Quan Thuật

Chương 468: Chiến

- Chi Liên, không biết có chuyện gì, đang tập luyện tự nhiên chạy đến lô cốt này làm gì? Mới vừa rồi tên cảnh sát mặt đen thiếu chút nữa bị tôi đánh thành đầu heo, ha ha ha.

Một nữ Thượng úy tướng mạo thanh tú bực mình vì cảm giác đang ở trong tình trạng tốt nhất.

- Tôi nào biết. Thiền Nguyệt, cô có thấy nữ quân nhân huấn luyện ma quỷ địa ngục lần này tới cũng không ít, có lẽ phải mười mấy người.

Quán quân đánh trận, bắn súng của bộ đội chúng ta đều ở đây, nơi này rút cuộc là nơi nào? Hình như cũng không nhìn thấy mấy người, thần thần bí bí.

Tới nơi này lâu như vậy, cả ngày chỉ làm bạn với cỏ dại, hoa dại, cổ thụ, heo rừng.

Nữ sĩ quan quân nhân tên là Chi Liên cũng bất mãn, tuy nhiên sự hưng phấn lại chiếm tới chín tầng, nhìn xung quanh nói:

-Thiền Nguyệt, lần này cô trở về, quân hàm trên vai có lẽ cũng đổi thành hai vạch một sao! Đồng chí Thiếu tá Tào Thiền Nguyệt của tôi, ha ha ha….

-Đúng vậy! Các thủ trưởng vừa mở miệng là kêu phải giữ bí mật. Lão đầu tử nhà tôi còn nói cơ hội lần này hết sức hiếm có, cứ ề ề à à dặn dò tôi phải giữ nghiêm kỷ luật bộ đội.

Hừ hừ! Lỗ tai sắp biến thành cái kén rồi. Gần đây ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu không cho phép gọi, có tức không chứ?

Tào Thiền Nguyệt lẩm bẩm, quay đầu nhìn Lâm Chi Liên, đột nhiên cười nịnh bợ:

- Cô còn không phải như vậy, trở về chẳng lẽ không đổi sao, thiệt là.

- Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa cũng bị cạo thành ma thú rồi.

Một thanh niên có quân hàm Thiếu tá vẻ mặt căm phẫn lạnh lùng nói.

-Không có cách nào, 10 ngày phá 5 đôi giày, tôi nghi ngờ loại giày quân đội chế tạo đặc biệt này có phải mặt hàng nhái không.

Một Thượng úy mặt đầy mụn tiếp lời.

- Toàn thể đứng dậy, cấm thanh!

Đột nhiên truyền đến một tiếng hô vang dội, đầy uy nghiêm, không lâu sau, một Thiếu tướng có khuôn mặt béo mập đưa ánh mắt sắc bén, hô lớn.


-Nghiêm.

50 học viên và 10 huấn luyện viên đều đứng thẳng người, hiện trường nhất thời yên lặng như tờ.

-Thiết soái, nhân viên huấn luyện lần này tổng cộng có 50 người, toàn thể đã đến đông đủ, xin mời chỉ thị.

Đội trưởng hô dõng dạc.

-Tốt! Nghỉ! Hoan nghênh mọi người đến Liệp Báo huấn luyện, tôi nghĩ, các vị đều là các cao thủ đỉnh cao đến từ các binh chủng, đơn vị, bộ phận khác nhau.

Các vị giữ bí mật điều lệ hẳn là còn thành thục hơn tôi, tuy nhiên các vị phải nhớ kỹ, tất cả những thứ nhìn thấy ở đây hôm nay đều thuộc về cơ mật đặc biệt cấp quốc gia. Ta bất kể các vị là cháu tướng quân hay là đời sau của Chủ tịch nước, nếu ai dám can đảm để lộ bí mật ra ngoài, cho dù chuyện rất nhỏ, Thiết Chiêm Hùng này lập tức đưa các vị ra tòa án quân sự, những điều lệ quy chế đều nhuộm máu đỏ, cũng không phải nói khoác. Mọi người hiểu chưa?

Thiết Chiêm Hùng nghiêm túc nói.

-Hiểu.

-Trong suy nghĩ của mọi người, cao thủ như thế nào mới được xem là cao thủ siêu cấp, ai trả lời?

Thiết Chiêm Hùng lại hỏi.

-Báo cáo thủ trưởng, tôi từng nhìn thấy một tiền bối võ lâm chân chính, một cước đá xuống đã đá vỡ một tảng đá dày một ngón tay, nếu đổi thành gạch có lẽ có thể đá vỡ ba khối, lợi hại!

Vị Thiếu tá kiêu ngạo trước đó hơi có vẻ đắc ý, hai mắt sáng rực trả lời.

-A! Tảng đá dày như vậy cũng có thể đá gãy, thật lợi hại?

Trong đội ngũ nhất thời nổ vang những tiếng thán phục, đưa tới một trận xôn xao.

Tuy nhiên, chỉ có một số võ giả Quốc thuật Liệp Báo chiêu mộ không lên tiếng, có lẽ còn đang khinh thường, thầm nghĩ: "Ba miếng gạch là cái gì, trong nhà lão tử còn có cao thủ ngũ đoạn, năm miếng gạch không thành vấn đề.

-Ha hả! Vị tiền bối đó cũng được.


Thiết Chiêm Hùng bình thản khen một câu.

- Không phải cũng được, có lẽ được xem là cao thủ tuyệt thế, ngày xưa gọi là võ lâm đại hiệp, giống như nhân vật Phong Thanh Dương, tôi nói có đúng không thủ trưởng. Vị Thiếu tá kiêu ngạo đó có vẻ không phục cãi lại, có lẽ cho rằng Thiết Chiêm Hùng quá mức xem nhẹ vị tiền bối kia.

-Hừ! 20 vị quân nhân phía bên tôi, cậu thấy bọn họ đều là cấp bậc Thượng úy, Thiếu tá, nói không khách khí, tùy tiện chọn trong bọn họ ra một người đều là cao thủ võ lâm theo suy nghĩ của các vị.

Thiết Chiêm Hùng chỉ vào 20 cao thủ Liệp Báo mới chiêu mộ được hô to một tiếng:

-Ngô Khảm, bước ra khỏi hàng, biểu diễn cho các vị này xem.

- Vâng!

Ngô Khảm bước lên phía trước mấy bước, tiện tay nhận lấy một thanh côn thô to, rống to một tiếng "A!", từng thớ thịt trên bắp tay nổi lên, một luồng nội kình cường hãn tựa hồ như sắp từ trong cơ thể bắn ra, đương nhiên, không lợi hại như vậy, đó là độc quyền của cao thủ nội gia.

Tuy nhiên, cơ bắp dưới sự trợ lực của khí cơ trướng to đến mức mọi người đều nhìn thấy rất rõ, ép mấy nữ quân nhân bên cạnh sắp đứng không vững, thân hình xinh đẹp khẽ lắc lư.

Đương nhiên, Ngô Khảm nhiều nhất chỉ có cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn, không thể có khí nội kình phun ra, chỉ tạo thành cảm giác khí thế hào hùng cho các nữ quân nhân mà thôi, đả kích về tâm lý.

Sau một phút, cây côn sắt dài khoảng 1m5 bị gã mạnh mẽ uốn thành một vòng màu xanh đen, còn đeo lên cổ một nữ quân nhân như vòng cổ.

Chiếc vòng cổ này cũng thật thô to, nếu đeo lên tuyệt đối có hiệu quả chấn động, vị nữ quân nhân đó xin Thiết Chiêm Hùng, hỏi cô ấy có thể mang tặng chiếc vòng cổ côn sắt này cho cô ấy mang về là kỷ niệm. Thiết Chiêm Hùng cho phép, làm mười mấy đôi mắt hâm mộ ước ao.

- Ha ha! Tài nghệ của Ngô Khảm chỉ thuộc về trình độ trên trung bình trong 20 đội viên Liệp Báo. Được rồi, tôi không nói nhiều, hôm nay mọi người hãy mở to hai mắt nhìn xem cái gì mới được gọi là cao thủ tuyệt thế.

Thiết Chiêm Hùng vừa nói, hào hứng nổi lên, chỉ lên màn hình lớn phía đông.

Không lâu sau!

Hai đạo kiếm quang ngân bạch sắc từ phía đông nhẹ nhàng hiện ra.

-Kỳ quái! Thủ trưởng bảo chúng ta nhìn cái gì, nơi đó giống như có hai đường màu bạc, lẽ nào là dấu vết hình đạn đạo bay qua? Cái này chúng ta đều xem qua rồi.

Phần lớn quân nhân đều nghĩ như vậy.

Trong chớp mắt.

- A…a….a

Hiện trường tràn ngập tiếng kêu kinh hãi, đặc biệt là mười mấy nữ quân nhân giống như nhìn thấy minh tinh điện ảnh, hai mắt sáng rực, miệng xuýt xoa:

- A, kiếm thế sao có thể nhanh như vậy, trời ạ! Đẹp trai quá! Là thật.

Mọi người liều mạng xoa xoa mắt, giống như không thể tin được cảnh trước mắt chính là thật, thậm chí có một nhóm quân nhân hoài nghi hai người kia có phải đang nghiên cứu chế tạo loại máy phi hành giống như ván trượt cỡ nhỏ hay không.

Nếu không làm sao chỉ có thể nhìn thấy hai cây kiếm quang lóe sáng dưới mặt trời, căn bản không nhìn thấy bóng người, có khi tung bay lay động theo gió, có khi một quyền đánh ra chỉ nhìn thấy quyền ảnh hòa lẫn với quyền côn chạm vào nhau.

Tuy nhiên hai cây kiếm này tuyệt đối là người thật, không phải là tia sáng. Từ phía trên mơ hồ tràn đầy một số ánh sáng màu bạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu như có loại máy phi hành cỡ nhỏ như vậy, có lẽ trong bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao của Mỹ còn ghê gớm đến cỡ nào. Trên thực tế trình độ khoa học kỹ thuật của loài người tuyệt đối còn chưa phát triển đến mức độ này.

-Ha ha! Mọi người nhìn xem chính là người thật, là hai vị cường giả ngũ đoạn trở lên tiến hành tỷ thí kiếm quyền.

Bởi vì thân ảnh và kiếm quang của bọn họ quá nhanh, quyền cước vừa ra đều là hư ảnh, cho nên có phải mọi người hoài nghi bọn họ là tiên nhân nhìn thấy trong TV?

Chuyện này tuyệt đối không thể, đối với một số cường giả lánh đời cổ xưa mà thần bí của Trung Quốc chúng ta mà nói, muốn phi hành là chuyện không thể làm được.

Tuy nhiên thuật khinh thân của cao thủ siêu giai luyện đến cực hạn cũng có thể đạt đến trình độ gần giống như bay, mấu chốt nằm ở năng lượng nội kình và nắm bắt khi. Lực khí bọn họ phát ra có thể chấn động lòng người, một quyền tung ra cách đó mười mấy mét thậm chí là mấy chục mét cũng có thể đánh nát nhánh cây. Cành cây, cục đá tiện tay đều có thể tái sinh làm vũ khí, loại người giống như bọn họ đã đạt đến trình độ vô chiêu thắng hữu chiêu, nhìn kỹ đi, hôm nay có lẽ là một ngày khó quên nhất trong cuộc đời các vị.

- Tiểu tử, đếm đi, 10 chiêu!

Lang Phá Thiên lạnh lùng vung quả đấm, khẽ quát:

-Chiêu thứ nhất, đón một quyền Thái Sơn áp đỉnh của ta.

Chỉ thấy quyền ảnh chợt lóe, không khí xung quanh giống như bị người ta cường ngạnh đánh xuyên qua. Quyền phong trên không trung tạo thành quyền thế hư ảo nhắm về phía Diệp Phàm đè ép tới.

-Đến hay lắm, Phá Thiên quyền xuất!


Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng, nội kình bá đạo quán chú vào quyền đầu khiến nó trở nên cứng rắn như thép, phảng phất hình thành một vòng khí màu vàng nhạt phủ lên thành hình chiếc quạt lớn đón đỡ.

Thật ra không phải là kình khí, mà là vì quyền thế quá nhanh tạo ra hư ảnh làm cho người ta ảo giác, một số võ giả Quốc thuật cấp thấp mê man, chỉ có cao thủ chân chính mới thấy rõ.

-Trời ạ! Nội kình phun thẳng tạo thành vòng khí, lẽ nào là so đấu của "Tiên Thiên tôn giả" siêu cửu đoạn?

Một nữ quân nhân biết một số cảnh giới Quốc thuật cả kinh hét lớn.

- Không phải là kình khí, mà là quyền ảnh tạo thành ảo giác, ha ha, cô cho rằng, Tiên Thiên tôn giả là su hào bắp cải có thể nhặt khắp nơi sao, nói một câu không khách khí, chính là cho đến nay tôi vẫn chưa nhìn thấy "
Tiên Thiên tôn giả", có lẽ, đó chỉ là một truyền thuyết thần bí mà thôi, tuy nhiên Hoa Hạ chúng ta cổ xưa mà thần bí, có lẽ có cái loại cao thủ này.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

-Thình thịch!

Quyền phong quá mức sắc bén, không khí chung quanh vỡ ra như khí nổ chấn động màng nhĩ mọi người đang quan chiến kêu ong ong.

-Ầm

Hai người đồng thời bắn lui chừng mười bước. Diệp Phàm cảm giác cánh tay một trận tê dại, ngay cả khí huyết cũng một trận sôi trào, xương cốt đều ở kêu lên ken két,

thầm nghĩ: "Không thẹn là Sát thần. Nếu như cứng rắn đối đầu, khí nội kình của mình dựa vào dịch quả Thái tuế nâng lên, hình như còn không bằng nội kình dựa vào tu luyện thu được của Lang Phá Thiên. Người ta là thật, của mình tương đối hư ảo, có cảm giác như miếng bọt biển, phải dùng phương thức kỹ xảo để giành thắng lợi.

-Tiểu tử, có bản lĩnh đấy, ăn tiếp một quyền của ta. Quyền bạo xuất!

Lang Phá Thiên cũng hơi cảm thấy bất ngờ, một quyền này cũng dùng ba tầng nội kình lại có thể không khiến cho tên tiểu tử họ Diệp kia trực tiếp chấn động mê man.

Cho nên quyền thứ hai lại càng sắc bén, quyền khí mới ra, kéo quyền phong trên không trung tạo thành một trận gió bạo liệt, phản xạ ánh sáng mặt trời vàng rực.

Từ xa nhìn lại giống như là một khí cầu màu vàng. Không khí tựa hồ cũng đang run sợ. Trên màn hình lắp đặt trên lô cốt truyền đến âm hưởng khí nổ dữ dội.

- Thật lợi hại, một quyền như vậy lại có thể khiến không khí phát run.

Tâm tình của vị Thiếu tá kích động không thôi, hai mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 468: Chiến
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...