Quan Thuật

Chương 449: Đối thủ khó dây dưa

- Chủ nhiệm Trịnh kinh doanh đã nhiều năm rồi, trước kia không như bây giờ, Lâm trường Cảnh Dương trải qua bảy tám năm phát triển, không thể bại bởi một thành thị đơn lẻ, thậm chí vượt qua bởi vì trong khu vực trong khe suối là khá rộng, cảnh tượng tương đối xinh đẹp, đáng tiếc vị trí hơi kém, nếu không người chen vào xem chẳng phải là vỡ đầu ra.

Triệu Thiết Hải cười nói.

- Ừ! Quả thực là một nước trong một nước, rất có khí thế! Chủ nhiệm Trịnh không khác một đại sơn vương rồi, ha ha ha.

Lô Vỹ cũng gật đầu cười.

- Diệp huynh đệ, đã lâu không gặp, là khách quý a!

Xe vừa dừng thì Trịnh Khinh Vượng và Phương gia tỷ muội, Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải đã sớm chờ ở trên bãi cỏ.

- Đến chúc năm mới trước với Trịnh ca, Lực Văn, Đoàn Hải, còn có cả chủ nhiệm Phương, gần đây có khỏe không!

Diệp Phàm cười nhẹ.

- Cũng tạm ổn, cuối năm việc nhiều, hơi mệt.

- Trịnh Lực Văn cười vẻ miễn cưỡng, cung kính nói.

- Nghe nói anh đến trạm cơ khí nông nghiệp quản đống máy móc hỏng phải không, Đoàn Hải lợi hại hơn, đến xã Khanh Hương làm lão bá thường trực, ha ha ha, chỉ có Nghê Muội là lợi hại, vị trí Chủ nhiệm Ban Đảng Chính coi như là đặt sẵn.

Diệp Phàm nói một lượt

- Bỏ đi Diệp lão đệ, không nói nữa, chúng ta đi uống rượu.

Chủ nhiệm Trịnh lâm trường khẽ cau mày rồi lại vui vẻ.

- Trịnh ca, giới thiệu cho anh người anh em tốt của tôi là Lô Vỹ, mới đến Cục Công an huyện nhận nhiệm vụ.

Diệp Phàm nói.

- Hoan nghênh, hoan nghênh, Cục trưởng Lô đại giá quang lâm khiến cho Cảnh Dương chúng tôi rạng rỡ a! Không nghĩ tới, không nghĩ tới trong khe sâu này bỗng nhiên lại có mấy vị đại thần tới vậy.

Trịnh Khinh Vượng nhiệt tình nói, trên mặt cũng không có gì khác thường.

- Nói gì vậy, chúng tôi đặc biệt tới đây bái phỏng chủ nhiệm Trịnh. Nghe nói Lang Tỏa cốc của Cảnh Dương có lợn rừng to như con bên, tôi rất háo hức có thể bắn được một con làm lẩu, hăng hái.


Lô Vỹ cười ha hả, ngầm quan sát Trịnh Khinh Vượng.

- Tốt rồi, ngày mai chúng ta đi dạo một chút, nếu may mắn có thể cho mọi người thưởng thức tài bắn súng của cục trưởng Lô là chuyện vinh hạnh.

Trịnh Khinh Vượng nói vẻ tùy ý.

Lô Vỹ thầm nghĩ, " Từ tướng mạo mà xem thì Trịnh Khinh Vượng tuyệt không thể là một hung thủ nham hiểm. Dáng vẻ thư sinh, nói chuyện cũng rất hiểu biết. Địa điểm mà Diệp Thủy Căn bị chết cũng không để lại dấu vết gì. Nếu quả thật là y hại chết ông ấy thì ít ra trong tâm lý cũng có một vết gợn, thường thường không muốn quay lại chỗ kia. Chẳng lẽ người này đã tu luyện thành tinh rồi, thủ đoạn hại người, tâm trí, đều đạt đến lô hỏa thuần thanh, không để lộ ra dấu vết.

Nếu quả thật là vậy thì người này đúng là một đối thủ khó chơi. Tốt! Tốt! Lô Vỹ ta thích cùng cao thủ so chiêu. Đời người khó được vài lần chiến đấu.

Đột nhiên, Lô Vỹ bị một người có vóc người cao lớn hấp dẫn, cười nói:

- Vị này là.

- Cục trưởng Lô mạnh khỏe, tôi là Vi Hổ phân cục trưởng lâm trường Cảnh Dương

Lúc này một người thanh niên có vết sẹo trên mặt chủ động tiến lên nhiệt tình giới thiệu, sau đó chỉ vào người đàn ông có thân hình cao lớn:

- Y là Phó Chủ nhiệm lâm trường Mã, tài bắn súng không tệ, có thể tỷ thí với Cục trưởng một phen.

- Cục trưởng Vi, Phó Chủ nhiệm Mã, các anh khỏe. Chẳng lẽ Phó Chủ nhiệm Mã cũng chơi súng?

Lô Vỹ giả bộ kinh ngạc.

- Ha ha ha, chơi đùa mấy năm rồi, trước kia ở bộ đội thường xuyên bắn bia, sau khi giải ngũ thì ngượng tay không được, sao có thể tỷ thí cùng Cục trưởng Lô. Vi Hổ, cậu chẳng phải là bảo tôi đi mất mặt sao?

Mã Chiêm Khôi đưa mắt nhìn Lô Vỹ, thái độ có vẻ là lạ.

- Không phải là y hại chết Diệp Thủy Căn chứ?

Lô Vỹ thoáng nghĩ, cảm thấy quá mơ hồ nên lắc đầu có phải do mình quá nhạy cảm không, cứ trông thấy người nào cao lớn uy mãnh là tình nghi. Tội phạm cao minh thường biết giấu diếm, tựa như Trịnh Khinh Vượng vậy.

Trên bàn rượu chia thành trên căn bản tạo thành hai phái, cũng chính là phái Cảnh Dương và mấy người ngoài. Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải và Phương Nghê Muội đương nhiên là trợ giúp nhóm Diệp Phàm, tất cả uống đến ngà ngà.

Trịnh Khinh Vượng cũng giống như đã có chuẩn bị, tối nay ngồi trong bàn đều là sâu rượu của Cảnh Dương, lại có ba bốn cô gái sức rượu không hề thua kém đàn ông.


Diệp Phàm, Lô Vỹ, Triệu Thiết Hải trở thành đối tượng bị tiến công, qua mấy vòng thì ba người đều đã ngà ngà.

Lúc này Ngọc Tiêu quay lại xe lấy ra một hộp gỗ đưa cho Diệp Phàm.

Không lâu, xì gà hạng sang của Cuba đều nhả khói trắng lượn lờ trên miệng mấy vị đàn ông, rất có khí thế quý phái.

- Diệp lão đệ, đồ này của cậu chắc không rẻ?

Trịnh Khinh Vượng ưu nhã phun khói, nhìn lướt qua dấu hiệu trên điếu xì gà, có vẻ kính nể.

- Ha ha, ừ!

Diệp Phàm đáp một tiếng.

- Chủ tịch Diệp, một điếu có thể mười mấy đồng, chắc là còn đắt hơn cả một bao Trung Hoa.

Phân cục trưởng Vi Hổ tham lam rít một hơi, thở dài nói:

- Quả nhiên là hàng tốt, mùi vị tinh khiết!

- Mười mấy đồng? Lô Vỹ phun một vòng khói rồi nhếch miệng:

- Đại ca, một điếu này chắc là bằng hai tháng tiền lương của em! Quả thực là ở đốt tiền.

- Không thể nào, một điếu thuốc bằng hai tháng tiền lương của tôi ư, tuy nói nó có to hơn một chút nhưng không đến nỗi đắt hơn Trung Hoa chứ?

Triệu Thiết Hải giống như tiểu thị dân, tuyệt đối không nghĩ tới mắc như vậy, tỏ vẻ nghi ngờ.

- Một hộp một vạn hai, là do một bằng hữu ở Thủy Châu tặng cho.

Diệp Phàm thản nhiên.

- Trời ạ! Một cây 600 đồng, đúng là bằng hai tháng tiền lương của tôi, đáng tiếc, tôi vừa đốt đi hai tháng tiền lương. Chủ tịch Diệp, tặng cho tôi vài điếu đi.

Triệu Thiết Hải buột miệng, vừa nói xong thì cảm thấy không ổn, trên mặt khẽ biến sắc, chẳng qua trong vòng khói mù mịt cũng không ai chú ý.

- Được! Ngọc Tiêu, đưa thêm cho mọi người mỗi người một điếu, còn lại đưa cho Thiết Hải để y thống khoái hút đến chết đi, ha ha ha.

Diệp Phàm trêu chọc.

- Cảm ơn, phát tài rồi!

Triệu Thiết Hải mừng rỡ, thiếu chút chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào Ngọc Tiêu đang phát xì gà.

- Trịnh ca, nghe nói đồ mỹ nghệ của lâm trường Cảnh Dương thường để xuất khẩu, có thể cho Lô lão đệ một món tinh xảo để trên bàn làm việc không, cho khí thế một chút.

Diệp Phàm nói vẻ tùy tiện.

, thầm nghĩ, " Diệp Thủy Căn chết là do đổi từ xưởng gỗ đi tuần núi, vậy thì bắt đầu từ đó đi."

- Nhị Thuận, đam Cục trưởng Lô đi phòng chứa sản phẩm tinh xảo để lựa chọn, nhân tiện chọn cho Chủ tịch huyện Diệp một con ngựa gỗ giả cổ.

Phó Chủ nhiệm lâm trường Mã Chiêm Khôi cười nói, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Diệp Phàm.

Lúc này rượu cũng đã uống nhiều, từng cặp kéo đến phòng ca múa của lâm trường, trong ánh đèn xoay tròn làm lòng người lại càng mê say.

Lô Vỹ và Triệu Thiết Hải đi theo Mã Chiêm Khôi và Trần Nhị Thuận đi chọn đồ mỹ nghệ, Phó Chủ nhiệm Mã có quan hệ tương đối tốt với Triệu Thiết Hải, nghe nói trước kia cùng ở bộ đội, chỉ là số năm không giống nhau, chắc còn là chiến hữu.

Phương Nghê Muội mặc một chiếc váy màu phấn nhạt, lẳng lặng ngồi ở mép ghế salon không lên tiếng, tuy nhiên bị chị gái dùng mông đẩy đến bên cạnh Diệp Phàm, nhăn nhó không muốn nói chuyện.

- Nghê Muội, làm sao vậy? Mấy ngày không gặp thì có vẻ không quen.

Diệp Phàm đưa đẩy.

- Tôi nào dám, có người là đường đường đại Chủ tịch huyện rồi, một thảo dân như tôi nào có phúc phận.

Phương Nghê Muội mát mẻ.

Lúc này vũ khúc kề mặt lại vang lên.

- Đi. Khiêu vũ đi!

Diệp Phàm nổi lòng háo sắc, kéo Phương Nghê Muội vào sàn nhảy, Phương Nghê Muội nhăn nhó mấy cái không lay chuyển được Diệp Phàm đành đi theo. Trong ánh đèn mờ ảo, vũ khúc vừa vang lên không lâu, Diệp Phàm vừa ôm lấy Phương Nghê Muội thì bàn tay lập tức thám hiểm trên thân thể cô, chẳng qua nạn nhân cũng không cự tuyệt mà để thủ phạm tùy ý.

Diệp Phàm mặc lòng thám hiểm trên rãnh núi lẫn dưới khe sâu, cảm giác đối phương còn rất động tình, thân thể áp sát về phía anh Trư như muốn hòa tan vào hắn.


Phương Nghê Muội cuối cùng cũng mềm lại, ghé sát vào tai Diệp Phàm nói nhẹ:

- Diệp ca, để em đấm lưng cho anh.

- Được rồi, có người đấm lưng cho mình thì ngu sao mà không hưởng phúc.

Kẻ kia ra vẻ tiểu nhân đắc chí, cười khẽ không dứt.

Tám giờ tối, Diệp Phàm đi vào phòng bao của phong khiêu vũ lâm trường uống trà.

- Lực Văn, Đoàn Hải, chuẩn bị một chút, ngày mai chắc sẽ có người xuống khảo hạch, ha ha ha, coi như tôi chúc mừng năm mới trước cho các anh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Phàm uống một ngụm trà, nói với Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải đang cung kính.

- Diệp huynh đệ, cám ơn! Để cậu phải lao tâm vì chuyện của Lực Văn.

Trịnh Khinh Vượng chấn động, sau đó hiểu ra thì hết sức cao hứng, vội vàng cảm ơn.

Thấy Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải có vẻ bồn chồn định hỏi mà không dám, Phương Lan Hinh hiểu ý liền lên tiếng:

- Chủ tịch huyện Diệp, có phải đến Cục Chiêu thương không, ai! Lực Văn có thể lấy được một vị trí trưởng phòng thì tốt, cuối cùng cũng lên huyện, ở thị trấn lâu quá rồi.

Vị trí trưởng phòng trong miệng Phương Lan Hinh dĩ nhiên là chỉ cán bộ cấp phòng, trên thực tế thì một phòng trong Cục chiêu thương chỉ ngang với cán bộ cấp ban.

- Lan Hinh, hỏi mấy thứ này làm gì, Diệp huynh đệ tự có thu xếp. Có thể đến Cục Chiêu thương làm một chủ nhiệm phòng đã là tiến bộ lớn. Diệp huynh đệ, không cần băn khoăn, nói ra để Lực Văn còn chuẩn bị, không biết đến Cục Chiêu thương ở phòng nào?

Trịnh Khinh Vượng nóng nảy, vừa mắng Phương Lan Hinh lắm mồm nhưng chính mình thì cũng muốn hỏi.

- Ha ha ha, không phải là làm chủ nhiệm phòng nào cả.

Diệp Phàm ỡm ờ.

- Chủ tịch huyện Diệp, cám ơn ngài! Có thể đi vào Cục Chiêu thương là tốt rồi, có làm chủ nhiệm hay không không sao cả.

Trịnh Lực Văn tuy vẫn vui vẻ nhưng thật ra trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối, có thể lấy được vị trí chủ nhiệm phòng thì vẫn hơn.

-----oo0oo-----

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 449: Đối thủ khó dây dưa
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...