Quan Thuật
Chương 673: Oai phong
Lý Xương Hải trên mặt lộ vẻ thản nhiên.
- Haha, không cần phải nói là Diệp Phàm vào tù, vì tội danh này sẽ bị hiềm nghi mất mấy tháng liền, ắt hẳn danh sách kia phải đổi chủ rồi. Hứa Thông tính toán giỏi thật đó!
Mã Quốc Chính không khỏi tán dương.
- Cũng chưa chắc! Diệp Phàm cũng không phải cái đèn cạn dầu.
Lý Xương Hải đột nhiên lắc đầu cười, nhả khói nói với Mã Quốc Chính.
- Sao? Chẳng lẽ tên nhãi kia thực sự có chút lai lịch?
Mã Quốc Chính liếc nhìn Lý Xương Hải cười nói.
- Lai lịch, tôi cũng không biết có tính là lai lịch hay không. Lần trước ở nhà hàng Bát Bảo, tôi định mời Diệp Phàm một bữa cơm, vì lần trước chuyện đưa Đặng Kiến Quân xuống cậu ta cũng nhiều công sức vì tôi, cho nên muốn mời một bữa cơm để cảm ơn. Nhưng không ngờ bản thân cậu ta cũng đang mời khách ở Bát Bảo. Vào trong phòng mới phát hiện khách mời là một nhân vật quan trọng. Ngài đoán xem là ai?
Lý Xương Hải mỉm cười, vẻ mặt thần bí.
- Không phải là Ủy viên thường vụ tỉnh nào chứ?
Mã Quốc Chính cao hứng, cả người đều thẳng lên.
- Không phải!
Lý Xương Hải kích thích sự tò mò của Mã Quốc Chính.
- Nói thẳng ra đi, không có thời gian cho cậu vòng vèo đâu, hahaha…
Mã Quốc Chính nhả khói cười nói.
- Thiết Chiêm Hùng ở vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu.
Sau khi Lý Xương Hải phun ra câu này cũng tương đối kinh ngạc, vì ông ta phát hiện Mã Quốc Chính phản xạ có điều kiện đứng bật dậy. Ngay cả điếu Trung Hoa đang ngậm trên miệng cũng cầm xuống tay, trong lòng chấn động.
Lý Xương Hải suy nghĩ: "Nghe nói Thiết Chiêm Hùng là Đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn, dù có là Đoàn trưởng một binh đoàn đặc biệt thù cũng không thể làm cho Bí thư Mã thất thố vậy chứ, chuyện này rốt cuộc là sao?"
- Bọn họ có quan hệ gì?
Mã Quốc Chính khôi phục bình tĩnh trong giây lát, hỏi.
- Nghe nói là đã kết nghĩa anh em. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lý Xương Hải nói ra câu này, làm Mã Quốc Chính khó có thể giữ được bình tĩnh, kêu lên thất thanh:
- Kết nghĩa anh em rồi?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Xương Hải, Mã Quốc Chính lập tức cười nói:
- Nếu quả thực là như vậy, thì thủ đoạn của Hứa Thông đối với Diệp Phàm sẽ là một đổi một rồi.
- Bí thư Mã, chẳng lẽ Thiết Chiêm Hùng kia thực sự là một nhân vật lớn?
Lý Xương Hải có chút nghi hoặc, không kìm được bèn hỏi.
- Bọn họ biểu hiện thân thiết lắm à?
Mã Quốc Chính không đáp mà hỏi ngược lại.
- Lúc đó ở Bát Bảo các biểu hiện của hai người tương đối tự nhiên, Diệp Phàm gọi Thiết Chiêm Hùng là anh Thiết, Thiết Chiêm Hùng gọi Diệp Phàm là cậu em Diệp, hình như quan hệ rất thân thiết.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Hahaha…
Mã Quốc Chính đột nhiên cười phá lên, liếc mắt xem xét Lý Xương Hải một cái, nói:
- Đối với chuyện của Diệp Phàm, anh kéo được thì kéo trước đi, tốt nhất là cứ để bọn họ đấu với nhau một trận, nếu có thể dụ được người phía sau ra mặt thì càng tốt.
Tôi tin, Thiết Chiêm Hùng chắc chắn sẽ không để cho người anh em kết nghĩa này vào tù đâu, kịch hay thật sự bắt đầu rồi. Hươu chết về tay ai, haha, kết cục đã được định rồi.
Một câu "kết cục đã được định" đã khiến cho Lý Xương Hải phải cân nhắc, cuộc đua vẫn chưa bắt đầu Bí thư Mã Quốc Chính này đã thấy được kết cục rồi.
Rốt cuộc ai thắng ai thua, trừ phi Diệp Phàm và Hứa Thông phải có một bên thế rất mạnh. Nếu Mã Quốc Chính nói Hứa Thông thắng thì còn có lý, nếu nói Diệp Phàm thắng là kết cục đã định thì phải suy xét lại.
Cái này căn bản là dựa vào Thiết Chiêm Hùng, Tướng quân Thiết kia chắc chắn là một pho tượng đại thần, phân lượng còn cao hơn so với Ủy viên thường vụ Hứa Vạn Sơn nhiều.
- Kéo, sao mà kéo được? Nếu mà kéo thì cái danh sách Diệp Phàm chẳng dễ dàng gì mới kiếm được kia chắc hẳn sẽ bay mất.
Lý Xương Hải có chút không đành lòng, dù sao Diệp Phàm cũng giúp ông ta nhiều, tim con người cũng là máu thịt mà, ông ta còn có một món ân tình với Diệp Phàm.
- Haha, chuyện này không phải là không có cách. Thiệt hại càng nhiều, tôi tin rằng hai người sẽ càng đấu hăng.
Mã Quốc Chính nhẹ nhàng gõ gõ bàn, đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói:
- Xương Hải, cậu cứ vận dụng thân phận Sở Tỉnh của mình thì sẽ lập tức điều tra được tung tích của Bì Cổ, đã nắm được tài liệu trong tay, chúng ta có thể vận dụng nó một cách linh hoạt.
Lý Xương Hải cũng đoán ra được một số những tính toán của Mã Quốc Chính, nhưng đối với chuyện đấu đá nhau giữa Hứa Thông và Diệp Phàm, Lý Xương Hải không thể không coi trọng được. Trong lòng thấy rất buồn bực, cảm thấy Bí thư Mã hình như tương đối kiêng kị Thiết Chiêm Hùng kia.
"Thật là kỳ lạ, một đoàn trưởng của binh đoàn bộ đội đặc chủng thì có gì đáng sợ? Mã Quốc Chính đường đường là một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm giám đốc sở công an tỉnh, quan to cấp phó bộ, nói là nắm đại quyền trong tay cũng không quá, chẳng lẽ lại sợ một Đoàn trưởng nhỏ bé? Nhưng, cái tên Thiết Chiêm Hùng kia cũng kỳ lạ, là một Đoàn trưởng binh đoàn không ngờ lại cấp bậc Thiếu tướng, thực sự không thể tưởng tượng được…" Lý Xương Hải đương nhiên là không thể hiểu rõ được sự kỳ diệu này rồi.
Nhưng, Mã Quốc Chính lại biết rõ năng lượng của Thiết Chiêm Hùng, trên phạm vi lớn mà nói, Thiết Chiêm Hùng là Tổng lãnh đạo của phòng ban chấp pháp cường lực của quốc gia như Binh đoàn đặc công, công an, an ninh bảy tỉnh Nam bộ. Đương nhiên, phía Nam mà có phát sinh chuyện trọng đại, nguy hiểm cho quốc gia đại sự Thiết Chiêm Hùng có toàn quyền điều động mấy phòng ban đó hoặc bộ đội phối hợp hành động. Bình thường cũng không có bao nhiêu quan hệ trực thuộc.
Tuy nhiên, dù là như vậy, năng lượng của Thiết Chiêm Hùng cũng là cho Mã Quốc Chính kiêng kị. Nếu Diệp Phàm người anh em kết nghĩa của ông ta thực sự bị vu cáo hãm hại vào tù, Thiết Chiêm Hùng kia không nổi trận lôi đình mới lạ.
Tính tình người này nóng nảy có tiếng, nếu Hứa Thông chọc giận ông ta, chắc chắn cũng chẳng được vui vẻ gì.
Dù cha của cậu ta Hứa Vạn Sơn có là nhân vật số một của tỉnh, lại là Ủy viên thường vụ, nhưng nếu phải chống đỡ Thiết Chiêm Hùng, cũng phải tốn chút sức lực đó.
Kết quả cuối cùng là hai bên đều thiệt hại, đương nhiên, bên Diệp Phàm sẽ bị nhẹ hơn nhiều. Cứ như vậy, có lợi cho Bí thư tỉnh ủy Quách tiến thêm một bước trong việc khống chế đại cục Tỉnh ủy, đây là chuyện tốt đối với Quách Phác Dương.
Mã Quốc Chính cảm thấy bàn cờ này tương đối lớn, chắc chắn có thể dựa vào chuyện này mà làm được một mâm thức ăn lớn.
Cho nên, Lý Xương Hải vừa mới đi ra, Mã Quốc Chính vuốt lại tóc, sửa sang lại quần áo, đi thẳng đến phòng làm việc của Bí thư Quách nhân vật số một Tỉnh ủy.
Diệp Phàm chắc chắn không thể biết được vì một chuyện nhỏ của hắn mà lại dính dáng đến gút mắc giữa các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu biết được ắt hẳn sẽ rụng hết cả hàm răng.
May là Lý Xương Hải cũng là một tay giỏi che giấu, chỉ nói chuyện gặp Thiết Chiêm Hùng ở nhà hàng Bát Bảo.
Kỳ thực lúc đó còn có Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề Chấn Đào và Tư lệnh Quân khu tỉnh Trấn Thang Thành. Hai nhân vật quan trọng này lại bị Lý Xương Hải làm biến mất. Nếu nói ra, Lý Xương Hải lo là Mã Quốc Chính sẽ không để ý đến sống chết của Diệp Phàm.
Vì Tề Chấn Đào là phe bản địa mạnh mẽ, nghe nói có quan hệ liên minh với Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm.
Mà quan hệ của Diệp Phàm với Tề Chấn Đào khá tốt, mà quan hệ của Tề Chấn Đào với Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương lại không hề tốt, như vậy Bí thư Quách sẽ ghi hận lên Diệp Phàm.
Một khi Diệp Phàm bị Bí thư Quách nhân vật số một Tỉnh ủy này ghi hận, ắt hẳn muốn tiếp tục đi trên con đường làm quan này là không được nữa rồi.
Hơn nữa, hiện nay Lý Xương Hải chỉ đi theo Mã Quốc Chính, chưa thể len vào cuộc đấu tranh của những quan lớn cấp Phó bộ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia, có thể không dính dáng đến đương nhiên càng tốt.
Làm một quân cờ nhỏ hò reo phất cờ một chút còn được. Chứ nếu thực sự bị kẹp vào đó, bị Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm ghi hận rồi, vậy thì đau đầu lắm.
Bây giờ chiều hướng của tỉnh còn chưa rõ ràng, vấn đề đứng ở bên nào tương đối quan trọng. Đúng sai là xong một đời, đứng đúng thì đời này còn có cơ hội. Cũng có thể sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh.
Cho nên, ai dám cam đoan Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương ngồi ở tỉnh Nam Phúc cả đời, ai dám cam đoan Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm một ngày nào đó sẽ không ngồi vào ngai vàng đó.
Làm người, dù sao cũng phải giữ đường lui cho mình, bằng không sau này phái bản địa đến tính sổ, ắt hẳn mình sẽ chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa, Lý Xương Hải vẫn còn một băn khoăn. Từ thái độ của Mã Quốc Chính cũng nhìn được chút manh mối, thì Thiết Chiêm Hùng kia quả không phải là một người đơn giản, vậy thì cũng phải suy xét cho Diệp Phàm một chút.
Nếu mình diệt đối thủ cho Diệp Phàm, toàn bộ ưu đãi đều để cho mình và Quách Phác Dương mỗi người kiếm một chút.
Còn nếu Diệp Phàm xui xẻo, vậy chắc chắn sẽ bị Thiết Chiêm Hùng kia ghi hận.
Thiết Chiêm Hùng, một nhân vật mà ngay cả Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy Mã Quốc Chính phải thất thố, Lý Xương Hải chắc chắn là không muốn đi trêu chọc vị đại thần này rồi.
Và, thông qua cuộc nói chuyện với Mã Quốc Chính, thái độ của Lý Xương Hải đối với Diệp Phàm thay đổi lớn, quyết định về sau phải tích cực tiếp cận với Diệp Phàm này. Không thể làm bạn bè tri âm thì chắc chắn cũng không thể là đối thủ.
Buổi sáng không có gió thổi lay ngọn cỏ gì cả, cứ bình yên trôi qua, ba giờ chiều, gió đột nhiên đổi hướng.
Các học viên trong lớp đang nghe giảng, một đám người từ bên ngoài đi vào, đi đầu là nhân vật số một của trường Đảng, hiệu trưởng Lôi, phía sau là Hiệu phó Lâm Đức Trì, những người này đều có chung đặc điểm, đó là vẻ mặt của ai cũng nghiêm túc, xem ra đã có chuyện gì lớn xảy ra rồi.
Diệp Phàm liếc mắt đã hiểu rõ, âm thầm liếc mắt nhìn Hứa Thông, cùng với Mâu Cương thiếu hai răng cửa, thấy trân mặt hai tên này đều lộ vẻ mặt vui vì người khác gặp họa.
"Cái gì đến cũng đến rồi, tiếp nhận sự thật thôi." Trong lòng Diệp Phàm thở dài, cũng chẳng có gì căng thẳng. Lâm Đức Trì liếc nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt tương đối đau khổ.
Hiệu trưởng Lôi Ngọc Phượng cũng không nói lời nào dư thừa, gật đầu với một người đàn ông cao gầy, người đàn ông kia cầm một tờ giấy giống như thông cáo, bên trên hình như có đóng con dấu lớn gì đó, mở ra bắt đầu đọc.
- Xét thấy học viên Diệp Phàm hiện nay có hiềm nghi về thân phận, thông qua cuộc họp Đảng ủy của trường, thông báo lên Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy quyết định như sau——
Miễn chức vụ lớp trưởng của học viên Diệp Phàm trong khóa học Anh tài vượt thế kỷ, ngừng phát giấy chứng nhận huấn luyện, hủy bỏ tư cách huấn luyện.
Hủy bỏ danh sách đi học khóa học hậu bị Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy ở trường Đảng trung ương, và phải chịu sự kết hợp điều tra của tổ chức và cơ quan công an. Đồng chí Diệp Phàm tạm thời không thể rời khỏi trường Đảng, bất cứ lúc nào cũng phải tiếp nhận điều tra…
Sau khi tuyên bố thì không hề nói nguyên nhân, đây cũng là vì Hiệu trưởng Lôi đặc biệt để lại chút thể diện cho học viên Diệp Phàm. Chính vì giữ chút thể diện này mà Hiệu trưởng Lôi và Hiệu phó Lâm Đức Trì mới tranh chấp với lãnh đạo xuống điều tra của Tỉnh ủy nửa ngày.
Quan Thuật
- Haha, không cần phải nói là Diệp Phàm vào tù, vì tội danh này sẽ bị hiềm nghi mất mấy tháng liền, ắt hẳn danh sách kia phải đổi chủ rồi. Hứa Thông tính toán giỏi thật đó!
Mã Quốc Chính không khỏi tán dương.
- Cũng chưa chắc! Diệp Phàm cũng không phải cái đèn cạn dầu.
Lý Xương Hải đột nhiên lắc đầu cười, nhả khói nói với Mã Quốc Chính.
- Sao? Chẳng lẽ tên nhãi kia thực sự có chút lai lịch?
Mã Quốc Chính liếc nhìn Lý Xương Hải cười nói.
- Lai lịch, tôi cũng không biết có tính là lai lịch hay không. Lần trước ở nhà hàng Bát Bảo, tôi định mời Diệp Phàm một bữa cơm, vì lần trước chuyện đưa Đặng Kiến Quân xuống cậu ta cũng nhiều công sức vì tôi, cho nên muốn mời một bữa cơm để cảm ơn. Nhưng không ngờ bản thân cậu ta cũng đang mời khách ở Bát Bảo. Vào trong phòng mới phát hiện khách mời là một nhân vật quan trọng. Ngài đoán xem là ai?
Lý Xương Hải mỉm cười, vẻ mặt thần bí.
- Không phải là Ủy viên thường vụ tỉnh nào chứ?
Mã Quốc Chính cao hứng, cả người đều thẳng lên.
- Không phải!
Lý Xương Hải kích thích sự tò mò của Mã Quốc Chính.
- Nói thẳng ra đi, không có thời gian cho cậu vòng vèo đâu, hahaha…
Mã Quốc Chính nhả khói cười nói.
- Thiết Chiêm Hùng ở vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu.
Sau khi Lý Xương Hải phun ra câu này cũng tương đối kinh ngạc, vì ông ta phát hiện Mã Quốc Chính phản xạ có điều kiện đứng bật dậy. Ngay cả điếu Trung Hoa đang ngậm trên miệng cũng cầm xuống tay, trong lòng chấn động.
Lý Xương Hải suy nghĩ: "Nghe nói Thiết Chiêm Hùng là Đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn, dù có là Đoàn trưởng một binh đoàn đặc biệt thù cũng không thể làm cho Bí thư Mã thất thố vậy chứ, chuyện này rốt cuộc là sao?"
- Bọn họ có quan hệ gì?
Mã Quốc Chính khôi phục bình tĩnh trong giây lát, hỏi.
- Nghe nói là đã kết nghĩa anh em. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lý Xương Hải nói ra câu này, làm Mã Quốc Chính khó có thể giữ được bình tĩnh, kêu lên thất thanh:
- Kết nghĩa anh em rồi?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Xương Hải, Mã Quốc Chính lập tức cười nói:
- Nếu quả thực là như vậy, thì thủ đoạn của Hứa Thông đối với Diệp Phàm sẽ là một đổi một rồi.
- Bí thư Mã, chẳng lẽ Thiết Chiêm Hùng kia thực sự là một nhân vật lớn?
Lý Xương Hải có chút nghi hoặc, không kìm được bèn hỏi.
- Bọn họ biểu hiện thân thiết lắm à?
Mã Quốc Chính không đáp mà hỏi ngược lại.
- Lúc đó ở Bát Bảo các biểu hiện của hai người tương đối tự nhiên, Diệp Phàm gọi Thiết Chiêm Hùng là anh Thiết, Thiết Chiêm Hùng gọi Diệp Phàm là cậu em Diệp, hình như quan hệ rất thân thiết.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Hahaha…
Mã Quốc Chính đột nhiên cười phá lên, liếc mắt xem xét Lý Xương Hải một cái, nói:
- Đối với chuyện của Diệp Phàm, anh kéo được thì kéo trước đi, tốt nhất là cứ để bọn họ đấu với nhau một trận, nếu có thể dụ được người phía sau ra mặt thì càng tốt.
Tôi tin, Thiết Chiêm Hùng chắc chắn sẽ không để cho người anh em kết nghĩa này vào tù đâu, kịch hay thật sự bắt đầu rồi. Hươu chết về tay ai, haha, kết cục đã được định rồi.
Một câu "kết cục đã được định" đã khiến cho Lý Xương Hải phải cân nhắc, cuộc đua vẫn chưa bắt đầu Bí thư Mã Quốc Chính này đã thấy được kết cục rồi.
Rốt cuộc ai thắng ai thua, trừ phi Diệp Phàm và Hứa Thông phải có một bên thế rất mạnh. Nếu Mã Quốc Chính nói Hứa Thông thắng thì còn có lý, nếu nói Diệp Phàm thắng là kết cục đã định thì phải suy xét lại.
Cái này căn bản là dựa vào Thiết Chiêm Hùng, Tướng quân Thiết kia chắc chắn là một pho tượng đại thần, phân lượng còn cao hơn so với Ủy viên thường vụ Hứa Vạn Sơn nhiều.
- Kéo, sao mà kéo được? Nếu mà kéo thì cái danh sách Diệp Phàm chẳng dễ dàng gì mới kiếm được kia chắc hẳn sẽ bay mất.
Lý Xương Hải có chút không đành lòng, dù sao Diệp Phàm cũng giúp ông ta nhiều, tim con người cũng là máu thịt mà, ông ta còn có một món ân tình với Diệp Phàm.
- Haha, chuyện này không phải là không có cách. Thiệt hại càng nhiều, tôi tin rằng hai người sẽ càng đấu hăng.
Mã Quốc Chính nhẹ nhàng gõ gõ bàn, đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói:
- Xương Hải, cậu cứ vận dụng thân phận Sở Tỉnh của mình thì sẽ lập tức điều tra được tung tích của Bì Cổ, đã nắm được tài liệu trong tay, chúng ta có thể vận dụng nó một cách linh hoạt.
Lý Xương Hải cũng đoán ra được một số những tính toán của Mã Quốc Chính, nhưng đối với chuyện đấu đá nhau giữa Hứa Thông và Diệp Phàm, Lý Xương Hải không thể không coi trọng được. Trong lòng thấy rất buồn bực, cảm thấy Bí thư Mã hình như tương đối kiêng kị Thiết Chiêm Hùng kia.
"Thật là kỳ lạ, một đoàn trưởng của binh đoàn bộ đội đặc chủng thì có gì đáng sợ? Mã Quốc Chính đường đường là một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm giám đốc sở công an tỉnh, quan to cấp phó bộ, nói là nắm đại quyền trong tay cũng không quá, chẳng lẽ lại sợ một Đoàn trưởng nhỏ bé? Nhưng, cái tên Thiết Chiêm Hùng kia cũng kỳ lạ, là một Đoàn trưởng binh đoàn không ngờ lại cấp bậc Thiếu tướng, thực sự không thể tưởng tượng được…" Lý Xương Hải đương nhiên là không thể hiểu rõ được sự kỳ diệu này rồi.
Nhưng, Mã Quốc Chính lại biết rõ năng lượng của Thiết Chiêm Hùng, trên phạm vi lớn mà nói, Thiết Chiêm Hùng là Tổng lãnh đạo của phòng ban chấp pháp cường lực của quốc gia như Binh đoàn đặc công, công an, an ninh bảy tỉnh Nam bộ. Đương nhiên, phía Nam mà có phát sinh chuyện trọng đại, nguy hiểm cho quốc gia đại sự Thiết Chiêm Hùng có toàn quyền điều động mấy phòng ban đó hoặc bộ đội phối hợp hành động. Bình thường cũng không có bao nhiêu quan hệ trực thuộc.
Tuy nhiên, dù là như vậy, năng lượng của Thiết Chiêm Hùng cũng là cho Mã Quốc Chính kiêng kị. Nếu Diệp Phàm người anh em kết nghĩa của ông ta thực sự bị vu cáo hãm hại vào tù, Thiết Chiêm Hùng kia không nổi trận lôi đình mới lạ.
Tính tình người này nóng nảy có tiếng, nếu Hứa Thông chọc giận ông ta, chắc chắn cũng chẳng được vui vẻ gì.
Dù cha của cậu ta Hứa Vạn Sơn có là nhân vật số một của tỉnh, lại là Ủy viên thường vụ, nhưng nếu phải chống đỡ Thiết Chiêm Hùng, cũng phải tốn chút sức lực đó.
Kết quả cuối cùng là hai bên đều thiệt hại, đương nhiên, bên Diệp Phàm sẽ bị nhẹ hơn nhiều. Cứ như vậy, có lợi cho Bí thư tỉnh ủy Quách tiến thêm một bước trong việc khống chế đại cục Tỉnh ủy, đây là chuyện tốt đối với Quách Phác Dương.
Mã Quốc Chính cảm thấy bàn cờ này tương đối lớn, chắc chắn có thể dựa vào chuyện này mà làm được một mâm thức ăn lớn.
Cho nên, Lý Xương Hải vừa mới đi ra, Mã Quốc Chính vuốt lại tóc, sửa sang lại quần áo, đi thẳng đến phòng làm việc của Bí thư Quách nhân vật số một Tỉnh ủy.
Diệp Phàm chắc chắn không thể biết được vì một chuyện nhỏ của hắn mà lại dính dáng đến gút mắc giữa các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu biết được ắt hẳn sẽ rụng hết cả hàm răng.
May là Lý Xương Hải cũng là một tay giỏi che giấu, chỉ nói chuyện gặp Thiết Chiêm Hùng ở nhà hàng Bát Bảo.
Kỳ thực lúc đó còn có Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề Chấn Đào và Tư lệnh Quân khu tỉnh Trấn Thang Thành. Hai nhân vật quan trọng này lại bị Lý Xương Hải làm biến mất. Nếu nói ra, Lý Xương Hải lo là Mã Quốc Chính sẽ không để ý đến sống chết của Diệp Phàm.
Vì Tề Chấn Đào là phe bản địa mạnh mẽ, nghe nói có quan hệ liên minh với Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm.
Mà quan hệ của Diệp Phàm với Tề Chấn Đào khá tốt, mà quan hệ của Tề Chấn Đào với Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương lại không hề tốt, như vậy Bí thư Quách sẽ ghi hận lên Diệp Phàm.
Một khi Diệp Phàm bị Bí thư Quách nhân vật số một Tỉnh ủy này ghi hận, ắt hẳn muốn tiếp tục đi trên con đường làm quan này là không được nữa rồi.
Hơn nữa, hiện nay Lý Xương Hải chỉ đi theo Mã Quốc Chính, chưa thể len vào cuộc đấu tranh của những quan lớn cấp Phó bộ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia, có thể không dính dáng đến đương nhiên càng tốt.
Làm một quân cờ nhỏ hò reo phất cờ một chút còn được. Chứ nếu thực sự bị kẹp vào đó, bị Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm ghi hận rồi, vậy thì đau đầu lắm.
Bây giờ chiều hướng của tỉnh còn chưa rõ ràng, vấn đề đứng ở bên nào tương đối quan trọng. Đúng sai là xong một đời, đứng đúng thì đời này còn có cơ hội. Cũng có thể sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh.
Cho nên, ai dám cam đoan Bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương ngồi ở tỉnh Nam Phúc cả đời, ai dám cam đoan Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm một ngày nào đó sẽ không ngồi vào ngai vàng đó.
Làm người, dù sao cũng phải giữ đường lui cho mình, bằng không sau này phái bản địa đến tính sổ, ắt hẳn mình sẽ chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa, Lý Xương Hải vẫn còn một băn khoăn. Từ thái độ của Mã Quốc Chính cũng nhìn được chút manh mối, thì Thiết Chiêm Hùng kia quả không phải là một người đơn giản, vậy thì cũng phải suy xét cho Diệp Phàm một chút.
Nếu mình diệt đối thủ cho Diệp Phàm, toàn bộ ưu đãi đều để cho mình và Quách Phác Dương mỗi người kiếm một chút.
Còn nếu Diệp Phàm xui xẻo, vậy chắc chắn sẽ bị Thiết Chiêm Hùng kia ghi hận.
Thiết Chiêm Hùng, một nhân vật mà ngay cả Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy Mã Quốc Chính phải thất thố, Lý Xương Hải chắc chắn là không muốn đi trêu chọc vị đại thần này rồi.
Và, thông qua cuộc nói chuyện với Mã Quốc Chính, thái độ của Lý Xương Hải đối với Diệp Phàm thay đổi lớn, quyết định về sau phải tích cực tiếp cận với Diệp Phàm này. Không thể làm bạn bè tri âm thì chắc chắn cũng không thể là đối thủ.
Buổi sáng không có gió thổi lay ngọn cỏ gì cả, cứ bình yên trôi qua, ba giờ chiều, gió đột nhiên đổi hướng.
Các học viên trong lớp đang nghe giảng, một đám người từ bên ngoài đi vào, đi đầu là nhân vật số một của trường Đảng, hiệu trưởng Lôi, phía sau là Hiệu phó Lâm Đức Trì, những người này đều có chung đặc điểm, đó là vẻ mặt của ai cũng nghiêm túc, xem ra đã có chuyện gì lớn xảy ra rồi.
Diệp Phàm liếc mắt đã hiểu rõ, âm thầm liếc mắt nhìn Hứa Thông, cùng với Mâu Cương thiếu hai răng cửa, thấy trân mặt hai tên này đều lộ vẻ mặt vui vì người khác gặp họa.
"Cái gì đến cũng đến rồi, tiếp nhận sự thật thôi." Trong lòng Diệp Phàm thở dài, cũng chẳng có gì căng thẳng. Lâm Đức Trì liếc nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt tương đối đau khổ.
Hiệu trưởng Lôi Ngọc Phượng cũng không nói lời nào dư thừa, gật đầu với một người đàn ông cao gầy, người đàn ông kia cầm một tờ giấy giống như thông cáo, bên trên hình như có đóng con dấu lớn gì đó, mở ra bắt đầu đọc.
- Xét thấy học viên Diệp Phàm hiện nay có hiềm nghi về thân phận, thông qua cuộc họp Đảng ủy của trường, thông báo lên Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy quyết định như sau——
Miễn chức vụ lớp trưởng của học viên Diệp Phàm trong khóa học Anh tài vượt thế kỷ, ngừng phát giấy chứng nhận huấn luyện, hủy bỏ tư cách huấn luyện.
Hủy bỏ danh sách đi học khóa học hậu bị Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy ở trường Đảng trung ương, và phải chịu sự kết hợp điều tra của tổ chức và cơ quan công an. Đồng chí Diệp Phàm tạm thời không thể rời khỏi trường Đảng, bất cứ lúc nào cũng phải tiếp nhận điều tra…
Sau khi tuyên bố thì không hề nói nguyên nhân, đây cũng là vì Hiệu trưởng Lôi đặc biệt để lại chút thể diện cho học viên Diệp Phàm. Chính vì giữ chút thể diện này mà Hiệu trưởng Lôi và Hiệu phó Lâm Đức Trì mới tranh chấp với lãnh đạo xuống điều tra của Tỉnh ủy nửa ngày.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 673: Oai phong
9.2/10 từ 43 lượt.