Quan Thuật
Chương 3622: Kiều Hoành Sơn cho mời
- Chú Tề, ngại qua, chuyện Tề Thiên cháu…
Diệp Phàm ra ngoài xong gọi điện thoại cho Tề Chấn Đào.
- Không việc gì, việc này chúng ta đều cố gắng hết sức rồi. Có một số việc cũng không phải chúng ta muốn thể nào cũng được. Nghe nói là Trung Trấn Lương và Kiều Thế Hào cùng đi lên.
Tề Chấn Đào có vẻ cũng nghe được tin tức.
Bởi vì cha ông trước kia ở trong ủy ban quân giới, nên quen biết với một vài người ở ủy ban quân giới trung ương.
- Việc này nói thật là cháu không đề cử Kiều Thế Hào, vì thế tôi còn cãi nhau với cậu ấy.
Diệp Phàm giải thích.
- Cháu không cần phải giải thích, chú hiểu. Việc này nhìn ngoài rất đơn giản, thật ra rất phức tạp.
Một vị trí quan trọng như thế liên quan đến không ít mặt công tác. Lực lượng của cháu và chú cũng quá yếu.
Tề Chấn Đào thở dài, sau đó nói:
- Việc này cháu không cần giữ trong lòng, Tề Thiên có thể có vị trí ngày hôm nay đã không tồi rồi.
Hơn nữa, Tề Thiên cũng đã là sĩ quan, đối với nó mà nói cũng là một chuyện tốt.
Cơ hội này mất đi lần sau chúng ta tiếp tục là được.
- Lần sau dù là đập bàn cũng phải đẩy Tề Thiên đi lên. Ngại quá, cảm ơn chú đã quan tâm đến cháu nhiều năm nay.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết chưa từng có.
- Quái, sao cháu tức giận như vậy, có phải vừa mới cãi nhau không?
Tề Chấn Đào có vẻ như nghe ra chút gì đó.
- Không việc gì, không việc gì, hơi tức một chút, đập bàn một cái hiện giờ tốt rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, việc này cháu nhất định là vì chuyện của Tề Thiên. Đừng như vậy, lãnh đạo có khó xử của lãnh đạo. Chúng ta phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Lãnh đạo nghĩ cho đại cục, còn cháu thì nhìn cục bộ.
Tề Chấn Đào ngược lại an ủi Diệp Phàm.
- Việc này cháu không muốn nói, tôi muốn đi uống vài chén, cứ như vậy đi.
Diệp Phàm trong lòng khá khổ sở.
- Uống vài chén cũng tốt, nhưng đừng uống nhiều quá, nếu không bảo Chiêm Hùng ra uống với cháu vài chén đi.
Tề Chấn Đào nói.
Cúp điện thoại không lâu Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại đến.
- Cậu đã về sao không gọi điện thoại cho tôi?
Thiết Chiêm Hùng ân cần hỏi han.
- Vừa về đã ầm ĩ với tổ trưởng Cung một trận, cho nên quên gọi cho anh.
Diệp Phàm không nói dối Thiết Chiêm Hùng.
- Cậu đó, chắc chắn là vì chuyện của Tề Thiên có phải không?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không nói chuyện này nữa, bực mình.
Diệp Phàm nói.
- Như vậy đi, chiều chúng ta đi câu thì thế nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Câu cá, anh còn có thời gian sao. Anh vừa mới lên chức Thứ trưởng thường trực. Rất nhiều công việc của bộ đang chờ anh.
Diệp Phàm nói, biết Thiết Chiêm Hùng muốn cho mình bớt giận.
- Đừng nói nữa, tôi muốn đi ra ngoài giải sầu. Buổi chiều tôi xin phép, hai chúng ta đi câu cá.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Việc này, anh Thiết không thể như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Cậu em, còn khách khí gì với tôi. Thời gian trước sức khỏe tôi không tốt hiện giờ khôi phục rồi. Không chỉ đi câu cá mà chúng ta nướng cá luôn ở đó. Chúng ta đi tìm lại chính mình. Tôi đã có đồ rồi, chúng ta sẽ đến đập Lan Bá câu cá, cậu cứ chờ ở đường là được.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Được rồi, tôi gọi điện thoại cho Viên Viên nói không về ăn cơm trưa.
Diệp Phàm nói xong điện thoại cho Kiều Viên Viê. Không nghĩ Kiều Viên Viên nói:
- Kiều Thế Hào đã đến nhiều lần.
- Cậu ta đến làm gì?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Anh xem xem, vậy tốí đi. Người ta muốn mời anh ăn cơm. Buổi tối về Kiều gia ăn.
Kiều Viên Viên nói.
Diệp Phàm ừ một tiếng, thầm nói cậu ta chắc hiểu lầm mình mạnh mẽ đề cử. Hiểu lầm đã rồi mình muốn giải thích cũng khó, có lẽ đã truyền đến tai nhà họ Tề. giờ giải thích thế nào cũng không được. Diệp Phàm đúng là phiền.
Đập Lan Bá cách Bắc Kinh không xa, coi như vùng ngoại thành.
Hai chiếc xe đỗ trước một ngôi nhà nông dân bình thường.
- Đỗ Lương, tôi lại đến rồi.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ rất quen thuộc, có lẽ đã đến mấy lần. Xuống xe đã gọi luôn.
-Vào đi.
Một tiếng nói vang lên.
- Đỗ Lương có quen với vợ tôi, muốn làm nông trang ở đây, hơn nữa nuôi cả cá.
Tôi thật ra đã đến đây vài lần. Sau một số đồng chí ở bộ theo tôi đến đây đều nói ở đây không tồi. Cho nên cũng muốn đến đây.
Thiết Chiêm Hùng cười nhìn Diệp Phàm một cái nói
- Người quen của vợ, cậu làm việc ở Bắc Kinh.
Giới thiệu nhiều khách đến đây một chút. Nếu không bà xã sẽ cả ngày lải nhải nói là không xứng làm chồng.
Không thể có chút phúc lợi cho người thân. Phụ nữ đúng là phiền toái.
- Ha ha, ở Bắc Kinh tôi so thế nào được với anh. Chỉ cần cấp dưới của anh là được rồi. Ở Bắc Kinh tôi không quen vài người. Hơn nữa không phải anh không biết, bạn võ của tôi ai thích câu cá đâu? Tất cả đều thô thiển như Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm cười trêu thật ra thấy tâm trạng tốt lắm.
- Chỗ này không dám nói với cấp dưới của tôi. Như vậy cũng sẽ biến thành nhận hối lộ. Đến lúc có người tố cáo thì tôi ăn không tiêu. Có thể đến giúp tôi đều là bạn bè,cũng không phải là rất nhiều.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Không lâu một người đàn ông trung niên chạy ra, mặt tròn mang vẻ chất phác.
- Đến đây Đỗ Lương, tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là Diệp Phàm nổi tiếng tài ba của Bắc Kinh, bạn bè nhiều. Anh hãy phục vụ tôi, biết đâu trong thời gian ngắn hắn còn có thể giúp việc làm ăn của anh phát đạt.
Thiết Chiêm Hùng cười ha hả nói.
- Đừng nói thế anh Thiết, đừng thổi tôi lên trời, đến lúc đó không có ai đến làm cho lão Đỗ xem thường tôi rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Thủ… thủ trưởng, chào anh.
Đỗ Lương nhìn thấy Diệp Phàm không ngờ lúng túng.
- Lão lo lắng rồi nhưng là người thành thật, nhìn thấy lãnh đạo ngay cả một câu cũng không nói được rồi.
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Lão Đỗ, đừng thủ trưởng thủ trưởng cái này. Tôi là bạn của anh Thiết anh cứ gọi tôi là Tiểu Diệp là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy có được không?
Những lời này Đỗ Lương nói lưu loát, nhưng làm cho Thiết Chiêm Hùng sửng sốt, hai người đều cười.
Không lâu sau vào sân phát hiện sân không nhỏ. Trang trí bình dị, giống như bước vào một nông trang thật sự vậy.
Hai người đi ra phía sau. Phát hiện có cần câu và ghế dựa nhỏ bên cạnh ao. Bên cạnh là một bàn trà nhỏ, bên trên có ấm trà nóng hổi.
Bên cạnh còn có vỉ nướng cá.
- Chú em, hôm nay chúng ta ăn trưa không bằng gì khác mà chính là cá trong ao này. Nếu câu không được cá thì hai chúng ta đều đói bụng. Tôi đã nói với Đỗ Lương không chuẩn bị cái gì khác, ăn cơm bằng cái này.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Anh Thiết, tôi nói nhé, anh mời khách như vậy sao? Còn phải tôi tự câu cá sau. Câu không được cá phải ôm bụng đói, anh mời khách như vậy cũng quá khôn có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, không khôn có được không? Chúng ta đều làm quan không nhỏ, cậu cũng đã bao giờ đưa tay ra cho tôi đâu. Ngày lễ ngày tế nhận chút quà tặng thuốc rượu linh tinh còn không dám nhận nhiều. Chỉ nhận vừa đủ mình dùng. Chúng ta còn phải bảo vệ mình.
Thiết Chiêm Hùng cười gượng hai tiếng.
- Anh Thiết cần tiền nói một tiếng là được.
Diệp Phàm nói ngồi xuống.
- Không thể, tôi hi vọng mình có thể tránh được tiền, dùng bản lĩnh của mình để kiếm tiền.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ôi, việc này là tôi hại anh. Nếu anh có thân thủ thì lo gì việc này, chỉ cần nhận mấy đệ tử là con nhà giàu là đủ ăn uống cả ngày.
Diệp Phàm cười chút buồn bực.
- Cậu đừng như vậy, mất đi võ công chưa chắc là chuyện xấu. Cậu xem xem, chức thứ trưởng thường trực cũng đã nhận được.
Nói cách khác tôi có võ công thì thứ trưởng thường trực là khó rồi. Cậu đã vì tôi rất nhiều, tôi còn phải cảm ơn cậu.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt chân thành nói.
- Đừng nói thế, anh có thể đi lên là vì năng lực của anh. Tôi chỉ thêm chút củi lửa thôi. Đúng rồi chuyện Bao Nghị quay về đã có quyết định chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, tôi là thứ trưởng thường trực ngay cả một chức cục phó cũng không quyết được thật đúng là sống uổng phí.
Thiết Chiêm Hùng nói đầy tự hào.
- Cũng không thể nói như vậy, tuy nói chỉ là cấp phó cục nhưng đơn vị này cũng là vị trí Giám đốc sở. Bao nghị từ cấp phó lên caaos chính cũng là một cánh cửa lớn.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Dù sao cậu cũng biết, chức vụ của cậu ta do bộ và ủy ban trung ương quyết. Sau đó báo cáo lên bộ là được.
Thiết Chiêm Hùng cười nói
- Thật ra, chuyện Tề Thiên cậu không cần tự trách nhiều. Hai chúng ta đã hiểu, đề cử của cậu chắc chắn không bằng với đồng chí Cung Khai Hà có phải không?
- Đó là đương nhiên, so sánh với lão Cung tôi kém xa.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Về chuyện Kiều Thế Hào, cậu không cảm thấy cậu có lỗi nặng với nhà họ Kiều sao?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Nhà họ Kiều và lão Cung thực lực tương đương nhưng bên kia còn có thêm người trong tổ trung tâm. Mà ưu thế của lão Cung là gặp cơ hội.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Thế này là được rồi, hơn nữa lần này Tề Thiên chưa lên được cũng còn có một nguyên nhân quan trọng.
Đó là bởi vì Tề Thiên và Trấn Lương đều do Tổ đặc nhiệm A đề cử. Cậu nghĩ lại xem Ủy ban quân giới sao có thể để tổ thuận lợi có hai đồng chí thăng chức?
Cũng vẫn là hai vị trí phó quân đoàn. Quân đội chúng ta không ít người nhưng phó quân đoàn cũng không phải nhiều có phải không?
Mà Kiều Hoành Sơn từng là ủy viên quân giới, cũng từng là tư lệnh viên của quân khu lớn. giờ cũng là người cầm quân một phương.
Ông ấy là nhân vật có thực quyền trong quân giới, cũng không phải là vật trang trí. Đã nhiều năm như vậy.
Cho nên, lần này cậu bên tình bên lý, biết rõ là bại cậu vẫn còn canh cánh trong lòng, đó là tự làm khổ mình.
Hơn nữa, tin tưởng rằng nhà họ Tề cũng sẽ hiểu rõ việc này có phải không? Hơn nữa, tương lai của cậu đều quan trọng hơn họ.
Tôi tin tưởng, năm năm nữa cậu sẽ thành một cây đại thụ che trời.
Cho nên, giờ thành bại cũng không thể đại diện cho cậu bị đả bại. Con đường của cậu còn dài.
Thiết Chiêm Hùng nói
Quan Thuật
Diệp Phàm ra ngoài xong gọi điện thoại cho Tề Chấn Đào.
- Không việc gì, việc này chúng ta đều cố gắng hết sức rồi. Có một số việc cũng không phải chúng ta muốn thể nào cũng được. Nghe nói là Trung Trấn Lương và Kiều Thế Hào cùng đi lên.
Tề Chấn Đào có vẻ cũng nghe được tin tức.
Bởi vì cha ông trước kia ở trong ủy ban quân giới, nên quen biết với một vài người ở ủy ban quân giới trung ương.
- Việc này nói thật là cháu không đề cử Kiều Thế Hào, vì thế tôi còn cãi nhau với cậu ấy.
Diệp Phàm giải thích.
- Cháu không cần phải giải thích, chú hiểu. Việc này nhìn ngoài rất đơn giản, thật ra rất phức tạp.
Một vị trí quan trọng như thế liên quan đến không ít mặt công tác. Lực lượng của cháu và chú cũng quá yếu.
Tề Chấn Đào thở dài, sau đó nói:
- Việc này cháu không cần giữ trong lòng, Tề Thiên có thể có vị trí ngày hôm nay đã không tồi rồi.
Hơn nữa, Tề Thiên cũng đã là sĩ quan, đối với nó mà nói cũng là một chuyện tốt.
Cơ hội này mất đi lần sau chúng ta tiếp tục là được.
- Lần sau dù là đập bàn cũng phải đẩy Tề Thiên đi lên. Ngại quá, cảm ơn chú đã quan tâm đến cháu nhiều năm nay.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết chưa từng có.
- Quái, sao cháu tức giận như vậy, có phải vừa mới cãi nhau không?
Tề Chấn Đào có vẻ như nghe ra chút gì đó.
- Không việc gì, không việc gì, hơi tức một chút, đập bàn một cái hiện giờ tốt rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, việc này cháu nhất định là vì chuyện của Tề Thiên. Đừng như vậy, lãnh đạo có khó xử của lãnh đạo. Chúng ta phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Lãnh đạo nghĩ cho đại cục, còn cháu thì nhìn cục bộ.
Tề Chấn Đào ngược lại an ủi Diệp Phàm.
- Việc này cháu không muốn nói, tôi muốn đi uống vài chén, cứ như vậy đi.
Diệp Phàm trong lòng khá khổ sở.
- Uống vài chén cũng tốt, nhưng đừng uống nhiều quá, nếu không bảo Chiêm Hùng ra uống với cháu vài chén đi.
Tề Chấn Đào nói.
Cúp điện thoại không lâu Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại đến.
- Cậu đã về sao không gọi điện thoại cho tôi?
Thiết Chiêm Hùng ân cần hỏi han.
- Vừa về đã ầm ĩ với tổ trưởng Cung một trận, cho nên quên gọi cho anh.
Diệp Phàm không nói dối Thiết Chiêm Hùng.
- Cậu đó, chắc chắn là vì chuyện của Tề Thiên có phải không?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không nói chuyện này nữa, bực mình.
Diệp Phàm nói.
- Như vậy đi, chiều chúng ta đi câu thì thế nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Câu cá, anh còn có thời gian sao. Anh vừa mới lên chức Thứ trưởng thường trực. Rất nhiều công việc của bộ đang chờ anh.
Diệp Phàm nói, biết Thiết Chiêm Hùng muốn cho mình bớt giận.
- Đừng nói nữa, tôi muốn đi ra ngoài giải sầu. Buổi chiều tôi xin phép, hai chúng ta đi câu cá.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Việc này, anh Thiết không thể như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Cậu em, còn khách khí gì với tôi. Thời gian trước sức khỏe tôi không tốt hiện giờ khôi phục rồi. Không chỉ đi câu cá mà chúng ta nướng cá luôn ở đó. Chúng ta đi tìm lại chính mình. Tôi đã có đồ rồi, chúng ta sẽ đến đập Lan Bá câu cá, cậu cứ chờ ở đường là được.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Được rồi, tôi gọi điện thoại cho Viên Viên nói không về ăn cơm trưa.
Diệp Phàm nói xong điện thoại cho Kiều Viên Viê. Không nghĩ Kiều Viên Viên nói:
- Kiều Thế Hào đã đến nhiều lần.
- Cậu ta đến làm gì?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Anh xem xem, vậy tốí đi. Người ta muốn mời anh ăn cơm. Buổi tối về Kiều gia ăn.
Kiều Viên Viên nói.
Diệp Phàm ừ một tiếng, thầm nói cậu ta chắc hiểu lầm mình mạnh mẽ đề cử. Hiểu lầm đã rồi mình muốn giải thích cũng khó, có lẽ đã truyền đến tai nhà họ Tề. giờ giải thích thế nào cũng không được. Diệp Phàm đúng là phiền.
Đập Lan Bá cách Bắc Kinh không xa, coi như vùng ngoại thành.
Hai chiếc xe đỗ trước một ngôi nhà nông dân bình thường.
- Đỗ Lương, tôi lại đến rồi.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ rất quen thuộc, có lẽ đã đến mấy lần. Xuống xe đã gọi luôn.
-Vào đi.
Một tiếng nói vang lên.
- Đỗ Lương có quen với vợ tôi, muốn làm nông trang ở đây, hơn nữa nuôi cả cá.
Tôi thật ra đã đến đây vài lần. Sau một số đồng chí ở bộ theo tôi đến đây đều nói ở đây không tồi. Cho nên cũng muốn đến đây.
Thiết Chiêm Hùng cười nhìn Diệp Phàm một cái nói
- Người quen của vợ, cậu làm việc ở Bắc Kinh.
Giới thiệu nhiều khách đến đây một chút. Nếu không bà xã sẽ cả ngày lải nhải nói là không xứng làm chồng.
Không thể có chút phúc lợi cho người thân. Phụ nữ đúng là phiền toái.
- Ha ha, ở Bắc Kinh tôi so thế nào được với anh. Chỉ cần cấp dưới của anh là được rồi. Ở Bắc Kinh tôi không quen vài người. Hơn nữa không phải anh không biết, bạn võ của tôi ai thích câu cá đâu? Tất cả đều thô thiển như Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm cười trêu thật ra thấy tâm trạng tốt lắm.
- Chỗ này không dám nói với cấp dưới của tôi. Như vậy cũng sẽ biến thành nhận hối lộ. Đến lúc có người tố cáo thì tôi ăn không tiêu. Có thể đến giúp tôi đều là bạn bè,cũng không phải là rất nhiều.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Không lâu một người đàn ông trung niên chạy ra, mặt tròn mang vẻ chất phác.
- Đến đây Đỗ Lương, tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là Diệp Phàm nổi tiếng tài ba của Bắc Kinh, bạn bè nhiều. Anh hãy phục vụ tôi, biết đâu trong thời gian ngắn hắn còn có thể giúp việc làm ăn của anh phát đạt.
Thiết Chiêm Hùng cười ha hả nói.
- Đừng nói thế anh Thiết, đừng thổi tôi lên trời, đến lúc đó không có ai đến làm cho lão Đỗ xem thường tôi rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Thủ… thủ trưởng, chào anh.
Đỗ Lương nhìn thấy Diệp Phàm không ngờ lúng túng.
- Lão lo lắng rồi nhưng là người thành thật, nhìn thấy lãnh đạo ngay cả một câu cũng không nói được rồi.
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Lão Đỗ, đừng thủ trưởng thủ trưởng cái này. Tôi là bạn của anh Thiết anh cứ gọi tôi là Tiểu Diệp là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy có được không?
Những lời này Đỗ Lương nói lưu loát, nhưng làm cho Thiết Chiêm Hùng sửng sốt, hai người đều cười.
Không lâu sau vào sân phát hiện sân không nhỏ. Trang trí bình dị, giống như bước vào một nông trang thật sự vậy.
Hai người đi ra phía sau. Phát hiện có cần câu và ghế dựa nhỏ bên cạnh ao. Bên cạnh là một bàn trà nhỏ, bên trên có ấm trà nóng hổi.
Bên cạnh còn có vỉ nướng cá.
- Chú em, hôm nay chúng ta ăn trưa không bằng gì khác mà chính là cá trong ao này. Nếu câu không được cá thì hai chúng ta đều đói bụng. Tôi đã nói với Đỗ Lương không chuẩn bị cái gì khác, ăn cơm bằng cái này.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Anh Thiết, tôi nói nhé, anh mời khách như vậy sao? Còn phải tôi tự câu cá sau. Câu không được cá phải ôm bụng đói, anh mời khách như vậy cũng quá khôn có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, không khôn có được không? Chúng ta đều làm quan không nhỏ, cậu cũng đã bao giờ đưa tay ra cho tôi đâu. Ngày lễ ngày tế nhận chút quà tặng thuốc rượu linh tinh còn không dám nhận nhiều. Chỉ nhận vừa đủ mình dùng. Chúng ta còn phải bảo vệ mình.
Thiết Chiêm Hùng cười gượng hai tiếng.
- Anh Thiết cần tiền nói một tiếng là được.
Diệp Phàm nói ngồi xuống.
- Không thể, tôi hi vọng mình có thể tránh được tiền, dùng bản lĩnh của mình để kiếm tiền.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ôi, việc này là tôi hại anh. Nếu anh có thân thủ thì lo gì việc này, chỉ cần nhận mấy đệ tử là con nhà giàu là đủ ăn uống cả ngày.
Diệp Phàm cười chút buồn bực.
- Cậu đừng như vậy, mất đi võ công chưa chắc là chuyện xấu. Cậu xem xem, chức thứ trưởng thường trực cũng đã nhận được.
Nói cách khác tôi có võ công thì thứ trưởng thường trực là khó rồi. Cậu đã vì tôi rất nhiều, tôi còn phải cảm ơn cậu.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt chân thành nói.
- Đừng nói thế, anh có thể đi lên là vì năng lực của anh. Tôi chỉ thêm chút củi lửa thôi. Đúng rồi chuyện Bao Nghị quay về đã có quyết định chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, tôi là thứ trưởng thường trực ngay cả một chức cục phó cũng không quyết được thật đúng là sống uổng phí.
Thiết Chiêm Hùng nói đầy tự hào.
- Cũng không thể nói như vậy, tuy nói chỉ là cấp phó cục nhưng đơn vị này cũng là vị trí Giám đốc sở. Bao nghị từ cấp phó lên caaos chính cũng là một cánh cửa lớn.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Dù sao cậu cũng biết, chức vụ của cậu ta do bộ và ủy ban trung ương quyết. Sau đó báo cáo lên bộ là được.
Thiết Chiêm Hùng cười nói
- Thật ra, chuyện Tề Thiên cậu không cần tự trách nhiều. Hai chúng ta đã hiểu, đề cử của cậu chắc chắn không bằng với đồng chí Cung Khai Hà có phải không?
- Đó là đương nhiên, so sánh với lão Cung tôi kém xa.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Về chuyện Kiều Thế Hào, cậu không cảm thấy cậu có lỗi nặng với nhà họ Kiều sao?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Nhà họ Kiều và lão Cung thực lực tương đương nhưng bên kia còn có thêm người trong tổ trung tâm. Mà ưu thế của lão Cung là gặp cơ hội.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Thế này là được rồi, hơn nữa lần này Tề Thiên chưa lên được cũng còn có một nguyên nhân quan trọng.
Đó là bởi vì Tề Thiên và Trấn Lương đều do Tổ đặc nhiệm A đề cử. Cậu nghĩ lại xem Ủy ban quân giới sao có thể để tổ thuận lợi có hai đồng chí thăng chức?
Cũng vẫn là hai vị trí phó quân đoàn. Quân đội chúng ta không ít người nhưng phó quân đoàn cũng không phải nhiều có phải không?
Mà Kiều Hoành Sơn từng là ủy viên quân giới, cũng từng là tư lệnh viên của quân khu lớn. giờ cũng là người cầm quân một phương.
Ông ấy là nhân vật có thực quyền trong quân giới, cũng không phải là vật trang trí. Đã nhiều năm như vậy.
Cho nên, lần này cậu bên tình bên lý, biết rõ là bại cậu vẫn còn canh cánh trong lòng, đó là tự làm khổ mình.
Hơn nữa, tin tưởng rằng nhà họ Tề cũng sẽ hiểu rõ việc này có phải không? Hơn nữa, tương lai của cậu đều quan trọng hơn họ.
Tôi tin tưởng, năm năm nữa cậu sẽ thành một cây đại thụ che trời.
Cho nên, giờ thành bại cũng không thể đại diện cho cậu bị đả bại. Con đường của cậu còn dài.
Thiết Chiêm Hùng nói
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3622: Kiều Hoành Sơn cho mời
9.2/10 từ 43 lượt.