Quan Thuật

Chương 429: Đẩy ngã được bắt đầu từ con chuột

Diệp Phàm ngồi trên ghế, nhìn Đinh Hương Muội đang bận rộn trải giường chiếu, chăn màn.

" Ài! Có một cô gái hầu hạ thật là tốt, thật thoải mái. Mình có phải nên tìm một người không, hình như đang còn trẻ, cứ chờ xem", Diệp Phàm vừa nghĩ vừa tùy ý liếc nhìn trên người Đinh Hương Muội.

Hắn đột nhiên nhớ lại chuyện của chồng Đinh Hương Muội, lần này mình đi thi hành nhiệm vụ cũng không biết là có thể còn sống trở về hay không, nếu là chuyện đã hứa với người ta cũng nên đi làm, huống hồ, Đinh Hương Muội mặc dù nói chỉ làm với mình mấy ngày, nhưng rất cung kính Cục trưởng này, liền lập tức cầm điện thoại gọi đi:

- Bí thư Liễu, chào anh, tôi là Diệp Phàm.

- Cục trưởng Diệp, xin chào, nghe nói anh tới núi Bà La nghỉ phép rồi.

Liễu Chính ấm ức nói, xem ra tâm tình cũng không tốt lắm.

- Ài, không nói nữa. Huynh đệ này thất thế rồi, nói ra càng buồn lòng. Anh Liễu, tôi có chuyện muốn nhờ anh, không biết có được không.

Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề.

- Có việc gì, nếu có thể làm được Liễu Chính này quyết không chối từ.

Trong khẩu khí của Liễu Chính hiện ra một vẻ chua xót nhàn nhạt, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình cũng có chút khó khăn, đúng là một đôi anh em tương xứng với Diệp Phàm.

- Ở trường trung học thị trấn Quy Hồ các anh có một thầy giáo, tên là Cố Lăng, là chồng của phó Chủ nhiệm Đinh Hương Muội của Văn phòng cục chúng tôi. Cố Lăng tốt nghiệp đại học sư phạm Thủy Châu, là một người rất có tài văn chương, anh xem có thể tìm cho cậu ấy một công việc gì ở trong thị trấn các anh không, ha ha ha.

Diệp Phàm cười nói.

- Cố Lăng, nếu như muốn trực tiếp điều tới cũng khó khăn, có thể điều chuyển tạm trước, sau một năm thì chính thức chuyển tới mới được. Vừa vặn thị trấn mới tuyên truyền thiếu cán bộ tuyên truyền, có thể kêu cậu ấy tới làm.

Liễu Chính cũng nói thẳng ra.

- Được! Vậy thì làm phiền anh Liễu rồi, tôi xin cám ơn trước. Lúc nào đến huyện, anh em ta lại uống mấy chén.

Diệp Phàm nói.

- Được! Không sao, chút chuyện nhỏ thôi. Chuyện này tôi sẽ gọi điện nói với Hiệu trưởng, điều chuyển tới trước, ngày mai có thể tới thị trấn đi làm rồi. Nhưng nếu sau này muốn chính thức chuyển tới thì phải tới cục Nhân sự, cục Giáo dục chạy chọt mới được. Vì bộ phận giáo dục là biên chế sự nghiệp, còn phía bên chúng tôi không phải muốn chuyển thì thành biên chế chính thức.


Liễu Chính trả lời vô cùng dứt khoát:

- Đương nhiên tôi cũng sẽ đánh tiếng với hai Cục trưởng.

- Cám ơn Cục trưởng, Hương Muội…em…

Đinh Hương Muội đã sớm lắng tai nghe từ lâu. Diệp Phàm vừa gác điện thoại thì đã nói lời cám ơn, khi nói trong khóe mắt còn lưng chừng những giọt nước mắt, làm rung động lòng người.

- Ài! Việc nhỏ ấy mà.

Diệp Phàm nhìn mà cũng có chút chua xót, đưa tay ra vuốt vuốt mấy sợi tóc rũ xuống trên trán cô gái điềm đạm đáng yêu.

Đinh Hương Muội thoáng cái đứng dưới đất, vùi đầu vào lồng ngực Diệp Phàm khóc ồ lên, xem ra rất là khổ sở, Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai an ủi:

- Được rồi, đừng khóc nữa, chuyện này còn chưa thành, hai người còn phải chạy chọt trên huyện. Có lẽ phải thăm hỏi cục Nhân sự, cục Giáo dục mới được, đương nhiên, tôi có thời gian cũng sẽ nói giúp hai người.

- Cám ơn, chuyện này chúng em hiểu.

Đinh Hương Muội nghẹn ngào nói, lau khô nước mắt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hơi xấu hổ, nhăn nhó nói:

- Cục trưởng… có thể cho tôi mượn nhà vệ sinh tắm rửa một lát không, mồ hôi chảy ra khó chịu quá.

- Được, em cứ dùng đi.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, nuốt nước miếng, thầm nghĩ, " Không biết dáng vẻ hoa sen mới nở của Đinh Hương Muội sẽ như thế nào?"

Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà vệ sinh, nghĩ đến thân thể xinh đẹp mà uyển chuyển sau tấm màn của Đinh Hương Muội, trong lòng Diệp Phàm như có lửa đốt, thật sự muốn phá cửa xông vào, thanh tâm quyết hành khí ba vòng mới dần dần khá hơn một chút.

Lúc này tiếng máy sấy truyền đến, có lẽ đang sấy tóc.

- Ài! Đáng tiếc, lão tử không có phúc nhìn thấy.

Diệp Phàm có chút tiếc nuối thở dài.



Ngay lúc này trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Đinh Hương Muội.

- Làm sao vậy?

Diệp Phàm kêu một tiếng, nhảy vọt tới cho là cô bị làm sao. Cửa trái lại không khóa, khẽ vặn khóa một cái liền mở ra. Thấy Diệp Phàm đi vào, Đinh Hương Muội ôm chầm lấy, run bắn lên chỉ về cửa sổ:

- Chuột…chuột cống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Chuột cống! Ở đâu?

Diệp Phàm cảm giác buồn cười, hóa ra là chuột cống, bất giác thở dài:- Nữ nhân a! Nói làm sao đây.

- Chạy rồi, mới vừa rồi còn bò ở bên cửa sổ.

Đinh Hương Muội run rẩy.

- Không có chuyện gì, không phải sợ, hồi còn bé anh còn ăn thịt chuột ấy chứ, lớn rồi còn sợ chuột, ha ha ha.

Diệp Phàm thân thiết vỗ vai người trong ngực, lúc này mới nhớ lại là thân thể này cũng thơm ngát.

Hắn khẽ cúi xuống nhìn thì cảnh tượng đúng là làm người ta muốn phun máu.

Đinh Hương Muội chỉ mặc một cái áo lót mỏng, chắc là vừa gội đầu nên nút áo cũng quên cài.

Bộ ngực lộ ra ngoài một nửa, ngay cả hai viên ô mai đỏ nhạt cũng hiện ra rất bắt mắt, tức thì làm chỗ kín Diệp Phàm có phản ứng, hắn thi triển ra thần quang thuật ưng nhãn lén nhìn xuống dưới, lần này thì đúng là máu mũi đã trào ra.

Dưới thân Đinh Hương Muội không mặc quần dài, chỉ có một cái quần lót mỏng hình lưới màu đen, cây cỏ bên trong không yếu thế cứ thế nhô ra ngoài, có mấy ngọn quăn xoắn, giống như một đứa trẻ bứng bỉnh rung động theo nhịp cơ thể của Đinh Hương Muội.

Khe hở giữa giữa hai sườn núi kia đặc biệt sâu thẳm, có thể khiến cho người ta lâm vào vực sâu bất phục.

- Mẹ kiếp! Cho dù có phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng phải thám hiểm thâm cốc này đã.

Diệp Phàm tự mắng một câu rồi duỗi tay ra đặt lên bụi rậm, chẳng qua thấy thân thể Đinh Hương Muội khẽ run rẩy theo phản xạ mà không có ý phản đối, gương mặt đỏ hồng như một viên ô mai chờ người đến hái.


Anh Trư thấy cảnh tượng như thế thì biết Đinh Hương Muội đã ngầm đồng ý rồi.

Đã được mở cửa như vậy thì còn chần chừ gì nữa. Hơn nữa trong trường hợp này nếu Đinh Hương Muội cự tuyệt thì đồng chí anh Trư chắc cũng sẽ không chút lưu tình.

Hắn ôm xốc lấy Đinh Hương Muội đặt lên giường lớn, đặt tay lên bầu ngực của Đinh Hương Muội thì thấy rung động kịch liệt, phụ nữ bộ dạng như vậy thì chắc đã rất kích động.

Diệp Phàm hứng thú càng đậm, sờ soạng một lúc thì thấy ánh mắt của Đinh Hương Muội đã mờ hẳn đi, đầu lưỡi khẽ thăm dò vài nơi thì cô đã rên lên ư ử, phát ra tín hiệu hành động cho anh Trư.

Diệp Phàm lập tức đè hẳn lên người của Đinh Hương Muội, tách đôi môn hộ để tiến vào đào nguyên, cảm giác lực cản rất lớn liền thành thục phá cửa để vào. Nhất thời cảm giác rất khít khao co giãn, Đinh Hương Muội không nhịn được hơi nhíu mày rên lên một tiếng.

- Làm sao?

Diệp Phàm nhẹ nhàng ngừng lại.

- Có chút đau!

Đinh Hương Muội nói khẽ.

- Làm sao lại như vậy? Em không phải đã kết hôn một thời gian ngắn rồi sao?

Diệp Phàm không nhịn được hỏi.

- Chỗ đó của em lúc trước quan hệ thì vật kia không khỏe lắm, có chút mềm, còn hỏi tại sao, hừ.

Đinh Hương Muội ấm ức.

- Hảo hảo! Anh tới.

Diệp Phàm cười ré lên, dùng sức đẩy tới

, thầm nghĩ Cố Lăng vậy mà không làm rách được tầng kia.

Nam nhân dĩ nhiên là thích thú nhất được công phá tầng kia, nó đại diện cho sự kiêu hãnh.

Sau khi một phen vật lộn, hai người rốt cuộc cũng phải ngừng nghỉ.

- Ai! Xem ra phải đổi lại giường rồi.

Diệp Phàm trêu chọc, đưa tay âu yếm bộ ngực của Đinh Hương Muội:

- Không ngờ em còn là xử nữ.

- Ừ! Cái kia của hắn không đi vào được bên trong, tiện nghi cho anh rồi đó.

Đinh Hương Muội dịu dàng, hai người lại một phen triền miên ân ái.

Sau đó Đinh Hương Muội ngồi dậy, yên lặng thu thập xong thì lưu luyến:

- Em đi đây, chuyện bên cục Giáo dục em còn phải lo, nếu không phải chờ sang năm biết đâu lại có biến số gì. Cám ơn anh,Cục trưởng Diệp, em, em rất vui vẻ.

- Chờ một chút, nhân sự cục đó hình như là do anh Triệu quản, để anh gọi điện thoại cho y.

Diệp Phàm vừa nói thì đi tới lấy ra một cái túi xách tay của nữ rất tinh xảo.

- Túi này là một bằng hữu ở Hồng Kông lúc trước cho anh, nghe nó là ba, bốn ngàn. Anh cũng không dùng làm gì, vốn định đưa cho em nhưng lại sợ có phiền toái, em cầm đi chuẩn bị đi.

Diệp Phàm chậm rãi nói.

- Không, không cần, Cục trưởng, anh giúp em rất nhiều, em không thể lại lấy đồ của anh.

Đinh Hương Muội kiên quyết cự tuyệt.

Cô chỉ e Diệp Phàm hiểu lầm bản thân là thứ đồ phụ nữ tham tiền, dùng xác thịt để giao dịch.

- Cầm đi đi, anh không có ý kia, cũng không phải là ý tứ trao đổi, đây là chuyện tâm ý giữa nam và nữ, nếu vậy thì anh đã đi kỹ viện, em không cần nghĩ nhiều làm gì. Cái này là anh bảo em cầm đi chuẩn bị. Chuyện này là anh đáp ứng em nên coi như em giúp anh.

Diệp Phàm khăng khăng đưa cho Đinh Hương Muội:

- Ngoài ra nếu như chuyện không xong thì gọi điện cho anh, anh sẽ ra mặt, còn nếu xong thì tốt rồi, đi thôi.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 429: Đẩy ngã được bắt đầu từ con chuột
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...