Quan Thuật
Chương 838: Uy phong của một Chủ tịch huyện
- Chiếc xe kia là do Mã Vân Tiền tôi dựa vào bản lĩnh của mình làm ra, chứ không phải là xe của Ủy ban nhân dân huyện cấp cho, cậu dựa vào cái gì mà đòi thu hồi lại xe của tôi?
Mã Vân Tiền không nhịn được nữa, bắt đầu lớn tiếng, hai con mắt đằng đằng sát khí, như sắp muốn nuốt chửng lấy Diệp Phàm.
- Nói thế cũng được, nếu ông đã có xe rồi thì xin hãy trả lại phòng Công an huyện chiếc xe mới do địa khu cấp cho Công an huyện.
Đồng chí Mã Vân Tiền, các đồng chí công an còn phải lái xe đi giải quyết các vụ án khác, bọn họ cần có một chiếc xe cảnh sát mới.
Bộ phận Công an với nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ trật tự trị an địa phương, hiệu suất công tác của họ cao hay thấp, đôi khi có thể cứu được một mạng người đấy.
Làm lãnh đâọ, ông nên gương mẫu trước, tin rằng ông là một chiến sĩ công an dày dặn kinh nghiệm sẽ hiểu được điều này. Kỷ luật của Đảng không dung túng cho kẻ nào làm bậy.
Diệp Phàm nín cười, ra vẻ nghiêm túc, thể hiện rõ uy phong của một Chủ tịch huyện.
- Dựa vào cái gì cơ chứ? Tôi đây vốn là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, phòng Công an là cấp dưới của tôi, các công an viên thi hành nhiệm vụ thì có xe, tôi đường đường là một lãnh đạo, lẽ nào khi làm việc lại không cần xe sao? Nếu xảy ra sự cố gì nghiêm trọng, chẳng phải là vẫn do những cán bộ lãnh đạo chúng tôi đi giải quyết sao. Không có người lãnh đạo, những công an viên có thể làm được gì cơ chứ, đến những việc cỏn con cũng không giải quyết được.
Mã Vân Tiền gân cổ lển gào, ngang nhiên hạ thấp cán bộ công an huyện Ma Xuyên.
Do quá nóng giận, ông ta quên rằng xung quanh đang có rất nhiều đồng chí công an đang làm nhiệm vụ, mọi người nghe Mã Vân Tiền nói như thế, tuy bề ngoài không tỏ phản ứng gì, nhưng trong lòng thì đang chửi thầm.
- Một mình ông hai chiếc xe là lãng phí.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Chiếc cũ là do tôi dựa vào các mối quan hệ thâm tình mà có được, chiếc đó không tính, dựa vào cái gì mà nhường cho các người cơ chứ, chiếc mới này phải do tôi làm chủ, xem ai dám đụng đến chiếc xe đó nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mã Vân Tiền giận quá nên mất cả khôn, lộ ra là một tên không biết cư xử.
- Ông nói gì vậy? Tôi đây mới là cấp trên của ông, chiếc xe đó Ủy ban nhân dân huyện cấp cho phòng Công an huyện, chứ không phải cấp cho Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Nếu có bản lĩnh thì ông hãy đến gặp Cục trưởng Lâm- Cục trưởng Cục Công an địa khu mà đòi, đứng trước mặt tôi mà khoe khoang cái gì. Hôm nay sự thể đã như vậy, vậy thì tôi cũng nói rõ với ông.
Đồng chí Mã Vân Tiền, hãy lập tức giao chìa khóa xe ra, nếu không tôi sẽ lấy lý do ông cưỡng đoạt trái phép xe cảnh sát của phòng Công an huyện để phản ánh lại với cấp trên đấy.
Ông hãy nghĩ cho kỹ, đây là hành động gì. Với tư cách là một cán bộ Đảng, tính chất của hành vi này là gì?
Diệp Phàm thấy không thể nhịn hơn được nữa, tên này quá kiêu căng, không hề biết sợ là gì.
Nên tự phân biệt tốt xấu, chiếc xe mới đã nhường cho ông, đến chiếc xe cũ ông cũng muốn độc chiếm, tham lam vậy thật là mất mặt cho những cán bộ khác. Nếu không nghiêm túc trừng trị, chắc sẽ chẳng coi ai ra gì, huyện Ma Xuyên chịu sự lãnh đạo của Đảng, lẽ nào lại trở thành vườn rau của nhà họ Mã các người?
- Cầm lấy đi.
" Xoạch" một tiếng, Mã Vân Tiền ném chùm chìa khóa đến trước mặt Diệp Phàm, trừng mắt nhìn Chủ tịch Diệp, gằn giọng:
- Họ Diệp kia, tao sẽ chống mắt nhìn chúng mày, hãy đợi đấy.
Mã Vân Tiền tuôn ra một tràng rồi đùng đùng đẩy cửa đi ra, ánh mắt hung tợn, khiến cho người khác sởn cả gai ốc, nhưng Diệp Phàm chẳng hề bận tâm, để đối phó với loại người này, phải có cách.
Hôm nay không thể dàn xếp ổn thỏa được thì chỉ có thể mạnh tay thôi. Đối với loại người như Mã Vân Tiền không thể đánh chết bằng một gậy, khả năng phản đòn của y rất cao. Loại người này trong xã hội chỉ là thứ cặn bã, làm xấu mặt Đảng, với tư cách là một cán bộ có lương tâm thì phải tiêu diệt y.
Hôm nay không những đắc tội với Mã Vân Tiền, đến ngay cả đám người ở thị trấn Mã Hồ Tử cũng có thể gây chuyện. Chu Phú Đức chắc cũng thấy khó chịu. Đã làm thì phải làm đến cùng.
- Thật chẳng ra sao, hắn ta mà là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật ư? Là một tên lưu manh thì có. Tôi nghĩ nên đưa ra ở hội nghị thường vụ huyện, nếu cứ tiếp tục vậy e rằng các hoạt động khác trong huyện khó mà triển khai được.
Phương Hồng Quốc lên tiếng.
- Vâng.
Diệp Phàm đáp trả, cả ba người cùng bước ra, tìm một nơi yên tĩnh.
- Chủ tịch Phương, về việc này ông có ý kiến gì không?
Diệp Phàm lúc này khác hẳn với vừa rồi, như có thể trị được Mã Vân Tiền, cảm thấy y quá ngông cuồng, không trị được y, e rằng công việc không thể triển khai được.
- Chủ tịch Diệp cứ nói trước đi.
Phương Hồng Quốc cười nhạt, ông ta không vội gì, vừa nãy đưa ra ý kiến thì bị Diệp Phàm bác bỏ, bây giờ Diệp Phàm hỏi đến thì lại tỏ vẻ trầm tư, để cho tên này tự mình cứu lấy mình mới được.
- Ha ha ha, Mã Vân Tiền đã đi hơi quá, không còn giống với một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật nữa. Đối với loại sâu bọ có hại này, không lẽ Chủ tịch Phương vẫn muốn tiếp tục để vậy?
Diệp Phàm liếc nhìn Phương Hồng Quốc, mỉm cười.
- Khà khà, tất nhiên tôi thấy chẳng thuận mắt chút nào, nhưng trong huyện vẫn có người thấy thuận mắt đấy, chỉ một mình tôi thì làm được gì?
Phương Hồng Quốc điềm nhiên trả lời, xem ra Diệp Phàm đã bị cuốn theo.
- Có người, Chủ tịch Phương có thể nói rõ hơn không. Tôi vẫn chưa hiểu ý ông lắm.
Diệp Phàm cười đáp.
- Ha ha, rồi Chủ tich Diệp sẽ hiểu thôi.
Phương Hồng Quốc nhấp một ngụm trà, chậm rãi nhìn Diệp Phàm.
- Vậy sao? Có phải là người đó có chút khúc mắc gì với Chủ tịch Phương?
Diệp Phàm cố tình lôi mâu thuẫn giữa Chu Phú Đức và Phương Hồng Quốc ra, có như thế Phương Hồng Quốc mới thừa nhận.
Bởi vì mọi người đều biết rõ kẻ đối đầu với Phương Hồng Quốc là Chu Phú Đức, cho dù Phương Hồng Quốc không chịu thừa nhận Chu Phú Đức đứng đằng sau Mã Vân Tiền thì chí ít cũng chứng tỏ Phương Hồng Quốc và Chu Phú Đức là oan gia.
- Người đó, người đó là người nào, tôi thật không biết Chủ tịch Diệp muốn nói ai?
Phương Hồng Quốc vẫn giả bộ ngây ngô không hiểu.
Nghe nói phe của Tôn Minh Ngọc cũng đang rủa thầm lão hồ ly này, rõ ràng là hận Chu Phú Đức đến tận xương tủy, nhưng miệng vẫn kín bưng, để cho Diệp Phàm phải lên tiếng trước, tạo thuận lợi cho mình, nắm lấy quyền chủ động.
Đương nhiên, cả Diệp Phàm và Phương Hồng Quốc đều đang thăm dò đối phương, ai ai cũng muốn nắm quyền chủ động trước.
- Khà khà, nếu Chủ tịch Phương không có khúc mắc với người nào thì phải nói là Chủ tịch Phương đã có mối quan hệ rất tốt với các đồng chí trong huyện.
Chứng tỏ các đồng chí ở huyện ta vẫn rất đoàn kết, ngoài một số đồng chí cá biệt có biểu hiện khác thường ra, phần lớn các đồng chí khác đều vì huyện nhà mà suy nghĩ.
Thấy được tình hình này, nói thật lòng, tôi thật sự rất vui, một nội bộ đoàn kết, tin rằng dưới sự lãnh đạo mà Chu Phú Đức là nòng cốt, huyện Ma Xuyên chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp.
Diệp Phàm đi ngược lại, chọn cách khen Chu Phú Đức.
- Vâng, lần này Bí thư Chu đơn thương độc mã hạ huyện Hồng Sa Châu, nói trắng ra cũng là vì lợi ích của huyện chúng ta. Bí thư Chu là một anh hùng, đáng được huyện Ma Xuyên chúng ta gọi là anh hùng.
Phe cánh của Tôn Minh Ngọc quả thật cũng rất giảo hoạt, hùa theo Diệp Phàm ca tụng Chu Phú Đức.
Trong lòng Phương Hồng Quốc tất nhiên rất khó chịu, như nuốt phải mấy chục viên ô mai, chua đến nỗi ê buốt cả răng, biết ngay hai tên này đang cố tình chơi xỏ mình.
- Ha ha, đúng thế, Chu Phú Đức thật đúng là một anh hùng, tay không vật lộn với mấy chục đồng chí ở Hồng Sa Châu. Hãy để cho mọi người nhìn thấy, để cho lãnh đạo địa khu thấy được sự kiệt xuất của cán bộ huyện Ma Xuyên chúng ta.
Phương Hồng Quốc nói vừa như có vẻ đang ca ngợi, vừa như đang chửi rủa Chu Phú Đức là phường lưu manh, làm bại hoại danh tiếng của huyện Ma Xuyên. Hơn nữa, qua giọng điệu của ông ta thì Chu Phú Đức như một kẻ ngu xuẩn, Diệp Phàm và cả Tôn Minh Ngọc đều hiểu được hàm ý ẩn bên trong đó.
- Hào khí của Bí thư Chu thật đáng cho người dân huyện Ma Xuyên chúng ta học tập. Nếu cấp trên cho phép, tôi thật sự muốn sắp xếp để ban Tuyên giáo Huyện ủy tuyền truyền một chút, đây chính là tác dụng của một tấm gương, mượn tiếng tăm của Bí thư Chu để cổ vũ toàn dân, đoàn kết một lòng, vì sự phát triển kinh tế của huyện Ma Xuyên mà công hiến….
Diệp Phàm khen ngợi không chút giấu giếm, khiến Phương Hồng Quốc tức giận đến nỗi suýt chút nữa bỏ đi.
Từ lần đầu tiên thăm dò có thể nhận ra, Phương Hồng Quốc vẫn rất đề phòng, muốn trong phút chốc kéo gã về phía mình hay tạo dựng mối quan hệ đồng minh vững chắc e rằng không dễ chút nào.
- Nóng vội sẽ hỏng chuyện, phải từ từ tính toán, chắc chắn Phương Hồng Quốc sau khi về nhà sẽ suy nghĩ rất kỹ.
Diệp Phàm nằm trên giường, đầu lởn vởn những chuyện phiền lòng.
Hơn mười một giờ đêm.
Tại nhà họ Tôn ở thị trấn Ngưu Đầu.
- Cha à, phải chăng chúng ta nên bình tĩnh quan sát đã?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc hỏi Tôn Quốc Đống.
- Baar Jack đã từng nói: Cơ hội thoáng qua như tia chớp, hoàn toàn phụ thuộc vào việc mình có nắm bắt được không. Tomás. Merl cũng đã từng nói: Rất nhiều người chờ đợi cơ hội, giống như đứa trẻ đứng trước biển, chúng nó dùng dôi tay nhỏ bé để nắm đầy cát, sau đó để cho cát từ từ rơi xuống, từng hạt từng hạt, cho đến khi không còn hạt nào.
Tôn Quốc Dống điềm tĩnh nhìn con trai, nói:
- Minh Ngọc, con muốn lựa chọn cách nói của Baar Jack hay của Tomás. Merl?
- Thưa cha, ý cha là sao?
Tôn Minh Ngọc lấy làm do dự, hỏi lại cha mình.
- Đừng có việc gì cũng hỏi ta, con cũng không còn nhỏ nữa. Cha già rồi, rồi con sẽ phải tự xoay xở.
Tôn Quốc Đống có vẻ không vui, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
- Con hiểu ạ.
Tôn Minh Ngọc dường như đã tỉnh ngộ.
- Hiểu được thì tốt, Diệp Phàm người này không đơn giản đâu, từ những biểu hiện ở huyện Giang Tân hôm nay, cậu ta đã làm được những việc mà cả ta và con đều khó có thể hoàn thành.
Hơn nữa, lại làm một cách rất nhẹ nhàng, đến ta cũng cảm thấy tự xấu hổ, hậu sinh khả úy, đây là bốn chữ mà ta đánh giá về cậu ta.
Phòng Công an huyện cả một núi việc ngổn ngang, sao lại có thể thấy được sự quyết đoán của người này.
Tôn Quốc Đống nói đến đây, liếc nhìn con trai, đột nhiên hỏi ngược lại:
- Minh Ngọc, nếu hôm nay giả sử con là Chủ tịch huyện có mặt tại hiện trường, con sẽ giải quyết việc đó bằng cách nào, có được khí phách như Diệp Phàm không, dám quyết đoán xử lý Mã Vân Tiên, người đang có sự ủng hộ của Chu Phú Đức như Diệp Phàm không?
Quan Thuật
Mã Vân Tiền không nhịn được nữa, bắt đầu lớn tiếng, hai con mắt đằng đằng sát khí, như sắp muốn nuốt chửng lấy Diệp Phàm.
- Nói thế cũng được, nếu ông đã có xe rồi thì xin hãy trả lại phòng Công an huyện chiếc xe mới do địa khu cấp cho Công an huyện.
Đồng chí Mã Vân Tiền, các đồng chí công an còn phải lái xe đi giải quyết các vụ án khác, bọn họ cần có một chiếc xe cảnh sát mới.
Bộ phận Công an với nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ trật tự trị an địa phương, hiệu suất công tác của họ cao hay thấp, đôi khi có thể cứu được một mạng người đấy.
Làm lãnh đâọ, ông nên gương mẫu trước, tin rằng ông là một chiến sĩ công an dày dặn kinh nghiệm sẽ hiểu được điều này. Kỷ luật của Đảng không dung túng cho kẻ nào làm bậy.
Diệp Phàm nín cười, ra vẻ nghiêm túc, thể hiện rõ uy phong của một Chủ tịch huyện.
- Dựa vào cái gì cơ chứ? Tôi đây vốn là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, phòng Công an là cấp dưới của tôi, các công an viên thi hành nhiệm vụ thì có xe, tôi đường đường là một lãnh đạo, lẽ nào khi làm việc lại không cần xe sao? Nếu xảy ra sự cố gì nghiêm trọng, chẳng phải là vẫn do những cán bộ lãnh đạo chúng tôi đi giải quyết sao. Không có người lãnh đạo, những công an viên có thể làm được gì cơ chứ, đến những việc cỏn con cũng không giải quyết được.
Mã Vân Tiền gân cổ lển gào, ngang nhiên hạ thấp cán bộ công an huyện Ma Xuyên.
Do quá nóng giận, ông ta quên rằng xung quanh đang có rất nhiều đồng chí công an đang làm nhiệm vụ, mọi người nghe Mã Vân Tiền nói như thế, tuy bề ngoài không tỏ phản ứng gì, nhưng trong lòng thì đang chửi thầm.
- Một mình ông hai chiếc xe là lãng phí.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Chiếc cũ là do tôi dựa vào các mối quan hệ thâm tình mà có được, chiếc đó không tính, dựa vào cái gì mà nhường cho các người cơ chứ, chiếc mới này phải do tôi làm chủ, xem ai dám đụng đến chiếc xe đó nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mã Vân Tiền giận quá nên mất cả khôn, lộ ra là một tên không biết cư xử.
- Ông nói gì vậy? Tôi đây mới là cấp trên của ông, chiếc xe đó Ủy ban nhân dân huyện cấp cho phòng Công an huyện, chứ không phải cấp cho Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Nếu có bản lĩnh thì ông hãy đến gặp Cục trưởng Lâm- Cục trưởng Cục Công an địa khu mà đòi, đứng trước mặt tôi mà khoe khoang cái gì. Hôm nay sự thể đã như vậy, vậy thì tôi cũng nói rõ với ông.
Đồng chí Mã Vân Tiền, hãy lập tức giao chìa khóa xe ra, nếu không tôi sẽ lấy lý do ông cưỡng đoạt trái phép xe cảnh sát của phòng Công an huyện để phản ánh lại với cấp trên đấy.
Ông hãy nghĩ cho kỹ, đây là hành động gì. Với tư cách là một cán bộ Đảng, tính chất của hành vi này là gì?
Diệp Phàm thấy không thể nhịn hơn được nữa, tên này quá kiêu căng, không hề biết sợ là gì.
Nên tự phân biệt tốt xấu, chiếc xe mới đã nhường cho ông, đến chiếc xe cũ ông cũng muốn độc chiếm, tham lam vậy thật là mất mặt cho những cán bộ khác. Nếu không nghiêm túc trừng trị, chắc sẽ chẳng coi ai ra gì, huyện Ma Xuyên chịu sự lãnh đạo của Đảng, lẽ nào lại trở thành vườn rau của nhà họ Mã các người?
- Cầm lấy đi.
" Xoạch" một tiếng, Mã Vân Tiền ném chùm chìa khóa đến trước mặt Diệp Phàm, trừng mắt nhìn Chủ tịch Diệp, gằn giọng:
- Họ Diệp kia, tao sẽ chống mắt nhìn chúng mày, hãy đợi đấy.
Mã Vân Tiền tuôn ra một tràng rồi đùng đùng đẩy cửa đi ra, ánh mắt hung tợn, khiến cho người khác sởn cả gai ốc, nhưng Diệp Phàm chẳng hề bận tâm, để đối phó với loại người này, phải có cách.
Hôm nay không thể dàn xếp ổn thỏa được thì chỉ có thể mạnh tay thôi. Đối với loại người như Mã Vân Tiền không thể đánh chết bằng một gậy, khả năng phản đòn của y rất cao. Loại người này trong xã hội chỉ là thứ cặn bã, làm xấu mặt Đảng, với tư cách là một cán bộ có lương tâm thì phải tiêu diệt y.
Hôm nay không những đắc tội với Mã Vân Tiền, đến ngay cả đám người ở thị trấn Mã Hồ Tử cũng có thể gây chuyện. Chu Phú Đức chắc cũng thấy khó chịu. Đã làm thì phải làm đến cùng.
- Thật chẳng ra sao, hắn ta mà là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật ư? Là một tên lưu manh thì có. Tôi nghĩ nên đưa ra ở hội nghị thường vụ huyện, nếu cứ tiếp tục vậy e rằng các hoạt động khác trong huyện khó mà triển khai được.
Phương Hồng Quốc lên tiếng.
- Vâng.
Diệp Phàm đáp trả, cả ba người cùng bước ra, tìm một nơi yên tĩnh.
- Chủ tịch Phương, về việc này ông có ý kiến gì không?
Diệp Phàm lúc này khác hẳn với vừa rồi, như có thể trị được Mã Vân Tiền, cảm thấy y quá ngông cuồng, không trị được y, e rằng công việc không thể triển khai được.
- Chủ tịch Diệp cứ nói trước đi.
Phương Hồng Quốc cười nhạt, ông ta không vội gì, vừa nãy đưa ra ý kiến thì bị Diệp Phàm bác bỏ, bây giờ Diệp Phàm hỏi đến thì lại tỏ vẻ trầm tư, để cho tên này tự mình cứu lấy mình mới được.
- Ha ha ha, Mã Vân Tiền đã đi hơi quá, không còn giống với một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật nữa. Đối với loại sâu bọ có hại này, không lẽ Chủ tịch Phương vẫn muốn tiếp tục để vậy?
Diệp Phàm liếc nhìn Phương Hồng Quốc, mỉm cười.
- Khà khà, tất nhiên tôi thấy chẳng thuận mắt chút nào, nhưng trong huyện vẫn có người thấy thuận mắt đấy, chỉ một mình tôi thì làm được gì?
Phương Hồng Quốc điềm nhiên trả lời, xem ra Diệp Phàm đã bị cuốn theo.
- Có người, Chủ tịch Phương có thể nói rõ hơn không. Tôi vẫn chưa hiểu ý ông lắm.
Diệp Phàm cười đáp.
- Ha ha, rồi Chủ tich Diệp sẽ hiểu thôi.
Phương Hồng Quốc nhấp một ngụm trà, chậm rãi nhìn Diệp Phàm.
- Vậy sao? Có phải là người đó có chút khúc mắc gì với Chủ tịch Phương?
Diệp Phàm cố tình lôi mâu thuẫn giữa Chu Phú Đức và Phương Hồng Quốc ra, có như thế Phương Hồng Quốc mới thừa nhận.
Bởi vì mọi người đều biết rõ kẻ đối đầu với Phương Hồng Quốc là Chu Phú Đức, cho dù Phương Hồng Quốc không chịu thừa nhận Chu Phú Đức đứng đằng sau Mã Vân Tiền thì chí ít cũng chứng tỏ Phương Hồng Quốc và Chu Phú Đức là oan gia.
- Người đó, người đó là người nào, tôi thật không biết Chủ tịch Diệp muốn nói ai?
Phương Hồng Quốc vẫn giả bộ ngây ngô không hiểu.
Nghe nói phe của Tôn Minh Ngọc cũng đang rủa thầm lão hồ ly này, rõ ràng là hận Chu Phú Đức đến tận xương tủy, nhưng miệng vẫn kín bưng, để cho Diệp Phàm phải lên tiếng trước, tạo thuận lợi cho mình, nắm lấy quyền chủ động.
Đương nhiên, cả Diệp Phàm và Phương Hồng Quốc đều đang thăm dò đối phương, ai ai cũng muốn nắm quyền chủ động trước.
- Khà khà, nếu Chủ tịch Phương không có khúc mắc với người nào thì phải nói là Chủ tịch Phương đã có mối quan hệ rất tốt với các đồng chí trong huyện.
Chứng tỏ các đồng chí ở huyện ta vẫn rất đoàn kết, ngoài một số đồng chí cá biệt có biểu hiện khác thường ra, phần lớn các đồng chí khác đều vì huyện nhà mà suy nghĩ.
Thấy được tình hình này, nói thật lòng, tôi thật sự rất vui, một nội bộ đoàn kết, tin rằng dưới sự lãnh đạo mà Chu Phú Đức là nòng cốt, huyện Ma Xuyên chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp.
Diệp Phàm đi ngược lại, chọn cách khen Chu Phú Đức.
- Vâng, lần này Bí thư Chu đơn thương độc mã hạ huyện Hồng Sa Châu, nói trắng ra cũng là vì lợi ích của huyện chúng ta. Bí thư Chu là một anh hùng, đáng được huyện Ma Xuyên chúng ta gọi là anh hùng.
Phe cánh của Tôn Minh Ngọc quả thật cũng rất giảo hoạt, hùa theo Diệp Phàm ca tụng Chu Phú Đức.
Trong lòng Phương Hồng Quốc tất nhiên rất khó chịu, như nuốt phải mấy chục viên ô mai, chua đến nỗi ê buốt cả răng, biết ngay hai tên này đang cố tình chơi xỏ mình.
- Ha ha, đúng thế, Chu Phú Đức thật đúng là một anh hùng, tay không vật lộn với mấy chục đồng chí ở Hồng Sa Châu. Hãy để cho mọi người nhìn thấy, để cho lãnh đạo địa khu thấy được sự kiệt xuất của cán bộ huyện Ma Xuyên chúng ta.
Phương Hồng Quốc nói vừa như có vẻ đang ca ngợi, vừa như đang chửi rủa Chu Phú Đức là phường lưu manh, làm bại hoại danh tiếng của huyện Ma Xuyên. Hơn nữa, qua giọng điệu của ông ta thì Chu Phú Đức như một kẻ ngu xuẩn, Diệp Phàm và cả Tôn Minh Ngọc đều hiểu được hàm ý ẩn bên trong đó.
- Hào khí của Bí thư Chu thật đáng cho người dân huyện Ma Xuyên chúng ta học tập. Nếu cấp trên cho phép, tôi thật sự muốn sắp xếp để ban Tuyên giáo Huyện ủy tuyền truyền một chút, đây chính là tác dụng của một tấm gương, mượn tiếng tăm của Bí thư Chu để cổ vũ toàn dân, đoàn kết một lòng, vì sự phát triển kinh tế của huyện Ma Xuyên mà công hiến….
Diệp Phàm khen ngợi không chút giấu giếm, khiến Phương Hồng Quốc tức giận đến nỗi suýt chút nữa bỏ đi.
Từ lần đầu tiên thăm dò có thể nhận ra, Phương Hồng Quốc vẫn rất đề phòng, muốn trong phút chốc kéo gã về phía mình hay tạo dựng mối quan hệ đồng minh vững chắc e rằng không dễ chút nào.
- Nóng vội sẽ hỏng chuyện, phải từ từ tính toán, chắc chắn Phương Hồng Quốc sau khi về nhà sẽ suy nghĩ rất kỹ.
Diệp Phàm nằm trên giường, đầu lởn vởn những chuyện phiền lòng.
Hơn mười một giờ đêm.
Tại nhà họ Tôn ở thị trấn Ngưu Đầu.
- Cha à, phải chăng chúng ta nên bình tĩnh quan sát đã?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc hỏi Tôn Quốc Đống.
- Baar Jack đã từng nói: Cơ hội thoáng qua như tia chớp, hoàn toàn phụ thuộc vào việc mình có nắm bắt được không. Tomás. Merl cũng đã từng nói: Rất nhiều người chờ đợi cơ hội, giống như đứa trẻ đứng trước biển, chúng nó dùng dôi tay nhỏ bé để nắm đầy cát, sau đó để cho cát từ từ rơi xuống, từng hạt từng hạt, cho đến khi không còn hạt nào.
Tôn Quốc Dống điềm tĩnh nhìn con trai, nói:
- Minh Ngọc, con muốn lựa chọn cách nói của Baar Jack hay của Tomás. Merl?
- Thưa cha, ý cha là sao?
Tôn Minh Ngọc lấy làm do dự, hỏi lại cha mình.
- Đừng có việc gì cũng hỏi ta, con cũng không còn nhỏ nữa. Cha già rồi, rồi con sẽ phải tự xoay xở.
Tôn Quốc Đống có vẻ không vui, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
- Con hiểu ạ.
Tôn Minh Ngọc dường như đã tỉnh ngộ.
- Hiểu được thì tốt, Diệp Phàm người này không đơn giản đâu, từ những biểu hiện ở huyện Giang Tân hôm nay, cậu ta đã làm được những việc mà cả ta và con đều khó có thể hoàn thành.
Hơn nữa, lại làm một cách rất nhẹ nhàng, đến ta cũng cảm thấy tự xấu hổ, hậu sinh khả úy, đây là bốn chữ mà ta đánh giá về cậu ta.
Phòng Công an huyện cả một núi việc ngổn ngang, sao lại có thể thấy được sự quyết đoán của người này.
Tôn Quốc Đống nói đến đây, liếc nhìn con trai, đột nhiên hỏi ngược lại:
- Minh Ngọc, nếu hôm nay giả sử con là Chủ tịch huyện có mặt tại hiện trường, con sẽ giải quyết việc đó bằng cách nào, có được khí phách như Diệp Phàm không, dám quyết đoán xử lý Mã Vân Tiên, người đang có sự ủng hộ của Chu Phú Đức như Diệp Phàm không?
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 838: Uy phong của một Chủ tịch huyện
9.2/10 từ 43 lượt.