Quan Thuật
Chương 610: Quan hệ mập mờ
- Tư lệnh Trấn, chào ngài, nếu rảnh tôi nhất định tới chơi.
Diệp Phàm cười không thân thiết cũng không xu nịnh, chỉ là trong giọng nói có vẻ kính trọng.
Hắn quay sang cười nói:
- Tư lệnh triệu, tư lệnh Trấn, nếu không bận thì cùng ngồi xuống.
- Không được, tôi đã ăn xong rồi chuẩn bị trở về. Hôm nào đi, hôm nào chuẩn bị món đặc sản hôm trước, cậu tới làm nồi lẩu, đến lúc đó bảo Tứ nha đầu gọi cậu, ha ha, thanh niên từ từ uống, tôi đi đây.
Triệu Quát xoay người đi ra.
Bất quá mấy sĩ quan đi cùng Triệu Quát đều ngơ ngác không biết thân phận Diệp Phàm, tuy nhiên cũng bắt đầu chú ý đến hắn, đối với cái tên đoàn trưởng Thiết mọi người vẫn nghe nói chẳng qua là không rõ ràng lắm mà thôi.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Tứ tiểu thư và Mai Diệc Thu chia nhau ra về, Tống Trinh Dao có lời muốn nói với Diệp Phàm nên cùng tản bộ trên đường.
- Cám ơn em Trinh Dao, anh nghĩ cha em chắc không nói anh muốn đến nhà phải không?
Diệp Phàm cười nói, suy đoán chắc là Tống Trinh Dao cho mình mặt mũi. Trong quan trường nhân mạch vô cùng trọng yếu, để cho người khác biết mình có quan hệ tốt với Tống Sơ Kiệt có lợi cho phát triển của mình.
- Anh hiểu là tốt rồi.
Tống Trinh Dao liếc Diệp Phàm một cái, nhỏ giọng ừ nói.
- Vậy......Anh làm sao để cảm ơn em?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh cứ nói đi?
Tống Trinh Dao nghiêng qua hắn một cái.
- Một nụ hôn!
Diệp Phàm dày mặt.
- Nghĩ khá lắm!
Tống Trinh Dao lườm một cái, trên mặt nhất thời đỏ ửng.
- Bỏ đi, vì em phục vụ một lần nhé?
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Cái gì? Nói khó nghe như vậy, bôi thuốc là bôi thuốc, cái gì mà phục vụ rồi, thật khó nghe!
Tống Trinh Dao giận dỗi.
- Ha ha ha...... Tìm địa bàn, hành động!
Diệp Phàm cười đánh trống lảng, đột nhiên nghĩ đến chỗ trước kia lúc Tề Thiên chiêu đãi lần đầu tiên đến Thủy Châu của mình, hình như tên là "Phi Vân các", cũng là ở nơi quen biết đoàn trưởng Thiết. Lúc ấy ông chủ họ Diệp hình như còn tặng cho mình một thẻ ưu đãi.
- Đây là chỗ nào?
Tống Trinh Dao có chút lo lắng, nhìn "Phi Vân các sang trọng hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ nơi này là chỗ nam nữ tỏ tình, anh Phàm dẫn mình tới đây chẳng lẽ là muốn cùng mình......
- Một hội sở hạng sang, bên trong hạng mục tiêu khiển gì cũng đều có, không có thẻ hội viên không vào được.
Diệp Phàm cười ha hả, kéo Tống Trinh Dao vào đại sảnh.
Quản lý đại sảnh là một cô gái tương đối ý nhị, lễ phép hỏi:
- Tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là quản lý đại sảnh Khương Xuân Nguyệt, xin hỏi cần hình thức phục vụ gì?
- Uống vài chén trà nghỉ ngơi một chút là được.
Tống Trinh Dao không nhịn được giành trước, cô thật ra lo lắng để cho Diệp Phàm chuẩn bị phòng bao để nói cái gì thì phiền toái.
- Tốt, chúng tôi lập tức an bài.
Khương Xuân Nguyệt dịu dàng cười một tiếng.
- Một chỗ an tĩnh, tốt nhất là một chỗ an tĩnh có thể nằm, ha hả.
Diệp Phàm cười bồi thêm một câu.
Diệp Phàm nói ra làm Tống Trinh Dao quá sợ hãi, tuy nhiên cô cũng rất biết điều không bác bỏ chừa chút mặt mũi cho đồng chí Diệp Phàm, chỉ ghé sát vào hắn nói có vẻ bất mãn:
- Anh có ý gì?
- Không có ý gì? Trinh Dao, anh muốn tìm một chỗ nằm được để bôi thuốc cho em, nếu nằm không tốt thì sẽ khó bôi thuốc,, hơn nữa hiệu quả không tốt, bất lợi với thi thuật.
Diệp Phàm nhỏ giọng giải thích.
- Ừ!
Tống Trinh Dao đỏ mặt cúi gằm xuống, lúc nãy còn hiểu lầm tưởng rằng đồng chí Diệp Phàm nghĩ đến chuyện cẩu thả gì.
Bôi thuốc bắt đầu, cũng không kiều diễm, Diệp Phàm vẫn tuân theo quy củ. Lúc đầu Tống Trinh Dao vẫn phòng bị, nơi này cô nam quả nữ, làm vậy cũng là bình thường.
Thật ra thì với nội kình ngày càng mạnh của Diệp Phàm thì hắn đã có thể cách không xoa thuốc, hôm trước điều trị cho mẹ của Tề Thiên chính là như vậy.
Bất quá với Tống Trinh Dao thì đồng chí Diệp Phàm sẽ không làm quân tử. Tuy nói không làm động tác gì khác nhưng gương mặt của Tống Trinh Dao đã bị hắn sờ mó kỹ lưỡng, dĩ nhiên ngoài miệng thì nói là để phát huy dược tính.
Theo luồng nhiệt phát ra từ tay Diệp Phàm, khí tức đàn ông cũng bắt đầu bốc lên, Tống Trinh Dao lúc đầu có phòng bị cũng dần buông lỏng hưởng thụ sự xoa bóp của đại sư quốc thuật bảy đoạn. Nguồn: http://truyenfull.vn
- **! Thật con mẹ nó xui xẻo, thật vất vả mới có cơ hội chỉnh họ Diệp kia, ai ngờ bị Mai Diệc Thu phá hư.
Mâu Cương, anh nói xem họ Diệp rốt cuộc có quan hệ với Triệu Tứ hay không? Họ Mai hình như là rất đứng ra che chắn cho hắn, chẳng lẽ cũng có quan hệ?
Trong Hoàng Thành tửu trang, Hứa Thông nốc liền hai chai bia rồi gầm gừ vỗ bàn, bên cạnh là một cô gái hầu rượu để nửa ngực trần đang quỳ xuống cho gã đặt chân.
- Hứa thiếu gia, xem tình huống lúc ấy, hình như là có chút...... Có chút......
Mâu Cương ấp a ấp úng.
- Có lời gì nói thẳng, có rắm thì phóng, mè nheo còn giống nương môn, khó chịu.
Hứa Thông càu nhàu rồi chộp vào mông nữ hầu rượu một cái làm cô ta khẽ rên lên.
- Chuyện vừa rồi giống như là hai nữ tranh giành một nam.
Mâu Cương rốt cục phun ra.
- Con mẹ nó thả rắm chó!
Hứa Thông bực bội đá một cái làm nữ hầu rượu ngã lăn trên mặt sàn, cảm thấy còn không hết giận bồi thêm một cước.
Chỉ vào Mâu Cương quát:
- Chỉ bằng hắn, một tiểu hài tử, chưa dứt sữa, cũng có thể để cho Triệu Tứ cùng Mai đại tiểu thư tranh giành tình nhân, đúng là rắm thúi.
- Hứa thiếu gia, xin bớt giận, xin bớt giận, uống mấy chén đi. Mới vừa rồi hẳn là Mâu Cương lầm rồi, nghĩ lầm rồi.
Một thanh niên anh tuấn đang ôm ấp một cô gái bên cạnh, tiến lên kéo Hứa Thông lại khuyên nhủ.
Người này tên là Tào Hồng, con trai của phó tư lệnh quân khu tỉnh Tào Chính Đức, cũng ở trong vòng tròn nhỏ của Hứa Thông, gọi là Tào thiếu gia, gã liếc nhìn Mâu Cương:
- Còn không nói sự thật cho Hứa thiếu gia.
- Dạ! Dạ! mới vừa rồi là tôi nghĩ sai rồi Hứa thiếu gia. Chỉ bằng tên nhà quê họ Diệp sao có thể để cho đường đường hào môn kinh thành Triệu Tứ tiểu thư và Mai đại thiên kim giành dật, khẳng định không thể nào. Tuyệt đối không thể coi trọng đồ nhà quê kia, tôi nghi chắc là Mai gia cùng Triệu gia vốn là có chút khúc mắc, họ Diệp may mắn gặp dịp thôi.
Mâu Cương vội vàng nịnh nọt.
- Ừ! Cái này có vẻ có lý. Tào Hồng, Mai gia và Triệu gia như thế nào?
Hứa Thông quay đầu hỏi Tào Hồng.
- Cái này hình như là có nghe nói qua, bất quá có lẽ là......
Tào Hồng do dự, chuyện như vậy dĩ nhiên gã không dám nói lung tung.
Tuy nói cha gã là tư lệnh phó quân khu tỉnh nhưng đối với Mai gia, Triệu gia có căn cơ trong quân đội chỉ là một con côn trùng đáng thương.
Gần đây Tào Chính Đức cũng một mực tìm kiếm chỗ dựa, Tào Hồng ở đất Nam Phúc dựa vào uy phong của cha gã nên cũng kiếm được chút.
- Hứa thiếu gia, tôi vừa nghe được một tin tức mới nhất, chúng ta có người để chỉnh rồi.
Lúc này Mâu Cương vừa để điện thoại xuống, vẻ mặt vui sướng.
- Có ý gì, nói mau.
Hứa Thông không nhịn được.
- Chính là Diệp Phàm, nghe nói hắn cũng học trong lớp Anh tài xuyên thế kỷ của tỉnh chúng ta lần này.
Mâu Cương nói.
Hiện trường nhất thời vang lên tiếng cười sằng sặc.
- Mâu Cương, vậy chúng ta là bạn học của đồn chí Diệp Phàm rồi. Bạn học a bạn học!
Hai mắt Hứa Thông đột nhiên sáng lên.
Làm hại cô gái vừa bị gã đá lo lắng đề phòng, chỉ sợ thêm một chén rượu nữa nện vào người mình thì thảm rồi.
- Hứa thiếu gia, không bằng gọi huynh đệ mấy người buổi tối đánh cho tiểu tử kia một trận cho hắn tàn phế đi.
Lúc này một tên khác cười u ám, gã tên là Trầm Khai, con trai của chủ tịch tập đoàn Tinh Huy.
- Đánh cho tàn phế! NO! Đánh tàn phế thì chúng ta còn gì để chơi, quá tiện nghi cho tiểu tử kia.
Hứa Thông khoát tay.
Gã chuyển niệm cười nói:
- Tuy nhiên ngày mai cũng phải cho hắn không rời giường, vậy thì ngày đầu tiên tới trường sẽ vắng mặt.
Tôi đã sớm nghe lão đầu tử nói, lần huấn luyện này tương đối trọng yếu. Đặc biệt là đối với quan viên, có lẽ là vinh quang cả đời.
Ban tổ chức tỉnh ủy đối với lớp này cũng rất cẩn thận, nghe nói sáng sớm ngày mai Tống Sơ Kiệt sẽ đích thân tới buổi lễ khai giảng.
Có trưởng ban Tống chủ trì, lớp học khẳng định sẽ rất long trọng, nếu như tiểu tử Diệp Phàm ngày thứ nhất tựu trường vắng mặt thì sẽ như thế nào?
Hứa Thông quay đầu hỏi mấy người Tào Hồng.
- Vậy còn nói năng gì nữa, biết đâu còn bị tước tư cách nhập học.
Mâu Cương cười gằn.
- Hứa thiếu gia, tôi lập tức an bài các huynh đệ đi hoạt động, mới vừa rồi nhận được điện thoại Mâu thiếu gia tôi đã phái người đi theo, nghe nói bây giờ tiểu tử kia mang theo một cô nương vào "Phi Vân các", khẳng định tìm sung sướng.
Trầm Khai cười nịnh.
- Dứt khoát dẫn người tiến vào đi đến bắt gian tại trận, ấn lên tội chơi gái, cái đó còn hơn là cho hắn vắng mặt.
Tào Hồng cười khan.
- Không ổn, các ngươi biết "Phi Vân các" là chỗ nào không?
Hứa Thông lắc đầu.
- Ai...... Trực tiếp vào Phi Vân các bắt người, hình như là có chút không ổn. Hứa thiếu gia, Phi Vân các rốt cuộc là người nào mở, anh hỏi thăm rõ ràng không?
Tào Hồng có chút buồn bực.
- Nghe nói là Diệp gia mở.
Hứa Thông buồn bực nói.
- Diệp gia!
Mấy con mắt của Tào Hồng, Mâu Cương, Trầm Khai đột nhiên mở to không ít.
- Không sai! Là Diệp gia mở.
Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, một lão đầu có cặp mắt ti hí, đội mũ quả dưa đi vào.
- Phượng Tam gia tới rồi? Ông biết lai lịch Phi Vân các?
Hứa Thông liếc nhẹ Phượng tam gia một cái.
Quan Thuật
Diệp Phàm cười không thân thiết cũng không xu nịnh, chỉ là trong giọng nói có vẻ kính trọng.
Hắn quay sang cười nói:
- Tư lệnh triệu, tư lệnh Trấn, nếu không bận thì cùng ngồi xuống.
- Không được, tôi đã ăn xong rồi chuẩn bị trở về. Hôm nào đi, hôm nào chuẩn bị món đặc sản hôm trước, cậu tới làm nồi lẩu, đến lúc đó bảo Tứ nha đầu gọi cậu, ha ha, thanh niên từ từ uống, tôi đi đây.
Triệu Quát xoay người đi ra.
Bất quá mấy sĩ quan đi cùng Triệu Quát đều ngơ ngác không biết thân phận Diệp Phàm, tuy nhiên cũng bắt đầu chú ý đến hắn, đối với cái tên đoàn trưởng Thiết mọi người vẫn nghe nói chẳng qua là không rõ ràng lắm mà thôi.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Tứ tiểu thư và Mai Diệc Thu chia nhau ra về, Tống Trinh Dao có lời muốn nói với Diệp Phàm nên cùng tản bộ trên đường.
- Cám ơn em Trinh Dao, anh nghĩ cha em chắc không nói anh muốn đến nhà phải không?
Diệp Phàm cười nói, suy đoán chắc là Tống Trinh Dao cho mình mặt mũi. Trong quan trường nhân mạch vô cùng trọng yếu, để cho người khác biết mình có quan hệ tốt với Tống Sơ Kiệt có lợi cho phát triển của mình.
- Anh hiểu là tốt rồi.
Tống Trinh Dao liếc Diệp Phàm một cái, nhỏ giọng ừ nói.
- Vậy......Anh làm sao để cảm ơn em?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh cứ nói đi?
Tống Trinh Dao nghiêng qua hắn một cái.
- Một nụ hôn!
Diệp Phàm dày mặt.
- Nghĩ khá lắm!
Tống Trinh Dao lườm một cái, trên mặt nhất thời đỏ ửng.
- Bỏ đi, vì em phục vụ một lần nhé?
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Cái gì? Nói khó nghe như vậy, bôi thuốc là bôi thuốc, cái gì mà phục vụ rồi, thật khó nghe!
Tống Trinh Dao giận dỗi.
- Ha ha ha...... Tìm địa bàn, hành động!
Diệp Phàm cười đánh trống lảng, đột nhiên nghĩ đến chỗ trước kia lúc Tề Thiên chiêu đãi lần đầu tiên đến Thủy Châu của mình, hình như tên là "Phi Vân các", cũng là ở nơi quen biết đoàn trưởng Thiết. Lúc ấy ông chủ họ Diệp hình như còn tặng cho mình một thẻ ưu đãi.
- Đây là chỗ nào?
Tống Trinh Dao có chút lo lắng, nhìn "Phi Vân các sang trọng hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ nơi này là chỗ nam nữ tỏ tình, anh Phàm dẫn mình tới đây chẳng lẽ là muốn cùng mình......
- Một hội sở hạng sang, bên trong hạng mục tiêu khiển gì cũng đều có, không có thẻ hội viên không vào được.
Diệp Phàm cười ha hả, kéo Tống Trinh Dao vào đại sảnh.
Quản lý đại sảnh là một cô gái tương đối ý nhị, lễ phép hỏi:
- Tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là quản lý đại sảnh Khương Xuân Nguyệt, xin hỏi cần hình thức phục vụ gì?
- Uống vài chén trà nghỉ ngơi một chút là được.
Tống Trinh Dao không nhịn được giành trước, cô thật ra lo lắng để cho Diệp Phàm chuẩn bị phòng bao để nói cái gì thì phiền toái.
- Tốt, chúng tôi lập tức an bài.
Khương Xuân Nguyệt dịu dàng cười một tiếng.
- Một chỗ an tĩnh, tốt nhất là một chỗ an tĩnh có thể nằm, ha hả.
Diệp Phàm cười bồi thêm một câu.
Diệp Phàm nói ra làm Tống Trinh Dao quá sợ hãi, tuy nhiên cô cũng rất biết điều không bác bỏ chừa chút mặt mũi cho đồng chí Diệp Phàm, chỉ ghé sát vào hắn nói có vẻ bất mãn:
- Anh có ý gì?
- Không có ý gì? Trinh Dao, anh muốn tìm một chỗ nằm được để bôi thuốc cho em, nếu nằm không tốt thì sẽ khó bôi thuốc,, hơn nữa hiệu quả không tốt, bất lợi với thi thuật.
Diệp Phàm nhỏ giọng giải thích.
- Ừ!
Tống Trinh Dao đỏ mặt cúi gằm xuống, lúc nãy còn hiểu lầm tưởng rằng đồng chí Diệp Phàm nghĩ đến chuyện cẩu thả gì.
Bôi thuốc bắt đầu, cũng không kiều diễm, Diệp Phàm vẫn tuân theo quy củ. Lúc đầu Tống Trinh Dao vẫn phòng bị, nơi này cô nam quả nữ, làm vậy cũng là bình thường.
Thật ra thì với nội kình ngày càng mạnh của Diệp Phàm thì hắn đã có thể cách không xoa thuốc, hôm trước điều trị cho mẹ của Tề Thiên chính là như vậy.
Bất quá với Tống Trinh Dao thì đồng chí Diệp Phàm sẽ không làm quân tử. Tuy nói không làm động tác gì khác nhưng gương mặt của Tống Trinh Dao đã bị hắn sờ mó kỹ lưỡng, dĩ nhiên ngoài miệng thì nói là để phát huy dược tính.
Theo luồng nhiệt phát ra từ tay Diệp Phàm, khí tức đàn ông cũng bắt đầu bốc lên, Tống Trinh Dao lúc đầu có phòng bị cũng dần buông lỏng hưởng thụ sự xoa bóp của đại sư quốc thuật bảy đoạn. Nguồn: http://truyenfull.vn
- **! Thật con mẹ nó xui xẻo, thật vất vả mới có cơ hội chỉnh họ Diệp kia, ai ngờ bị Mai Diệc Thu phá hư.
Mâu Cương, anh nói xem họ Diệp rốt cuộc có quan hệ với Triệu Tứ hay không? Họ Mai hình như là rất đứng ra che chắn cho hắn, chẳng lẽ cũng có quan hệ?
Trong Hoàng Thành tửu trang, Hứa Thông nốc liền hai chai bia rồi gầm gừ vỗ bàn, bên cạnh là một cô gái hầu rượu để nửa ngực trần đang quỳ xuống cho gã đặt chân.
- Hứa thiếu gia, xem tình huống lúc ấy, hình như là có chút...... Có chút......
Mâu Cương ấp a ấp úng.
- Có lời gì nói thẳng, có rắm thì phóng, mè nheo còn giống nương môn, khó chịu.
Hứa Thông càu nhàu rồi chộp vào mông nữ hầu rượu một cái làm cô ta khẽ rên lên.
- Chuyện vừa rồi giống như là hai nữ tranh giành một nam.
Mâu Cương rốt cục phun ra.
- Con mẹ nó thả rắm chó!
Hứa Thông bực bội đá một cái làm nữ hầu rượu ngã lăn trên mặt sàn, cảm thấy còn không hết giận bồi thêm một cước.
Chỉ vào Mâu Cương quát:
- Chỉ bằng hắn, một tiểu hài tử, chưa dứt sữa, cũng có thể để cho Triệu Tứ cùng Mai đại tiểu thư tranh giành tình nhân, đúng là rắm thúi.
- Hứa thiếu gia, xin bớt giận, xin bớt giận, uống mấy chén đi. Mới vừa rồi hẳn là Mâu Cương lầm rồi, nghĩ lầm rồi.
Một thanh niên anh tuấn đang ôm ấp một cô gái bên cạnh, tiến lên kéo Hứa Thông lại khuyên nhủ.
Người này tên là Tào Hồng, con trai của phó tư lệnh quân khu tỉnh Tào Chính Đức, cũng ở trong vòng tròn nhỏ của Hứa Thông, gọi là Tào thiếu gia, gã liếc nhìn Mâu Cương:
- Còn không nói sự thật cho Hứa thiếu gia.
- Dạ! Dạ! mới vừa rồi là tôi nghĩ sai rồi Hứa thiếu gia. Chỉ bằng tên nhà quê họ Diệp sao có thể để cho đường đường hào môn kinh thành Triệu Tứ tiểu thư và Mai đại thiên kim giành dật, khẳng định không thể nào. Tuyệt đối không thể coi trọng đồ nhà quê kia, tôi nghi chắc là Mai gia cùng Triệu gia vốn là có chút khúc mắc, họ Diệp may mắn gặp dịp thôi.
Mâu Cương vội vàng nịnh nọt.
- Ừ! Cái này có vẻ có lý. Tào Hồng, Mai gia và Triệu gia như thế nào?
Hứa Thông quay đầu hỏi Tào Hồng.
- Cái này hình như là có nghe nói qua, bất quá có lẽ là......
Tào Hồng do dự, chuyện như vậy dĩ nhiên gã không dám nói lung tung.
Tuy nói cha gã là tư lệnh phó quân khu tỉnh nhưng đối với Mai gia, Triệu gia có căn cơ trong quân đội chỉ là một con côn trùng đáng thương.
Gần đây Tào Chính Đức cũng một mực tìm kiếm chỗ dựa, Tào Hồng ở đất Nam Phúc dựa vào uy phong của cha gã nên cũng kiếm được chút.
- Hứa thiếu gia, tôi vừa nghe được một tin tức mới nhất, chúng ta có người để chỉnh rồi.
Lúc này Mâu Cương vừa để điện thoại xuống, vẻ mặt vui sướng.
- Có ý gì, nói mau.
Hứa Thông không nhịn được.
- Chính là Diệp Phàm, nghe nói hắn cũng học trong lớp Anh tài xuyên thế kỷ của tỉnh chúng ta lần này.
Mâu Cương nói.
Hiện trường nhất thời vang lên tiếng cười sằng sặc.
- Mâu Cương, vậy chúng ta là bạn học của đồn chí Diệp Phàm rồi. Bạn học a bạn học!
Hai mắt Hứa Thông đột nhiên sáng lên.
Làm hại cô gái vừa bị gã đá lo lắng đề phòng, chỉ sợ thêm một chén rượu nữa nện vào người mình thì thảm rồi.
- Hứa thiếu gia, không bằng gọi huynh đệ mấy người buổi tối đánh cho tiểu tử kia một trận cho hắn tàn phế đi.
Lúc này một tên khác cười u ám, gã tên là Trầm Khai, con trai của chủ tịch tập đoàn Tinh Huy.
- Đánh cho tàn phế! NO! Đánh tàn phế thì chúng ta còn gì để chơi, quá tiện nghi cho tiểu tử kia.
Hứa Thông khoát tay.
Gã chuyển niệm cười nói:
- Tuy nhiên ngày mai cũng phải cho hắn không rời giường, vậy thì ngày đầu tiên tới trường sẽ vắng mặt.
Tôi đã sớm nghe lão đầu tử nói, lần huấn luyện này tương đối trọng yếu. Đặc biệt là đối với quan viên, có lẽ là vinh quang cả đời.
Ban tổ chức tỉnh ủy đối với lớp này cũng rất cẩn thận, nghe nói sáng sớm ngày mai Tống Sơ Kiệt sẽ đích thân tới buổi lễ khai giảng.
Có trưởng ban Tống chủ trì, lớp học khẳng định sẽ rất long trọng, nếu như tiểu tử Diệp Phàm ngày thứ nhất tựu trường vắng mặt thì sẽ như thế nào?
Hứa Thông quay đầu hỏi mấy người Tào Hồng.
- Vậy còn nói năng gì nữa, biết đâu còn bị tước tư cách nhập học.
Mâu Cương cười gằn.
- Hứa thiếu gia, tôi lập tức an bài các huynh đệ đi hoạt động, mới vừa rồi nhận được điện thoại Mâu thiếu gia tôi đã phái người đi theo, nghe nói bây giờ tiểu tử kia mang theo một cô nương vào "Phi Vân các", khẳng định tìm sung sướng.
Trầm Khai cười nịnh.
- Dứt khoát dẫn người tiến vào đi đến bắt gian tại trận, ấn lên tội chơi gái, cái đó còn hơn là cho hắn vắng mặt.
Tào Hồng cười khan.
- Không ổn, các ngươi biết "Phi Vân các" là chỗ nào không?
Hứa Thông lắc đầu.
- Ai...... Trực tiếp vào Phi Vân các bắt người, hình như là có chút không ổn. Hứa thiếu gia, Phi Vân các rốt cuộc là người nào mở, anh hỏi thăm rõ ràng không?
Tào Hồng có chút buồn bực.
- Nghe nói là Diệp gia mở.
Hứa Thông buồn bực nói.
- Diệp gia!
Mấy con mắt của Tào Hồng, Mâu Cương, Trầm Khai đột nhiên mở to không ít.
- Không sai! Là Diệp gia mở.
Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, một lão đầu có cặp mắt ti hí, đội mũ quả dưa đi vào.
- Phượng Tam gia tới rồi? Ông biết lai lịch Phi Vân các?
Hứa Thông liếc nhẹ Phượng tam gia một cái.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 610: Quan hệ mập mờ
9.2/10 từ 43 lượt.