Quan Thuật

Chương 605: Kéo bè kéo cánh

- Diệp tiên sinh, ngài đến rồi, xin hỏi phòng số mấy?

Ông chủ Vương nhìn thấy Diệp Phàm, nhiệt tình nghênh đón, trong giọng nói mang theo vẻ cung kính làm cho bọn người Ngư Thái và Tiền Hồng Tiêu có chút khó hiểu.

-Hai người quen nhau?

Tiền Hồng Tiêu không nhịn được hỏi.

-Ha ha, đã tới mấy lần, cũng quen thuộc rồi.

Ông chủ Vương, tối nay không phải tôi mời khách, là vị lão đệ Ngư Thái này, y đã đặt phòng trước. Tuy nhiên súp nên chính tông một chút.

Diệp Phàm cười nói.

Bốn người mới vừa ngồi xuống, cửa còn chưa đóng, đã truyền đến một tràng cười:

-Ngư Thái, lão đệ nhanh chân đến trước rồi, lần này để cậu dành cơ hội trước, lần sau phải đòi lại.

-Anh Tào, ai kêu anh đi muộn. Chuyện này cũng không trách em được.

Ngư Thái đứng lên, nhanh chóng đi tới cửa nghênh đón, Diệp Phàm cũng đi theo đứng lên.

Tuy nhiên đảo mắt phát hiện Tiền Hồng Tiêu và Vệ Thiết Thanh cũng đứng lên.

Không lâu sau, có một người thanh niên có vẻ già dặn tiến vào, liếc mắt nhìn ba người Diệp Phàm, Tiền Hồng Tiêu có chút kinh ngạc, chẳng qua không lên tiếng, nhìn về phía Ngư Thái.

-Anh Tào, để em giới thiệu với anh.

Vị này là Diệp Phàm đại ca tới từ Ngư Dương, tuổi dù nhỏ hơn em và Lô Vỹ rất nhiều, nhưng bọn em đều gọi hắn là đại ca, ha ha…

Ngư Thái giới thiệu xong không lên tiếng, liếc mắt nhìn anh Tào.

Tào ca hơi chút chần chờ/

Có lẽ đang suy nghĩ nên xưng hô như thế nào.


Tào Dũng vốn luôn muốn kết nối vào đường dây của Lô Vỹ, thế nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, lần này vất vả lắm mới được Ngư Thái đáp ứng gặp mặt, Tào Dũng sớm đã vui mừng như điên.

Vị họ Diệp này tuy nói tướng mạo nhìn qua nhỏ tuổi nhất.

Hắn lại tới từ xó xỉnh Ngư Dương, cấp bậc chức vụ tuyệt đối không cao.

Cho nên Tào Dũng nhất thời có chút chần chờ, nếu gọi Diệp Phàm đại ca lại cảm thấy có chút hạ giá.

Mình dù gì cũng là trưởng phòng của ban Tổ chức tỉnh ủy.

Tuy nói trên thực tế còn có một Phó Trưởng ban quản lý trực tiếp, nhưng vẫn có lực sát thương nhất định với quan viên cấp dưới và cấp phó sở.

Bởi vì Ban Tổ chức Tỉnh ủy phòng Tổ chức cán bộ chịu trách nhiệm khảo sát cán bộ lãnh đạo, ban lãnh đạo thành phố trở lên.

Đối với ban lãnh đạo nhiệm kỳ mới, điều chỉnh trang bị và chức vụ cán bộ, đãi ngộ, về hưu, chịu trách nhiệm khảo sát phê duyệt lập hồ sơ thẩm tra công việc đối với Trưởng Ban tổ chức Thị ủy và Đảng ủy huyện.

Một cán bộ cấp huyện như Diệp Phàm đương nhiên không lọt vào mắt Tào Dũng, chẳng qua nếu không gọi nhất định sẽ lưu lại một bóng ma trong lòng Lô Vỹ và Ngư Thái.

Có lẽ mình muốn gia nhập vòng tròn của Lô Vỹ cũng không có hi vọng.

Cho nên Tào Dũng do dự chốc lát, vừa định há miệng gọi anh Diệp, Diệp Phàm đã giành trước một bước tiến lên, cười nói:

-Anh Tào, Ngư Thái gọi anh là Tào ca, vậy anh đương nhiên cũng là anh Tào của Diệp Phàm này, rất vui được quen biết anh.

Diệp Phàm thật sự khiến Tào Dũng cảm thấy hài lòng, thoáng chốc để lại ấn tượng tốt bước đầu trong lòng y. Nguồn truyện: Truyện FULL

-Ha ha, anh Diệp

Tào ca là công tác ở phòng Tổ chức cán bộ Ban Tổ chức Tỉnh ủy.

Ngư Thái giới thiệu lai lịch của Tào Dũng.

Y lại quay đầu giới thiệu hai người Tiền Hồng Tiêu:


- Ở đây còn hai vị bằng hữu.

Một vị là Trưởng Ban Vệ, một vị là Giám đốc sở Tiền, mọi người làm quen với nhau đi.

Bởi vì Tống Trinh Ngọc còn chưa tới, cho nên mấy người đều chỉ uống trà nói chuyện phiếm chờ đợi.

Diệp Phàm đang suy đoán Tống Trinh Ngọc tìm mình rốt cuộc có chuyện gì, không có chuyện gì Tống Trinh Ngọc tuyệt đối sẽ không vô cớ tìm mình, mình cũng không phải là Phan An.

Hắn suy nghĩ một hồi cảm thấy không có đầu mối, có lẽ là muốn Hậu cung ngọc nhan hoàn của mình rồi.

-Các vị huynh đệ, chúng ta đều là bạn học cùng lớp, mặc dù là một lớp bồi dưỡng mở ra tạm thời.

Tuy nhiên chứng tỏ chúng ta có duyên có phải không?

Tiền Hồng Tiêu đột nhiên mở miệng cười nói.

-Ừ! Nhất định là có duyên phận rồi.

Tỉnh Nam Phúc lớn như vậy, hơn sáu ngàn vạn nhân khẩu, chúng ta sau này có lẽ khó mà gặp nhau, không biết đến lúc nào mọi người mới gặp mặt.

Ngư Thái nói.

-Nếu mọi người có duyên cùng lớp, hơn nữa mới có mấy ngày đã quen biết, tôi tin tưởng chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn tốt, sao không tạo thành một tiểu đoàn thể? Mặc dù trường Đảng không có bao nhiêu chương trình, nhưng tôi nghĩ trên lớp cũng có mấy chục người, sớm muộn cũng sẽ tạo thành từng khối.

Tiền Hồng Tiêu đề nghị trở thành tiểu đoàn thể.

-Ừ! Hồng Tiêu nói không sai.

Sau khai giảng lớp học nhất định sẽ chọn cán sự lớp.

Tiểu đoàn thể chúng ta ít nhất cũng phải có một đồng chí tham gia mới được, như vậy mới có thể chiếu cố mọi người.

Lời nhận xét của trường Đảng đối với học viên Lớp nhân tài xuyên thế kỷ mà nói tương đối trọng yếu, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến công tác đề bạt sau này của mọi người.

Tào Dũng gật đầu, nói ra quan hệ lợi hại.

-Đúng, chúng ta phải tăng cường quan hệ, lôi kéo thêm nhiều đồng chí gia nhập, vĩ nhân không phải nói, người đông sức lớn sao. Tào lão đệ tuy nói không bồi dưỡng ở trường đảng nhưng cũng là nhân sĩ trong chúng ta.

Phó Trưởng Ban Vệ Thiết Thanh cười ha ha nói.

Bốn người này thì Vệ Thiết Thanh cấp bậc cao nhất, đạt tới phó Ban.

Bốn người khác Tào Dũng, Ngư Thái, Tiền Hồng Tiêu đều là cấp Phòng, Diệp Phàm đương nhiên là cấp bậc thấp nhất rồi.

Cho nên Diệp Phàm cũng không dám nói chuyện, chỉ phụ họa

Vệ Thiết Thanh nghiễm nhiên có vẻ cho mình là lão đại, từ tuổi tác y cũng mới 30 tuổi, cấp bậc cũng lớn nhất, đương nhiên làm lão Đại cũng không ai phản đối.

Tuy nhiên trong năm người Tào Dũng có chức vị đặc thù, người ta là trưởng phòng số 2 của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Công tác khảo hạch các quan viên cấp ban trong tỉnh đều do bọn họ chịu trách nhiệm, mặc dù nói Tào Dũng không thể quyết định một mũ quan lớn cấp chính ban, tuy nhiên vẫn có lực sát thương đối với quan viên cấp bậc phó ban.

Quan viên của ban Tổ chức có thể so sánh với nha môn bình thường, vô hình trung giống như cao hơn nửa cấp bậc.

Tào Dũng bây giờ đang là trưởng phòng, cao hơn nửa cấp bậc chính là phó Ban, có thể ngồi ngang hàng với Vệ Thiết Thanh, hơn nữa năng lực của Tào Dũng nhất định sẽ lớn hơn, mặc dù Vệ Thiết Thanh là cấp Phó Ban, nhưng có thể chưa chắc lớn hơn Tào Dũng.

-Ừ, vệ Trưởng Ban nói đúng, người đông sức lớn.

Chúng ta chia nhau làm việc, chiêu binh mãi mã rồi.

Sau này có chỗ nào cần tôi xuất lực, mọi người cứ nói.

Tào Dũng gật đầu, lộ ra vẻ tương đối hoà nhã, liếc mắt nhìn Vệ Thiết Thanh, cười nói:

-Tôi đề nghị do Vệ lão ca đảm đương đứng đầu tiểu đoàn thể của chúng ta thì thế nào? Rắn không thể không có đầu, cho dù chúng ta chỉ là một tiểu đoàn thể cũng phải có người đứng đầu, nếu không sẽ bất lợi cho triển khai hoạt động.

-Đúng! đúng! đúng! Tôi giơ hai tay tán thành

Tiền Hồng Tiêu vốn chơi từ nhỏ đến lớn với Vệ Thiết Thanh đương nhiên là giơ hai tay tán thành rồi.

-Tuy nhiên tôi cho rằng đã là tiểu đoàn thế có chức vị chính cũng có, chức phó cũng có phải không? Ha ha, sau này thành viên trong đoàn thể tăng nhiều, tiểu đoàn thể chúng ta phát huy năng lượng nhất định sẽ càng lớn.


Đối với Vệ lão ca, tôi không có ý kiến gì, y hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu tiểu đoàn thể chúng ta.

Tuy nhiên, tôi còn muốn có một đề nghị, bầu ra hai người nữa, cũng tiện phối hợp công tác với Vệ lão ca.

Nếu không khi có công việc nhiều, Vệ lão ca bận không đảm trách nổi thì phiền toái? Mới vừa rồi mọi người cũng đã được nghe nói, vị Diệp ca này tuy nói hiện tại công tác ở Ngư Dương, nhưng năng lượng cũng không giống bình thường.

Khi hắn làm Chủ tịch thị trấn đã lôi kéo được rất nhiều đầu tư mà ngay cả huyện thái gia cũng khó làm được.

Hơn nữa Diệp ca mới tốt nghiệp đại học một năm, 19 tuổi đã được đề bạt đến cấp Phó phòng, trong tay quản lý trực tiếp sáu trấn hai xã, thật ra quyền lực còn lớn hơn Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy, Ngư Thái này rất bội phục hắn.

Cho nên, tôi đề nghị do Diệp ca đảm đương tiểu đầu mục thứ hai, phối hợp Vệ lão ca triển khai công tác?

Ngư Thái khen ngợi Diệp Phàm, muốn đẩy hắn lên

-Không được! Không được! Tào lão đệ, ngàn vạn không ổn.

Nói thật, trong năm người chúng ta, cấp bậc của tôi là nhỏ nhất, tuổi cũng nhỏ hơn mọi người, hiện giờ đang công tác ở huyện nghèo khó, nói đến năng lực, sao có thể so sánh với bốn vị lão huynh.

Tôi cảm thấy Tào lão ca tương đối thích hợp đảm đương nhị đầu mục.

Diệp Phàm vội vàng từ chối, cảm giác mình đúng là còn quá non.

-Diệp lão đệ, tôi cho rằng Tào lão đệ nói rất có lý. Tuy nói lão đệ nhỏ tuối nhất trong chúng ta nhưng lão đệ cậu mới 19 tuổi đã bò lên được vị trí này, tiền đồ vô lượng, tốc độ đề thăng chưa từng có.

Những điều này là do lão đệ cậu dựa vào năng lực bản thân giành được, cho nên vị trí đầu mục thứ hai phải do Diệp lão đệ đảm đương rồi

Không được từ chối, tôi và Ngư Thái tin tưởng Hồng Tiêu cũng sẽ ủng hộ cậu có phải không? Hơn nữa, tôi chỉ ở bên cạnh giúp đỡ mọi người mà thôi.

Tào Dũng nói rất chắc chắn, trực tiếp phủ chiếc võng lên người Diệp Phàm, khiến hắn khó hiểu, thầm nghĩ:

"Lão tử cũng không phải là quan to cấp Ban, biểu hiện của Tào Dũng thật khiến người khác khó suy đoán.

Hắn thân ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy, có đại quyền khảo hạch quan lớn cấp ban của tỉnh Nam Phúc.

Nói thế nào cũng không cần nịnh bợ một phó ban nhỏ bé như mình, chuyện này thật khó hiểu."


Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 605: Kéo bè kéo cánh
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...