước đây là Trung đoàn trưởng của cảnh sát hình sự Công an tỉnh, luôn luôn có thủ đoạn phá án rất mạnh mẽ, cứng rắn, khá nổi tiếng ở tỉnh.
- Lạ là đến Đức Bình thì như hổ lạc đồng bị chó bắt nạt hay sao? Tôi nghĩ là chưa chắc, y đang xem xét cơ hội, chỉ có điều, hiện tại cơ hội chưa chính muồi mà thôi.
Trịnh Chí Minh ánh mắt mông lùng, dường như cũng chưa rõ ràng lắm.
- Ừ, ngủ đông, ông nói rất hay. Tuy nhiên, người này xem ra lúc này vẫn còn đang trong giai đoạn bị vây hãm, phỏng chừng Vương Triều Trung đã sớm duỗi cành ô-liu ra rồi.
Tuy nhiên người này không tỏ thái độ. Hình như Lôi Minh Hoài đã mấy lần uống rượu với y, phỏng chừng cũng có nói ra nguyện ý của ông ta rồi.
Tuy nhiên, dường như người này cũng không tỏ thái độ, hoặc là giả ngu. Chúng ta bây giờ cũng không phải là thời điểm giơ tay ra.
Duỗi tay ra bây giờ thì kết quả chắc cũng không khác bọn họ lắm. Có một số việc thấy rất là kỳ lạ. Người này có thể lên sở, rồi từ tỉnh thẳng tiến đến chức ủy viên thường vụ Địa ủy Đức Bình chúng ta.
Chứng tỏ ở tỉnh có người ủng hộ y. Nhưng sao xuống đây lại nhát gan, sợ phiền phức như thế? Lâm Thiên tuy rằng sau lưng có hậu thuẫn nhưng không đến nỗi sợ đến mức như thế chứ?
Trang Thế Thành cũng có vẻ nghi ngờ.
Cẩn thận một chút cũng không thừa, ở Đức Bình, y chưa có chút căn cơ nào. Hơn nữa Vương Triều Trung quá mạnh mẽ, cứng rắn. Mà ông thì bây giờ quyền lực nhiều lắm cũng chỉ ngang bằng Vương Triều Trung mà thôi.
Ở giữa còn có Lôi Minh Hoài. Hơn nữa, lão già Tôn Quốc Đống cũng hay quấy nhiễu. Tình thế Địa khu rất phức tạp, y có thái độ như thế thì cũng dễ hiểu thôi.
Trịnh Chí Minh nói nửa câu rồi hình như suy nghĩ thêm một chút.
Thật ra Trịnh Chí Minh có hơi khoa trương về thanh thế của Trang Thế Thành. Tuy rằng lực lượng của Trang Thế Thành và Vương Triều Trung không khác nhau lắm nhưng Trang Thế Thành là Bí thư, là nhân vật số một, thực ra mà nói thì Vương Triều Trung chiếm thế thượng phong.
- Gì vậy, nói thì nói trắng ra đi.
Trang Thế Thành hừ một tiếng.
- Chính là ở chỗ đồng chí Diệp Phàm thân thiết với ông ấy, quan hệ giữa hắn với Hạ Hải Vĩ làm người ta cân nhắc không ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một lời của Trịnh Chí Minh phát ra khiến cho Trang Thế Thành có chút ngây người. Song ánh mắt ông ta lóe lên một chút rồi chợt tắt.
Ông ta lẩm bẩm:
- Hẳn là không thể nào hai người bọn họ trước kia chưa hề gặp nhau, căn bản là không cùng xuất hiện mà thôi.
- Ông Trang, nếu bàn về chuyện Ủy ban nhân dân Địa khu thì tôi nắm rõ hơn ông. Bởi vì vị trí của tôi là phục vụ cho ông, nên hiểu biết cũng khá nhiều.
Ngày đầu tiên Diệp Phàm đến Địa ủy thì chính Hạ Hải Vĩ dẫn hắn đi đến chỗ Tôn Quốc Đống. Ông nói xem chuyện này có lạ không chứ?
Diệp Phàm chắc chắn là có biết Hạ Hải Vĩ, hơn nữa quan hệ khá thân nhau. Nếu không sao Hạ Hải Vĩ lại tự thân mình đi đón chứ?
Còn nữa, ngày đó Diệp Phàm xuống nhậm chức, vốn đi cùng Tôn Quốc Đống, nhưng Hạ Hải Vĩ cũng lấy cớ đi tuần tra Ma Xuyên, kết quả là cũng đi theo.
- Giống như là trùng hợp với nha. Cho nên, ha hả…
Trịnh Chí Minh lại buông ra một câu khiến cho trong lòng Trang Thế Thành nổi lên gợn sóng.
- Ông nói là thằng nhóc Diệp Phàm còn có việc gạt chúng ta ư?
Sắc mặt Trang Thế Thành có chút nhục nhã.
Trong thời kỳ khó khăn khi bị vây hãm, bản thân mình làm tướng, nếu không có sự ủng hộ từ bên trong thì quân cờ này làm cho ông ta thực sự hoài nghi.
Quan Thuật
Khâu Mậu Thủy cười thành tiếng.
- Ừ, ông Trang gần đây mới có thế quật khởi như vậy. Quách Phác Dương để cho ông ta làm cuộc cách mạng. Lôi Minh Hoài muốn lợi dụng ông Trang nhiều hơn nữa, chắc chắn sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta. Về cái chức Bí thư huyện ủy Ma Xuyên, lão ta phỏng chừng cũng đang hết sức chờ đợi. Mấy lần ra tay trước, ông ta chỉ phân hai danh ngạch cấp phó, trong lòng phỏng chừng là cũng nóng ruột rồi.
Vương Triều Trung thản nhiên nói, lấy tay phủi phủi mấy tàn thuốc rơi.
- Chức vụ đó là vị trí quan trọng nhất, tiêu biểu cho quyền khống của địa bàn, Lôi Minh Hoài không nghĩ là chỉ cần có một chức vụ chính đó thì có được toàn bộ địa bàn trong tay mình. Vi Bất Lý ở Ma Xuyên chính là do Lôi Minh Hoài nâng đỡ lên chức. Thằng nhãi này sẽ rất nhát gan, chắc chắn sẽ theo đuôi ông ta.
Khâu Mậu Thủy có vẻ hơi lo lắng.
Bản thân mình muốn ngồi vào cái chức Bí thư huyện ủy Ma Xuyên thì Vi Bất Lý cũng là một đối thủ khá mạnh. Đến lúc đó Vương Triều Trung nếu vì muốn cùng kết giao với Lôi Minh Hoài mà bỏ rơi mình cũng là chuyện rất có thể xảy ra. Lòng người không ai hiểu thấu, tuy rằng gã và Vương Triều Trung khá thân thiết với nhau.
Nhưng vì lợi ích trước mắt, Vương Triều Trung tuyệt đối sẽ không nói đến chuyện bạn bè. Lấy chuyện của Chu Phú Đức mà nói, không phải lần này ông ta đã trở thành vật hy sinh của Vương Triều Trung đó sao.
Nếu bàn về tình bằng hữu thì Chu Phu Đức cũng thân thiết với Vương Triều Trung không kém gã. Nhưng vì ích lợi thì các vị lãnh đạo thường không ngại làm chuyện này.
Con người cứ có gì có lợi là làm.
"Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi hướng".
Hai ngàn năm trước, Thái Sử Công đã dùng câu nói này nói toạc ra quy tắc vận hành của thế giới.
Lãnh đạo yêu mến anh cũng vì người ta nhìn thấy anh có thể mang lại lợi ích cho họ, chẳng hạn như anh làm nên thành tích, thành tích đó cũng giống như là của chung, của anh một nửa, của lãnh đạo một nửa.
Nếu anh không có tác dụng gì, vì lợi ích bản thân mình, lãnh đạo sẽ vứt bỏ anh, hoặc là hy sinh anh thì cũng là chuyện bình thường, ai bảo anh không mang lại lợi ích cho họ, nếu họ không vứt bỏ anh thì chính họ sẽ bị thiệt hại. Tình nguyện để mình bị thiệt hại mà vẫn giữ anh lại, người lãnh đạo như vậy trong thiên hạ được mấy người chứ.
"Cơ hội, đây chính là cơ hội, có lẽ đây chính là cơ hội để Trang Thế Thành ta đây thay đổi toàn diện."
Trang Thế Thành nghĩ bụng, nghĩ tới chuyện này, điếu thuốc ông ta hút hết khi nào không biết. Lúc này, Trưởng ban thư ký Địa ủy Trịnh Chí Minh bên cạnh nhắc nhở ông ta:
- Ông Trang, cẩn thận một chút, đừng hút nữa.
- Hút ư?
Trang Thế Thành như tỉnh giấc mộng, ông ta liếc mắt nhìn Trịnh Chí Minh một cái rồi gật gật đầu, hỏi:
- Ông Trịnh, ông nói xem, lửa thiêu cháy như thế nào?
Chợt Trang Thế Thành hung hăng dụi đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn. Đến Đức Bình nửa năm nay, chỉ có Trưởng ban Thư ký Trịnh Chí Minh là đồng cam cộng khổ với ông ta.
Bởi vì Trịnh Chí Minh chính là bạn học của ông ta. Điều này toàn bộ Địa ủy ngoại trừ hai người ra không một ai biết đến.
Nói lý ra thì hai người, ông Trang và ông Trịnh xưng hô với nhau trước mặt mọi người thì đương nhiên gọi tên nhau.
- Để nhóm được lửa thì đầu tiên phải có củi, hơn nữa, muốn củi cháy hết thì phải có gió mới được. Trước kia, Thượng Lão Quân khi tìm người nhóm lửa luyện đan không hề đơn giản. Ông Trang, ông xem xem, trong huyện Ma Xuyên ai là người thích hợp để có thể nhóm được ngọn lửa, ha hả..
Trịnh Chí Minh cười.
- Khá lắm ông Trịnh, nhưng đúng ra ông nghiên cứu giúp tôi nhé.
Trang Thế Thành cười nói. Chợt ông ta nín lại rồi hừ nói:
- Chúng ta đầu tiên nói đến chuyện củi lửa đã, không có củi lửa thì người nhóm lửa chẳng để làm gì. Không thể chỉ dùng cây quạt quạt trong không khí được.
- Đồng chí Trang thật là khéo léo. Phỏng chừng Chu Phú Đức chính là người mang ngọn lửa đi đầu tiên, hơn nữa lại là ngọn lửa lớn nhất.
Trịnh Chí Minh khen ngợi không ngớt.
- Ha hả, chẳng những phải dẹp củi lửa đi mà còn phải lấy mấy bình chữa cháy đến nữa mới được. Việc này gọi là lùi một bước để tiến hai bước.
Bọn lâu la của đối thủ chúng ta phải hết sức dẹp yên, rõ ràng là phải đánh tan. Bình chữa cháy chúng ta phải chuẩn bị nhiều một chút.
Sau này cho dù có chút lửa chút củi nhỏ nhóm lên thì bình chữa cháy xịt lên một cái là dập tắt được ngay. Không có mồi lửa và củi thì làm sao mà đốt được.
Thật ra bên trong có một dụng ý sâu sắc, chỉ có điều hai con cáo già chỉ nói về chuyện đó. Nếu để Diệp Phàm nghe được thì tất nhiên hắn không thể nào hiểu được, có lẽ hắn còn mắng thầm:
" Hai đầu sỏ chụm đầu lại với nhau không ngờ tán gẫu với nhau cái việc nhàm chán đó, này thì là đốt củi, luyện đan, toàn là chuyện đâu đâu".
- Ngô Đồng tạm thời kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật phỏng chừng là người nhét bình chữa cháy vào tay Diệp Phàm được đấy…
Trịnh Chí Minh như thoáng có chút suy nghĩ.
- Ông lại sai rồi ông Trịnh à, Ngô Đồng là một bình chữa cháy quá cũ kĩ rồi, tác dụng chỉ tương đối thôi. Sự vật đã hình thành thì không thay đổi, trong những tình huống nhất định, tốt cũng có khả năng thành xấu, xấu cũng có thể biến thành tốt.
Tranh Thế Thành nói một câu dụng ý không rõ ràng.
Trịnh Chí Minh đương nhiên hiểu, gật đầu cười nói:
- Ừ, đúng là với Diệp Phàm mà nói thì Ngô Đồng chính là chất dẫn cháy, tuy nhiên, theo ông thì ông muốn Diệp Phàm tuyển ai làm người nhóm lửa?
- Còn chưa xác định được. Phương Viên làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Ma Xuyên, tôi muốn đưa hắn vào chức vụ Phó Bí thư. Diệp Phàm muốn luyện đan ở Ma Xuyên thì phải chuẩn bị đầy đủ mồi lửa, củi, tài liệu, người quạt gió…đầy đủ mới được.
Trang Thế Thành trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.
- Nên bắt tay vào làm sớm một chút, thừa dịp Bí thư Quách Đông Phong còn chưa ra tay thì tốt hơn. Ôi…Ông Trang này, ông giúp Diệp Phàm chuẩn bị luyện đan nhiều như vậy mà thằng nhãi đó không thể luyện đan thì việc này…
Trịnh Chí Minh nói lấp lửng nửa câu rồi không nói nữa.
- Không đâu, tôi tin tưởng vào hắn. Ma Xuyên chính là một lò luyện lớn, tôi hy vọng hắn có thể luyện được Kim Đan. Thứ nhất là huyện Ma Xuyên sẽ là một viên Kim Đan rất tốt, sau đó sẽ từng bước kéo dài tới quận Thông Đô, quận Đức Bình, thị xã La Châu…
Hai mắt Trang Thế Thành nhìn xa xăm dường như muốn nhìn thấy toàn bộ vũ trụ.
- Bước chuyển ư, nếu được như vậy thì 12 huyện của Đức Bình chúng ta tương đương với 12 viên Kim Đan. Ông Trang có thể muốn thay đổi cục diện thì đại cục đã có rồi. Phỏng chừng Ma Xuyên chính là viên Kim Đan thứ nhất, cũng là viên Kim Đan quan trọng nhất. Nơi đó mặc dù nghèo nhưng lại luyện ra được viên Kim Đan rực rỡ nhất.
Chân mày Trịnh Chí Minh như giãn ra không ít.
- Ông Trịnh, ông thấy Hạ Hải Vĩ là người thế nào?
Trang Thế Thành đột nhiên liếc mắt nhìn Trịnh Chí Minh một cái rồi nói vòng vo.
- Hạ Hải Vĩ, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu, người này mới đến đây được mấy tháng, biểu hiện vẫn rất khiêm tốn.
Cục trưởng Công an địa khu Lâm Thiên lại là người rất mạnh mẽ, cứng rắn, căn bản là không nghe sai khiến. Ba cơ cấu công- kiểm- pháp, y cũng quản lý rất chặt chẽ.
Tuy nhiên chỉ là tình thế vậy, một chút vấn đề cũng không giải quyết. Người này ẩn núp rất sâu, phỏng chừng đang ở trạng thái ngủ đông hoặc trông chừng.
Nếu nói rằng y đang đồng ý với trạng thái hiện tại thì chuyện đó là hoàn toàn không phải. Nghe nói người này trước đây là Trung đoàn trưởng của cảnh sát hình sự Công an tỉnh, luôn luôn có thủ đoạn phá án rất mạnh mẽ, cứng rắn, khá nổi tiếng ở tỉnh.
- Lạ là đến Đức Bình thì như hổ lạc đồng bị chó bắt nạt hay sao? Tôi nghĩ là chưa chắc, y đang xem xét cơ hội, chỉ có điều, hiện tại cơ hội chưa chính muồi mà thôi.
Trịnh Chí Minh ánh mắt mông lùng, dường như cũng chưa rõ ràng lắm.
- Ừ, ngủ đông, ông nói rất hay. Tuy nhiên, người này xem ra lúc này vẫn còn đang trong giai đoạn bị vây hãm, phỏng chừng Vương Triều Trung đã sớm duỗi cành ô-liu ra rồi.
Tuy nhiên người này không tỏ thái độ. Hình như Lôi Minh Hoài đã mấy lần uống rượu với y, phỏng chừng cũng có nói ra nguyện ý của ông ta rồi.
Tuy nhiên, dường như người này cũng không tỏ thái độ, hoặc là giả ngu. Chúng ta bây giờ cũng không phải là thời điểm giơ tay ra.
Duỗi tay ra bây giờ thì kết quả chắc cũng không khác bọn họ lắm. Có một số việc thấy rất là kỳ lạ. Người này có thể lên sở, rồi từ tỉnh thẳng tiến đến chức ủy viên thường vụ Địa ủy Đức Bình chúng ta.
Chứng tỏ ở tỉnh có người ủng hộ y. Nhưng sao xuống đây lại nhát gan, sợ phiền phức như thế? Lâm Thiên tuy rằng sau lưng có hậu thuẫn nhưng không đến nỗi sợ đến mức như thế chứ?
Trang Thế Thành cũng có vẻ nghi ngờ.
Cẩn thận một chút cũng không thừa, ở Đức Bình, y chưa có chút căn cơ nào. Hơn nữa Vương Triều Trung quá mạnh mẽ, cứng rắn. Mà ông thì bây giờ quyền lực nhiều lắm cũng chỉ ngang bằng Vương Triều Trung mà thôi.
Ở giữa còn có Lôi Minh Hoài. Hơn nữa, lão già Tôn Quốc Đống cũng hay quấy nhiễu. Tình thế Địa khu rất phức tạp, y có thái độ như thế thì cũng dễ hiểu thôi.
Trịnh Chí Minh nói nửa câu rồi hình như suy nghĩ thêm một chút.
Thật ra Trịnh Chí Minh có hơi khoa trương về thanh thế của Trang Thế Thành. Tuy rằng lực lượng của Trang Thế Thành và Vương Triều Trung không khác nhau lắm nhưng Trang Thế Thành là Bí thư, là nhân vật số một, thực ra mà nói thì Vương Triều Trung chiếm thế thượng phong.
- Gì vậy, nói thì nói trắng ra đi.
Trang Thế Thành hừ một tiếng.
- Chính là ở chỗ đồng chí Diệp Phàm thân thiết với ông ấy, quan hệ giữa hắn với Hạ Hải Vĩ làm người ta cân nhắc không ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một lời của Trịnh Chí Minh phát ra khiến cho Trang Thế Thành có chút ngây người. Song ánh mắt ông ta lóe lên một chút rồi chợt tắt.
Ông ta lẩm bẩm:
- Hẳn là không thể nào hai người bọn họ trước kia chưa hề gặp nhau, căn bản là không cùng xuất hiện mà thôi.
- Ông Trang, nếu bàn về chuyện Ủy ban nhân dân Địa khu thì tôi nắm rõ hơn ông. Bởi vì vị trí của tôi là phục vụ cho ông, nên hiểu biết cũng khá nhiều.
Ngày đầu tiên Diệp Phàm đến Địa ủy thì chính Hạ Hải Vĩ dẫn hắn đi đến chỗ Tôn Quốc Đống. Ông nói xem chuyện này có lạ không chứ?
Diệp Phàm chắc chắn là có biết Hạ Hải Vĩ, hơn nữa quan hệ khá thân nhau. Nếu không sao Hạ Hải Vĩ lại tự thân mình đi đón chứ?
Còn nữa, ngày đó Diệp Phàm xuống nhậm chức, vốn đi cùng Tôn Quốc Đống, nhưng Hạ Hải Vĩ cũng lấy cớ đi tuần tra Ma Xuyên, kết quả là cũng đi theo.
- Giống như là trùng hợp với nha. Cho nên, ha hả…
Trịnh Chí Minh lại buông ra một câu khiến cho trong lòng Trang Thế Thành nổi lên gợn sóng.
- Ông nói là thằng nhóc Diệp Phàm còn có việc gạt chúng ta ư?
Sắc mặt Trang Thế Thành có chút nhục nhã.
Trong thời kỳ khó khăn khi bị vây hãm, bản thân mình làm tướng, nếu không có sự ủng hộ từ bên trong thì quân cờ này làm cho ông ta thực sự hoài nghi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 879: Kỳ vọng của Trang Thế Thành
9.2/10 từ 43 lượt.