Quan Thuật
Chương 397: Tranh dành tình nhân
Thấy Phạm Bằng gật gật đầu, Diệp Phàm cũng yên lòng. Phải biết rằng loại danh tiếng múa kiếm chơi trăng này trên thực tế không giống như ca kỹ khiêu vũ của Nhật Bản trước kia.
Không lâu sau.
Có một cô gái phong nhã mặc sườn xám màu trắng nhạt nhẹ nhàng tiến vào, Diệp Phàm nhìn lướt qua, phát hiện khí chất quả nhiên đặc biệt, chiếc mũi xinh xắn mà mượt mà, chiếc cổ trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện dưới cổ áo sườn xám mở rộng, bộ ngực cũng không hiên ngang lắm, nhưng mang tới cho người ta một loại cảm giác bành trướng, hơi thần bí. Lúc này, phong vị thiếu nữ Giang Nam hiện ra đầy dịu dàng, vô cùng tinh tế, khiến người ta cảm giác mới mẻ.
- Tiên sinh, ngài gọi em là Tiểu Mi được rồi, không biết tiên sinh thích nghe hát hay là thưởng trà múa kiếm?
Tiểu Mi cười nhạt, lộ ra đôi má lúm đồng tiền duyên dáng, rất hút mắt người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Pha trà khiêu vũ đi.
Diệp Phàm mỉm cười, gật gật đầu, nghiêng người dựa vào trong chiếc ghế sa *** mềm mại.
Một lát sau…
Một khúc nhạc cổ nhè nhẹ vàng lên, Tiểu Mi pha ấm trà thơm trước, thắt lưng từ từ uốn lượn chậm rãi bắt đầu bài múa kiếm mềm mại, đầu tiên là nhẹ nhàng, đến sau này càng ngày càng nhanh, chỉ thấy chiếc áo choàng phấp phới tung bay.
Tiểu Mi càng múa càng tới gần Diệp Phàm, mái tóc mềm mại thỉnh thoảng lại lướt trên mặt Diệp Phàm. Một mùi hương nhàn nhạt và mùi cơ thể rất thanh tân, rất có phong cách của Công Tôn đại nương, xem ra kỹ năng cơ bản rất tốt.
Diệp Phàm nheo mắt thưởng thức, dưới ánh đèn mờ ảo, con người cũng giống như đang nằm mơ, mơ màng không tìm được phương hướng, nhưng Diệp Phàm có Thanh Tâm quyết, "Mình có Thanh Tâm quyết, hơn nữa bản lĩnh Quốc thuật thâm hậu như vậy, Hứa Thần không biết là có chật vật gì không, ha ha ha…"
- Tiên sinh, Tiểu Mi xoa bóp cho ngài.
Tiểu Mi ngọt ngào nói, không biết từ nào đã nghiêng người dựa vào lòng Diệp Phàm, nhàn nhã nói chuyện, giống như một đôi tình nhân đang thì thầm chuyện trò.
Đầu ngón tay Diệp Phàm từ từ trượt xuống bả vai Tiểu Mi. Cô gái khẽ run lên một lát, có lẽ vẫn còn hơi xa lạ, một loại cảm giác bản năng, thắt lưng của Tiểu Mi mềm mại như không xương, co dãn cực tốt.
Một canh giờ trôi qua, Diệp Phàm cảm giác cũng không tệ, bỏ ra hơn một ngàn đồng cũng đáng, loại cảm giác đặc biệt này thật khiến người ta say mê, xem ra sơn trang Vũ Nguyệt của Tạ gia thật sự có chút bản lĩnh.
- Tiên sinh! Có cần Tiểu Mi hầu hạ ngài nói chuyện qua đêm không?
Khuôn mặt của Tiểu Mi dần dần đỏ ứng, giống như bông hoa đào, trong con ngươi lộ ra một vẻ nhu tình giống như nước mùa xuân.
- Lợi hại! Có bao nhiêu anh chàng có thể chịu được vẻ dịu dàng này chứ, hấp dẫn như lửa đốt, nói chuyện xuyên đêm, kỳ thực nói trắng ra chính là lên giường! Ài! Nói đi nói lại không phải nói đến chuyện trên giường sao? Âu yếm kéo dài, hàn huyên trên giường là sự theo đuổi của mỗi người đàn ông, nhưng hôm nay mình không có thời gian, Lô Vỹ vẫn còn đang trong quá trình đột phá.
Diệp Phàm vô cùng tiếc nuối cười nói:
- Cám ơn màn pha trà múa kiếm của Tiểu Mi, nhưng hôm nay tôi bận việc, để hôm khác đi! Cái này cho cô.
Đương nhiên, Diệp Phàm mặc dù nói cự tuyệt cùng nói chuyện qua đêm với Tiểu Mi, nhưng cũng móc ra từ trong cặp ba tờ tiền giá trị lớn một trăm đồng đặt lên trên bàn trà làm phong bao lì xì cho Tiểu Mi.
Đi ra hành lang, không ngờ Phạm Bằng sớm đã đi ra, đang ngồi trong sảnh tán gẫu vui vẻ với Tạ Nguyệt Chi, nhưng Tổng giám đốc của Truyền thông Phong Tử Hứa Thần tiên sinh đã vui đến quên cả trời đất, không thấy tăm hơi, có lẽ đêm nay lại cùng cô gái nào đó tán gẫu qua đêm rồi.
- Phạm Bằng, tôi còn có việc phải đi. Tiền ở đây tôi đã trả rồi, cậu ở đây đợi Tổng giám đốc Hứa, nếu ra ngoài thì dẫn tới khách sạn Ngư Dương, chúng tôi đã thu xếp phòng ở, nếu Tổng giám đốc Hứa ở đây nghỉ ngơi một đêm cũng được.
Cậu nói với Tổng giám đốc Hứa một chút, chuyện vũ hội nhờ y giúp đỡ, làm thế nào thì làm. Y là chuyên gia trong lĩnh vực này, hẳn là am hiểu hơn chúng ta rất nhiều. Đương nhiên, phải thể hiện chỗ đặc sắc của Ngư Dương chúng ta, nhân tình phong thổ địa phương, còn nữa nếu có thể thông qua ca múa biểu hiện cuộc đời của Tiếu Mộng Đường tiên sinh thì càng hoàn mỹ.
Nhưng tôi cũng biết cho bọn họ thời gian một ngày một đêm chuẩn bị là rất gấp rút, nhưng tôi hi vọng bọn họ có thể tận lực mà làm.
Sau khi Diệp Phàm dặn dò xong liền lái xe đi, hắn không yên lòng về Lô Vỹ.
Trở lại Thủy Vân Cư, phát hiện Lô Vỹ vẫn tương đối vững vàng tiêu hóa dược tính, nhưng một giờ sau nội kính dao động càng lúc càng lợi hại.
- Đóng cửa lại cho tôi, không cho phép bất cứ người nào quấy rầy.
Ba người lặng lẽ canh giữ ở cửa, phối hợp tương đối ăn ý.
Hơn 10 giờ tối, Diệp Phàm trán đầy mồ hôi giằng co với Lô Vỹ.
Đám người bốn mỹ nhân Thủy Châu của Lan Điền Trúc vội vàng đến Thủy Vân Cư, vì Diệp Phàm trước đó có dặn dò, cho nên Tạ Mi Nhi rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.
- Diệp Phàm đi đâu rồi?
Lan Điền Trúc không thấy Diệp Phàm, cảm thấy rất không hui, hỏi thẳng.
- Cô Lan, anh Diệp có việc gấp phải đi làm trước. Hoạt động lần này do anh ấy chủ trì, cho nên rất nhiều việc phải làm, các cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi. Tôi sẽ truyền đạt lại cho anh ấy.
Tạ Mi Nhi cười nói, đương nhiên đang nói dối bọn họ.
- Anh Diệp, hắn là gì của cô?
Lan Điền Trúc không khỏi cảm giác nhói đau trong lòng, trong lòng đầy vị dấm chua.
- Tôi là em gái nuôi của anh ấy, bà chủ của Thủy Vân Cư này.
Tạ Mi Nhi nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mùi vị dấm chua của Lan Điền Trúc, là con gái đương nhiên rất nhạy cảm, cũng mơ hồ cảm nhận thấy, trong lòng cũng chợt lạnh, " Cô Lan này nghe nói hình như là phóng viên lớn của báo tỉnh, dáng người vô cùng lạnh lùng, kiêu ngạo, không biết có phải là bạn gái của anh Diệp không? Nếu không tại sao nghe cô ấy gọi Diệp Phàm thân thiết tự nhiên như vậy, giống như khẩu khí của tình nhân vậy, mình nên làm gì đây?"
- Em gái nuôi! Thú vị thật!
- Khi Trợ lý Diệp còn làm phó Chủ tịch thị trấn trước kia có một ác bá ức hiếp tôi, lúc ấy anh ấy vừa vặn đang ở đó nên đã giúp đỡ tôi, trong thời gian dài Trợ lý Diệp thường xuyên tới huyện làm việc công, cho nên sau này nhận tôi làm em gái nuôi.
Tạ Mi Nhi cũng không biết xảy ra chuyện gì, trước mặt bốn cô gái xinh đẹp bất phàm này chỉ muốn nhấn mạnh sự thật mình là em gái nuôi của Diệp Phàm, ngay cả bản thân Tạ Mi Nhi cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, lời nói vừa ra khỏi miệng cũng không thể thay đổi được.
- Anh Diệp là anh kết nghĩa của tôi thì liên quan gì đến các cô, tôi việc gì phải giải thích với các cô, thật là kỳ quái, tối nay mình rút cuộc bị làm sao vậy?
- Ha ha ha…bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có em gái nuôi, tôi thấy….
Diệp Khả Khả một trong tứ mỹ nhân giống như sợ thiên hạ bất loạn, trong lời nói đầy ẩn ý, chỉ còn thiếu ba chữ "em gái yêu" chưa nói ra, nói chuyện rất thẳng thắn, tràn đầy sự khiêu khích.
- Bốn vị khách quý, chuyện của Mị Nhi và Trợ lý Diệp hình như không có liên quan đến các cô! Người trẻ tuổi, muốn xưng hô như thế nào là quyền tự do của người ta có phải không? Xin mời lên lầu rửa ráy ăn cơm?
Lúc này dì Trương ở bên cạnh không muốn nhìn tiếp nữa, các bác gái ở đây đều rất yêu thương Mị Nhi, căn bản không xem nàng như bà chủ, mà là em gái hoặc là con gái của mình vậy.
Dì Trương là một người dày dặn kinh nghiệm, cho nên nhanh chóng nhìn ra manh mối, vì vậy đứng bên cạnh nói xen vào để chứng tỏ Diệp Phàm và Tạ Mi Nhi không có gì cả.
Nghe bác ta nói như vậy, kỳ quái là Tạ Mi Nhi cũng không phản bác, giống như thầm chấp nhận.
- Xem xem, tớ nói có sai không.
Lan Điền Trúc hừ lạnh nói, mùi dấm chua từ nhạt trở nên nồng đậm hơn không ít, nhưng trong tình huống này cũng không tiện phát tác, hình như mình và Diệp Phàm cũng không có quan hệ gì, cho tới nay hai người mỗi lần chạm mặt đều đấu khẩu, dì Trương nói cũng có lý.
- Được rồi được rồi! Chúng ta lên lầu tắm táp ăn cơm sau đó đi dạo phố, khó khăn lắm chuyện này mới tới được Ngư Dương phải đi thăm thú thăm quan xem có trò gì hay.
Tống Trinh Ngọc thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng điều hòa.
Tạ Mi Nhi khôi phục lại bình tĩnh, lúc này thuần túy chỉ là dáng vẻ bà chủ.
- Chỉ cần là thức ăn ngon thì mang hết lên cho chúng tôi, chúng tôi muốn thưởng thức món ăn của Ngư Dương, chuẩn bị nửa tiếng thôi, đi!
Tiểu thư Triệu Tứ giống như ra lệnh, khẩu khí rất ngạo mạn, có lẽ đang muốn chơi khó Tạ Mi Nhi, thầm nghĩ, " Cô không phải là bà chủ của nơi này sao? Khách hàng là thượng đế, chúng tôi chính là thượng đế."
- Quý khách, món ăn ở đây của chúng tôi rất nhiều, có trên trăm loại món ăn đặc sắc, nhiều quá tôi sợ mấy vị ăn cũng không hết, lãng phí đáng tiếc, hay là nói khẩu vị để tôi đi thu xếp.
Trong lòng Tạ Mi Nhi chợt lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, đương nhiên cảm thấy tiểu thư Triệu Tứ giống như đang giận cá chém thớt.
- Đừng nói nữa, không phải chỉ có trên trăm đĩa thức ăn sao? Bưng hết lên, mấy trăm đĩa tôi còn nhìn thấy, chứ trăm đĩa là cái gì? Cô không cần lo lắng chúng tôi không trả nổi tiền.
Triệu Tứ tiểu thư đưa ánh mắt soi mói về phía Tạ Mi Nhi.
Tiểu thư Triệu Tứ cũng không biết xảy ra chuyện gì, kể từ khi gặp Diệp Phàm ở "Quán lẩu lão Vương" trong lòng đã có ý.
Lúc ấy cũng quăng ra mấy câu cửa miệng, chĩa mũi nhọn lúc đó vào đồng chí Tề Thiên, nhưng vì Tề Thiên và tiểu thư Triệu Tứ khi gặp mặt làm quen lâm trận tự mình hại mình, lấy cớ chân bị thương để không đi.
Tiểu thư Triệu Tứ lúc ấy cũng không muốn làm quen gì cả, nhưng vì người nhà cứ ép nên không còn cách nào, lúc ấy khi đi gặp mặt cũng có tính toán, ai ngờ Tề Thiên còn lợi hại hơn, chơi trò tự mình hại mình để không phải đi, cứ như vậy làm tiểu thư Triệu Tứ thật sự mất mặt, hận Tề Thiên đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó biết Tề Thiên còn gọi Diệp Phàm là đại ca, lúc này đem toàn bộ lửa giận trút hết lên người Diệp Phàm. Cho nên Diệp Phàm cũng rất xui xẻo, tự nhiên trở thành người chịu tội thay, thầm nghĩ, " Họ Diệp kia, anh không phải muốn mời khách sao? Chúng tôi sẽ ăn uống tận tình."
- Đúng! Cứ quyết định như vậy đi, cứ dọn hết lên trên trăm loại món ăn đặc sắc của khách sạn các cô, bốn chị em chúng tôi chưa từng tới Ngư Dương, vừa lúc thưởng thức, ha ha ha..
Lan Điền Trúc nhìn thấy bộ dạng khó xử của Tạ Mi Nhi, cảm giác đặc biệt hả giận, cười vô cùng rạng rỡ, mặt giống như sắp biến thành một đóa hoa, nhướng mày, thầm nghĩ, " Họ Diệp kia, còn đám nhận em gái kết nghĩa gì đó, căn bản là em gái yêu, chứ em gái kết nghĩa gì. Anh không phải muốn nhờ bổn cô nương tới phỏng vấn sao? Phải ăn uống tận tình, ăn cho chết anh, hừ."
Đàn bà một khi đã điên cuồng tuyệt đối còn lợi hại hơn đàn ông, hoàn toàn là một loại quấy nhiễu không bao giờ kết thúc, khiến người ta đau đầu.
Quan Thuật
Không lâu sau.
Có một cô gái phong nhã mặc sườn xám màu trắng nhạt nhẹ nhàng tiến vào, Diệp Phàm nhìn lướt qua, phát hiện khí chất quả nhiên đặc biệt, chiếc mũi xinh xắn mà mượt mà, chiếc cổ trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện dưới cổ áo sườn xám mở rộng, bộ ngực cũng không hiên ngang lắm, nhưng mang tới cho người ta một loại cảm giác bành trướng, hơi thần bí. Lúc này, phong vị thiếu nữ Giang Nam hiện ra đầy dịu dàng, vô cùng tinh tế, khiến người ta cảm giác mới mẻ.
- Tiên sinh, ngài gọi em là Tiểu Mi được rồi, không biết tiên sinh thích nghe hát hay là thưởng trà múa kiếm?
Tiểu Mi cười nhạt, lộ ra đôi má lúm đồng tiền duyên dáng, rất hút mắt người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Pha trà khiêu vũ đi.
Diệp Phàm mỉm cười, gật gật đầu, nghiêng người dựa vào trong chiếc ghế sa *** mềm mại.
Một lát sau…
Một khúc nhạc cổ nhè nhẹ vàng lên, Tiểu Mi pha ấm trà thơm trước, thắt lưng từ từ uốn lượn chậm rãi bắt đầu bài múa kiếm mềm mại, đầu tiên là nhẹ nhàng, đến sau này càng ngày càng nhanh, chỉ thấy chiếc áo choàng phấp phới tung bay.
Tiểu Mi càng múa càng tới gần Diệp Phàm, mái tóc mềm mại thỉnh thoảng lại lướt trên mặt Diệp Phàm. Một mùi hương nhàn nhạt và mùi cơ thể rất thanh tân, rất có phong cách của Công Tôn đại nương, xem ra kỹ năng cơ bản rất tốt.
Diệp Phàm nheo mắt thưởng thức, dưới ánh đèn mờ ảo, con người cũng giống như đang nằm mơ, mơ màng không tìm được phương hướng, nhưng Diệp Phàm có Thanh Tâm quyết, "Mình có Thanh Tâm quyết, hơn nữa bản lĩnh Quốc thuật thâm hậu như vậy, Hứa Thần không biết là có chật vật gì không, ha ha ha…"
- Tiên sinh, Tiểu Mi xoa bóp cho ngài.
Tiểu Mi ngọt ngào nói, không biết từ nào đã nghiêng người dựa vào lòng Diệp Phàm, nhàn nhã nói chuyện, giống như một đôi tình nhân đang thì thầm chuyện trò.
Đầu ngón tay Diệp Phàm từ từ trượt xuống bả vai Tiểu Mi. Cô gái khẽ run lên một lát, có lẽ vẫn còn hơi xa lạ, một loại cảm giác bản năng, thắt lưng của Tiểu Mi mềm mại như không xương, co dãn cực tốt.
Một canh giờ trôi qua, Diệp Phàm cảm giác cũng không tệ, bỏ ra hơn một ngàn đồng cũng đáng, loại cảm giác đặc biệt này thật khiến người ta say mê, xem ra sơn trang Vũ Nguyệt của Tạ gia thật sự có chút bản lĩnh.
- Tiên sinh! Có cần Tiểu Mi hầu hạ ngài nói chuyện qua đêm không?
Khuôn mặt của Tiểu Mi dần dần đỏ ứng, giống như bông hoa đào, trong con ngươi lộ ra một vẻ nhu tình giống như nước mùa xuân.
- Lợi hại! Có bao nhiêu anh chàng có thể chịu được vẻ dịu dàng này chứ, hấp dẫn như lửa đốt, nói chuyện xuyên đêm, kỳ thực nói trắng ra chính là lên giường! Ài! Nói đi nói lại không phải nói đến chuyện trên giường sao? Âu yếm kéo dài, hàn huyên trên giường là sự theo đuổi của mỗi người đàn ông, nhưng hôm nay mình không có thời gian, Lô Vỹ vẫn còn đang trong quá trình đột phá.
Diệp Phàm vô cùng tiếc nuối cười nói:
- Cám ơn màn pha trà múa kiếm của Tiểu Mi, nhưng hôm nay tôi bận việc, để hôm khác đi! Cái này cho cô.
Đương nhiên, Diệp Phàm mặc dù nói cự tuyệt cùng nói chuyện qua đêm với Tiểu Mi, nhưng cũng móc ra từ trong cặp ba tờ tiền giá trị lớn một trăm đồng đặt lên trên bàn trà làm phong bao lì xì cho Tiểu Mi.
Đi ra hành lang, không ngờ Phạm Bằng sớm đã đi ra, đang ngồi trong sảnh tán gẫu vui vẻ với Tạ Nguyệt Chi, nhưng Tổng giám đốc của Truyền thông Phong Tử Hứa Thần tiên sinh đã vui đến quên cả trời đất, không thấy tăm hơi, có lẽ đêm nay lại cùng cô gái nào đó tán gẫu qua đêm rồi.
- Phạm Bằng, tôi còn có việc phải đi. Tiền ở đây tôi đã trả rồi, cậu ở đây đợi Tổng giám đốc Hứa, nếu ra ngoài thì dẫn tới khách sạn Ngư Dương, chúng tôi đã thu xếp phòng ở, nếu Tổng giám đốc Hứa ở đây nghỉ ngơi một đêm cũng được.
Cậu nói với Tổng giám đốc Hứa một chút, chuyện vũ hội nhờ y giúp đỡ, làm thế nào thì làm. Y là chuyên gia trong lĩnh vực này, hẳn là am hiểu hơn chúng ta rất nhiều. Đương nhiên, phải thể hiện chỗ đặc sắc của Ngư Dương chúng ta, nhân tình phong thổ địa phương, còn nữa nếu có thể thông qua ca múa biểu hiện cuộc đời của Tiếu Mộng Đường tiên sinh thì càng hoàn mỹ.
Nhưng tôi cũng biết cho bọn họ thời gian một ngày một đêm chuẩn bị là rất gấp rút, nhưng tôi hi vọng bọn họ có thể tận lực mà làm.
Sau khi Diệp Phàm dặn dò xong liền lái xe đi, hắn không yên lòng về Lô Vỹ.
Trở lại Thủy Vân Cư, phát hiện Lô Vỹ vẫn tương đối vững vàng tiêu hóa dược tính, nhưng một giờ sau nội kính dao động càng lúc càng lợi hại.
- Đóng cửa lại cho tôi, không cho phép bất cứ người nào quấy rầy.
Ba người lặng lẽ canh giữ ở cửa, phối hợp tương đối ăn ý.
Hơn 10 giờ tối, Diệp Phàm trán đầy mồ hôi giằng co với Lô Vỹ.
Đám người bốn mỹ nhân Thủy Châu của Lan Điền Trúc vội vàng đến Thủy Vân Cư, vì Diệp Phàm trước đó có dặn dò, cho nên Tạ Mi Nhi rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.
- Diệp Phàm đi đâu rồi?
Lan Điền Trúc không thấy Diệp Phàm, cảm thấy rất không hui, hỏi thẳng.
- Cô Lan, anh Diệp có việc gấp phải đi làm trước. Hoạt động lần này do anh ấy chủ trì, cho nên rất nhiều việc phải làm, các cô có yêu cầu gì cứ nói với tôi. Tôi sẽ truyền đạt lại cho anh ấy.
Tạ Mi Nhi cười nói, đương nhiên đang nói dối bọn họ.
- Anh Diệp, hắn là gì của cô?
Lan Điền Trúc không khỏi cảm giác nhói đau trong lòng, trong lòng đầy vị dấm chua.
- Tôi là em gái nuôi của anh ấy, bà chủ của Thủy Vân Cư này.
Tạ Mi Nhi nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mùi vị dấm chua của Lan Điền Trúc, là con gái đương nhiên rất nhạy cảm, cũng mơ hồ cảm nhận thấy, trong lòng cũng chợt lạnh, " Cô Lan này nghe nói hình như là phóng viên lớn của báo tỉnh, dáng người vô cùng lạnh lùng, kiêu ngạo, không biết có phải là bạn gái của anh Diệp không? Nếu không tại sao nghe cô ấy gọi Diệp Phàm thân thiết tự nhiên như vậy, giống như khẩu khí của tình nhân vậy, mình nên làm gì đây?"
- Em gái nuôi! Thú vị thật!
- Khi Trợ lý Diệp còn làm phó Chủ tịch thị trấn trước kia có một ác bá ức hiếp tôi, lúc ấy anh ấy vừa vặn đang ở đó nên đã giúp đỡ tôi, trong thời gian dài Trợ lý Diệp thường xuyên tới huyện làm việc công, cho nên sau này nhận tôi làm em gái nuôi.
Tạ Mi Nhi cũng không biết xảy ra chuyện gì, trước mặt bốn cô gái xinh đẹp bất phàm này chỉ muốn nhấn mạnh sự thật mình là em gái nuôi của Diệp Phàm, ngay cả bản thân Tạ Mi Nhi cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, lời nói vừa ra khỏi miệng cũng không thể thay đổi được.
- Anh Diệp là anh kết nghĩa của tôi thì liên quan gì đến các cô, tôi việc gì phải giải thích với các cô, thật là kỳ quái, tối nay mình rút cuộc bị làm sao vậy?
- Ha ha ha…bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có em gái nuôi, tôi thấy….
Diệp Khả Khả một trong tứ mỹ nhân giống như sợ thiên hạ bất loạn, trong lời nói đầy ẩn ý, chỉ còn thiếu ba chữ "em gái yêu" chưa nói ra, nói chuyện rất thẳng thắn, tràn đầy sự khiêu khích.
- Bốn vị khách quý, chuyện của Mị Nhi và Trợ lý Diệp hình như không có liên quan đến các cô! Người trẻ tuổi, muốn xưng hô như thế nào là quyền tự do của người ta có phải không? Xin mời lên lầu rửa ráy ăn cơm?
Lúc này dì Trương ở bên cạnh không muốn nhìn tiếp nữa, các bác gái ở đây đều rất yêu thương Mị Nhi, căn bản không xem nàng như bà chủ, mà là em gái hoặc là con gái của mình vậy.
Dì Trương là một người dày dặn kinh nghiệm, cho nên nhanh chóng nhìn ra manh mối, vì vậy đứng bên cạnh nói xen vào để chứng tỏ Diệp Phàm và Tạ Mi Nhi không có gì cả.
Nghe bác ta nói như vậy, kỳ quái là Tạ Mi Nhi cũng không phản bác, giống như thầm chấp nhận.
- Xem xem, tớ nói có sai không.
Lan Điền Trúc hừ lạnh nói, mùi dấm chua từ nhạt trở nên nồng đậm hơn không ít, nhưng trong tình huống này cũng không tiện phát tác, hình như mình và Diệp Phàm cũng không có quan hệ gì, cho tới nay hai người mỗi lần chạm mặt đều đấu khẩu, dì Trương nói cũng có lý.
- Được rồi được rồi! Chúng ta lên lầu tắm táp ăn cơm sau đó đi dạo phố, khó khăn lắm chuyện này mới tới được Ngư Dương phải đi thăm thú thăm quan xem có trò gì hay.
Tống Trinh Ngọc thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng điều hòa.
Tạ Mi Nhi khôi phục lại bình tĩnh, lúc này thuần túy chỉ là dáng vẻ bà chủ.
- Chỉ cần là thức ăn ngon thì mang hết lên cho chúng tôi, chúng tôi muốn thưởng thức món ăn của Ngư Dương, chuẩn bị nửa tiếng thôi, đi!
Tiểu thư Triệu Tứ giống như ra lệnh, khẩu khí rất ngạo mạn, có lẽ đang muốn chơi khó Tạ Mi Nhi, thầm nghĩ, " Cô không phải là bà chủ của nơi này sao? Khách hàng là thượng đế, chúng tôi chính là thượng đế."
- Quý khách, món ăn ở đây của chúng tôi rất nhiều, có trên trăm loại món ăn đặc sắc, nhiều quá tôi sợ mấy vị ăn cũng không hết, lãng phí đáng tiếc, hay là nói khẩu vị để tôi đi thu xếp.
Trong lòng Tạ Mi Nhi chợt lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, đương nhiên cảm thấy tiểu thư Triệu Tứ giống như đang giận cá chém thớt.
- Đừng nói nữa, không phải chỉ có trên trăm đĩa thức ăn sao? Bưng hết lên, mấy trăm đĩa tôi còn nhìn thấy, chứ trăm đĩa là cái gì? Cô không cần lo lắng chúng tôi không trả nổi tiền.
Triệu Tứ tiểu thư đưa ánh mắt soi mói về phía Tạ Mi Nhi.
Tiểu thư Triệu Tứ cũng không biết xảy ra chuyện gì, kể từ khi gặp Diệp Phàm ở "Quán lẩu lão Vương" trong lòng đã có ý.
Lúc ấy cũng quăng ra mấy câu cửa miệng, chĩa mũi nhọn lúc đó vào đồng chí Tề Thiên, nhưng vì Tề Thiên và tiểu thư Triệu Tứ khi gặp mặt làm quen lâm trận tự mình hại mình, lấy cớ chân bị thương để không đi.
Tiểu thư Triệu Tứ lúc ấy cũng không muốn làm quen gì cả, nhưng vì người nhà cứ ép nên không còn cách nào, lúc ấy khi đi gặp mặt cũng có tính toán, ai ngờ Tề Thiên còn lợi hại hơn, chơi trò tự mình hại mình để không phải đi, cứ như vậy làm tiểu thư Triệu Tứ thật sự mất mặt, hận Tề Thiên đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó biết Tề Thiên còn gọi Diệp Phàm là đại ca, lúc này đem toàn bộ lửa giận trút hết lên người Diệp Phàm. Cho nên Diệp Phàm cũng rất xui xẻo, tự nhiên trở thành người chịu tội thay, thầm nghĩ, " Họ Diệp kia, anh không phải muốn mời khách sao? Chúng tôi sẽ ăn uống tận tình."
- Đúng! Cứ quyết định như vậy đi, cứ dọn hết lên trên trăm loại món ăn đặc sắc của khách sạn các cô, bốn chị em chúng tôi chưa từng tới Ngư Dương, vừa lúc thưởng thức, ha ha ha..
Lan Điền Trúc nhìn thấy bộ dạng khó xử của Tạ Mi Nhi, cảm giác đặc biệt hả giận, cười vô cùng rạng rỡ, mặt giống như sắp biến thành một đóa hoa, nhướng mày, thầm nghĩ, " Họ Diệp kia, còn đám nhận em gái kết nghĩa gì đó, căn bản là em gái yêu, chứ em gái kết nghĩa gì. Anh không phải muốn nhờ bổn cô nương tới phỏng vấn sao? Phải ăn uống tận tình, ăn cho chết anh, hừ."
Đàn bà một khi đã điên cuồng tuyệt đối còn lợi hại hơn đàn ông, hoàn toàn là một loại quấy nhiễu không bao giờ kết thúc, khiến người ta đau đầu.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 397: Tranh dành tình nhân
9.2/10 từ 43 lượt.