Quan Thuật
Chương 413: Túm nhầm chỗ
- Chụt!
Một thanh âm quái dị vang lên, Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng, cảm giác trên mặt giống như có một cơn gió ấm áp lướt qua, Hạ Giai Trinh như một chiếc lá rụng, đã sớm bay đi, ở đây chỉ còn vương lại một mùi hương thơm nhàn nhạt.
Diệp Phàm đưa tay sờ sờ, không sờ thấy người, thật sự không cẩn thận bị cái mông Hạ Giai Trinh lướt nhẹ qua.
" Năm vạn đồng, bị cô ta cướp đi rồi, ha ha ha", sờ sờ lên mặt, anh Trư nào đó lẩm bẩm tự nói
:- Không sai! Không phải nằm mơ. Trên mặt vẫn còn đọng lại nước miếng,. không biết có dấu son dính vào hay không, có lẽ không có, hôm nay hình như cô ấy không dùng son môi. Hạnh phúc quá, đắt quá, năm vạn đồng một nụ hôn, làm ăn như vậy đến cái quần cũng không còn mà mặc. Ài! Cô ấy thật giống như một đứa trẻ.
- Trợ lý Diệp, mới vừa rồi Bí thư Hạ lấy đi năm vạn đồng, do anh phê chuẩn. Thời gian không còn nhiều nữa, xin hỏi lúc nào thì anh lên đường?
Lúc này Đinh Hương Muội nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Bí thư Hạ ra hỏi, thấy Diệp Phàm đang ngẩn người, cũng ngây người một chút, cảm giác làm sao có chút mùi vị lạ lạ, nhưng cô ta cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên là tiếng đóng cửa "rầm", sau đó là một tiếng thở nhẹ kinh hoàng vang lên, khẳng định đã xảy ra chuyện gì.
Đúng! không sai!
Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đinh Hương Muội đã bị Diệp Phàm kéo vào trong lòng, đặt lên trên bàn, kề môi áp má bắt đầu hành động.
Đinh Hương Muội đầu tiên hoảng hốt mấy giây, sau đó bình tĩnh lại, tận lực phối hợp động tác với người nào đấy. Một nụ hôn dài như hàng thế kỷ, hai người đều vô cùng thỏa mãn.
Thật ra Đinh Hương Muội lúc này chỉ là vật thay thế của Hạ Giai Trinh, Diệp Phàm hôn nàng nhưng trong ý thức lại xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi ướt át của Hạ Giai Trinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đinh Hương Muội đương nhiên không hiểu được nguyên nhân bên trong, ngồi dậy sửa sang lại quần áo, lại giúp Diệp Phàm sửa sang lại y phục đã có chút xộc xệch, lấy ra chiếc khăn giấy nhẹ nhàng lau đi dấu môi son nhàn nhạt trên môi Diệp Phàm, vùi đầu vào trong lòng Diệp Phàm, trong đôi mắt mơ hồ có chút ấm áp hạnh phúc.
- Chồng em đối xử với em không tốt có phải không?
Diệp Phàm buột miệng hỏi, thấy người vùi đầu trong ngực mình có dáng vẻ thút thít tội nghiệp, vô cùng đáng thương.
- Y là thầy giáo trung học, tốt nghiệp đại học sư phạm Thủy Châu, cả ngày giao tiếp với một đám con nít choai choai, cảm giác rất phiền, năm ngoái còn cãi nhau một trận với Hiệu trưởng, vị Hiệu trưởng đó thỉnh thoảng vẫn nghĩ ra mấy trò dạy dỗ y.
Khi bắt đầu học kỳ cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Trong lớp học của y có một đứa trẻ bị người ta đánh. Lúc ấy chồng của Đinh Hương Muội vừa lúc đi vệ sinh, Hiệu trưởng nói y không quản lý được lớp học, vô trách nhiệm, lúc ấy y cũng cãi nói mình bị tiêu chảy, còn lấy ra giấy chứng minh của bệnh viện, nhưng Hiệu trưởng vẫn gạt đi.
Cuối cùng...... Ài......
Cuối cùng bị điều đến trường trung học Thị trấn Quy Hồ. Hiện tại ngay cả ngày chủ nhật cũng không muốn về, một tháng mới về nhà một lần. Cho nên cứ muốn đổi nghề sang ngành khác, đáng tiếc chúng em không quen biết ai trong huyện, chuyện này tương đối khó khăn.
Tiền cũng đưa không ít, nhưng vẫn không có động tĩnh. Trước kia vì chữa bệnh cho cha em nên trong nhà có mười vạn đồng để dành đã tiêu hết rồi. Em…em lúc ấy cưới y nói thẳng ra cũng có chút ép buộc. Thật ra không phải người nhà y ép, mà là mẹ em ép vì muốn báo ân. Mười mấy vạn đồng em cũng chưa trả được, đành phải dùng cuộc đời này để trả nợ.
Đinh Hương Muội đau buồn nói, vẻ mặt đầy sầu muộn.
- Y đánh em sao?
Diệp Phàm vuốt mái tóc mềm mại của Đinh Hương Muội hỏi.
- Thỉnh thoảng cũng đánh nhau, nổi giận rồi thì uống rượu giải sầu. Ài!
Một giọt nước mắt trên mặt Đinh Hương Muội cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.
- Y có muốn tới công tác ở thị trấn không?
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, dựa vào quan hệ của mình với Bí thư Đảng ủy Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ muốn thu xếp một vị trí có lẽ không khó.
- Anh…anh nói y có hi vọng?
Đinh Hương Muội ngẩng đầu lên, trong đôi mắt như toát ra một mùi vị phức tạp khó nói.
- Bí thư Liễu của thị trấn Quy Hồ cũng có quan hệ với anh, nói không chừng có thể thu xếp được.
Diệp Phàm nói.
- Y nhất định đồng ý! Cám ơn Trợ lý Diệp. Hương Muội không có gì có thể báo đáp anh, cám ơn.
Đinh Hương Muội nghẹn ngào kích động không thôi. Cặp núi đôi trước ngực cọ cọ vào khiến chỗ kín của Diệp Phàm lại có phản ứng, Đinh Hương Muội đương nhiên cũng cảm thấy vật cứng, mặt thoáng cái đỏ ửng.
- Không có chuyện gì, chúng ta là đồng nghiệp, đi thôi! Lên đường. Em lên xe anh, chúng ta cùng đi.
Diệp Phàm vỗ về người trong lòng, khó khăn rời đi.
Đoàn xe khởi hành, Trương Cường lái xe ở phía trước. Diệp Phàm và Đinh Hương Muội ngồi ở phía sau.
Hai người trầm mặc một hồi.
- Trợ lý Diệp, em cảm thấy chuyện trừ tiền lương của Ngũ Đóa Kim Hoa trong cục rất phiền toái.
Đinh Hương Muội lo lắng nói. Dù sao người đứng phía sau Ngũ Đóa Kim Hoa cũng quá cường đại, hợp lại chính là một vòng tròn nhỏ.
Chồng của Ngũ Đóa Kim Hoa theo thứ tự là Phó Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Nhân sự, Chủ nhiệm ban Thông tin, Chủ nhiệm Ủy ban Nhân dân, Viện trưởng Viện Kiểm sát.
Lấy Chủ nhiệm ban Thông tin thấp kém nhất là Ngưu Lập Phú ra để nói, mặc dù nói y không có thực quyền bao nhiêu, nhưng muốn tố cáo tội trạng của anh, chọn ra một số thư tín bất lợi đối với anh chuyển đến tay Bí thư, Chủ tịch huyện vẫn tương đối dễ dàng.
Lần trước thập đại tội trạng của Diệp Phàm chính là do Chủ nhiệm ban Thông tin Ngưu Lập Phú chuyển cho Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh. Cho nên đây quả thực là một tổ ong vò vẽ, chọc vào một cái sẽ cực kỳ phiền toái.
- Ha ha, không sao, nếu không chỉnh đốn một chút thì cũng quá vô lý, nếu cứ tiếp tục như vậy, người trong cục mà không đi làm thì làm thế nào quản lý cục này nữa.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
- Chuyện này anh là Cục trưởng, anh quyết định là được, em sẽ thi hành, tiền lương tháng này của năm người này không chuyển vào thẻ của họ nữa.
Đinh Hương Muội rất là bất đắc dĩ, lãnh đạo của mình là một người trẻ tuổi, đầy nhiệt tình, đầy kiêu ngạo, tựa hồ giống như không đặt Ngũ Đóa Kim Hoa trong mắt.
- Không sao, nếu các cô ấy đến hỏi em cứ nói với anh, kêu bọn họ tới tìm anh là được, hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi, nhìn lướt qua Đinh Hương Muội, phát hiện ở ghế trên đặt một cái rương lớn, tách rời hàng ghế sau ra, hơn nữa chiếc rương rất cao, căn bản đụng đến nóc xe.
Trong xe khá rộng rãi, hàng sau có ngồi 4 người cũng không cảm thấy chật, chiều dài cũng gia tăng thêm một chút, cái rương này trái lại là thứ rất thích hợp, ngăn cản tầm mắt Trương Cường đang lái xe ở phía trước, phía sau có làm chuyện gì có lẽ cũng không nhìn thấy. Hơn nữa Trương Cường sau khi vừa lên xe cũng không quay đầu lại, quy củ tập trung vào lái xe, cho dù có quay đầu lại cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu người ngồi ở hàng ghế sau, thật ra Trương Cường căn bản sẽ không quay đầu lại, vì Thiết Chiêm Hùng có giao đãi, đối với cố vấn Diệp phải rất cung kính, mới có thể mò được lễ vật tốt.
Trong lòng Diệp Phàm vui mừng, thầm kêu lên, " Cơ hội tới rồi, mẹ nó, chiếc rương này tốt thật."
Luồng tình thú mới vừa rồi bị Hạ Giai Trinh kích thích vẫn chưa tan hết, tay không khỏi đưa tới, xuyên qua chiếc áo Jacket thoáng cái nắm lấy đầu đầu núi đôi của Đinh Hương Muội.
Đinh Hương Muội sợ hết hồn, giương mắt nhìn Trương Cường đang lái xe phía trước, cũng cảm giác hình như y không nhìn thấy cái gì cả, cũng yên lòng hơn nhiều, liếc Diệp Phàm mấy cái, không lên tiếng, người vẫn ngồi như cũ.
Bộ ngực bị chà xát một hồi, phía dưới cũng tương tự, Đinh Hương Muội cũng có chút kích thích, cảm giác thân thể bắt đầu nóng ran lên, bắt đầu tê dại.
Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái, phát hiện chỗ bên dưới của hắn đã dựng thẳng tắp lên như một ngọn giáo, biết hắn rất khó chịu nên nhất thời mềm lòng đưa tay cầm lấy nhẹ nhàng vuốt ve
Cả hai vừa hành động vừa nói chuyện để phân tán lực chú ý của Trương Cường đang lái xe, dù sao cũng không thể bịt lỗ tai người ta được.
- Trợ lý Diệp, lần này cả nhà tiên sinh Tiếu Phi Thành đều tới. Ngô phu nhân dáng người rất phúc hậu, nhưng con gái bà ấy lại có chút….
Đinh Hương Muội chỉ nói nửa câu, hình như không tiện nói ra.
- Con gái của bà ấy làm sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Con gái của bà ấy tên là Tiếu Nhân Hề, vóc người và gương mặt đều xinh đẹp, thật sự là một mỹ nhân, chỉ là…chỉ là trên mặt có một vết bớt, nhỏ bằng đầu ngón út. Thật đáng tiếc, nếu như không có vết bớt ấy thì là một đại mỹ nữ mười phân vẹn mười rồi.
Đinh Hương Muội thở dài bắt tay vào làm, động tác lại càng tăng nhanh hơn không ít. Nhưng đồ vật của Diệp Phàm chính là không chịu ra ngoài.
Lúc này xe dừng lại, đoán chừng phía trước bị kẹt xe. Đinh Hương Muội không thể làm gì khác hơn là ngưng động tác, kéo khóa lên.
Lúc này phát hiện gương mặt của Vệ Sơ Tinh đột ngột hiện ra trước cửa sổ, Diệp Phàm vội vàng mở cửa xe ra.
- Trợ lý Diệp, xe của Chủ tịch huyện Vệ bị bể lốp rồi, đường này lại không dễ đi, xe của anh tốt hơn, đành phải chịu chật một chút vậy.
Thư kí của Vệ Sơ Tinh nói.
- Lên xe đi!
Diệp Phàm nói.
Đinh Hương Muội biết điều xuống xe, cùng với thư kí của Vệ Sơ Tinh bê chiếc rương lên chiếc xe tải.
Trong xe lại đổi một mùi thơm nhàn nhạt, có chút giống như hoa Bách hợp, Vệ Sơ Tinh ngồi xuống, liếc mắt nhìn xe của Diệp Phàm cười nói:
- Không tệ đâu, Trợ lý Diệp, chiếc xe này của anh phong cách hơn chiếc xe của tôi nhiều.
- Không dám, cô là Chủ tịch huyện, tôi làm sao có thể so sánh với cô được, xe này chẳng qua của một người bạn cho mượn dùng lúc cần thôi.
Diệp Phàm thật thà chất phác cười cười, rất là khiêm nhường, mắng thầm, " Thật là xui xẻo, cái thứ này sắp đi ra lại gặp phải chuyện xui xẻo, nếu Vệ Sơ Tinh chịu cho mình đùa thì hoàn hảo rồi. Ài."
Nghĩ tới đây, ánh mắt lại không khỏi mịt mờ lướt về hướng Vệ Sơ Tinh, vì hai người ngồi cùng một hàng ghế, theo sự lắc lư của chiếc xe, tay còn thỉnh thoảng chạm vào nhau, một luồng hơi thở trực tiếp phả tới, thằng nhóc ở dưới lập tức có chút ngọ nguậy, dần dần lại có phản ứng liền hoảng hốt vội vàng đọc Thanh tâm quyết, sau khi hành khí mấy vòng mới có thể đè áp được luồng tà hỏa này, trong lòng cứ gào thét không yên, nếu để cho Vệ Sơ Tinh nhìn thấy, người ta sẽ nghĩ như thế nào, đến lúc đó thật sự quá mất mặt.
- Người bạn của cậu nhất định là người rất giàu có, người có thể mua được chiếc xe này không đơn giản.
Vệ Sơ Tinh mỉm cười nhàn nhạt, rất có phong thái dịu dàng.
- Đoán chừng có hai ba trăm vạn, cũng không xem là rất giàu, nghe nói chiếc xe này chỉ là xe mua lại thôi.
Diệp Phàm tận lực che giấu, hắn cũng không muốn để Vệ Sơ Tinh nhìn ra lai lịch của chiếc xe này.
- Hàng đã dùng rồi, ha ha ha, hàng đã dùng rồi bảy tám chục vạn cũng không đơn giản.
Vệ Sơ Tinh như có ẩn ý, giống như nhìn thấu cái gì đó, nhưng cô ta cũng không nói rõ.
"Hỏng bét! Mình không nghĩ tới Vệ Sơ Tinh thuộc phái đi du học chính tông, nói không chừng ở nước ngoài đã từng nhìn thấy chiếc xe này rồi, có chút khéo quá hóa vụng rồi.", Diệp Phàm âm thầm tự mắng.
Két…….
Một tiếng thắng gấp, chiếc xe Wrangler đột nhiên rẽ gấp, lắc lư kịch liệt nghiêng sang một bên, tựa hồ như sắp treo lơ lửng giữa trời, nhưng có lẽ Trương Cường có kỹ thuật tốt, cuối cùng dừng xe lại. Vệ Sơ Tinh không có phòng bị hét lên một tiếng thét chói tai, đầu đập mạnh về chiếc ghế phía trước.
Diệp Phàm nhanh mắt vội túm lấy Vệ Sơ Tinh, vì để khống chế cơ thể, hơn nữa Vệ Sơ Tinh lao về trước quá mạnh, hai người đương nhiên ôm chặt lấy nhau.
Diệp Phàm mạnh mẽ dùng chân chống đỡ phía trước ổn định thân thể, ôm chặt lấy Vệ Sơ Tinh trong lòng, vì sợ cô ta bị ngã.
Hắn cảm giác hai ngọn núi đôi cao vút bị dồn ép đến biến dạng, đó là một loại kích thích khác loại, tâm tư thay đổi như điện xẹt, cố ý tiếp tục, bàn tay hơi dùng sức, thuận thế nghiêng Vệ Sơ Tinh đi, một tay túm vào cặp núi đôi trước ngực Vệ Sơ Tinh, thuận thế áp cả gương mặt vào khuôn mặt mềm mại của Vệ Sơ Tinh, thầm nghĩ, "Ai da! Da mặt Chủ tịch huyện thật đúng là mềm mại."
Đương nhiên, tất cả hành động này đều hoàn thành trước khi chiếc xe còn chưa dừng lại ổn định, nói thì chậm nhưng làm lại rất nhanh, tuy nhiên Diệp Phàm là cao thủ thất đoạn, chút thủ đoạn này đối với hắn mà nói không thể nào làm khó.
Không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại, nếu như giả vờ không biết tiếp tục làm tiếp thì lỗ liễu quá, anh chàng luyến tiếc ngẩng đầu lên hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Phía trước đột nhiên trượt xuống một tảng đá lớn từ trên núi, tốc độ rất nhanh, may là tránh kịp, nếu không đập lên xe rồi.
Trương Cường vẫn còn hoảng sợ, mở cửa xe nhảy xuống.
- Hừ! Còn không buông tay?
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Vệ Sơ Tinh đã kịp phản ứng, cảm giác có chút quái dị, thấy cặp núi đôi trước ngực mình bị nắm chặt trong lòng bàn tay, một luồng cảm giác khác thường nhất thời truyền khắp toàn thân.
Trong lòng có chút hoài nghi mới vừa rồi Diệp Phàm có cố ý làm chuyện xấu, nhưng lại không có chứng cớ gì, nếu như chất vấn thì có chút lấy oán báo ân rồi, người ta có lòng tốt cứu mình, khi cứu người tình huống khẩn cấp, làm sao có thể để ý nhiều như vậy, trong lòng Vệ Sơ Tinh lại thở dài một hơi, đành phải không cam lòng ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Tôi…tôi…tôi túm lộn chỗ.
Diệp Phàm như giật mình, quýnh lên, ngay cả lời nói như vậy cũng nói ra được.
- Anh… hừ.
Vệ Sơ Tinh thiếu chút nữa nổi giận, thầm nghĩ anh túm lộn chỗ, vậy muốn túm vào chỗ nào của tôi chứ, lẽ nào vừa rồi hắn ta thật sự cố ý, có lẽ không phải, trừ phi là cao thủ võ lâm trong TV mới có thân thủ như vậy, hừ một tiếng bước xuống xe, phát hiện Trương Cường đang cầm một cây gậy thép bẩy tảng đá kia, đoán chừng cũng phải nặng bảy tám trăm cân.
" Mẹ ơi, xúc cảm cũng không tệ lắm, rất là đàn hồi, quả nhiên là một vưu vật! Ài! Mình dù gì cũng là một cao thủ thất đoạn, làm sao nhìn thấy con cọp cái đó lại có chút nhút nhát, quái thật, lẽ nào thật sự là âm khắc dương sao? Thật tương trùng!", Diệp Phàm âm thầm nuốt nước miếng.
Hai người hợp lực, không lâu thì đã lật được hòn đá, lại một lần nữa lên xe. Lần này Vệ Sơ Tinh có bài học lúc trước, cho nên thân thể dựa thật sát vào phía cửa xe đối diện, cách Diệp Phàm đến nửa thước, giống như đang phòng ngự một con sói.
- Ài! Con đường này vừa xấu vừa nguy hiểm. Bên dựa vào núi toàn là vách đá, tảng đá khổng lồ phía trên thì lảo đảo muốn ngã, không cẩn thận lao vào xe thì rất có thể tạo ra thảm kịch xe hủy người chết.
Diệp Phàm thở dài, nói đầy ẩn ý.
- Đúng! Đường quốc lộ ở Ngư Dương thật sự rất xấu, tôi ở tỉnh Nam Phúc nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua con đường nào xấu như vậy, đáng tiếc tài chính của huyện eo hẹp, nếu không thật sự nên sửa chữa lại con đường này.
Vệ Sơ Tinh cũng có chút lo lắng, chuyện mới gặp vừa rồi thật sự làm cô ta vẫn có chút sợ hết hồn hết vía.
- Chủ tịch huyện Vệ, nghe nói cô từ trong tỉnh xuống, vẫn phải nghĩ cách kiếm một ít tiền từ trong tỉnh mới được. Nếu tiếp tục để con đường này như vậy thì đừng nói gì đến chuyện kinh tế bay lên, chỉ có thể là một mơ ước. Thương nhân bên ngoài hoặc khách từ nơi khác vừa nhìn thấy con đường này của chúng ta đã tắt lửa rồi, làm sao còn chịu tới đốt tiền, có lẽ ngay cả bong bóng cũng không toát ra được.
Diệp Phàm lại từ từ dẫn dắt Vệ Sơ Tinh về "Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền"
- Tôi biết tâm tư của anh, có phải vẫn còn đang trách chuyện huyện đã phủ quyết "Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền " của anh?
Vệ Sơ Tinh lộ ra một nụ cười, trong lòng vẫn rất ngưỡng mộ kế hoạch sửa đường của Diệp Phàm, nhưng cảm giác người này có chút hèn mọn, cặp mắt kia cứ thích nhìn khe rãnh của mình, vừa rồi càng càn rỡ hơn, nắm lấy chỗ đó của mình, đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút mơ hồ kích động không ngừng nghỉ.
Vệ Sơ Tinh từ khi bạn trai lúc học đại học ra nước ngoài ruồng bỏ mình, đến bây giờ vẫn chưa tìm người khác, trong lòng luôn có cảm giác khinh thường loại đàn ông trong thiên hạ.
Cho nên khi Diệp Phàm sờ vào cặp núi đôi của cô ta, lại nhìn thấy cô cử nhân 18 tuổi tốt nghiệp Hải Đại, hơn nữa còn rất. ngạo mạn, công tác nửa năm đã liên tiếp thăng liền ba cấp. Từ một nhân viên bình thường ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn lớn nhất của Ngư Dương đệ nhất, trong lòng có khí.
Lúc ấy như khiến Vệ Sơ Tinh tìm lại được cảm giác của người bạn trai ưu tú trước kia, cho nên Diệp Phàm vô hình trở thành vật thay thế của người bạn trai đó, nhưng vật thay thế này lại là một kẻ xui xẻo. Vì Vệ Sơ Tinh hận người bạn trai của cô ta muốn chết, Diệp Phàm không phải đụng trúng vào lỗ châu mai sao.
Cộng thêm chuyện lùi đường sau này, có người diễn trò chọc vào Vệ Sơ Tinh, ấn tượng đó càng sâu đậm, mới phát sinh chuyện sau này cứ cắn chặt Diệp Phàm không buông tha, bãi chức còn muốn xử theo pháp luật…
Quan Thuật
Một thanh âm quái dị vang lên, Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng, cảm giác trên mặt giống như có một cơn gió ấm áp lướt qua, Hạ Giai Trinh như một chiếc lá rụng, đã sớm bay đi, ở đây chỉ còn vương lại một mùi hương thơm nhàn nhạt.
Diệp Phàm đưa tay sờ sờ, không sờ thấy người, thật sự không cẩn thận bị cái mông Hạ Giai Trinh lướt nhẹ qua.
" Năm vạn đồng, bị cô ta cướp đi rồi, ha ha ha", sờ sờ lên mặt, anh Trư nào đó lẩm bẩm tự nói
:- Không sai! Không phải nằm mơ. Trên mặt vẫn còn đọng lại nước miếng,. không biết có dấu son dính vào hay không, có lẽ không có, hôm nay hình như cô ấy không dùng son môi. Hạnh phúc quá, đắt quá, năm vạn đồng một nụ hôn, làm ăn như vậy đến cái quần cũng không còn mà mặc. Ài! Cô ấy thật giống như một đứa trẻ.
- Trợ lý Diệp, mới vừa rồi Bí thư Hạ lấy đi năm vạn đồng, do anh phê chuẩn. Thời gian không còn nhiều nữa, xin hỏi lúc nào thì anh lên đường?
Lúc này Đinh Hương Muội nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Bí thư Hạ ra hỏi, thấy Diệp Phàm đang ngẩn người, cũng ngây người một chút, cảm giác làm sao có chút mùi vị lạ lạ, nhưng cô ta cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên là tiếng đóng cửa "rầm", sau đó là một tiếng thở nhẹ kinh hoàng vang lên, khẳng định đã xảy ra chuyện gì.
Đúng! không sai!
Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đinh Hương Muội đã bị Diệp Phàm kéo vào trong lòng, đặt lên trên bàn, kề môi áp má bắt đầu hành động.
Đinh Hương Muội đầu tiên hoảng hốt mấy giây, sau đó bình tĩnh lại, tận lực phối hợp động tác với người nào đấy. Một nụ hôn dài như hàng thế kỷ, hai người đều vô cùng thỏa mãn.
Thật ra Đinh Hương Muội lúc này chỉ là vật thay thế của Hạ Giai Trinh, Diệp Phàm hôn nàng nhưng trong ý thức lại xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi ướt át của Hạ Giai Trinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đinh Hương Muội đương nhiên không hiểu được nguyên nhân bên trong, ngồi dậy sửa sang lại quần áo, lại giúp Diệp Phàm sửa sang lại y phục đã có chút xộc xệch, lấy ra chiếc khăn giấy nhẹ nhàng lau đi dấu môi son nhàn nhạt trên môi Diệp Phàm, vùi đầu vào trong lòng Diệp Phàm, trong đôi mắt mơ hồ có chút ấm áp hạnh phúc.
- Chồng em đối xử với em không tốt có phải không?
Diệp Phàm buột miệng hỏi, thấy người vùi đầu trong ngực mình có dáng vẻ thút thít tội nghiệp, vô cùng đáng thương.
- Y là thầy giáo trung học, tốt nghiệp đại học sư phạm Thủy Châu, cả ngày giao tiếp với một đám con nít choai choai, cảm giác rất phiền, năm ngoái còn cãi nhau một trận với Hiệu trưởng, vị Hiệu trưởng đó thỉnh thoảng vẫn nghĩ ra mấy trò dạy dỗ y.
Khi bắt đầu học kỳ cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Trong lớp học của y có một đứa trẻ bị người ta đánh. Lúc ấy chồng của Đinh Hương Muội vừa lúc đi vệ sinh, Hiệu trưởng nói y không quản lý được lớp học, vô trách nhiệm, lúc ấy y cũng cãi nói mình bị tiêu chảy, còn lấy ra giấy chứng minh của bệnh viện, nhưng Hiệu trưởng vẫn gạt đi.
Cuối cùng...... Ài......
Cuối cùng bị điều đến trường trung học Thị trấn Quy Hồ. Hiện tại ngay cả ngày chủ nhật cũng không muốn về, một tháng mới về nhà một lần. Cho nên cứ muốn đổi nghề sang ngành khác, đáng tiếc chúng em không quen biết ai trong huyện, chuyện này tương đối khó khăn.
Tiền cũng đưa không ít, nhưng vẫn không có động tĩnh. Trước kia vì chữa bệnh cho cha em nên trong nhà có mười vạn đồng để dành đã tiêu hết rồi. Em…em lúc ấy cưới y nói thẳng ra cũng có chút ép buộc. Thật ra không phải người nhà y ép, mà là mẹ em ép vì muốn báo ân. Mười mấy vạn đồng em cũng chưa trả được, đành phải dùng cuộc đời này để trả nợ.
Đinh Hương Muội đau buồn nói, vẻ mặt đầy sầu muộn.
- Y đánh em sao?
Diệp Phàm vuốt mái tóc mềm mại của Đinh Hương Muội hỏi.
- Thỉnh thoảng cũng đánh nhau, nổi giận rồi thì uống rượu giải sầu. Ài!
Một giọt nước mắt trên mặt Đinh Hương Muội cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.
- Y có muốn tới công tác ở thị trấn không?
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, dựa vào quan hệ của mình với Bí thư Đảng ủy Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ muốn thu xếp một vị trí có lẽ không khó.
- Anh…anh nói y có hi vọng?
Đinh Hương Muội ngẩng đầu lên, trong đôi mắt như toát ra một mùi vị phức tạp khó nói.
- Bí thư Liễu của thị trấn Quy Hồ cũng có quan hệ với anh, nói không chừng có thể thu xếp được.
Diệp Phàm nói.
- Y nhất định đồng ý! Cám ơn Trợ lý Diệp. Hương Muội không có gì có thể báo đáp anh, cám ơn.
Đinh Hương Muội nghẹn ngào kích động không thôi. Cặp núi đôi trước ngực cọ cọ vào khiến chỗ kín của Diệp Phàm lại có phản ứng, Đinh Hương Muội đương nhiên cũng cảm thấy vật cứng, mặt thoáng cái đỏ ửng.
- Không có chuyện gì, chúng ta là đồng nghiệp, đi thôi! Lên đường. Em lên xe anh, chúng ta cùng đi.
Diệp Phàm vỗ về người trong lòng, khó khăn rời đi.
Đoàn xe khởi hành, Trương Cường lái xe ở phía trước. Diệp Phàm và Đinh Hương Muội ngồi ở phía sau.
Hai người trầm mặc một hồi.
- Trợ lý Diệp, em cảm thấy chuyện trừ tiền lương của Ngũ Đóa Kim Hoa trong cục rất phiền toái.
Đinh Hương Muội lo lắng nói. Dù sao người đứng phía sau Ngũ Đóa Kim Hoa cũng quá cường đại, hợp lại chính là một vòng tròn nhỏ.
Chồng của Ngũ Đóa Kim Hoa theo thứ tự là Phó Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Nhân sự, Chủ nhiệm ban Thông tin, Chủ nhiệm Ủy ban Nhân dân, Viện trưởng Viện Kiểm sát.
Lấy Chủ nhiệm ban Thông tin thấp kém nhất là Ngưu Lập Phú ra để nói, mặc dù nói y không có thực quyền bao nhiêu, nhưng muốn tố cáo tội trạng của anh, chọn ra một số thư tín bất lợi đối với anh chuyển đến tay Bí thư, Chủ tịch huyện vẫn tương đối dễ dàng.
Lần trước thập đại tội trạng của Diệp Phàm chính là do Chủ nhiệm ban Thông tin Ngưu Lập Phú chuyển cho Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh. Cho nên đây quả thực là một tổ ong vò vẽ, chọc vào một cái sẽ cực kỳ phiền toái.
- Ha ha, không sao, nếu không chỉnh đốn một chút thì cũng quá vô lý, nếu cứ tiếp tục như vậy, người trong cục mà không đi làm thì làm thế nào quản lý cục này nữa.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
- Chuyện này anh là Cục trưởng, anh quyết định là được, em sẽ thi hành, tiền lương tháng này của năm người này không chuyển vào thẻ của họ nữa.
Đinh Hương Muội rất là bất đắc dĩ, lãnh đạo của mình là một người trẻ tuổi, đầy nhiệt tình, đầy kiêu ngạo, tựa hồ giống như không đặt Ngũ Đóa Kim Hoa trong mắt.
- Không sao, nếu các cô ấy đến hỏi em cứ nói với anh, kêu bọn họ tới tìm anh là được, hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi, nhìn lướt qua Đinh Hương Muội, phát hiện ở ghế trên đặt một cái rương lớn, tách rời hàng ghế sau ra, hơn nữa chiếc rương rất cao, căn bản đụng đến nóc xe.
Trong xe khá rộng rãi, hàng sau có ngồi 4 người cũng không cảm thấy chật, chiều dài cũng gia tăng thêm một chút, cái rương này trái lại là thứ rất thích hợp, ngăn cản tầm mắt Trương Cường đang lái xe ở phía trước, phía sau có làm chuyện gì có lẽ cũng không nhìn thấy. Hơn nữa Trương Cường sau khi vừa lên xe cũng không quay đầu lại, quy củ tập trung vào lái xe, cho dù có quay đầu lại cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu người ngồi ở hàng ghế sau, thật ra Trương Cường căn bản sẽ không quay đầu lại, vì Thiết Chiêm Hùng có giao đãi, đối với cố vấn Diệp phải rất cung kính, mới có thể mò được lễ vật tốt.
Trong lòng Diệp Phàm vui mừng, thầm kêu lên, " Cơ hội tới rồi, mẹ nó, chiếc rương này tốt thật."
Luồng tình thú mới vừa rồi bị Hạ Giai Trinh kích thích vẫn chưa tan hết, tay không khỏi đưa tới, xuyên qua chiếc áo Jacket thoáng cái nắm lấy đầu đầu núi đôi của Đinh Hương Muội.
Đinh Hương Muội sợ hết hồn, giương mắt nhìn Trương Cường đang lái xe phía trước, cũng cảm giác hình như y không nhìn thấy cái gì cả, cũng yên lòng hơn nhiều, liếc Diệp Phàm mấy cái, không lên tiếng, người vẫn ngồi như cũ.
Bộ ngực bị chà xát một hồi, phía dưới cũng tương tự, Đinh Hương Muội cũng có chút kích thích, cảm giác thân thể bắt đầu nóng ran lên, bắt đầu tê dại.
Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái, phát hiện chỗ bên dưới của hắn đã dựng thẳng tắp lên như một ngọn giáo, biết hắn rất khó chịu nên nhất thời mềm lòng đưa tay cầm lấy nhẹ nhàng vuốt ve
Cả hai vừa hành động vừa nói chuyện để phân tán lực chú ý của Trương Cường đang lái xe, dù sao cũng không thể bịt lỗ tai người ta được.
- Trợ lý Diệp, lần này cả nhà tiên sinh Tiếu Phi Thành đều tới. Ngô phu nhân dáng người rất phúc hậu, nhưng con gái bà ấy lại có chút….
Đinh Hương Muội chỉ nói nửa câu, hình như không tiện nói ra.
- Con gái của bà ấy làm sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Con gái của bà ấy tên là Tiếu Nhân Hề, vóc người và gương mặt đều xinh đẹp, thật sự là một mỹ nhân, chỉ là…chỉ là trên mặt có một vết bớt, nhỏ bằng đầu ngón út. Thật đáng tiếc, nếu như không có vết bớt ấy thì là một đại mỹ nữ mười phân vẹn mười rồi.
Đinh Hương Muội thở dài bắt tay vào làm, động tác lại càng tăng nhanh hơn không ít. Nhưng đồ vật của Diệp Phàm chính là không chịu ra ngoài.
Lúc này xe dừng lại, đoán chừng phía trước bị kẹt xe. Đinh Hương Muội không thể làm gì khác hơn là ngưng động tác, kéo khóa lên.
Lúc này phát hiện gương mặt của Vệ Sơ Tinh đột ngột hiện ra trước cửa sổ, Diệp Phàm vội vàng mở cửa xe ra.
- Trợ lý Diệp, xe của Chủ tịch huyện Vệ bị bể lốp rồi, đường này lại không dễ đi, xe của anh tốt hơn, đành phải chịu chật một chút vậy.
Thư kí của Vệ Sơ Tinh nói.
- Lên xe đi!
Diệp Phàm nói.
Đinh Hương Muội biết điều xuống xe, cùng với thư kí của Vệ Sơ Tinh bê chiếc rương lên chiếc xe tải.
Trong xe lại đổi một mùi thơm nhàn nhạt, có chút giống như hoa Bách hợp, Vệ Sơ Tinh ngồi xuống, liếc mắt nhìn xe của Diệp Phàm cười nói:
- Không tệ đâu, Trợ lý Diệp, chiếc xe này của anh phong cách hơn chiếc xe của tôi nhiều.
- Không dám, cô là Chủ tịch huyện, tôi làm sao có thể so sánh với cô được, xe này chẳng qua của một người bạn cho mượn dùng lúc cần thôi.
Diệp Phàm thật thà chất phác cười cười, rất là khiêm nhường, mắng thầm, " Thật là xui xẻo, cái thứ này sắp đi ra lại gặp phải chuyện xui xẻo, nếu Vệ Sơ Tinh chịu cho mình đùa thì hoàn hảo rồi. Ài."
Nghĩ tới đây, ánh mắt lại không khỏi mịt mờ lướt về hướng Vệ Sơ Tinh, vì hai người ngồi cùng một hàng ghế, theo sự lắc lư của chiếc xe, tay còn thỉnh thoảng chạm vào nhau, một luồng hơi thở trực tiếp phả tới, thằng nhóc ở dưới lập tức có chút ngọ nguậy, dần dần lại có phản ứng liền hoảng hốt vội vàng đọc Thanh tâm quyết, sau khi hành khí mấy vòng mới có thể đè áp được luồng tà hỏa này, trong lòng cứ gào thét không yên, nếu để cho Vệ Sơ Tinh nhìn thấy, người ta sẽ nghĩ như thế nào, đến lúc đó thật sự quá mất mặt.
- Người bạn của cậu nhất định là người rất giàu có, người có thể mua được chiếc xe này không đơn giản.
Vệ Sơ Tinh mỉm cười nhàn nhạt, rất có phong thái dịu dàng.
- Đoán chừng có hai ba trăm vạn, cũng không xem là rất giàu, nghe nói chiếc xe này chỉ là xe mua lại thôi.
Diệp Phàm tận lực che giấu, hắn cũng không muốn để Vệ Sơ Tinh nhìn ra lai lịch của chiếc xe này.
- Hàng đã dùng rồi, ha ha ha, hàng đã dùng rồi bảy tám chục vạn cũng không đơn giản.
Vệ Sơ Tinh như có ẩn ý, giống như nhìn thấu cái gì đó, nhưng cô ta cũng không nói rõ.
"Hỏng bét! Mình không nghĩ tới Vệ Sơ Tinh thuộc phái đi du học chính tông, nói không chừng ở nước ngoài đã từng nhìn thấy chiếc xe này rồi, có chút khéo quá hóa vụng rồi.", Diệp Phàm âm thầm tự mắng.
Két…….
Một tiếng thắng gấp, chiếc xe Wrangler đột nhiên rẽ gấp, lắc lư kịch liệt nghiêng sang một bên, tựa hồ như sắp treo lơ lửng giữa trời, nhưng có lẽ Trương Cường có kỹ thuật tốt, cuối cùng dừng xe lại. Vệ Sơ Tinh không có phòng bị hét lên một tiếng thét chói tai, đầu đập mạnh về chiếc ghế phía trước.
Diệp Phàm nhanh mắt vội túm lấy Vệ Sơ Tinh, vì để khống chế cơ thể, hơn nữa Vệ Sơ Tinh lao về trước quá mạnh, hai người đương nhiên ôm chặt lấy nhau.
Diệp Phàm mạnh mẽ dùng chân chống đỡ phía trước ổn định thân thể, ôm chặt lấy Vệ Sơ Tinh trong lòng, vì sợ cô ta bị ngã.
Hắn cảm giác hai ngọn núi đôi cao vút bị dồn ép đến biến dạng, đó là một loại kích thích khác loại, tâm tư thay đổi như điện xẹt, cố ý tiếp tục, bàn tay hơi dùng sức, thuận thế nghiêng Vệ Sơ Tinh đi, một tay túm vào cặp núi đôi trước ngực Vệ Sơ Tinh, thuận thế áp cả gương mặt vào khuôn mặt mềm mại của Vệ Sơ Tinh, thầm nghĩ, "Ai da! Da mặt Chủ tịch huyện thật đúng là mềm mại."
Đương nhiên, tất cả hành động này đều hoàn thành trước khi chiếc xe còn chưa dừng lại ổn định, nói thì chậm nhưng làm lại rất nhanh, tuy nhiên Diệp Phàm là cao thủ thất đoạn, chút thủ đoạn này đối với hắn mà nói không thể nào làm khó.
Không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại, nếu như giả vờ không biết tiếp tục làm tiếp thì lỗ liễu quá, anh chàng luyến tiếc ngẩng đầu lên hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Phía trước đột nhiên trượt xuống một tảng đá lớn từ trên núi, tốc độ rất nhanh, may là tránh kịp, nếu không đập lên xe rồi.
Trương Cường vẫn còn hoảng sợ, mở cửa xe nhảy xuống.
- Hừ! Còn không buông tay?
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Vệ Sơ Tinh đã kịp phản ứng, cảm giác có chút quái dị, thấy cặp núi đôi trước ngực mình bị nắm chặt trong lòng bàn tay, một luồng cảm giác khác thường nhất thời truyền khắp toàn thân.
Trong lòng có chút hoài nghi mới vừa rồi Diệp Phàm có cố ý làm chuyện xấu, nhưng lại không có chứng cớ gì, nếu như chất vấn thì có chút lấy oán báo ân rồi, người ta có lòng tốt cứu mình, khi cứu người tình huống khẩn cấp, làm sao có thể để ý nhiều như vậy, trong lòng Vệ Sơ Tinh lại thở dài một hơi, đành phải không cam lòng ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Tôi…tôi…tôi túm lộn chỗ.
Diệp Phàm như giật mình, quýnh lên, ngay cả lời nói như vậy cũng nói ra được.
- Anh… hừ.
Vệ Sơ Tinh thiếu chút nữa nổi giận, thầm nghĩ anh túm lộn chỗ, vậy muốn túm vào chỗ nào của tôi chứ, lẽ nào vừa rồi hắn ta thật sự cố ý, có lẽ không phải, trừ phi là cao thủ võ lâm trong TV mới có thân thủ như vậy, hừ một tiếng bước xuống xe, phát hiện Trương Cường đang cầm một cây gậy thép bẩy tảng đá kia, đoán chừng cũng phải nặng bảy tám trăm cân.
" Mẹ ơi, xúc cảm cũng không tệ lắm, rất là đàn hồi, quả nhiên là một vưu vật! Ài! Mình dù gì cũng là một cao thủ thất đoạn, làm sao nhìn thấy con cọp cái đó lại có chút nhút nhát, quái thật, lẽ nào thật sự là âm khắc dương sao? Thật tương trùng!", Diệp Phàm âm thầm nuốt nước miếng.
Hai người hợp lực, không lâu thì đã lật được hòn đá, lại một lần nữa lên xe. Lần này Vệ Sơ Tinh có bài học lúc trước, cho nên thân thể dựa thật sát vào phía cửa xe đối diện, cách Diệp Phàm đến nửa thước, giống như đang phòng ngự một con sói.
- Ài! Con đường này vừa xấu vừa nguy hiểm. Bên dựa vào núi toàn là vách đá, tảng đá khổng lồ phía trên thì lảo đảo muốn ngã, không cẩn thận lao vào xe thì rất có thể tạo ra thảm kịch xe hủy người chết.
Diệp Phàm thở dài, nói đầy ẩn ý.
- Đúng! Đường quốc lộ ở Ngư Dương thật sự rất xấu, tôi ở tỉnh Nam Phúc nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua con đường nào xấu như vậy, đáng tiếc tài chính của huyện eo hẹp, nếu không thật sự nên sửa chữa lại con đường này.
Vệ Sơ Tinh cũng có chút lo lắng, chuyện mới gặp vừa rồi thật sự làm cô ta vẫn có chút sợ hết hồn hết vía.
- Chủ tịch huyện Vệ, nghe nói cô từ trong tỉnh xuống, vẫn phải nghĩ cách kiếm một ít tiền từ trong tỉnh mới được. Nếu tiếp tục để con đường này như vậy thì đừng nói gì đến chuyện kinh tế bay lên, chỉ có thể là một mơ ước. Thương nhân bên ngoài hoặc khách từ nơi khác vừa nhìn thấy con đường này của chúng ta đã tắt lửa rồi, làm sao còn chịu tới đốt tiền, có lẽ ngay cả bong bóng cũng không toát ra được.
Diệp Phàm lại từ từ dẫn dắt Vệ Sơ Tinh về "Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền"
- Tôi biết tâm tư của anh, có phải vẫn còn đang trách chuyện huyện đã phủ quyết "Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền " của anh?
Vệ Sơ Tinh lộ ra một nụ cười, trong lòng vẫn rất ngưỡng mộ kế hoạch sửa đường của Diệp Phàm, nhưng cảm giác người này có chút hèn mọn, cặp mắt kia cứ thích nhìn khe rãnh của mình, vừa rồi càng càn rỡ hơn, nắm lấy chỗ đó của mình, đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút mơ hồ kích động không ngừng nghỉ.
Vệ Sơ Tinh từ khi bạn trai lúc học đại học ra nước ngoài ruồng bỏ mình, đến bây giờ vẫn chưa tìm người khác, trong lòng luôn có cảm giác khinh thường loại đàn ông trong thiên hạ.
Cho nên khi Diệp Phàm sờ vào cặp núi đôi của cô ta, lại nhìn thấy cô cử nhân 18 tuổi tốt nghiệp Hải Đại, hơn nữa còn rất. ngạo mạn, công tác nửa năm đã liên tiếp thăng liền ba cấp. Từ một nhân viên bình thường ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn lớn nhất của Ngư Dương đệ nhất, trong lòng có khí.
Lúc ấy như khiến Vệ Sơ Tinh tìm lại được cảm giác của người bạn trai ưu tú trước kia, cho nên Diệp Phàm vô hình trở thành vật thay thế của người bạn trai đó, nhưng vật thay thế này lại là một kẻ xui xẻo. Vì Vệ Sơ Tinh hận người bạn trai của cô ta muốn chết, Diệp Phàm không phải đụng trúng vào lỗ châu mai sao.
Cộng thêm chuyện lùi đường sau này, có người diễn trò chọc vào Vệ Sơ Tinh, ấn tượng đó càng sâu đậm, mới phát sinh chuyện sau này cứ cắn chặt Diệp Phàm không buông tha, bãi chức còn muốn xử theo pháp luật…
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 413: Túm nhầm chỗ
9.2/10 từ 43 lượt.