Quan Thuật
Chương 67: Bắt chết thì bắt chết
Lúc này một người công an bên cạnh vội vàng giải thích, Diệp Phàm hét to như vậy nên người xung quanh đều nghe thấy cả. Hắn vừa giải thích vừa âm thầm giơ ngón tay thán phục:
- Trâu bò thật! Dám mắng bí thư thị ủy, lại còn dám mắng trước mặt, chán sống rồi à! Người anh em, cậu là nhân viên trâu bò nhất ở Ủy ban nhân dân của thành phố Mặc Hương đấy.
- A! Tôi mà hẹp hòi vậy sao, mắng thì cũng đã mắng rồi. Tuổi trẻ mà, ngay cả mạng sống cũng không cần, là một hạt giống tốt. Chúng ta là đảng viên thì phải không sợ khổ sợ khó. Một vĩ nhân đã từng nói, vì nhân dân mà cái chết nặng như núi Thái Sơn, chết có ý nghĩa. Thử hỏi đã mấy người làm được, đây chính là anh hùng, người bình thường có thể làm được sao?
Dương Quốc Đống mượn chuyện để đề cao mình lên.
Phó bí thư thị ủy Chu Càn Dương ở bên cạnh cười lạnh trong lòng:
- Chó má, mới vừa rồi còn mắng Lý Hồng Dương không nói được cán bộ của mình, bản thân mình giờ có khác gì đâu. Ngay cả một cán bộ cấp ban cũng không nói được thì làm bí thư thị ủy làm cái rắm gì, sao không dịch cái mông ra cho ông ngồi, cứ uống nước cả cặn là sao. Ông nhổ vào!
Lúc này trưởng ban tuyên giáo Trương Hân Nguyệt cũng khẽ nhướng đôi mày cong vút lên, khẽ mở hé đôi môi đỏ mọng nói:
- Bí thư Dương, tôi thấy Diệp Phàm là một anh hùng, ban tuyên giáo đã phái phóng viên và đài truyền hình thành phố đi phỏng vấn, đem hắn làm thành một điển hình toàn thành phố, là một tấm gương để mọi người học tập, anh thấy thế nào?
- Là anh hùng nên chúng ta phải đẩy mạnh tuyên truyền. Xua đuổi tà khí, để tư tưởng cán bộ tập trung vào xây dựng kinh tế, vì khu kinh tế Mặc Hương...... Nguồn: http://truyenfull.vn
Dương Quốc Đống nhân cơ hội nói thêm một tràng, khẳng định biện pháp của Trương Hân Nguyệt. Vị bí thư này cũng là người giảo hoạt, đem một anh hùng đuổi bắt tội phạm giết người quy về phương diện xây dựng kinh tế. So với thủ pháp mượn thế của Trương Hân Nguyệt còn cao minh hơn, đúng là "thanh xuất nhất lam nhi thắng vu nhất lam"!
- Mẹ kiếp! Lại có thể chui vào núi Thần Nữ, vậy thì e khó khăn rồi. Núi này lớn như vậy, tìm được những thứ con hoang này chẳng phải là mò kim đáy bể sao.
Diệp Phàm thầm mắng một câu rồi áp sát tai vào mặt đất nghe ngóng. Ôm pho tượng lớn như vậy trên người thì bước chân chắc chắn sẽ để lại tiếng động.
Điện thoại di động lúc này lại rung lên, Diệp Phàm cầm điện thoại bất kể là ai, quát lớn:
- Kẻ cướp đồ tiến vào núi Thần Nữ rồi, không cần nói gì với tôi hết, không giết được bọn chúng tôi thề không làm người. Tôi giờ chẳng muốn nghe ai hết, có là bí thư tỉnh ủy cũng vậy thôi.
Diệp Phàm gầm nhẹ một tiếng đang muốn cúp điện thoại thì bên kia cũng hét to:
- Thằng nhóc, khí thế mạnh nhỉ! Tôi là tỉnh ủy Tề Chấn Đào, lập tức rời núi Thần Nữ trở về, đây là mệnh lệnh.
- Không được, đừng bảo là Tề Chấn Đào! Cho dù là Tề Thiên đại thánh tới cũng không quản được.
Diệp Phàm thuận miệng xả một tràng, thiếu chút nữa thì phun cả máu ra.
- Nếu không trở lại ông sẽ bảo quân đội đập chết mày, đồ lính quèn dám không tuân lệnh.
Tề Chấn Đào đã hoàn toàn nổi giận, y sống đã mấy chục tuổi nhưng chưa hề gặp phải trường hợp nào bướng còn hơn cả lừa như thế này. Mặc dù Tề Chấn Đào là thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh, nhưng y cũng là một quân nhân chuyển ngành, bản tính nóng nảy. Trong tỉnh còn có người đặt cho biệt hiệu là "Tề đại pháo". Trong lúc tức giận vô tình xem Diệp Phàm như một người lính, thuận miệng gầm lên.
- Đánh chết thì đánh chết! Phiền ngài nói với đội trưởng Lý một tiếng, chờ tôi giết được kẻ lấy đồ rồi về đưa ra pháp trường xử bắn cũng chưa muộn.
Diệp Phàm hăng tiết tuyệt không yếu thế, trong lúc giận dữ sớm đã đem thuật tĩnh tâm mà sư phụ dạy ném đi xa lắc.
Cả hai đều đang điên cuồng thì đột nhiên có một luồng lửa xẹt qua. "Ầm" một tiếng,, Diệp Phàm vội vàng lăn một vòng nấp vào một cái cây lớn.
- Diệp Phàm! Diệp Phàm! Trả lời ông ngay, thằng nhóc......
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gấp gáp của phó chủ tịch tỉnh Tề, đáng tiếc không có ai trả lời.
- Ai! Thằng nhỏ thật là tốt a! Mình tại sao có thể nói đập chết nó chứ, ngu ngốc mà!
Tề Chấn Đào bội phục nhất là những người đàn ông can đảm, mắt cảm thấy rưng rưng, có cảm giác anh hùng tương liên.
Y ngồi xuống ghế gọi điện thoại ra lệnh:
- Hết bao nhiêu thuốc nổ cũng phải thông đường thôn đập Thiên Thủy cho tôi. Nối điện thoại với tư lệnh quân khu, thỉnh cầu bọn họ cho công binh mở đường......
Từ quân đội chuyển ngành sang đã tám năm, coi như rèn luyện được chút trầm ổn giờ lại vất đi, phó chủ tịch tỉnh thở dài:
- Ai! Thằng nhóc, hi vọng cậu có thể bình an, chỉ cần còn sống, tôi lập tức sẽ để cậu làm phó Chủ tịch thị trấn, không! Là Chủ tịch thị trấn. Tôi nghĩ, một cán bộ ngay cả chết cũng không sợ thì có việc gì làm không tốt nữa. Chẳng lẽ công tác thông thường so sánh với hy sinh đổ máu đáng sợ hơn ư, bao nhiêu cán bộ của chúng ta trước sợ hổ sau sợ sói......
Nói tới đây phó Chủ tịch tỉnh Tề có chút nghẹn ngào.
Diệp Phàm cùng mấy tên tội phạm giằng co, từ đằng xa vẳng đến thanh âm thuốc nổ mở đường. Sư đoàn công binh dã chiến đã nhanh chóng hành quân từ thành phố Phúc Xuân bên cạnh, kèm theo đầy đủ các loại máy móc cơ giới lớn.
Hơn ba ngàn bộ đội, cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự đều hối hả chạy bộ tới, thời gian bây giờ chính là tính mạng. Bọn họ cũng sợ mấy tên này cùng đường tiến vào thôn chém giết.
Lần này sư đoàn dã chiến ngay cả ống phóng rốc-két, đạn lửa và súng máy hạng nặng cũng khiêng tới. Bốn năm người thay phiên nhau vác một khẩu súng máy, mồ hôi chảy ròng ròng, các lão đại của cảnh sát thấy mấy súng ống kiểu mới này đều than lần này đúng là mở rộng tầm mắt.
Chừng 3 giờ sáng.
Tề Thiên mang theo một đội Liệp Báo gần mười người và mười mấy cảnh sát vũ trang chạy tới cung cũ của thôn đập Thiên Thủy đầu tiên, bên trong cung đang hỗn loạn.
Đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày, toàn bộ thôn dân đều tập trung ở cửa cung, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng bước chân nhốn nháo.
Xuân Thủy khóc đến ngất lịm làm Diệp Kim Liên đang đau lòng cũng phải đi giúp đỡ. Diệp Nhược Mộng nằm lặng lẽ trên giường đắp một chiếc chăn bông được mấy y tá do cảnh sát vũ trang đem tới triển khai cứu chữa.
Về phần Long mộ, mấy họ lần này đã thể hiện ra tư tưởng đoàn kết tuyệt đối. Toàn bộ tráng đinh của mấy họ tộc vây quanh Long mộ, sắp đặt chướng ngại vật, vũ khí sẵn sàng bảo vệ bảo bối của tổ tông.
Người của ba họ còn tổ chức một đội gồm gần 1000 người cầm gậy gộc cuốc xẻng tổ chức vây bắt, tiến vào núi Thần Nữ. Bọn họ la hét đòi báo thù nhưng cũng rất cẩn thận vì đối phương có đầy đủ vũ khí nóng.
Tề Thiên vung tay lên, mười mấy cảnh sát vũ trang chia làm tiểu đội dưới sự chỉ huy của Liệp Báo nhanh chóng tiềm nhập vào núi rừng. Trên đường nếu gặp người trong thôn đều bảo mọi người lui ra dưới chân núi để tránh nguy hiểm.
Diệp Phàm một mực đuổi theo giờ mới giật mình thấy nhãn lực của mình rất tinh tường, thậm chí có thể so sánh với mắt của cú mèo. Sau khi vận công, hắn cảm giác đi giữa rừng già như đi giữa ban ngày
Quan Thuật
- Trâu bò thật! Dám mắng bí thư thị ủy, lại còn dám mắng trước mặt, chán sống rồi à! Người anh em, cậu là nhân viên trâu bò nhất ở Ủy ban nhân dân của thành phố Mặc Hương đấy.
- A! Tôi mà hẹp hòi vậy sao, mắng thì cũng đã mắng rồi. Tuổi trẻ mà, ngay cả mạng sống cũng không cần, là một hạt giống tốt. Chúng ta là đảng viên thì phải không sợ khổ sợ khó. Một vĩ nhân đã từng nói, vì nhân dân mà cái chết nặng như núi Thái Sơn, chết có ý nghĩa. Thử hỏi đã mấy người làm được, đây chính là anh hùng, người bình thường có thể làm được sao?
Dương Quốc Đống mượn chuyện để đề cao mình lên.
Phó bí thư thị ủy Chu Càn Dương ở bên cạnh cười lạnh trong lòng:
- Chó má, mới vừa rồi còn mắng Lý Hồng Dương không nói được cán bộ của mình, bản thân mình giờ có khác gì đâu. Ngay cả một cán bộ cấp ban cũng không nói được thì làm bí thư thị ủy làm cái rắm gì, sao không dịch cái mông ra cho ông ngồi, cứ uống nước cả cặn là sao. Ông nhổ vào!
Lúc này trưởng ban tuyên giáo Trương Hân Nguyệt cũng khẽ nhướng đôi mày cong vút lên, khẽ mở hé đôi môi đỏ mọng nói:
- Bí thư Dương, tôi thấy Diệp Phàm là một anh hùng, ban tuyên giáo đã phái phóng viên và đài truyền hình thành phố đi phỏng vấn, đem hắn làm thành một điển hình toàn thành phố, là một tấm gương để mọi người học tập, anh thấy thế nào?
- Là anh hùng nên chúng ta phải đẩy mạnh tuyên truyền. Xua đuổi tà khí, để tư tưởng cán bộ tập trung vào xây dựng kinh tế, vì khu kinh tế Mặc Hương...... Nguồn: http://truyenfull.vn
Dương Quốc Đống nhân cơ hội nói thêm một tràng, khẳng định biện pháp của Trương Hân Nguyệt. Vị bí thư này cũng là người giảo hoạt, đem một anh hùng đuổi bắt tội phạm giết người quy về phương diện xây dựng kinh tế. So với thủ pháp mượn thế của Trương Hân Nguyệt còn cao minh hơn, đúng là "thanh xuất nhất lam nhi thắng vu nhất lam"!
- Mẹ kiếp! Lại có thể chui vào núi Thần Nữ, vậy thì e khó khăn rồi. Núi này lớn như vậy, tìm được những thứ con hoang này chẳng phải là mò kim đáy bể sao.
Diệp Phàm thầm mắng một câu rồi áp sát tai vào mặt đất nghe ngóng. Ôm pho tượng lớn như vậy trên người thì bước chân chắc chắn sẽ để lại tiếng động.
Điện thoại di động lúc này lại rung lên, Diệp Phàm cầm điện thoại bất kể là ai, quát lớn:
- Kẻ cướp đồ tiến vào núi Thần Nữ rồi, không cần nói gì với tôi hết, không giết được bọn chúng tôi thề không làm người. Tôi giờ chẳng muốn nghe ai hết, có là bí thư tỉnh ủy cũng vậy thôi.
Diệp Phàm gầm nhẹ một tiếng đang muốn cúp điện thoại thì bên kia cũng hét to:
- Thằng nhóc, khí thế mạnh nhỉ! Tôi là tỉnh ủy Tề Chấn Đào, lập tức rời núi Thần Nữ trở về, đây là mệnh lệnh.
- Không được, đừng bảo là Tề Chấn Đào! Cho dù là Tề Thiên đại thánh tới cũng không quản được.
Diệp Phàm thuận miệng xả một tràng, thiếu chút nữa thì phun cả máu ra.
- Nếu không trở lại ông sẽ bảo quân đội đập chết mày, đồ lính quèn dám không tuân lệnh.
Tề Chấn Đào đã hoàn toàn nổi giận, y sống đã mấy chục tuổi nhưng chưa hề gặp phải trường hợp nào bướng còn hơn cả lừa như thế này. Mặc dù Tề Chấn Đào là thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh, nhưng y cũng là một quân nhân chuyển ngành, bản tính nóng nảy. Trong tỉnh còn có người đặt cho biệt hiệu là "Tề đại pháo". Trong lúc tức giận vô tình xem Diệp Phàm như một người lính, thuận miệng gầm lên.
- Đánh chết thì đánh chết! Phiền ngài nói với đội trưởng Lý một tiếng, chờ tôi giết được kẻ lấy đồ rồi về đưa ra pháp trường xử bắn cũng chưa muộn.
Diệp Phàm hăng tiết tuyệt không yếu thế, trong lúc giận dữ sớm đã đem thuật tĩnh tâm mà sư phụ dạy ném đi xa lắc.
Cả hai đều đang điên cuồng thì đột nhiên có một luồng lửa xẹt qua. "Ầm" một tiếng,, Diệp Phàm vội vàng lăn một vòng nấp vào một cái cây lớn.
- Diệp Phàm! Diệp Phàm! Trả lời ông ngay, thằng nhóc......
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gấp gáp của phó chủ tịch tỉnh Tề, đáng tiếc không có ai trả lời.
- Ai! Thằng nhỏ thật là tốt a! Mình tại sao có thể nói đập chết nó chứ, ngu ngốc mà!
Tề Chấn Đào bội phục nhất là những người đàn ông can đảm, mắt cảm thấy rưng rưng, có cảm giác anh hùng tương liên.
Y ngồi xuống ghế gọi điện thoại ra lệnh:
- Hết bao nhiêu thuốc nổ cũng phải thông đường thôn đập Thiên Thủy cho tôi. Nối điện thoại với tư lệnh quân khu, thỉnh cầu bọn họ cho công binh mở đường......
Từ quân đội chuyển ngành sang đã tám năm, coi như rèn luyện được chút trầm ổn giờ lại vất đi, phó chủ tịch tỉnh thở dài:
- Ai! Thằng nhóc, hi vọng cậu có thể bình an, chỉ cần còn sống, tôi lập tức sẽ để cậu làm phó Chủ tịch thị trấn, không! Là Chủ tịch thị trấn. Tôi nghĩ, một cán bộ ngay cả chết cũng không sợ thì có việc gì làm không tốt nữa. Chẳng lẽ công tác thông thường so sánh với hy sinh đổ máu đáng sợ hơn ư, bao nhiêu cán bộ của chúng ta trước sợ hổ sau sợ sói......
Nói tới đây phó Chủ tịch tỉnh Tề có chút nghẹn ngào.
Diệp Phàm cùng mấy tên tội phạm giằng co, từ đằng xa vẳng đến thanh âm thuốc nổ mở đường. Sư đoàn công binh dã chiến đã nhanh chóng hành quân từ thành phố Phúc Xuân bên cạnh, kèm theo đầy đủ các loại máy móc cơ giới lớn.
Hơn ba ngàn bộ đội, cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự đều hối hả chạy bộ tới, thời gian bây giờ chính là tính mạng. Bọn họ cũng sợ mấy tên này cùng đường tiến vào thôn chém giết.
Lần này sư đoàn dã chiến ngay cả ống phóng rốc-két, đạn lửa và súng máy hạng nặng cũng khiêng tới. Bốn năm người thay phiên nhau vác một khẩu súng máy, mồ hôi chảy ròng ròng, các lão đại của cảnh sát thấy mấy súng ống kiểu mới này đều than lần này đúng là mở rộng tầm mắt.
Chừng 3 giờ sáng.
Tề Thiên mang theo một đội Liệp Báo gần mười người và mười mấy cảnh sát vũ trang chạy tới cung cũ của thôn đập Thiên Thủy đầu tiên, bên trong cung đang hỗn loạn.
Đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày, toàn bộ thôn dân đều tập trung ở cửa cung, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng bước chân nhốn nháo.
Xuân Thủy khóc đến ngất lịm làm Diệp Kim Liên đang đau lòng cũng phải đi giúp đỡ. Diệp Nhược Mộng nằm lặng lẽ trên giường đắp một chiếc chăn bông được mấy y tá do cảnh sát vũ trang đem tới triển khai cứu chữa.
Về phần Long mộ, mấy họ lần này đã thể hiện ra tư tưởng đoàn kết tuyệt đối. Toàn bộ tráng đinh của mấy họ tộc vây quanh Long mộ, sắp đặt chướng ngại vật, vũ khí sẵn sàng bảo vệ bảo bối của tổ tông.
Người của ba họ còn tổ chức một đội gồm gần 1000 người cầm gậy gộc cuốc xẻng tổ chức vây bắt, tiến vào núi Thần Nữ. Bọn họ la hét đòi báo thù nhưng cũng rất cẩn thận vì đối phương có đầy đủ vũ khí nóng.
Tề Thiên vung tay lên, mười mấy cảnh sát vũ trang chia làm tiểu đội dưới sự chỉ huy của Liệp Báo nhanh chóng tiềm nhập vào núi rừng. Trên đường nếu gặp người trong thôn đều bảo mọi người lui ra dưới chân núi để tránh nguy hiểm.
Diệp Phàm một mực đuổi theo giờ mới giật mình thấy nhãn lực của mình rất tinh tường, thậm chí có thể so sánh với mắt của cú mèo. Sau khi vận công, hắn cảm giác đi giữa rừng già như đi giữa ban ngày
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 67: Bắt chết thì bắt chết
9.2/10 từ 43 lượt.