Quan Thuật
Chương 755: Không tiếp cận được với bố thì tiếp cận với con
- Ôi, cháu biết ngay mà. Chú nói, tư chất của cháu kém nếu dùng thuốc để cưỡng ép xem là sẽ thành phế nhân, chỉ có thể dựa vào chính mình để luyện tập.
Tuy nhiên, luyện đến lúc nào. Chỉ với tố chất của cháu, xem ra 10 năm vẫn kém cỏi, còn lăn lộn cái gì.
Cho nên, chú cháu cũng nói, cháu chỉ có thể ở Báo Săn đánh bóng, sang năm cho cháu cái thượng úy rồi về địa phương, làm ngành công an hoặc kiểm sát đều được.
Nếu lăn lộn quân đội bình thường cũng được, chính là vì ở Báo Săn không có tiền đồ. Chỉ tiêu sát hạch của Báo Săn, Võ thuật là chỉ tiêu cứng nhắc.
Điểm này, mặc dù chú cháu cũng không thể làm gì. Phải có thân thủ tam đẳng, đợi cho cháu có thân thủ tam đẳng thì có lẽ râu đã bạc trắng hết rồi.
Thiết Phi Hổ vẻ mặt uể oải, nói xong thì cả người ngồi xốm xuống, ôm đầu giống như rất khổ sở.
- Nói cũng phải, thế thi cậu cứ bỏ Báo Săn, về địa phương đi. Anh Thiết nói rồi, đi lăn lộn ở quân đội bình thường cũng được. Dựa vào sức mạnh của chú cậu, qua mười mấy năm, cho cậu quân hàm thượng tá thậm chí là đại tá chắc chắn không thành vấn đề.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
Đối với tình huống này, Thiết Chiêm Hùng cũng chưa có biện pháp, mình xem ra cũng không luôn. Nếu có thì cũng không ngại giúp cậu ta một hồi.
Thông qua cậu ta còn có quan hệ tốt với Thiết Thác, cũng không mất một con đường. Thiết Thác mặc dù công minh thế nào, nhưng với người thân còn có thể sao?
Huống chi, Thiết Thác xem ra cũng không phải loại người khó lay chuyển, nếu không đã không ngồi được ở vị trí này.
- Hơn nữa, Bí thư Thiết thái độ thế nào?
- Cha cháu, ông có thể nói gì, vẫn giục cháu về địa phương. Nói là ở Báo Săn không có tiền đồ thì dựa vào đó làm chi, không nói là thêm phiền cho chú mà còn mất mặt nhà họ Thiết.
Thiết Phi Hổ vẻ mặt bất lực nhìn Diệp Phàm, giống như đứa trẻ đang chờ chia phần trong nhà trẻ.
- Hơn nữa, cha cháu cũng ra thông điệp cuối cùng, nếu năm nay không đạt yêu cầu của Báo Săn, cháu phải về địa phương.
- Đây cũng là vấn đề
Diệp Phàm lâm vào trầm tư, thật lâu sau, nhìn Thiết Phi Hổ một cái, cười nói:
- Quay về địa phương cũng không tồi mà, cậu định làm gì?
- Cháu chưa nghĩ ra, cũng không phải không nghĩ đến việc quay về địa phương, chính là giọng điệu này không nuốt được. Người ta sẽ nói là cháu bị Báo Săn đá đi. Nếu công lực có thể nâng lên, cho dù là quay về địa phương cũng được nở mày nở mặt,
Thiết Phi Hổ đột nhiên đứng lên, hét lên một tiếng, sợ đến mức một đôi tình nhân đang đi qua vội vàng nghiêng mình đi qua, đi xa rồi còn trừng mắt nhìn Thiết Phi Hổ, tưởng mình gặp người du thủ du thực.
- Nhìn cái gì mà nhìn, muốn đánh phải không?
Thiết Phi Hổ hét lên một tiếng nữa, đá một chiếc hộp trên mặt đất đi.
- Quân nhân cái nỗi gì chứ, lưu manh thì có ấy.
Phía xa người thanh niên ôm bạn gái nói thầm một câu, không ngờ bị Thiết Phi Hổ nghe thấy được, một bước ngang sang bên cạnh, định đánh người.
- Quay lại, đủ chưa hả, một chút dáng vẻ cũng không có.
Diệp Phàm hừ một tiếp. Chân Thiết Phi Hổ đang trên không trung vội dừng lại, đương nhiên, người thanh niên kia cũng bị bạn gái kéo lại.
- Đi lên xe.
Hai người nhằm thẳng nhà họ Diệp ở Sở Thiên mà đi.
- Sân thật lớn, không thể tưởng tượng được chú Diệp lại nhiều tiền như vậy
Khi đi trên đường núi Thiết Phi Hổ không ngừng trầm trồ, hơn nữa, giọng rất kỳ lạ, xem ra nghĩ Diệp Phàm là tham quan ô lại.
- Nhớ kỹ, cậu là người thứ hai tôi đưa đến đây, tuyệt đối thể cho bất cứ kẻ nào biết. Chính chú cậu cũng không biết tôi đang ở đây, có thể làm được không?
Vẻ mặt Diệp Phàm rất nghiêm trọng, giống như oai phong dặn dò.
- Đánh chết cũng không nói, kể cả là cha cháu.
Thiết Phi Hổ không ngờ chào theo nghi thức quân đội nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong lòng cũng thầm nghĩ "Chú Diệp trẻ tuổi như vậy, không ngờ có tòa nhà cổ, chẳng lẽ chú ấy là tham quan hay sao. Nghe nói hắn chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện, hiện tại vừa mới được thăng chức Chủ tịch huyện, một phó chủ tịch huyện có thể có được tòa nhà mười mấy triệu, thật có bản lính. Điều này nếu cho cha mình biết, chắc sẽ đưa ra xử. Tuy nhiên, có lẽ chú ấy kiếm tiền từ đường khác…"
- Ha ha, có phải thấy tôi là đại tham quan?
Diệp Phàm đương nhiên cũng cảm nhận được sự nghi ngờ của cậu nhóc này, rõ ràng phải làm rõ, nếu không, trong lòng cậu nhóc này không chừng sẽ oán thầm mình.
- Ha ha, tham cũng không việc gì, cháu sẽ không nói. Dù sao Trung Quốc chúng ta có mấy cán bộ không tham, chỉ có điều tham nhiều hay ít, có biểu hiện ra hay không thôi
Thiết Phi Hổ đưa mắt nhìn.
- Ha ha, việc này là do lúc tôi còn là một Phó chủ tịch thị trấn, dùng thảo dược cứu con của một ông chủ Hồng Kông nên ông ta tặng cho. Nếu không, tôi tham nhũng lấy toàn bộ huyện Ngư Dương, cũng không thể làm được tòa nhà này. Còn nói đến tham nhũng, quả thật trong cán bộ Đảng của chúng ta có rất nhiều tham quan, nhưng cũng có nhiều người giống như cha cậu vậy, là quan thanh liêm
- Cháu hiểu rồi, nước quá trong sẽ không có cá. Toàn bộ là quan chức thanh liêm thì cha cháu sẽ thất nghiệp. Tuy nhiên cha cháu thường than "Tiền lương công chức thật sự rất thấp, cán bộ có danh nghĩa là công bộc của người dân nhưng dù sao họ cũng là cán bộ, sao có thể yêu cầu họ có cuộc sống bình thường như dân chúng được.
Nói một cách đơn giản khác, thì người dân bình thường thì hút loại thuốc lá Đại Tiền Môn chỉ hơn một tệ, giờ bảo một thư ký của Chủ tịch huyện hút loại thuốc này thì tự nhiên người ta sẽ cảm thấy bị mất giá trị..
Để khỏi bị mất giá trị, thì người ta sẽ chọn loại thuốc xịn hơn. Thuốc xịn thì tự nhiên có người đến biếu.
Người ta đến tặng đồ tốt cho anh, thì đương nhiên anh cũng phải giúp người ta một việc. Dần dần thì thành vấn đề lớn rồi.
Vả lại, cho dù anh muốn hút loại thuốc rẻ tiền Đại Tiền Môn, nhưng cấp trên của anh, cấp dưới của anh người ta đều hút Phù Dung Vương. Người ta sẽ coi anh ra cái gì chứ?
Cho nên, như vậy trên dưới làm theo, người trước theo người sau. Anh không nghĩ đến việc tham nhũng thì cũng chỉ có thể theo dòng nước lớn, nếu không, anh chính là người ngoài cuộc, cuối cùng sẽ rơi vào hoàn cảnh người bị xa lánh, rơi ra khỏi vòng quay.
Vì không muốn để bị xa lánh, bị đẩy ra bên cạnh, anh buộc phải theo dòng lớn. Đây là chính là việc rất nhiều quan chức trước đó là quan thanh liêm nhưng sau đó trở thành quan chức tham nhũng, sau này bị xét xử thì hối không kịp.
Giống như cha cháu, người ta thường nói là khác người. Tuy nhiên, cha cháu cũng vẫn nhận một ít thuốc rượu mà bạn bè tặng.
Cán bộ Đảng mà đến cả thuốc hay rượu cũng không nhận cũng quá là không biết điều, có qua có lại thôi. Người thì dù sao cũng phải sống, nếu quá khác người thì sẽ thành biến dị, ha ha…
Đây là ngụy biện nhưng ngược lại cũng có điểm đúng, ngay cả Diệp Phàm nghĩ lại cũng thấy có vẻ đúng.
Sau khi kiểm tra tình hình kinh mạch của Thiết Phi Hổ cả nửa ngày Diệp Phàm không nói gì, sắc mặt rất nghiêm trọng. Cảm giác kinh mạch của cậu ta rất hẹp, làm cho hơi thở quá chậm, hoặc lúc nghiêm trọng con có hiện tượng tắc nghẽn, hèn gì không thể nhanh tăng tiến công lực.
May mắn Thiết Chiêm Hùng cũng hiểu được điểm này, nếu không, mạo muội sử dụng Lôi Âm Cửu Long Hoàn, như thế này bị viên thốc kích thích lao đến, giống như mãnh hổ xuống núi.
Kinh mạch toàn thân của cậu nhóc này bị phế đi, cuối cùng trở thành phế nhân, cái này rất bình thường. Đây là thể chất trời sinh, người bình thường đều có thể chất này.
Cho nên, Tổ đặc nhiệm A vẫn muốn bồi dưỡng một nhóm các cao thủ cho để làm lực lượng kế cận cho mình. Tuy nhiên, bởi vì tố chất trời sinh có hạn, Tổ đặc nhiệm A cũng chỉ có thể trách ông trời thích bông đùa.
Đương nhiên, xem ra ông trời cũng có suy nghĩ, cho nhiều các cao thủ thì thế giới sẽ loạn. Cho nên, lẽ trời tự nhiên không phải người có khả năng thay đổi, có thể thay đổi thì sẽ thành người thay đổi mệnh trời.
Tổ đặc nhiệm A của nhà nước cũng phải mất một phen suy nghĩ. Trong cả nước, thậm chí trên phạm vi cả thế giới đều tuyển người tốt, tuy nhiên kết quả thật là đáng thất vọng, trên cơ bản người có thể luyện đến tứ đẳng trở lên trong mấy chục ngàn người khó tuyển chọn một người.
Hơn nữa, một đất nước lớn như vậy, sao có thể biết ai tốt, ai kém. Điều này khá trừu tượng.
Tổ đặc nhiệm A đương nhiên nghĩ ra một số biện pháp, ví dụ như thông qua sát hạch thể lực, kiểm tra gì gì đó và kiểm chứng lại, nhưng cái này cũng chỉ là bên ngoài cho nên, nghiên cứu sinh lý là nhiệm vụ quan trọng của Tổ đặc nhiệm A.
Tổ Khoa học Năng lượng của nhà nước chính là làm việc này. Tuy nhiên, tiến triển rất chậm, hoặc là nói căn bản chưa có tiến triển gì. Nếu không, Lôi Âm Cửu Long Hoàn của Diệp Phàm bọn họ cũng sẽ không làm bảo bối.
Hơn nữa, chính vì sử dụng Lôi Âm Cửu Long Hoàn có rất nhiều hạn chế, công hiệu cũng không phải là rất lớn. Hơn nữa, không đạt tới độ thuần khiết. Vả lại, lôi âm cửu long hoàn cũng không có cách nào tăng sản lượng, ngay cả Diệp Phàm bây giờ cũng không tìm được cho mình một viên.
Bởi vì chế ra viên thuốc này cần trời đất nhân hòa. Các loại thảo dược đều cần vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm. Xem ra trên toàn thế giới cũng không tìm thấy vài loại này.
Giống như Thái tuế từ trong cổ mộ triều Đường, tổ đặc nhiệm A lớn như vậy mà không tìm thấy loại dược liệu này, đừng nói đến người thường.
Cho nên, với người có thể chất bình thường, luyện một trăm năm khó đạt đến tứ đẳng. Hơn nữa, bồi dưỡng một cao thủ, tốn ít nhiều sức lực, vật lực và tài lực. Một cao thủ tứ đẳng, xem ra đều dùng vàng đôi đi ra, không thể so sánh với đào tạo một phi công.
Gần đây nghe nói, Tổ đặc nhiệm A cũng muốn mở rộng, thay thế các thành viên thương vong, ban đầu 50 người, rồi còn 45 người, năm người kia chết hai, bị thương nặng ba người.
Trong đó có một người bị thương nghiêm trọng, toàn thân tê liệt. Hai người khác công lực khó khôi phục lại tới hàng nhị đặng, chỉ có thể trở thành quân nhân bình thường, hoặc trở về địa phương công tác.
Mặc dù là như vậy, tổ đặc nhiệm A cũng không muốn giảm yêu cầu, muốn trở thành thành viên chính thức của tổ đặc nhiệm A, có một chỉ tiêu cứng nhắc là võ thuật phải đạt đến bậc tứ đẳng, cho nên, Tề Thiên bây giờ còn chưa đạt được, chỉ có thể là đội viên dự bị.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
Quan Thuật
Tuy nhiên, luyện đến lúc nào. Chỉ với tố chất của cháu, xem ra 10 năm vẫn kém cỏi, còn lăn lộn cái gì.
Cho nên, chú cháu cũng nói, cháu chỉ có thể ở Báo Săn đánh bóng, sang năm cho cháu cái thượng úy rồi về địa phương, làm ngành công an hoặc kiểm sát đều được.
Nếu lăn lộn quân đội bình thường cũng được, chính là vì ở Báo Săn không có tiền đồ. Chỉ tiêu sát hạch của Báo Săn, Võ thuật là chỉ tiêu cứng nhắc.
Điểm này, mặc dù chú cháu cũng không thể làm gì. Phải có thân thủ tam đẳng, đợi cho cháu có thân thủ tam đẳng thì có lẽ râu đã bạc trắng hết rồi.
Thiết Phi Hổ vẻ mặt uể oải, nói xong thì cả người ngồi xốm xuống, ôm đầu giống như rất khổ sở.
- Nói cũng phải, thế thi cậu cứ bỏ Báo Săn, về địa phương đi. Anh Thiết nói rồi, đi lăn lộn ở quân đội bình thường cũng được. Dựa vào sức mạnh của chú cậu, qua mười mấy năm, cho cậu quân hàm thượng tá thậm chí là đại tá chắc chắn không thành vấn đề.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
Đối với tình huống này, Thiết Chiêm Hùng cũng chưa có biện pháp, mình xem ra cũng không luôn. Nếu có thì cũng không ngại giúp cậu ta một hồi.
Thông qua cậu ta còn có quan hệ tốt với Thiết Thác, cũng không mất một con đường. Thiết Thác mặc dù công minh thế nào, nhưng với người thân còn có thể sao?
Huống chi, Thiết Thác xem ra cũng không phải loại người khó lay chuyển, nếu không đã không ngồi được ở vị trí này.
- Hơn nữa, Bí thư Thiết thái độ thế nào?
- Cha cháu, ông có thể nói gì, vẫn giục cháu về địa phương. Nói là ở Báo Săn không có tiền đồ thì dựa vào đó làm chi, không nói là thêm phiền cho chú mà còn mất mặt nhà họ Thiết.
Thiết Phi Hổ vẻ mặt bất lực nhìn Diệp Phàm, giống như đứa trẻ đang chờ chia phần trong nhà trẻ.
- Hơn nữa, cha cháu cũng ra thông điệp cuối cùng, nếu năm nay không đạt yêu cầu của Báo Săn, cháu phải về địa phương.
- Đây cũng là vấn đề
Diệp Phàm lâm vào trầm tư, thật lâu sau, nhìn Thiết Phi Hổ một cái, cười nói:
- Quay về địa phương cũng không tồi mà, cậu định làm gì?
- Cháu chưa nghĩ ra, cũng không phải không nghĩ đến việc quay về địa phương, chính là giọng điệu này không nuốt được. Người ta sẽ nói là cháu bị Báo Săn đá đi. Nếu công lực có thể nâng lên, cho dù là quay về địa phương cũng được nở mày nở mặt,
Thiết Phi Hổ đột nhiên đứng lên, hét lên một tiếng, sợ đến mức một đôi tình nhân đang đi qua vội vàng nghiêng mình đi qua, đi xa rồi còn trừng mắt nhìn Thiết Phi Hổ, tưởng mình gặp người du thủ du thực.
- Nhìn cái gì mà nhìn, muốn đánh phải không?
Thiết Phi Hổ hét lên một tiếng nữa, đá một chiếc hộp trên mặt đất đi.
- Quân nhân cái nỗi gì chứ, lưu manh thì có ấy.
Phía xa người thanh niên ôm bạn gái nói thầm một câu, không ngờ bị Thiết Phi Hổ nghe thấy được, một bước ngang sang bên cạnh, định đánh người.
- Quay lại, đủ chưa hả, một chút dáng vẻ cũng không có.
Diệp Phàm hừ một tiếp. Chân Thiết Phi Hổ đang trên không trung vội dừng lại, đương nhiên, người thanh niên kia cũng bị bạn gái kéo lại.
- Đi lên xe.
Hai người nhằm thẳng nhà họ Diệp ở Sở Thiên mà đi.
- Sân thật lớn, không thể tưởng tượng được chú Diệp lại nhiều tiền như vậy
Khi đi trên đường núi Thiết Phi Hổ không ngừng trầm trồ, hơn nữa, giọng rất kỳ lạ, xem ra nghĩ Diệp Phàm là tham quan ô lại.
- Nhớ kỹ, cậu là người thứ hai tôi đưa đến đây, tuyệt đối thể cho bất cứ kẻ nào biết. Chính chú cậu cũng không biết tôi đang ở đây, có thể làm được không?
Vẻ mặt Diệp Phàm rất nghiêm trọng, giống như oai phong dặn dò.
- Đánh chết cũng không nói, kể cả là cha cháu.
Thiết Phi Hổ không ngờ chào theo nghi thức quân đội nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong lòng cũng thầm nghĩ "Chú Diệp trẻ tuổi như vậy, không ngờ có tòa nhà cổ, chẳng lẽ chú ấy là tham quan hay sao. Nghe nói hắn chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện, hiện tại vừa mới được thăng chức Chủ tịch huyện, một phó chủ tịch huyện có thể có được tòa nhà mười mấy triệu, thật có bản lính. Điều này nếu cho cha mình biết, chắc sẽ đưa ra xử. Tuy nhiên, có lẽ chú ấy kiếm tiền từ đường khác…"
- Ha ha, có phải thấy tôi là đại tham quan?
Diệp Phàm đương nhiên cũng cảm nhận được sự nghi ngờ của cậu nhóc này, rõ ràng phải làm rõ, nếu không, trong lòng cậu nhóc này không chừng sẽ oán thầm mình.
- Ha ha, tham cũng không việc gì, cháu sẽ không nói. Dù sao Trung Quốc chúng ta có mấy cán bộ không tham, chỉ có điều tham nhiều hay ít, có biểu hiện ra hay không thôi
Thiết Phi Hổ đưa mắt nhìn.
- Ha ha, việc này là do lúc tôi còn là một Phó chủ tịch thị trấn, dùng thảo dược cứu con của một ông chủ Hồng Kông nên ông ta tặng cho. Nếu không, tôi tham nhũng lấy toàn bộ huyện Ngư Dương, cũng không thể làm được tòa nhà này. Còn nói đến tham nhũng, quả thật trong cán bộ Đảng của chúng ta có rất nhiều tham quan, nhưng cũng có nhiều người giống như cha cậu vậy, là quan thanh liêm
- Cháu hiểu rồi, nước quá trong sẽ không có cá. Toàn bộ là quan chức thanh liêm thì cha cháu sẽ thất nghiệp. Tuy nhiên cha cháu thường than "Tiền lương công chức thật sự rất thấp, cán bộ có danh nghĩa là công bộc của người dân nhưng dù sao họ cũng là cán bộ, sao có thể yêu cầu họ có cuộc sống bình thường như dân chúng được.
Nói một cách đơn giản khác, thì người dân bình thường thì hút loại thuốc lá Đại Tiền Môn chỉ hơn một tệ, giờ bảo một thư ký của Chủ tịch huyện hút loại thuốc này thì tự nhiên người ta sẽ cảm thấy bị mất giá trị..
Để khỏi bị mất giá trị, thì người ta sẽ chọn loại thuốc xịn hơn. Thuốc xịn thì tự nhiên có người đến biếu.
Người ta đến tặng đồ tốt cho anh, thì đương nhiên anh cũng phải giúp người ta một việc. Dần dần thì thành vấn đề lớn rồi.
Vả lại, cho dù anh muốn hút loại thuốc rẻ tiền Đại Tiền Môn, nhưng cấp trên của anh, cấp dưới của anh người ta đều hút Phù Dung Vương. Người ta sẽ coi anh ra cái gì chứ?
Cho nên, như vậy trên dưới làm theo, người trước theo người sau. Anh không nghĩ đến việc tham nhũng thì cũng chỉ có thể theo dòng nước lớn, nếu không, anh chính là người ngoài cuộc, cuối cùng sẽ rơi vào hoàn cảnh người bị xa lánh, rơi ra khỏi vòng quay.
Vì không muốn để bị xa lánh, bị đẩy ra bên cạnh, anh buộc phải theo dòng lớn. Đây là chính là việc rất nhiều quan chức trước đó là quan thanh liêm nhưng sau đó trở thành quan chức tham nhũng, sau này bị xét xử thì hối không kịp.
Giống như cha cháu, người ta thường nói là khác người. Tuy nhiên, cha cháu cũng vẫn nhận một ít thuốc rượu mà bạn bè tặng.
Cán bộ Đảng mà đến cả thuốc hay rượu cũng không nhận cũng quá là không biết điều, có qua có lại thôi. Người thì dù sao cũng phải sống, nếu quá khác người thì sẽ thành biến dị, ha ha…
Đây là ngụy biện nhưng ngược lại cũng có điểm đúng, ngay cả Diệp Phàm nghĩ lại cũng thấy có vẻ đúng.
Sau khi kiểm tra tình hình kinh mạch của Thiết Phi Hổ cả nửa ngày Diệp Phàm không nói gì, sắc mặt rất nghiêm trọng. Cảm giác kinh mạch của cậu ta rất hẹp, làm cho hơi thở quá chậm, hoặc lúc nghiêm trọng con có hiện tượng tắc nghẽn, hèn gì không thể nhanh tăng tiến công lực.
May mắn Thiết Chiêm Hùng cũng hiểu được điểm này, nếu không, mạo muội sử dụng Lôi Âm Cửu Long Hoàn, như thế này bị viên thốc kích thích lao đến, giống như mãnh hổ xuống núi.
Kinh mạch toàn thân của cậu nhóc này bị phế đi, cuối cùng trở thành phế nhân, cái này rất bình thường. Đây là thể chất trời sinh, người bình thường đều có thể chất này.
Cho nên, Tổ đặc nhiệm A vẫn muốn bồi dưỡng một nhóm các cao thủ cho để làm lực lượng kế cận cho mình. Tuy nhiên, bởi vì tố chất trời sinh có hạn, Tổ đặc nhiệm A cũng chỉ có thể trách ông trời thích bông đùa.
Đương nhiên, xem ra ông trời cũng có suy nghĩ, cho nhiều các cao thủ thì thế giới sẽ loạn. Cho nên, lẽ trời tự nhiên không phải người có khả năng thay đổi, có thể thay đổi thì sẽ thành người thay đổi mệnh trời.
Tổ đặc nhiệm A của nhà nước cũng phải mất một phen suy nghĩ. Trong cả nước, thậm chí trên phạm vi cả thế giới đều tuyển người tốt, tuy nhiên kết quả thật là đáng thất vọng, trên cơ bản người có thể luyện đến tứ đẳng trở lên trong mấy chục ngàn người khó tuyển chọn một người.
Hơn nữa, một đất nước lớn như vậy, sao có thể biết ai tốt, ai kém. Điều này khá trừu tượng.
Tổ đặc nhiệm A đương nhiên nghĩ ra một số biện pháp, ví dụ như thông qua sát hạch thể lực, kiểm tra gì gì đó và kiểm chứng lại, nhưng cái này cũng chỉ là bên ngoài cho nên, nghiên cứu sinh lý là nhiệm vụ quan trọng của Tổ đặc nhiệm A.
Tổ Khoa học Năng lượng của nhà nước chính là làm việc này. Tuy nhiên, tiến triển rất chậm, hoặc là nói căn bản chưa có tiến triển gì. Nếu không, Lôi Âm Cửu Long Hoàn của Diệp Phàm bọn họ cũng sẽ không làm bảo bối.
Hơn nữa, chính vì sử dụng Lôi Âm Cửu Long Hoàn có rất nhiều hạn chế, công hiệu cũng không phải là rất lớn. Hơn nữa, không đạt tới độ thuần khiết. Vả lại, lôi âm cửu long hoàn cũng không có cách nào tăng sản lượng, ngay cả Diệp Phàm bây giờ cũng không tìm được cho mình một viên.
Bởi vì chế ra viên thuốc này cần trời đất nhân hòa. Các loại thảo dược đều cần vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm. Xem ra trên toàn thế giới cũng không tìm thấy vài loại này.
Giống như Thái tuế từ trong cổ mộ triều Đường, tổ đặc nhiệm A lớn như vậy mà không tìm thấy loại dược liệu này, đừng nói đến người thường.
Cho nên, với người có thể chất bình thường, luyện một trăm năm khó đạt đến tứ đẳng. Hơn nữa, bồi dưỡng một cao thủ, tốn ít nhiều sức lực, vật lực và tài lực. Một cao thủ tứ đẳng, xem ra đều dùng vàng đôi đi ra, không thể so sánh với đào tạo một phi công.
Gần đây nghe nói, Tổ đặc nhiệm A cũng muốn mở rộng, thay thế các thành viên thương vong, ban đầu 50 người, rồi còn 45 người, năm người kia chết hai, bị thương nặng ba người.
Trong đó có một người bị thương nghiêm trọng, toàn thân tê liệt. Hai người khác công lực khó khôi phục lại tới hàng nhị đặng, chỉ có thể trở thành quân nhân bình thường, hoặc trở về địa phương công tác.
Mặc dù là như vậy, tổ đặc nhiệm A cũng không muốn giảm yêu cầu, muốn trở thành thành viên chính thức của tổ đặc nhiệm A, có một chỉ tiêu cứng nhắc là võ thuật phải đạt đến bậc tứ đẳng, cho nên, Tề Thiên bây giờ còn chưa đạt được, chỉ có thể là đội viên dự bị.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 755: Không tiếp cận được với bố thì tiếp cận với con
9.2/10 từ 43 lượt.