Quan Thuật
Chương 741: Súng tự động đấu với súng lục
- Chúng ta mắng đám con cháu nhà rùa, thằng nhóc, còn chơi súng cơ à, chúng ta cũng có.
Lô Vĩ quát, giơ giơ nắm tay lên.
Hạ Hải Vĩ mắt nhướng lên, vừa phất tay, thân thủ phặt phặt một tiếng, súng của đám cảnh sát hình sự sẵn sàng trên tay, tuy nhiên, lão Hạ liền dừng tay, bọn họ chỉ cầm súng chứ không chỉa vào Tạ Khai Lâm.
Hạ Hải Vĩ đương nhiên cũng có sự e dè, nếu thật sự đấu súng, hai bên nã đạn lẫn nhau thì mệt.
- Dám chơi súng cùng anh em trong đoàn quân số 2 chúng ta, ha ha ha...
Gã đàn ông cười điên cuồng, vài binh sĩ đến cùng gã lúc này tay cũng cầm sẵn súng, chuẩn bị ở tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể công kích, không khí trở nên khẩn trương, kỳ thật mỗi người đều cảm thấy như nghẹt thở.
Tạ Khai Lâm ra vẻ điềm tĩnh, trừng mắt, cười lạnh nói:
- Thằng nào chơi súng mà gặp lão tổ tông đây, chỉ mấy cây súng quèn mà cũng dám lấy ra khoe khoang nữa.
Lão Tạ cười, tiện tay từ trong thùng xe lấy ra cây súng.
Gã lính cao to đón nhận, lên đạn lạch cạch một tiếng, miệng súng tự động đen ngòm nhắm vào Lô Vĩ và Hạ Hải Vĩ mà chĩa.
Lão Hạ mắt chớp liên hồi, thầm nghĩ thật sự gặp đại loạn rồi. Miệng la lớn:
- Sư trưởng Tạ, mau buông súng, ông làm thế là phạm pháp đó?
Lão Hạ vừa nói dứt câu, toàn bộ cảnh sát hình sự đều thu súng về. Giằng co với miệng súng trong khoảng cách gần, rõ ràng là đưa đồ ăn đến miệng người rồi, chuyện không hay chút nào.
- Pháp với chả luật, mau cút đi, bằng không...
Tạ Khai Lâm uy hiếp.
- Cút con mẹ mày, có bản lĩnh thì nả súng thử xem, mình đồng da sắt đây này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lô Vĩ phỏng chừng thằng nhãi này không dám nổ súng, lạnh giọng quát, kỳ thật thằng nhãi này đã sớm chuẩn bị, nếu đối phương nổ súng thật thì thằng nhãi này hẳn cũng kịp thời bắn trả, họng súng giờ phút này hướng lên bầu trời, mà không chĩa vào bọn họ.
"Tạch tạch tạch..."
Âm thanh chói tai khiến cho người ta dựng tóc gáy rốt cục cũng vang lên, từ miệng súng tự động phun ra một tia lửa đặc biệt chói mắt. Bên này Hạ Hải Vĩ hét lớn khi nghe tiếng súng:
- Mau nằm xuống.
Lô Vĩ né vào một tảng đá, tim đập thình thịch.
May mà, tên lính kia chỉ bắn chỉ thiên mấy phát rồi ngưng không bắn nữa, Tạ Khai Lâm mặt đắc ý cười lạnh, hồn nhiên coi như không có gì quan trọng.
Đám người Lão Hạ lập tức lui vào bên trong, nấp sau tảng đá lớn dùng để yểm hộ, hô lớn:
- Sư trưởng Tạ, ông làm vậy là phạm tội, ông cứ chờ bị tước mũ quan đi, muốn xông vào thì chúng ta cứ sống chết một trận thử xem.
Lời vừa nói dứt, lập tức quay ra sau nhìn những cảnh sát hình sự có vũ trang hô:
- Lập tức dàn thành súng trận, dùng công sự che chắn yểm hộ, nếu ai dám tiến vào, lập tức nổ súng, mặc kệ là ai, cứ nổ súng.
Sau những tiếng vang, súng trường, súng lục toàn bộ nhắm vào Tạ Khai Lâm mà chĩa.
5 giờ sáng, Hạ Hải Vĩ và Lô Vĩ bên kia truyền đến tin tức tốt lành, nói là Tạ Khai Lâm thật sự phát hỏa, không ngờ lại bắn chỉ thiên, súng dùng để bắn chính là súng tự động, có lực sát thương khá lớn.
Lô Vĩ tất nhiên là cố thủ, không lâu sau Hạ Hải Vĩ nhận được mệnh lệnh truyền đạt từ tỉnh, là lệnh rút lui, cho nên, quyền kiểm soát Vũ Nguyệt sơn trang được trả lại cho Tạ Khai Lâm.
Ngày hôm sau vào lúc hơn năm giờ chiều.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô vừa tuần tra thành phố Phúc Xuân về, bước vào phòng, vô tình phát hiện ra một túi văn kiện.
Sau một hồi kiểm tra không phát hiện có gì dị thường, liền mở ra xem, bên trong là một băng ghi hình, còn có một xấp tư liệu, cùng tin tức của báo đô thị Giang Nam—— Bí thư huyện ủy chơi gái, Trưởng ban chỉ huy Quân sự là tú bà. Tiêu đề bắt mắt giật gân lập tức khiến Trưởng ban thư ký Lô tròn mắt.
Xem xong băng ghi hình, Trưởng ban thư ký Lô gọi điện thoại cho Lô Vĩ, sau khi xác minh tình hình thì lâm vào trạng thái suy tư.
- Báo cáo hay là không báo cáo?
Lô Minh Châu cảm thấy khó xử.
Tất cả các trang báo ở Giang Nam đều đã đưa tin, xem ra, việc này muốn ém cũng ém không được. Nếu không báo lên trên, không biết Bí thư Tỉnh ủy Quách sẽ nghĩ như thế nào, đã phái cô đến các thành phố dò xét, Ngư Dương gần trong gang tấc, xảy ra chuyện lớn như vậy sao có thể mắt điếc tai ngơ, báo chí đều đưa tin, cô còn không hé răng, đây rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm, dối trên lừa dưới.
Còn như báo lên trên thì phỏng chừng Ngư Dương thậm chí là thành phố Mặc Hương cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ sẽ khiến cho bên trong thể chế biến động.
Lô Minh Châu cũng rất rõ, nhân vật số một của thành phố Mặc Hương là Chu Càn Dương rõ ràng sẽ cử Chủ tịch tỉnh Chu chống đỡ.
Quách Phác Dương nhân vật Tỉnh ủy số 1 sau khi tới Nam Phúc, thời gian trước đã bắt đầu xuống tay với ủy viên thường vụ, gõ cửa tìm tới Hứa Vạn Sơn.
Chuyện lần này nếu một khi báo lên trên, phỏng chừng sẽ có một loạt các sự kiện xảy ra, tuy nhiên, lần này khẳng định xui xẻo nhất chính là Chu Càn Dương của thành phố Mặc Hương.
Với Lô Minh Châu, bây giờ còn chưa rõ phải nghiêng về bên nào, báo lên thì khẳng định sẽ bị Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm hận thấu xương. Người ta sẽ không nghĩ cô giả ngu hay thật sự thông minh, mà sẽ cho rằng cô có dụng tâm khác.
Hơn nữa việc này còn liên lụy Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Mã Quốc Chính, nếu không có chỉ thị của y phỏng chừng chuyện Ngư Dương sớm đã ầm ĩ ngất trời. Y là người đóng nắp, mình lại là người mở nắp, vô ý đắc tội y với mình cũng không có lợi, vô tình Lô gia lại có thêm một cường địch.
Lô Minh Châu sau khi gọi một loạt điện thoại liền quyết định lập tức chạy về tỉnh thành.
10 giờ sáng hôm sau, băng ghi hình, tư liệu mà Lô Minh Châu có trong tay toàn bộ được đặt ở trên bàn của Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương.
Quách Phác Dương vóc người trung bình, không cao lớn mà vừa phải. Trên mặt luôn có chút lành lạnh, vô cảm, lòng dạ sâu cạn khó đoán, người bình thường khó mà nhìn ra trên mặt y đang nghĩ gì.
Lô Minh Châu tuyệt không dám khinh thị y. Y có thể ngồi vào vị trí của ngày hôm nay thì con người y cũng không đơn giản. Chức vị này, thời cổ đại, ngang tầm với chức quan tuần phủ, quan lớn nhị phẩm.
Kinh tế Tỉnh Nam Phúc cùng các chỉ tiêu hạng mục đều xếp thứ 6 cả nước, ở Hoa Hạ mà nói, thì nó là một tỉnh lớn, một tỉnh rất có phân lượng, rất có sức ảnh hưởng.
Hơn nữa, vị trí địa lý của Nam Phúc lại thuộc nơi đầu sóng ngọn gió, quốc gia chẳng những trang bị hoàn hảo trên phương diện bố phòng binh lực, hơn nữa về phát triển kinh tế vùng duyên hải cũng tận sức lực ủng hộ. các thành phố như Thương Hải, Tuyền Hưng cũng giống Nam Phúc, rất có phân lượng, được thế giới biết đến.
Lô Minh Châu mới ra khỏi, bên trong tiếng Quách Phác Dương vọng ra:
- Kêu Chủ nhiệm Mã lại đây một chút.
Mã Quốc Chính có chút lo ngại, phỏng chừng mơ hồ có thể đoán được. Lô Minh Châu trở lại tỉnh thành tuy nói là vào buổi tối, nhưng hiện tại cô ta qua văn phòng Tỉnh ủy, điều này không qua mặt được Mã Quốc Chính.
Là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, Lô Minh Châu lại mới từ Ngư Dương trở về, hơn nữa chưa tuần tra xong đã trở về, cho thấy trên đường khẳng định đã xảy ra chuyện lớn, bằng không cô ta sao lại tự mình về gấp như thế.
Mà mấy ngày nay cô tuần tra tại Ngư Dương và Phúc Xuân của thành phố Mặc Hương, vừa lúc Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia ở Ngư Dương lại xảy ra sự cố, như vậy cho thấy, là trên tay cô ta có tám phần nắm chắc.
Việc này phỏng chừng có liên quan với Tạ gia ở Ngư Dương, Mã Quốc Chính trên mặt tuy không có biểu hiện gì, kỳ thật trong tận đáy lòng đã sớm nổi sóng, một chút hối hận tận dưới đáy lòng như quanh quẩn thật lâu, khó có thể mà tiêu tan.
"Ôi... Lão Tần ơi lão Tần, tôi bị bạn học cũ là ông hại chết rồi. Vụ án của Tạ gia có đề cập đến thuốc phiện, tuy nói không phải là đặc biệt nghiêm trọng. Nhưng hiện tại rõ ràng là có người muốn nhân việc này mà làm lớn chuyện. Việc này tính chất biến đổi, trở nên phức tạp. Lại thêm một Bí thư huyện ủy chơi gái, việc này thật là..."
Mã Quốc Chính gồng mình bước vào phòng của Bí thư Quách. Mắt liếc nhìn băng ghi hình và tư liệu trên bàn, trong lòng có cảm giác rất khó tả.
- Tự xem đi lão Mã.
Quách Phác Dương mặt vô cảm nói.
Xem xong hồ sơ, băng ghi hình và tang vật. Mã Quốc Chính khóe miệng co giật, nói:
- Bí thư Quách, việc này tôi yêu cầu tổ chức xử phạt, tôi không làm tròn vai trò chức trách lãnh đạo. Vốn tưởng rằng chỉ có mỗi chuyện chơi gái nhỏ nhặt, không ngờ bên trong còn liên quan đến nhiều thứ.
- Lão Mã ơi, chơi gái tuy nói chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ông là Đảng viên lão thành, chẳng lẽ còn không biết trong đó lợi hại ra sao?
Một bí thư Huyện ủy chơi gái, kỹ viện lại do Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện mở. Thời cổ đại gọi đó là gì, kêu là tú bà, giờ không ngờ còn bán cả thuốc phiện.
Việc này báo của Giang Nam đều đưa tin ra ngoài, nhưng chính phủ của chúng ta, bộ phận công an chấp pháp của chúng ta đều đi đâu cả rồi?
Bọn họ cuối cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ từ dưới lên trên đều che đậy cả sao? Che được sao?
Lão Mã, quần chúng tinh mắt lắm. Chúng ta có vài cán bộ, khi xảy ra chuyện việc đầu tiên nghĩ đến không phải là tự mình kiểm điểm, mà vắt hết óc nghĩ biện pháp đem chuyện xấu che lấp đi, cứ thế lâu ngày thành ra căn bênh ác tính...
Đương nhiên, lão Mã ông làm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, cả tỉnh lớn như vậy, có rất nhiều việc có cố cũng không quản hết.
Những chuyện này, đều là một số cán bộ cá biệt phía dưới không làm tròn chức trách, nghĩ là dựa vào chính mình có thể một tay che trời.
Xứ Hoa Hạ này, vẫn là thiên hạ của đảng, không phải vương triều của bất cứ ai, việc này, ông lập tức...
Quách Phác Dương lời nói có chút thấm thía, khi thì xúc động, khi thì sầu lo.
Cuối cùng vỗ bàn, nói:
- Nghiêm túc xử lý lập tức điều tra.
- Vâng, Bí thư Quách, tôi lập tức xử lý việc này.
Mã Quốc Chính lập tức thẳng lưng lên, trả lời.
- Đúng rồi, bên trong dường như có nói liên quan đến một số đồng chí trong quân đội, gọi là đại tá Tạ Khai Lâm gì đó, không ngờ lại tấn công sở tỉnh và bao vây phong tỏa huyện Ngư Dương.
Ông đi kiểm chứng một chút, nếu là thật có liên quan, thì chuyển tài liệu tới tư lệnh Trấn, thỉnh cầu ông ta hiệp trợ, chuyển giao cho các cơ quan có liên quan của vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu.
Tuy nhiên, lão Mã này, thủ hạ của ông cũng rất đáng nể, giống như Hạ Hải Vĩ, Lô Vĩ hai đồng chí này rất được đấy.
Ý chí kiên định, không sợ người khác uy hiếp. Đối mặt với súng tự động cũng dám giữ vững trận địa. Ai dám nói ngành công an cảnh sát là bất tài, đây là khí chất nam nhi, không thua kém các dũng sĩ anh dũng trong quân đội.
Không đơn giản chỉ có dũng khí.
Nên khen thưởng thì khen thưởng, nên phạt thì cũng kiên quyết trừng phạt.
Quan Thuật
Lô Vĩ quát, giơ giơ nắm tay lên.
Hạ Hải Vĩ mắt nhướng lên, vừa phất tay, thân thủ phặt phặt một tiếng, súng của đám cảnh sát hình sự sẵn sàng trên tay, tuy nhiên, lão Hạ liền dừng tay, bọn họ chỉ cầm súng chứ không chỉa vào Tạ Khai Lâm.
Hạ Hải Vĩ đương nhiên cũng có sự e dè, nếu thật sự đấu súng, hai bên nã đạn lẫn nhau thì mệt.
- Dám chơi súng cùng anh em trong đoàn quân số 2 chúng ta, ha ha ha...
Gã đàn ông cười điên cuồng, vài binh sĩ đến cùng gã lúc này tay cũng cầm sẵn súng, chuẩn bị ở tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể công kích, không khí trở nên khẩn trương, kỳ thật mỗi người đều cảm thấy như nghẹt thở.
Tạ Khai Lâm ra vẻ điềm tĩnh, trừng mắt, cười lạnh nói:
- Thằng nào chơi súng mà gặp lão tổ tông đây, chỉ mấy cây súng quèn mà cũng dám lấy ra khoe khoang nữa.
Lão Tạ cười, tiện tay từ trong thùng xe lấy ra cây súng.
Gã lính cao to đón nhận, lên đạn lạch cạch một tiếng, miệng súng tự động đen ngòm nhắm vào Lô Vĩ và Hạ Hải Vĩ mà chĩa.
Lão Hạ mắt chớp liên hồi, thầm nghĩ thật sự gặp đại loạn rồi. Miệng la lớn:
- Sư trưởng Tạ, mau buông súng, ông làm thế là phạm pháp đó?
Lão Hạ vừa nói dứt câu, toàn bộ cảnh sát hình sự đều thu súng về. Giằng co với miệng súng trong khoảng cách gần, rõ ràng là đưa đồ ăn đến miệng người rồi, chuyện không hay chút nào.
- Pháp với chả luật, mau cút đi, bằng không...
Tạ Khai Lâm uy hiếp.
- Cút con mẹ mày, có bản lĩnh thì nả súng thử xem, mình đồng da sắt đây này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lô Vĩ phỏng chừng thằng nhãi này không dám nổ súng, lạnh giọng quát, kỳ thật thằng nhãi này đã sớm chuẩn bị, nếu đối phương nổ súng thật thì thằng nhãi này hẳn cũng kịp thời bắn trả, họng súng giờ phút này hướng lên bầu trời, mà không chĩa vào bọn họ.
"Tạch tạch tạch..."
Âm thanh chói tai khiến cho người ta dựng tóc gáy rốt cục cũng vang lên, từ miệng súng tự động phun ra một tia lửa đặc biệt chói mắt. Bên này Hạ Hải Vĩ hét lớn khi nghe tiếng súng:
- Mau nằm xuống.
Lô Vĩ né vào một tảng đá, tim đập thình thịch.
May mà, tên lính kia chỉ bắn chỉ thiên mấy phát rồi ngưng không bắn nữa, Tạ Khai Lâm mặt đắc ý cười lạnh, hồn nhiên coi như không có gì quan trọng.
Đám người Lão Hạ lập tức lui vào bên trong, nấp sau tảng đá lớn dùng để yểm hộ, hô lớn:
- Sư trưởng Tạ, ông làm vậy là phạm tội, ông cứ chờ bị tước mũ quan đi, muốn xông vào thì chúng ta cứ sống chết một trận thử xem.
Lời vừa nói dứt, lập tức quay ra sau nhìn những cảnh sát hình sự có vũ trang hô:
- Lập tức dàn thành súng trận, dùng công sự che chắn yểm hộ, nếu ai dám tiến vào, lập tức nổ súng, mặc kệ là ai, cứ nổ súng.
Sau những tiếng vang, súng trường, súng lục toàn bộ nhắm vào Tạ Khai Lâm mà chĩa.
5 giờ sáng, Hạ Hải Vĩ và Lô Vĩ bên kia truyền đến tin tức tốt lành, nói là Tạ Khai Lâm thật sự phát hỏa, không ngờ lại bắn chỉ thiên, súng dùng để bắn chính là súng tự động, có lực sát thương khá lớn.
Lô Vĩ tất nhiên là cố thủ, không lâu sau Hạ Hải Vĩ nhận được mệnh lệnh truyền đạt từ tỉnh, là lệnh rút lui, cho nên, quyền kiểm soát Vũ Nguyệt sơn trang được trả lại cho Tạ Khai Lâm.
Ngày hôm sau vào lúc hơn năm giờ chiều.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô vừa tuần tra thành phố Phúc Xuân về, bước vào phòng, vô tình phát hiện ra một túi văn kiện.
Sau một hồi kiểm tra không phát hiện có gì dị thường, liền mở ra xem, bên trong là một băng ghi hình, còn có một xấp tư liệu, cùng tin tức của báo đô thị Giang Nam—— Bí thư huyện ủy chơi gái, Trưởng ban chỉ huy Quân sự là tú bà. Tiêu đề bắt mắt giật gân lập tức khiến Trưởng ban thư ký Lô tròn mắt.
Xem xong băng ghi hình, Trưởng ban thư ký Lô gọi điện thoại cho Lô Vĩ, sau khi xác minh tình hình thì lâm vào trạng thái suy tư.
- Báo cáo hay là không báo cáo?
Lô Minh Châu cảm thấy khó xử.
Tất cả các trang báo ở Giang Nam đều đã đưa tin, xem ra, việc này muốn ém cũng ém không được. Nếu không báo lên trên, không biết Bí thư Tỉnh ủy Quách sẽ nghĩ như thế nào, đã phái cô đến các thành phố dò xét, Ngư Dương gần trong gang tấc, xảy ra chuyện lớn như vậy sao có thể mắt điếc tai ngơ, báo chí đều đưa tin, cô còn không hé răng, đây rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm, dối trên lừa dưới.
Còn như báo lên trên thì phỏng chừng Ngư Dương thậm chí là thành phố Mặc Hương cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ sẽ khiến cho bên trong thể chế biến động.
Lô Minh Châu cũng rất rõ, nhân vật số một của thành phố Mặc Hương là Chu Càn Dương rõ ràng sẽ cử Chủ tịch tỉnh Chu chống đỡ.
Quách Phác Dương nhân vật Tỉnh ủy số 1 sau khi tới Nam Phúc, thời gian trước đã bắt đầu xuống tay với ủy viên thường vụ, gõ cửa tìm tới Hứa Vạn Sơn.
Chuyện lần này nếu một khi báo lên trên, phỏng chừng sẽ có một loạt các sự kiện xảy ra, tuy nhiên, lần này khẳng định xui xẻo nhất chính là Chu Càn Dương của thành phố Mặc Hương.
Với Lô Minh Châu, bây giờ còn chưa rõ phải nghiêng về bên nào, báo lên thì khẳng định sẽ bị Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm hận thấu xương. Người ta sẽ không nghĩ cô giả ngu hay thật sự thông minh, mà sẽ cho rằng cô có dụng tâm khác.
Hơn nữa việc này còn liên lụy Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Mã Quốc Chính, nếu không có chỉ thị của y phỏng chừng chuyện Ngư Dương sớm đã ầm ĩ ngất trời. Y là người đóng nắp, mình lại là người mở nắp, vô ý đắc tội y với mình cũng không có lợi, vô tình Lô gia lại có thêm một cường địch.
Lô Minh Châu sau khi gọi một loạt điện thoại liền quyết định lập tức chạy về tỉnh thành.
10 giờ sáng hôm sau, băng ghi hình, tư liệu mà Lô Minh Châu có trong tay toàn bộ được đặt ở trên bàn của Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương.
Quách Phác Dương vóc người trung bình, không cao lớn mà vừa phải. Trên mặt luôn có chút lành lạnh, vô cảm, lòng dạ sâu cạn khó đoán, người bình thường khó mà nhìn ra trên mặt y đang nghĩ gì.
Lô Minh Châu tuyệt không dám khinh thị y. Y có thể ngồi vào vị trí của ngày hôm nay thì con người y cũng không đơn giản. Chức vị này, thời cổ đại, ngang tầm với chức quan tuần phủ, quan lớn nhị phẩm.
Kinh tế Tỉnh Nam Phúc cùng các chỉ tiêu hạng mục đều xếp thứ 6 cả nước, ở Hoa Hạ mà nói, thì nó là một tỉnh lớn, một tỉnh rất có phân lượng, rất có sức ảnh hưởng.
Hơn nữa, vị trí địa lý của Nam Phúc lại thuộc nơi đầu sóng ngọn gió, quốc gia chẳng những trang bị hoàn hảo trên phương diện bố phòng binh lực, hơn nữa về phát triển kinh tế vùng duyên hải cũng tận sức lực ủng hộ. các thành phố như Thương Hải, Tuyền Hưng cũng giống Nam Phúc, rất có phân lượng, được thế giới biết đến.
Lô Minh Châu mới ra khỏi, bên trong tiếng Quách Phác Dương vọng ra:
- Kêu Chủ nhiệm Mã lại đây một chút.
Mã Quốc Chính có chút lo ngại, phỏng chừng mơ hồ có thể đoán được. Lô Minh Châu trở lại tỉnh thành tuy nói là vào buổi tối, nhưng hiện tại cô ta qua văn phòng Tỉnh ủy, điều này không qua mặt được Mã Quốc Chính.
Là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, Lô Minh Châu lại mới từ Ngư Dương trở về, hơn nữa chưa tuần tra xong đã trở về, cho thấy trên đường khẳng định đã xảy ra chuyện lớn, bằng không cô ta sao lại tự mình về gấp như thế.
Mà mấy ngày nay cô tuần tra tại Ngư Dương và Phúc Xuân của thành phố Mặc Hương, vừa lúc Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia ở Ngư Dương lại xảy ra sự cố, như vậy cho thấy, là trên tay cô ta có tám phần nắm chắc.
Việc này phỏng chừng có liên quan với Tạ gia ở Ngư Dương, Mã Quốc Chính trên mặt tuy không có biểu hiện gì, kỳ thật trong tận đáy lòng đã sớm nổi sóng, một chút hối hận tận dưới đáy lòng như quanh quẩn thật lâu, khó có thể mà tiêu tan.
"Ôi... Lão Tần ơi lão Tần, tôi bị bạn học cũ là ông hại chết rồi. Vụ án của Tạ gia có đề cập đến thuốc phiện, tuy nói không phải là đặc biệt nghiêm trọng. Nhưng hiện tại rõ ràng là có người muốn nhân việc này mà làm lớn chuyện. Việc này tính chất biến đổi, trở nên phức tạp. Lại thêm một Bí thư huyện ủy chơi gái, việc này thật là..."
Mã Quốc Chính gồng mình bước vào phòng của Bí thư Quách. Mắt liếc nhìn băng ghi hình và tư liệu trên bàn, trong lòng có cảm giác rất khó tả.
- Tự xem đi lão Mã.
Quách Phác Dương mặt vô cảm nói.
Xem xong hồ sơ, băng ghi hình và tang vật. Mã Quốc Chính khóe miệng co giật, nói:
- Bí thư Quách, việc này tôi yêu cầu tổ chức xử phạt, tôi không làm tròn vai trò chức trách lãnh đạo. Vốn tưởng rằng chỉ có mỗi chuyện chơi gái nhỏ nhặt, không ngờ bên trong còn liên quan đến nhiều thứ.
- Lão Mã ơi, chơi gái tuy nói chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ông là Đảng viên lão thành, chẳng lẽ còn không biết trong đó lợi hại ra sao?
Một bí thư Huyện ủy chơi gái, kỹ viện lại do Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện mở. Thời cổ đại gọi đó là gì, kêu là tú bà, giờ không ngờ còn bán cả thuốc phiện.
Việc này báo của Giang Nam đều đưa tin ra ngoài, nhưng chính phủ của chúng ta, bộ phận công an chấp pháp của chúng ta đều đi đâu cả rồi?
Bọn họ cuối cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ từ dưới lên trên đều che đậy cả sao? Che được sao?
Lão Mã, quần chúng tinh mắt lắm. Chúng ta có vài cán bộ, khi xảy ra chuyện việc đầu tiên nghĩ đến không phải là tự mình kiểm điểm, mà vắt hết óc nghĩ biện pháp đem chuyện xấu che lấp đi, cứ thế lâu ngày thành ra căn bênh ác tính...
Đương nhiên, lão Mã ông làm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, cả tỉnh lớn như vậy, có rất nhiều việc có cố cũng không quản hết.
Những chuyện này, đều là một số cán bộ cá biệt phía dưới không làm tròn chức trách, nghĩ là dựa vào chính mình có thể một tay che trời.
Xứ Hoa Hạ này, vẫn là thiên hạ của đảng, không phải vương triều của bất cứ ai, việc này, ông lập tức...
Quách Phác Dương lời nói có chút thấm thía, khi thì xúc động, khi thì sầu lo.
Cuối cùng vỗ bàn, nói:
- Nghiêm túc xử lý lập tức điều tra.
- Vâng, Bí thư Quách, tôi lập tức xử lý việc này.
Mã Quốc Chính lập tức thẳng lưng lên, trả lời.
- Đúng rồi, bên trong dường như có nói liên quan đến một số đồng chí trong quân đội, gọi là đại tá Tạ Khai Lâm gì đó, không ngờ lại tấn công sở tỉnh và bao vây phong tỏa huyện Ngư Dương.
Ông đi kiểm chứng một chút, nếu là thật có liên quan, thì chuyển tài liệu tới tư lệnh Trấn, thỉnh cầu ông ta hiệp trợ, chuyển giao cho các cơ quan có liên quan của vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu.
Tuy nhiên, lão Mã này, thủ hạ của ông cũng rất đáng nể, giống như Hạ Hải Vĩ, Lô Vĩ hai đồng chí này rất được đấy.
Ý chí kiên định, không sợ người khác uy hiếp. Đối mặt với súng tự động cũng dám giữ vững trận địa. Ai dám nói ngành công an cảnh sát là bất tài, đây là khí chất nam nhi, không thua kém các dũng sĩ anh dũng trong quân đội.
Không đơn giản chỉ có dũng khí.
Nên khen thưởng thì khen thưởng, nên phạt thì cũng kiên quyết trừng phạt.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 741: Súng tự động đấu với súng lục
9.2/10 từ 43 lượt.