Quan Thuật
Chương 732: Gậy ông đập lưng ông
Một người đàn ông ngực trần, phỏng chừng là bởi vì vị cay của nước lẩu, áo đều ném sang một bên. Một bên hít hà, lớn tiếng mút từng sợi mì một vào miệng, vừa cười nói:
- Trương ca, gần đây có đi Vũ Nguyệt sơn trang không?
- Không đi, chỗ đó mắc quá, đi chỗ đó, một lần giao dịch của ông đây chẳng khác nào làm công không. Lý ca, anh không phải cả ngày đều đi chứ?
Trương ca nhíu nhíu mày, bất chợt, gương mặt đổi thành vẻ mờ ám cười nham hiểm.
- Gần đây có hàng mới về.
Lý ca cười, rất đắc ý.
- Có phải từ Chiết Ninh chuyển qua hay không?
Trương ca vẻ mặt càng háo hức, quên cả cho mì vào miệng mà kẹp ở đũa.
- Nghe nói lần này Tạ gia vừa tuyển từ Thái Lan sang vài em, hiện vẫn còn trinh chưa cho ra giàng tiếp khách. Nghe dân trong giới nói giá của một em nếu không có 30 ngàn thì đừng mơ mộng nghĩ đến.
Lý ca húp một ngụm canh, thấp giọng cười nói.
- Ôi... Nghe mà mắt thèm, 30 ngàn, mắc quá, lũ đàn bà đó cũng đâu phải được làm từ vàng đâu, mẹ chứ, không có người quản, náo động cả Vũ Nguyệt sơn trang. Chỉ khiến kẻ nghèo chúng ta đây đỏ mắt đứng nhìn mà thèm. Gái Thái Lan, ông đây cả đời cũng chưa từng bao qua gái ngoại quốc. Lý ca, anh nói xem, gái Thái Lan và gái trong nước có gì khác nhau?
Trương ca có chút căm giận nói, mồ hôi tuôn ra khi nào cũng không biết
- Đích xác là rất mắc, tuy nhiên nếu nói muốn vào Vũ Nguyệt sơn trang, chính là tìm cái chết. Đừng nói phòng Công an huyện chúng ta không ai dám động vào, cho dù là thị cục có nghe nói đến Vũ Nguyệt sơn trang có người thường xuyên đến đó tìm mua vui. Cũng không dám động đến nữa là, hơn nữa, Tạ gia là ai, Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không phải là trụ cột chính của Tạ gia sao, trừ phi thị cục kia không cần đến mũ quan hiện tại nữa, khi đó sẽ khác.
Lý ca đắc ý nói.
- Quan và thổ phỉ là một nhà a, cái đạo lý này không sai tý nào. Ôi, chỗ đó mà chơi gái thì an toàn tuyệt đối, nghe nói là chưa từng có ai dám động vào.
Trương ca thở dài, tức giận chỉ biết cắm đầu vào trong bát mì trút giận.
- Đương nhiên, Vũ Nguyệt sơn trang, ai dám động. Huynh đệ ta đây chỉ có thể gom tiền, đêm nay chuẩn bị đi đến đó hưởng thụ cái náo nhiệt.
Lý ca ghé vào bên tai Trương ca nhỏ giọng nói.
- Tuyệt đối an toàn, Vũ Nguyệt sơn trang, có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, đúng là địa điểm tốt.
Lúc này, cách bàn có một người ăn mặc giản dị như nông dân, ở độ tuổi trung niên ngồi một bên húp mì, thoáng có chút suy nghĩ. "Có cần phải liên hệ bọn họ một chút hay không, cả lô những viên thuốc đến đó tiêu thụ nói không chừng nhờ đó phát tài cũng nên."
Buổi tối ngày 16 tháng 12.
Ở tầng một của Thủy Vân Cư, Huyện Ngư Dương.
- Vĩ ca, thằng nhóc kia còn chưa tiến vào Vũ Nguyệt sơn trang a.
Diệp Phàm có chút nóng nảy.
- Đừng nóng vội, tên kia khá sành sõi, hiện giờ chính là dò dẫm, phỏng chừng mai mốt gì y sẽ đi. Chuyện của cậu, Hạ ca nói ghánh là ghánh.
Hạ Hải Vĩ thật ra không vội, đúng là rất có tính nhẫn nại, sự cần thiết của dân trong nghề.
Có khi vì bắt giữ một tội phạm, phải mai phục tại một điểm, chờ đợi từ mấy tháng thậm chí đến một năm, hai năm cũng đều là có khả năng. Đương nhiên, phụ trách mai phục đều là những cảnh sát viên, giống như Hạ Hải Vĩ đây, cấp bậc cán bộ, chỉ cần ngẫu nhiên điều người đi thăm dò một chút là được.
- Tuy nhiên, cục trưởng huyện Lô của các chú người này không đơn giản, theo dõi tên này, người ta âm thầm theo sát, thế mà tên này hình như là một chút sai sót cũng không phát hiện ra. Nếu đổi lại là người của tỉnh, phỏng chừng sớm đã bị phát hiện.
- Ha hả...
Diệp Phàm chỉ cười không đáp, thầm nghĩ: Lô Vĩ người ta là ai, thân thủ thế nào, cao nhân tứ đẳng tam cấp. Võ Khinh Thân Đề Túng thuộc hàng cao thủ. Những người được gọi là cao thủ chỗ các anh ở tỉnh, có thể sánh cùng ông ta sao?
Chợt, Diệp Phàm giật mình, hỏi:
- Hạ ca, nói cho lão đệ biết, khi anh dùng hết sức lực ở chân của mình sức lực đó có đá bay một khối gạch xanh không?
- Một khối gạch xanh, ha hả a...
Hạ Hải Vĩ chỉ cười không đáp.
- Ý gì đây?
Bộ dáng Diệp Phàm có chút giống lão hòa thượng —— chỉ không sờ đầu.
- Diệp lão đệ, cậu quá coi thường Hạ ca rồi. Mấy năm trước, tôi vốn từ đội trinh sát đặc chủng chuyển đơn vị, trực tiếp được điều đến tỉnh.
- Đơn vị nào?
Diệp Phàm ngước mắt nhìn, cảm thấy lão Hạ có vẻ rất đắc ý, ở trong mắt Diệp Phàm hơi có cảm giác ếch ngồi đáy giếng.
Thằng nhãi này trong lòng âm thầm buồn cười, suy nghĩ nói: Anh thì trinh sát đặc chủng cái rắm, phỏng chừng đến tên quân binh Báo Săn kém cỏi nhất cũng chơi không nổi, còn huênh hoang. Xem ra, anh đấy, chưa thật sự gặp cao thủ, thế nên tầm mắt tự nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào một vùng nhỏ bé..."
- Báo Săn...
Hai chữ này mới từ miệng Hạ Hải Vĩ thốt ra, Diệp Phàm thất thanh kêu lên:
- Báo Săn
Trong lòng cũng thầm buồn cười, không thể tưởng được ở trong này cũng có thể gặp được Báo Săn, tên quân nhân xuất ngũ.
Thân thủ của Hạ Hải Vĩ ít nhất cũng là sơ bậc nhị đẳng. Điều kiện tuyển người của Báo Săn là khai nguyên giới nhị đẳng, điều kiện trúng tuyển của Tổ đặc nhiệm A là khai nguyên giới tứ đẳng, kém hai bậc. Thông thường bộ đội bình thường muốn làm lính trinh sát, bộ đội đặc chủng, giống đội quân mũi nhọn màu đỏ của quốc gia, thân thủ binh sĩ hình lưỡi liềm màu đỏ mà phù hợp với cảnh giới Quốc thuật lại thuộc đẳng cấp khác nữa.
- Sai lầm rồi ông em ơi, không phải Báo Săn, ôi tôi cũng muốn có mặt trong hàng ngũ Báo Săn, tuy nhiên người ta không xem trọng tôi. Lúc ấy bị Báo Săn gạt qua một bên, chỉ một lần đó, phối hợp bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Hải Vĩ đột nhiên giống như có chút mất mát, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Diệp Phàm có cảm giác buồn cười, kinh ngạc hỏi:
- Rốt cuộc sao lại thế?
- Đơn vị bộ đội chúng tôi lệ thuộc trực tiếp vào đặc chủng doanh Sơn Ưng của đệ nhất tập đoàn quân, khu Lĩnh Nam, lúc ấy Báo Săn đến nhận người, tôi cũng đi báo danh.
Điều kiện nào cũng đủ tư cách, thậm chí có thể nói là ưu tú. Cuối cùng sau một cuộc thi, thấy Báo Săn thiếu tá đưa ra một khối thanh thạch, cầm ở trong tay gõ choang choang, cười nói: "cậu có thể đá bể mấy khối thanh thạch xếp chồng lên nhau như vậy."
Tôi lúc này tỏ vẻ phỏng chừng hai khối.
Quan quân kia ánh mắt đột nhiên sáng ngời, xếp xong bảo tôi thử xem. Tôi dùng hết khí lực một cước đá xuống. Răng rắc một tiếng, chặt đứt một khối, khối còn lại phía dưới chỉ nứt ra một đường, không vỡ vụn.
Quan quân kia vẻ mặt thất vọng, sau còn cầm lấy khối thanh thạch không bị vỡ kia gõ gõ, bên trong còn vang ra âm thanh. Ôi...
Hạ Hải Vĩ thở dài.
Thằng nhãi này nghĩ miên man, miệng cười nói:
- Đáng tiếc, sức của đôi bàn chân của Hạ ca tuyệt không dưới 400 cân.
- Không chỉ thế thôi, tôi lúc ở trong bộ đội có thí nghiệm qua, thời kì cường thịnh một cước kia sức của đôi bàn chân tuyệt đối khoảng gần 600 cân. Hôm đó, con mẹ nó, suy khí sao ấy, vừa lúc mấy ngày hôm trước bị tiêu chảy, trong người có bao nhiêu tiêu ra hết bấy nhiêu, nên mới yếu như thế.
Hạ Hải Vĩ căm giận mắng.
- Anh có thể cùng quan quân kia giải thích một chút, chắc là ông ta thông cảm.
Diệp Phàm cười nói.
- Không được, tôi có giải thích qua, người ta không cho thương lượng. Báo Săn là đơn vị bộ đội có kỷ luật thiết, được là được, không được thì không được. Sau đó tôi quyết định chuyển nghề.
Hạ Hải Vĩ đối với chuyện đó còn có chút bất bình.
- Ha hả, Hạ ca, muốn biến sức lượng của mình trở nên dũng mãnh một chút hay không.
Diệp Phàm thần bí cười.
- Đương nhiên muốn, làm trong ngành công an này, đặc biệt là bên cảnh sát hình sự, ai không muốn thân thủ có thể cao một chút.
Có khi khí lực nhiều một chút thôi, là cậu có thể đưa tội phạm vào chỗ chết, nếu kém hơn một chút, kết cục có lẽ sẽ tương phản, cái giá phải trả chính là sinh mạng của mình.
Cảnh sát hình sự, nói nguy hiểm cũng nguy hiểm, nói không nguy hiểm cũng không nguy hiểm. Tuy nhiên, nguy hiểm trong cuộc đời gặp phải không ít lần, lưỡi đao nhuốm máu.
Không cần nói đến cái khác, có khí lực, làm tình với phụ nữ cũng sẽ hăng hái hơn một ít, ha ha ha...
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Đó là phụ nữ hiện tại, đều thích bị đàn ông chinh phục. Vậy đi, nếu Hạ ca tin tưởng, em sẽ chọn cho anh thứ tốt, bản thân anh cứ từ từ mà uống, uống theo đơn, không thể uống bậy.
Diệp Phàm kiềm chế, không cười, vẻ mặt thận trọng nói.
- Thứ gì vậy, thứ Diệp lão đệ cho, không phài là nhân sâm trăm năm đại bổ chứ?
- Không phải, một dây thịt trăn có mấy trăm năm tuổi, anh một bữa uống một ít, phỏng chừng nửa năm sau, sức lực của anh tăng lên rõ rệt, đến lúc đó, anh đá vỡ hai khối thanh thạch xếp chồng lên nhau chỉ là chuyện đồ chơi con nít.
Diệp Phàm xoay người, từ trong rương lấy ra một bao dược liệu, lại chạy tới hầm chứa đá lấy thịt trăn trăm năm tuổi.
- Đúng thật là thịt trăn, bản thịt lớn thật, thật không dễ dàng có được. Đây là Diệp lão đệ xử lý?
Hạ Hải Vĩ trên mặt lộ ra vẻ sùng bái, có thể giết chết con trăn già như vậy, người đó thân thủ tuyệt đối lợi hại hơn mình.
- Không phải, là một lão đạo sĩ, trăn già do em lúc ấy phát hiện, ông ta chia cho em một ít. Ngàn vạn lần phải giữ bí mật, thứ này hiện tại là thứ tốt.
Diệp Phàm cười nói.
- Bà xã anh anh cũng không nói cho biết, ha hả...
Hạ Hải Vĩ mỉm cười.
- Vậy thì, khác nào dọa chết cô ta, nói là thịt của một loại kỳ quái dã thú là được rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu. Thầm nghĩ: Lão Hạ ơi lão Hạ, đừng trách lão đệ ta trước đó không nói rõ, đến lúc đó một khi xuân tình phát tác mong anh đừng làm ra những chuyện như hiếp dâm gì đó là được, hành quyết tại chỗ cả những nữ cảnh sát nhân dân cấp dưới của mình thì thảm rồi.
Lúc này điện thoại vang lên.
- Công tử, Cổ Bảo Toàn tới Vũ Nguyệt sơn trang?
Trần Khiếu Thiên hưng phấn không ngừng, báo cáo. Lão già này, theo Cổ Bảo Toàn cũng được một khoảng thời gian rồi, đối với một vài nơi ở Ngư Dương cũng có sự hiểu biết khá rõ ràng.
- Bám sát vào, xem gã muốn làm gì?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, rất thích thú.
- Đầu tiên là cùng Tạ Cường hàn huyên một hồi, tuy nhiên, không lâu sau, căn phòng gã bao thấy có hai cô em không giống người Trung Quốc, mà giống người ngoại quốc đi vào, bộ dạng hai em đó mông ngực tròn trịa. Không lâu, hai người chia ra, đến một nơi bí ẩn trước giờ chưa từng mở ra cho khách vào. Hình như là trong hang của một tòa núi giả. Kỳ quái chính là hai cô bé ngoại quốc kia cũng đi theo vào bên trong, mỗi người một cô, đoán chừng không làm chuyện gì tốt đẹp.
- Ông cứ chăm chú theo dõi, tôi một hồi nữa gọi điện thoại cho ông
Diệp Phàm bỏ điện thoại xuống, có chút nóng nảy, nhìn Hạ Hải Vĩ nói:
- Làm sao bây giờ? Cổ Bảo Toàn vào Vũ Nguyệt sơn trang, phỏng chừng là đi mua dâm, cái cô bé kia là người Thái Lan, cơ hội tốt đây. Đáng tiếc tên tội phạm ma túy kia còn chưa vào, muốn chiếu cố cả hai mặt có chút khó làm.
Quan Thuật
- Trương ca, gần đây có đi Vũ Nguyệt sơn trang không?
- Không đi, chỗ đó mắc quá, đi chỗ đó, một lần giao dịch của ông đây chẳng khác nào làm công không. Lý ca, anh không phải cả ngày đều đi chứ?
Trương ca nhíu nhíu mày, bất chợt, gương mặt đổi thành vẻ mờ ám cười nham hiểm.
- Gần đây có hàng mới về.
Lý ca cười, rất đắc ý.
- Có phải từ Chiết Ninh chuyển qua hay không?
Trương ca vẻ mặt càng háo hức, quên cả cho mì vào miệng mà kẹp ở đũa.
- Nghe nói lần này Tạ gia vừa tuyển từ Thái Lan sang vài em, hiện vẫn còn trinh chưa cho ra giàng tiếp khách. Nghe dân trong giới nói giá của một em nếu không có 30 ngàn thì đừng mơ mộng nghĩ đến.
Lý ca húp một ngụm canh, thấp giọng cười nói.
- Ôi... Nghe mà mắt thèm, 30 ngàn, mắc quá, lũ đàn bà đó cũng đâu phải được làm từ vàng đâu, mẹ chứ, không có người quản, náo động cả Vũ Nguyệt sơn trang. Chỉ khiến kẻ nghèo chúng ta đây đỏ mắt đứng nhìn mà thèm. Gái Thái Lan, ông đây cả đời cũng chưa từng bao qua gái ngoại quốc. Lý ca, anh nói xem, gái Thái Lan và gái trong nước có gì khác nhau?
Trương ca có chút căm giận nói, mồ hôi tuôn ra khi nào cũng không biết
- Đích xác là rất mắc, tuy nhiên nếu nói muốn vào Vũ Nguyệt sơn trang, chính là tìm cái chết. Đừng nói phòng Công an huyện chúng ta không ai dám động vào, cho dù là thị cục có nghe nói đến Vũ Nguyệt sơn trang có người thường xuyên đến đó tìm mua vui. Cũng không dám động đến nữa là, hơn nữa, Tạ gia là ai, Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không phải là trụ cột chính của Tạ gia sao, trừ phi thị cục kia không cần đến mũ quan hiện tại nữa, khi đó sẽ khác.
Lý ca đắc ý nói.
- Quan và thổ phỉ là một nhà a, cái đạo lý này không sai tý nào. Ôi, chỗ đó mà chơi gái thì an toàn tuyệt đối, nghe nói là chưa từng có ai dám động vào.
Trương ca thở dài, tức giận chỉ biết cắm đầu vào trong bát mì trút giận.
- Đương nhiên, Vũ Nguyệt sơn trang, ai dám động. Huynh đệ ta đây chỉ có thể gom tiền, đêm nay chuẩn bị đi đến đó hưởng thụ cái náo nhiệt.
Lý ca ghé vào bên tai Trương ca nhỏ giọng nói.
- Tuyệt đối an toàn, Vũ Nguyệt sơn trang, có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, đúng là địa điểm tốt.
Lúc này, cách bàn có một người ăn mặc giản dị như nông dân, ở độ tuổi trung niên ngồi một bên húp mì, thoáng có chút suy nghĩ. "Có cần phải liên hệ bọn họ một chút hay không, cả lô những viên thuốc đến đó tiêu thụ nói không chừng nhờ đó phát tài cũng nên."
Buổi tối ngày 16 tháng 12.
Ở tầng một của Thủy Vân Cư, Huyện Ngư Dương.
- Vĩ ca, thằng nhóc kia còn chưa tiến vào Vũ Nguyệt sơn trang a.
Diệp Phàm có chút nóng nảy.
- Đừng nóng vội, tên kia khá sành sõi, hiện giờ chính là dò dẫm, phỏng chừng mai mốt gì y sẽ đi. Chuyện của cậu, Hạ ca nói ghánh là ghánh.
Hạ Hải Vĩ thật ra không vội, đúng là rất có tính nhẫn nại, sự cần thiết của dân trong nghề.
Có khi vì bắt giữ một tội phạm, phải mai phục tại một điểm, chờ đợi từ mấy tháng thậm chí đến một năm, hai năm cũng đều là có khả năng. Đương nhiên, phụ trách mai phục đều là những cảnh sát viên, giống như Hạ Hải Vĩ đây, cấp bậc cán bộ, chỉ cần ngẫu nhiên điều người đi thăm dò một chút là được.
- Tuy nhiên, cục trưởng huyện Lô của các chú người này không đơn giản, theo dõi tên này, người ta âm thầm theo sát, thế mà tên này hình như là một chút sai sót cũng không phát hiện ra. Nếu đổi lại là người của tỉnh, phỏng chừng sớm đã bị phát hiện.
- Ha hả...
Diệp Phàm chỉ cười không đáp, thầm nghĩ: Lô Vĩ người ta là ai, thân thủ thế nào, cao nhân tứ đẳng tam cấp. Võ Khinh Thân Đề Túng thuộc hàng cao thủ. Những người được gọi là cao thủ chỗ các anh ở tỉnh, có thể sánh cùng ông ta sao?
Chợt, Diệp Phàm giật mình, hỏi:
- Hạ ca, nói cho lão đệ biết, khi anh dùng hết sức lực ở chân của mình sức lực đó có đá bay một khối gạch xanh không?
- Một khối gạch xanh, ha hả a...
Hạ Hải Vĩ chỉ cười không đáp.
- Ý gì đây?
Bộ dáng Diệp Phàm có chút giống lão hòa thượng —— chỉ không sờ đầu.
- Diệp lão đệ, cậu quá coi thường Hạ ca rồi. Mấy năm trước, tôi vốn từ đội trinh sát đặc chủng chuyển đơn vị, trực tiếp được điều đến tỉnh.
- Đơn vị nào?
Diệp Phàm ngước mắt nhìn, cảm thấy lão Hạ có vẻ rất đắc ý, ở trong mắt Diệp Phàm hơi có cảm giác ếch ngồi đáy giếng.
Thằng nhãi này trong lòng âm thầm buồn cười, suy nghĩ nói: Anh thì trinh sát đặc chủng cái rắm, phỏng chừng đến tên quân binh Báo Săn kém cỏi nhất cũng chơi không nổi, còn huênh hoang. Xem ra, anh đấy, chưa thật sự gặp cao thủ, thế nên tầm mắt tự nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào một vùng nhỏ bé..."
- Báo Săn...
Hai chữ này mới từ miệng Hạ Hải Vĩ thốt ra, Diệp Phàm thất thanh kêu lên:
- Báo Săn
Trong lòng cũng thầm buồn cười, không thể tưởng được ở trong này cũng có thể gặp được Báo Săn, tên quân nhân xuất ngũ.
Thân thủ của Hạ Hải Vĩ ít nhất cũng là sơ bậc nhị đẳng. Điều kiện tuyển người của Báo Săn là khai nguyên giới nhị đẳng, điều kiện trúng tuyển của Tổ đặc nhiệm A là khai nguyên giới tứ đẳng, kém hai bậc. Thông thường bộ đội bình thường muốn làm lính trinh sát, bộ đội đặc chủng, giống đội quân mũi nhọn màu đỏ của quốc gia, thân thủ binh sĩ hình lưỡi liềm màu đỏ mà phù hợp với cảnh giới Quốc thuật lại thuộc đẳng cấp khác nữa.
- Sai lầm rồi ông em ơi, không phải Báo Săn, ôi tôi cũng muốn có mặt trong hàng ngũ Báo Săn, tuy nhiên người ta không xem trọng tôi. Lúc ấy bị Báo Săn gạt qua một bên, chỉ một lần đó, phối hợp bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Hải Vĩ đột nhiên giống như có chút mất mát, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Diệp Phàm có cảm giác buồn cười, kinh ngạc hỏi:
- Rốt cuộc sao lại thế?
- Đơn vị bộ đội chúng tôi lệ thuộc trực tiếp vào đặc chủng doanh Sơn Ưng của đệ nhất tập đoàn quân, khu Lĩnh Nam, lúc ấy Báo Săn đến nhận người, tôi cũng đi báo danh.
Điều kiện nào cũng đủ tư cách, thậm chí có thể nói là ưu tú. Cuối cùng sau một cuộc thi, thấy Báo Săn thiếu tá đưa ra một khối thanh thạch, cầm ở trong tay gõ choang choang, cười nói: "cậu có thể đá bể mấy khối thanh thạch xếp chồng lên nhau như vậy."
Tôi lúc này tỏ vẻ phỏng chừng hai khối.
Quan quân kia ánh mắt đột nhiên sáng ngời, xếp xong bảo tôi thử xem. Tôi dùng hết khí lực một cước đá xuống. Răng rắc một tiếng, chặt đứt một khối, khối còn lại phía dưới chỉ nứt ra một đường, không vỡ vụn.
Quan quân kia vẻ mặt thất vọng, sau còn cầm lấy khối thanh thạch không bị vỡ kia gõ gõ, bên trong còn vang ra âm thanh. Ôi...
Hạ Hải Vĩ thở dài.
Thằng nhãi này nghĩ miên man, miệng cười nói:
- Đáng tiếc, sức của đôi bàn chân của Hạ ca tuyệt không dưới 400 cân.
- Không chỉ thế thôi, tôi lúc ở trong bộ đội có thí nghiệm qua, thời kì cường thịnh một cước kia sức của đôi bàn chân tuyệt đối khoảng gần 600 cân. Hôm đó, con mẹ nó, suy khí sao ấy, vừa lúc mấy ngày hôm trước bị tiêu chảy, trong người có bao nhiêu tiêu ra hết bấy nhiêu, nên mới yếu như thế.
Hạ Hải Vĩ căm giận mắng.
- Anh có thể cùng quan quân kia giải thích một chút, chắc là ông ta thông cảm.
Diệp Phàm cười nói.
- Không được, tôi có giải thích qua, người ta không cho thương lượng. Báo Săn là đơn vị bộ đội có kỷ luật thiết, được là được, không được thì không được. Sau đó tôi quyết định chuyển nghề.
Hạ Hải Vĩ đối với chuyện đó còn có chút bất bình.
- Ha hả, Hạ ca, muốn biến sức lượng của mình trở nên dũng mãnh một chút hay không.
Diệp Phàm thần bí cười.
- Đương nhiên muốn, làm trong ngành công an này, đặc biệt là bên cảnh sát hình sự, ai không muốn thân thủ có thể cao một chút.
Có khi khí lực nhiều một chút thôi, là cậu có thể đưa tội phạm vào chỗ chết, nếu kém hơn một chút, kết cục có lẽ sẽ tương phản, cái giá phải trả chính là sinh mạng của mình.
Cảnh sát hình sự, nói nguy hiểm cũng nguy hiểm, nói không nguy hiểm cũng không nguy hiểm. Tuy nhiên, nguy hiểm trong cuộc đời gặp phải không ít lần, lưỡi đao nhuốm máu.
Không cần nói đến cái khác, có khí lực, làm tình với phụ nữ cũng sẽ hăng hái hơn một ít, ha ha ha...
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Đó là phụ nữ hiện tại, đều thích bị đàn ông chinh phục. Vậy đi, nếu Hạ ca tin tưởng, em sẽ chọn cho anh thứ tốt, bản thân anh cứ từ từ mà uống, uống theo đơn, không thể uống bậy.
Diệp Phàm kiềm chế, không cười, vẻ mặt thận trọng nói.
- Thứ gì vậy, thứ Diệp lão đệ cho, không phài là nhân sâm trăm năm đại bổ chứ?
- Không phải, một dây thịt trăn có mấy trăm năm tuổi, anh một bữa uống một ít, phỏng chừng nửa năm sau, sức lực của anh tăng lên rõ rệt, đến lúc đó, anh đá vỡ hai khối thanh thạch xếp chồng lên nhau chỉ là chuyện đồ chơi con nít.
Diệp Phàm xoay người, từ trong rương lấy ra một bao dược liệu, lại chạy tới hầm chứa đá lấy thịt trăn trăm năm tuổi.
- Đúng thật là thịt trăn, bản thịt lớn thật, thật không dễ dàng có được. Đây là Diệp lão đệ xử lý?
Hạ Hải Vĩ trên mặt lộ ra vẻ sùng bái, có thể giết chết con trăn già như vậy, người đó thân thủ tuyệt đối lợi hại hơn mình.
- Không phải, là một lão đạo sĩ, trăn già do em lúc ấy phát hiện, ông ta chia cho em một ít. Ngàn vạn lần phải giữ bí mật, thứ này hiện tại là thứ tốt.
Diệp Phàm cười nói.
- Bà xã anh anh cũng không nói cho biết, ha hả...
Hạ Hải Vĩ mỉm cười.
- Vậy thì, khác nào dọa chết cô ta, nói là thịt của một loại kỳ quái dã thú là được rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu. Thầm nghĩ: Lão Hạ ơi lão Hạ, đừng trách lão đệ ta trước đó không nói rõ, đến lúc đó một khi xuân tình phát tác mong anh đừng làm ra những chuyện như hiếp dâm gì đó là được, hành quyết tại chỗ cả những nữ cảnh sát nhân dân cấp dưới của mình thì thảm rồi.
Lúc này điện thoại vang lên.
- Công tử, Cổ Bảo Toàn tới Vũ Nguyệt sơn trang?
Trần Khiếu Thiên hưng phấn không ngừng, báo cáo. Lão già này, theo Cổ Bảo Toàn cũng được một khoảng thời gian rồi, đối với một vài nơi ở Ngư Dương cũng có sự hiểu biết khá rõ ràng.
- Bám sát vào, xem gã muốn làm gì?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, rất thích thú.
- Đầu tiên là cùng Tạ Cường hàn huyên một hồi, tuy nhiên, không lâu sau, căn phòng gã bao thấy có hai cô em không giống người Trung Quốc, mà giống người ngoại quốc đi vào, bộ dạng hai em đó mông ngực tròn trịa. Không lâu, hai người chia ra, đến một nơi bí ẩn trước giờ chưa từng mở ra cho khách vào. Hình như là trong hang của một tòa núi giả. Kỳ quái chính là hai cô bé ngoại quốc kia cũng đi theo vào bên trong, mỗi người một cô, đoán chừng không làm chuyện gì tốt đẹp.
- Ông cứ chăm chú theo dõi, tôi một hồi nữa gọi điện thoại cho ông
Diệp Phàm bỏ điện thoại xuống, có chút nóng nảy, nhìn Hạ Hải Vĩ nói:
- Làm sao bây giờ? Cổ Bảo Toàn vào Vũ Nguyệt sơn trang, phỏng chừng là đi mua dâm, cái cô bé kia là người Thái Lan, cơ hội tốt đây. Đáng tiếc tên tội phạm ma túy kia còn chưa vào, muốn chiếu cố cả hai mặt có chút khó làm.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 732: Gậy ông đập lưng ông
9.2/10 từ 43 lượt.