Quan Thuật
Chương 820: Giao thủ
- Ha hả, Chủ tịch huyện Diệp, quy định của chúng tôi là anh có thể moi ra tiền từ phía trên, chúng ta chỉ chừa lại một ít, phần còn lại đều cho anh. Người ta Chủ tịch huyện Quách có thân thích ở sở, có thể moi tiền về cũng là chuyện thường, đạo lý này tin tưởng rằng anh đã hiểu. Về phần nói đến việc đi hỏi sở, anh cứ tự nhiên, có thể hỏi được tiền thì Ngô Bạch Khai tôi quyết chấp hành, toàn bộ cho Ma Xuyên các anh, một phân cũng không bớt xén.
Ngô Bạch Khai vẻ ngoài nói cứng, kỳ thật thằng nhãi này trong lòng hơi bồn chồn.
- Hừ, Cục trưởng Ngô, hôm nay tôi tới thì cũng muốn nói trắng ra, ở sở tôi có người bạn học làm trưởng phòng. Ngày hôm qua tôi có hỏi qua rồi, cuối năm rồi, gần đây trên sở không có rút ra khoản nào chuyển xuống dưới cho bất kỳ huyện nào cả.
Diệp Phàm mặt thu lại, kiên cường hẳn lên.
Kỳ thật thằng nhãi này cũng là đang lừa người, trước kia một trong tứ tú của Thủy thành, Ngư Thái có ở sở Giao thông tỉnh đảm nhiệm chức trưởng phòng, tuy nhiên hiện tại hình như đã đổi địa bàn.
Hơn nữa, mặc dù y có còn ở chỗ cũ, Diệp Phàm cũng không có hỏi tới chuyện này. Hiện tại, tất nhiên là do phải nói cứng, cả hai người đều lừa gạt đối phương, thế nên xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
- Á, có việc này sao, sao tôi lại không nghe nói qua, cả Nam Phúc lớn như vậy, huyện khu phía dưới rất nhiều, không dưới 200 huyện khu. Chẳng lẽ nói sở tài chính tỉnh mỗi khi rút khoản tiền nào cấp cho huyện khu nào cũng phải nói với bạn học của anh? Không biết bạn học của anh ở bộ phận nào?
Ngô Bạch Khai tiếp tục chống đỡ, thằng nhãi này khi chưa tới đường cùng tuyệt không nhận thua. Lời này nếu để Chủ tịch Địa khu như Khâu Mậu Thủy, Vương Triều nghe được, thế nào cũng bị bọn họ cười.
Thằng nhãi này không mắc lừa, thật phiền toái, lần trước đi học ở trường Đảng, nghe Ngư Thái nói là y hình như được điều đến sở Kiểm toán tỉnh thì phải. Lần này không phải bị lộ rồi sao, phiền toái thật.
Diệp Phàm trong lòng so đo, rất nhanh, trong đầu suy nghĩ đối sách.
Lúc này, Ngô Bạch Khai thấy hơi an nhàn, có vẻ đắc ý vẹo nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, biết vừa rồi Diệp Phàm phỏng chừng là đang lừa mình, muốn hạ đài cũng không được.
Ngô Bạch Khai trong lòng thật sự vui sướng, nhàn nhã chờ xem Diệp Phàm bị chê cười. Đột nhiên, Ngô Bạch Khai kia xoay mình cử động, ánh mắt kia, khá mịt mờ luôn luôn quan sát điếu thuốc trong tay.
Ngô Bạch Khai biểu hiện như thế tuy nói cực mịt mờ, nhưng Diệp Phàm với đôi mắt ưng và kết hợp thêm thuật xem tướng, đã sớm quan sát Ngô Bạch Khai nhất cử nhất động.
Biết thằng nhãi này đã nhận ra hương vị của điếu thuốc trên tay, bởi vì loại thuốc Trung Hoa này chỉ đặc biệt cung cấp cho cấp quan to tỉnh bộ hút mà thôi.
Tất nhiên so cùng loại Trung Hoa bình thường hương vị không giống rồi. Phỏng chừng Ngô Bạch Khai khi trước ngẫu nhiên cũng có hút qua, cho nên mới khiến cho y chú ý.
Diệp Phàm giật mình, ngồi đối diện với Ngô Bạch Khai, tiện tay mở cặp sách ra, mở ra xong lại tìm ngăn đựng danh thiếp lật tìm gì đó.
Làm bộ như gấp qua rút nhầm, toàn bộ danh thiếp lập tức bay tán loạn ra, mà không biết may mắn thế nào lại có một tấm danh thiếp màu tím, không ngờ bay đến trước mặt Ngô Bạch Khai.
Chiêu thức phóng danh thiếp này rất chuẩn vì với Diệp Phàm mà nói đó chỉ là việc rất nhỏ, giống như là phi tiểu đao vậy, xem danh thiếp như tiểu đao mà phóng. Nếu Diệp Phàm dùng nội lực mạnh một chút, phỏng chừng đã cắt đứt mặt Ngô Bạch Khai rồi.
Ngô Bạch Khai đang mịt mờ quan sát điếu thuốc lá trên tay, bỗng thấy tấm danh thiếp bay tới trước mặt.
Ánh mắt tự nhiên quét nhìn qua và liếc mắt một cái, trên danh thiếp ba chữ cái tinh xảo to đùng chợt hiện ra trước mắt, Ngô Bạch Khai trong lòng kinh ngạc, có thể nói mãnh liệt không khác gì ba đào.
Bởi vì danh thiếp kia trước đây Tống Sơ Kiệt vì để tiện cho Diệp Phàm chữa trị cho ông cụ Tống nên đưa cho, hơn nữa. Đây lại là danh thiếp của Tống Sơ Kiệt, nên cũng khác với danh thiếp bình thường.
Năm trước cũng có may mắn thấy qua Phó giám đốc sở Dương của sở Giao thông tỉnh khi gọi điện thoại có lôi ra một cái. Lúc ấy Phó giám đốc sở Dương muốn gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh, quản lý giao thông Tần Hoài Bắc. Khi lấy ra cái danh thiếp kia Ngô Bạch Khai lúc đó cũng có xem trộm qua một chút.
Sau lại do Phó giám đốc sở Dương hình như là muốn khoe khoang thứ gì đó, nên trò chuyện cùng y, câu chuyện có liên quan đến số điện thoại bí mật của các quan to ở tỉnh.
Loại danh thiếp tinh xảo này, có vẻ khá trang trọng, ấn chế dành riêng cho quan to ở tỉnh. Bình thường mọi người không ai có được loại danh thiếp này, chỉ có người khá thân cận mới có thể có vinh hạnh có được.
Vừa rồi ba chữ Tống Sơ Kiệt xuất hiện, tự nhiên khiến cho Ngô Bạch Khai khiếp sợ đến tột đỉnh.
Lão Ngô trong lòng âm thầm suy nghĩ: Mình đang tự hỏi sao lại thế này, tên họ Diệp tuổi trẻ như thế có thể ngồi trên ghế Chủ tịch của một huyện, còn Trang Thế Thành mạnh mẽ thế, khi bị phản đối gay gắt nhất không ngờ kiên quyết thông qua sự đề cử Diệp Phàm làm Chủ tịch huyện.
Đánh giá chuyện này chắc chắn là do Trưởng ban Tống ở tỉnh giao phó. Bằng không, lão Trang sao đồng ý ra sức như thế.
Chuyện tốt như vậy sao không rơi xuống đầu mình. Tống Sơ Kiệt ơi, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nếu ông ta đồng ý cấp danh thiếp của mình cho Diệp Phàm, thì hai người họ có quan hệ rất đáng ngờ vực.
Thế này thì tuyệt đối rất thân mật. Chẳng lẽ họ Diệp và Trưởng ban Tống là thân thích, hay là... Không chừng là con riêng của Trưởng ban Tống? Bằng không... Lão Ngô kia đầu óc cảm giác hơi bế tắc, rối như bòng bong, bởi vì quan hệ bên trong hơi phức tạp, nhất thời nghĩ chưa ra.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lập tức phản ứng, hơi ngượng ngùng cười nói:
- Rất xin lỗi Cục trưởng Ngô, nhầm danh thiếp rồi.
Tuy nhiên, lúc này lão Ngô căn bản là không quan tâm liền mở miệng nói giỡn:
- Tôi sao không tin Chủ tịch huyện Diệp được? Không cần xem đâu.
Tàn một điếu thuốc, Diệp Phàm lại đưa sang một điếu khác.
Khi mồi thuốc, lão Ngô đột nhiên chấn động, thầm nhủ: Thuốc này khẳng định là quà đặc biệt, nghe nói chuyên tặng cho quan to ở tỉnh.
Nghe nói còn có một loại gấu trúc, chuyên tặng cho các quan cấp cao hơn dùng.
Chẳng lẽ đúng là loại Trung Hoa đặc biệt, từ chỗ nào hắn có được, có phải Trưởng ban Tống tặng hay không.
Nếu đúng thì hai người họ có quan hệ không bình thường rồi, sâu không lường được, chẳng lẽ thật sự là thân thích của Trưởng ban Tống, hơn nữa còn khá thân, không phải là con riêng chứ?
Trước kia một vài quan lớn ở tỉnh, khi xuống nông thôn lên núi làm việc đã có con riêng bên ngoài cũng khá nhiều... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thằng nhãi này lại nhìn Diệp Phàm, nhìn xuyên thấu qua làn khói mông lung, cảm giác thấy tướng mạo Diệp Phàm cũng rất giống Tống Sơ Kiệt ở nhiều điểm.
Kỳ thật thằng nhãi này chỉ gặp Tống Sơ Kiệt qua TV, đã sớm quên hình dáng ra sao, lúc này đoán già đoán non, trong đầu tự nhiên không ngừng lại được, liền suy nghĩ theo phương diện đó, càng nghĩ càng cảm thấy giống.
Lão Ngô trong lòng nghĩ thầm, ngay lập tức quyết đoán một cách anh minh vĩ đại, vì thế cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, suy xét đến tình huống đặc thù của huyện các anh, dãy núi được xưng Thiên Tường đích xác là khó có thể qua lại.
Địa phương hàng năm đều xảy ra tai nạn làm chết nhiều người, ôi... Chúng ta không thể để tình trạng này tái diễn, nghĩ đến tai nạn xe cộ làm chết người, tôi thân làm cán bộ Giao thông địa khu, trong lòng cũng khổ sở, không thể khiến bi kịch tiếp tục xảy ra.
Tuy nhiên, cục Giao thông địa khu gần đây kinh phí đích xác là rất eo hẹp, chỉ có thể trích từ kinh phí dự trữ dành cho quốc lộ La Thủy một ít cho Ma Xuyên các anh để cứu cấp.
Đương nhiên, việc này hy vọng Chủ tịch huyện Diệp đừng truyền ra ngoài, bằng không, các huyện khu khác có thể đến đây yêu cầu cấp như vậy. Nếu các lãnh đạo địa khu biết, tôi cũng không có biện pháp nào mà báo cáo kết quả công tác, có phải hay không?
- Không thành vấn đề, không biết Cục trưởng Ngô có thể trích ra bao nhiêu, tốt nhất là nhiều một chút. Thiên Tường được xưng là Thiên Tường, từ cái tên đã biết địa phương này là khúc xương khó gặm, một chút tiền phỏng chừng sẽ không đủ để lấp một cái hố.
Diệp Phàm cười nói.
- 300 ngàn đi, đủ cho các anh mua một ít thuốc nổ để phá và mở rộng đường, lắp lại những hố sâu nguy hiểm trên mặt đường.
Cục trưởng Ngô cười tủm tỉm, nói.
- 300 ngàn, Cục trưởng Ngô, cái này, nghe nói Hồng Sa Châu cho… ha hả...
Diệp Phàm kia nói nửa câu rồi ngưng, ý gì anh đã hiểu, đừng nặng bên này nhẹ bên kia là được.
Quan Thuật
Ngô Bạch Khai vẻ ngoài nói cứng, kỳ thật thằng nhãi này trong lòng hơi bồn chồn.
- Hừ, Cục trưởng Ngô, hôm nay tôi tới thì cũng muốn nói trắng ra, ở sở tôi có người bạn học làm trưởng phòng. Ngày hôm qua tôi có hỏi qua rồi, cuối năm rồi, gần đây trên sở không có rút ra khoản nào chuyển xuống dưới cho bất kỳ huyện nào cả.
Diệp Phàm mặt thu lại, kiên cường hẳn lên.
Kỳ thật thằng nhãi này cũng là đang lừa người, trước kia một trong tứ tú của Thủy thành, Ngư Thái có ở sở Giao thông tỉnh đảm nhiệm chức trưởng phòng, tuy nhiên hiện tại hình như đã đổi địa bàn.
Hơn nữa, mặc dù y có còn ở chỗ cũ, Diệp Phàm cũng không có hỏi tới chuyện này. Hiện tại, tất nhiên là do phải nói cứng, cả hai người đều lừa gạt đối phương, thế nên xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
- Á, có việc này sao, sao tôi lại không nghe nói qua, cả Nam Phúc lớn như vậy, huyện khu phía dưới rất nhiều, không dưới 200 huyện khu. Chẳng lẽ nói sở tài chính tỉnh mỗi khi rút khoản tiền nào cấp cho huyện khu nào cũng phải nói với bạn học của anh? Không biết bạn học của anh ở bộ phận nào?
Ngô Bạch Khai tiếp tục chống đỡ, thằng nhãi này khi chưa tới đường cùng tuyệt không nhận thua. Lời này nếu để Chủ tịch Địa khu như Khâu Mậu Thủy, Vương Triều nghe được, thế nào cũng bị bọn họ cười.
Thằng nhãi này không mắc lừa, thật phiền toái, lần trước đi học ở trường Đảng, nghe Ngư Thái nói là y hình như được điều đến sở Kiểm toán tỉnh thì phải. Lần này không phải bị lộ rồi sao, phiền toái thật.
Diệp Phàm trong lòng so đo, rất nhanh, trong đầu suy nghĩ đối sách.
Lúc này, Ngô Bạch Khai thấy hơi an nhàn, có vẻ đắc ý vẹo nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, biết vừa rồi Diệp Phàm phỏng chừng là đang lừa mình, muốn hạ đài cũng không được.
Ngô Bạch Khai trong lòng thật sự vui sướng, nhàn nhã chờ xem Diệp Phàm bị chê cười. Đột nhiên, Ngô Bạch Khai kia xoay mình cử động, ánh mắt kia, khá mịt mờ luôn luôn quan sát điếu thuốc trong tay.
Ngô Bạch Khai biểu hiện như thế tuy nói cực mịt mờ, nhưng Diệp Phàm với đôi mắt ưng và kết hợp thêm thuật xem tướng, đã sớm quan sát Ngô Bạch Khai nhất cử nhất động.
Biết thằng nhãi này đã nhận ra hương vị của điếu thuốc trên tay, bởi vì loại thuốc Trung Hoa này chỉ đặc biệt cung cấp cho cấp quan to tỉnh bộ hút mà thôi.
Tất nhiên so cùng loại Trung Hoa bình thường hương vị không giống rồi. Phỏng chừng Ngô Bạch Khai khi trước ngẫu nhiên cũng có hút qua, cho nên mới khiến cho y chú ý.
Diệp Phàm giật mình, ngồi đối diện với Ngô Bạch Khai, tiện tay mở cặp sách ra, mở ra xong lại tìm ngăn đựng danh thiếp lật tìm gì đó.
Làm bộ như gấp qua rút nhầm, toàn bộ danh thiếp lập tức bay tán loạn ra, mà không biết may mắn thế nào lại có một tấm danh thiếp màu tím, không ngờ bay đến trước mặt Ngô Bạch Khai.
Chiêu thức phóng danh thiếp này rất chuẩn vì với Diệp Phàm mà nói đó chỉ là việc rất nhỏ, giống như là phi tiểu đao vậy, xem danh thiếp như tiểu đao mà phóng. Nếu Diệp Phàm dùng nội lực mạnh một chút, phỏng chừng đã cắt đứt mặt Ngô Bạch Khai rồi.
Ngô Bạch Khai đang mịt mờ quan sát điếu thuốc lá trên tay, bỗng thấy tấm danh thiếp bay tới trước mặt.
Ánh mắt tự nhiên quét nhìn qua và liếc mắt một cái, trên danh thiếp ba chữ cái tinh xảo to đùng chợt hiện ra trước mắt, Ngô Bạch Khai trong lòng kinh ngạc, có thể nói mãnh liệt không khác gì ba đào.
Bởi vì danh thiếp kia trước đây Tống Sơ Kiệt vì để tiện cho Diệp Phàm chữa trị cho ông cụ Tống nên đưa cho, hơn nữa. Đây lại là danh thiếp của Tống Sơ Kiệt, nên cũng khác với danh thiếp bình thường.
Năm trước cũng có may mắn thấy qua Phó giám đốc sở Dương của sở Giao thông tỉnh khi gọi điện thoại có lôi ra một cái. Lúc ấy Phó giám đốc sở Dương muốn gọi điện thoại cho Phó chủ tịch tỉnh, quản lý giao thông Tần Hoài Bắc. Khi lấy ra cái danh thiếp kia Ngô Bạch Khai lúc đó cũng có xem trộm qua một chút.
Sau lại do Phó giám đốc sở Dương hình như là muốn khoe khoang thứ gì đó, nên trò chuyện cùng y, câu chuyện có liên quan đến số điện thoại bí mật của các quan to ở tỉnh.
Loại danh thiếp tinh xảo này, có vẻ khá trang trọng, ấn chế dành riêng cho quan to ở tỉnh. Bình thường mọi người không ai có được loại danh thiếp này, chỉ có người khá thân cận mới có thể có vinh hạnh có được.
Vừa rồi ba chữ Tống Sơ Kiệt xuất hiện, tự nhiên khiến cho Ngô Bạch Khai khiếp sợ đến tột đỉnh.
Lão Ngô trong lòng âm thầm suy nghĩ: Mình đang tự hỏi sao lại thế này, tên họ Diệp tuổi trẻ như thế có thể ngồi trên ghế Chủ tịch của một huyện, còn Trang Thế Thành mạnh mẽ thế, khi bị phản đối gay gắt nhất không ngờ kiên quyết thông qua sự đề cử Diệp Phàm làm Chủ tịch huyện.
Đánh giá chuyện này chắc chắn là do Trưởng ban Tống ở tỉnh giao phó. Bằng không, lão Trang sao đồng ý ra sức như thế.
Chuyện tốt như vậy sao không rơi xuống đầu mình. Tống Sơ Kiệt ơi, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nếu ông ta đồng ý cấp danh thiếp của mình cho Diệp Phàm, thì hai người họ có quan hệ rất đáng ngờ vực.
Thế này thì tuyệt đối rất thân mật. Chẳng lẽ họ Diệp và Trưởng ban Tống là thân thích, hay là... Không chừng là con riêng của Trưởng ban Tống? Bằng không... Lão Ngô kia đầu óc cảm giác hơi bế tắc, rối như bòng bong, bởi vì quan hệ bên trong hơi phức tạp, nhất thời nghĩ chưa ra.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lập tức phản ứng, hơi ngượng ngùng cười nói:
- Rất xin lỗi Cục trưởng Ngô, nhầm danh thiếp rồi.
Tuy nhiên, lúc này lão Ngô căn bản là không quan tâm liền mở miệng nói giỡn:
- Tôi sao không tin Chủ tịch huyện Diệp được? Không cần xem đâu.
Tàn một điếu thuốc, Diệp Phàm lại đưa sang một điếu khác.
Khi mồi thuốc, lão Ngô đột nhiên chấn động, thầm nhủ: Thuốc này khẳng định là quà đặc biệt, nghe nói chuyên tặng cho quan to ở tỉnh.
Nghe nói còn có một loại gấu trúc, chuyên tặng cho các quan cấp cao hơn dùng.
Chẳng lẽ đúng là loại Trung Hoa đặc biệt, từ chỗ nào hắn có được, có phải Trưởng ban Tống tặng hay không.
Nếu đúng thì hai người họ có quan hệ không bình thường rồi, sâu không lường được, chẳng lẽ thật sự là thân thích của Trưởng ban Tống, hơn nữa còn khá thân, không phải là con riêng chứ?
Trước kia một vài quan lớn ở tỉnh, khi xuống nông thôn lên núi làm việc đã có con riêng bên ngoài cũng khá nhiều... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thằng nhãi này lại nhìn Diệp Phàm, nhìn xuyên thấu qua làn khói mông lung, cảm giác thấy tướng mạo Diệp Phàm cũng rất giống Tống Sơ Kiệt ở nhiều điểm.
Kỳ thật thằng nhãi này chỉ gặp Tống Sơ Kiệt qua TV, đã sớm quên hình dáng ra sao, lúc này đoán già đoán non, trong đầu tự nhiên không ngừng lại được, liền suy nghĩ theo phương diện đó, càng nghĩ càng cảm thấy giống.
Lão Ngô trong lòng nghĩ thầm, ngay lập tức quyết đoán một cách anh minh vĩ đại, vì thế cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, suy xét đến tình huống đặc thù của huyện các anh, dãy núi được xưng Thiên Tường đích xác là khó có thể qua lại.
Địa phương hàng năm đều xảy ra tai nạn làm chết nhiều người, ôi... Chúng ta không thể để tình trạng này tái diễn, nghĩ đến tai nạn xe cộ làm chết người, tôi thân làm cán bộ Giao thông địa khu, trong lòng cũng khổ sở, không thể khiến bi kịch tiếp tục xảy ra.
Tuy nhiên, cục Giao thông địa khu gần đây kinh phí đích xác là rất eo hẹp, chỉ có thể trích từ kinh phí dự trữ dành cho quốc lộ La Thủy một ít cho Ma Xuyên các anh để cứu cấp.
Đương nhiên, việc này hy vọng Chủ tịch huyện Diệp đừng truyền ra ngoài, bằng không, các huyện khu khác có thể đến đây yêu cầu cấp như vậy. Nếu các lãnh đạo địa khu biết, tôi cũng không có biện pháp nào mà báo cáo kết quả công tác, có phải hay không?
- Không thành vấn đề, không biết Cục trưởng Ngô có thể trích ra bao nhiêu, tốt nhất là nhiều một chút. Thiên Tường được xưng là Thiên Tường, từ cái tên đã biết địa phương này là khúc xương khó gặm, một chút tiền phỏng chừng sẽ không đủ để lấp một cái hố.
Diệp Phàm cười nói.
- 300 ngàn đi, đủ cho các anh mua một ít thuốc nổ để phá và mở rộng đường, lắp lại những hố sâu nguy hiểm trên mặt đường.
Cục trưởng Ngô cười tủm tỉm, nói.
- 300 ngàn, Cục trưởng Ngô, cái này, nghe nói Hồng Sa Châu cho… ha hả...
Diệp Phàm kia nói nửa câu rồi ngưng, ý gì anh đã hiểu, đừng nặng bên này nhẹ bên kia là được.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 820: Giao thủ
9.2/10 từ 43 lượt.