Quan Thuật
Chương 862: Trong triều có người thì chức cũng cao
Diệp Phàm ngắm cô gái xinh đẹp đối diện mình, cười nói:
- Được, chỉ cần chủ tịch Mai thực sự có tâm, Ma Xuyên chúng tôi dành cho cô những chính sách hỗ trợ ưu đãi nhất.
Diệp Phàm vừa gật gật đầu, liếc Mai Phán Nhi một cái, vừa cười nói:
- Đương nhiên, tình hình kinh tế của Ma Xuyên chúng tôi chắc cô cũng đã nghe nói qua. Cả tỉnh chắc không thể có được chính sách ưu đãi gì nhiều, kiểu như miễn thuế vài năm thì chúng tôi cũng không làm được. Trước mắt Ma Xuyên muốn phát triển, nâng cao các mặt về sự nghiệp dân sinh, nâng cao mức thu nhập của nông dân, những cái này không có tiền chẳng thể làm nổi, đúng không?
Diệp Phàm tự nhiên có chút lo lắng Mai Phán Nhi sẽ chậm trễ cấp vốn. Đến cuối cùng, lợi nhuận phải sau vài năm mới thu được, lúc đó còn có tác dụng gì nữa, đến hoa còn tàn mất rồi.
Bọn Chu Phú Đức thì không lo nhưng mình chỉ có thời gian hai năm, mối lợi ích này, một năm sau là phải thấy được hiệu quả kinh tế, bằng không, thì mất công, may áo không công cho người ta.
- Anh yên tâm, chúng tôi cũng không làm khó gì đâu. Diệp tiên sinh đã hứa giúp Thiên Kiệt, chuyện này đã sánh được với một chính sách ưu đãi rồi. Nói thật lòng, với tình trạng hiện nay của Ma Xuyên các anh, cũng chẳng có cái gì để mà nói là thứ gì ưu đãi này nọ. Sau khi trở về, tôi sẽ bàn bạc với cấp dưới trong công ty. Còn nữa, cũng có thể giới thiệu cho anh mấy khách hàng có sản nghiệp liên quan đến lĩnh vực này đến xem xét. Những thứ như làm nhà máy gia công quả đào, bảo quản đào…
Mai Phán Nhi không có vẻ giả dối, lời nói có phần chân thành.
Diệp Phàm cũng không sợ cô đùa giỡn, cười nói:
- Tôi thay mặt nhân dân Ma Xuyên cảm tạ tình cảm ưu ái của chủ tịch Mai. Không biết là hiện tại Mai Thiên Kiệt đang làm gì?
Diệp Phàm tuy hỏi vậy nhưng cũng đã tự có câu trả lời rồi. Mai Thiên Kiệt này có thể lợi dụng được. Nếu muốn học chiêu thuật, phải đi theo mình một thời gian. Sao không nhân thời gian này giữ Mai Thiên Kiệt bên mình, có việc gì mình không tiện ra mặt thì nhờ hắn ra mặt hộ.
Như việc đối phó với Mã Vân Tiền. Nếu thực sự có thể khiến cho Mai Thiên Kiệt tức lên thì chỉ một chân là đá được Mã Vân Tiền.
Đến lúc đó, lão Mã cũng đang phải nén giận, có bản lĩnh thì động vào Mai Thiên Kiệt của Mai gia ở thủ đô. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từ sau khi ngồi lên vị trí Chủ tịch huyện này, Diệp Phàm mới biết được những gì đằng sau chức danh Chủ tịch huyện này, chỉ còn lại là sự khó chịu.
Phía trên có lão già bí thư Chu Phú Đức này quản, ở giữa phải chịu sự khống chế của đám người Vi Bất Lý, Thiết Đông, Mã Vân Tiến, bên dưới bị cuộc sống tạm bợ của quần chúng, của cả xã hội làm phiền lòng, thật chẳng tìm được niềm vui.
Hơn nữa, ai gây rối cũng đều có cái cớ của họ. Phía sau đều thấp thoáng bóng dáng của ủy viên huyện ủy. Một tấm lưới lớn, chỗ nào cũng đầy kiến bu vào, bám đầy cả thân mình. Thêm nữa lại là một huyện nghèo, muốn tiền không có tiền, muốn nhân tài không có nhân tài, thật là khó giải quyết.
Có lúc, lãnh đạo đia khu cũng đến thăm nom góp vui, đánh động anh một cái, bị quản chế từ nhiều hướng. Cái chức chủ tịch huyện này chẳng qua cũng như phong cảnh, chỉ có cái vỏ bề ngoài.
- Nó ý à, không thích vào quân ngũ, bảo là quá nghiêm túc. Cho nên cha tôi cho nó làm chân tạp dịch ở văn phòng tỉnh Nam Phúc, hiện nay là phó phòng. Thêm nữa, chị nó đã làm việc ở Báo Săn Thủy Châu, cũng tiện chăm sóc, quản lý. Thật ra, thằng nhóc này cũng vì muốn xem Báo Săn nên mới đến Nam Phúc muốn học vài chiêu. Ngày nào cũng đấu đá, thật là…ôi
Mai Phán Nhi liếc nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói, mày nhíu lại một chút, thật khiến người ta thích thú.
- Văn phòng tỉnh Nam Phúc, đúng là nơi tốt, nó bao nhiêu tuổi rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuổi mụ là 24, tuổi tròn là 23
Mai Phán Nhi cười nhạt, không biết Diệp Phàm có ý định gì, giống tra hỏi hộ khẩu vậy, hỏi chi tiết thế, cô cũng âm thầm cảnh giác.
- Mới 23 đã là phó phòng văn phòng tỉnh, thật không đơn giản. Xem ra trong triều thì chức cũng cao. Haha.
Thằng nhãi này tự nhiên lại hơi có vẻ châm chọc, cười Mai Thiên Kiệt là dựa vào xuất thân gia tộc để thăng tiến.
- Đâu nhanh bằng anh, không biết người trong triều của chủ tịch là ai?
Mai Phán Nhi không ngờ không giận, liếc hắn một cái, trả lời lại một cách mỉa mai không thua.
- Tôi…làm gì có ai, chỉ là có chút may mắn thôi.
- Không có ai, vậy chủ tịch Diệp cũng may mắn thật đấy.
Mai Phán Nhi nói ẩn ý, có vẻ kỳ quái, căn bản là không tin.
- Haha. Điềm may đến không cản nổi. Tuy nhiên, nếu Thiên Kiệt muốn theo tôi học vài chiêu cũng được. Học võ công không phải một sớm một chiều là học được. Phải từ từ, ngày luyện, đêm tập. Mà tôi lại không rảnh cả ngày để lên tỉnh. Nếu Thiên Kiệt đến Ma Xuyên, lại rất phiền toái. Tới tới lui lui thật bất tiện.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, từ từ đưa Mai Phán Nhi vào tròng.
- Vậy để Thiên Kiệt đến huyện các anh làm gì đó thì thế nào? Tin là có chủ tịch Diệp giúp đỡ, thì hẳn không có gì khó khăn phải không nào?
Mai Phán Nhi nói xong liếc nhìn Diệp Phàm, phỏng chừng cũng đoán được ý đồ của hắn.
- Đến Ma Xuyên cũng có chút bất tiện. Điều kiện ở đây rất khó khăn, sao có thể so với tỉnh thành Thủy Châu. Đến lúc đó Thiên Kiệt lại không chịu khổ được, vài ngày lại bỏ về thì thật là phiền phức. Làm việc chứ cũng không phải là trò chơi.
Diệp Phàm có giả bộ khó xử. Thật ra hắn cũng có chút lo lắng Mai Phán Nhi sẽ không cho Thiên Kiệt đến đây.
- Thiên Kiệt dù cũng có chút cứng đầu, nhưng thật ra làm việc cũng khá chăm chỉ. Gia giáo của Mai gia nhà tôi rất nghiêm, không cho đám con cháu xằng bậy. Còn nữa, nếu giao nó cho anh, anh cứ đối với hắn như anh cả, nó mà không nghe lời cứ thẳng tay trừng trị. Dù sao nó cũng không đánh lại được anh.
Mai Phán Nhi cười nói. Hàm răng trắng nõn và cặp môi khiêu gợi cứ chói sáng trước mắt Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Cứ vậy đi. Sắp xếp như vậy nhé. Tuy nhiên sắp xếp cho nó làm gì thì phù hợp?
Diệp Phàm tự nhiên chốt hạ, nói đến việc công việc. Về vấn đề này cũng không thể nóng vội được, phải nắm chắc cơ hội mới hành động.
- Cái này tôi vẫn muốn hỏi qua chủ tịch Diệp. Huyện các anh hiện nay còn vị trí nào trống?
- Đương nhiên, nếu không có cũng không sao, nhưng sẽ phiền phức hơn một chút.
- Về cái này, hình như phòng Đất đai huyện còn trống ghế trưởng phòng. Tuy nhiên, hiện nay quyền hạn của phòng Đất đai khá lớn, không những liên quan đến đất cát mà còn quản cả việc khai thác khoáng sản. Cho nên vị trí đó vẫn để trống, có lẽ phải chờ bí thư Chu trở về mới sắp xếp được.
Diệp Phàm cố tình khiến cho khó khăn tăng lên, biết được chuyện nhỏ này nhất định không thể làm khó dễ Mai Phán Nhi. Thầm nghĩ người Mai gia còn sợ gì ghế trống, chính là dù chật thế nào cũng phải chen chân vào bằng được.
Quả nhiên,
Mai Phán Nhi khinh thường mà hừ một tiếng:
- Vậy là làm ở phòng Đất đai?
"Mình còn đang muốn kiểm tra mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn, còn cả mỏ silicon của Mã gia. Nếu Mai Thiên Kiệt có thể ngồi lên vị trí này, xem chừng có thể giúp ích được" Diệp Phàm khấp khởi mừng thầm.
Thị trấn Thanh Sơn hiện nay là một bức tường thành không kẽ hở. Trưởng phòng đất đai ra mặt thì sẽ danh chính ngôn thuận. Hơn nữa lí do cũng khá nhiều, ví dụ như vấn đề liên quan đến an ninh, đất đai gì gì đó.
Mà tự Diệp Phàm đương nhiên là sợ rút dây động rừng. Là chủ tịch huyện, nhiều nhất chỉ có thể đi khảo sát một chút, chỉ nhìn được bề ngoài, sao có thể tìm hiểu được vấn đề gì chứ.
Xem chừng đồng chí Thiết Đông đã chuẩn bị xong từ lâu. Nói cho cùng thì chủ tịch huyện không thể kiểm tra được cái gì. Hơn nữa, đối với chức trưởng phòng Đất đai kia, Chu Phú Đức cũng coi khá kĩ.
Cái huyện nghèo này, có mỗi phòng đó là tạm được. Hơn nữa, phòng đất đai huyện Ma Xuyên từ lâu đã thành thiên hạ của Chu Phú Đức. Cho Thiên Kiệt làm ở đây, làm giảm đi quyền hành của Chu Phú Đức một chút cũng tốt.
Đối với bản thân mình mà nói là lợi nhiều hơn hại, lại thêm đầu tư của Mai gia đổ vào, đúng là một mũi tên trúng mấy đích.
Tuy nhiên, tiếng hừ của Mai Phán Nhi cũng khiến Diệp Phàm trong lòng xót xa. Bản thân muốn thâm nhập vào phòng đất đai không phải chuyện dễ dàng gì.
Chính trị cũng chính là được khống chế trong tay một vài đại gia. Đạo lý này chỉ có những người mạnh có thể quy định các quy tắc. Nếu muốn từ quân cờ trở thành kỳ thủ thì phải không ngường hướng về phía trước.
- Chủ tịch Mai, thật sự có thể làm cơ sở quay phim chứ. Nếu giải quyết được triệt để vấn đề tiêu thụ quả đào, vậy tôi sẽ có thứ rất hay để cảm ơn cô. haha.
Diệp Phàm đột nhiên ra vẻ, cười lớn.
- Thứ hay? Ma Xuyên thì có thể có gì hay ho chứ?
Mai Phán Nhi liếc nhìn Diệp Phàm, căn bản là không có hứng.
Cô thầm nghĩ: "Thứ gì mà tôi không có chứ, kể cả Châu Âu, châu Mĩ, châu Phi. Ma Xuyên nghèo rớt mồng tơi này, nếu không phải vì Thiên Kiệt, mình cũng chẳng muốn đến cái nơi quái quỷ này. Ngồi xe về suýt chút nữa nôn đến phát bệnh. Vẫn còn phải sớm quay về, cái nơi quái quỷ này, người ta vốn là không thể ở lại được, không cẩn thận đêm còn mơ ác mộng."
- Haha. Có thể cô đã quên mất năng lực về một mặt khác của tôi rồi. Có thể làm ra chút thảo dược đấy.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, nhảy vào miệng Mai Phán Nhi, tạm thời chưa nói toạc ra.
- Cái đó thật là tôi quên mất. Anh còn là thầy lang dã.
Mai Phán Nhi nói toạc ra. Chút nữa làm Diệp Phàm nghẹn miệng. Bản thân trở thành thầy lang lúc nào vậy, còn thêm từ "dã" nữa chứ. Qua lời của Mai Phán Nhi, Diệp Phàm tự nhiên thành người đi lang thang trong giang hồ để bán những thứ thuốc dởm.
- Thầy lang dã. Cách nói này hay lắm. Tuy nhiên, có nhiều người đẹp hiện đại đều thích biện pháp của thầy lang dã này đấy. Mấu chốt ở đây chính là chữ "dã", "dã" chính là "thổ". "Thổ" không có nghĩa là lạc hậu, mà là sự kết tinh của lịch sử, sự kế thừa tinh hoa. Phương thuốc này truyền lại từ thời cổ đại, không kém cạnh gì các sản phẩm dưỡng da hiện đại.
Diệp Phàm bắt đầu khoe khoang.
- Anh muốn phương pháp dưỡng da kết hợp với "thổ" sao?
Mai Phán Nhi có vẻ không hứng thú. Thật ra trong lòng trách thầm: " Ai mà thèm tin cái thứ thuốc dưỡng da anh chế ra chứ. Cái đó không thể làm tủy tiện được. Muốn mình làm chuột bạch hả, làm gì có chuyện đó. Nếu như hủy hoại mất dung nhan, giao phó cả đời bản cô nương, đến lúc đó có bắt anh bồi thường cũng chả kịp…"
Quan Thuật
- Được, chỉ cần chủ tịch Mai thực sự có tâm, Ma Xuyên chúng tôi dành cho cô những chính sách hỗ trợ ưu đãi nhất.
Diệp Phàm vừa gật gật đầu, liếc Mai Phán Nhi một cái, vừa cười nói:
- Đương nhiên, tình hình kinh tế của Ma Xuyên chúng tôi chắc cô cũng đã nghe nói qua. Cả tỉnh chắc không thể có được chính sách ưu đãi gì nhiều, kiểu như miễn thuế vài năm thì chúng tôi cũng không làm được. Trước mắt Ma Xuyên muốn phát triển, nâng cao các mặt về sự nghiệp dân sinh, nâng cao mức thu nhập của nông dân, những cái này không có tiền chẳng thể làm nổi, đúng không?
Diệp Phàm tự nhiên có chút lo lắng Mai Phán Nhi sẽ chậm trễ cấp vốn. Đến cuối cùng, lợi nhuận phải sau vài năm mới thu được, lúc đó còn có tác dụng gì nữa, đến hoa còn tàn mất rồi.
Bọn Chu Phú Đức thì không lo nhưng mình chỉ có thời gian hai năm, mối lợi ích này, một năm sau là phải thấy được hiệu quả kinh tế, bằng không, thì mất công, may áo không công cho người ta.
- Anh yên tâm, chúng tôi cũng không làm khó gì đâu. Diệp tiên sinh đã hứa giúp Thiên Kiệt, chuyện này đã sánh được với một chính sách ưu đãi rồi. Nói thật lòng, với tình trạng hiện nay của Ma Xuyên các anh, cũng chẳng có cái gì để mà nói là thứ gì ưu đãi này nọ. Sau khi trở về, tôi sẽ bàn bạc với cấp dưới trong công ty. Còn nữa, cũng có thể giới thiệu cho anh mấy khách hàng có sản nghiệp liên quan đến lĩnh vực này đến xem xét. Những thứ như làm nhà máy gia công quả đào, bảo quản đào…
Mai Phán Nhi không có vẻ giả dối, lời nói có phần chân thành.
Diệp Phàm cũng không sợ cô đùa giỡn, cười nói:
- Tôi thay mặt nhân dân Ma Xuyên cảm tạ tình cảm ưu ái của chủ tịch Mai. Không biết là hiện tại Mai Thiên Kiệt đang làm gì?
Diệp Phàm tuy hỏi vậy nhưng cũng đã tự có câu trả lời rồi. Mai Thiên Kiệt này có thể lợi dụng được. Nếu muốn học chiêu thuật, phải đi theo mình một thời gian. Sao không nhân thời gian này giữ Mai Thiên Kiệt bên mình, có việc gì mình không tiện ra mặt thì nhờ hắn ra mặt hộ.
Như việc đối phó với Mã Vân Tiền. Nếu thực sự có thể khiến cho Mai Thiên Kiệt tức lên thì chỉ một chân là đá được Mã Vân Tiền.
Đến lúc đó, lão Mã cũng đang phải nén giận, có bản lĩnh thì động vào Mai Thiên Kiệt của Mai gia ở thủ đô. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từ sau khi ngồi lên vị trí Chủ tịch huyện này, Diệp Phàm mới biết được những gì đằng sau chức danh Chủ tịch huyện này, chỉ còn lại là sự khó chịu.
Phía trên có lão già bí thư Chu Phú Đức này quản, ở giữa phải chịu sự khống chế của đám người Vi Bất Lý, Thiết Đông, Mã Vân Tiến, bên dưới bị cuộc sống tạm bợ của quần chúng, của cả xã hội làm phiền lòng, thật chẳng tìm được niềm vui.
Hơn nữa, ai gây rối cũng đều có cái cớ của họ. Phía sau đều thấp thoáng bóng dáng của ủy viên huyện ủy. Một tấm lưới lớn, chỗ nào cũng đầy kiến bu vào, bám đầy cả thân mình. Thêm nữa lại là một huyện nghèo, muốn tiền không có tiền, muốn nhân tài không có nhân tài, thật là khó giải quyết.
Có lúc, lãnh đạo đia khu cũng đến thăm nom góp vui, đánh động anh một cái, bị quản chế từ nhiều hướng. Cái chức chủ tịch huyện này chẳng qua cũng như phong cảnh, chỉ có cái vỏ bề ngoài.
- Nó ý à, không thích vào quân ngũ, bảo là quá nghiêm túc. Cho nên cha tôi cho nó làm chân tạp dịch ở văn phòng tỉnh Nam Phúc, hiện nay là phó phòng. Thêm nữa, chị nó đã làm việc ở Báo Săn Thủy Châu, cũng tiện chăm sóc, quản lý. Thật ra, thằng nhóc này cũng vì muốn xem Báo Săn nên mới đến Nam Phúc muốn học vài chiêu. Ngày nào cũng đấu đá, thật là…ôi
Mai Phán Nhi liếc nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói, mày nhíu lại một chút, thật khiến người ta thích thú.
- Văn phòng tỉnh Nam Phúc, đúng là nơi tốt, nó bao nhiêu tuổi rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuổi mụ là 24, tuổi tròn là 23
Mai Phán Nhi cười nhạt, không biết Diệp Phàm có ý định gì, giống tra hỏi hộ khẩu vậy, hỏi chi tiết thế, cô cũng âm thầm cảnh giác.
- Mới 23 đã là phó phòng văn phòng tỉnh, thật không đơn giản. Xem ra trong triều thì chức cũng cao. Haha.
Thằng nhãi này tự nhiên lại hơi có vẻ châm chọc, cười Mai Thiên Kiệt là dựa vào xuất thân gia tộc để thăng tiến.
- Đâu nhanh bằng anh, không biết người trong triều của chủ tịch là ai?
Mai Phán Nhi không ngờ không giận, liếc hắn một cái, trả lời lại một cách mỉa mai không thua.
- Tôi…làm gì có ai, chỉ là có chút may mắn thôi.
- Không có ai, vậy chủ tịch Diệp cũng may mắn thật đấy.
Mai Phán Nhi nói ẩn ý, có vẻ kỳ quái, căn bản là không tin.
- Haha. Điềm may đến không cản nổi. Tuy nhiên, nếu Thiên Kiệt muốn theo tôi học vài chiêu cũng được. Học võ công không phải một sớm một chiều là học được. Phải từ từ, ngày luyện, đêm tập. Mà tôi lại không rảnh cả ngày để lên tỉnh. Nếu Thiên Kiệt đến Ma Xuyên, lại rất phiền toái. Tới tới lui lui thật bất tiện.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, từ từ đưa Mai Phán Nhi vào tròng.
- Vậy để Thiên Kiệt đến huyện các anh làm gì đó thì thế nào? Tin là có chủ tịch Diệp giúp đỡ, thì hẳn không có gì khó khăn phải không nào?
Mai Phán Nhi nói xong liếc nhìn Diệp Phàm, phỏng chừng cũng đoán được ý đồ của hắn.
- Đến Ma Xuyên cũng có chút bất tiện. Điều kiện ở đây rất khó khăn, sao có thể so với tỉnh thành Thủy Châu. Đến lúc đó Thiên Kiệt lại không chịu khổ được, vài ngày lại bỏ về thì thật là phiền phức. Làm việc chứ cũng không phải là trò chơi.
Diệp Phàm có giả bộ khó xử. Thật ra hắn cũng có chút lo lắng Mai Phán Nhi sẽ không cho Thiên Kiệt đến đây.
- Thiên Kiệt dù cũng có chút cứng đầu, nhưng thật ra làm việc cũng khá chăm chỉ. Gia giáo của Mai gia nhà tôi rất nghiêm, không cho đám con cháu xằng bậy. Còn nữa, nếu giao nó cho anh, anh cứ đối với hắn như anh cả, nó mà không nghe lời cứ thẳng tay trừng trị. Dù sao nó cũng không đánh lại được anh.
Mai Phán Nhi cười nói. Hàm răng trắng nõn và cặp môi khiêu gợi cứ chói sáng trước mắt Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Cứ vậy đi. Sắp xếp như vậy nhé. Tuy nhiên sắp xếp cho nó làm gì thì phù hợp?
Diệp Phàm tự nhiên chốt hạ, nói đến việc công việc. Về vấn đề này cũng không thể nóng vội được, phải nắm chắc cơ hội mới hành động.
- Cái này tôi vẫn muốn hỏi qua chủ tịch Diệp. Huyện các anh hiện nay còn vị trí nào trống?
- Đương nhiên, nếu không có cũng không sao, nhưng sẽ phiền phức hơn một chút.
- Về cái này, hình như phòng Đất đai huyện còn trống ghế trưởng phòng. Tuy nhiên, hiện nay quyền hạn của phòng Đất đai khá lớn, không những liên quan đến đất cát mà còn quản cả việc khai thác khoáng sản. Cho nên vị trí đó vẫn để trống, có lẽ phải chờ bí thư Chu trở về mới sắp xếp được.
Diệp Phàm cố tình khiến cho khó khăn tăng lên, biết được chuyện nhỏ này nhất định không thể làm khó dễ Mai Phán Nhi. Thầm nghĩ người Mai gia còn sợ gì ghế trống, chính là dù chật thế nào cũng phải chen chân vào bằng được.
Quả nhiên,
Mai Phán Nhi khinh thường mà hừ một tiếng:
- Vậy là làm ở phòng Đất đai?
"Mình còn đang muốn kiểm tra mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn, còn cả mỏ silicon của Mã gia. Nếu Mai Thiên Kiệt có thể ngồi lên vị trí này, xem chừng có thể giúp ích được" Diệp Phàm khấp khởi mừng thầm.
Thị trấn Thanh Sơn hiện nay là một bức tường thành không kẽ hở. Trưởng phòng đất đai ra mặt thì sẽ danh chính ngôn thuận. Hơn nữa lí do cũng khá nhiều, ví dụ như vấn đề liên quan đến an ninh, đất đai gì gì đó.
Mà tự Diệp Phàm đương nhiên là sợ rút dây động rừng. Là chủ tịch huyện, nhiều nhất chỉ có thể đi khảo sát một chút, chỉ nhìn được bề ngoài, sao có thể tìm hiểu được vấn đề gì chứ.
Xem chừng đồng chí Thiết Đông đã chuẩn bị xong từ lâu. Nói cho cùng thì chủ tịch huyện không thể kiểm tra được cái gì. Hơn nữa, đối với chức trưởng phòng Đất đai kia, Chu Phú Đức cũng coi khá kĩ.
Cái huyện nghèo này, có mỗi phòng đó là tạm được. Hơn nữa, phòng đất đai huyện Ma Xuyên từ lâu đã thành thiên hạ của Chu Phú Đức. Cho Thiên Kiệt làm ở đây, làm giảm đi quyền hành của Chu Phú Đức một chút cũng tốt.
Đối với bản thân mình mà nói là lợi nhiều hơn hại, lại thêm đầu tư của Mai gia đổ vào, đúng là một mũi tên trúng mấy đích.
Tuy nhiên, tiếng hừ của Mai Phán Nhi cũng khiến Diệp Phàm trong lòng xót xa. Bản thân muốn thâm nhập vào phòng đất đai không phải chuyện dễ dàng gì.
Chính trị cũng chính là được khống chế trong tay một vài đại gia. Đạo lý này chỉ có những người mạnh có thể quy định các quy tắc. Nếu muốn từ quân cờ trở thành kỳ thủ thì phải không ngường hướng về phía trước.
- Chủ tịch Mai, thật sự có thể làm cơ sở quay phim chứ. Nếu giải quyết được triệt để vấn đề tiêu thụ quả đào, vậy tôi sẽ có thứ rất hay để cảm ơn cô. haha.
Diệp Phàm đột nhiên ra vẻ, cười lớn.
- Thứ hay? Ma Xuyên thì có thể có gì hay ho chứ?
Mai Phán Nhi liếc nhìn Diệp Phàm, căn bản là không có hứng.
Cô thầm nghĩ: "Thứ gì mà tôi không có chứ, kể cả Châu Âu, châu Mĩ, châu Phi. Ma Xuyên nghèo rớt mồng tơi này, nếu không phải vì Thiên Kiệt, mình cũng chẳng muốn đến cái nơi quái quỷ này. Ngồi xe về suýt chút nữa nôn đến phát bệnh. Vẫn còn phải sớm quay về, cái nơi quái quỷ này, người ta vốn là không thể ở lại được, không cẩn thận đêm còn mơ ác mộng."
- Haha. Có thể cô đã quên mất năng lực về một mặt khác của tôi rồi. Có thể làm ra chút thảo dược đấy.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, nhảy vào miệng Mai Phán Nhi, tạm thời chưa nói toạc ra.
- Cái đó thật là tôi quên mất. Anh còn là thầy lang dã.
Mai Phán Nhi nói toạc ra. Chút nữa làm Diệp Phàm nghẹn miệng. Bản thân trở thành thầy lang lúc nào vậy, còn thêm từ "dã" nữa chứ. Qua lời của Mai Phán Nhi, Diệp Phàm tự nhiên thành người đi lang thang trong giang hồ để bán những thứ thuốc dởm.
- Thầy lang dã. Cách nói này hay lắm. Tuy nhiên, có nhiều người đẹp hiện đại đều thích biện pháp của thầy lang dã này đấy. Mấu chốt ở đây chính là chữ "dã", "dã" chính là "thổ". "Thổ" không có nghĩa là lạc hậu, mà là sự kết tinh của lịch sử, sự kế thừa tinh hoa. Phương thuốc này truyền lại từ thời cổ đại, không kém cạnh gì các sản phẩm dưỡng da hiện đại.
Diệp Phàm bắt đầu khoe khoang.
- Anh muốn phương pháp dưỡng da kết hợp với "thổ" sao?
Mai Phán Nhi có vẻ không hứng thú. Thật ra trong lòng trách thầm: " Ai mà thèm tin cái thứ thuốc dưỡng da anh chế ra chứ. Cái đó không thể làm tủy tiện được. Muốn mình làm chuột bạch hả, làm gì có chuyện đó. Nếu như hủy hoại mất dung nhan, giao phó cả đời bản cô nương, đến lúc đó có bắt anh bồi thường cũng chả kịp…"
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 862: Trong triều có người thì chức cũng cao
9.2/10 từ 43 lượt.