Quan Thuật

Chương 826: Bệnh cũ của Phó bí thư Kê

Hừ, làm quan ai cũng thế, tham quan càng giống nhau. Lúc đầu cho rằng thứ này bằng sứ không đáng giá, chết sống không cần, vừa nghe nói đến Đức Bình Sứ Vương Phí đại sư cũng thích, biết là đáng giá, lập tức biến sắc mặt, tiểu nhân ghê tởm quá... Triệu Phi Hoa ở trong lòng khinh bỉ Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, nhủ thầm.

Cô này cười nhạt như hoa nở buổi ban sơ, nói:

- Cảm ơn Chủ tịch huyện Diệp, tôi thay Hầu tổng nhận vậy. Hầu tổng nghe nói huynh đệ Trưởng phòng Phạm của Chủ tịch huyện Diệp buổi chiều nay sẽ về lại Thủy Châu? Ông muốn hỏi Trưởng phòng Phạm khi nào thì đi, nhắc nhở tôi đến tiễn Trưởng phòng Phạm.

Tới rồi, chạy một đường cong, rốt cục cũng vào chủ đề. Cô này, thật đúng là không đơn giản, diễn trò cũng diễn rất tự nhiên. Diệp Phàm trong lòng âm thầm buồn cười, thuận miệng cười nói:

- Anh ta à, đợi tý nữa sẽ tới đây, phỏng chừng sắp đến rồi.

Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa Phạm Cương đã tới, hô to:

- Đại ca, có đang nghỉ ngơi không đấy?

- Vào đi, la hét cái gì?

Diệp Phàm cố ý tức giận hừ nói.

- Ơ, Trưởng ban Triệu cũng có mặt?

Phạm Cương đi vào, vừa nhìn thấy Triệu Phi Hoa, hơi sửng sốt, cười nói.

- Xin chào Trưởng phòng Phạm, Hầu tổng bảo tôi đến tiễn người.

Triệu Phi Hoa khẩn trương đứng lên, cười nói.

- Phạm Cương, Hầu tổng rất là khách khí, Trưởng ban Triệu còn đặc biệt tặng lễ vật cho tôi. Người ta mở công ty chính là vì kiếm tiền, làm ăn thôi, lời ít tiền cũng không dễ dàng, sự tình dù sao cũng đã điều tra xong, cậu có thể cố gắng tranh thủ thời gian, giúp cho người ta, vì công ty còn mở cửa kiếm tiền nữa? Tục ngữ nói, tiện cho người cũng là tiện cho mình, ha hả.

Diệp Phàm thuận miệng cười nói.

- Đại ca, nhưng ngày mai là chủ nhật. Lãnh đạo phải nghỉ ngơi, em đến làm phiền bọn họ khác nào tìm phiền phức?

Phạm Cương, thằng ranh này cũng diễn rất đạt, vẻ mặt vờ khó xử.

- Ôi... Nói cũng phải. Làm cấp dưới lại dám vô cớ đi gây sức ép với lãnh đạo, đúng là tìm phiền phức?

Diệp Phàm cũng cố ý thở dài, quay đầu nhìn Triệu Phi Hoa hỏi:

- Nghe nói công ty cô có máy xúc và xe nâng, ô tô tải trọng. Có thể cho chúng tôi thuê vài chiếc hay không. Vài ngày nữa khai công công trình sửa đường núi Thiên Xa cần dùng đến. Đương nhiên, kinh tế Ma Xuyên của chúng tôi không được tốt, tiền cũng có hạn. Lần này là kêu gọi toàn dân đóng góp, tự lực là chính. Tiền thuê xe có thể chiết khấu hay không?

- Còn dùng từ thuê? Trực tiếp gọi bọn họ giúp đại ca vài ngày, dù sao cũng gần cuối năm rồi. Các người không thể ăn tết mà còn sửa đường chứ.

Phạm Cương thuận miệng nói luôn, rất ra vẻ.

- Được mà, Chủ tịch huyện Diệp khi nào thì cần, cứ liên hệ, công ty chúng tôi sẽ phái người chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đến núi Thiên Xa.

Triệu Phi Hoa tròng mắt vừa chuyển, chợt lại nhíu nhíu mày, nói:

- Tuy nhiên, số máy móc này của công ty cũng có giá hàng triệu. Hiện tại bị niêm phong cất vào kho, bên trên đều có giấy niêm phong, cái này, chúng tôi cũng không dám tự mình tháo bỏ, vì là phạm pháp.

Sau khi nói xong cô này còn mịt mờ quét nhìn Phạm Cương liếc mắt một cái.

- Là các cậu dán sao Phạm Cương?

Diệp Phàm tùy cơ liền hỏi.

- Không phải, là Cục An ninh Quốc gia Đức Bình dán.

Phạm Cương nói.


- Sao không kết thúc đi, cậu bảo bọn họ gỡ là được.

Diệp Phàm cười nói, có vẻ khá thoải mái.

- Cái này không ổn, ở tỉnh còn chưa có mệnh lệnh, bên dưới không dám động thủ.

Phạm Cương vẻ mặt khó xử nói.

- Thằng ranh này, đại ca nói mà cũng không nghe. Như vậy đi, cậu lập tức chạy về tỉnh, xử lý gấp mọi việc. Cho cậu ba ngày thời gian, ba ngày thời gian sau anh muốn thấy máy xúc, bằng không, thằng ranh cậu phải kiếm vài chiếc đến cho anh, tuy nhiên phải nói rõ, đại ca cậu nghèo, không có tiền thuê.

Diệp Phàm có vẻ hống hách, giống như ra mệnh lệnh vậy.

- Đại ca, chỉ sợ không ổn.

Phạm Cương thiếu chút nữa kêu lên.

- Không ổn cái đít, đại ca không có thời gian chít chít méo mó với cậu. Hiện tại chỉ còn khoảng 20 ngày là đến tết. Nếu không khởi công mà đợi tới sang năm thì quá muộn, cậu đợi được nhưng đại ca cậu đợi không nổi, dân Ma Xuyên đợi không nổi, cứ vậy mà định.

Diệp Phàm mắng, có vẻ hơi tức giận. Tất nhiên, Triệu Phi Hoa ở một bên xem náo nhiệt.

- Cái này...

Phạm Cương đứng bất động.

- Còn chưa cút về Thủy Châu đi, có xem anh là đại ca không, hừ thằng ranh này, vài ngày không thấy, thay đổi rồi có phải hay không?

Diệp Phàm giống như đang tức giận.

- Vậy... Được rồi, em thử xem, giờ trở về đã.

Phạm Cương cau mày, cắn răng một cái, xoay người chào hỏi, bước ra cửa. Tất nhiên, thằng ranh này diễn rất giống, nên khó mà phát hiện được.

- Thằng ranh này, cánh cứng rồi, đến lời bố mày nói cũng không nghe.

Diệp Phàm nhìn về phía Phạm Cương nhỏ giọng mắng một câu, quay đầu ngượng ngùng cười nói:

- Trưởng ban Triệu, để cho cô chê cười rồi, ha hả...

- Không có việc gì, cảm ơn Chủ tịch huyện Diệp, chỉ cần tháo giấy niêm phong, chúng tôi lập tức tổ chức nhân viên kiểm tra máy móc, Chủ tịch huyện Diệp ngài khi nào cần thì chúng tôi sẽ lập tức đưa sang.

Triệu Phi Hoa tự nhiên trong lòng cao hứng.

- Đại ca cũng thật là, diễn trò thôi mà, thế mà mắng mình xối xả, xui xẻo, dính vào chuyện này.

Trên xe Phạm Cương trong lòng buồn bực lẩm bẩm.

Tức chết bố mày. Quận Thông Đô Phó chủ tịch quận Kê Nhất Tiêu ném túi da lên sô pha, đặt mông ngồi xuống ghế xoay, trong lòng hậm hực, rất kích động.

Người hầu của y, Quyền trưởng phòng Giao thông quận Vương Hán trong lòng có chút run sợ đứng ở cửa, không dám đi vào.

Bởi vì Vương Hán biết rõ Kê Nhất Tiêu tính tình ra sao, thằng nhãi này bình thường biểu hiện rầt nho nhã, với người ở chung lúc nào cũng cười tủm tỉm, hoặc là sắc mặt bình thường tự nhiên, nhìn không ra y nghĩ gì, nhưng Vương Hán cũng biết, thằng nhãi này khi im hơi lặng tiếng là lúc trị cho người ta hô mẹ không ngừng.

Năm trước, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch quận Thông Đô Trần Trung Minh vì cãi cọ với Kê Nhất Tiêu ở hội nghị thường vụ vì vấn đề tiến hành an bài nhân sự, lúc ấy Kê Nhất Tiêu cũng chỉ mỉm cười, một chút tức giận cũng không có, biểu hiện rất đại lượng.

Tuy nhiên, không đến một tháng, Trần Trung Minh đã bị điều đến huyện Quy Nguyên đảm nhiệm chưc Phó chủ tịch thường trực huyện. Tuy nói đều là chức Phó chủ tịch thường trực huyện, nhưng huyện Quy Nguyên với huyện Ma Xuyên chỉ cách nhau một ngọn núi, kinh tế, mạng lưới quan hệ, vị trí địa lý và phương diện tự nhiên thì không thể cùng quận Thông Đô so sánh được.

Lúc ấy Trần Trung Minh còn chưa biết việc này là do Kê Nhất Tiêu làm, còn tưởng rằng thật sự là do tổ chức cần y đi rèn luyện hai năm, sau đó sẽ được giao trọng trách.


Bởi vì huyện Quy Nguyên có Chủ tịch huyện là Cổ Phú Quý sắp đến tuổi về hưu, Trần Trung Minh còn tưởng rằng mình đi xuống đó làm Phó chủ tịch thường trực huyện trước, khi nào Cổ Phú Quý về hưu, thì có thể lên nhậm chức chủ tịch huyện Quy Nguyên. Cho nên, đi khi còn cùng Kê Nhất Tiêu thân thiết bắt tay nói lời từ biệt.

Sau lại không biết vì sao bị lộ ra chút phong thanh, mới biết được việc này không ngờ đúng là do Kê Nhất Tiêu làm, ứng cử viên sau khi Cổ Phú Quý thoái vị thì Địa ủy nơi đó sớm đã có an bài, tất nhiên, tức giận đến thiếu chút nữa phun huyết.

Vương Hán cũng biết rõ, Kê Nhất Tiêu có bối cảnh hùng mạnh. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Địa khu Tề Minh Viễn rất thích Kê Nhất Tiêu, bên Ủy ban Kỷ luật, làm quan thì người nào không sợ. Cho nên, quận Thông Đô thậm chí là huyện thị bên dưới, những ai biết rõ biết Kê Nhất Tiêu thì khi nhìn thấy lão Kê đều khiêm nhượng chào hỏi.

Điều này, cũng khiến Kê Nhất Tiêu trong lòng phát sinh khiêu ngạo. Vương Hán biết, Kê Nhất Tiêu ở trên tỉnh có người, Phó chủ tịch tỉnh Kiều Chí Hòa chính là cậu ruột của Kê Nhất Tiêu.

Tuy nhiên, đối với tầng quan hệ này, Kê Nhất Tiêu che dấu vô cùng tốt. Phỏng chừng trong quận Thông Đô và địa khu lãnh đạo ngoại trừ Vương Hán biết ra thì những người khó mà biết được.

Vương Hán tất nhiên cũng ngẫu nhiên mà có cơ hội mới biết được, bởi vì Vương Hán thường xuyên đến nhà Kê Nhất Tiêu giúp lúc cần, tỷ như lau sàn nhà, tẩy cái bàn, thông cống thoát nước...

Năm trước có một lần đang lau sàn nhà, thì vừa đó Phó chủ tịch tỉnh Kiều đến Kê gia, lúc ấy thiếu chút nữa Vương Hán bị giật hết cả mình.

Từ đó về sau, thằng nhãi này quyết tâm đi theo Kê Nhất Tiêu, xem lời của y làm thánh chỉ, thật sự trở thành người hầu trung thành của Kê Nhất Tiêu.

- Đứng ở cửa để làm chi, đồ vô dụng, đến thằng nhóc cũng làm không xong.

Kê Nhất Tiêu nhìn Vương Hán có chút lo sợ bất an liếc mắt một cái, tức giận mắng.

- Phó bí thư Kê, tiền đó thật phải chuyển đến tài khoản của hắn sao?

Vương Hán đau lòng, quai hàm run lên, da thịt cứ phập phồng.

- Cậu nghĩ rằng Kê Nhất Tiêu tôi nói chơi có phải hay không? Không chuyển, nếu không chuyển cậu bảo Kê Nhất Tiêu tôi cút đi có phải hay không? Lúc ấy ở đó có mọi người, họ Diệp khi nếu rêu rao ra ngoài, mặt mũi tôi còn có thể để vào đâu.

Kê Nhất Tiêu tức giận hừ nói, vẻ mặt đau lòng nhìn Vương Hán liếc mắt một cái, hừ nói:

- Thằng ranh cậu cũng vậy, cao to lực lưỡng, không ngờ lại bị thằng ranh kia đấm cho thật mất mặt xấu hổ, đến bố mày cũng gặp vạ lây.

- Tôi cũng không biết tại sao, theo khổ người của tôi, lợn rừng còn chết, địa khu chúng ta có mấy người có thể chịu được cú va chạm của tôi.

Ngoại trừ bên công an có mấy người, nơi khác thì... Tuy nhiên, kỳ quái, thằng ranh kia hai tay phỏng chừng cũng luyện qua.

Chẳng phải thủ hạ của sếp Lâm, Xạ Thủ Thần Vệ Dũng kia cũng bị thua hắn sao.

Vương Hán vẻ mặt uể oải.

Trước kia khá tự tin với khổ người của mình, đánh nhau thì toàn đánh thắng, chưa từng nếm qua thất bại, không thể tưởng được hôm nay gặp phải cao thủ, thằng nhãi này mịt mờ nhìn Kê Nhất Tiêu liếc mắt một cái, đột nhiên nói:

- Kê ca, nếu không thì em tìm người chỉnh đốn thằng ranh kia một chút, bảo đảm hắn ba tháng không rời khởi giường được. Dám đối đầu cùng Kê ca, không đánh cho hắn hô mẹ em sẽ không mang họ Vương.

- Thằng ranh cậu vừa rồi cùng hắn đánh cuộc, chuyện này nhiều cán bộ đều hiểu được, người ta vừa ra khỏi cửa không lâu liền xảy ra chuyện, cậu cho là cục công an bên kia Lâm cục trưởng là dân không có đầu óc hay sao.

Giấu đầu lòi đuôi, ngu xuẩn, trong khoảng thời gian này an phận cho bố mày nhờ, đừng đi gieo thị phi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Thằng ranh cậu, Quyền trưởng phòng còn chưa yên vị, đừng để cho cái mũ khi bị đánh bay mất.

Kê Nhất Tiêu giáo huấn, ném điếu thuốc cho Vương Hán, giọng điệu đột nhiên chậm lại, nói:

- Cậu động não dùm cái, tên kia cũng không đơn giản, cậu xem, cục công an Lâm Thiên không phải bị hắn chỉnh đốn rất thảm sao.

So với tôi, y mất mặt hơn. Nhưng thằng ranh kia có gặp sự có gì không? Không phải vẫn vui vẻ sống sờ sờ đó sao. Phải ngấm ngầm mà chơi, sếp Lâm không kém hơn tôi đâu.

Hơn nữa, hôm nay cục Giao thông Ngô Bạch Khai cũng rất tà môn, sao lại đồng ý cấp tiền cho thằng ranh kia? 200 ngàn chứ không phải hai đồng?

Bình thường các huyện phía dưới đến đòi tiền, hôm nay bởi vì cục Giao thông địa khu phải dồn khinh phí cho quốc lộ La Thủy, nên sẽ không cấp nhiều, có thể cấp một trăm ngàn là nhiều lắm rồi.

Thằng ranh kia vừa ra tay, Ngô Bạch Khai không ngờ cấp cho 200 ngàn, việc này thật là có chút quỷ dị. Còn nữa, nghe nói thằng ranh kia là tướng dưới cờ của nhân vật số một Địa ủy, Bí thư Trang, Bí thư Trang tuy nói hiện tại bị Chủ tịch Địa khu Vương ép tới có chút không thở nổi, nhưng người ta tốt xấu vẫn là nhân vật số một, ai có thể cam đoan y không trở mình. Chúng ta cẩn thận chút thì hơn, về phần chỉnh đốn thằng ranh kia, tất có biện pháp.


Không phải là nghe nói thằng ranh kia cùng Chủ tịch Địa khu Vương ký giao ước sao, trong hai năm phải đuổi kịp và vượt qua huyện Hồng Sa Châu, bỏ đi danh hiệu huyện xếp hạng bét sao?

Hồng Sa Châu Quách Tân Bình đã sớm động thủ, ha hả, hôm trước vào buổi tối, Chu Phú Đức không phải bị Hồng Sa Châu quần ẩu, không đánh chết y đã là không tồi rồi.

Cho nên, thằng ranh kia không vênh váo được vài ngày đâu, chúng ta sống tốt để nhìn hắn xui xẻo, hơn nữa, lần này chuyện của Chu Phú Đức phỏng chừng nhất thời khó có thể bình yên, Quách Tân Bình nghe nói bị thương khá nặng, hơn nữa rõ ràng mặt mày hốc hác.

Hiện tại đã đưa lên tỉnh thành Thủy Châu để mổ. Nếu Quách Tân Bình thực bị phá tướng, thân thích của Quách gia ở tỉnh sẽ thờ ơ sao?

Chu Phú Đức, phỏng chừng sẽ gặp xui xẻo, ha hả...

Kê Nhất Tiêu không thiệt là tên quan giảo hoạt, tin tức linh thông, phân tích rõ ràng, nghe đến khiến Vương Hán tâm phục.

Đột nhiên, thằng nhãi này vỗ đầu chính mình, bất ngờ kêu lên:

- Kê ca, vừa rồi anh nói là Chu Phú Đức cực kỳ đen đủi, Kê ca không phải sẽ có hi vọng sao?

- Gì mà hy vọng, thằng ranh cậu ngơ ngẩn thật sao?

Kê Nhất Tiêu bởi vì là người trong cuộc, nhất thời không nghĩ ra gì.

- Chính là cái kia kìa...

Vương Hán nóng nảy, đứng lên, chạy ra ngoài đóng cửa lại, lại reo lên.

- Cái kia kìa là cái gì, thằng ranh cậu nói mau, không lòng vòng khó chịu?

Kê Nhất Tiêu thật đúng là không hiểu được ý tứ của Vương Hán.

- Kê ca thật không nghĩ tới sao?

Vương Hán không dám xác định, bởi vì Kê Nhất Tiêu có khi là đã hiểu nhưng giả bộ hồ đồ, Vương Hán nếu tự cho là thông minh khoe khoang, chắc chắn sẽ ăn đòn của Kê Nhất Tiêu liền. Cho nên, thằng nhãi này kêu lên giống như phản xạ có điều kiện, giơ tay lên bưng kín đầu lại.

- Nói mau, cậu muốn bị đánh có phải hay không?

Kê Nhất Tiêu lần này là không rõ thật, cho nên tức giận, một chưởng vỗ lên trên bàn, răng nghiến lại.

- Em nói, anh cũng đừng đánh em. Nếu Chu Phú Đức xui xẻo, thì vị trí Bí thư huyện ủy Ma Xuyên không phải bị trống sao, Kê ca anh chẳng lẽ không muốn ngồi vào, tuy nói quận Thông Đô tốt, nhưng dù sao cũng chỉ làm phó, đi Ma Xuyên làm thổ bá vương tự tại hơn. Hơn nữa, nếu Kê ca đi, cũng có thể kéo em qua theo, thuận lý thành chương có thể ngồi trên ghế Trưởng phòng Giao thông huyện. Quá một hai năm, Kê ca còn có thể kéo em lên nữa, không chừng lên tới Phó chủ tịch huyện. Hơn nữa, Kê ca qua đó, đè cho thằng ranh Diệp Phàm ngốc đầu không nỗi, tức chết thằng ranh hắn, ha ha ha...

Vương Hán nói tới chỗ đó, thiếu chút nữa cười sái cả miệng.

- Thằng ranh cậu đầu óc quả không ngu ngốc, anh nhất thời thật không nghĩ tới, vị trí Bí thư huyện ủy Ma Xuyên của Chu Phú Đức rất tốt, ha ha ha...

Kê Nhất Tiêu nhất thời cao hứng, thuận tay liền thưởng cho Vương Hán một chưởng. Tuy nhiên, lần này là do cao hứng mà đánh.

- Kê ca, anh lại đánh em.

Vương Hán vuốt đầu, vẻ mặt buồn bực, kỳ thật thằng nhãi này giả vờ, tất nhiên là cao hứng.

Thằng nhãi này nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, không lâu, từ bên ngoài đi vào một cô nàng, bộ dạng phỏng chừng chỉ độ 20 tuổi.

Mặc chiếc sườn xám màu hồng nhạt cách tân, tóc xõa, có vẻ khá tự nhiên.

Khuôn mặt có vẻ thản nhiên, thêm chút đỏ ửng, ánh mắt khẽ mỉm cười, môi thoa son ướt sũng, chói lọi.

Trước ngực, chiếc sườn xám dùng dây tơ nhẹ nhàng buộc chặt, cặp ngực nặng trịch trĩu xuống, cặp mông căng tròn ôm sát, chiếc sườn xám xẻ tà khá cao, khi đi lại chỗ đó cứ phất phơ kín kín hở hở khiến Kê Nhất Tiêu nhìn mà muốn nổ con ngươi.

- Ngơ ngẩn rồi, chết đứng rồi sao.


Cô nàng nhìn Kê Nhất Tiêu liếc mắt một cái, quyến rũ tới cực điểm. Thằng nhãi này toàn thân chấn động, lập tức, đói hổ vồ dê, tốc độ như gió, cất bước tiến lên, ôm lấy cô nàng, dùng bả vai đóng cánh cửa văn phòng lại, hai người kéo nhau vào trong.

- Có ai nhìn thấy không?

Kê Nhất Tiêu nhỏ giọng hỏi, tay không quên sờ soạng, vội vàng cởi bỏ từng cúc áo trên chiếc sườn xám trên người cô ả.

- Anh nhẹ tay chút không được sao, quần áo này em mới vừa ở Thủy Châu mua đấy, nút bị anh tháo bung cả rồi.

Cô ả nhỏ giọng oán trách nói, nhìn lão Kê liếc mắt một cái, lại nhỏ giọng nói:

- Anh của em ở bên ngoài canh chừng, bây giờ chưa ai đến làm. Hơn nữa, dãy lầu này chỉ có một mình anh làm việc, có ai đến chứ?

Cô nàng này kỳ thật chính là em ruột Vương Hán, kỳ thật cũng không phải Vương Hán vì nịnh bợ Kê Nhất Tiêu mà đưa em gái ra làm mồi. Vương Hán người này tuy nói là có chút thô lỗ, nhưng chưa đến mức vô tình như vậy.

Lúc trước Kê Nhất Tiêu đến nhà Vương Hán chơi, phát hiện em gái Vương Hán là Vương Mị Hậu, mắt nhìn không chớp.

Kê Nhất Tiêu người này chẳng những là tay già đời chốn quan trường, trên tình trường cũng là tay lão luyện. Tất nhiên, sau đó kiên trì không ngừng, một năm sau, rốt cục Vương Mị Hậu cũng trở thành người phụ nữ của y.

- Nhẹ cái rắm, xé rách lại đi mua, anh đây có tiền.

Kê Nhất Tiêu căn bản là không để ý tới, tay tiếp tục xé, chiếc sườn xám giờ bị mở bung hoàn toàn, nội y bên trong lộ cả ra, tất nhiên, nội y không có nút thắt, Kê Nhất Tiêu quát:

- Còn không cởi?

- Ha ha... dùng răng của mình mà cắn, em không cởi.

Vương Mị Hậu nhẹ giọng cười, lão Kê nảy sinh ác độc, dùng răng cắn một cái, thật sự dùng tới răng cắn, tất nhiên, Vương Mị Hậu cũng phối hợp cùng, không lâu, nội y cũng bị răng dưới sự trợ giúp của tay rốt cục cũng mở tung. Lộ ra cặp ngực cao ngất như mây bên trong.

- Em, một tháng không gặp, chỗ này của em hình như to ra rất nhiều, có phải do nhờ chất dinh dưỡng của anh đây nuôi dưỡng mà to ra hay không, ha ha ha...

Kê Nhất Tiêu đắc ý mỉm cười, đưa miệng cắn vào chỗ đó, giống trẻ con bú sữa, cắn đến Vương Mị Hậu toàn thân run lên, cười khanh khách không ngừng.

Vương Mị Hậu càng run Kê Nhất Tiêu càng có hứng, thằng nhãi này rốt cuộc không kìm nổi nữa, bặt bặt vài cái, Vương Mị Hậu lập tức biến thành con dê béo lõa thể, bám dính không rời, hình dung như núi ngang chập trùng, cây cỏ um tùm, đào nguyên róc rách.

- Anh đến đây

Kê Nhất Tiêu một tiếng rống to, súng trường như lên đạn, chuẩn xác, trực tiếp nhằm thẳng chốn "đào nguyên" mà xông vào, luồn lách vào tận sâu bên trong, một trận khiến Kê Nhất Tiêu toàn thân run rẩy, quên cả chính mình.

Trong căn phòng bí mật.

Lập tức, trận chiến của từng thớ thịt được bắt đầu...

Âm thanh như chim quyên khóc xuân, như quạ buồn thu, cùng với tiếng hồng hộc thở dốc, tất cả xướng vang lên trong căn phòng bí mật.

Chỉ có đáng thương cho Trưởng phòng Vương Hán, lúc này tròng mắt phải mở thật to, đang tuần tra bên ngoài hành lang. Tất nhiên, Vương Hán làm việc này đã được mấy tháng, nên cũng thật sự quen rồi.

Tất nhiên, em gái Vương Mị Hậu làm việc này trong phòng cùng Phó bí thư Kê số lần cũng không nhiều, dù sao người ở đây nhiều, không tiện. Bọn họ tất nhiên có nơi bí ẩn riêng.

Không lâu

Biển yên sóng lặng

- Xem ra, phải khẩn trương gọi cho cậu, việc này sớm không ra tay. Phỏng chừng hiện tại đã có rất nhiều người nhìn ngó vào vị trí kia...

Kê Nhất Tiêu miệng nhỏ giọng thì thào, nhéo ngực của Vương Mị Hậu một cái, sau mới cầm lấy điện thoại.

- Xem cô cười rạng rỡ như thế, có phải có tin tức tốt hay không?

Tại công ty Vũ Thánh, trong văn phòng Hầu tổng, Hầu Kim An quét vẻ mặt tươi cười nhìn Triệu Phi Hoa liếc mắt một cái, trêu chọc nói.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 826: Bệnh cũ của Phó bí thư Kê
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...