Quan Thuật
Chương 488: Hừ! Dám kêu con gái ta làm vợ bé
Diệp Phàm vội vàng áp tai, thi triển thuật Bức nhĩ thông dán sát vào lồng ngực Lý Sơn, đúng là có tiếng tim đập yếu ớt tuy nhiên nhịp đập quá yếu, lỗ tai bình thường căn bản không cảm giác được.
-Quái! Chẳng lẽ Lý Sơn tự đâm mình một đao lại giải đi một ít độc tố, độc của Thiết Bối Thương nghe nói còn gọi là "Thất bộ sát" (giết người trong bảy bước), hiện tại đã đi được mấy vạn bước rồi, Lý Sơn vẫn có khí, có lẽ còn cứu được, thần xui quỷ khiến Lý Sơn chảy máu lại cứu được mình.
Diệp Phàm vui mừng như điên, vội vàng lấy ra một số thuốc bột, thi triển thuật Kiền Nguyên kim châm phong huyệt cầm máu. Tuy nhiên Lý Sơn đã chảy máu quá nhiều, gần như chết lâm sàng nên việc cấp bách là phải truyền máu.
-Kích hoạt tiềm lực trước rồi hãy nói!
Diệp Phàm hạ quyết tâm, đưa một viên Lôi âm cửu long hoàn và nước đổ vào trong miệng Lý Sơn, sau khi nuốt vào Diệp Phàm toàn lực đẩy ra khí tức nội kình tràn vào trong kinh lạc.
Sau hai giờ, khí cơ của Lý Sơn đã mạnh hơn một chút so với trước đó. Có lẽ Lôi âm cửu long hoàn có thể giúp người đột phá cảnh giới nổi lên tác dụng trái ngược, kích hoạt tiềm năng Lý Sơn.
Diệp Phàm không dám chậm trễ, hóa trang cho Lý Sơn trèo lên xe lửa, nhắm phía nam mà đi. Khi đến một thành phố tên là Cương Cơ ở phía nam, Diệp Phàm lợi dụng cách cũ làm một hồi đạo tặc, kiếm chút tiền về.
Hắn len lén đột nhập vào một bệnh viện tương đối lớn, xuống tay độc ác, bắt cóc con trai của viện trưởng tên là Phúc Điền Khang Phu,
buộc Phúc Điền phẫu thuật, truyền máu cho Lý Sơn, chỉ có điều xà độc của "Thất bộ sát" chỉ hơi hóa giải được một ít.
Viện trưởng Phúc Điền cũng bất đắc dĩ, nói mình không thể làm gì được. Loại xà độc này y chưa từng nhìn thấy, thậm chí còn chưa nghe qua, giải không được.
Diệp Phàm bất đắc dĩ uy hiếp sau đó rời đi, tuy nhiên Phúc Điền Khang Phu có lẽ cũng bị hù dọa bể mật, còn tưởng rằng gặp được lão Đại trong Hắc bang, cũng không dám lộ ra, Diệp Phàm trái lại không có việc gì.
Lang Phá Thiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai được trưởng trạm Dương phối hợp, giúp đỡ, nghỉ ngơi hồi lâu, chủ yếu là muốn đợi Diệp Phàm trở về, tuy nhiên Diệp Phàm vẫn không liên lạc với bọn họ, trong lòng hai người tràn đầy u ám, có lẽ hy vọng còn sống của Diệp Phàm là tương đối nhỏ.
Bởi vì lúc ấy người của Y Hạ Ma Cung có một nhóm lớn, hơn nữa tổng bộ truyền đến tin tức, Nhị trưởng lão Y Hạ đã từ vương quốc Anh quay về trước thời hạn.
Dưới sự vây công của mấy cao thủ ngũ đoạn, lục đoạn muốn thoát thân là tương đối khó khăn, hơn nữa lúc ấy Diệp Phàm đã bị thương.
-Không thể chờ đợi thêm nữa, lên đường!
Lang Phá Thiên nện một quyền lên mặt bàn, cắn răng phát lệnh, hiện tại Diệp Phàm không còn, y chính là phó chỉ huy.
-Lang tướng quân, có thể đợi thêm một ngày nữa hay không? Có lẽ hắn đang trên đường trở về rồi.
Nước mắt đã đong đầy trên đôi mắt Lạc Tuyết Phiêu Mai.
-Đi!
Lang Phá Thiên thiết huyết vô tình, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Lạc Tuyết Phiêu Mai.
Trong lòng thầm nghĩ:
"Diệp ca, hi vọng anh có thể bình an, việc lớn quốc gia quan trọng hơn, tôi xin lỗi anh. Nếu như huynh đệ thật sự hy sinh ở Nhật Bản, huynh đệ tôi xin hứa với anh, nhất định sẽ trở lại Nhật Bản, không tiêu diệt Y Hạ Ma Cung thề không làm người!
Quay đầu nói với trưởng trạm Dương:
- Anh toàn lực ra ngoài tìm Diệp phó soái, không tiếc bất cứ giá nào phải bảo vệ an toàn cho hắn. Đương nhiên, thân phận bí mật của bản thân mình cũng quan trọng, tôi không hy vọng trạm này bị Thần Đạo tổ Nhật Bản đoán được. Từ tình huống trước mắt mà nhìn, Mỹ Sa Anh Tử vì bị chúng ta tịch thu tất cả, cho nên còn chưa kịp truyền tin tức liên quan đến chúng ta cho Thần Đạo tổ.
- Được! tôi sẽ toàn lực tìm Diệp phó soái. Hai mắt trưởng trạm Dương lóe lên như hàn quang.
-Ài! Lạc cô nương, chúng ta thật sự không thể đợi thêm nữa, chờ đợi thêm nữa chỉ sợ Nhật Bản nghe ra mùi vị có thể tăng cường tuần tra toàn diện, có khả năng phong tỏa mặt biển, lúc đó muốn đi trong đêm thì khó khăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lang Phá Thiên thở dài lên đường.
Vượt qua tất cả trắc trở, hai người bình thường mang theo hai nhân sĩ tàn tật, cuối cùng an toàn đi tới tàu lặn số 1 Thần Long M2.
Lang Phá Thiên và Lạc Tuyết Phiêu Mai ngồi trong tàu lặn đều không nói lời nào, sau khi Trương Cường được băng bó cũng ngơ ngác ngồi một chỗ.
, ánh mắt đỏ hoe, mày nhíu lại. Thuyền trường Tào nhìn đông nhìn tây, cảm giác tình huống giống như có vẻ không ổn, tựa hồ thiếu một người, kìm nén một hồi rốt cục không nhịn được hỏi:
-Lang tướng quân, làm sao không nhìn thấy Diệp phó soái và Lý Sơn?
-Ài!
Lang Phá Thiên thở dài, đập một quyền lên chiếc bàn nhôm hợp kim làm nó nhất thời lõm xuống.
- Lý Sơn hy sinh, Diệp phó soái có thể…
Trương Cường khàn giọng nói nửa câu, rốt cục khóc ra thành tiếng.
- Vật này là của Lý Sơn giao đãi đưa cho một cô gái tên là Triệu Phi Nhã, cậu thay tôi chuyển lại. Ài!
Lang Phá Thiên thở dài, đưa hình khắc trái tim.
-Anh họ
Thuyền trưởng Tào khàn giọng kêu lên một tiếng, nhận lấy vật phẩm, mặt sầm xuống, không nói gì trở lại cương vị thuyền trưởng, chuyên chú chỉ huy tàu lặn.
-Thủ trưởng, điện thoại của ngài?
Một người quan quân đưa điện thoại đến.
- Thủ lĩnh Trấn, chuyện này rốt cuộc có đáng không?
Lang Phá Thiên đánh mất phong độ, hô lớn với Trấn Quốc Hải tướng quân gọi điện từ tổng bộ tới.
- Cái gì đáng hay không đáng, cậu giải nghĩa rõ ràng cho tôi, làm một người chỉ huy, bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo. Tổ Đặc cần không có bọn hèn nhát, chỉ có hảo hán, tất cả đều là thiết huyết nam nhi của Hoa Hạ chúng ta. Thiết huyết nam nhi biết không?
Trấn Quốc Hải mạnh mẽ phê bình, khẩu khí vô cùng nghiêm khắc.
- Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Lý Sơn của Tổ Hạch tâm số 8 đã hy sinh, Diệp Phàm phó soái tung tích không rõ, lúc ấy vì che chở cho chúng tôi rút lui, hắn lẻ loi một mình cõng di thể Lý Sơn trong tình huống bị trọng thương xông vào đám người Hạ Ma đuổi theo, có lẽ không đến một phần hi vọng sống sót, không đến một phần Trấn tướng quân! Một tuyệt thế thiên tài, một cao thủ nhất lưu Quốc thuật, cứ như vậy đi, ài! Lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ đã…
Giọng nói Lang Phá Thiên có vẻ nghẹn ngào, phải biết rằng Lang Phá Thiên từ trước đến nay luôn nổi tiếng lạnh lùng, rất ít khi rơi lệ. Bên trong Đặc cần, người ta cũng gọi y là con người sắt đá.
- Đáng giá! Bọn họ vì quốc gia mà hy sinh thân mình, vì ngàn vạn nhân dân Hoa Hạ mà hy sinh thân mình, bọn họ là anh hùng, là tấm gương giá trị cho mỗi người Trung Hoa học tập!
Giọng nói của Trấn Quốc Hải cũng có chút nghẹn ngào, tim như bị đao cắt, một thiên tài vừa mới phát hiện đã bỏ mạng. Hành động lần này tuy nói giành được thành tích trọng đại, nhưng tổn thất cũng không thể đo lường được.
Ba ngày sau, tổng bộ Yên Kinh trực tiếp phái chuyên cơ đi đón Quách lão.
Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng bị trọng thương, vì vượt biển cộng thêm liều mạng đánh địch ban đầu khiến nội phủ bị thương rất nặng.
, bệnh cũ lại tái phát. Bây giờ Lang Phá Thiên mới biết Lạc Tuyết Phiêu Mai mang vết thương tới phối hợp giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Tuyết Phiêu Mai không phải là thành viên chính thức của tổ Đặc cần, chỉ vì báo ân mới đến hoàn thành nhiệm vụ này, nói ra cũng chỉ là giao dịch nhân tình một lần mà thôi, cho nên sau khi nhiệm vụ hoàn thành cô ta cũng là người tự do. Cung chủ Mai Thiên Tuyết của Vu Sơn thần nữ cung đích thân đến Thủy Châu đón cô ta đi.
Sau khi Mai Thiên Tuyết kiểm tra, nói là con gái mình Lạc cô nương từ nhỏ đã có bệnh, âm khí bên trong cơ thể quá nặng, dương khí không đủ, lần này sau khi bị thương dẫn phát âm khí tăng lên, có lẽ công lực đã từ ngũ đoạn giảm xuống tam đoạn, thậm chí nhị đoạn, hi vọng khôi phục như cũ không lớn.
-Mẹ…con…con muốn ở thêm một thời gian nữa rồi mới về. Căn bệnh này dù sao cũng là bệnh cũ, nhất thời cũng không chữa khỏi được, công lực giảm cũng giảm rồi, dù sao cũng không bổ sung lại được.
Lạc Tuyết Phiêu Mai trái lại không trách gì, chỉ là có chút không nỡ, cứ túm áo Mai Thiên Tuyết giống như không chịu đi.
-Tại sao?
Mai Thiên Tuyết có chút đau lòng vuốt vuốt tóc con gái hỏi.
-Không tại sao, con muốn ở Thủy Châu tu dưỡng một thời gian ngắn nữa rồi mới về núi. Hơn nữa không phải mẹ nói xã hội hiện đại, con cũng không quen ở trong núi, con vẫn thích cuộc sống náo nhiệt hơn.
Gương mặt Lạc Tuyết Phiêu Mai bất chợt đỏ ửng, tuy nhiên vẫn có vẻ tái nhợt.
-Hừ! Không nói rõ ràng thì phải trở về núi. Mai Thiên Tuyết sầm mặt xuống đáng sợ khiến Lang Phá Thiên ở bên cạnh cũng cảm thấy hơi sợ, thầm nghĩ:
"Lợi hại! Khí thế của cao thủ bát đoạn bén nhọn như núi.
-Cung chủ
Lúc này bà vú Tào Anh Phượng đi cùng Lạc Tuyết Phiêu Mai tới sát gần Mai Thiên Tuyết ghé tai không biết đang nói thầm gì đó.
-Bà nói thật sao?
Mai Thiên Tuyết mặt càng lạnh băng, lạnh lùng hỏi.
"Hỏng bét! Không phải chuyện đánh cuộc với Diệp ca bị bà vú của cô ta nói cho Mai cung chủ chứ, vậy thì hỏng bét. Nếu để Mai Thiên Tuyết biết Diệp Phàm dám tuyên bố muốn Lạc cô nương làm vợ bé, nếu Diệp ca còn sống trở về đoán chừng cũng phải lột da"
Mai Thiên Tuyết là người cao ngạo, từ trước đến nay luôn xem thường đàn ông trong thiên hạ, Diệp huynh đệ à Diệp huynh đệ, anh tự cầu phúc đi, chọc vào loại đàn bà này thì khốn khổ rồi.
Lang Phá Thiên âm thầm lo lắng không dứt, trong lòng cứ bồn chồn.
- Mai Thiên Tuyết này còn chưa từng gặp loại người cuồng vọng tự đại như thế, muốn con gái Mai Thiên Tuyết này làm vợ bé, trên đời này làm gì có chuyện đó!
Mai Thiên Tuyết hừ nói. Thanh âm lạnh lùng không sợ trời không sợ đất làm Lang Phá Thiên cũng run lên cầm cập.
Tuy nhiên trước mắt Thiết Chiêm Hùng còn chưa trở lại, y phải tạm thời làm người phụ trách cũng đành phải cố lên gân chống đỡ,
vội vàng cười làm hòa, nói:
-Mai tiền bối, lúc ấy chỉ là một câu nói đùa, không phải là thật. Đồng chí Diệp Phàm nào dám có ý nghĩ như vậy, ha ha ha…
Lang Phá Thiên vội vàng hòa giải.
-Nói đùa! Nói đùa cũng không được! Đây là ô nhục đối với Vu Sơn cung ta, chuyện này tuyệt đối không cho phép, Lang Phá Thiên, tôi giao đãi cho cậu một nhiệm vụ, sau khi tiểu tử họ Diệp đó trở về cậu phải chặt một chân hắn đưa tới cho tôi, chuyện này mới kết thúc, nếu không không xong đâu!
Mai Thiên Tuyết ép buộc Lang Phá Thiên.
-Mai…Mai tiền bối, có lẽ Diệp Phàm đã mất mạng rồi, chuyện này….
Lang Phá Thiên vội vàng tháo gỡ, nói Diệp Phàm đã chết còn tốt hơn.
Lúc này y cũng bất chấp trù éo huynh đệ, tính tình cao nhân đều tương đối cổ quái, loại đàn bà giống như Mai Thiên Tuyết nhất định là nhất ngôn cửu đỉnh, nói muốn có một chân Diệp Phàm tuyệt đối không trốn thoát.
-Mẹ! Lúc ấy chỉ là đánh cuộc, nói nhảm, chuyện này coi như vậy đi, chúng ta hồi cung thôi!
Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng vội vàng nói.
-Không được! Lang Phá Thiên, không thấy một chân Diệp Phàm tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu không đưa cũng được, tôi tìm quốc gia đòi nợ!
Mai Thiên Tuyết thật sự nổi cơn tam bành, giống như muốn đem chuyện này làm loạn đến tổng bộ tổ Đặc cần.
-Mai tiền bối, chuyện này…
Lang Phá Thiên nói không nên lời, mặt toát mồ hôi, mặc dù nói tổ Đặc cần cũng có cao thủ bát đoạn, nhưng nếu thật sự chọc giận loại cao thủ nhất lưu như Mai Thiên Tuyết muốn đối đầu với tổ Đặc cần thì cũng phiền toái.
Quan Thuật
-Quái! Chẳng lẽ Lý Sơn tự đâm mình một đao lại giải đi một ít độc tố, độc của Thiết Bối Thương nghe nói còn gọi là "Thất bộ sát" (giết người trong bảy bước), hiện tại đã đi được mấy vạn bước rồi, Lý Sơn vẫn có khí, có lẽ còn cứu được, thần xui quỷ khiến Lý Sơn chảy máu lại cứu được mình.
Diệp Phàm vui mừng như điên, vội vàng lấy ra một số thuốc bột, thi triển thuật Kiền Nguyên kim châm phong huyệt cầm máu. Tuy nhiên Lý Sơn đã chảy máu quá nhiều, gần như chết lâm sàng nên việc cấp bách là phải truyền máu.
-Kích hoạt tiềm lực trước rồi hãy nói!
Diệp Phàm hạ quyết tâm, đưa một viên Lôi âm cửu long hoàn và nước đổ vào trong miệng Lý Sơn, sau khi nuốt vào Diệp Phàm toàn lực đẩy ra khí tức nội kình tràn vào trong kinh lạc.
Sau hai giờ, khí cơ của Lý Sơn đã mạnh hơn một chút so với trước đó. Có lẽ Lôi âm cửu long hoàn có thể giúp người đột phá cảnh giới nổi lên tác dụng trái ngược, kích hoạt tiềm năng Lý Sơn.
Diệp Phàm không dám chậm trễ, hóa trang cho Lý Sơn trèo lên xe lửa, nhắm phía nam mà đi. Khi đến một thành phố tên là Cương Cơ ở phía nam, Diệp Phàm lợi dụng cách cũ làm một hồi đạo tặc, kiếm chút tiền về.
Hắn len lén đột nhập vào một bệnh viện tương đối lớn, xuống tay độc ác, bắt cóc con trai của viện trưởng tên là Phúc Điền Khang Phu,
buộc Phúc Điền phẫu thuật, truyền máu cho Lý Sơn, chỉ có điều xà độc của "Thất bộ sát" chỉ hơi hóa giải được một ít.
Viện trưởng Phúc Điền cũng bất đắc dĩ, nói mình không thể làm gì được. Loại xà độc này y chưa từng nhìn thấy, thậm chí còn chưa nghe qua, giải không được.
Diệp Phàm bất đắc dĩ uy hiếp sau đó rời đi, tuy nhiên Phúc Điền Khang Phu có lẽ cũng bị hù dọa bể mật, còn tưởng rằng gặp được lão Đại trong Hắc bang, cũng không dám lộ ra, Diệp Phàm trái lại không có việc gì.
Lang Phá Thiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai được trưởng trạm Dương phối hợp, giúp đỡ, nghỉ ngơi hồi lâu, chủ yếu là muốn đợi Diệp Phàm trở về, tuy nhiên Diệp Phàm vẫn không liên lạc với bọn họ, trong lòng hai người tràn đầy u ám, có lẽ hy vọng còn sống của Diệp Phàm là tương đối nhỏ.
Bởi vì lúc ấy người của Y Hạ Ma Cung có một nhóm lớn, hơn nữa tổng bộ truyền đến tin tức, Nhị trưởng lão Y Hạ đã từ vương quốc Anh quay về trước thời hạn.
Dưới sự vây công của mấy cao thủ ngũ đoạn, lục đoạn muốn thoát thân là tương đối khó khăn, hơn nữa lúc ấy Diệp Phàm đã bị thương.
-Không thể chờ đợi thêm nữa, lên đường!
Lang Phá Thiên nện một quyền lên mặt bàn, cắn răng phát lệnh, hiện tại Diệp Phàm không còn, y chính là phó chỉ huy.
-Lang tướng quân, có thể đợi thêm một ngày nữa hay không? Có lẽ hắn đang trên đường trở về rồi.
Nước mắt đã đong đầy trên đôi mắt Lạc Tuyết Phiêu Mai.
-Đi!
Lang Phá Thiên thiết huyết vô tình, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Lạc Tuyết Phiêu Mai.
Trong lòng thầm nghĩ:
"Diệp ca, hi vọng anh có thể bình an, việc lớn quốc gia quan trọng hơn, tôi xin lỗi anh. Nếu như huynh đệ thật sự hy sinh ở Nhật Bản, huynh đệ tôi xin hứa với anh, nhất định sẽ trở lại Nhật Bản, không tiêu diệt Y Hạ Ma Cung thề không làm người!
Quay đầu nói với trưởng trạm Dương:
- Anh toàn lực ra ngoài tìm Diệp phó soái, không tiếc bất cứ giá nào phải bảo vệ an toàn cho hắn. Đương nhiên, thân phận bí mật của bản thân mình cũng quan trọng, tôi không hy vọng trạm này bị Thần Đạo tổ Nhật Bản đoán được. Từ tình huống trước mắt mà nhìn, Mỹ Sa Anh Tử vì bị chúng ta tịch thu tất cả, cho nên còn chưa kịp truyền tin tức liên quan đến chúng ta cho Thần Đạo tổ.
- Được! tôi sẽ toàn lực tìm Diệp phó soái. Hai mắt trưởng trạm Dương lóe lên như hàn quang.
-Ài! Lạc cô nương, chúng ta thật sự không thể đợi thêm nữa, chờ đợi thêm nữa chỉ sợ Nhật Bản nghe ra mùi vị có thể tăng cường tuần tra toàn diện, có khả năng phong tỏa mặt biển, lúc đó muốn đi trong đêm thì khó khăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lang Phá Thiên thở dài lên đường.
Vượt qua tất cả trắc trở, hai người bình thường mang theo hai nhân sĩ tàn tật, cuối cùng an toàn đi tới tàu lặn số 1 Thần Long M2.
Lang Phá Thiên và Lạc Tuyết Phiêu Mai ngồi trong tàu lặn đều không nói lời nào, sau khi Trương Cường được băng bó cũng ngơ ngác ngồi một chỗ.
, ánh mắt đỏ hoe, mày nhíu lại. Thuyền trường Tào nhìn đông nhìn tây, cảm giác tình huống giống như có vẻ không ổn, tựa hồ thiếu một người, kìm nén một hồi rốt cục không nhịn được hỏi:
-Lang tướng quân, làm sao không nhìn thấy Diệp phó soái và Lý Sơn?
-Ài!
Lang Phá Thiên thở dài, đập một quyền lên chiếc bàn nhôm hợp kim làm nó nhất thời lõm xuống.
- Lý Sơn hy sinh, Diệp phó soái có thể…
Trương Cường khàn giọng nói nửa câu, rốt cục khóc ra thành tiếng.
- Vật này là của Lý Sơn giao đãi đưa cho một cô gái tên là Triệu Phi Nhã, cậu thay tôi chuyển lại. Ài!
Lang Phá Thiên thở dài, đưa hình khắc trái tim.
-Anh họ
Thuyền trưởng Tào khàn giọng kêu lên một tiếng, nhận lấy vật phẩm, mặt sầm xuống, không nói gì trở lại cương vị thuyền trưởng, chuyên chú chỉ huy tàu lặn.
-Thủ trưởng, điện thoại của ngài?
Một người quan quân đưa điện thoại đến.
- Thủ lĩnh Trấn, chuyện này rốt cuộc có đáng không?
Lang Phá Thiên đánh mất phong độ, hô lớn với Trấn Quốc Hải tướng quân gọi điện từ tổng bộ tới.
- Cái gì đáng hay không đáng, cậu giải nghĩa rõ ràng cho tôi, làm một người chỉ huy, bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo. Tổ Đặc cần không có bọn hèn nhát, chỉ có hảo hán, tất cả đều là thiết huyết nam nhi của Hoa Hạ chúng ta. Thiết huyết nam nhi biết không?
Trấn Quốc Hải mạnh mẽ phê bình, khẩu khí vô cùng nghiêm khắc.
- Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Lý Sơn của Tổ Hạch tâm số 8 đã hy sinh, Diệp Phàm phó soái tung tích không rõ, lúc ấy vì che chở cho chúng tôi rút lui, hắn lẻ loi một mình cõng di thể Lý Sơn trong tình huống bị trọng thương xông vào đám người Hạ Ma đuổi theo, có lẽ không đến một phần hi vọng sống sót, không đến một phần Trấn tướng quân! Một tuyệt thế thiên tài, một cao thủ nhất lưu Quốc thuật, cứ như vậy đi, ài! Lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ đã…
Giọng nói Lang Phá Thiên có vẻ nghẹn ngào, phải biết rằng Lang Phá Thiên từ trước đến nay luôn nổi tiếng lạnh lùng, rất ít khi rơi lệ. Bên trong Đặc cần, người ta cũng gọi y là con người sắt đá.
- Đáng giá! Bọn họ vì quốc gia mà hy sinh thân mình, vì ngàn vạn nhân dân Hoa Hạ mà hy sinh thân mình, bọn họ là anh hùng, là tấm gương giá trị cho mỗi người Trung Hoa học tập!
Giọng nói của Trấn Quốc Hải cũng có chút nghẹn ngào, tim như bị đao cắt, một thiên tài vừa mới phát hiện đã bỏ mạng. Hành động lần này tuy nói giành được thành tích trọng đại, nhưng tổn thất cũng không thể đo lường được.
Ba ngày sau, tổng bộ Yên Kinh trực tiếp phái chuyên cơ đi đón Quách lão.
Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng bị trọng thương, vì vượt biển cộng thêm liều mạng đánh địch ban đầu khiến nội phủ bị thương rất nặng.
, bệnh cũ lại tái phát. Bây giờ Lang Phá Thiên mới biết Lạc Tuyết Phiêu Mai mang vết thương tới phối hợp giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Tuyết Phiêu Mai không phải là thành viên chính thức của tổ Đặc cần, chỉ vì báo ân mới đến hoàn thành nhiệm vụ này, nói ra cũng chỉ là giao dịch nhân tình một lần mà thôi, cho nên sau khi nhiệm vụ hoàn thành cô ta cũng là người tự do. Cung chủ Mai Thiên Tuyết của Vu Sơn thần nữ cung đích thân đến Thủy Châu đón cô ta đi.
Sau khi Mai Thiên Tuyết kiểm tra, nói là con gái mình Lạc cô nương từ nhỏ đã có bệnh, âm khí bên trong cơ thể quá nặng, dương khí không đủ, lần này sau khi bị thương dẫn phát âm khí tăng lên, có lẽ công lực đã từ ngũ đoạn giảm xuống tam đoạn, thậm chí nhị đoạn, hi vọng khôi phục như cũ không lớn.
-Mẹ…con…con muốn ở thêm một thời gian nữa rồi mới về. Căn bệnh này dù sao cũng là bệnh cũ, nhất thời cũng không chữa khỏi được, công lực giảm cũng giảm rồi, dù sao cũng không bổ sung lại được.
Lạc Tuyết Phiêu Mai trái lại không trách gì, chỉ là có chút không nỡ, cứ túm áo Mai Thiên Tuyết giống như không chịu đi.
-Tại sao?
Mai Thiên Tuyết có chút đau lòng vuốt vuốt tóc con gái hỏi.
-Không tại sao, con muốn ở Thủy Châu tu dưỡng một thời gian ngắn nữa rồi mới về núi. Hơn nữa không phải mẹ nói xã hội hiện đại, con cũng không quen ở trong núi, con vẫn thích cuộc sống náo nhiệt hơn.
Gương mặt Lạc Tuyết Phiêu Mai bất chợt đỏ ửng, tuy nhiên vẫn có vẻ tái nhợt.
-Hừ! Không nói rõ ràng thì phải trở về núi. Mai Thiên Tuyết sầm mặt xuống đáng sợ khiến Lang Phá Thiên ở bên cạnh cũng cảm thấy hơi sợ, thầm nghĩ:
"Lợi hại! Khí thế của cao thủ bát đoạn bén nhọn như núi.
-Cung chủ
Lúc này bà vú Tào Anh Phượng đi cùng Lạc Tuyết Phiêu Mai tới sát gần Mai Thiên Tuyết ghé tai không biết đang nói thầm gì đó.
-Bà nói thật sao?
Mai Thiên Tuyết mặt càng lạnh băng, lạnh lùng hỏi.
"Hỏng bét! Không phải chuyện đánh cuộc với Diệp ca bị bà vú của cô ta nói cho Mai cung chủ chứ, vậy thì hỏng bét. Nếu để Mai Thiên Tuyết biết Diệp Phàm dám tuyên bố muốn Lạc cô nương làm vợ bé, nếu Diệp ca còn sống trở về đoán chừng cũng phải lột da"
Mai Thiên Tuyết là người cao ngạo, từ trước đến nay luôn xem thường đàn ông trong thiên hạ, Diệp huynh đệ à Diệp huynh đệ, anh tự cầu phúc đi, chọc vào loại đàn bà này thì khốn khổ rồi.
Lang Phá Thiên âm thầm lo lắng không dứt, trong lòng cứ bồn chồn.
- Mai Thiên Tuyết này còn chưa từng gặp loại người cuồng vọng tự đại như thế, muốn con gái Mai Thiên Tuyết này làm vợ bé, trên đời này làm gì có chuyện đó!
Mai Thiên Tuyết hừ nói. Thanh âm lạnh lùng không sợ trời không sợ đất làm Lang Phá Thiên cũng run lên cầm cập.
Tuy nhiên trước mắt Thiết Chiêm Hùng còn chưa trở lại, y phải tạm thời làm người phụ trách cũng đành phải cố lên gân chống đỡ,
vội vàng cười làm hòa, nói:
-Mai tiền bối, lúc ấy chỉ là một câu nói đùa, không phải là thật. Đồng chí Diệp Phàm nào dám có ý nghĩ như vậy, ha ha ha…
Lang Phá Thiên vội vàng hòa giải.
-Nói đùa! Nói đùa cũng không được! Đây là ô nhục đối với Vu Sơn cung ta, chuyện này tuyệt đối không cho phép, Lang Phá Thiên, tôi giao đãi cho cậu một nhiệm vụ, sau khi tiểu tử họ Diệp đó trở về cậu phải chặt một chân hắn đưa tới cho tôi, chuyện này mới kết thúc, nếu không không xong đâu!
Mai Thiên Tuyết ép buộc Lang Phá Thiên.
-Mai…Mai tiền bối, có lẽ Diệp Phàm đã mất mạng rồi, chuyện này….
Lang Phá Thiên vội vàng tháo gỡ, nói Diệp Phàm đã chết còn tốt hơn.
Lúc này y cũng bất chấp trù éo huynh đệ, tính tình cao nhân đều tương đối cổ quái, loại đàn bà giống như Mai Thiên Tuyết nhất định là nhất ngôn cửu đỉnh, nói muốn có một chân Diệp Phàm tuyệt đối không trốn thoát.
-Mẹ! Lúc ấy chỉ là đánh cuộc, nói nhảm, chuyện này coi như vậy đi, chúng ta hồi cung thôi!
Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng vội vàng nói.
-Không được! Lang Phá Thiên, không thấy một chân Diệp Phàm tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu không đưa cũng được, tôi tìm quốc gia đòi nợ!
Mai Thiên Tuyết thật sự nổi cơn tam bành, giống như muốn đem chuyện này làm loạn đến tổng bộ tổ Đặc cần.
-Mai tiền bối, chuyện này…
Lang Phá Thiên nói không nên lời, mặt toát mồ hôi, mặc dù nói tổ Đặc cần cũng có cao thủ bát đoạn, nhưng nếu thật sự chọc giận loại cao thủ nhất lưu như Mai Thiên Tuyết muốn đối đầu với tổ Đặc cần thì cũng phiền toái.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 488: Hừ! Dám kêu con gái ta làm vợ bé
9.2/10 từ 43 lượt.