Quan Thuật
Chương 775: Phong cảnh vô tận phía dưới bàn
- Cục trưởng Ngô, không phải anh chỉ đến để khoe khoang đấy chứ?
Diệp Phàm như cười như không, biết là chắc có chuyện chưa nói ra.
- Chủ tịch, cái kia, Misubishi, mất một chiếc rồi.
Ngô Đồng vẻ mặt phẫn nộ.
- Mất rồi, có chuyện gì thế?
Diệp Phàm thiếu chút nữa tưởng là nghe nhầm, còn nghĩ có thể là đổi xe.
- Chủ nhiệm Mã Vân Tiền nói là chiếc Santana của Uỷ ban Chính trị Pháp luật quá cũ rồi, nghe nói dùng cũng đã nhiều năm, nên thay mới từ lâu, cho nên liền..
Ngô Đồng vẻ mặt xấu hổ vô cùng.
- Đổi mất rồi?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, nổi giận đùng đùng.
Thầm mắng trong lòng: " Thật là cái huyện toàn bọn thổ phỉ, một đám lãnh đạo ăn cướp. Nào là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Cố Vân Phong, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lan Tân, chẳng ngờ bây giờ đến cả Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền cũng dám ra mặt giành xe. Đây là cái kiểu gì nữa không biết, chẳng lẽ thật là mình rơi vào cái ổ ăn mày sao?
- Không…không phải đổi, mà trực tiếp lấy đi rồi. Tôi vốn đã nói đây là xe mà Chủ nhiệm Diệp chỉ đích danh phân cho phòng chúng tôi. Mã Vân Tiền chẳng phải là người đứng đầu Uỷ ban Chính trị Pháp luật sao? Phân cho các anh thì khác gì phân cho Uỷ ban Chính trị Pháp luật. Kết quả là đến cả cái Santana cũ cũng không để lại
Ngô Đồng vẻ mặt uể oải.
- Hừ, tôi biết rồi.
Mặt Diệp Phàm chợt trầm xuống, nói:
- Lên xe
Nói rồi quay đầu vào chiếc Wrangler.
- Chủ tịch Diệp, đây là xe của anh sao?
Ngô Đồng có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm sửng sốt. Không thể tưởng tượng được Chủ tịch Diệp lại cao thượng đến vậy, mấy cái xe do anh lấy về nhưng bản thân lại lái chiếc xe cũ nát này.
Dù cho có là Wrangler tốt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn là xe cũ, chẳng đáng kể gì. Ngô Đồng quá ngạc nhiên.
- Haha. Vừa rồi quên mất. Hẳn là anh có lái xe tới. Ăn cơm trước đã, chuyện khác tính sau.
Diệp Phàm cười nói, lấy lại bình tĩnh, ngọn lửa giận trong lòng bỗng dịu xuống.
Thần Nữ Tửu Lầu thật không tồi.
Một tòa nhà sáu tầng, tổng thể xây thành hình lục lăng. Ở đỉnh có bức tượng Nữ Oa đang ngồi, thật có dáng vẻ nữ thần.
Diệp Phàm vừa xuống xe, Nông Viện Viện và một bà cô đi lắc mông uốn éo đầy quyến rũ đã đi tới.
Hai bầu vú trước ngực giống như hai trái bóng chuyền căng khí, cặp mông như chậu rửa chân, khuôn mặt còn khá lả lơi, tuyệt nhiên không phải kiểu mặt dữ tợn, so với những người phụ nữ bình thường cũng xinh đẹp hơn một chút.
- Bà béo ấy là Dương Khả Hoàn, bà chủ của Thần Tửu Lầu. Biệt danh là Ngọc Hoàn. Bởi vì tên bà ấy so với mỹ nữ Dương Ngọc Hoàn triều Đường chỉ khác một chữ cho nên khoe khoang rằng mình không thể so với Dương Ngọc Hoàn đại tỷ, liền nhận là Ngọc Hoàn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngô Đồng giới thiệu với Diệp Phàm.
Nghe nói mà Diệp Phàm nổi cả da gà. Trong lòng thầm thán phục trí tưởng tượng phong phú của bà ta. Nhìn cái thân hình của bà ta xem, không ngờ cũng dám xưng là Ngọc Hoàn.
Eo như thùng nước, mông tựa chậu rửa, vú như trái bóng chuyền. Nếu Dương quý phi biết được, có lẽ sẽ tức giận đến mức lật mồ bật dậy cho bà cô không biết xấu hổ này mấy cái bạt tai.
Chợt có tiếng hô to:
- Cái đồ thô như cột thế mà đòi so với bà cô tôi sao?
Trong lúc Diệp Phàm đang miên man nghĩ ngợi, đầu óc tự dưng thấy mù mờ. Chỉ nghe thấy một âm thanh khô khốc như tiếng quạ kêu bên tai:
- Ái chà, thì ra là chủ tịch Diệp đại giá tệ quán, thật là thất lễ không biết để nghênh tiếp từ xa. Tôi là Dương Khả Ngọc, bà chủ của quán này. Đây là điện thoại của tôi, chủ tịch Diệp sau này bất cứ lúc nào muốn ghé cứ gọi cho tôi là được.
Bà chủ lớn Dương Khải Hoàn với cái miệng dày đỏ chót có thể nuốt được cả một quả trứng ngỗng to tươi cười chào, tay phải bà ta cầm tấm danh thiếp.
Chủ tịch Diệp rùng mình lạnh xương sống, lập tức cười nói:
- Bà chủ Dương khách sáo quá, chỉ là ăn cơm thôi làm gì phải đón tiếp từ xa.
- Không thể nói thế được. Chủ tịch Diệp lần đầu đến quán, đương nhiên phải hoan nghênh rồi, đúng không?
Dương Khả Hoàn tươi cười, thái độ nhiệt tình quá mức.
Nhiệt tình quá khiến Diệp Phàm thấy không tự nhiên, hướng ánh mắt về phía Nông Viện Viện. Cô chợt hiểu ý, cười nói:
- Dương đại tỷ, vào trong thôi. Chủ tịch Diệp lần đầu đến, dù sao chị cũng không thể để anh ấy cứ đứng ở ngoài thế này chứ?
- Thật là…xem tôi này, đã quên cả chuyện chính rồi, đúng rồi, lên lầu thôi.
Dương Khả Hoàn như vừa mới nhớ ra việc này, vội nghiêng người qua một bên.
Diệp Phàm vừa đi qua, cảm thấy hai trái núi trước ngực đột nhiên đè vào. Chưa chuẩn bị tinh thần nên tí nữa tên thất đẳng cao thủ này đã bị đứng bất động ở khung cửa. Không biết là Dương Khả Hoàn cố ý làm mấy chuyện hư, ở phía cửa đẩy chỉ mở một cánh.
" Cặp vú của bà cô này còn co giãn hơn trái bóng chuyền. Mình tí nữa đã bị bà ta đè cho nghẹt thở." Diệp Phàm thầm mắng. Nông Viện Viện thì đang che miệng cười trộm. Diệp Phàm biết là bị trêu, giận quá trừng mắt nhìn cô. Nông Viện Viện hoảng quá vội cúi đầu.
Thật ra Ngô Đồng phía sau cũng nén vẻ khó chịu, chỉ là không dám cười. Nông Viện Viện người ta là người đẹp dân tộc Choang, thánh thiện thế, có cười thì có lẽ chủ tịch Diệp cũng còn nể mặt không chấp nhặt gì, chứ mình mà dám cười thì chắc chắn là không xong.
- Ôi…đây chính là cô em nức tiếng cả vùng, thật tội nghiệp đám đàn ông chúng ta.
Ngô Đồng trong lòng xót xa.
Quay đầu về phía Nông Viện Viện hỏi:
- Cô Nông, mấy cô gái bên phòng Công an sao không thấy đến?
- Có hai người đến, hai người còn lại thì không. Họ bảo không dám xuống lầu. Nói rằng chủ tịch huyện là nhân vật lớn, các cô ấy chưa quen sẽ run, sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Phòng nên đang trốn trên lầu. Lúc này chắc đang trong phòng vệ sinh, hihi.
Nông Viện Viện cười đắc ý.
- Nói bậy, năm ngoái cục trưởng Lâm ở thành phố về họ còn dám uống rượu cùng, chẳng lẽ Chủ tịch Diệp lại đáng sợ hơn cục trưởng Lâm sao?
Ngô Đồng lập tức có chút bực mình.
- Chủ tịch Diệp đương nhiên đáng sợ hơn cục trưởng Lâm. Nếu không thì cái xe của phòng công an lấy đâu ra. Đừng tưởng chúng tôi không biết, Chủ tịch Diệp là Xạ Thủ Thần, việc này ai cũng biết cả.
Nông Viện Viện có vẻ đắc ý, làm bộ ưỡn ngực.
Ngô Đồng lập tức trợn trừng, không di chuyển.
- Hừ
Nông Viện Viện hừ một tiếng lạnh lùng, cuối cùng làm trưởng phòng Ngô bừng tỉnh. Liếc mắt nhìn Chủ tịch Diệp đang tán gẫu vui vẻ với Ngọc Hoàn, trong lòng thầm nghĩ: "Không thể là Chủ tịch Diệp vừa đến đã thích Nông Viện Viện chứ. Cô gái xinh đẹp dân tộc Choang này hẳn là vừa nhìn đã thích rồi.
Nghe nói có khá nhiều lãnh đạo trong Huyện ủy để ý đến cô ta. Tuy nhiên, cô ta cũng thật biết gây khó dễ, cứ ngây ngô giữ mình. Có lẽ giờ vẫn là một đóa cúc khuê nữ.
Nếu không sao Chủ tịch Diệp không dùng thư ký nam mà lại đòi Nông Viện Viện đến giúp dọn dẹp. Cái này, trước là giúp đỡ trong công việc, dần dà sẽ giúp cả trong đời sống của Chủ tịch Diệp.
Rồi thêm một thời gian, đến quần lót của Chủ tịch Diệp cũng là do cô ta giặt, tiếp đến có khi còn làm nệm ấm trên giường nữa ý chứ… Mẹ ơi, không dám nghĩ nữa. Lãnh đạo mà, toàn có phúc như vậy.
Lúc này, vầng hào quang mà Chủ tịch Diệp khó khăn lắm mới tạo được trong mắt Ngô Đồng đã bị hủy hoại hoàn toàn vì cái vẻ của Nông Viện Viện. May mà Diệp Phàm không hay biết, chứ không thì không biết nên khóc hay nên cười.
Không khí bữa tối khá tốt.
Hai nhân viên mà Ngô Đồng gọi tới tửu lượng đúng là sánh bằng biển, tửu quốc nữ anh hùng. Thay nhau chuốc rượu Chủ tịch Diệp.
Nông Viện Viện lại có vẻ tự nhiên hào phóng nhưng không uống nhiều rượu lắm. Có lúc còn uống thay Diệp Phàm mấy chén. Tên nhãi Ngô Đông này đương nhiên có ý đồ muốn chuốc cho Chủ tịch Diệp tối nay phải say bét nhè nằm bẹp trên giường.
Dưới sự tấn công của một nam hai nữ, chủ tịch Diệp cũng có chút cảm giác đơn độc chống đỡ. Dĩ nhiên, Ngô Đồng và hai nữ cấp dưới cũng kha khá rồi, thật ra có vẻ cũng túy lúy tìm không ra đường nữa rồi.
Tuy nhiên, thằng nhãi này ý chí cũng rất lớn, không bỏ qua cho Chủ tịch Diệp. Hơn nữa đến phần sau, Nông Viện Viện cũng nổi hứng, tham gia vào cuộc bao vây Diệp Phàm cho nên cuộc tửu chiến vấn tiếp tục.
Đúng lúc này, bà chủ Ngọc Hoàn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, xoay cái mông to tướng, vừa đẩy Nông Viện Viện đang ngồi cạnh Diệp Phàm sang ghế bên cạnh.
Bà ta áp sát Chủ tịch Diệp rồi ngồi xuống. Nông Viện Viện không biết làm thế nào, đành phải đem chén sang bên kia Diệp Phàm để còn chăm sóc hắn.
Nông Viện Viện nhường chỗ ngồi của mình, xem chừng trong lòng còn có chút không thoải mái. Cơ hội tốt để tiếp cận Chủ tịch Diệp như vậy lại bị bà cô thô lỗ này làm cho đi tong.
Hơn nữa, cảm giác ngồi cạnh Diệp Phàm lúc nãy có chút kì lạ, dường như là vị trí của Chủ tịch Diệp.
Cũng không biết Ngọc Hoàn vô tình hay hữu ý mà lại đặt đôi chân to tướng thô kệch lên chân Diệp Phàm một cách rất tự nhiên.
Diệp Phàm say túy lúy cảm giác như có cái cột to lớn đè lên, muốn thò tay xuống dưới bàn hất bỏ cái cột thịt đang đè lên chân mình như một phản xạ tự nhiên, nếu không nặng trịch rất khó chịu.
Tuy nhiên, tay lại chạm phải không đúng chỗ, cũng có thể là Ngọc Hoàn cố tình, xem ra là do quá say, không khống chế được độ mạnh. Vừa thò tay đã sờ phải cặp mông của Ngọc Hoàn, cảm giác da thịt đầy cả mười ngón tay.
Trong lòng đang thấy buồn bực, cái cột này lại như không có gốc vậy, cho nên đôi tay của tên say này cứ thò xuống muốn tìm chỗ để nhấc cái cột ra. Nhưng càng tìm thì càng không ra.
Cảm giác mơ hồ tựa như một cái khe rãnh, bàn tay suýt nữa đã sờ phải khe mông của người ta. Thế rồi đột nhiên tỉnh, vội rụt tay lại.
Tuy nhiên, muộn mất rồi, vào thì dễ ra thì khó. Cái này, chính là vào hang sói khó ra.
Phía trên mặt bàn Ngọc Hoàn cười khanh khách, sắc mặt không chút biến đổi. Tự nhiên cụng ly với bọn Ngô Đồng, bàn tay dưới bàn cũng không ngừng nghỉ, giữ chặt bàn tay Diệp Phàm đặt ở mông mình đang chuẩn bị rụt lại.
May là
Cái bàn của bà chủ Dương khá to, hơn nữa còn phủ một tấm khăn trải bàn, luôn buông xuống chạm đùi. Dưới bàn có diễn trò gì thì bọn Ngô Đồng say bí tỉ kia xem chừng cũng không thể hay biết. Kể cả người bình thường có biết thì cũng giả như không biết.
Bà chủ Ngọc Hoàn rõ ràng muốn đã làm là phải làm đến cùng. Bàn tay thô ráp kia giữ chặt lấy tay Diệp Phàm di chuyển lên phía trên, trúng giữa mục tiêu.
Diệp Phàm thấy như có một luồng khí ấm truyền tới, cảm giác có chút hiếu kỳ, thử nắm lấy, chỉ thấy mềm mềm rồi chán ngấy, trong lòng thầm mắng: " Chẳng ngờ lại sờ phải phía trên cái hố hoa đào của ả này, cũng may còn có lớp vải chứ không thì mang cả suy khí về nhà."
Thằng nhãi này đương nhiên là còn giả vở như không có cảm giác gì, trong nháy mắt còn xoa nhẹ mấy cái, giống như gẩy đàn vậy. Cảm giác như Ngọc Hoàn người run lên vài cái. Thằng nhóc xấu xa này thầm nghĩ: " Chẳng qua là bà bắt tôi làm vậy. Tôi là đàn ông cũng không thể quá khách khí, nếu không bà lại tưởng tôi không biết gì, như vậy thật chẳng biết tính toán gì.
Lập tức ngón tay xê dịch xuống dưới, Dương Khả Hoàn rõ ràng có phản ứng, hai chân không tự chủ được, cọ cọ vào nhau, như thể cái nơi nhạy cảm kia đang bị ngứa ngáy.
Hơn nữa, Dương Khả Hoàn còn đang bận cụng ly với mọi người. Rượu uống vào kích thích càng cao, phản ứng kia càng lộ rõ. Phần dưới mông bắt đầu run lên, cảm giác Dương Khả Hoàn đang tới hứng. Diệp Phàm cũng không vừa, đúng lúc này chợt rụt tay lại, thầm nghĩ: " Ông đây nhất định phải treo cổ bà, dám trêu ông à."
Miệng thì vẫn mỉm cười tiếp rượu Ngọc Hoàn. Dương Khả Hoàn tự nhiên đầy oán trách, tuy nhiên đành ngượng ngùng lại đưa tay để tay Diệp Phàm vào nơi nhạy cảm của mình, trong lòng buồn bực thực sự.
Nhưng Diệp Phàm người ta là Chủ tịch huyện. Dương Khả Hoàn cũng không dám làm càn thái quá, đột nhiên chuyển mục tiêu sang Ngô Đồng. Không ngờ lại phải cùng chơi đùa với trưởng phòng Ngô Đồng.
Diệp Phàm đồng ý cả hai tay với đề nghị của Dương Khả Hoàn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: " Tên Ngô Đồng này, vừa rồi cùng với hai người của phòng công an gây sức ép mình. Nhân lúc vừa rồi ngọn lửa tình của bà chủ Dương bị mình nhen lên không có chỗ giải tỏa vậy để cho bà ta dùng thói lẳng lơ mà tiếp Ngô Đồng. haha. Để cho bà chủ Dương này không nhịn nổi sẽ ăn sống nuốt tươi Ngô Đồng, thế thì hẳn sẽ náo nhiệt lắm đây. Tên này không trị cho biết mặt thì không được.
Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm mơ hồ liếc nhìn về phía Nông Viện Viện ngồi cạnh mới phát hiện ra bộ dạng kỳ lạ của cô. Mặt cô ta thẹn đỏ như hoa đào, tinh khiết tươi đẹp như trái đào. Lạ hơn là lúc này hai chân cô cứ khép chặt, giống như đang đề phòng bọn lang sói quỷ râu xanh, như con thỏ bị làm cho kinh sợ.
"Không xong rồi, có lẽ hành động của Ngọc Hoàn đã bị cô ta phát hiện. Khả năng đồn đại ra ngoài là rất cao, mình lại thành kẻ mang tiếng phong lưu. Đã bị phát hiện rồi đành phải kéo cô ta cùng xuống ngựa. Dùng chiêu này đối phó với phụ nữ cũng khá hiệu quả. Cứ như vậy, kẻ cắp gặp bà già, cả làng huề nhau, đến lúc đó chẳng ai nói được ai…" Diệp Phàm trong lòng giật mình, chợt nảy ý đồ mờ ám.
Thằng nhãi này không động tĩnh gì dùng tay phải cầm ly lên chúc tụng cười đùa với bọn Ngô Đồng, tay trái thì như đang rút thuốc hút. Tuy nhiên lúc này vẫn chưa lấy được, tay chưa sờ được đến túi quần mà lại mò về phía đùi Nông Viện Viện.
Cảm giác Nông Viện Viện cả mình mẩy có phần cứng nhắc, hai chân nhanh chóng khép lại hơn nữa còn hơi run run.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
Quan Thuật
Diệp Phàm như cười như không, biết là chắc có chuyện chưa nói ra.
- Chủ tịch, cái kia, Misubishi, mất một chiếc rồi.
Ngô Đồng vẻ mặt phẫn nộ.
- Mất rồi, có chuyện gì thế?
Diệp Phàm thiếu chút nữa tưởng là nghe nhầm, còn nghĩ có thể là đổi xe.
- Chủ nhiệm Mã Vân Tiền nói là chiếc Santana của Uỷ ban Chính trị Pháp luật quá cũ rồi, nghe nói dùng cũng đã nhiều năm, nên thay mới từ lâu, cho nên liền..
Ngô Đồng vẻ mặt xấu hổ vô cùng.
- Đổi mất rồi?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, nổi giận đùng đùng.
Thầm mắng trong lòng: " Thật là cái huyện toàn bọn thổ phỉ, một đám lãnh đạo ăn cướp. Nào là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Cố Vân Phong, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lan Tân, chẳng ngờ bây giờ đến cả Chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền cũng dám ra mặt giành xe. Đây là cái kiểu gì nữa không biết, chẳng lẽ thật là mình rơi vào cái ổ ăn mày sao?
- Không…không phải đổi, mà trực tiếp lấy đi rồi. Tôi vốn đã nói đây là xe mà Chủ nhiệm Diệp chỉ đích danh phân cho phòng chúng tôi. Mã Vân Tiền chẳng phải là người đứng đầu Uỷ ban Chính trị Pháp luật sao? Phân cho các anh thì khác gì phân cho Uỷ ban Chính trị Pháp luật. Kết quả là đến cả cái Santana cũ cũng không để lại
Ngô Đồng vẻ mặt uể oải.
- Hừ, tôi biết rồi.
Mặt Diệp Phàm chợt trầm xuống, nói:
- Lên xe
Nói rồi quay đầu vào chiếc Wrangler.
- Chủ tịch Diệp, đây là xe của anh sao?
Ngô Đồng có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm sửng sốt. Không thể tưởng tượng được Chủ tịch Diệp lại cao thượng đến vậy, mấy cái xe do anh lấy về nhưng bản thân lại lái chiếc xe cũ nát này.
Dù cho có là Wrangler tốt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn là xe cũ, chẳng đáng kể gì. Ngô Đồng quá ngạc nhiên.
- Haha. Vừa rồi quên mất. Hẳn là anh có lái xe tới. Ăn cơm trước đã, chuyện khác tính sau.
Diệp Phàm cười nói, lấy lại bình tĩnh, ngọn lửa giận trong lòng bỗng dịu xuống.
Thần Nữ Tửu Lầu thật không tồi.
Một tòa nhà sáu tầng, tổng thể xây thành hình lục lăng. Ở đỉnh có bức tượng Nữ Oa đang ngồi, thật có dáng vẻ nữ thần.
Diệp Phàm vừa xuống xe, Nông Viện Viện và một bà cô đi lắc mông uốn éo đầy quyến rũ đã đi tới.
Hai bầu vú trước ngực giống như hai trái bóng chuyền căng khí, cặp mông như chậu rửa chân, khuôn mặt còn khá lả lơi, tuyệt nhiên không phải kiểu mặt dữ tợn, so với những người phụ nữ bình thường cũng xinh đẹp hơn một chút.
- Bà béo ấy là Dương Khả Hoàn, bà chủ của Thần Tửu Lầu. Biệt danh là Ngọc Hoàn. Bởi vì tên bà ấy so với mỹ nữ Dương Ngọc Hoàn triều Đường chỉ khác một chữ cho nên khoe khoang rằng mình không thể so với Dương Ngọc Hoàn đại tỷ, liền nhận là Ngọc Hoàn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngô Đồng giới thiệu với Diệp Phàm.
Nghe nói mà Diệp Phàm nổi cả da gà. Trong lòng thầm thán phục trí tưởng tượng phong phú của bà ta. Nhìn cái thân hình của bà ta xem, không ngờ cũng dám xưng là Ngọc Hoàn.
Eo như thùng nước, mông tựa chậu rửa, vú như trái bóng chuyền. Nếu Dương quý phi biết được, có lẽ sẽ tức giận đến mức lật mồ bật dậy cho bà cô không biết xấu hổ này mấy cái bạt tai.
Chợt có tiếng hô to:
- Cái đồ thô như cột thế mà đòi so với bà cô tôi sao?
Trong lúc Diệp Phàm đang miên man nghĩ ngợi, đầu óc tự dưng thấy mù mờ. Chỉ nghe thấy một âm thanh khô khốc như tiếng quạ kêu bên tai:
- Ái chà, thì ra là chủ tịch Diệp đại giá tệ quán, thật là thất lễ không biết để nghênh tiếp từ xa. Tôi là Dương Khả Ngọc, bà chủ của quán này. Đây là điện thoại của tôi, chủ tịch Diệp sau này bất cứ lúc nào muốn ghé cứ gọi cho tôi là được.
Bà chủ lớn Dương Khải Hoàn với cái miệng dày đỏ chót có thể nuốt được cả một quả trứng ngỗng to tươi cười chào, tay phải bà ta cầm tấm danh thiếp.
Chủ tịch Diệp rùng mình lạnh xương sống, lập tức cười nói:
- Bà chủ Dương khách sáo quá, chỉ là ăn cơm thôi làm gì phải đón tiếp từ xa.
- Không thể nói thế được. Chủ tịch Diệp lần đầu đến quán, đương nhiên phải hoan nghênh rồi, đúng không?
Dương Khả Hoàn tươi cười, thái độ nhiệt tình quá mức.
Nhiệt tình quá khiến Diệp Phàm thấy không tự nhiên, hướng ánh mắt về phía Nông Viện Viện. Cô chợt hiểu ý, cười nói:
- Dương đại tỷ, vào trong thôi. Chủ tịch Diệp lần đầu đến, dù sao chị cũng không thể để anh ấy cứ đứng ở ngoài thế này chứ?
- Thật là…xem tôi này, đã quên cả chuyện chính rồi, đúng rồi, lên lầu thôi.
Dương Khả Hoàn như vừa mới nhớ ra việc này, vội nghiêng người qua một bên.
Diệp Phàm vừa đi qua, cảm thấy hai trái núi trước ngực đột nhiên đè vào. Chưa chuẩn bị tinh thần nên tí nữa tên thất đẳng cao thủ này đã bị đứng bất động ở khung cửa. Không biết là Dương Khả Hoàn cố ý làm mấy chuyện hư, ở phía cửa đẩy chỉ mở một cánh.
" Cặp vú của bà cô này còn co giãn hơn trái bóng chuyền. Mình tí nữa đã bị bà ta đè cho nghẹt thở." Diệp Phàm thầm mắng. Nông Viện Viện thì đang che miệng cười trộm. Diệp Phàm biết là bị trêu, giận quá trừng mắt nhìn cô. Nông Viện Viện hoảng quá vội cúi đầu.
Thật ra Ngô Đồng phía sau cũng nén vẻ khó chịu, chỉ là không dám cười. Nông Viện Viện người ta là người đẹp dân tộc Choang, thánh thiện thế, có cười thì có lẽ chủ tịch Diệp cũng còn nể mặt không chấp nhặt gì, chứ mình mà dám cười thì chắc chắn là không xong.
- Ôi…đây chính là cô em nức tiếng cả vùng, thật tội nghiệp đám đàn ông chúng ta.
Ngô Đồng trong lòng xót xa.
Quay đầu về phía Nông Viện Viện hỏi:
- Cô Nông, mấy cô gái bên phòng Công an sao không thấy đến?
- Có hai người đến, hai người còn lại thì không. Họ bảo không dám xuống lầu. Nói rằng chủ tịch huyện là nhân vật lớn, các cô ấy chưa quen sẽ run, sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Phòng nên đang trốn trên lầu. Lúc này chắc đang trong phòng vệ sinh, hihi.
Nông Viện Viện cười đắc ý.
- Nói bậy, năm ngoái cục trưởng Lâm ở thành phố về họ còn dám uống rượu cùng, chẳng lẽ Chủ tịch Diệp lại đáng sợ hơn cục trưởng Lâm sao?
Ngô Đồng lập tức có chút bực mình.
- Chủ tịch Diệp đương nhiên đáng sợ hơn cục trưởng Lâm. Nếu không thì cái xe của phòng công an lấy đâu ra. Đừng tưởng chúng tôi không biết, Chủ tịch Diệp là Xạ Thủ Thần, việc này ai cũng biết cả.
Nông Viện Viện có vẻ đắc ý, làm bộ ưỡn ngực.
Ngô Đồng lập tức trợn trừng, không di chuyển.
- Hừ
Nông Viện Viện hừ một tiếng lạnh lùng, cuối cùng làm trưởng phòng Ngô bừng tỉnh. Liếc mắt nhìn Chủ tịch Diệp đang tán gẫu vui vẻ với Ngọc Hoàn, trong lòng thầm nghĩ: "Không thể là Chủ tịch Diệp vừa đến đã thích Nông Viện Viện chứ. Cô gái xinh đẹp dân tộc Choang này hẳn là vừa nhìn đã thích rồi.
Nghe nói có khá nhiều lãnh đạo trong Huyện ủy để ý đến cô ta. Tuy nhiên, cô ta cũng thật biết gây khó dễ, cứ ngây ngô giữ mình. Có lẽ giờ vẫn là một đóa cúc khuê nữ.
Nếu không sao Chủ tịch Diệp không dùng thư ký nam mà lại đòi Nông Viện Viện đến giúp dọn dẹp. Cái này, trước là giúp đỡ trong công việc, dần dà sẽ giúp cả trong đời sống của Chủ tịch Diệp.
Rồi thêm một thời gian, đến quần lót của Chủ tịch Diệp cũng là do cô ta giặt, tiếp đến có khi còn làm nệm ấm trên giường nữa ý chứ… Mẹ ơi, không dám nghĩ nữa. Lãnh đạo mà, toàn có phúc như vậy.
Lúc này, vầng hào quang mà Chủ tịch Diệp khó khăn lắm mới tạo được trong mắt Ngô Đồng đã bị hủy hoại hoàn toàn vì cái vẻ của Nông Viện Viện. May mà Diệp Phàm không hay biết, chứ không thì không biết nên khóc hay nên cười.
Không khí bữa tối khá tốt.
Hai nhân viên mà Ngô Đồng gọi tới tửu lượng đúng là sánh bằng biển, tửu quốc nữ anh hùng. Thay nhau chuốc rượu Chủ tịch Diệp.
Nông Viện Viện lại có vẻ tự nhiên hào phóng nhưng không uống nhiều rượu lắm. Có lúc còn uống thay Diệp Phàm mấy chén. Tên nhãi Ngô Đông này đương nhiên có ý đồ muốn chuốc cho Chủ tịch Diệp tối nay phải say bét nhè nằm bẹp trên giường.
Dưới sự tấn công của một nam hai nữ, chủ tịch Diệp cũng có chút cảm giác đơn độc chống đỡ. Dĩ nhiên, Ngô Đồng và hai nữ cấp dưới cũng kha khá rồi, thật ra có vẻ cũng túy lúy tìm không ra đường nữa rồi.
Tuy nhiên, thằng nhãi này ý chí cũng rất lớn, không bỏ qua cho Chủ tịch Diệp. Hơn nữa đến phần sau, Nông Viện Viện cũng nổi hứng, tham gia vào cuộc bao vây Diệp Phàm cho nên cuộc tửu chiến vấn tiếp tục.
Đúng lúc này, bà chủ Ngọc Hoàn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, xoay cái mông to tướng, vừa đẩy Nông Viện Viện đang ngồi cạnh Diệp Phàm sang ghế bên cạnh.
Bà ta áp sát Chủ tịch Diệp rồi ngồi xuống. Nông Viện Viện không biết làm thế nào, đành phải đem chén sang bên kia Diệp Phàm để còn chăm sóc hắn.
Nông Viện Viện nhường chỗ ngồi của mình, xem chừng trong lòng còn có chút không thoải mái. Cơ hội tốt để tiếp cận Chủ tịch Diệp như vậy lại bị bà cô thô lỗ này làm cho đi tong.
Hơn nữa, cảm giác ngồi cạnh Diệp Phàm lúc nãy có chút kì lạ, dường như là vị trí của Chủ tịch Diệp.
Cũng không biết Ngọc Hoàn vô tình hay hữu ý mà lại đặt đôi chân to tướng thô kệch lên chân Diệp Phàm một cách rất tự nhiên.
Diệp Phàm say túy lúy cảm giác như có cái cột to lớn đè lên, muốn thò tay xuống dưới bàn hất bỏ cái cột thịt đang đè lên chân mình như một phản xạ tự nhiên, nếu không nặng trịch rất khó chịu.
Tuy nhiên, tay lại chạm phải không đúng chỗ, cũng có thể là Ngọc Hoàn cố tình, xem ra là do quá say, không khống chế được độ mạnh. Vừa thò tay đã sờ phải cặp mông của Ngọc Hoàn, cảm giác da thịt đầy cả mười ngón tay.
Trong lòng đang thấy buồn bực, cái cột này lại như không có gốc vậy, cho nên đôi tay của tên say này cứ thò xuống muốn tìm chỗ để nhấc cái cột ra. Nhưng càng tìm thì càng không ra.
Cảm giác mơ hồ tựa như một cái khe rãnh, bàn tay suýt nữa đã sờ phải khe mông của người ta. Thế rồi đột nhiên tỉnh, vội rụt tay lại.
Tuy nhiên, muộn mất rồi, vào thì dễ ra thì khó. Cái này, chính là vào hang sói khó ra.
Phía trên mặt bàn Ngọc Hoàn cười khanh khách, sắc mặt không chút biến đổi. Tự nhiên cụng ly với bọn Ngô Đồng, bàn tay dưới bàn cũng không ngừng nghỉ, giữ chặt bàn tay Diệp Phàm đặt ở mông mình đang chuẩn bị rụt lại.
May là
Cái bàn của bà chủ Dương khá to, hơn nữa còn phủ một tấm khăn trải bàn, luôn buông xuống chạm đùi. Dưới bàn có diễn trò gì thì bọn Ngô Đồng say bí tỉ kia xem chừng cũng không thể hay biết. Kể cả người bình thường có biết thì cũng giả như không biết.
Bà chủ Ngọc Hoàn rõ ràng muốn đã làm là phải làm đến cùng. Bàn tay thô ráp kia giữ chặt lấy tay Diệp Phàm di chuyển lên phía trên, trúng giữa mục tiêu.
Diệp Phàm thấy như có một luồng khí ấm truyền tới, cảm giác có chút hiếu kỳ, thử nắm lấy, chỉ thấy mềm mềm rồi chán ngấy, trong lòng thầm mắng: " Chẳng ngờ lại sờ phải phía trên cái hố hoa đào của ả này, cũng may còn có lớp vải chứ không thì mang cả suy khí về nhà."
Thằng nhãi này đương nhiên là còn giả vở như không có cảm giác gì, trong nháy mắt còn xoa nhẹ mấy cái, giống như gẩy đàn vậy. Cảm giác như Ngọc Hoàn người run lên vài cái. Thằng nhóc xấu xa này thầm nghĩ: " Chẳng qua là bà bắt tôi làm vậy. Tôi là đàn ông cũng không thể quá khách khí, nếu không bà lại tưởng tôi không biết gì, như vậy thật chẳng biết tính toán gì.
Lập tức ngón tay xê dịch xuống dưới, Dương Khả Hoàn rõ ràng có phản ứng, hai chân không tự chủ được, cọ cọ vào nhau, như thể cái nơi nhạy cảm kia đang bị ngứa ngáy.
Hơn nữa, Dương Khả Hoàn còn đang bận cụng ly với mọi người. Rượu uống vào kích thích càng cao, phản ứng kia càng lộ rõ. Phần dưới mông bắt đầu run lên, cảm giác Dương Khả Hoàn đang tới hứng. Diệp Phàm cũng không vừa, đúng lúc này chợt rụt tay lại, thầm nghĩ: " Ông đây nhất định phải treo cổ bà, dám trêu ông à."
Miệng thì vẫn mỉm cười tiếp rượu Ngọc Hoàn. Dương Khả Hoàn tự nhiên đầy oán trách, tuy nhiên đành ngượng ngùng lại đưa tay để tay Diệp Phàm vào nơi nhạy cảm của mình, trong lòng buồn bực thực sự.
Nhưng Diệp Phàm người ta là Chủ tịch huyện. Dương Khả Hoàn cũng không dám làm càn thái quá, đột nhiên chuyển mục tiêu sang Ngô Đồng. Không ngờ lại phải cùng chơi đùa với trưởng phòng Ngô Đồng.
Diệp Phàm đồng ý cả hai tay với đề nghị của Dương Khả Hoàn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: " Tên Ngô Đồng này, vừa rồi cùng với hai người của phòng công an gây sức ép mình. Nhân lúc vừa rồi ngọn lửa tình của bà chủ Dương bị mình nhen lên không có chỗ giải tỏa vậy để cho bà ta dùng thói lẳng lơ mà tiếp Ngô Đồng. haha. Để cho bà chủ Dương này không nhịn nổi sẽ ăn sống nuốt tươi Ngô Đồng, thế thì hẳn sẽ náo nhiệt lắm đây. Tên này không trị cho biết mặt thì không được.
Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm mơ hồ liếc nhìn về phía Nông Viện Viện ngồi cạnh mới phát hiện ra bộ dạng kỳ lạ của cô. Mặt cô ta thẹn đỏ như hoa đào, tinh khiết tươi đẹp như trái đào. Lạ hơn là lúc này hai chân cô cứ khép chặt, giống như đang đề phòng bọn lang sói quỷ râu xanh, như con thỏ bị làm cho kinh sợ.
"Không xong rồi, có lẽ hành động của Ngọc Hoàn đã bị cô ta phát hiện. Khả năng đồn đại ra ngoài là rất cao, mình lại thành kẻ mang tiếng phong lưu. Đã bị phát hiện rồi đành phải kéo cô ta cùng xuống ngựa. Dùng chiêu này đối phó với phụ nữ cũng khá hiệu quả. Cứ như vậy, kẻ cắp gặp bà già, cả làng huề nhau, đến lúc đó chẳng ai nói được ai…" Diệp Phàm trong lòng giật mình, chợt nảy ý đồ mờ ám.
Thằng nhãi này không động tĩnh gì dùng tay phải cầm ly lên chúc tụng cười đùa với bọn Ngô Đồng, tay trái thì như đang rút thuốc hút. Tuy nhiên lúc này vẫn chưa lấy được, tay chưa sờ được đến túi quần mà lại mò về phía đùi Nông Viện Viện.
Cảm giác Nông Viện Viện cả mình mẩy có phần cứng nhắc, hai chân nhanh chóng khép lại hơn nữa còn hơi run run.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 775: Phong cảnh vô tận phía dưới bàn
9.2/10 từ 43 lượt.