Quan Thuật
Chương 667: Cảm tính lớn hơn lý tính
Ông cụ Tống cười ha hả, xem ra tương đối lạc quan.
- Ba, Trinh Dao chưa yêu bao giờ, đây là lần đầu tiên của nó. Con sợ nó lún sâu vào rồi thì khó kiềm chế. Con gái một khi đã vào rồi thì khó có thể kiềm chế được, hơn nữa, nếu để cho người của Cố gia nhìn thấy nó kết giao với tên nhãi kia, sẽ dẫn đến chuyện thị phi, khi đó đếu như hỏng chuyện thì sắp xếp ở thu đô lại xảy ra họa.
Tào Mai Phương không muốn như vậy, lắc đầu, vẻ mặt sầu lo.
- Mai Phương, em coi trọng chuyện này quá rồi. Giờ là thời hiện đại, không thể quá để ý đến chuyện môn đăng hộ đối. Trinh Dao lớn rồi, nó có suy nghĩ của mình, không thể vơ đũa cả nắm được. Hơn nữa, nếu em cứ cứng rắn giữ chặt, anh sợ sẽ gây ra chuyện lớn hơn. Đừng thấy bình thường Trinh Dao ngoan hiền như mèo con, nhưng thực ra khi giận lên cũng không vừa đâu. Huống hồ biểu hiện đó cũng không sai, anh cũng có chút không đành lòng.
Tống Sơ Kiệt nhíu mày, thật sự có chút không đành lòng.
- Sơ Kiệt, một ngựa về một ngựa, con hơi kích động rồi đó. Giờ đã ngồi lên vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà còn làm việc cảm tính như vậy.
Con phải dùng lối tư duy lý tính mà nhìn, phân tích tất cả. Quá cảm tích không thể làm nên nghiệp lớn đâu, quá lý tính có khi lại thiếu mất tình cảm mãnh liệt.
Chúng ta phải chú ý nắm chắc mức độ trong tay, điểm này ba nghĩ con là người hiểu nhất, Ban tổ chức cán bộ các con gánh vác trọng trách khảo hạch, đề bạt, bổ nhiệm cán bộ.
Phải lý tính, nhưng cũng không có thể thiếu cảm tính. Lý tính nhất định phải lớn hơn cảm tính, nhưng lại không thể hoàn toàn vứt đi.
Người xưa thường nói, một tướng công thành vạn cốt khô, có lúc phải độc ác một chút, người không quyết đoán khó thành người tài.
Nhất thời có thể cho anh được lợi, nhưng không có thêm lần nữa, cuộc sống của chúng ta trên thế giới này, thường do vô số chuyện tạo thành.
Con phải suy xét tất thảy, sai một bước có thể tiếc nuối cả đời. Cho nên, ở đây tính quyết đoán vô cùng quan trọng, lấy chuyện Trinh Dao mà nói, cũng không phải tên nhóc Diệp Phàm kia không tốt, mấu chốt là cậu ta không phải người thích hợp.
Trong chuyện này, lý tính nhất định phải lớn hơn cảm tính. Còn về những luẩn quẩn nhất thời trong lòng Trinh Dao, ba nghĩ, thời gian sẽ là phương thuốc trị bệnh hay nhất, từ từ sẽ tốt thôi.
Ông cụ Tống suy xét một hồi.
- Con hiểu rồi ba.
Tống Sơ Kiệt gật đầu, kỳ thực chuyện này ông sao mà không hiểu, chỉ là không đành lòng nhìn thấy con gái Trinh Dao trong lòng bị dày vò mà thôi.
Xoay người nói với vợ Tào Mai Phương:
- Nhưng, tạm thời em đừng biểu hiện thái độ quá cứng rắn trước mặt Diệp Phàm, dù sao chân ba cũng cần cậu ta tiếp tục chữa trị, chuyện này là quan trọng nhất. Đương nhiên, Tống gia chúng ta cũng không để thằng nhóc Diệp Phàm phải chịu thiệt, một khi chữa khỏi chân cho ba, anh sẽ có bồi dưỡng thích đáng cho cậu ta.
- Em biết, chân của ba đương nhiên không gì quan trọng bằng. Anh không thấy, mấy ngày qua Diệp Phàm đến nhà chúng ta em đã đối xử với cậu ta tương đối tốt sao, những chuyện này em đương nhiên hiểu rõ mà.
Tào Mai Phương gật đầu.
- Haha, xem ra các con vẫn chưa hiểu. Sơ Kiệt, những lời con vừa nói là hành động theo cảm tính, thực sự là cảm tính lớn hơn lý tính.
Con bị tình thân mê hoặc, tình thân quan trọng, không sai, nhưng cũng không thể so với đại nghiệp của Tống gia chúng ta.
Haizz… chân của ba không sao cả, Sơ Kiệt, chuyện của con quan trọng hơn, nếu chuyện trị chân cho ba xung đột với chuyện thăng chức của con, thì nhất định phải nhìn trước ngó sau.
Kỳ thực chân ba không chữa cũng chẳng quan trọng, dù sao cũng không chết, chỉ hơi khó chịu thôi.
Ông cụ Tống vẻ mặt thoải mái, nói.
- Ba, ba không cần nói nữa. Con là người như vậy. Chân của ba không gì quan trọng bằng, con chẳng cần thăng chức, chỉ mong chân ba khỏi hẳn thôi.
Thái độ Tống Sơ Kiệt rất rõ ràng.
- Đúng, chân ba nhất định phải chữa khỏi, nhưng vị trí của Sơ Kiệt cũng phải nghĩ cách để được điều lên. Ông ngoại ở thủ đô lên tiếng rồi, nói là anh thăng chức cũng có thể giúp đỡ được Tào gia.
Tình hình trước mắt, thế lực của Tào gia chúng ta và Cố gia ở Nam Phúc rất yếu, ông cụ hy vọng chúng ta phải gia tăng lực lượng này.
Nam Phúc tuy nói không phải vị trí mũi nhọn của cả nước, nhưng tổng sản lượng kinh tế cũng chiếm vị trí ổn định toàn quốc.
Hơn nữa vị trí địa lý lại trọng yếu, mỗi một Chủ tịch nước đều coi Nam Phúc là cửa khẩu quan trọng, phải nắm chắc trong tay.
Tào Mai Phương tung ra tâm ý của người nhà mẹ đẻ.
- Cái này không cần em phải nói, nhân vật số một, số hai của Nam Phúc tuy không phải họ Trấn, nhưng ở một phương diện khác Chủ tịch Trấn nắm chắc tỉnh Nam Phúc trong tay.
Nhân vật số một tỉnh ta hiện nay Quách Phác Dương, hẳn là người của Triệu Bảo Cương đưa lên. Nhưng vì sao phái bản địa của Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm đắc thế, cứng rắn, mạnh mẽ, như vậy, kỳ thực là có bóng dáng Trấn gia ở thủ đô chống đỡ.
Phó Bí thư quản lý công tác Đảng hiện tại chưa trực diện lộ mặt Cố Phong Sơn. Dù nói Cố Phong Sơn không thuộc hệ Trấn gia, nhưng cũng là một phái của hệ Tào gia nhà em.
Nghe nói Tào gia có giao dịch trói buộc gì với cha vợ Tào, chắc hẳn là trong này có điểm gì đó.
Tống Sơ Kiệt vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
- Hahaha, xem ra Sơ Kiệt cũng ngửi được mùi rồi, kỳ thực không phải. Hệ Trấn và hệ Tào không có giao dịch gì đó. Chỉ là một loại trao đổi lợi ích thôi, ắt hẳn là hệ Tào phải chịu thiệt một chút.
Dụng tâm của hệ Trấn kỳ thực ai cũng rõ, đơn giản là muốn để cho Tào gia thân mật với Cố gia đấu với Triệu gia thân mật với Quách gia, hai đổ đánh nhau, chắc chắn phải có một con bị thương, Trấn gia là ngư ông đắc lợi
Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng đơn giản thế đâu, phức tạp lắm! Làm người ta rất khó suy nghĩ được chân tướng.
Sơ Kiệt, có thời gian con cân nhắc chút đi, ba già rồi, không rảnh cả ngày cân nhắc chuyện này.
Ông cụ Tống dùng ánh mắt của một người ngoài cuộc phân tích tất cả. Đương nhiên, cái nhìn của ông con trai Tống Sơ Kiệt và con dâu Tào Mai Phương cũng chỉ đành gật đầu bừa, chỉ là trong lòng vẫn đặt dấu chấm hỏi.
Từ hôm khai giảng đến nay, nháy mắt đã ba tháng trôi qua, đã đến ngày 11 tháng chín rồi.
Buổi sáng trong lớp học Lâm Đức Trì tuyên bố một tin giật gân——
Nói là trải qua khảo hạch của bộ máy Đảng ủy của trường cùng với các đồng chí trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tán thành, quyết định đề cử Diệp Phàm được chọn làm người trù bị đi học "Khóa học hậu bị Thanh niên xuất sắc Trung ương" sang năm của Ban Tổ chức Trung ương.
Hầu hết các học viên trong lớp chỉ biết đỏ mắt rồi bất đắc dĩ, vì đám người này biết không thể so sánh được với những biểu hiện ưu tú của Diệp Phàm.
Nhưng, chỉ có Hứa Thông và Chu Chí môi co giật, trên mặt thản nhiên. Tuy nhiên, trong lòng Hứa Thông không bình tĩnh như khuôn mặt, phải dùng từ đang nổi cuồng phong để hình dung cũng không quá.
Trong lòng chua xót, hung hăng mắng: "Diệp Phàm, chúng ta chờ xem, mày có phải là người cười cuối cùng không."
Tối đó Diệp Phàm
và một vài người bạn thân đến Bát Bảo các, đương nhiên là đến ăn mừng. Biểu hiện của Diệp Phàm rất khiêm tốn, mấy người bạn cũng không gióng trống khua chiêng.
Tuy nhiên, đám người Diệp Phàm vừa đến, cô nàng Bì Cổ mông to kia liền ra đón, chắc hẳn là tới vài lần rôi, nên đám Diệp Phàm cũng quen với cô.
Tiền Hồng Tiêu mờ mịt liếc nhìn cái mông siêu bự của cô nàng, cười nói:
- Da của cô nàng, càng lúc càng làm người ta muốn ăn, hahaha…
- Ông chủ Tiền, tôi không phải đồ ăn.
Bì Cổ liếc nhìn Tiền Hồng Tiêu, nhẹ nhàng thu mông lại, làm cho Diệp Phàm, Ngư Thái, các đồng chí nam nhìn rớt tròng mắt.
Diệp Phàm thầm nói: "Mông này, đúng là mông to, có thể so với cái nồi thép to của mẹ nuôi. Bộ ngực đương nhiên càng không nhỏ, là loại hàng đàn ông nhìn vào là muốn phun máu. Cô nàng Bì Cổ này xuất thân từ nông thôn, nhà nghèo, là một cô nàng thuần khiết."
Cùng lúc đó, trong quán rượu Hoàng Thành.
Phượng Tam Gia lộ tia cười nhạt, nhìn Hứa Thông cười nói:
- Hứa thiếu gia, tối nay đám Diệp Phàm đến quán Bát Bảo ăn mừng. Tôi đã nói với Bì Cổ rồi, có cơ hội phải xuống tay, nhất địn phải làm cho tụi nó thân bại danh liệt, vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển nữa.
- Đúng, có Bì Cổ ra tay, tên nhãi kia sao tránh được cặp mông siêu bự đó? Bì Cổ nói, đêm nay sẽ thử sức một lần.
Nhưng, Bì Cổ cũng có nói, mấy tháng nay Diệp Phàm đến nhà hàng Bát Bảo bảy tám lần, nhưng hình như đều có những lãnh đạo nghiêm túc đi cùng, không dễ xuống tay.
Nhưng, quen khoảng ba tháng rồi, chắc hẳn Diệp Phàm sẽ không nghi ngờ, đã có cơ hội xuống tay rồi.
Khóe miệng Mâu Cương cong lên, tương đối thâm độc.
- Các anh chị em, ba ngày nữa là lớp huấn luyện kết thúc, haizz… thực sự quyến luyến mọi người rồi.
Diệp Phàm đưa ly lên, cùng mọi người cụng ly, bộ dạng có chút mất mát.
- Lớp trưởng, cái đó cũng chẳng dễ dàng gì, đợi lớp huấn luyện kết thúc, anh đưa mọi người đến Khu kinh tế Lâm Tuyền du ngoạn một khen được không? Hihihi…
Thái Hồng Ngẫu cười, liếc nhìn Diệp Phàm, nói thêm:
- Đừng ngại mọi người làm càn, ăn hết của lớp trưởng là được rồi.
- Cái đó thì dễ, chỉ sợ mọi người chê chỗ tôi, không muốn đến. Kỳ thực không khí, cảnh sắc của Ngư Dương chúng tôi rất độc đáo, lắng đọng. Đến lúc đó tôi đưa mọi người đi săn, đảm bảo mọi người sẽ rất vui.
Diệp Phàm cười nhạt, có vẻ đắc ý.
- Đi săn. Có thể dùng súng thật không?
Tiền Hồng Tiêu lập tức hứng thú.
- Cái này hơi khó, nhưng tôi sẽ cố nghĩ cách. Tin là có thể kiếm được mấy thanh. Chính tông thì chính tông, nhưng có điều gần đây loại hàng này hơi khó.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Kỳ thực không phải là không kiếm được, chỉ là Diệp Phàm không muốn lấy. Cái thứ này luôn chọc vào mắt người khác, mà súng ống lại là hàng quốc cấm, làm người, phải khiêm tốn một chút. Bằng không, với thân phận của hắn, hừ một tiếng thì xách vài khẩu súng trường đi cũng chẳng là vấn đề gì.
- Chỉ cần chính tông là được, cũ cũng không sao, haha.
Vệ Thiết Thanh cười nói, cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc. Từ việc Diệp Phàm có quen biết với mấy quan lớn trong giới quân đội, muốn xách đi vài cây có lẽ cũng không khó.
Lập tức, toàn thân Tống Trinh Dao chấn động, sau đó, bỏ qua tất cả, thỏa thích hùa theo, cả hai người dán chặt vào nhau, dường như muốn hợp lại thành một. Đôi môi kia ép chặt với nhau, gắn bó tương giao, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, hai đôi môi dung hòa vào nhau, tạm thời quên hết tất cả.
- Anh, anh thật ngang ngược.
Tống Trinh Dao hơi lưu luyến, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đẩy bàn tay lang sói của Diệp Phàm đang sờ soạng trước ngực mình ra, rồi xoay người chạy ra khỏi cửa.
Chân ông cụ Tống đã được Diệp Phàm châm cứu nhiều lần, đã dần dần hồi phục lại.
Cho nên, mỗi lần Diệp Phàm đến Tống gia trị chân người nhà Tống gia đối xử với Diệp Phàm tương đối nhiệt tình. Nhưng mẹ của Trinh Dao, Tào Mai Phương dù nói không lạnh nhạt, nhưng mỗi lần Diệp Phàm và Trinh Dao đứng gần nhau đều bị bà tìm cớ tách ra.
Diệp Phàm thật ra cũng chẳng sao, biết Tào Mai Phương không thích mình nên cũng không quá thân cận với Trinh Dao, sau khi tâm tình hạ xuống thì cũng thấy thả lỏng một chút.
Diệp Phàm chữa bệnh cho ông cụ Tống không phải để tiếp cận Tống Trinh Dao, chủ yếu là muốn nối với sợi dây này, hoặc là làm một vụ giao dịch cũng được.
Tuy nhiên, thật ra Tống Trinh Dao có khi cãi lại mẹ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời dạy bảo của mẹ.
Diệp Phàm sau khi châm cứu xong, chân trước vừa bước đi thì Tống Trinh Dao đã bị Tào Mai Phương gọi vào phòng, bà Tào nói:
- Trinh Dao, nghe nói gần đây con với Diệp Phàm đi rất gần nhau?
- Không… không có, chúng con cũng chỉ gặp có mấy lần, anh ấy cả ngày ở trường Đảng, bận rộn chuyện học tập.
Tống Trinh Dao trong lòng tối lại, vội vàng giải thích.
- Không thể nào, mấy tiếng trước không phải con ở cùng một chỗ với cậu ta sao, hơn nữa, còn tương đối thân mật.
Tào Mai Phương mở miệng, chung quy là vẫn chưa nói ra chuyện hai người ôm nhau, chủ yếu là sợ con gái trong lòng khó mà chấp nhận được.
- Mẹ! Mẹ cho người theo dõi con.
Tống Trinh Dao có chút bất mãn, miệng mở to đến nỗi có thể ngậm được một bình rượu, giọng cũng cao hơn mấy lần.
- Không có, mẹ chẳng phải đặc vụ, theo dõi làm con làm gì. Lúc đó vừa hay có một dì nhìn thấy.
Tào Mai Phương giải thích, thấy mặt con gái lập tức đỏ lên, không khỏi thở dài, bộ dạng thành khẩn, nói:
- Haizz… Trinh Dao, con còn rất trẻ, nhiều chuyện của người lớn con chẳng hiểu gì, đợi con hiểu được thì đã quá muộn rồi.
Có một số chuyện là chuyện đại sự cả đời, sai lầm rồi là khó sửa được, hiện nay Diệp Phàm đối với Tống gia, chẳng qua chỉ là một thầy thuốc dân gian, con không cần phải đối tốt với cậu ấy như vậy.
Tống gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cậu ấy, cậu ấy biết Tống gia có thể đem đến chuyện tốt gì cho mình, nói trắng ra đơn giản là có thể giúp cậu ấy được đề bạt.
Cậu ấy tiếp cận con, chắc chắn là có tính công lợi. Nếu ba con không phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, con nghĩ cậu ấy có để mắt đến con không?
Đương nhiên, Trinh Dao nhà ta rất đẹp, ai gặp cũng thích. Nhưng, mẹ nói thật với con, Diệp Phàm không thích hợp với nhà chúng ta.
- Mẹ! Con còn trẻ, giờ nói chuyện đó làm gì, còn sớm quá.
Tống Trinh Dao vội nói. Trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên không thể hiện ra ngoài mà thôi.
- Rất sớm, đợi khi con xảy ra chuyện gì thì muộn mất rồi. Mẹ muốn "tiêm phòng" cho con trước. Làm bạn với đàn ông trẻ tuổi, con phải chú ý chừng mực, không thì con gái luôn là người chịu thiệt.
Tào Mai Phương mặt trở nên ngưng trọng.
- Mẹ! Con nói với mẹ rồi, con với Diệp Phàm không có gì, chỉ là bạn bình thường thôi, mẹ không cần lo lắng gì hết.
Huống chi Diệp Phàm cũng không tệ, năng lực tốt, trẻ vậy đã là Phó chủ tịch huyện, hơn nữa cũng là một thầy thuốc giỏi, chân của ông nội chạy khắp nơi mà chưa ai chữa được, chỉ có Diệp Phàm là có cách.
Mẹ xem ông nội, ba cũng thích anh ấy. Nếu chúng ta chịu giúp anh ấy, với năng lực của anh ấy, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ lên Chủ tịch huyện.
Tống Trinh Dao cãi lại, đầu đã cúi xuống.
- Nhìn xem, còn nói là bạn bình thường, ôm nhau mà là bạn bình thường à?
Tào Mai Phương mặt trầm xuống, hỏi, giọng cũng đề cao lên gấp n lần.
- Ôm, chúng con không có…
Tống Trinh Dao thề thốt phủ nhận.
- Người ta thấy cả rồi, hừ! Con nghĩ mẹ không biết à, thanh niên các con, giờ mà ở cạnh nhau, không phải hôn thì cũng sờ soạng, chẳng đứng đắn chút nào. Cuối cùng, ai chịu thiệt, không phải con gái các con à. Đàn ông thì mất cái gì chứ, sau này tuyệt đối không được thế nữa, chờ con hiểu ra hối hận thì muôn rồi.
Giọng Tào Mai Phương lại đề cao lên không ít.
- Ai nói anh ấy không đứng đắn, anh Phàm là người tốt, không phải như mẹ nghĩ đâu.
Tống Trinh Dao thật sự mạnh miệng, đột nhiên kiên quyết lên.
- Còn cố cãi nữa à, miệng cũng để cho nó hôn, bước tiếp theo không phải là lên giường sao, thực sự làm mẹ tức chết mà.
Tào Mai Phương chỉ vào Tống Trinh Dao, bàn tay cũng đưa lên cao, giống như muốn đánh người.
- Thân một chút thì đã sao, anh Phàm không phải loại người như vậy, anh ấy sẽ không để con phải chịu thiệt.
Tống Trinh Dao nước mắt lưng tròng, nhìn bàn tay đang giơ lên không trung, giận dỗi đẩy cửa chạy vào phòng, trùm chăn khóc.
- Haizz… con gái mà không giữ, thì biết làm sao?
Tào Mai Phương đuổi theo, ngồi trên giường con gái an ủi:
- Mẹ nói thật với con, con đừng thấy ông nội với ba con thân thiết với cậu ấy.
Thực sự là vì bệnh của ông con chưa khỏi. Giờ còn cần cậu ấy, cậu ấy là thầy thuốc, đương nhiên phải đổi đãi tốt với cậu ấy một chút.
Haizz… Trinh Dao, con cũng hai mươi rồi, cũng phải nghĩ cho ba, cho Tống gia chúng ta một chút.
Ba con giờ đã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc, còn muốn lên một bước, có thể là đề lên Phó Bí thư Tỉnh ủy, ba con đương nhiên cũng muốn ngồi lên vị trí Chủ tịch tỉnh rồi.
Cái này chỉ dựa vào Tống gia là không được. Trước đây tuy ông nội con là nhân vật số một tỉnh Nam Phúc, nhưng đã về hưu nhiều năm rồi, đạo lý người đi trà lạnh mẹ nghĩ con cũng hiểu.
Mặc dù ở Nam Phúc ông ấy cũng có chút ảnh hưởng, nhưng đề bạt lên Chủ tịch tỉnh không có mạng lưới ở Nam Phúc chắc chắn không được.
Phải xem sự lôi kéo, cân bằng, dính dáng lợi ích bên thủ đô, không có một số người ở thủ đô ủng hộ, ba con có muốn tiến thêm thì ắt hẳn không có khả năng.
Ông nội con cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tống gia xuống dốc dưới thế hệ của cha con, dù nói là không thể muôn đời hưng thịnh, nhưng thịnh được thời nào hay thời ấy.
Tống Trinh Dao vừa khóc, vừa đấu tranh, miệng nói:
- Không phải còn nhà ngoại sao?
Tào gia của mẹ cũng là đại gia ở thủ đô, dựa vào thân phậm Chủ nhiệm tổng bộ chính trị giới quân đội của ông ngoại, còn có cậu Tào Quốc Khánh Bộ trưởng bộ tài chính nữa.
Có họ giúp đỡ, còn có ông nội bản địa Nam Phúc trước đây cũng có mạng lưới quan hệ, chẳng lẽ ba không ngồi được vị trí Chủ tịch tỉnh sao?
- Con ơi con, con chưa lớn, nghĩ đơn giản quá. Tào gia không phải mình ba con cần được giúp đỡ, đợi Tào gia giúp đỡ còn không ít người.
Hơn nữa, cậu hai con, cậu ba con không phải đang ở thời kỳ mấu chốt à, con nghĩ đi, ba con với cậu hai, cậu ba đều đang ở lúc mấu chốt, Tào gia có thể ưu tiên giúp ba con không?
Haizz, con gái lấy chồng rồi thì như cốc nước hắt đi vậy… hạt nặng hạt nhẹ, chuyện này mẹ nghĩ con cũng biết.
Chuyện của ba con nhờ hết ở con, có lẽ, Tống gia chúng ta phải nợ con rồi.
Tào Mai Phương giở chiêu bài bi thương, làm cho Tống Trinh Dao đang nằm trong chăn khóc thút thít cũng thầm chấn động, rất phức tạp.
- Cậu hai chưa đến năm mươi đã được làm Phó chủ tịch thành phố Hải Môn, đường đường là cán bộ cấp Thứ trưởng, lại còn là Ủy viên thường vụ thành phố trực thuộc trung ương Hải Môn, ngay lập tức không thể đề bạt trực tiếp lên, nếu được đề bạt không phải là vào trung ương rồi sao.
Cậu ba Tào Thiên Hạ, mới đầu bốn mươi, là Sư đoàn trưởng sư đoàn vương bài số một quân khu Nam Kinh. Bọn họ đều mới lên ngựa, chẳng lẽ có thể đoạt cơ hội của ba?
Tống Trinh Dao bất mãn tiếp tục cãi mẹ.
- Con bé ngốc, bọn họ đúng là mới lên chức, nhưng cậu cả con đã hai năm không nhúc nhích, chắc hẳn năm sau sẽ động, cơ hội được tặng cho cậu cả con. Cha con cũng không phải mới lên chức à? So với bọn họ, Tào gia chúng ta đương nhiên sẽ ưu tiên nghĩ cho họ rồi, haizz…
Tào Mai Phương thở dài, cảm giác bất đắc dĩ.
- Không phải nghe nói ông ngoại với Cố tư lệnh của Cố gia quan hệ tốt lắm sao, có Cố gia tương trợ, chuyện nhỏ này có thể xử lý được đúng không?
Tống Trinh Dao biết được quả không ít, trực tiếp đâm ra.
- Cố Hồi Nian, ông ấy đường đường là Đại tư lệnh quân khu Thẩm Dương, con cứ suy nghĩ cho kỹ, ông ấy sao có thể thực lòng làm ăn với ông ngoại con.
Thế cục ở thủ đô cũng không tốt lắm, bọn họ giúp Tào gia một chuyện, chắc hẳn Tào gia phải giúp lại Cố gia bọn họ một chuyện.
Kỳ thực cũng tương đương với làm hai chuyện, bọn họ làm chuyện gì, toàn là chuyện lớn, liên quan đến nhân vật cấp quân kỳ trở lên, phối hợp với quan lớn cấp Thứ trưởng.
Điều động, đề bạt của những nhân vật này, không phải dễ. Tương trợ một người, sẽ gây ra một trận động đất nhỏ cho cả thủ đô.
Thủ đô không phải chỉ dừng lại ở Tào gia và Cố gia, còn có Triệu gia, Trấn gia là những dòng họ bá vương tương đối lâu đời, lực lượng của chúng ta vẫn còn yếu.
Mà, có lẽ con chưa hiểu được, con trai thứ ba của Cố gia Cố Tuấn Phi rất có cảm tình với con. Ông nội cũng nghĩ con hơn với cậu ấy, con thấy thế nào?
Tuấn Phi tốt nghiệp cao học ở Cambridge Anh quốc, hiện đang đảm nhiệm chức trưởng phòng bộ chính trị, chỉ hơn con một tuổi, chắc hẳn thêm một thời gian nữa sẽ là quan lớn cấp Phó giám đốc sở, không thì ít nhất cũng là Bí thư một huyện lớn, làm chủ quản nhỏ một phương, sau này có thể làm một quan lớn ở biên giới.
Con nghĩ lại đi, Diệp Phàm giờ mà muốn lên chức Phó giám đốc cấp sở thì phải đi một chặng dài, có lẽ cả đời, cậu ta chỉ dừng lại ở chức Cục trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Phó cục trưởng đến cục trưởng là một bước lớn, trong thể chế quan trường, những cán bộ chín thành chín trở lên, cả đời đều khó bước qua được khoảng cách này.
Trinh Dao, con cũng được coi là hiểu lý lẽ, mẹ tin là con hiểu rõ chuyện này.
Tào Mai Phương kiên nhẫn phân tích thế cục ở thủ đô, phương hướng quan trường cho con gái.
- Cố Tuấn Phi, cái người đeo mắt kính à, con không thích, mẹ đừng nói nữa, nói gì con cũng không làm bạn với hắn đâu.
Tống Trinh Dao đột nhiêm mạnh mẽ, cứng rắn lên, trốn trong chăn khóc lớn.
Khiến người làm mẹ như Tào Mai Phương nhất thời không biết phải thế nào, thở dài, không nói nữa, bỏ ra khỏi phòng.
Vừa đến đại sảnh, ông cụ Tống cười nói:
- Sao? Con bé Trinh Dao giận rồi à?
- Haizz! Ba, nó vẫn chưa hiểu chuyện, có nhiều chuyện không rõ, thực sự là một cái cây cứng. Tính tình thẳng thắn, nhất thời vẫn chưa nghĩ thông!
Tào Mai Phương thở dài,cảm thấy đau đầu.
Quan Thuật
- Ba, Trinh Dao chưa yêu bao giờ, đây là lần đầu tiên của nó. Con sợ nó lún sâu vào rồi thì khó kiềm chế. Con gái một khi đã vào rồi thì khó có thể kiềm chế được, hơn nữa, nếu để cho người của Cố gia nhìn thấy nó kết giao với tên nhãi kia, sẽ dẫn đến chuyện thị phi, khi đó đếu như hỏng chuyện thì sắp xếp ở thu đô lại xảy ra họa.
Tào Mai Phương không muốn như vậy, lắc đầu, vẻ mặt sầu lo.
- Mai Phương, em coi trọng chuyện này quá rồi. Giờ là thời hiện đại, không thể quá để ý đến chuyện môn đăng hộ đối. Trinh Dao lớn rồi, nó có suy nghĩ của mình, không thể vơ đũa cả nắm được. Hơn nữa, nếu em cứ cứng rắn giữ chặt, anh sợ sẽ gây ra chuyện lớn hơn. Đừng thấy bình thường Trinh Dao ngoan hiền như mèo con, nhưng thực ra khi giận lên cũng không vừa đâu. Huống hồ biểu hiện đó cũng không sai, anh cũng có chút không đành lòng.
Tống Sơ Kiệt nhíu mày, thật sự có chút không đành lòng.
- Sơ Kiệt, một ngựa về một ngựa, con hơi kích động rồi đó. Giờ đã ngồi lên vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà còn làm việc cảm tính như vậy.
Con phải dùng lối tư duy lý tính mà nhìn, phân tích tất cả. Quá cảm tích không thể làm nên nghiệp lớn đâu, quá lý tính có khi lại thiếu mất tình cảm mãnh liệt.
Chúng ta phải chú ý nắm chắc mức độ trong tay, điểm này ba nghĩ con là người hiểu nhất, Ban tổ chức cán bộ các con gánh vác trọng trách khảo hạch, đề bạt, bổ nhiệm cán bộ.
Phải lý tính, nhưng cũng không có thể thiếu cảm tính. Lý tính nhất định phải lớn hơn cảm tính, nhưng lại không thể hoàn toàn vứt đi.
Người xưa thường nói, một tướng công thành vạn cốt khô, có lúc phải độc ác một chút, người không quyết đoán khó thành người tài.
Nhất thời có thể cho anh được lợi, nhưng không có thêm lần nữa, cuộc sống của chúng ta trên thế giới này, thường do vô số chuyện tạo thành.
Con phải suy xét tất thảy, sai một bước có thể tiếc nuối cả đời. Cho nên, ở đây tính quyết đoán vô cùng quan trọng, lấy chuyện Trinh Dao mà nói, cũng không phải tên nhóc Diệp Phàm kia không tốt, mấu chốt là cậu ta không phải người thích hợp.
Trong chuyện này, lý tính nhất định phải lớn hơn cảm tính. Còn về những luẩn quẩn nhất thời trong lòng Trinh Dao, ba nghĩ, thời gian sẽ là phương thuốc trị bệnh hay nhất, từ từ sẽ tốt thôi.
Ông cụ Tống suy xét một hồi.
- Con hiểu rồi ba.
Tống Sơ Kiệt gật đầu, kỳ thực chuyện này ông sao mà không hiểu, chỉ là không đành lòng nhìn thấy con gái Trinh Dao trong lòng bị dày vò mà thôi.
Xoay người nói với vợ Tào Mai Phương:
- Nhưng, tạm thời em đừng biểu hiện thái độ quá cứng rắn trước mặt Diệp Phàm, dù sao chân ba cũng cần cậu ta tiếp tục chữa trị, chuyện này là quan trọng nhất. Đương nhiên, Tống gia chúng ta cũng không để thằng nhóc Diệp Phàm phải chịu thiệt, một khi chữa khỏi chân cho ba, anh sẽ có bồi dưỡng thích đáng cho cậu ta.
- Em biết, chân của ba đương nhiên không gì quan trọng bằng. Anh không thấy, mấy ngày qua Diệp Phàm đến nhà chúng ta em đã đối xử với cậu ta tương đối tốt sao, những chuyện này em đương nhiên hiểu rõ mà.
Tào Mai Phương gật đầu.
- Haha, xem ra các con vẫn chưa hiểu. Sơ Kiệt, những lời con vừa nói là hành động theo cảm tính, thực sự là cảm tính lớn hơn lý tính.
Con bị tình thân mê hoặc, tình thân quan trọng, không sai, nhưng cũng không thể so với đại nghiệp của Tống gia chúng ta.
Haizz… chân của ba không sao cả, Sơ Kiệt, chuyện của con quan trọng hơn, nếu chuyện trị chân cho ba xung đột với chuyện thăng chức của con, thì nhất định phải nhìn trước ngó sau.
Kỳ thực chân ba không chữa cũng chẳng quan trọng, dù sao cũng không chết, chỉ hơi khó chịu thôi.
Ông cụ Tống vẻ mặt thoải mái, nói.
- Ba, ba không cần nói nữa. Con là người như vậy. Chân của ba không gì quan trọng bằng, con chẳng cần thăng chức, chỉ mong chân ba khỏi hẳn thôi.
Thái độ Tống Sơ Kiệt rất rõ ràng.
- Đúng, chân ba nhất định phải chữa khỏi, nhưng vị trí của Sơ Kiệt cũng phải nghĩ cách để được điều lên. Ông ngoại ở thủ đô lên tiếng rồi, nói là anh thăng chức cũng có thể giúp đỡ được Tào gia.
Tình hình trước mắt, thế lực của Tào gia chúng ta và Cố gia ở Nam Phúc rất yếu, ông cụ hy vọng chúng ta phải gia tăng lực lượng này.
Nam Phúc tuy nói không phải vị trí mũi nhọn của cả nước, nhưng tổng sản lượng kinh tế cũng chiếm vị trí ổn định toàn quốc.
Hơn nữa vị trí địa lý lại trọng yếu, mỗi một Chủ tịch nước đều coi Nam Phúc là cửa khẩu quan trọng, phải nắm chắc trong tay.
Tào Mai Phương tung ra tâm ý của người nhà mẹ đẻ.
- Cái này không cần em phải nói, nhân vật số một, số hai của Nam Phúc tuy không phải họ Trấn, nhưng ở một phương diện khác Chủ tịch Trấn nắm chắc tỉnh Nam Phúc trong tay.
Nhân vật số một tỉnh ta hiện nay Quách Phác Dương, hẳn là người của Triệu Bảo Cương đưa lên. Nhưng vì sao phái bản địa của Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm đắc thế, cứng rắn, mạnh mẽ, như vậy, kỳ thực là có bóng dáng Trấn gia ở thủ đô chống đỡ.
Phó Bí thư quản lý công tác Đảng hiện tại chưa trực diện lộ mặt Cố Phong Sơn. Dù nói Cố Phong Sơn không thuộc hệ Trấn gia, nhưng cũng là một phái của hệ Tào gia nhà em.
Nghe nói Tào gia có giao dịch trói buộc gì với cha vợ Tào, chắc hẳn là trong này có điểm gì đó.
Tống Sơ Kiệt vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
- Hahaha, xem ra Sơ Kiệt cũng ngửi được mùi rồi, kỳ thực không phải. Hệ Trấn và hệ Tào không có giao dịch gì đó. Chỉ là một loại trao đổi lợi ích thôi, ắt hẳn là hệ Tào phải chịu thiệt một chút.
Dụng tâm của hệ Trấn kỳ thực ai cũng rõ, đơn giản là muốn để cho Tào gia thân mật với Cố gia đấu với Triệu gia thân mật với Quách gia, hai đổ đánh nhau, chắc chắn phải có một con bị thương, Trấn gia là ngư ông đắc lợi
Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng đơn giản thế đâu, phức tạp lắm! Làm người ta rất khó suy nghĩ được chân tướng.
Sơ Kiệt, có thời gian con cân nhắc chút đi, ba già rồi, không rảnh cả ngày cân nhắc chuyện này.
Ông cụ Tống dùng ánh mắt của một người ngoài cuộc phân tích tất cả. Đương nhiên, cái nhìn của ông con trai Tống Sơ Kiệt và con dâu Tào Mai Phương cũng chỉ đành gật đầu bừa, chỉ là trong lòng vẫn đặt dấu chấm hỏi.
Từ hôm khai giảng đến nay, nháy mắt đã ba tháng trôi qua, đã đến ngày 11 tháng chín rồi.
Buổi sáng trong lớp học Lâm Đức Trì tuyên bố một tin giật gân——
Nói là trải qua khảo hạch của bộ máy Đảng ủy của trường cùng với các đồng chí trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tán thành, quyết định đề cử Diệp Phàm được chọn làm người trù bị đi học "Khóa học hậu bị Thanh niên xuất sắc Trung ương" sang năm của Ban Tổ chức Trung ương.
Hầu hết các học viên trong lớp chỉ biết đỏ mắt rồi bất đắc dĩ, vì đám người này biết không thể so sánh được với những biểu hiện ưu tú của Diệp Phàm.
Nhưng, chỉ có Hứa Thông và Chu Chí môi co giật, trên mặt thản nhiên. Tuy nhiên, trong lòng Hứa Thông không bình tĩnh như khuôn mặt, phải dùng từ đang nổi cuồng phong để hình dung cũng không quá.
Trong lòng chua xót, hung hăng mắng: "Diệp Phàm, chúng ta chờ xem, mày có phải là người cười cuối cùng không."
Tối đó Diệp Phàm
và một vài người bạn thân đến Bát Bảo các, đương nhiên là đến ăn mừng. Biểu hiện của Diệp Phàm rất khiêm tốn, mấy người bạn cũng không gióng trống khua chiêng.
Tuy nhiên, đám người Diệp Phàm vừa đến, cô nàng Bì Cổ mông to kia liền ra đón, chắc hẳn là tới vài lần rôi, nên đám Diệp Phàm cũng quen với cô.
Tiền Hồng Tiêu mờ mịt liếc nhìn cái mông siêu bự của cô nàng, cười nói:
- Da của cô nàng, càng lúc càng làm người ta muốn ăn, hahaha…
- Ông chủ Tiền, tôi không phải đồ ăn.
Bì Cổ liếc nhìn Tiền Hồng Tiêu, nhẹ nhàng thu mông lại, làm cho Diệp Phàm, Ngư Thái, các đồng chí nam nhìn rớt tròng mắt.
Diệp Phàm thầm nói: "Mông này, đúng là mông to, có thể so với cái nồi thép to của mẹ nuôi. Bộ ngực đương nhiên càng không nhỏ, là loại hàng đàn ông nhìn vào là muốn phun máu. Cô nàng Bì Cổ này xuất thân từ nông thôn, nhà nghèo, là một cô nàng thuần khiết."
Cùng lúc đó, trong quán rượu Hoàng Thành.
Phượng Tam Gia lộ tia cười nhạt, nhìn Hứa Thông cười nói:
- Hứa thiếu gia, tối nay đám Diệp Phàm đến quán Bát Bảo ăn mừng. Tôi đã nói với Bì Cổ rồi, có cơ hội phải xuống tay, nhất địn phải làm cho tụi nó thân bại danh liệt, vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển nữa.
- Đúng, có Bì Cổ ra tay, tên nhãi kia sao tránh được cặp mông siêu bự đó? Bì Cổ nói, đêm nay sẽ thử sức một lần.
Nhưng, Bì Cổ cũng có nói, mấy tháng nay Diệp Phàm đến nhà hàng Bát Bảo bảy tám lần, nhưng hình như đều có những lãnh đạo nghiêm túc đi cùng, không dễ xuống tay.
Nhưng, quen khoảng ba tháng rồi, chắc hẳn Diệp Phàm sẽ không nghi ngờ, đã có cơ hội xuống tay rồi.
Khóe miệng Mâu Cương cong lên, tương đối thâm độc.
- Các anh chị em, ba ngày nữa là lớp huấn luyện kết thúc, haizz… thực sự quyến luyến mọi người rồi.
Diệp Phàm đưa ly lên, cùng mọi người cụng ly, bộ dạng có chút mất mát.
- Lớp trưởng, cái đó cũng chẳng dễ dàng gì, đợi lớp huấn luyện kết thúc, anh đưa mọi người đến Khu kinh tế Lâm Tuyền du ngoạn một khen được không? Hihihi…
Thái Hồng Ngẫu cười, liếc nhìn Diệp Phàm, nói thêm:
- Đừng ngại mọi người làm càn, ăn hết của lớp trưởng là được rồi.
- Cái đó thì dễ, chỉ sợ mọi người chê chỗ tôi, không muốn đến. Kỳ thực không khí, cảnh sắc của Ngư Dương chúng tôi rất độc đáo, lắng đọng. Đến lúc đó tôi đưa mọi người đi săn, đảm bảo mọi người sẽ rất vui.
Diệp Phàm cười nhạt, có vẻ đắc ý.
- Đi săn. Có thể dùng súng thật không?
Tiền Hồng Tiêu lập tức hứng thú.
- Cái này hơi khó, nhưng tôi sẽ cố nghĩ cách. Tin là có thể kiếm được mấy thanh. Chính tông thì chính tông, nhưng có điều gần đây loại hàng này hơi khó.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Kỳ thực không phải là không kiếm được, chỉ là Diệp Phàm không muốn lấy. Cái thứ này luôn chọc vào mắt người khác, mà súng ống lại là hàng quốc cấm, làm người, phải khiêm tốn một chút. Bằng không, với thân phận của hắn, hừ một tiếng thì xách vài khẩu súng trường đi cũng chẳng là vấn đề gì.
- Chỉ cần chính tông là được, cũ cũng không sao, haha.
Vệ Thiết Thanh cười nói, cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc. Từ việc Diệp Phàm có quen biết với mấy quan lớn trong giới quân đội, muốn xách đi vài cây có lẽ cũng không khó.
Lập tức, toàn thân Tống Trinh Dao chấn động, sau đó, bỏ qua tất cả, thỏa thích hùa theo, cả hai người dán chặt vào nhau, dường như muốn hợp lại thành một. Đôi môi kia ép chặt với nhau, gắn bó tương giao, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, hai đôi môi dung hòa vào nhau, tạm thời quên hết tất cả.
- Anh, anh thật ngang ngược.
Tống Trinh Dao hơi lưu luyến, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đẩy bàn tay lang sói của Diệp Phàm đang sờ soạng trước ngực mình ra, rồi xoay người chạy ra khỏi cửa.
Chân ông cụ Tống đã được Diệp Phàm châm cứu nhiều lần, đã dần dần hồi phục lại.
Cho nên, mỗi lần Diệp Phàm đến Tống gia trị chân người nhà Tống gia đối xử với Diệp Phàm tương đối nhiệt tình. Nhưng mẹ của Trinh Dao, Tào Mai Phương dù nói không lạnh nhạt, nhưng mỗi lần Diệp Phàm và Trinh Dao đứng gần nhau đều bị bà tìm cớ tách ra.
Diệp Phàm thật ra cũng chẳng sao, biết Tào Mai Phương không thích mình nên cũng không quá thân cận với Trinh Dao, sau khi tâm tình hạ xuống thì cũng thấy thả lỏng một chút.
Diệp Phàm chữa bệnh cho ông cụ Tống không phải để tiếp cận Tống Trinh Dao, chủ yếu là muốn nối với sợi dây này, hoặc là làm một vụ giao dịch cũng được.
Tuy nhiên, thật ra Tống Trinh Dao có khi cãi lại mẹ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời dạy bảo của mẹ.
Diệp Phàm sau khi châm cứu xong, chân trước vừa bước đi thì Tống Trinh Dao đã bị Tào Mai Phương gọi vào phòng, bà Tào nói:
- Trinh Dao, nghe nói gần đây con với Diệp Phàm đi rất gần nhau?
- Không… không có, chúng con cũng chỉ gặp có mấy lần, anh ấy cả ngày ở trường Đảng, bận rộn chuyện học tập.
Tống Trinh Dao trong lòng tối lại, vội vàng giải thích.
- Không thể nào, mấy tiếng trước không phải con ở cùng một chỗ với cậu ta sao, hơn nữa, còn tương đối thân mật.
Tào Mai Phương mở miệng, chung quy là vẫn chưa nói ra chuyện hai người ôm nhau, chủ yếu là sợ con gái trong lòng khó mà chấp nhận được.
- Mẹ! Mẹ cho người theo dõi con.
Tống Trinh Dao có chút bất mãn, miệng mở to đến nỗi có thể ngậm được một bình rượu, giọng cũng cao hơn mấy lần.
- Không có, mẹ chẳng phải đặc vụ, theo dõi làm con làm gì. Lúc đó vừa hay có một dì nhìn thấy.
Tào Mai Phương giải thích, thấy mặt con gái lập tức đỏ lên, không khỏi thở dài, bộ dạng thành khẩn, nói:
- Haizz… Trinh Dao, con còn rất trẻ, nhiều chuyện của người lớn con chẳng hiểu gì, đợi con hiểu được thì đã quá muộn rồi.
Có một số chuyện là chuyện đại sự cả đời, sai lầm rồi là khó sửa được, hiện nay Diệp Phàm đối với Tống gia, chẳng qua chỉ là một thầy thuốc dân gian, con không cần phải đối tốt với cậu ấy như vậy.
Tống gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cậu ấy, cậu ấy biết Tống gia có thể đem đến chuyện tốt gì cho mình, nói trắng ra đơn giản là có thể giúp cậu ấy được đề bạt.
Cậu ấy tiếp cận con, chắc chắn là có tính công lợi. Nếu ba con không phải là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, con nghĩ cậu ấy có để mắt đến con không?
Đương nhiên, Trinh Dao nhà ta rất đẹp, ai gặp cũng thích. Nhưng, mẹ nói thật với con, Diệp Phàm không thích hợp với nhà chúng ta.
- Mẹ! Con còn trẻ, giờ nói chuyện đó làm gì, còn sớm quá.
Tống Trinh Dao vội nói. Trong lòng có chút khó chịu, tuy nhiên không thể hiện ra ngoài mà thôi.
- Rất sớm, đợi khi con xảy ra chuyện gì thì muộn mất rồi. Mẹ muốn "tiêm phòng" cho con trước. Làm bạn với đàn ông trẻ tuổi, con phải chú ý chừng mực, không thì con gái luôn là người chịu thiệt.
Tào Mai Phương mặt trở nên ngưng trọng.
- Mẹ! Con nói với mẹ rồi, con với Diệp Phàm không có gì, chỉ là bạn bình thường thôi, mẹ không cần lo lắng gì hết.
Huống chi Diệp Phàm cũng không tệ, năng lực tốt, trẻ vậy đã là Phó chủ tịch huyện, hơn nữa cũng là một thầy thuốc giỏi, chân của ông nội chạy khắp nơi mà chưa ai chữa được, chỉ có Diệp Phàm là có cách.
Mẹ xem ông nội, ba cũng thích anh ấy. Nếu chúng ta chịu giúp anh ấy, với năng lực của anh ấy, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ lên Chủ tịch huyện.
Tống Trinh Dao cãi lại, đầu đã cúi xuống.
- Nhìn xem, còn nói là bạn bình thường, ôm nhau mà là bạn bình thường à?
Tào Mai Phương mặt trầm xuống, hỏi, giọng cũng đề cao lên gấp n lần.
- Ôm, chúng con không có…
Tống Trinh Dao thề thốt phủ nhận.
- Người ta thấy cả rồi, hừ! Con nghĩ mẹ không biết à, thanh niên các con, giờ mà ở cạnh nhau, không phải hôn thì cũng sờ soạng, chẳng đứng đắn chút nào. Cuối cùng, ai chịu thiệt, không phải con gái các con à. Đàn ông thì mất cái gì chứ, sau này tuyệt đối không được thế nữa, chờ con hiểu ra hối hận thì muôn rồi.
Giọng Tào Mai Phương lại đề cao lên không ít.
- Ai nói anh ấy không đứng đắn, anh Phàm là người tốt, không phải như mẹ nghĩ đâu.
Tống Trinh Dao thật sự mạnh miệng, đột nhiên kiên quyết lên.
- Còn cố cãi nữa à, miệng cũng để cho nó hôn, bước tiếp theo không phải là lên giường sao, thực sự làm mẹ tức chết mà.
Tào Mai Phương chỉ vào Tống Trinh Dao, bàn tay cũng đưa lên cao, giống như muốn đánh người.
- Thân một chút thì đã sao, anh Phàm không phải loại người như vậy, anh ấy sẽ không để con phải chịu thiệt.
Tống Trinh Dao nước mắt lưng tròng, nhìn bàn tay đang giơ lên không trung, giận dỗi đẩy cửa chạy vào phòng, trùm chăn khóc.
- Haizz… con gái mà không giữ, thì biết làm sao?
Tào Mai Phương đuổi theo, ngồi trên giường con gái an ủi:
- Mẹ nói thật với con, con đừng thấy ông nội với ba con thân thiết với cậu ấy.
Thực sự là vì bệnh của ông con chưa khỏi. Giờ còn cần cậu ấy, cậu ấy là thầy thuốc, đương nhiên phải đổi đãi tốt với cậu ấy một chút.
Haizz… Trinh Dao, con cũng hai mươi rồi, cũng phải nghĩ cho ba, cho Tống gia chúng ta một chút.
Ba con giờ đã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc, còn muốn lên một bước, có thể là đề lên Phó Bí thư Tỉnh ủy, ba con đương nhiên cũng muốn ngồi lên vị trí Chủ tịch tỉnh rồi.
Cái này chỉ dựa vào Tống gia là không được. Trước đây tuy ông nội con là nhân vật số một tỉnh Nam Phúc, nhưng đã về hưu nhiều năm rồi, đạo lý người đi trà lạnh mẹ nghĩ con cũng hiểu.
Mặc dù ở Nam Phúc ông ấy cũng có chút ảnh hưởng, nhưng đề bạt lên Chủ tịch tỉnh không có mạng lưới ở Nam Phúc chắc chắn không được.
Phải xem sự lôi kéo, cân bằng, dính dáng lợi ích bên thủ đô, không có một số người ở thủ đô ủng hộ, ba con có muốn tiến thêm thì ắt hẳn không có khả năng.
Ông nội con cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tống gia xuống dốc dưới thế hệ của cha con, dù nói là không thể muôn đời hưng thịnh, nhưng thịnh được thời nào hay thời ấy.
Tống Trinh Dao vừa khóc, vừa đấu tranh, miệng nói:
- Không phải còn nhà ngoại sao?
Tào gia của mẹ cũng là đại gia ở thủ đô, dựa vào thân phậm Chủ nhiệm tổng bộ chính trị giới quân đội của ông ngoại, còn có cậu Tào Quốc Khánh Bộ trưởng bộ tài chính nữa.
Có họ giúp đỡ, còn có ông nội bản địa Nam Phúc trước đây cũng có mạng lưới quan hệ, chẳng lẽ ba không ngồi được vị trí Chủ tịch tỉnh sao?
- Con ơi con, con chưa lớn, nghĩ đơn giản quá. Tào gia không phải mình ba con cần được giúp đỡ, đợi Tào gia giúp đỡ còn không ít người.
Hơn nữa, cậu hai con, cậu ba con không phải đang ở thời kỳ mấu chốt à, con nghĩ đi, ba con với cậu hai, cậu ba đều đang ở lúc mấu chốt, Tào gia có thể ưu tiên giúp ba con không?
Haizz, con gái lấy chồng rồi thì như cốc nước hắt đi vậy… hạt nặng hạt nhẹ, chuyện này mẹ nghĩ con cũng biết.
Chuyện của ba con nhờ hết ở con, có lẽ, Tống gia chúng ta phải nợ con rồi.
Tào Mai Phương giở chiêu bài bi thương, làm cho Tống Trinh Dao đang nằm trong chăn khóc thút thít cũng thầm chấn động, rất phức tạp.
- Cậu hai chưa đến năm mươi đã được làm Phó chủ tịch thành phố Hải Môn, đường đường là cán bộ cấp Thứ trưởng, lại còn là Ủy viên thường vụ thành phố trực thuộc trung ương Hải Môn, ngay lập tức không thể đề bạt trực tiếp lên, nếu được đề bạt không phải là vào trung ương rồi sao.
Cậu ba Tào Thiên Hạ, mới đầu bốn mươi, là Sư đoàn trưởng sư đoàn vương bài số một quân khu Nam Kinh. Bọn họ đều mới lên ngựa, chẳng lẽ có thể đoạt cơ hội của ba?
Tống Trinh Dao bất mãn tiếp tục cãi mẹ.
- Con bé ngốc, bọn họ đúng là mới lên chức, nhưng cậu cả con đã hai năm không nhúc nhích, chắc hẳn năm sau sẽ động, cơ hội được tặng cho cậu cả con. Cha con cũng không phải mới lên chức à? So với bọn họ, Tào gia chúng ta đương nhiên sẽ ưu tiên nghĩ cho họ rồi, haizz…
Tào Mai Phương thở dài, cảm giác bất đắc dĩ.
- Không phải nghe nói ông ngoại với Cố tư lệnh của Cố gia quan hệ tốt lắm sao, có Cố gia tương trợ, chuyện nhỏ này có thể xử lý được đúng không?
Tống Trinh Dao biết được quả không ít, trực tiếp đâm ra.
- Cố Hồi Nian, ông ấy đường đường là Đại tư lệnh quân khu Thẩm Dương, con cứ suy nghĩ cho kỹ, ông ấy sao có thể thực lòng làm ăn với ông ngoại con.
Thế cục ở thủ đô cũng không tốt lắm, bọn họ giúp Tào gia một chuyện, chắc hẳn Tào gia phải giúp lại Cố gia bọn họ một chuyện.
Kỳ thực cũng tương đương với làm hai chuyện, bọn họ làm chuyện gì, toàn là chuyện lớn, liên quan đến nhân vật cấp quân kỳ trở lên, phối hợp với quan lớn cấp Thứ trưởng.
Điều động, đề bạt của những nhân vật này, không phải dễ. Tương trợ một người, sẽ gây ra một trận động đất nhỏ cho cả thủ đô.
Thủ đô không phải chỉ dừng lại ở Tào gia và Cố gia, còn có Triệu gia, Trấn gia là những dòng họ bá vương tương đối lâu đời, lực lượng của chúng ta vẫn còn yếu.
Mà, có lẽ con chưa hiểu được, con trai thứ ba của Cố gia Cố Tuấn Phi rất có cảm tình với con. Ông nội cũng nghĩ con hơn với cậu ấy, con thấy thế nào?
Tuấn Phi tốt nghiệp cao học ở Cambridge Anh quốc, hiện đang đảm nhiệm chức trưởng phòng bộ chính trị, chỉ hơn con một tuổi, chắc hẳn thêm một thời gian nữa sẽ là quan lớn cấp Phó giám đốc sở, không thì ít nhất cũng là Bí thư một huyện lớn, làm chủ quản nhỏ một phương, sau này có thể làm một quan lớn ở biên giới.
Con nghĩ lại đi, Diệp Phàm giờ mà muốn lên chức Phó giám đốc cấp sở thì phải đi một chặng dài, có lẽ cả đời, cậu ta chỉ dừng lại ở chức Cục trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Phó cục trưởng đến cục trưởng là một bước lớn, trong thể chế quan trường, những cán bộ chín thành chín trở lên, cả đời đều khó bước qua được khoảng cách này.
Trinh Dao, con cũng được coi là hiểu lý lẽ, mẹ tin là con hiểu rõ chuyện này.
Tào Mai Phương kiên nhẫn phân tích thế cục ở thủ đô, phương hướng quan trường cho con gái.
- Cố Tuấn Phi, cái người đeo mắt kính à, con không thích, mẹ đừng nói nữa, nói gì con cũng không làm bạn với hắn đâu.
Tống Trinh Dao đột nhiêm mạnh mẽ, cứng rắn lên, trốn trong chăn khóc lớn.
Khiến người làm mẹ như Tào Mai Phương nhất thời không biết phải thế nào, thở dài, không nói nữa, bỏ ra khỏi phòng.
Vừa đến đại sảnh, ông cụ Tống cười nói:
- Sao? Con bé Trinh Dao giận rồi à?
- Haizz! Ba, nó vẫn chưa hiểu chuyện, có nhiều chuyện không rõ, thực sự là một cái cây cứng. Tính tình thẳng thắn, nhất thời vẫn chưa nghĩ thông!
Tào Mai Phương thở dài,cảm thấy đau đầu.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 667: Cảm tính lớn hơn lý tính
9.2/10 từ 43 lượt.