Quan Thuật
Chương 644: Gia đình quân nhân họ Triệu
Tào Phi Nhe nhìn trên bàn có đến 10 chén rượu, miếng mấp máy không thể nhấc nổi tay.
- Để tôi uống thay cậu năm chén!
Triệu Tứ nóng nảy nhấc chén lên uống.
- Được, chúng ta cùng nhau uống!
Diệp Phàm gật đầu đưa mắt nhìn ba người còn lại, tiếp tục uống.
Sau khi đi vệ sinh về thấy mấy cô đang nằm úp trên bàn.
- Ôi, còn phải để ông này đưa các cô về nhà nữa sao, xui xẻo quá!
Hắn cũng lảo đảo, vừa đi đến vừa nói, mấy chén rượu vừa uống bị hắn lợi dụng lúc đi vào nhà vệ sinh nôn ra sạch, tuy nhiên lượng rượu trong người vẫn còn tương đối.
- Anh Diệp, tôi chưa say, hai chúng ta, không gọi cả Phi Phi nữa, ba chúng ta tiếp tục uống. Bọn họ không cần phải xen vào, có lái xe bên ngoài chờ rồi, anh có tiếp tục không?
Triệu Tứ đột nhiên kéo tay Diệp Phàm nói to, một bên lại kéo Tào Phi Phi.
- Uống, uống tiếp…
Diệp Phàm đáp, gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán rồi về. Bên trái là Triệu Tứ, bên phải nắm tay Tào Phi Phi đi ra ngoài.
Tuy nhiên vừa đi vài bước đã ngã ra đất, ba người cũng lăn ra đất. Sau đó mơ mơ màng màng, thấy như có người giúp, không biết gì hết.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trong phòng Diệp Phàm thấy đau đầu khủng khiếp, cuối cùng tỉnh lại, nhìn quanh, lập tức giật mình.
Trên người đang bị bốn chân trắng nõn đè lên. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, không nhìn rõ.
Bốn chân cũng xoay một hướng, tuy cũng được che một nửa, bởi vì có chiếc váy ngắn, nhưng một phần mông lớn đã lộ ra trước mắt Diệp Phàm.
Quay bên trái thấy tay mình đau là Triệu Tứ, bên phải thấy người đang đè lên ngực mình là Tào Phi Phi. Hai cặp núi đôi rất lớn.
Điều này thì đàn ông sẽ không sợ, nhưng hơi bị áp lực tâm lý. Vội vàng không nghĩ đến nữa, đưa tay sờ soạng một chút.
Hắn thầm nghĩ "Tối qua mình không làm cái gì làm bại hoại thuần phong mỹ tục chứ. Tối hôm qua mình bất tỉnh nhân sự, chắc chắc không làm gì hai cô gái này. Thấy các cô mặc áo khoác mỏng xem ra là do nhân viên phục vụ cởi giúp, đồ đạc bên trong vẫn còn, nếu có chuyện gì xảy ra chắc chắn sẽ bị cởi hết ra"
Hắn vội vàng quay đầu, nhìn xuống dưới sàn tìm, rốt cuộc cũng lẩm bẩm nói:
- Hẳn là không có chuyện gì xảy ra, sàn nhà sạch sẽ như vậy, không hề lưu lại một chút dấu vết gì.
Hay là nhanh chóng trốn đi, nếu cứ như vậy hai cô mà tỉnh dậy thì nguy to.
Không có bằng chứng, đến lúc đó mình có nói cái gì thì họ cũng không tin, mình đã dính vào thì phải chịu trách nhiệm, cũng là quá nhọ.
Hắn nghĩ thế, bắt đầu động đậy chân tay, cũng cố không nhìn cặp đùi thon dài, hai cặp núi đôi kia, lại càng không dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp, lúc này không có tâm tư nào thưởng thức cả.
Triệu Tứ thì Diệp Phàm biết, Tào Phi Phi nếu quan hệ tốt với Triệu Tứ như vậy thì cũng giống thế, xem ra gia đình cũng không kém gì.
Hai người này, một trái một phải, thật là hai tổ ong bò vẽ đang vây quanh mình, vừa động một chút, chắc chắn sẽ đốt mình đầy thương tích, có thể còn tan xương nát thịt.
- Ôi, đàn ông ai cũng muốn trái ôm phải ấp, chỉ có mình đây là không dám, chó chết!
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng chuồn xuống giường, không muốn hai người kia phát hiện, đưa mắt nhìn một cái, hai thân hình kia đều dồn về phía trước, cuối cùng cố gắng lắm mới lấy lại lý trí, giơ tay.
Chẳng qua là giơ tay khẽ vuốt vài cái lên đùi, cảm giác thật thích, rất mềm mại.
Trái tim người đàn ông như bị dao cắt, nhịn đau mở cửa đi ra, đương nhiên là sợ hai cô gái tỉnh dậy sẽ tính sổ. Cho nên, vội vàng gọi điện cho Lan Điền Trúc, dĩ nhiên bảo cô đến đây để giải quyết mọi việc.
Đồng thời cũng giải thích với nhân viên phục vụ, để họ nói dối, một phòng thành hai phòng.
Buổi sáng tiết ba là tiết của giáo viên chủ nhiệm Lâm Đức Trì phó hiệu trưởng, là là thầy giáo Lâm không dạy nội dung học mà với vẻ mặt nghiêm túc, cùng các học sinh nói đến vấn đề nhân phẩm.
Từ cán bộ liêm khiết đến hành vi thường ngày của các cán bộ, nói dông dài gần nửa giờ, lấy cán bộ bị đi tù làm ví dụ, Diệp Phàm cảm giác không được tự nhiên, thấy như ánh mắt của Lâm Đức Trì đang nhìn mình.
Tan học cứ nghĩ thầy giáo Lâm sẽ tìm mình nói chuyện, xem ra chạng vạng ngày hôm qua chuyện Mai Diệc Thu cùng với Triệu Tứ cãi nhau vẫn còn làm ông ta chú ý. Còn tưởng rằng hắn muốn có mối tình tay ba, chân đạp mấy chiếc thuyền.
Tuy nhiên, Lâm Đức Trì chỉ có liếc mắt một cái, mang sách giáo khoa đi. Cái nhìn đây ẩn ý, tuy rằng không nói gì, nhưng Diệp Phàm cảm thấy trống ngực đập thình thịch, đây chính là trách hành vi của chính mình.
Cả ngày Diệp Phàm thấy không yên tâm, cũng vì giáo sư Lâm Đức Trì, còn cũng là lo lắng Triệu Tứ sẽ gọi điện đến.
Lạ là mãi đến buổi tối cũng không nhận được điện thoại của Triệu Tứ, trong lòng thở ra nhẹ nhàng, biết chuyện tối hôm qua xem ra cô không hiểu gì.
Tuy nhiên, ở khu quân nhân cao câp Lam Nguyệt ở Thủy Châu, Tướng quân Triệu Quát không có vẻ gì vội vàng, hơn nữa rất nhàn tản, như cười như không, hoàn toàn không có một dáng vẻ của một trung tướng.
Nhìn chằm chằm vào cháu gái Triệu Tứ của mình, thật ra tên là Triệu Giai Trinh cười nói:
- Triệu Tứ, tối hôm qua cả đêm cháu không về nhà, có phải chơi ở nhà Điền Trúc không?
- Vâng, vâng…
Triệu Giai Trinh nói nhỏ, đương nhiên không dám nói chuyện uống rượu cùng đám người Cố công tử - tên thật là Cố Thiên Lượng.
- Ha ha … ha ha..
Tướng quân Triệu đột nhiên cười một cách kỳ lạ, cười đến nỗi Triệu Tứ cảm thấy sợ.
Cô nhăn nhó nói:
- Bác hai, sao lại cười thế? Bác sao thế, chiều nay cháu sẽ về Bắc Kinh, nửa năm sau cũng không gặp bác hai, ôi…
Triệu Quát vẻ mặt hiền lành, nói vu vơ một câu. Mặt Triệu Tứ lập tức đỏ bừng.
Cô há mồm định giải thích một chút,
- Cháu… cháu…
Triệu Tứ mãi không nói nên lời nào.
- Cậu ấm nhà họ Cố có tình ý với cháu à?
Triệu Quát đột nhiên hỏi, lập tức làm Triệu Giai Trinh nhảy dựng lên, vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Triệu Quát, vẻ không hài lòng càu nhàu:
- Bác hai, bác theo dõi cháu, hừ!
- Bác nào dám?
Triệu Quát lắc đầu âu yếm vuốt tóc cháu gái.
- Nhưng bác không phải là Gia cát Lượng, có thể biết mọi chuyện. Bác hai, bác nói dối cháu, khi cháu về Bắc Kinh nhất định sẽ nói với ông nội
Triệu Tứ nũng nịu nói.
Ông nội của Triệu Tứ - Triệu Bảo Cương, hiện nay đã bảy mươi mấy tuổi, là phó chủ tịch quân ủy Trung Quốc, tuy nhiên chỉ còn giữ chức hai năm là sẽ về nghỉ.
Ba của Triệu Tứ có ba anh em, Bác cả Triệu Xương Sơn, đang là Bí thư tỉnh ủy Chiết Ninh, vừa mới nhận chức.
Bác hai Triệu Quát, là tư lệnh của căn cứ Lam Nguyệt ở Thủy Châu, quân hàm Trung tướng.
Bố cô, Triệu Phóng Hào mới hơn bốn mươi tuổi, đã làm phó tư lệnh hạm đội Đông Hải, quân hàm thiếu tướng.
Thật ra nhà họ Triệu gần đây cũng có xu thế suy yếu, nếu ông nội Triệu Bảo Cương lui ra phía sau, trong quân đội sẽ là do Triệu Quát chống đỡ.
Muốn vào ủy viên quân ủy có chút khó khăn, ủy viên quân ủy bình thường đều là tư lệnh các quân khu, hoặc là người phụ trách bốn tổng bộ. Triệu Quát tuy là tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu, cũng chưa đủ tư cách vào danh sách ủy viên quân ủy.
Đương nhiên, nhà họ Triệu cũng có nâng đỡ một số người, nhưng sau này khi Triệu Bảo Cương về hưu, vị trí phó chủ tịch quân ủy, vị trí ủy viên trở lên vẫn phải có.
Việc này, đối với nhà họ Triệu thế lực suy yếu đã rõ ràng. Cho nên, nhà họ Triệu gần đây nhất cũng cảm thấy nguy hiểm, cho đến nay, đều muốn tìm một người để liên minh, đảm bảo trong vài thập niên tới nhà họ Triệu trong quân đội Trung Quốc còn duy trì mấy vị trí quan trọng.
Tuy nhiên, việc này nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó, khắp nơi lợi ích đã gắn lại với nhau, khắp nơi đều không muốn ăn nhiều thiệt lắm. Cho nên, cho tới nay, nhà họ Triệu đều khó có thể tìm được một đồng minh xứng đáng, bàn bạc thì nhiều, nhưng chưa đưa ra được điều gì.
Còn có một nguyên nhân nữa, nhà họ Triệu khó có thể tìm một đồng minh tốt, đó là bởi vì nhà họ Triệu có thế rất lớn, người kết đồng minh kia chắc chắn sẽ bị nhà họ Triệu che mất.
Vì nhà họ Triệu phụ thuộc vào địa vị nên tất cả đều vừa muốn cùng nhà họ Triệu kết giao vừa băn khoăn suy nghĩ về quân đội hoặc gia đình.
Lo lắng cũng là điều bình thường, nếu không cẩn thận thì cả gia đình sẽ bị nhà họ Triệu nuốt chửng. Cùng nhà họ Triệu kết đồng mình, nói trắng ra là, hồ ly cùng với hổ kinh doanh, trừ phi là có thể là một dòng họ ngang ngửa, thì mới được.
Đây là khó khăn, dòng họ ngang hàng nhà họ Triệu đều là trong quan trường hoặc quân đội cấp cao. Người ta còn muốn làm bá chủ, hai nhà mạnh cùng một chỗ, sẽ có nhà bị thương. Cho nên, nhà họ Triệu muốn tìm người kết đồng minh, là rất khó khăn.
Đương nhiên, bình thường vì lợi ích thì vẫn phải có bạn bè. Chỉ có điều là tạm thời thôi. Vì thường thường, mỗi sự kiện hoặc trung ương thay đổi nhân sự mới có người. Sau đó thì thôi.
- Nói với ông nội, tốt, Bác muốn cháu đi nói với ông nội một chút… ha ha.. Nguồn truyện: Truyện FULL
Triệu Quát cười lạ lùng, làm Triệu Tứ có chút lo sợ, nhìn Triệu Quát, hỏi nhỏ:
- Bác cười cái gì, Bác hai, khó hiểu quả.
- Ha ha, tối hôm qua ông nội đã hỏi cháu
Triệu Quát tung ra một quả pháo, lập tức làm Triệu Tứ luống cuống.
Triệu Tứ ở nhà không sợ ai, tuy nhiên người duy nhất làm cô sợ là ông nội Triệu Bảo Cương, hai là Bí thư tỉnh ủy Chiết Ninh đương nhiệm - bác cả Triệu Xương Sơn.
Quan Thuật
- Để tôi uống thay cậu năm chén!
Triệu Tứ nóng nảy nhấc chén lên uống.
- Được, chúng ta cùng nhau uống!
Diệp Phàm gật đầu đưa mắt nhìn ba người còn lại, tiếp tục uống.
Sau khi đi vệ sinh về thấy mấy cô đang nằm úp trên bàn.
- Ôi, còn phải để ông này đưa các cô về nhà nữa sao, xui xẻo quá!
Hắn cũng lảo đảo, vừa đi đến vừa nói, mấy chén rượu vừa uống bị hắn lợi dụng lúc đi vào nhà vệ sinh nôn ra sạch, tuy nhiên lượng rượu trong người vẫn còn tương đối.
- Anh Diệp, tôi chưa say, hai chúng ta, không gọi cả Phi Phi nữa, ba chúng ta tiếp tục uống. Bọn họ không cần phải xen vào, có lái xe bên ngoài chờ rồi, anh có tiếp tục không?
Triệu Tứ đột nhiên kéo tay Diệp Phàm nói to, một bên lại kéo Tào Phi Phi.
- Uống, uống tiếp…
Diệp Phàm đáp, gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán rồi về. Bên trái là Triệu Tứ, bên phải nắm tay Tào Phi Phi đi ra ngoài.
Tuy nhiên vừa đi vài bước đã ngã ra đất, ba người cũng lăn ra đất. Sau đó mơ mơ màng màng, thấy như có người giúp, không biết gì hết.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trong phòng Diệp Phàm thấy đau đầu khủng khiếp, cuối cùng tỉnh lại, nhìn quanh, lập tức giật mình.
Trên người đang bị bốn chân trắng nõn đè lên. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, không nhìn rõ.
Bốn chân cũng xoay một hướng, tuy cũng được che một nửa, bởi vì có chiếc váy ngắn, nhưng một phần mông lớn đã lộ ra trước mắt Diệp Phàm.
Quay bên trái thấy tay mình đau là Triệu Tứ, bên phải thấy người đang đè lên ngực mình là Tào Phi Phi. Hai cặp núi đôi rất lớn.
Điều này thì đàn ông sẽ không sợ, nhưng hơi bị áp lực tâm lý. Vội vàng không nghĩ đến nữa, đưa tay sờ soạng một chút.
Hắn thầm nghĩ "Tối qua mình không làm cái gì làm bại hoại thuần phong mỹ tục chứ. Tối hôm qua mình bất tỉnh nhân sự, chắc chắc không làm gì hai cô gái này. Thấy các cô mặc áo khoác mỏng xem ra là do nhân viên phục vụ cởi giúp, đồ đạc bên trong vẫn còn, nếu có chuyện gì xảy ra chắc chắn sẽ bị cởi hết ra"
Hắn vội vàng quay đầu, nhìn xuống dưới sàn tìm, rốt cuộc cũng lẩm bẩm nói:
- Hẳn là không có chuyện gì xảy ra, sàn nhà sạch sẽ như vậy, không hề lưu lại một chút dấu vết gì.
Hay là nhanh chóng trốn đi, nếu cứ như vậy hai cô mà tỉnh dậy thì nguy to.
Không có bằng chứng, đến lúc đó mình có nói cái gì thì họ cũng không tin, mình đã dính vào thì phải chịu trách nhiệm, cũng là quá nhọ.
Hắn nghĩ thế, bắt đầu động đậy chân tay, cũng cố không nhìn cặp đùi thon dài, hai cặp núi đôi kia, lại càng không dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp, lúc này không có tâm tư nào thưởng thức cả.
Triệu Tứ thì Diệp Phàm biết, Tào Phi Phi nếu quan hệ tốt với Triệu Tứ như vậy thì cũng giống thế, xem ra gia đình cũng không kém gì.
Hai người này, một trái một phải, thật là hai tổ ong bò vẽ đang vây quanh mình, vừa động một chút, chắc chắn sẽ đốt mình đầy thương tích, có thể còn tan xương nát thịt.
- Ôi, đàn ông ai cũng muốn trái ôm phải ấp, chỉ có mình đây là không dám, chó chết!
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng chuồn xuống giường, không muốn hai người kia phát hiện, đưa mắt nhìn một cái, hai thân hình kia đều dồn về phía trước, cuối cùng cố gắng lắm mới lấy lại lý trí, giơ tay.
Chẳng qua là giơ tay khẽ vuốt vài cái lên đùi, cảm giác thật thích, rất mềm mại.
Trái tim người đàn ông như bị dao cắt, nhịn đau mở cửa đi ra, đương nhiên là sợ hai cô gái tỉnh dậy sẽ tính sổ. Cho nên, vội vàng gọi điện cho Lan Điền Trúc, dĩ nhiên bảo cô đến đây để giải quyết mọi việc.
Đồng thời cũng giải thích với nhân viên phục vụ, để họ nói dối, một phòng thành hai phòng.
Buổi sáng tiết ba là tiết của giáo viên chủ nhiệm Lâm Đức Trì phó hiệu trưởng, là là thầy giáo Lâm không dạy nội dung học mà với vẻ mặt nghiêm túc, cùng các học sinh nói đến vấn đề nhân phẩm.
Từ cán bộ liêm khiết đến hành vi thường ngày của các cán bộ, nói dông dài gần nửa giờ, lấy cán bộ bị đi tù làm ví dụ, Diệp Phàm cảm giác không được tự nhiên, thấy như ánh mắt của Lâm Đức Trì đang nhìn mình.
Tan học cứ nghĩ thầy giáo Lâm sẽ tìm mình nói chuyện, xem ra chạng vạng ngày hôm qua chuyện Mai Diệc Thu cùng với Triệu Tứ cãi nhau vẫn còn làm ông ta chú ý. Còn tưởng rằng hắn muốn có mối tình tay ba, chân đạp mấy chiếc thuyền.
Tuy nhiên, Lâm Đức Trì chỉ có liếc mắt một cái, mang sách giáo khoa đi. Cái nhìn đây ẩn ý, tuy rằng không nói gì, nhưng Diệp Phàm cảm thấy trống ngực đập thình thịch, đây chính là trách hành vi của chính mình.
Cả ngày Diệp Phàm thấy không yên tâm, cũng vì giáo sư Lâm Đức Trì, còn cũng là lo lắng Triệu Tứ sẽ gọi điện đến.
Lạ là mãi đến buổi tối cũng không nhận được điện thoại của Triệu Tứ, trong lòng thở ra nhẹ nhàng, biết chuyện tối hôm qua xem ra cô không hiểu gì.
Tuy nhiên, ở khu quân nhân cao câp Lam Nguyệt ở Thủy Châu, Tướng quân Triệu Quát không có vẻ gì vội vàng, hơn nữa rất nhàn tản, như cười như không, hoàn toàn không có một dáng vẻ của một trung tướng.
Nhìn chằm chằm vào cháu gái Triệu Tứ của mình, thật ra tên là Triệu Giai Trinh cười nói:
- Triệu Tứ, tối hôm qua cả đêm cháu không về nhà, có phải chơi ở nhà Điền Trúc không?
- Vâng, vâng…
Triệu Giai Trinh nói nhỏ, đương nhiên không dám nói chuyện uống rượu cùng đám người Cố công tử - tên thật là Cố Thiên Lượng.
- Ha ha … ha ha..
Tướng quân Triệu đột nhiên cười một cách kỳ lạ, cười đến nỗi Triệu Tứ cảm thấy sợ.
Cô nhăn nhó nói:
- Bác hai, sao lại cười thế? Bác sao thế, chiều nay cháu sẽ về Bắc Kinh, nửa năm sau cũng không gặp bác hai, ôi…
Triệu Quát vẻ mặt hiền lành, nói vu vơ một câu. Mặt Triệu Tứ lập tức đỏ bừng.
Cô há mồm định giải thích một chút,
- Cháu… cháu…
Triệu Tứ mãi không nói nên lời nào.
- Cậu ấm nhà họ Cố có tình ý với cháu à?
Triệu Quát đột nhiên hỏi, lập tức làm Triệu Giai Trinh nhảy dựng lên, vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Triệu Quát, vẻ không hài lòng càu nhàu:
- Bác hai, bác theo dõi cháu, hừ!
- Bác nào dám?
Triệu Quát lắc đầu âu yếm vuốt tóc cháu gái.
- Nhưng bác không phải là Gia cát Lượng, có thể biết mọi chuyện. Bác hai, bác nói dối cháu, khi cháu về Bắc Kinh nhất định sẽ nói với ông nội
Triệu Tứ nũng nịu nói.
Ông nội của Triệu Tứ - Triệu Bảo Cương, hiện nay đã bảy mươi mấy tuổi, là phó chủ tịch quân ủy Trung Quốc, tuy nhiên chỉ còn giữ chức hai năm là sẽ về nghỉ.
Ba của Triệu Tứ có ba anh em, Bác cả Triệu Xương Sơn, đang là Bí thư tỉnh ủy Chiết Ninh, vừa mới nhận chức.
Bác hai Triệu Quát, là tư lệnh của căn cứ Lam Nguyệt ở Thủy Châu, quân hàm Trung tướng.
Bố cô, Triệu Phóng Hào mới hơn bốn mươi tuổi, đã làm phó tư lệnh hạm đội Đông Hải, quân hàm thiếu tướng.
Thật ra nhà họ Triệu gần đây cũng có xu thế suy yếu, nếu ông nội Triệu Bảo Cương lui ra phía sau, trong quân đội sẽ là do Triệu Quát chống đỡ.
Muốn vào ủy viên quân ủy có chút khó khăn, ủy viên quân ủy bình thường đều là tư lệnh các quân khu, hoặc là người phụ trách bốn tổng bộ. Triệu Quát tuy là tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu, cũng chưa đủ tư cách vào danh sách ủy viên quân ủy.
Đương nhiên, nhà họ Triệu cũng có nâng đỡ một số người, nhưng sau này khi Triệu Bảo Cương về hưu, vị trí phó chủ tịch quân ủy, vị trí ủy viên trở lên vẫn phải có.
Việc này, đối với nhà họ Triệu thế lực suy yếu đã rõ ràng. Cho nên, nhà họ Triệu gần đây nhất cũng cảm thấy nguy hiểm, cho đến nay, đều muốn tìm một người để liên minh, đảm bảo trong vài thập niên tới nhà họ Triệu trong quân đội Trung Quốc còn duy trì mấy vị trí quan trọng.
Tuy nhiên, việc này nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó, khắp nơi lợi ích đã gắn lại với nhau, khắp nơi đều không muốn ăn nhiều thiệt lắm. Cho nên, cho tới nay, nhà họ Triệu đều khó có thể tìm được một đồng minh xứng đáng, bàn bạc thì nhiều, nhưng chưa đưa ra được điều gì.
Còn có một nguyên nhân nữa, nhà họ Triệu khó có thể tìm một đồng minh tốt, đó là bởi vì nhà họ Triệu có thế rất lớn, người kết đồng minh kia chắc chắn sẽ bị nhà họ Triệu che mất.
Vì nhà họ Triệu phụ thuộc vào địa vị nên tất cả đều vừa muốn cùng nhà họ Triệu kết giao vừa băn khoăn suy nghĩ về quân đội hoặc gia đình.
Lo lắng cũng là điều bình thường, nếu không cẩn thận thì cả gia đình sẽ bị nhà họ Triệu nuốt chửng. Cùng nhà họ Triệu kết đồng mình, nói trắng ra là, hồ ly cùng với hổ kinh doanh, trừ phi là có thể là một dòng họ ngang ngửa, thì mới được.
Đây là khó khăn, dòng họ ngang hàng nhà họ Triệu đều là trong quan trường hoặc quân đội cấp cao. Người ta còn muốn làm bá chủ, hai nhà mạnh cùng một chỗ, sẽ có nhà bị thương. Cho nên, nhà họ Triệu muốn tìm người kết đồng minh, là rất khó khăn.
Đương nhiên, bình thường vì lợi ích thì vẫn phải có bạn bè. Chỉ có điều là tạm thời thôi. Vì thường thường, mỗi sự kiện hoặc trung ương thay đổi nhân sự mới có người. Sau đó thì thôi.
- Nói với ông nội, tốt, Bác muốn cháu đi nói với ông nội một chút… ha ha.. Nguồn truyện: Truyện FULL
Triệu Quát cười lạ lùng, làm Triệu Tứ có chút lo sợ, nhìn Triệu Quát, hỏi nhỏ:
- Bác cười cái gì, Bác hai, khó hiểu quả.
- Ha ha, tối hôm qua ông nội đã hỏi cháu
Triệu Quát tung ra một quả pháo, lập tức làm Triệu Tứ luống cuống.
Triệu Tứ ở nhà không sợ ai, tuy nhiên người duy nhất làm cô sợ là ông nội Triệu Bảo Cương, hai là Bí thư tỉnh ủy Chiết Ninh đương nhiệm - bác cả Triệu Xương Sơn.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 644: Gia đình quân nhân họ Triệu
9.2/10 từ 43 lượt.