Quan Thuật
Chương 768: Trời muốn cản tôi tôi phá trời
- Ha ha.. Bí thư Hạ, Chủ tịch huyện Diệp, có phải cảm thấy kỳ lạ hay không?
Trưởng ban Tôn của ban tổ chức cán bộ cười híp mắt, có chút đắc ý.
- Ừ, nhà lầu này hẳn không phải kiến trúc hiện đại.
Hạ Hải Vĩ không kìm được hỏi.
- Ha ha ha.. Sếp Hạ, chính xác là như vậy. Toàn bộ "nha môn huyện phủ"này dài chừng trên trăm mét, chiều rộng tôi không nhớ rõ, chỉ biết là đi từ cửa đến mặt sau am ni cô phải mất gần nửa giờ.
Nơi này sân nhà đều xây dựng trước giải phóng, cụ thể phỏng chừng khoảng những năm bốn mươi. Toàn bộ huyện phủ trước giải phóng là một gia tộc, kỳ thật họ là đầu lĩnh thổ phỉ, rất nổi danh ở Đức Bình chúng ta, tên là Mã Hồ Tử.
Trước giải phỏng, toàn bộ thị trấn Mã Hồ Tử này đều là người nhà họ Mã khống chế, ngay cả tên thị trấn cũng do chúng đổi thành thị trấn Mã Hồ Tử, nguyên gốc gọi là thị trấn Ngàn Thạch. Sau giải phóng, Mã Hồ Tử bị quân giải phóng tiêu diệt. Nhà cửa gia đình chúng đều bị cấp cho nhân dân chính phủ, làm trụ sở của chính phủ lâm thời.
Trước kia cũng không thành lập huyện nha, toàn bộ huyện Ma Xuyên lúc ấy là ba thị trấn. Mười mấy năm trước mới nhập ba thị trấn thành một huyện, gọi là Ma Xuyên
Huyện thành lập thì lãnh đạo địa khu lưu lại nhà cũ Mã Hồ Tử toàn bộ đá xây dựng, ngay cả trần nhà cũng đều là cành mảnh dài, dài nhất là tám chín mét.
Đương nhiên cái loại dài này ít hơn. Bình thường đều dùng ở đại sảnh. Cơ bản đều là đá khối dài khoảng bốn mét, mặt trên có gắn một ít xi măng, làm thành một cái sân toàn bằng đá như bây giờ. Đương nhiên, tường ngoài của sân đều làm từ đá khối, còn bên trong thì là đá khối xen lẫn gạch xanh.
Các chuyên gia của cục Xây dựng đô thị địa khu đã qua trắc định, cho rằng đá này thêm gạch vào không có nguy hiểm, có thể dùng thêm vài chục năm. Tảng đá vĩnh viễn sẽ không bị hỏng, sàn nhà xi măng hỏng rồi sửa lại một chút là được.
Thêm nữa, tình trạng kinh tế địa khu không tốt, cho nên đã không xây lại trụ sở huyện một lần nữa. Chỉ có điều, lúc trước quân giải phóng công kích vào làm hư hỏng rất nhiều chỗ, sau đó địa khu rút ra mấy triệu sửa lại toàn bộ, cũng là không tồi.
Chủ tịch huyện Diệp, phòng làm việc của anh thì chút nữa Chủ nhiệm Liễu đưa anh đi chọn. Trụ sở huyện chúng ta mọi thứ hiện đại đều thiếu, nhưng sân lầu thì không thiếu.
Bí thư Chu Phú Đức vung tay múa chân, dường như có chút đắc ý.
- Ừ, này quả thực chính là đồ cổ nhất, rất giản dị mà nghệ thuật. Là chỗ tốt.
Diệp Phàm thuận miệng khen, trong lòng cũng thầm oán: " Những thứ trước kia dù tốt thế nào, nhưng chắc chắn không thoải mái bằng ở nhà hiện đại. Chỉ mỗi phòng vệ sinh thôi cũng đã là vấn đề lớn rồi. Trước kia làm gì có phòng vệ sinh, có một cái nhà xí đã là tốt lắm rồi."
- Ha hả, Chủ tịch huyện Diệp, phía sau còn có thể ở, cũng là chỗ trước kia người nhà Mã Hồ Tử ở. Hòn non bộ, nước ao, đình đều có, cảnh trí tương đối thanh nhã. Để chủ nhiệm Liễu đưa anh đi chọn sân.
Bí thư Đảng – Quần chúng Vi Bất Lý thản nhiên mỉm cười nhã nhặn.
Một đám người vào lầu Đảng ủy. Kỳ thật không thể gọi là lầu Đảng ủy, mà là một đại viện. Xuyên qua một hồ nước mới đi vào trong đại sảnh, toàn bộ bên ngoài được ngăn cách bằng vách kính. Trên trần có mấy cái quạt điện, tuy nhiên, hiện tại là mùa đông, cũng không cần dùng.
- Nơi này hẳn là trước kia Mã Hồ Tử dùng làm nơi triệu tập thuộc hạ để bàn công chuyện phải không?
Diệp Phàm cười nói. Hiện tại trên một bên tường vẫn còn rất nhiều vết đạn. Như vậy lúc trước quân giải phóng muốn bao vây khống chế một cái sân rộng như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng..
- Đúng vậy, trước kia nơi này còn bày rất nhiều ghế dựa lão hổ, sau bị ngọn lửa chiến tranh thiêu hủy không ít. Bằng không còn có thể bán đi kiếm ít tiền.
Chu Phú Đức cười, đề nghị Trưởng ban Tôn và Hạ Hải Vĩ lui qua giữa ngồi ở ghế trên. Chu Phú Đức và Diệp Phàm ngồi hai bên. Ghế trên đã sớm sắp xếp, mọi người vào ngồi xuống là được
Chu Phú Đức quay đầu vào Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương hỏi:
- Lãnh đạo các đơn vị, xã, nhân vật số một, số hai thị trấn cùng với các cấp phó đã tới chưa?
- Toàn bộ tới rồi, chỉ còn chờ gọi vào.
Chủ nhiệm Liễu trả lời
- Được, cho bọn họ vào, vẫn là quy tắc cũ.
- Vẫn quy tắc cũ, quy tắc gì vậy?
Trong lòng Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đều thắc mắc.
Một lát sau.
Phòng ở hai bên sân đều đã được mở ra, một đám người từ bên trong đi ra. Tuy nhiên, mỗi người trong tay đều mang theo một chiếc ghế thô kệch. Đi đến ngay ngắn có thứ tự, giống như sớm đã biết vị trí của mình, đặt ghế dựa xuống, sau đó đứng phía trước ghế dựa.
Nhìn trang phục này, hẳn chính là các nhân vật số một số hai các xã, thị trấn, các lãnh đạo các phòng và các chức phó.
Tụ tập dưới một mái nhà, Diệp Phàm quét qua một vòng, ước chừng có ba trăm người tới. May mà đại sảnh Mã Hồ Tử này tương đối dài, lần lượt mọi người cũng ngồi hết xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ha ha, toàn bộ anh hùng dân gian đã tới rồi." Trong lòng Diệp Phàm đột nhiên toát ra ý tưởng hoang đường đó, chính mình cảm thấy buồn cười. Không phải chính mình và Chu Phú Đức trở thành Đại đương gia và Nhị đương gia sơn trại.
Nhìn lên phía sau, sau lưng một bức lão hổ xuống núi, chính là một mảnh gỗ điêu khắc, lão hổ kia, được khắc rất sống động, giống như muốn ăn thịt người.
"Không biết hội nghị thường vụ Huyện ủy họp chỗ nào trong phòng?"
Diệp Phàm trong lòng xem xét hai bên, đúng là huyện phủ quái dị này tương đối mới mẻ.
Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương chủ trì hội nghị.
Quy trình rất rõ ràng, đầu tiên là Liễu Mi Phương tiếp đón, sau đó là Trưởng ban Tôn tuyên bố bổ nhiệm nhân sự địa khu.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh nói vài câu đi? Chào đón mọi người.
Liễu Mi Phương dứt lời, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Đương nhiên, mấy người kia Diệp Phàm vẫn nhớ kỹ, một người là Phương Viên, một người là Trưởng phòng Công an huyện đồng chí Ngô Đồng, có vẻ là cho anh ta hai xe cảnh sát nên trong lòng cảm kích. Ngoài ra còn có mấy người không biết, tuy nhiên Diệp Phàm nhớ rõ khuôn mặt bọn họ.
"Xem ra mọi người không thể nào chào đón tôi được…" Đồng chí Diệp trong lòng thầm nghĩ, cũng không để ý, ngẫu hứng cầm lấy microphone, nói:
- Xem ra mọi người rất nhiệt tình, ha ha.
Diệp Phàm vừa dứt lời, lập tức vang lên tiếng vỗ tay như nước vỗ bờ.
Thằng nhãi này đương nhiên hiểu được mọi người giả bộ, vỗ tay loạn lên, cũng không ngại. Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, chờ một chút mới nói:
- Điều này cho thấy tính giác ngộ của các đồng chí Ma Xuyên rất cao, tôi cũng không muốn nói nhiều, nói nhiều cũng không có nghĩa gì, còn phải xem biểu hiện thế nào. Mọi người thấy tôi tuổi trẻ ngồi ở vị trí này, kỳ thật trong lòng rất không thoải mái, cảm giác này giống như ghế dựa dài gờ đầy ráp.
Đương nhiên, ghế dựa này cũng không dài gờ ráp, mà là lòng ta rối bời. Tới thời điểm này, tôi đã ký kết trách nhiệm tại Ủy ban nhân dân Địa khu, lãnh đạo địa khu yêu cầu tôi trong hai năm phải đưa kinh tế Ma Xuyên phát triển lên.
Không phải nói chơi, có con số cụ thể. Kinh tế Ma Xuyên chúng ta hơi kém, toàn bộ tỉnh đặt gánh nặng trọng trách trên vai tôi, có thể chìm, nặng đến nỗi trong lòng không biết xoay sở thế nào.
Chủ tịch Địa khu Vương yêu cầu tôi trong hai năm hệt như gán cho chiếc mũ đảo ngược toàn bộ tỉnh, hơn nữa, còn không để toàn bộ Địa khu bị ở đáy. Đó là một khái niệm gì, nói vậy không phải ở xã, thị trấn, lãnh đạo trung tâm, mà là thành viên Đảng ủy.
Các anh chị tính toán giỏi hơn tôi, nói tổng quát thì thực ra là một chỉ tiêu, trong hai năm, phải làm cho kinh tế Ma Xuyên chúng ta vượt qua huyện Hồng Sa Châu của địa khu chúng ta. Điều đó cũng nghĩa là chúng ta lấy được đại biểu đỉnh cao để hả nỗi nhục này.
Toàn bộ tài chính thu vào huyện Hồng Sa Châu năm trước là trên dưới hai mươi triệu, gấp hơn hai lần Ma Xuyên chúng ta. Ma Xuyên chúng ta thu nhập còn chưa đến mười triệu..
Toàn bộ một khối cán bộ công nhân viên chức, có gần tám người ăn lương. Tiền lương ở huyện hàng năm nhiều hơn hai mươi triệu.
Ngoại trừ trợ cấp từ cấp trên, ở tỉnh ủng hộ một phần tiền lương, huyện chúng ta, hàng năm chỉ có tiền lương còn thiếu năm, sáu triệu mới đủ chỗ hổng.
Một con số rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân khiên cho các vị ngồi đây hàng tháng không thể lấy được toàn bộ lương của mình.
Tình hình này, đương nhiên không thể nói trước đây chính phủ không làm, chủ yếu là vì Ma Xuyên chúng ta ở vị trí địa lý quyết định.
Khéo léo cũng khó, vì không bột khó gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, chúng ta kinh tế có cánh bay lên, lại bị tòa Thiên Tường chặn ở sau lưng.
Bí thư Chu, Bí thư Vi, trước đây toàn thể cán bộ trong huyện chẳng lẽ không nghĩ tới một ngày tốt hơn sao? Khẳng định không phải như thế. Bọn họ cũng hết sức, chỉ có điều, ông trời muốn làm khó Ma Xuyên chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ khuất phục như vậy sao?
Tuyệt đối không phải vì Bí thư Chu là lãnh đạo Đảng ủy trung tâm huyện Ma Xuyên hạ lệnh xuống.
Tôi cho các vị câu trả lời, chỉ là một câu, trời muốn ngăn tôi, tôi phá trời.
Lời nói Diệp Phàm tương đối có lực, nói xong mọi người còn trầm tĩnh suy nghĩ một lát. Sau hơn mười giây, tiếng vỗ tay rốt cuộc vang lên rầm rầm, kéo dài mãi không thôi.
Khí phách Diệp Phàm, lời nói hào hùng Diệp Phàm, lần đầu tiên ở hội nghị nhận chức thật đã cắm rễ sâu vào trong lòng các vị cán bộ.
Đương nhiên, lúc này ánh mắt mọi người tự nhiên là mong chờ. Tự nhiên, cũng có một bộ phận cán bộ trong lòng mơ hồ, có một phần chờ mong, chờ mong có một người đứng đầu có thể lãnh đạo mọi người "quyết đánh" một phen, người này chính là Diệp Phàm.
Và sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Diệp Phàm rất bình tĩnh, nói:
- Hôm nay tất cả mọi người hãy trở về, ngày mai tôi sẽ dàn xếp một chút. Bắt đầu từ ngày kia, tôi muốn đến các xã, thị trấn đi thị sát một vòng. Tranh thủ một ngày đi hai xã, thị trấn, nhiều nhất là một tuần sẽ hoàn thành việc này. Tôi xuống dưới không phải nghe khó khăn, tôi chỉ nghe xem các anh chị có cái gì dễ làm để phát triển kinh tế. Hợp mưu hợp sức, tin rằng, một ngày tốt đẹp sẽ đến với Ma Xuyên chúng ta, không phải là lời đồn vô căn cứ.
Câu hào ngôn của Diệp Phàm "Trời muốn ngăn tôi, tôi phá trời" qua thời gian dài đã trở thành câu truyền miệng của người dân huyện Ma Xuyên.
Truyền tới các vị lãnh đạo địa khu cũng chỉ cho là không đáng gây xôn xao, đa số lãnh đạo chỉ cười trừ.
Cho rằng chỉ là đồng chí Diệp muốn thể hiện thôi, hết thảy lãnh đạo mới nhận chức đều nói chuyện như vậy, để mọi người có ấn tượng tốt. Kết quả, chỉ là điều hứa hẹn mà thôi, không thực hiện được một câu, nói là rắm cũng không quá đáng.
Nhóm dân chúng nghe sau này Ma Xuyên sẽ vượt qua huyện Hồng Sa Châu thì cho là nói láo, chỉ là ăn nói lung tung. Chủ tịch huyện Diệp mà có thể làm được điều này, tôi lấy trứng ra làm đạn cho anh ấy.
Buổi tối, vì chỗ ở còn chưa có. Diệp Phàm liền ở tạm nhà khách Ma Xuyên. Kỳ thực kinh tế nhà khách tốt hơn một chút nên huyện thị đều lấy hình thức nhà khách thay thế.
Ở Ma Xuyên, cơ bản là không có khả năng xây dựng nhà khách, cho nên, tiếp đãi khách người địa phương hay đến nhà khách Ma Xuyên, một tòa nhà cũ sắp đổ, nghe nói được xây dựng từ những năm bảy mươi.
Chuyện nhà khách thật ra là Phó chủ nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Nông Viện Viện sắp xếp, bởi vì Nông Viện Viện còn là trưởng ban tiếp đón của huyện.
Cô này phỏng chừng hai mươi ba bốn năm tuổi, một đôi mông đặc biệt gợi cảm. Diệp Phàm xuất hiện, đi theo tới nơi ở. Cán bộ huyện không có mấy người không mịt mờ mà nhìn trộm cái mông căng tròn của cô một chút.
Hơn nữa, một đôi mắt to vô cùng có thần, thậm chí có hương vị câu hồn. Mặc một bộ áo phụ nữ Choang, phần mông khá gọn, tự nhiên có vẻ rất thướt tha.
- Chủ nhiệm Nông là người dân tộc Choang ở bờ đối diện à?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Chủ tịch huyện Diệp sao cái gì cũng biết?
Nông Viện Viện có vẻ rất kinh ngạc, đôi lông mi thật dài chớp chớp một chút, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha hả, đoán.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, có vẻ hơi thần bí. Kỳ thật Diệp Phàm đương nhiên là từ họ của cô và quần áo mặc mà đoán được.
Người dân tộc Choang chưa lập gia đình thích để tóc dài, để Lưu Hải, và lấy cái này để phân biệt việc kết hôn. Bình thường các cô quấn tóc từ trái sang phải (ước chừng ba bảy phân), dùng cặp cố định, hoặc kẹp bím tóc dài chút. Đuôi bím tóc kẹp một khăn màu, khi làm việc thì đem bím tóc kẹp cố định trên đỉnh.
Con gái đã kết hôn thì như sơ long phượng kế, tựa đầu từ sau về trước giống như đuôi con gà, cắm ngân chế hoặc tram. Hiện tại khăn lụa mỏng màu xanh bạch hiếm thấy, đa số dùng khăn đen hoặc khăn hoa trùm đầu, thường là phụ nữ trung niên trở lên.
Diệp Phàm theo cách ăn mặc của cô vừa thấy, liền biết rằng cô này chưa có kết hôn, là khuê nữ hoa cúc.
- Vậy anh là Gia Cát Khổng Minh, có thể tính quẻ được rồi, ha ha…
Tiếng cười Nông Viện Viện vang lên như chim oanh rời tổ, tuy nhiên, cô lập tức ý thức được người đứng trước mặt mình nên dừng lại, cũng không phải là dân tộc Choang bọn họ hát đối thanh niên, người ta là một Chủ tịch huyện cho nên, lập tức mông có chút kích động, bộ dáng thanh thuần đáng yêu rất mê người.
- Nói như vậy, cô là ở tỉnh khác?
Diệp Phàm trêu chọc giống như cười nói.
- Tỉnh ngoài, ồ, vâng. Tổ tiên của tôi chính là ở bên kia bờ sông huyện tự trị Xương Châu, người thị trấn Phù Dung. Kỳ thật, Chủ tịch huyện Diệp, không chỉ bờ sông bên kia có người dân tộc Choang, trong huyện Ma Xuyên chúng ta cũng có rất nhiều người dân tộc Choang. Trước kia có phụ nữ người Choang ở Nhất Hà Chi gả tới Ma Xuyên, dần dần ở Ma Xuyên cũng hình thành nhóm dân tộc Choang. Cho nên, người dân tộc Choang cũng chưa chắc là người huyện Xương Châu tỉnh An Đông.
Vẻ mặt Nông Viện Viện rất nghiêm túc nói.
- Huyện tự trị Xương Châu có mấy thị trấn liền với huyện Ma Xuyên chúng ta?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi. Bởi vì phương diện này cũng là một trong những vấn đề làm người ta đau đầu.
- Hai thị trấn, phía nam sông chính là thị trấn Phù Dung, phía bắc sông là thị trấn Khang Kiều. Hai thị trấn đều có trên dưới ba mươi ngàn người. Trong đó người dân tộc Choang gần như chiếm nhiều nhất.
Nông Viện Viện kiện nhẫn giải thích cho Diệp Phàm.
- Người bên kia giàu hay là người Ma Xuyên chúng ta giàu?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Không khác biệt lắm, huyện Xương Châu tỉnh An Đông bọn họ vốn giàu hơn huyện Ma Xuyên chúng ta, tuy nhiên, phỏng chừng là nằm sát huyện Ma Xuyên, cho nên cũng nghèo.
Cho tới nay, mọi người bên kia nói dính vào khí nghèo người Ma Xuyên chúng ta, ngay cả chính mình cũng nhuộm khí nghèo.
Trong lòng Nông Viện Viện có chút không phục, miệng cũng vênh lên
Gặp mặt Diệp Phàm đột nhiên trầm nặng, lập tức lắc lắc đầu nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, đây không phải tôi nói. Tôi cũng hi vọng Ma Xuyên chúng ta có thể giàu có lên, đừng để bọn họ coi thường. Nhưng cho tới nay, Ma Xuyên chúng ta đích xác không bằng họ.
Có khi bên kia có cô nàng gả đến bên này, bình thường nhà trai bên này có thể bị làm khó dễ. Nhưng thậm chí đôi khi cha mẹ chết sống không đồng ý, nói không thể để con gái mình đến Ma Xuyên gặp cảnh khốn cùng.
Không riêng gì Xương Châu như vậy, chính là hai trấn của huyện Giang Tân tỉnh Giang Đô người ta cũng nói như vậy, bởi vì huyện Giang Tân cũng giàu hơn nhiều Ma Xuyên chúng ta.
Người ta nói thế nào, chính là nói huyện Ma Xuyên chúng ta là ổ ăn mày nghèo nhất, làm hàng xóm với ăn mày không phải là bất đắc dĩ sao?
- Thật sự là giận lắm, lần đó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Liễu còn thiếu chút nữa thì đánh nhau cùng Chủ tịch thị trấn Sư Vương, Chủ tịch thị trấn Hồ.
- Đến đánh nhau, nói nghe thử một chút, như thế nào lại đến đánh nhau?
Diệp Phàm đến đây hưng phấn, đương nhiên, Diệp Phàm không phải hứng thú cái chuyện đánh nhau, chủ yếu là suy nghĩ để giải quyết tranh cãi giữa các tỉnh như thế nào, về sau chính mình gặp tình huống này còn biết cách tranh cãi.
Còn không phải Chủ tịch thị trấn Hồtừ thị trấn Sư Vương cậy mình có tiền, nói thị trấn Mã Hồ Tử huyện Ma Xuyên chúng ta đến thị trấn Sư Vương bọn họ đều phải qua bến cửa hồng.
Vốn bến này thị trấn Mã Hồ Tử huyện Ma Xuyên cũng nên chi ra một nửa tiền, Ma Xuyên các người keo kiệt, chỉ chi hai phần.
Ý như nói bến kia phải để bọn họ làm chủ, sẽ đưa xe qua huyện Ma Xuyên lấy tiền…
Sau chủ nhiệm Liễu làm ầm ĩ một trận, may mắn thủ hạ của Trưởng phòng Ngô, cũng chính là đồn trưởng Lan của đồn công an thị trấn Mã Hồ Tử chạy tới đúng lúc mới không đánh nhau.
Tuy nhiên, ngay sau đó, đồn Trưởng công an Trịnh Đông thị trấn Sư Vương cũng tới. Phái đoàn xe tải người ta tới, chưa nói hai câu, liền đẩy ngã đồn trưởng Lan xuống một bên. Miệng còn càn rỡ cười nói: Ra oai cái nỗi gì, phá án bằng tay vịn máy kéo cũng dám so với xe tải của tao, mày có chết cũng không cản nổi tao. Còn dám cùng chủ tịch thị trấn Vương tranh cãi, có bản lĩnh thì mang xe tải Kim Bôi quay về chúng ta lại so.
- Lúc ấy, thiếu chút nữa sở trưởng lan tức chết, nếu không có chủ nhiệm Liễu buộc anh ta trở về, phỏng chừng lần đó đánh nhau.
Vài cảnh sát dưới quyền đều nắm đấm, khí phun trào, rất đáng sợ. Huyện Giang Tân bọn họ thật ức hiếp người quá đáng, một đồn trưởng cũng dám cùng Chánh văn phòng huyện ủy chúng ta tranh luận, ôi.. Ngày hôm đó thật khổ sở…
Nói tới đây, Nông Viện Viện có xê dịch mông một chút, đôi mắt như đều đỏ lên.
- Hừ.
Diệp Phàm nặng nề vỗ vào bàn làm việc, trong lòng cảm giác nặng trịch, giống như có mụn cơm mấy cân, thật sự khổ sở, cảm giác không thở nổi.
- Mẹ kiếp, có tiền chính là đại gia, không tiền phải ra vẻ đáng thương đúng không, huyện Giang Tân, huyện Xương Châu, các người chờ coi, Diệp Phàm tôi sẽ cho các người nếm thử, chút hương vị con cháu.
Cục trưởng cục Giao thông Địa khu Ngô Bạch Khai ngón giữa kẹp điếu thuốc lá Trung Hoa hơi có vẻ đồi trụy.
Thằng nhãi này liếc mắt nhìn Chủ tịch Địa khu Vương một cái nói:
- Chủ tịch địa khu Vương, anh xem, thằng nhóc kia thật đúng là kiêu ngạo, ngông cuồng, vừa nhận chức đã nói chuyện ước định kia ra, thật sự là ngây thơ. Nghe nói hôm nay lời nói đó rơi vào tai Bí thư Lý và Chủ tịch Quách huyện Hồng Châu Sa, thiếu chút nữa khí bùng nổ, mắng là lời trẻ con vớ vẩn…
Quan Thuật
Trưởng ban Tôn của ban tổ chức cán bộ cười híp mắt, có chút đắc ý.
- Ừ, nhà lầu này hẳn không phải kiến trúc hiện đại.
Hạ Hải Vĩ không kìm được hỏi.
- Ha ha ha.. Sếp Hạ, chính xác là như vậy. Toàn bộ "nha môn huyện phủ"này dài chừng trên trăm mét, chiều rộng tôi không nhớ rõ, chỉ biết là đi từ cửa đến mặt sau am ni cô phải mất gần nửa giờ.
Nơi này sân nhà đều xây dựng trước giải phóng, cụ thể phỏng chừng khoảng những năm bốn mươi. Toàn bộ huyện phủ trước giải phóng là một gia tộc, kỳ thật họ là đầu lĩnh thổ phỉ, rất nổi danh ở Đức Bình chúng ta, tên là Mã Hồ Tử.
Trước giải phỏng, toàn bộ thị trấn Mã Hồ Tử này đều là người nhà họ Mã khống chế, ngay cả tên thị trấn cũng do chúng đổi thành thị trấn Mã Hồ Tử, nguyên gốc gọi là thị trấn Ngàn Thạch. Sau giải phóng, Mã Hồ Tử bị quân giải phóng tiêu diệt. Nhà cửa gia đình chúng đều bị cấp cho nhân dân chính phủ, làm trụ sở của chính phủ lâm thời.
Trước kia cũng không thành lập huyện nha, toàn bộ huyện Ma Xuyên lúc ấy là ba thị trấn. Mười mấy năm trước mới nhập ba thị trấn thành một huyện, gọi là Ma Xuyên
Huyện thành lập thì lãnh đạo địa khu lưu lại nhà cũ Mã Hồ Tử toàn bộ đá xây dựng, ngay cả trần nhà cũng đều là cành mảnh dài, dài nhất là tám chín mét.
Đương nhiên cái loại dài này ít hơn. Bình thường đều dùng ở đại sảnh. Cơ bản đều là đá khối dài khoảng bốn mét, mặt trên có gắn một ít xi măng, làm thành một cái sân toàn bằng đá như bây giờ. Đương nhiên, tường ngoài của sân đều làm từ đá khối, còn bên trong thì là đá khối xen lẫn gạch xanh.
Các chuyên gia của cục Xây dựng đô thị địa khu đã qua trắc định, cho rằng đá này thêm gạch vào không có nguy hiểm, có thể dùng thêm vài chục năm. Tảng đá vĩnh viễn sẽ không bị hỏng, sàn nhà xi măng hỏng rồi sửa lại một chút là được.
Thêm nữa, tình trạng kinh tế địa khu không tốt, cho nên đã không xây lại trụ sở huyện một lần nữa. Chỉ có điều, lúc trước quân giải phóng công kích vào làm hư hỏng rất nhiều chỗ, sau đó địa khu rút ra mấy triệu sửa lại toàn bộ, cũng là không tồi.
Chủ tịch huyện Diệp, phòng làm việc của anh thì chút nữa Chủ nhiệm Liễu đưa anh đi chọn. Trụ sở huyện chúng ta mọi thứ hiện đại đều thiếu, nhưng sân lầu thì không thiếu.
Bí thư Chu Phú Đức vung tay múa chân, dường như có chút đắc ý.
- Ừ, này quả thực chính là đồ cổ nhất, rất giản dị mà nghệ thuật. Là chỗ tốt.
Diệp Phàm thuận miệng khen, trong lòng cũng thầm oán: " Những thứ trước kia dù tốt thế nào, nhưng chắc chắn không thoải mái bằng ở nhà hiện đại. Chỉ mỗi phòng vệ sinh thôi cũng đã là vấn đề lớn rồi. Trước kia làm gì có phòng vệ sinh, có một cái nhà xí đã là tốt lắm rồi."
- Ha hả, Chủ tịch huyện Diệp, phía sau còn có thể ở, cũng là chỗ trước kia người nhà Mã Hồ Tử ở. Hòn non bộ, nước ao, đình đều có, cảnh trí tương đối thanh nhã. Để chủ nhiệm Liễu đưa anh đi chọn sân.
Bí thư Đảng – Quần chúng Vi Bất Lý thản nhiên mỉm cười nhã nhặn.
Một đám người vào lầu Đảng ủy. Kỳ thật không thể gọi là lầu Đảng ủy, mà là một đại viện. Xuyên qua một hồ nước mới đi vào trong đại sảnh, toàn bộ bên ngoài được ngăn cách bằng vách kính. Trên trần có mấy cái quạt điện, tuy nhiên, hiện tại là mùa đông, cũng không cần dùng.
- Nơi này hẳn là trước kia Mã Hồ Tử dùng làm nơi triệu tập thuộc hạ để bàn công chuyện phải không?
Diệp Phàm cười nói. Hiện tại trên một bên tường vẫn còn rất nhiều vết đạn. Như vậy lúc trước quân giải phóng muốn bao vây khống chế một cái sân rộng như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng..
- Đúng vậy, trước kia nơi này còn bày rất nhiều ghế dựa lão hổ, sau bị ngọn lửa chiến tranh thiêu hủy không ít. Bằng không còn có thể bán đi kiếm ít tiền.
Chu Phú Đức cười, đề nghị Trưởng ban Tôn và Hạ Hải Vĩ lui qua giữa ngồi ở ghế trên. Chu Phú Đức và Diệp Phàm ngồi hai bên. Ghế trên đã sớm sắp xếp, mọi người vào ngồi xuống là được
Chu Phú Đức quay đầu vào Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương hỏi:
- Lãnh đạo các đơn vị, xã, nhân vật số một, số hai thị trấn cùng với các cấp phó đã tới chưa?
- Toàn bộ tới rồi, chỉ còn chờ gọi vào.
Chủ nhiệm Liễu trả lời
- Được, cho bọn họ vào, vẫn là quy tắc cũ.
- Vẫn quy tắc cũ, quy tắc gì vậy?
Trong lòng Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đều thắc mắc.
Một lát sau.
Phòng ở hai bên sân đều đã được mở ra, một đám người từ bên trong đi ra. Tuy nhiên, mỗi người trong tay đều mang theo một chiếc ghế thô kệch. Đi đến ngay ngắn có thứ tự, giống như sớm đã biết vị trí của mình, đặt ghế dựa xuống, sau đó đứng phía trước ghế dựa.
Nhìn trang phục này, hẳn chính là các nhân vật số một số hai các xã, thị trấn, các lãnh đạo các phòng và các chức phó.
Tụ tập dưới một mái nhà, Diệp Phàm quét qua một vòng, ước chừng có ba trăm người tới. May mà đại sảnh Mã Hồ Tử này tương đối dài, lần lượt mọi người cũng ngồi hết xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ha ha, toàn bộ anh hùng dân gian đã tới rồi." Trong lòng Diệp Phàm đột nhiên toát ra ý tưởng hoang đường đó, chính mình cảm thấy buồn cười. Không phải chính mình và Chu Phú Đức trở thành Đại đương gia và Nhị đương gia sơn trại.
Nhìn lên phía sau, sau lưng một bức lão hổ xuống núi, chính là một mảnh gỗ điêu khắc, lão hổ kia, được khắc rất sống động, giống như muốn ăn thịt người.
"Không biết hội nghị thường vụ Huyện ủy họp chỗ nào trong phòng?"
Diệp Phàm trong lòng xem xét hai bên, đúng là huyện phủ quái dị này tương đối mới mẻ.
Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương chủ trì hội nghị.
Quy trình rất rõ ràng, đầu tiên là Liễu Mi Phương tiếp đón, sau đó là Trưởng ban Tôn tuyên bố bổ nhiệm nhân sự địa khu.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh nói vài câu đi? Chào đón mọi người.
Liễu Mi Phương dứt lời, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Đương nhiên, mấy người kia Diệp Phàm vẫn nhớ kỹ, một người là Phương Viên, một người là Trưởng phòng Công an huyện đồng chí Ngô Đồng, có vẻ là cho anh ta hai xe cảnh sát nên trong lòng cảm kích. Ngoài ra còn có mấy người không biết, tuy nhiên Diệp Phàm nhớ rõ khuôn mặt bọn họ.
"Xem ra mọi người không thể nào chào đón tôi được…" Đồng chí Diệp trong lòng thầm nghĩ, cũng không để ý, ngẫu hứng cầm lấy microphone, nói:
- Xem ra mọi người rất nhiệt tình, ha ha.
Diệp Phàm vừa dứt lời, lập tức vang lên tiếng vỗ tay như nước vỗ bờ.
Thằng nhãi này đương nhiên hiểu được mọi người giả bộ, vỗ tay loạn lên, cũng không ngại. Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, chờ một chút mới nói:
- Điều này cho thấy tính giác ngộ của các đồng chí Ma Xuyên rất cao, tôi cũng không muốn nói nhiều, nói nhiều cũng không có nghĩa gì, còn phải xem biểu hiện thế nào. Mọi người thấy tôi tuổi trẻ ngồi ở vị trí này, kỳ thật trong lòng rất không thoải mái, cảm giác này giống như ghế dựa dài gờ đầy ráp.
Đương nhiên, ghế dựa này cũng không dài gờ ráp, mà là lòng ta rối bời. Tới thời điểm này, tôi đã ký kết trách nhiệm tại Ủy ban nhân dân Địa khu, lãnh đạo địa khu yêu cầu tôi trong hai năm phải đưa kinh tế Ma Xuyên phát triển lên.
Không phải nói chơi, có con số cụ thể. Kinh tế Ma Xuyên chúng ta hơi kém, toàn bộ tỉnh đặt gánh nặng trọng trách trên vai tôi, có thể chìm, nặng đến nỗi trong lòng không biết xoay sở thế nào.
Chủ tịch Địa khu Vương yêu cầu tôi trong hai năm hệt như gán cho chiếc mũ đảo ngược toàn bộ tỉnh, hơn nữa, còn không để toàn bộ Địa khu bị ở đáy. Đó là một khái niệm gì, nói vậy không phải ở xã, thị trấn, lãnh đạo trung tâm, mà là thành viên Đảng ủy.
Các anh chị tính toán giỏi hơn tôi, nói tổng quát thì thực ra là một chỉ tiêu, trong hai năm, phải làm cho kinh tế Ma Xuyên chúng ta vượt qua huyện Hồng Sa Châu của địa khu chúng ta. Điều đó cũng nghĩa là chúng ta lấy được đại biểu đỉnh cao để hả nỗi nhục này.
Toàn bộ tài chính thu vào huyện Hồng Sa Châu năm trước là trên dưới hai mươi triệu, gấp hơn hai lần Ma Xuyên chúng ta. Ma Xuyên chúng ta thu nhập còn chưa đến mười triệu..
Toàn bộ một khối cán bộ công nhân viên chức, có gần tám người ăn lương. Tiền lương ở huyện hàng năm nhiều hơn hai mươi triệu.
Ngoại trừ trợ cấp từ cấp trên, ở tỉnh ủng hộ một phần tiền lương, huyện chúng ta, hàng năm chỉ có tiền lương còn thiếu năm, sáu triệu mới đủ chỗ hổng.
Một con số rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân khiên cho các vị ngồi đây hàng tháng không thể lấy được toàn bộ lương của mình.
Tình hình này, đương nhiên không thể nói trước đây chính phủ không làm, chủ yếu là vì Ma Xuyên chúng ta ở vị trí địa lý quyết định.
Khéo léo cũng khó, vì không bột khó gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, chúng ta kinh tế có cánh bay lên, lại bị tòa Thiên Tường chặn ở sau lưng.
Bí thư Chu, Bí thư Vi, trước đây toàn thể cán bộ trong huyện chẳng lẽ không nghĩ tới một ngày tốt hơn sao? Khẳng định không phải như thế. Bọn họ cũng hết sức, chỉ có điều, ông trời muốn làm khó Ma Xuyên chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ khuất phục như vậy sao?
Tuyệt đối không phải vì Bí thư Chu là lãnh đạo Đảng ủy trung tâm huyện Ma Xuyên hạ lệnh xuống.
Tôi cho các vị câu trả lời, chỉ là một câu, trời muốn ngăn tôi, tôi phá trời.
Lời nói Diệp Phàm tương đối có lực, nói xong mọi người còn trầm tĩnh suy nghĩ một lát. Sau hơn mười giây, tiếng vỗ tay rốt cuộc vang lên rầm rầm, kéo dài mãi không thôi.
Khí phách Diệp Phàm, lời nói hào hùng Diệp Phàm, lần đầu tiên ở hội nghị nhận chức thật đã cắm rễ sâu vào trong lòng các vị cán bộ.
Đương nhiên, lúc này ánh mắt mọi người tự nhiên là mong chờ. Tự nhiên, cũng có một bộ phận cán bộ trong lòng mơ hồ, có một phần chờ mong, chờ mong có một người đứng đầu có thể lãnh đạo mọi người "quyết đánh" một phen, người này chính là Diệp Phàm.
Và sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Diệp Phàm rất bình tĩnh, nói:
- Hôm nay tất cả mọi người hãy trở về, ngày mai tôi sẽ dàn xếp một chút. Bắt đầu từ ngày kia, tôi muốn đến các xã, thị trấn đi thị sát một vòng. Tranh thủ một ngày đi hai xã, thị trấn, nhiều nhất là một tuần sẽ hoàn thành việc này. Tôi xuống dưới không phải nghe khó khăn, tôi chỉ nghe xem các anh chị có cái gì dễ làm để phát triển kinh tế. Hợp mưu hợp sức, tin rằng, một ngày tốt đẹp sẽ đến với Ma Xuyên chúng ta, không phải là lời đồn vô căn cứ.
Câu hào ngôn của Diệp Phàm "Trời muốn ngăn tôi, tôi phá trời" qua thời gian dài đã trở thành câu truyền miệng của người dân huyện Ma Xuyên.
Truyền tới các vị lãnh đạo địa khu cũng chỉ cho là không đáng gây xôn xao, đa số lãnh đạo chỉ cười trừ.
Cho rằng chỉ là đồng chí Diệp muốn thể hiện thôi, hết thảy lãnh đạo mới nhận chức đều nói chuyện như vậy, để mọi người có ấn tượng tốt. Kết quả, chỉ là điều hứa hẹn mà thôi, không thực hiện được một câu, nói là rắm cũng không quá đáng.
Nhóm dân chúng nghe sau này Ma Xuyên sẽ vượt qua huyện Hồng Sa Châu thì cho là nói láo, chỉ là ăn nói lung tung. Chủ tịch huyện Diệp mà có thể làm được điều này, tôi lấy trứng ra làm đạn cho anh ấy.
Buổi tối, vì chỗ ở còn chưa có. Diệp Phàm liền ở tạm nhà khách Ma Xuyên. Kỳ thực kinh tế nhà khách tốt hơn một chút nên huyện thị đều lấy hình thức nhà khách thay thế.
Ở Ma Xuyên, cơ bản là không có khả năng xây dựng nhà khách, cho nên, tiếp đãi khách người địa phương hay đến nhà khách Ma Xuyên, một tòa nhà cũ sắp đổ, nghe nói được xây dựng từ những năm bảy mươi.
Chuyện nhà khách thật ra là Phó chủ nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Nông Viện Viện sắp xếp, bởi vì Nông Viện Viện còn là trưởng ban tiếp đón của huyện.
Cô này phỏng chừng hai mươi ba bốn năm tuổi, một đôi mông đặc biệt gợi cảm. Diệp Phàm xuất hiện, đi theo tới nơi ở. Cán bộ huyện không có mấy người không mịt mờ mà nhìn trộm cái mông căng tròn của cô một chút.
Hơn nữa, một đôi mắt to vô cùng có thần, thậm chí có hương vị câu hồn. Mặc một bộ áo phụ nữ Choang, phần mông khá gọn, tự nhiên có vẻ rất thướt tha.
- Chủ nhiệm Nông là người dân tộc Choang ở bờ đối diện à?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Chủ tịch huyện Diệp sao cái gì cũng biết?
Nông Viện Viện có vẻ rất kinh ngạc, đôi lông mi thật dài chớp chớp một chút, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha hả, đoán.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, có vẻ hơi thần bí. Kỳ thật Diệp Phàm đương nhiên là từ họ của cô và quần áo mặc mà đoán được.
Người dân tộc Choang chưa lập gia đình thích để tóc dài, để Lưu Hải, và lấy cái này để phân biệt việc kết hôn. Bình thường các cô quấn tóc từ trái sang phải (ước chừng ba bảy phân), dùng cặp cố định, hoặc kẹp bím tóc dài chút. Đuôi bím tóc kẹp một khăn màu, khi làm việc thì đem bím tóc kẹp cố định trên đỉnh.
Con gái đã kết hôn thì như sơ long phượng kế, tựa đầu từ sau về trước giống như đuôi con gà, cắm ngân chế hoặc tram. Hiện tại khăn lụa mỏng màu xanh bạch hiếm thấy, đa số dùng khăn đen hoặc khăn hoa trùm đầu, thường là phụ nữ trung niên trở lên.
Diệp Phàm theo cách ăn mặc của cô vừa thấy, liền biết rằng cô này chưa có kết hôn, là khuê nữ hoa cúc.
- Vậy anh là Gia Cát Khổng Minh, có thể tính quẻ được rồi, ha ha…
Tiếng cười Nông Viện Viện vang lên như chim oanh rời tổ, tuy nhiên, cô lập tức ý thức được người đứng trước mặt mình nên dừng lại, cũng không phải là dân tộc Choang bọn họ hát đối thanh niên, người ta là một Chủ tịch huyện cho nên, lập tức mông có chút kích động, bộ dáng thanh thuần đáng yêu rất mê người.
- Nói như vậy, cô là ở tỉnh khác?
Diệp Phàm trêu chọc giống như cười nói.
- Tỉnh ngoài, ồ, vâng. Tổ tiên của tôi chính là ở bên kia bờ sông huyện tự trị Xương Châu, người thị trấn Phù Dung. Kỳ thật, Chủ tịch huyện Diệp, không chỉ bờ sông bên kia có người dân tộc Choang, trong huyện Ma Xuyên chúng ta cũng có rất nhiều người dân tộc Choang. Trước kia có phụ nữ người Choang ở Nhất Hà Chi gả tới Ma Xuyên, dần dần ở Ma Xuyên cũng hình thành nhóm dân tộc Choang. Cho nên, người dân tộc Choang cũng chưa chắc là người huyện Xương Châu tỉnh An Đông.
Vẻ mặt Nông Viện Viện rất nghiêm túc nói.
- Huyện tự trị Xương Châu có mấy thị trấn liền với huyện Ma Xuyên chúng ta?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi. Bởi vì phương diện này cũng là một trong những vấn đề làm người ta đau đầu.
- Hai thị trấn, phía nam sông chính là thị trấn Phù Dung, phía bắc sông là thị trấn Khang Kiều. Hai thị trấn đều có trên dưới ba mươi ngàn người. Trong đó người dân tộc Choang gần như chiếm nhiều nhất.
Nông Viện Viện kiện nhẫn giải thích cho Diệp Phàm.
- Người bên kia giàu hay là người Ma Xuyên chúng ta giàu?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Không khác biệt lắm, huyện Xương Châu tỉnh An Đông bọn họ vốn giàu hơn huyện Ma Xuyên chúng ta, tuy nhiên, phỏng chừng là nằm sát huyện Ma Xuyên, cho nên cũng nghèo.
Cho tới nay, mọi người bên kia nói dính vào khí nghèo người Ma Xuyên chúng ta, ngay cả chính mình cũng nhuộm khí nghèo.
Trong lòng Nông Viện Viện có chút không phục, miệng cũng vênh lên
Gặp mặt Diệp Phàm đột nhiên trầm nặng, lập tức lắc lắc đầu nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, đây không phải tôi nói. Tôi cũng hi vọng Ma Xuyên chúng ta có thể giàu có lên, đừng để bọn họ coi thường. Nhưng cho tới nay, Ma Xuyên chúng ta đích xác không bằng họ.
Có khi bên kia có cô nàng gả đến bên này, bình thường nhà trai bên này có thể bị làm khó dễ. Nhưng thậm chí đôi khi cha mẹ chết sống không đồng ý, nói không thể để con gái mình đến Ma Xuyên gặp cảnh khốn cùng.
Không riêng gì Xương Châu như vậy, chính là hai trấn của huyện Giang Tân tỉnh Giang Đô người ta cũng nói như vậy, bởi vì huyện Giang Tân cũng giàu hơn nhiều Ma Xuyên chúng ta.
Người ta nói thế nào, chính là nói huyện Ma Xuyên chúng ta là ổ ăn mày nghèo nhất, làm hàng xóm với ăn mày không phải là bất đắc dĩ sao?
- Thật sự là giận lắm, lần đó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Liễu còn thiếu chút nữa thì đánh nhau cùng Chủ tịch thị trấn Sư Vương, Chủ tịch thị trấn Hồ.
- Đến đánh nhau, nói nghe thử một chút, như thế nào lại đến đánh nhau?
Diệp Phàm đến đây hưng phấn, đương nhiên, Diệp Phàm không phải hứng thú cái chuyện đánh nhau, chủ yếu là suy nghĩ để giải quyết tranh cãi giữa các tỉnh như thế nào, về sau chính mình gặp tình huống này còn biết cách tranh cãi.
Còn không phải Chủ tịch thị trấn Hồtừ thị trấn Sư Vương cậy mình có tiền, nói thị trấn Mã Hồ Tử huyện Ma Xuyên chúng ta đến thị trấn Sư Vương bọn họ đều phải qua bến cửa hồng.
Vốn bến này thị trấn Mã Hồ Tử huyện Ma Xuyên cũng nên chi ra một nửa tiền, Ma Xuyên các người keo kiệt, chỉ chi hai phần.
Ý như nói bến kia phải để bọn họ làm chủ, sẽ đưa xe qua huyện Ma Xuyên lấy tiền…
Sau chủ nhiệm Liễu làm ầm ĩ một trận, may mắn thủ hạ của Trưởng phòng Ngô, cũng chính là đồn trưởng Lan của đồn công an thị trấn Mã Hồ Tử chạy tới đúng lúc mới không đánh nhau.
Tuy nhiên, ngay sau đó, đồn Trưởng công an Trịnh Đông thị trấn Sư Vương cũng tới. Phái đoàn xe tải người ta tới, chưa nói hai câu, liền đẩy ngã đồn trưởng Lan xuống một bên. Miệng còn càn rỡ cười nói: Ra oai cái nỗi gì, phá án bằng tay vịn máy kéo cũng dám so với xe tải của tao, mày có chết cũng không cản nổi tao. Còn dám cùng chủ tịch thị trấn Vương tranh cãi, có bản lĩnh thì mang xe tải Kim Bôi quay về chúng ta lại so.
- Lúc ấy, thiếu chút nữa sở trưởng lan tức chết, nếu không có chủ nhiệm Liễu buộc anh ta trở về, phỏng chừng lần đó đánh nhau.
Vài cảnh sát dưới quyền đều nắm đấm, khí phun trào, rất đáng sợ. Huyện Giang Tân bọn họ thật ức hiếp người quá đáng, một đồn trưởng cũng dám cùng Chánh văn phòng huyện ủy chúng ta tranh luận, ôi.. Ngày hôm đó thật khổ sở…
Nói tới đây, Nông Viện Viện có xê dịch mông một chút, đôi mắt như đều đỏ lên.
- Hừ.
Diệp Phàm nặng nề vỗ vào bàn làm việc, trong lòng cảm giác nặng trịch, giống như có mụn cơm mấy cân, thật sự khổ sở, cảm giác không thở nổi.
- Mẹ kiếp, có tiền chính là đại gia, không tiền phải ra vẻ đáng thương đúng không, huyện Giang Tân, huyện Xương Châu, các người chờ coi, Diệp Phàm tôi sẽ cho các người nếm thử, chút hương vị con cháu.
Cục trưởng cục Giao thông Địa khu Ngô Bạch Khai ngón giữa kẹp điếu thuốc lá Trung Hoa hơi có vẻ đồi trụy.
Thằng nhãi này liếc mắt nhìn Chủ tịch Địa khu Vương một cái nói:
- Chủ tịch địa khu Vương, anh xem, thằng nhóc kia thật đúng là kiêu ngạo, ngông cuồng, vừa nhận chức đã nói chuyện ước định kia ra, thật sự là ngây thơ. Nghe nói hôm nay lời nói đó rơi vào tai Bí thư Lý và Chủ tịch Quách huyện Hồng Châu Sa, thiếu chút nữa khí bùng nổ, mắng là lời trẻ con vớ vẩn…
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 768: Trời muốn cản tôi tôi phá trời
9.2/10 từ 43 lượt.