Quan Thuật
Chương 679: Chủ nhiệm Uỷ ban Pháp luật tỉnh đã tức giận rồi
Thẩm Khai trong lòng thầm nghĩ, nhưng cũng bất đắc dĩ đành chịu vì chẳng có cách nào.
Hiện tại việc này đúng là đã đâm lao thì cũng đành phải theo lao, Thẩm Khai lại khiến cho người ta nhìn chằm chằm theo, gã suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên trên mặt phát ra một tia sáng hung ác, quát lớn:
- Bỏ đi! Cứ mang giấu ở tầng hầm nhà tôi. Tuy nhiên, anh Hứa, việc di dời phải giao cho anh rồi, nhất định là phải giữ bí mật đó, tuyệt đối là không thể để cho Lý Xương Hải phát hiện ra manh mối gì được.
- Ha ha ha … việc ấy thì anh cứ yên tâm, tuyệt đối là không có việc gì đâu. Tào Hồng nói, có thể đem Bì Cổ giấu trong xe vận chuyển thức ăn mà mang ra ngoài, sau đó chúng ta vừa chuyển tay, có thể mang Bì Cổ an toàn đến giấu tại nhà anh mà thần không biết, quỷ không hay. Hơn nữa, việc này chỉ có trời biết đất biết anh biết tôi biết thôi, chẳng lẽ anh còn không tin tôi hay sao?
Hứa Thông vỗ vỗ bả vai Mâu Cương, tiếp tục động viên tinh thần.
Hứa Thông vừa dứt lời, ở một nơi bí mật của Thủy Châu, Trương Cường nhẹ nhàng thở ra, miệng mắng:
- Thỏ khôn có ba cái hang, đã có thể thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn chưa?
Gã ngay lập tức liền đưa đám người Hứa Thông chuẩn bị đi gặp Diệp Phàm để báo cáo việc Bì Cổ sẽ được cho vào xe thức ăn để vận chuyển ra ngoài, thì ra, Trương Cường vì muốn nhanh chóng rửa sạch tội danh cho Diệp Phàm, nên đã sử dụng thủ đoạn cài máy nghe trộm của Báo Săn.
Đám người Hứa Thông có nằm mơ chũng chẳng thể ngờ được, tất cả những lời bọn họ nói đều đã lọt hết vào tai Trương Cường, tất cả đều đã được ghi âm lại, đây cũng chính là bằng chứng chính xác nhất.
Tất nhiên là việc này sai với kỷ luật của Báo Săn, nhưng có điều là, việc này trương Cường quả thật là làm rất bí mật, dù cho người giám sát của Báo Săn có biết được cũng sẽ chỉ mắt nhắm mắt mở thôi.
Đương nhiên, mấy thiết bị chỉ dùng để điều tra sự kiện cơ mật trọng đại của quốc gia như thế này thì Trương Cường cũng chẳng dám mang ra dùng nhiều lần, có điều lần này người được đề cập đến chính là phó soái được mời đến Diệp Phàm, nếu chỉ là chuyện của Trương Cường gã thôi, thì dù là chuyện gì gã cũng chẳng dám sử dụng.
Hơn nữa lần này tín hiệu lại có liên quan đến khu vực quân sự của tỉnh, người ta cũng sử dụng thiết bị trinh sát như thường thôi. Tuy nhiên Báo Săn rất cao cấp, gã cảm thấy phải làm cho đến nơi đến chốn, nếu không thì chắc chắn là sẽ gặp phải rắc rối lớn.
- Chờ đám người kia tất cả về đến Mâu gia rồi mới được di chuyển, tốt nhất là chờ cả lão thất phu Mâu Tư Thành kia về đến nhà rồi mới ra tay, lần này nhất định phải kiên quyết cho lão ta một cái bạt tai mới được!
Diệp Phàm đã sớm sắp đặt trước mọi việc.
- Anh Diệp, nếu lần này không bắt được cả Hứa Thông nữa, dù sao thì chúng ta cũng có cớ, nói là Báo Săn đã điều tra và lục soát một tên bị tình nghi, mà ở Mâu gia lục soát được Bì Cổ, bắt được Hứa Thông, chuyện của đám người Mâu Cương chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, cứ phải bắt được trọn ổ thì mới có thể hả giận được.
Trương Cường hắng giọng cười nói.
- Nếu mà chúng ta đem việc này báo cho bọn Lý Xương Hải, chắc chắn là sẽ có người trừng trị bọn chúng rồi.
- Không ổn đâu! Không thể làm lớn việc này quá, động tới Hứa Thông cũng chính là động tới Hứa Vạn Sơn, nếu như mà làm quá khiến cho Hứa Vạn Sơn chú ý rất có khả năng sẽ lọt vào sổ đen của chủ tịch Chu.
Tôi vẫn còn muốn lăn lộn ở Nam Phúc. Nếu đắc tội với Chủ tịch tỉnh, hoặc là đắc tội với Hứa Vạn Sơn, bị bọn họ cắn ngược lại, đoán chứng là sau này sẽ khó sống lắm đấy.
Hơn nữa Tề Chấn Đào nghe nói cũng là thuộc phe địa phương, đoán chừng là có quan hệ hoạc liên minh với Chủ tịch Chu, nếu mà Hứa Vạn Sơn bị chỉnh chắc chắn là rất thê thảm, Quách Phác Dương chắc chắn sẽ là người vui nhất, như vậy cũng là đã gián tiếp làm suy yếu đi bè phái của Tề Thúc kia rồi.
Tề Thúc đối với tôi cũng không tệ lắm, Tề Thiên lại là anh em tốt của tôi. Việc gây tổn hại đến anh em thì Diệp Phàm tôi tuyệt đối là không thể làm được.
Hiện nay tôi chỉ là một người bình thường, không thể đấu với những nhân vật tai to mặt lớn như vậy được. Còn chưa tới được cái cấp độ kia đâu, bởi vậy cứ từ từ thôi.
Hơn nữa, biết đâu sau này còn phài dựa vào Tề Thúc thì sao. ờ trên tỉnh một người giúp đỡ còn không có thì làm sao còn có thể thăng quan tiến chức được chứ.
Với lại, mặc dù lần này chúng ta giúp được Bí thư Quách một việc lớn, người ta chũng chưa chắc là sẽ tiếp nhận lòng tốt của chúng ta. Bởi vì chức vụ của tôi rất thấp, phân lượng cũng quá nhẹ, chắc là chẳng thể lọt vào mắt được.
- Làm cũng phải làm cho rõ ràng, còn nếu như mà không làm, về sau sẽ lại chậm rãi mà chỉnh đốn Hứa Thông, chỉ lần này thôi, trước tiên khiến cho hắn ta trầy da tróc vảy chút là được rồi, ha ha.
Diệp Phàm làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ và cười khổ nhưng thật ra vẫn không đề phòng Trương Cường.
Bởi vì Trương Cường là người của Tổ đặc nhiệm A, chưa từng xuất hiện cùng với quan lại nhà nước bao giờ. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng rằng mình cùng với Trương Cường chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra xung đột gì về quyền lợi cả.
Hiện nay người mà Diệp Phàm có thể tin tưởng được chỉ có Trương Cường, Phương Viên, lão Trần. Ngay cả Lô Vĩ và Tề Thiên nhiều khi vẫn còn phải đề phòng chút ít, nhưng ngược lại cũng không phải là Diệp Phàm không tin tưởng hai người anh em này của mình.
Chỉ là bọn họ sau lưng vẫn còn có bối cảnh dòng họ. Có khi vì lợi ích to lớn trước mắt mà xảy xa xung đột, hai người bọn họ không thể không bênh vực người nhà cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì cũng phải xuất phát từ lợi ích của dòng họ trước tiên, con người vốn luôn "thực tế" như vậy, xã hội, vốn là vẫn tàn khốc như vậy. Diệp Phàm cũng không có cách nào khác, chỉ có thể xuôi theo dòng nước lớn thôi.
Đêm tối, Diệp Phàm lẻ loi đứng trong phòng một mình. Nhìn về phía khóa học Anh tài vượt thế kỷ đang sôi nổi tiến hành nghi thức chia tay ở phía xa.
Ở căng tin trường Đảng, nhà trường cũng ngoại lệ để cho các học sinh có thể mặc sức uống rượu, tuy nhiên, việc vui sướng đó hình như không có liên quan gì đến Diệp Phàm.
Hứa Thông tất nhiên là rất hăng hái, chẳng những có thể nhận được bằng loại ưu, mà quan trọng nhất là việc danh sách số người được đi huấn luyện ở trường Đảng trung ương cũng có tên gã, muốn mất hứng cũng không được. Mâu Cương thì ngược lại trong lòng ngổn ngang tâm sự, đoán chừng là trong lòng cũng có hoặc nhiều hoặc ít vui sướng hạ xuống.
Chuông cửa bỗng kêu vào lúc sáng sớm năm giờ.
Lý Xương Hải đang chìm trong mộng bỗng bị bà xã đẩy tỉnh.
Mã Quốc Chính trong điện thoại quát thẳng:
- Sao lại thế này, không phải là tôi đã nói qua với anh rồi hay sao, không có lệnh của tôi thì không được đụng vào Chuẩn Đề, thủ hạ của ông chỉ toàn là một lũ bất tài thôi đúng không? Khốn khiếp …
Mã Quốc Chính quả thật là đang rất nổi giận, vừa mới nghe cấp dưới báo cáo xong, nói là nhà của Trưởng phòng Kiểm tra Tỉnh ủy Mâu Tư Thành bị một đám người không rõ lai lịch đột nhập.
Vầ sau khi nghe ngóng, mới biết là quân đội Báo Săn Thủy Châu đang điều tra một gã đặc nhiệm, tất cả khu vực đó đều đang trong phạm vi điều tra
Vừa rồi gọi điện thoại cho Lý Xương Hải cũng không được, gọi điện thoại đến nhà riêng của hắn thì đường dây cũng bận, phái người đến thẳng tận nhà của Lý Xương Hải mới khiến cho lão ta bị bà vợ đẩy thức dậy
Tuy nhiên, ở tầng hầm trong nhà Chủ nhiệm Mâu vô tình phát hiện ra một cô gái. Người lãnh đạo của Báo Săn cảm thấy rằng có chút đáng nghi ngờ, nếu như là người tốt thì sao lại bị nhốt trong tầng hầm. Còn tưởng rằng có đúng hay không bị trói hay là phụ nữ bị lừa gạt bán đi.
Bởi vậy cho nên, ngay lập tức liền vây chung quanh sân căn nhà cũ của Mâu Tư Thành, ngay lập tức triển khai việc lục soát và điều tra. Nhanh chóng thẩm vấn đương sự. Mới biết được cô gái ấy có biệt hiệu là Bì Cổ, tên thật là Hoàng Hoa Thái, là người ở bên kia núi Hưng Yên.
Hơn nữa, điều không ngờ được chính là, cô nàng còn khai rằng đây là chỉ thị của Mâu Cương, cùng với một tên thủ hạ là Thẩm Khai đe dọa, trù tính việc hãm hại đang ở trường Đảng huấn luyện, có một người tên là Diệp Phàm là Phó chủ tịch Huyện
Sau khi nghe xong tin tức của Mã Quốc Chính thì Lý Xương Hải thiếu chút nữa đứng nhìn trân trân không nói nên lời vì quá kinh ngạc, vẻ mặt cười khổ nói:
- Xem ra đội Báo Săn quả thật là không dễ đụng vào, chúng ta đếu không biết được Bì Cổ được Tào Hồng chuyển đến nơi nào, nhưng người của Báo săn thì lại đến thẳng nhà họ Mâu để tóm người. Bây giờ phải làm sao đây, Bí thư Mã, xin ngài đưa ra chỉ thị.
- Còn có thể làm sao bây giờ? Nếu như đội Báo Săn đã chú ý tới phương diện này, đoán chừng lúc trước việc nói là điều tra cái phần tử gián điệp gì đó đều chỉ là ngụy trang, thực ra làm tất cả mọi việc như thế là chỉ muốn giúp Diệp Phàm tẩy sạch tội danh thôi.
Đoán chừng là người ta đã sớm bắt tay hành động rồi, ôi … Việc này cũng không biết là Thiết Chiêm Hùng có biết được hay không, nếu như ông ta biết được chắc chắn là chúng ta sẽ gặp phải rắc rối lớn rồi.
Mã Quốc Chính còn lâu mới có thể bì kịp, không kìm được thở dài, tâm tư rối loạn.
Thật sự là vẫn sợ một chút rằng Thiết Chiêm Hùng sẽ trách tội hắn là không nỗ lực hỗ trợ Diệp Phàm rửa sạch tội danh, ngược lại còn ở nơi nào đó chơi đùa.
Đem Diệp Phàm ra làm con cờ mà trêu đùa, Mã Quốc Chính cũng biết rằng, bản lĩnh nhỏ nhoi của mình thì làm sao có khả năng qua mặt được Thiết Chiêm Hùng. Chỉ số thông minh của ông ta không thể nào thấp hơn mình được, hơn nữa, Báo Săn là đơn vị chuyên nghiệp nếu muốn điều tra về mặt này thì quả thật đã là tay già đời lão luyện rồi.
- Hứa Thông đoán chứng là đã lọt lưới rồi, Bí thư Mã, không biết là tài liệu họ chuyển tới bên trong không biết là có việc của Hứa Thông hay không?
Lý Xương Hải trong lòng không yên, chỉ sợ việc đó không có liên hệ gì với Hứa Thông thì mọi việc coi như là đã mất công toi rồi, làm sao có thể bắt được cả Mâu Cương nữa.
- Không có tư liệu về Hứa Thông, đoán chừng là hắn ta trước đó đã sớm nghĩ ra cách để thoát thân rồi. Cái tên Hứa Thông này quả thật là vô cùng xảo quyệt, đừng có xem thường hắn ta như vậy, nhưng mà mấy năm làm việc ở Viện kiểm sát Cục chống tham nhũng, cũng đã sớm quen thuộc các phương tiện và mánh khóe có ích rồi.
- Sự việc này chắc chắn là do hắn ta cầm đầu, nhưng mà hắn nhất định là không nhận, không có bằng chứng xác thực thì chùng ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Mã Quốc Chính thở dài, nhẫm nghị một chút rồi nói:
- Anh lập tức quay về tình, nhanh chóng xử lý cho tốt việc này.
- Bí thư Mã, xử lý là xử lý như thế nào?
Lý Xương Hải thăm dó thử ý kiến của Mã Quốc Chính.
- Cứ chiếu theo pháp luật mà xử lý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mã Quốc Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mới tám giờ sáng ngày hôm sau.
Mã Quốc Chính liền chui vào phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương. Miệng mỉm cười trình lên một cái hộp băng ghi hình.
Quách Phác Dương rất nhanh liếc nhìn xuống một lần, lập tức cười nói:
- Tuy nói là lần này Hứa Thông tránh được một kiếp, chỉ bằng hộp băng ghi hình này, tôi tin chắc rằng cũng đã có thể ép được Hứa Vạn Sơn khai ra sự thật rồi. Ngày mai sẽ thảo luận trước với mọi người một vòng, chỉ cần Hứa Vạn Sơn chấp nhận khai ra sự thật, lão Chu chẳng khác nào là bị tổn thất đi một viên Đại tướng, việc chúng ta bắt được khá nhiều vị trí là vô cùng có lợi, ha ha …
Quách Phác Dương hướng về phía cửa nói:
- Tiểu Lưu, thông báo ngay chó Bí thư Hứa đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Tất nhiên là, không bao lâu sau Hứa Vạn Sơn liền bước vào văn phòng của Quách Phác Dương, khi đi ra vẻ mặt trông giống như gan lợn, răng nghiến vào nhau kêu ken két, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
- Đồ súc sinh! Súc sinh.
10 giờ sáng, khóa học Anh tài vượt thế kỷ vốn đã tan học, tuy nhiên là nhận được thông báo tạm thời, nói là thông báo cho tất cả mọi người hai giờ chiều phải tập trung đầy đủ tại lớp học.
Bởi vậy cho nên, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, không biết là đã xảy ra chuyện gì, hay là có nhân vật nổi tiếng nào muốn đích thân nói chuyện.
Tuy nhiên suy đoán vẫn chỉ là suy đoán thôi, cũng chẳng ai ngốc đến mức đi hỏi rõ ngọn ngành, nói sao thì biết vậy, lãnh đạo đã không nói thì mình cũng không nên hỏi làm gì, tất cả mọi người đều là đã lăn lộn trên quan trường, không ai là không hiều việc này.
Hai giờ chiều, toàn thể học sinh đều tập trung đầy đủ tại lớp học, đương nhiên là ngoại trừ Mâu Cương vắng mặt thôi.
Hiệu trưởng Lôi Ngọc Phương vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, vừa tuyên bố thêm một tin tức mà không ai có thể tưởng tượng ra được.
Bởi vì bạn học Mâu Cương bị nghi có dính líu đến việc vu cáo hãm hại đồng chí Diệp Phàm, bởi vậy cho nên đã bị công an bắt giữ theo pháp luật. Trường Đảng thu hồi lại giấy chứng nhận đủ tư cách tham gia lớp huấn luyện thanh niên thế kỷ của cậu ta, khai trừ khỏi lớp huấn luyện lần này của chúng ta.
Quan Thuật
Hiện tại việc này đúng là đã đâm lao thì cũng đành phải theo lao, Thẩm Khai lại khiến cho người ta nhìn chằm chằm theo, gã suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên trên mặt phát ra một tia sáng hung ác, quát lớn:
- Bỏ đi! Cứ mang giấu ở tầng hầm nhà tôi. Tuy nhiên, anh Hứa, việc di dời phải giao cho anh rồi, nhất định là phải giữ bí mật đó, tuyệt đối là không thể để cho Lý Xương Hải phát hiện ra manh mối gì được.
- Ha ha ha … việc ấy thì anh cứ yên tâm, tuyệt đối là không có việc gì đâu. Tào Hồng nói, có thể đem Bì Cổ giấu trong xe vận chuyển thức ăn mà mang ra ngoài, sau đó chúng ta vừa chuyển tay, có thể mang Bì Cổ an toàn đến giấu tại nhà anh mà thần không biết, quỷ không hay. Hơn nữa, việc này chỉ có trời biết đất biết anh biết tôi biết thôi, chẳng lẽ anh còn không tin tôi hay sao?
Hứa Thông vỗ vỗ bả vai Mâu Cương, tiếp tục động viên tinh thần.
Hứa Thông vừa dứt lời, ở một nơi bí mật của Thủy Châu, Trương Cường nhẹ nhàng thở ra, miệng mắng:
- Thỏ khôn có ba cái hang, đã có thể thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn chưa?
Gã ngay lập tức liền đưa đám người Hứa Thông chuẩn bị đi gặp Diệp Phàm để báo cáo việc Bì Cổ sẽ được cho vào xe thức ăn để vận chuyển ra ngoài, thì ra, Trương Cường vì muốn nhanh chóng rửa sạch tội danh cho Diệp Phàm, nên đã sử dụng thủ đoạn cài máy nghe trộm của Báo Săn.
Đám người Hứa Thông có nằm mơ chũng chẳng thể ngờ được, tất cả những lời bọn họ nói đều đã lọt hết vào tai Trương Cường, tất cả đều đã được ghi âm lại, đây cũng chính là bằng chứng chính xác nhất.
Tất nhiên là việc này sai với kỷ luật của Báo Săn, nhưng có điều là, việc này trương Cường quả thật là làm rất bí mật, dù cho người giám sát của Báo Săn có biết được cũng sẽ chỉ mắt nhắm mắt mở thôi.
Đương nhiên, mấy thiết bị chỉ dùng để điều tra sự kiện cơ mật trọng đại của quốc gia như thế này thì Trương Cường cũng chẳng dám mang ra dùng nhiều lần, có điều lần này người được đề cập đến chính là phó soái được mời đến Diệp Phàm, nếu chỉ là chuyện của Trương Cường gã thôi, thì dù là chuyện gì gã cũng chẳng dám sử dụng.
Hơn nữa lần này tín hiệu lại có liên quan đến khu vực quân sự của tỉnh, người ta cũng sử dụng thiết bị trinh sát như thường thôi. Tuy nhiên Báo Săn rất cao cấp, gã cảm thấy phải làm cho đến nơi đến chốn, nếu không thì chắc chắn là sẽ gặp phải rắc rối lớn.
- Chờ đám người kia tất cả về đến Mâu gia rồi mới được di chuyển, tốt nhất là chờ cả lão thất phu Mâu Tư Thành kia về đến nhà rồi mới ra tay, lần này nhất định phải kiên quyết cho lão ta một cái bạt tai mới được!
Diệp Phàm đã sớm sắp đặt trước mọi việc.
- Anh Diệp, nếu lần này không bắt được cả Hứa Thông nữa, dù sao thì chúng ta cũng có cớ, nói là Báo Săn đã điều tra và lục soát một tên bị tình nghi, mà ở Mâu gia lục soát được Bì Cổ, bắt được Hứa Thông, chuyện của đám người Mâu Cương chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, cứ phải bắt được trọn ổ thì mới có thể hả giận được.
Trương Cường hắng giọng cười nói.
- Nếu mà chúng ta đem việc này báo cho bọn Lý Xương Hải, chắc chắn là sẽ có người trừng trị bọn chúng rồi.
- Không ổn đâu! Không thể làm lớn việc này quá, động tới Hứa Thông cũng chính là động tới Hứa Vạn Sơn, nếu như mà làm quá khiến cho Hứa Vạn Sơn chú ý rất có khả năng sẽ lọt vào sổ đen của chủ tịch Chu.
Tôi vẫn còn muốn lăn lộn ở Nam Phúc. Nếu đắc tội với Chủ tịch tỉnh, hoặc là đắc tội với Hứa Vạn Sơn, bị bọn họ cắn ngược lại, đoán chứng là sau này sẽ khó sống lắm đấy.
Hơn nữa Tề Chấn Đào nghe nói cũng là thuộc phe địa phương, đoán chừng là có quan hệ hoạc liên minh với Chủ tịch Chu, nếu mà Hứa Vạn Sơn bị chỉnh chắc chắn là rất thê thảm, Quách Phác Dương chắc chắn sẽ là người vui nhất, như vậy cũng là đã gián tiếp làm suy yếu đi bè phái của Tề Thúc kia rồi.
Tề Thúc đối với tôi cũng không tệ lắm, Tề Thiên lại là anh em tốt của tôi. Việc gây tổn hại đến anh em thì Diệp Phàm tôi tuyệt đối là không thể làm được.
Hiện nay tôi chỉ là một người bình thường, không thể đấu với những nhân vật tai to mặt lớn như vậy được. Còn chưa tới được cái cấp độ kia đâu, bởi vậy cứ từ từ thôi.
Hơn nữa, biết đâu sau này còn phài dựa vào Tề Thúc thì sao. ờ trên tỉnh một người giúp đỡ còn không có thì làm sao còn có thể thăng quan tiến chức được chứ.
Với lại, mặc dù lần này chúng ta giúp được Bí thư Quách một việc lớn, người ta chũng chưa chắc là sẽ tiếp nhận lòng tốt của chúng ta. Bởi vì chức vụ của tôi rất thấp, phân lượng cũng quá nhẹ, chắc là chẳng thể lọt vào mắt được.
- Làm cũng phải làm cho rõ ràng, còn nếu như mà không làm, về sau sẽ lại chậm rãi mà chỉnh đốn Hứa Thông, chỉ lần này thôi, trước tiên khiến cho hắn ta trầy da tróc vảy chút là được rồi, ha ha.
Diệp Phàm làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ và cười khổ nhưng thật ra vẫn không đề phòng Trương Cường.
Bởi vì Trương Cường là người của Tổ đặc nhiệm A, chưa từng xuất hiện cùng với quan lại nhà nước bao giờ. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng rằng mình cùng với Trương Cường chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra xung đột gì về quyền lợi cả.
Hiện nay người mà Diệp Phàm có thể tin tưởng được chỉ có Trương Cường, Phương Viên, lão Trần. Ngay cả Lô Vĩ và Tề Thiên nhiều khi vẫn còn phải đề phòng chút ít, nhưng ngược lại cũng không phải là Diệp Phàm không tin tưởng hai người anh em này của mình.
Chỉ là bọn họ sau lưng vẫn còn có bối cảnh dòng họ. Có khi vì lợi ích to lớn trước mắt mà xảy xa xung đột, hai người bọn họ không thể không bênh vực người nhà cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì cũng phải xuất phát từ lợi ích của dòng họ trước tiên, con người vốn luôn "thực tế" như vậy, xã hội, vốn là vẫn tàn khốc như vậy. Diệp Phàm cũng không có cách nào khác, chỉ có thể xuôi theo dòng nước lớn thôi.
Đêm tối, Diệp Phàm lẻ loi đứng trong phòng một mình. Nhìn về phía khóa học Anh tài vượt thế kỷ đang sôi nổi tiến hành nghi thức chia tay ở phía xa.
Ở căng tin trường Đảng, nhà trường cũng ngoại lệ để cho các học sinh có thể mặc sức uống rượu, tuy nhiên, việc vui sướng đó hình như không có liên quan gì đến Diệp Phàm.
Hứa Thông tất nhiên là rất hăng hái, chẳng những có thể nhận được bằng loại ưu, mà quan trọng nhất là việc danh sách số người được đi huấn luyện ở trường Đảng trung ương cũng có tên gã, muốn mất hứng cũng không được. Mâu Cương thì ngược lại trong lòng ngổn ngang tâm sự, đoán chừng là trong lòng cũng có hoặc nhiều hoặc ít vui sướng hạ xuống.
Chuông cửa bỗng kêu vào lúc sáng sớm năm giờ.
Lý Xương Hải đang chìm trong mộng bỗng bị bà xã đẩy tỉnh.
Mã Quốc Chính trong điện thoại quát thẳng:
- Sao lại thế này, không phải là tôi đã nói qua với anh rồi hay sao, không có lệnh của tôi thì không được đụng vào Chuẩn Đề, thủ hạ của ông chỉ toàn là một lũ bất tài thôi đúng không? Khốn khiếp …
Mã Quốc Chính quả thật là đang rất nổi giận, vừa mới nghe cấp dưới báo cáo xong, nói là nhà của Trưởng phòng Kiểm tra Tỉnh ủy Mâu Tư Thành bị một đám người không rõ lai lịch đột nhập.
Vầ sau khi nghe ngóng, mới biết là quân đội Báo Săn Thủy Châu đang điều tra một gã đặc nhiệm, tất cả khu vực đó đều đang trong phạm vi điều tra
Vừa rồi gọi điện thoại cho Lý Xương Hải cũng không được, gọi điện thoại đến nhà riêng của hắn thì đường dây cũng bận, phái người đến thẳng tận nhà của Lý Xương Hải mới khiến cho lão ta bị bà vợ đẩy thức dậy
Tuy nhiên, ở tầng hầm trong nhà Chủ nhiệm Mâu vô tình phát hiện ra một cô gái. Người lãnh đạo của Báo Săn cảm thấy rằng có chút đáng nghi ngờ, nếu như là người tốt thì sao lại bị nhốt trong tầng hầm. Còn tưởng rằng có đúng hay không bị trói hay là phụ nữ bị lừa gạt bán đi.
Bởi vậy cho nên, ngay lập tức liền vây chung quanh sân căn nhà cũ của Mâu Tư Thành, ngay lập tức triển khai việc lục soát và điều tra. Nhanh chóng thẩm vấn đương sự. Mới biết được cô gái ấy có biệt hiệu là Bì Cổ, tên thật là Hoàng Hoa Thái, là người ở bên kia núi Hưng Yên.
Hơn nữa, điều không ngờ được chính là, cô nàng còn khai rằng đây là chỉ thị của Mâu Cương, cùng với một tên thủ hạ là Thẩm Khai đe dọa, trù tính việc hãm hại đang ở trường Đảng huấn luyện, có một người tên là Diệp Phàm là Phó chủ tịch Huyện
Sau khi nghe xong tin tức của Mã Quốc Chính thì Lý Xương Hải thiếu chút nữa đứng nhìn trân trân không nói nên lời vì quá kinh ngạc, vẻ mặt cười khổ nói:
- Xem ra đội Báo Săn quả thật là không dễ đụng vào, chúng ta đếu không biết được Bì Cổ được Tào Hồng chuyển đến nơi nào, nhưng người của Báo săn thì lại đến thẳng nhà họ Mâu để tóm người. Bây giờ phải làm sao đây, Bí thư Mã, xin ngài đưa ra chỉ thị.
- Còn có thể làm sao bây giờ? Nếu như đội Báo Săn đã chú ý tới phương diện này, đoán chừng lúc trước việc nói là điều tra cái phần tử gián điệp gì đó đều chỉ là ngụy trang, thực ra làm tất cả mọi việc như thế là chỉ muốn giúp Diệp Phàm tẩy sạch tội danh thôi.
Đoán chừng là người ta đã sớm bắt tay hành động rồi, ôi … Việc này cũng không biết là Thiết Chiêm Hùng có biết được hay không, nếu như ông ta biết được chắc chắn là chúng ta sẽ gặp phải rắc rối lớn rồi.
Mã Quốc Chính còn lâu mới có thể bì kịp, không kìm được thở dài, tâm tư rối loạn.
Thật sự là vẫn sợ một chút rằng Thiết Chiêm Hùng sẽ trách tội hắn là không nỗ lực hỗ trợ Diệp Phàm rửa sạch tội danh, ngược lại còn ở nơi nào đó chơi đùa.
Đem Diệp Phàm ra làm con cờ mà trêu đùa, Mã Quốc Chính cũng biết rằng, bản lĩnh nhỏ nhoi của mình thì làm sao có khả năng qua mặt được Thiết Chiêm Hùng. Chỉ số thông minh của ông ta không thể nào thấp hơn mình được, hơn nữa, Báo Săn là đơn vị chuyên nghiệp nếu muốn điều tra về mặt này thì quả thật đã là tay già đời lão luyện rồi.
- Hứa Thông đoán chứng là đã lọt lưới rồi, Bí thư Mã, không biết là tài liệu họ chuyển tới bên trong không biết là có việc của Hứa Thông hay không?
Lý Xương Hải trong lòng không yên, chỉ sợ việc đó không có liên hệ gì với Hứa Thông thì mọi việc coi như là đã mất công toi rồi, làm sao có thể bắt được cả Mâu Cương nữa.
- Không có tư liệu về Hứa Thông, đoán chừng là hắn ta trước đó đã sớm nghĩ ra cách để thoát thân rồi. Cái tên Hứa Thông này quả thật là vô cùng xảo quyệt, đừng có xem thường hắn ta như vậy, nhưng mà mấy năm làm việc ở Viện kiểm sát Cục chống tham nhũng, cũng đã sớm quen thuộc các phương tiện và mánh khóe có ích rồi.
- Sự việc này chắc chắn là do hắn ta cầm đầu, nhưng mà hắn nhất định là không nhận, không có bằng chứng xác thực thì chùng ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Mã Quốc Chính thở dài, nhẫm nghị một chút rồi nói:
- Anh lập tức quay về tình, nhanh chóng xử lý cho tốt việc này.
- Bí thư Mã, xử lý là xử lý như thế nào?
Lý Xương Hải thăm dó thử ý kiến của Mã Quốc Chính.
- Cứ chiếu theo pháp luật mà xử lý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mã Quốc Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mới tám giờ sáng ngày hôm sau.
Mã Quốc Chính liền chui vào phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương. Miệng mỉm cười trình lên một cái hộp băng ghi hình.
Quách Phác Dương rất nhanh liếc nhìn xuống một lần, lập tức cười nói:
- Tuy nói là lần này Hứa Thông tránh được một kiếp, chỉ bằng hộp băng ghi hình này, tôi tin chắc rằng cũng đã có thể ép được Hứa Vạn Sơn khai ra sự thật rồi. Ngày mai sẽ thảo luận trước với mọi người một vòng, chỉ cần Hứa Vạn Sơn chấp nhận khai ra sự thật, lão Chu chẳng khác nào là bị tổn thất đi một viên Đại tướng, việc chúng ta bắt được khá nhiều vị trí là vô cùng có lợi, ha ha …
Quách Phác Dương hướng về phía cửa nói:
- Tiểu Lưu, thông báo ngay chó Bí thư Hứa đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Tất nhiên là, không bao lâu sau Hứa Vạn Sơn liền bước vào văn phòng của Quách Phác Dương, khi đi ra vẻ mặt trông giống như gan lợn, răng nghiến vào nhau kêu ken két, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
- Đồ súc sinh! Súc sinh.
10 giờ sáng, khóa học Anh tài vượt thế kỷ vốn đã tan học, tuy nhiên là nhận được thông báo tạm thời, nói là thông báo cho tất cả mọi người hai giờ chiều phải tập trung đầy đủ tại lớp học.
Bởi vậy cho nên, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, không biết là đã xảy ra chuyện gì, hay là có nhân vật nổi tiếng nào muốn đích thân nói chuyện.
Tuy nhiên suy đoán vẫn chỉ là suy đoán thôi, cũng chẳng ai ngốc đến mức đi hỏi rõ ngọn ngành, nói sao thì biết vậy, lãnh đạo đã không nói thì mình cũng không nên hỏi làm gì, tất cả mọi người đều là đã lăn lộn trên quan trường, không ai là không hiều việc này.
Hai giờ chiều, toàn thể học sinh đều tập trung đầy đủ tại lớp học, đương nhiên là ngoại trừ Mâu Cương vắng mặt thôi.
Hiệu trưởng Lôi Ngọc Phương vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, vừa tuyên bố thêm một tin tức mà không ai có thể tưởng tượng ra được.
Bởi vì bạn học Mâu Cương bị nghi có dính líu đến việc vu cáo hãm hại đồng chí Diệp Phàm, bởi vậy cho nên đã bị công an bắt giữ theo pháp luật. Trường Đảng thu hồi lại giấy chứng nhận đủ tư cách tham gia lớp huấn luyện thanh niên thế kỷ của cậu ta, khai trừ khỏi lớp huấn luyện lần này của chúng ta.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 679: Chủ nhiệm Uỷ ban Pháp luật tỉnh đã tức giận rồi
9.2/10 từ 43 lượt.