Quan Thuật
Chương 3617: Bạn bè chân thành
Diệp Phàm vội vàng bốc đá cứu hai người ra, dứt khoát mang ra bên ngoài, phát hiện trời đã sáng.
Sau khi kiểm tra một lượt mới khẽ thở phào, hai người tuy bị thương nặng nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, tuy rằng kinh lạc nhiều chỗ bị hư tổn, nhưng không hư tổn đến mức không thể khôi phục võ công. Không những thế, tình hình thương thế của Hồng Tà đã tốt hơn nhiều.
- Đau chết mất.
Hồng Tà thống khổ rên rỉ một tiếng, mở mắt ra.
- Không sao chứ Hồng Tà?
Diệp Phàm vẻ mặt ân cần hỏi han.
- Không sao, cậu cứ thử như tôi mà xem.
Hồng Tà tức giận hừ nói.
- Sao thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn sao thế à, vừa rồi cậu cứ như chó điên. Cả người như cục sắt đụng loạn xạ vào vách động.
Cái động này cũng suýt chút nữa bị cậu đụng qua đụng lại mà sụp. Cậu còn không thấy à, tôi và Thiên Đao đều bị đá tảng chôn sống.
May là chúng tôi còn thừa chút sức cuối cùng để bảo vệ thân thể, nếu không, chắc chắn đã bị đống đá cậu đụng rớt chôn sống cả rồi.
Hồng Tà tức giận, hừ nói:
- Ông đây còn muốn quay về gặp Nhất Diệp đấy.
- Ngại quá, tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra bản thân tôi cũng không biết rõ.
Diệp Phàm nói.
- Đoán là thế, nếu không tôi không để yên cho cậu đâu.
Hồng Tà tức giận hầm hừ.
Diệp Phàm vội vàng mang thủ ô ra cho hai người dùng, ngồi thiền, điều tức, trị liệu. Trải qua trị liệu một lúc lâu hai người đã khỏe lên không ít, đã có thể đứng lên đi lại, có điều, không thể dùng sức quá mức.
- Ai, có lẽ trong một năm tôi không cách nào động thủ rồi.
Thiên Đao thở dài.
- Núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi, chuyện này là do thằng nhóc Diệp làm ra, chúng ta quay về Hồng Diệp Bảo hưởng phúc là được. Sau này chúng ta cũng không cần làm nhiệm vụ nữa.
Hồng Tà hầm hừ nói.
- Ai, làm nhiệm vụ tuy rằng nguy hiểm, nhưng rất kích thích. Chúng ta có bản lĩnh mà cả ngày ngồi không cũng chán lắm.
Thiên Đao thở dài, nhìn nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Cái con chó đen đáng ghét kia cũng không thấy nữa.
- Ai, các ông không phải còn nhìn thấy một hồn khí khác sao, nó chính là Huyễn Ma…
Diệp Phàm trình bày lại tình hình một cách có chọn lọc.
- Thì ra là thế, chuyện này đúng là phức tạp.
Thiên Đao thở dài.
- Đúng rồi, xem xem mấy cái vàng khối đó đi.
Hồng Tà người này lại trở nên hứng thú.
- Tôi thấy ông đúng là một kẻ tham tiền.
Thiên Đao khinh bỉ nói.
- Tôi tham tiền đấy thì sao, không có tiền thì làm được gì? Không có tiền ông có thời gian luyện công không? Không có tiền ông có thể mua nhân sâm luyện công không? Quan trọng là hiện tại đảo Duy Cơ Tư đang cần tiền. Chỉ cần xây dựng ổn thỏa hòn đảo đó, đến lúc đó bảo thằng ranh Diệp cho ông và tôi mỗi người một vùng đất lớn, chúng ta làm ông chủ trang trại là được.
Hồng Tà ha ha cười.
- Ừ, lựa chọn này cũng hay đấy.
Thiên Đao có vẻ có chút dao động.
Ba người lại vào động.
- Chúng ta bị lừa rồi. Có lẽ trong rương căn bản không có vàng khối.
Sau khi sờ đến rương, Hồng Tà lại không dám xuống tay.
- Có lẽ là thế, cũng có thể vẫn có.
Thiên Đao nói, có điều, ông ta chẳng còn sức để mở nắp ra nữa. Diệp Phàm giơ tay hất một cái nắp rương liền mở ra.
Bên trong được bọc bằng vải đỏ, lại vén vải đỏ lên, lập tức, một vầng ánh sáng vàng lóa mắt khiến người ta mừng rỡ.
- Phát tài rồi phát tài rồi, một rương đã nhiều như vậy, mà ở đây có đến mấy rương lớn liền.
Hồng Tà cảm thán nói, hai mắt sáng rỡ.
Kết quả vừa kiểm kê, thấy vàng khối không ít, giá trị ít nhất cũng đến 7-8 trăm triệu USD.
- Quái, nhiều tiền như vậy sao Lạp Thiết Cát lại chịu dẫn chúng ta đến. Không sợ chúng ta đoạt mất sao?
Hồng Tà nói.
Thiên Đao nói.
- Những đồ cổ này làm thế nào?
Hồng Tà chỉ vào hai cái rương khác nói.
- Bỏ đi, những đồ cổ này hẳn là lúc trước người Địa Mông Vận Động cướp về. Những thứ này căn bản đều là sản phẩm nghệ thuật cổ đại mang đặc sắc của người Congo, chúng ta trả lại cho họ đi.
Diệp Phàm nói.
- Trả cái gì, lúc trước viện tử của chúng ta bị đốt còn bị trộm mất biết bao tranh chữ cổ.
Cũng chẳng thấy mấy tên có lương tâm phát hiện ra mà trả lại cho chúng ta. Những đồ cổ này đem bán đi nhất định được không ít tiền.
Chúng ta mua thêm một chiến thuyền hạng nhỏ cho người Duy Cơ Tư chẳng đáng hay sao? Hơn nữa, Đây còn là tiền tài bất nghĩa, chúng ta lấy cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Hồng Tà nói.
- Được rồi, việc này không cần nói nữa. Trả lại cho chính phủ nước Cương, quyết định như vậy đi. Nhân dân châu Phi cũng là bạn bè chân thành của chúng ta mà.
Hơn nữa viện tử đó bị đốt bị cướp cũng không liên quan gì đến bọn họ. Hiện tại không phải lần lượt cũng có một số người nhân nghĩa trả lại những vật phẩm bị đánh cắp cho chúng ta sao?
Tôi tin rằng, với tiến trình văn minh và sự phát triển của quốc gia chúng ta, bọn họ sẽ nhận thức được sai lầm của mình.
Diệp Phàm cười phất phất tay, Hồng Tà hung hăng trừng mắt nhìn, không nói gì nữa.
Bao Nghị, Trương Hùng dẫn người mang những đồ này len lén vận chuyển về chỗ đóng quân.
Khi Tướng quân Đức Lý nhìn thấy mấy thành viên quan trọng trong Liên minh Tự do tất cả đều ở trong cùng một phòng cũng sợ đến mức suýt chút nữa rớt hàm.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, các anh là bạn bè chân thành nhất của nhân dân Congo. Không thể ngờ đã bắt trọn một ổ, thật là tài giỏi.
Đức Lý giơ ngón tay cái lên.
- Ha ha, cao thủ tôi mời đến may mắn hơn một chút thôi. Chỉ cần nhân dân Congo có thể sống một cuộc sống yên ổn là tôi cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Diệp Phàm cũng thân thiện cười nói.
- Đúng rồi, sao lại không thấy Lạp Thiết Cát đâu?
Điều Đức Lý quan tâm chính là việc này.
- Lạp Thiết Cát đương nhiên có mặt, có điều, y ở một phòng khác, anh theo tôi đi xem là được.
Diệp Phàm nói, dẫn tướng quân Đức Lý vào một phòng khác, vạch ra tấm vải trắng phủ thi thể.
Đức Lý nghiêm túc kiểm tra một chút, cuối cùng có chút nuối tiếc thở dài:
- Thật thê thảm, có điều, y chết rồi thì thật là phiền phức, Lạp Thiết Cát có ảnh hưởng rất lớn đối với Liên minh Tự do.
Nếu như y chết thì sức ảnh hưởng này sẽ biến mất. Tuy rằng bắt được thành viên quan trọng của bọn họ, nhưng vẫn còn một bộ phận lớn quân đội cấp dưới chưa bắt được.
Có lẽ không đến vài ngày bọn chúng sẽ lại tuyển ra thủ lĩnh mới.
- Ha ha, Tướng quân Đức Lý. Thật ra tôi có ý này. Lạp Thiết Cát chết rồi, nhưng, y lại vẫn chưa chết.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh nói vậy là sao, chết rồi lại chưa chết là thế nào. Chẳng lẽ các anh có bí thuật có thể khiến bọn họ khởi tử hồi sinh sao?
Đức Lý sửng sốt hỏi.
- Lạp Thiết Cát và Lạp Thiết Tư không phải anh em sinh đôi sao? Chẳng phải ngay cả mẹ của bọn họ cũng khó phân biệt được hay sao? Nếu đã như vậy, anh thấy thế nào?
Diệp Phàm ha ha cười nói.
- Có phải như câu nói của các anh là “treo đầu dê bán thịt chó” không?
Đức Lý đột nhiên cười, vỗ đùi, khen:
- Hay, hay lắm!
- Chỉ cần cho Lạp Thiết Tư đủ tiền y còn có thể khăng khăng không chịu sao? Tình huống đã như vậy rồi, hơn nữa mấy thuộc hạ quan trọng của Lạp Thiết Cát đều ở trong tay anh, người ngoài còn có thể không tin sao? Tướng quân Đức Lý, việc hợp tác của chúng ta đã hoàn thành rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- No! No!
Không ngờ Tướng quân Đức Lý đột nhiên lắc đầu nói.
- Sao thế Tướng quân Đức Lý?
Diệp Phàm nhìn ông ta.
- Việc hợp tác của chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Tướng quân Đức Lý cười nói.
- Thực xin lỗi, Tướng quân Đức Lý, việc này chỉ có thể một lần, lần sau không thể được nữa. Việc này vốn là việc riêng của quốc nội các anh.
Còn chúng tôi mù quáng tham gia vào vốn đã không thích hợp. Chuyện này chỉ là bất đắc dĩ mới làm thôi. Chúng tôi đến đây để kinh doanh, chứ không tham gia vào chính trị.
Chủ trương của quốc gia chúng tôi cho tới bây giờ là độc lập tự chủ, không can thiệp vào chính sách chính trị ngoại giao của nhau.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, anh quá suy nghĩ rồi. Hợp tác tôi nói không phải là hình thức này. Nếu như các anh đã là tới để kinh doanh, Vùng đất rộng lớn của Congo chúng tôi vẫn còn rất nhiều tiềm năng kinh doanh.
Ví dụ như, chúng tôi có tài nguyên khoáng sản phong phú, còn có rất nhiều ngành nghề có thể khai thác đầu tư.
Tiềm năng kinh doanh trong đó là vô hạn, tôi hy vọng chúng ta có thể tăng cường hợp tác, cùng nhau kiếm tiền.
Tướng quân Đức Lý cười nói:
- Đó cũng là ý của Phó tổng thống Á Lịch Ân Sa, ông ấy bảo tôi truyền lời lại cho các anh.
Diệp Phàm đã hiểu, có lẽ hợp tác kiếm tiền mà Tướng quân Đức Lý vừa nói không phải là bảo mình hợp tác kiếm tiền cùng chính phủ Cương, mà là bảo mình hợp tác kiếm tiền cùng Hội Cứu quốc Cương, bang phái của Tướng quân Đức Lý.
Á Lịch Ân Sa cũng đã nhạy bén nhìn thấy được thực lực bên này của mình. Ở trên địa bàn Congo thỉnh thoảng còn rối ren có đám thủ hạ cao cường của mình canh giữ, hợp tác kiếm tiền sẽ càng thuận lợi.
Nói cách khác, Á Lịch Ân Sa hoàn toàn có thể lựa chọn công ty Mỹ hoặc các công ty ngoại quốc khác để hợp tác. Trên đời này chỉ cần có mối làm ăn có thể kiếm tiền, “muỗi” đều sẽ ngửi thấy mùi mà bay đến.
Đương nhiên, loại chuyện tốt thế này Diệp Phàm sẽ không cự tuyệt, cười nói:
- OK, OK! Tôi thích nhất là bạn bè hiểu lý lẽ. Chỉ cần có cơ hội, tôi hy vọng sẽ được hợp tác chân thành với Tướng quân Đức Lý trong lần tới.
- Trữ lượng của mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông rất dồi dào, Chủ tịch tỉnh Diệp nếu như có thành ý, sau khi trở về có thể xem xét việc hợp tác một chút.
Tướng quân Đức Lý đưa ra cơ hội.
- Các anh đã có phương hướng hợp tác đại khái chưa? Ví dụ như, các anh định cung cấp điều kiện hợp tác cho chúng tôi thế nào?
Diệp Phàm cũng có chút dao động.
Bởi vì mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông chẳng những trữ lượng dồi dào, quan trọng nhất là hàm lượng quặng thiếc khá cao, lợi nhuận nhất định rất khả quan.
- Kỳ thực đối với lĩnh vực khai thác và kinh doanh, chính phủ chúng tôi không muốn nhúng tay, các anh chỉ cần cho chúng tôi 30% lợi nhuận là được.
Hơn nữa, phải dành phần lớn cơ hội việc làm cho nhân dân địa phương. Đương nhiên, các anh kiếm được bao nhiều tiền chúng tôi vẫn phải biết được con số đại khái, phải không nào.
Cho nên, chúng tôi cũng sẽ phái ra vài nhân viên làm việc tại công ty các anh, trợ giúp các anh quản lý một số công tác thống kê liên quan đến tài vụ và nghiệp vụ.
Tướng quân Đức Lý đưa ra điều kiện.
- 30%, con số này dường như quá cao rồi. Các anh không bỏ ra một đồng lại lấy những 30% lợi nhuận, điều này có chút không được rồi.
Nếu như muốn lấy 30% cũng được, nhưng là 30% sau khi đã trừ đi đầu tư.
Không thể nói chúng tôi khai thác ra bán được 10 đôla các anh liền rút mất 3 đôla phải không nào? Ở nước chúng tôi gọi là cầm cổ phần danh nghĩa, nhưng mức cổ phần danh nghĩa này quá lớn rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, với hàm lượng thiếc của mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông, các anh chỉ cần đào ra là thấy tiền.
Căn bản không cần lo lắng vấn đề đầu tư. Trong vòng một năm tuyệt đối có thể thu hồi toàn bộ vốn đầu tư. Năm thứ nhất các anh có thể không kiếm tiền.
Nhưng năm thứ hai các anh có thể kiếm được lợi nhuận kếch xù từ 70% đến 90%. Hơn nữa, trữ lượng mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông dồi dào như thế, khai thác 10 năm, 20 năm không thành vấn đề.
Ít nhất cũng có thể khai thác được đến 10 năm. Chủ tịch tỉnh Diệp có phải nên nhìn về sau này không?
Đức Lý chẳng những là quân nhân mà về vấn đề này cũng hiểu rất rõ.
Quan Thuật
Sau khi kiểm tra một lượt mới khẽ thở phào, hai người tuy bị thương nặng nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, tuy rằng kinh lạc nhiều chỗ bị hư tổn, nhưng không hư tổn đến mức không thể khôi phục võ công. Không những thế, tình hình thương thế của Hồng Tà đã tốt hơn nhiều.
- Đau chết mất.
Hồng Tà thống khổ rên rỉ một tiếng, mở mắt ra.
- Không sao chứ Hồng Tà?
Diệp Phàm vẻ mặt ân cần hỏi han.
- Không sao, cậu cứ thử như tôi mà xem.
Hồng Tà tức giận hừ nói.
- Sao thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn sao thế à, vừa rồi cậu cứ như chó điên. Cả người như cục sắt đụng loạn xạ vào vách động.
Cái động này cũng suýt chút nữa bị cậu đụng qua đụng lại mà sụp. Cậu còn không thấy à, tôi và Thiên Đao đều bị đá tảng chôn sống.
May là chúng tôi còn thừa chút sức cuối cùng để bảo vệ thân thể, nếu không, chắc chắn đã bị đống đá cậu đụng rớt chôn sống cả rồi.
Hồng Tà tức giận, hừ nói:
- Ông đây còn muốn quay về gặp Nhất Diệp đấy.
- Ngại quá, tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra bản thân tôi cũng không biết rõ.
Diệp Phàm nói.
- Đoán là thế, nếu không tôi không để yên cho cậu đâu.
Hồng Tà tức giận hầm hừ.
Diệp Phàm vội vàng mang thủ ô ra cho hai người dùng, ngồi thiền, điều tức, trị liệu. Trải qua trị liệu một lúc lâu hai người đã khỏe lên không ít, đã có thể đứng lên đi lại, có điều, không thể dùng sức quá mức.
- Ai, có lẽ trong một năm tôi không cách nào động thủ rồi.
Thiên Đao thở dài.
- Núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi, chuyện này là do thằng nhóc Diệp làm ra, chúng ta quay về Hồng Diệp Bảo hưởng phúc là được. Sau này chúng ta cũng không cần làm nhiệm vụ nữa.
Hồng Tà hầm hừ nói.
- Ai, làm nhiệm vụ tuy rằng nguy hiểm, nhưng rất kích thích. Chúng ta có bản lĩnh mà cả ngày ngồi không cũng chán lắm.
Thiên Đao thở dài, nhìn nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Cái con chó đen đáng ghét kia cũng không thấy nữa.
- Ai, các ông không phải còn nhìn thấy một hồn khí khác sao, nó chính là Huyễn Ma…
Diệp Phàm trình bày lại tình hình một cách có chọn lọc.
- Thì ra là thế, chuyện này đúng là phức tạp.
Thiên Đao thở dài.
- Đúng rồi, xem xem mấy cái vàng khối đó đi.
Hồng Tà người này lại trở nên hứng thú.
- Tôi thấy ông đúng là một kẻ tham tiền.
Thiên Đao khinh bỉ nói.
- Tôi tham tiền đấy thì sao, không có tiền thì làm được gì? Không có tiền ông có thời gian luyện công không? Không có tiền ông có thể mua nhân sâm luyện công không? Quan trọng là hiện tại đảo Duy Cơ Tư đang cần tiền. Chỉ cần xây dựng ổn thỏa hòn đảo đó, đến lúc đó bảo thằng ranh Diệp cho ông và tôi mỗi người một vùng đất lớn, chúng ta làm ông chủ trang trại là được.
Hồng Tà ha ha cười.
- Ừ, lựa chọn này cũng hay đấy.
Thiên Đao có vẻ có chút dao động.
Ba người lại vào động.
- Chúng ta bị lừa rồi. Có lẽ trong rương căn bản không có vàng khối.
Sau khi sờ đến rương, Hồng Tà lại không dám xuống tay.
- Có lẽ là thế, cũng có thể vẫn có.
Thiên Đao nói, có điều, ông ta chẳng còn sức để mở nắp ra nữa. Diệp Phàm giơ tay hất một cái nắp rương liền mở ra.
Bên trong được bọc bằng vải đỏ, lại vén vải đỏ lên, lập tức, một vầng ánh sáng vàng lóa mắt khiến người ta mừng rỡ.
- Phát tài rồi phát tài rồi, một rương đã nhiều như vậy, mà ở đây có đến mấy rương lớn liền.
Hồng Tà cảm thán nói, hai mắt sáng rỡ.
Kết quả vừa kiểm kê, thấy vàng khối không ít, giá trị ít nhất cũng đến 7-8 trăm triệu USD.
- Quái, nhiều tiền như vậy sao Lạp Thiết Cát lại chịu dẫn chúng ta đến. Không sợ chúng ta đoạt mất sao?
Hồng Tà nói.
Thiên Đao nói.
- Những đồ cổ này làm thế nào?
Hồng Tà chỉ vào hai cái rương khác nói.
- Bỏ đi, những đồ cổ này hẳn là lúc trước người Địa Mông Vận Động cướp về. Những thứ này căn bản đều là sản phẩm nghệ thuật cổ đại mang đặc sắc của người Congo, chúng ta trả lại cho họ đi.
Diệp Phàm nói.
- Trả cái gì, lúc trước viện tử của chúng ta bị đốt còn bị trộm mất biết bao tranh chữ cổ.
Cũng chẳng thấy mấy tên có lương tâm phát hiện ra mà trả lại cho chúng ta. Những đồ cổ này đem bán đi nhất định được không ít tiền.
Chúng ta mua thêm một chiến thuyền hạng nhỏ cho người Duy Cơ Tư chẳng đáng hay sao? Hơn nữa, Đây còn là tiền tài bất nghĩa, chúng ta lấy cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Hồng Tà nói.
- Được rồi, việc này không cần nói nữa. Trả lại cho chính phủ nước Cương, quyết định như vậy đi. Nhân dân châu Phi cũng là bạn bè chân thành của chúng ta mà.
Hơn nữa viện tử đó bị đốt bị cướp cũng không liên quan gì đến bọn họ. Hiện tại không phải lần lượt cũng có một số người nhân nghĩa trả lại những vật phẩm bị đánh cắp cho chúng ta sao?
Tôi tin rằng, với tiến trình văn minh và sự phát triển của quốc gia chúng ta, bọn họ sẽ nhận thức được sai lầm của mình.
Diệp Phàm cười phất phất tay, Hồng Tà hung hăng trừng mắt nhìn, không nói gì nữa.
Bao Nghị, Trương Hùng dẫn người mang những đồ này len lén vận chuyển về chỗ đóng quân.
Khi Tướng quân Đức Lý nhìn thấy mấy thành viên quan trọng trong Liên minh Tự do tất cả đều ở trong cùng một phòng cũng sợ đến mức suýt chút nữa rớt hàm.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, các anh là bạn bè chân thành nhất của nhân dân Congo. Không thể ngờ đã bắt trọn một ổ, thật là tài giỏi.
Đức Lý giơ ngón tay cái lên.
- Ha ha, cao thủ tôi mời đến may mắn hơn một chút thôi. Chỉ cần nhân dân Congo có thể sống một cuộc sống yên ổn là tôi cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Diệp Phàm cũng thân thiện cười nói.
- Đúng rồi, sao lại không thấy Lạp Thiết Cát đâu?
Điều Đức Lý quan tâm chính là việc này.
- Lạp Thiết Cát đương nhiên có mặt, có điều, y ở một phòng khác, anh theo tôi đi xem là được.
Diệp Phàm nói, dẫn tướng quân Đức Lý vào một phòng khác, vạch ra tấm vải trắng phủ thi thể.
Đức Lý nghiêm túc kiểm tra một chút, cuối cùng có chút nuối tiếc thở dài:
- Thật thê thảm, có điều, y chết rồi thì thật là phiền phức, Lạp Thiết Cát có ảnh hưởng rất lớn đối với Liên minh Tự do.
Nếu như y chết thì sức ảnh hưởng này sẽ biến mất. Tuy rằng bắt được thành viên quan trọng của bọn họ, nhưng vẫn còn một bộ phận lớn quân đội cấp dưới chưa bắt được.
Có lẽ không đến vài ngày bọn chúng sẽ lại tuyển ra thủ lĩnh mới.
- Ha ha, Tướng quân Đức Lý. Thật ra tôi có ý này. Lạp Thiết Cát chết rồi, nhưng, y lại vẫn chưa chết.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh nói vậy là sao, chết rồi lại chưa chết là thế nào. Chẳng lẽ các anh có bí thuật có thể khiến bọn họ khởi tử hồi sinh sao?
Đức Lý sửng sốt hỏi.
- Lạp Thiết Cát và Lạp Thiết Tư không phải anh em sinh đôi sao? Chẳng phải ngay cả mẹ của bọn họ cũng khó phân biệt được hay sao? Nếu đã như vậy, anh thấy thế nào?
Diệp Phàm ha ha cười nói.
- Có phải như câu nói của các anh là “treo đầu dê bán thịt chó” không?
Đức Lý đột nhiên cười, vỗ đùi, khen:
- Hay, hay lắm!
- Chỉ cần cho Lạp Thiết Tư đủ tiền y còn có thể khăng khăng không chịu sao? Tình huống đã như vậy rồi, hơn nữa mấy thuộc hạ quan trọng của Lạp Thiết Cát đều ở trong tay anh, người ngoài còn có thể không tin sao? Tướng quân Đức Lý, việc hợp tác của chúng ta đã hoàn thành rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- No! No!
Không ngờ Tướng quân Đức Lý đột nhiên lắc đầu nói.
- Sao thế Tướng quân Đức Lý?
Diệp Phàm nhìn ông ta.
- Việc hợp tác của chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Tướng quân Đức Lý cười nói.
- Thực xin lỗi, Tướng quân Đức Lý, việc này chỉ có thể một lần, lần sau không thể được nữa. Việc này vốn là việc riêng của quốc nội các anh.
Còn chúng tôi mù quáng tham gia vào vốn đã không thích hợp. Chuyện này chỉ là bất đắc dĩ mới làm thôi. Chúng tôi đến đây để kinh doanh, chứ không tham gia vào chính trị.
Chủ trương của quốc gia chúng tôi cho tới bây giờ là độc lập tự chủ, không can thiệp vào chính sách chính trị ngoại giao của nhau.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, anh quá suy nghĩ rồi. Hợp tác tôi nói không phải là hình thức này. Nếu như các anh đã là tới để kinh doanh, Vùng đất rộng lớn của Congo chúng tôi vẫn còn rất nhiều tiềm năng kinh doanh.
Ví dụ như, chúng tôi có tài nguyên khoáng sản phong phú, còn có rất nhiều ngành nghề có thể khai thác đầu tư.
Tiềm năng kinh doanh trong đó là vô hạn, tôi hy vọng chúng ta có thể tăng cường hợp tác, cùng nhau kiếm tiền.
Tướng quân Đức Lý cười nói:
- Đó cũng là ý của Phó tổng thống Á Lịch Ân Sa, ông ấy bảo tôi truyền lời lại cho các anh.
Diệp Phàm đã hiểu, có lẽ hợp tác kiếm tiền mà Tướng quân Đức Lý vừa nói không phải là bảo mình hợp tác kiếm tiền cùng chính phủ Cương, mà là bảo mình hợp tác kiếm tiền cùng Hội Cứu quốc Cương, bang phái của Tướng quân Đức Lý.
Á Lịch Ân Sa cũng đã nhạy bén nhìn thấy được thực lực bên này của mình. Ở trên địa bàn Congo thỉnh thoảng còn rối ren có đám thủ hạ cao cường của mình canh giữ, hợp tác kiếm tiền sẽ càng thuận lợi.
Nói cách khác, Á Lịch Ân Sa hoàn toàn có thể lựa chọn công ty Mỹ hoặc các công ty ngoại quốc khác để hợp tác. Trên đời này chỉ cần có mối làm ăn có thể kiếm tiền, “muỗi” đều sẽ ngửi thấy mùi mà bay đến.
Đương nhiên, loại chuyện tốt thế này Diệp Phàm sẽ không cự tuyệt, cười nói:
- OK, OK! Tôi thích nhất là bạn bè hiểu lý lẽ. Chỉ cần có cơ hội, tôi hy vọng sẽ được hợp tác chân thành với Tướng quân Đức Lý trong lần tới.
- Trữ lượng của mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông rất dồi dào, Chủ tịch tỉnh Diệp nếu như có thành ý, sau khi trở về có thể xem xét việc hợp tác một chút.
Tướng quân Đức Lý đưa ra cơ hội.
- Các anh đã có phương hướng hợp tác đại khái chưa? Ví dụ như, các anh định cung cấp điều kiện hợp tác cho chúng tôi thế nào?
Diệp Phàm cũng có chút dao động.
Bởi vì mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông chẳng những trữ lượng dồi dào, quan trọng nhất là hàm lượng quặng thiếc khá cao, lợi nhuận nhất định rất khả quan.
- Kỳ thực đối với lĩnh vực khai thác và kinh doanh, chính phủ chúng tôi không muốn nhúng tay, các anh chỉ cần cho chúng tôi 30% lợi nhuận là được.
Hơn nữa, phải dành phần lớn cơ hội việc làm cho nhân dân địa phương. Đương nhiên, các anh kiếm được bao nhiều tiền chúng tôi vẫn phải biết được con số đại khái, phải không nào.
Cho nên, chúng tôi cũng sẽ phái ra vài nhân viên làm việc tại công ty các anh, trợ giúp các anh quản lý một số công tác thống kê liên quan đến tài vụ và nghiệp vụ.
Tướng quân Đức Lý đưa ra điều kiện.
- 30%, con số này dường như quá cao rồi. Các anh không bỏ ra một đồng lại lấy những 30% lợi nhuận, điều này có chút không được rồi.
Nếu như muốn lấy 30% cũng được, nhưng là 30% sau khi đã trừ đi đầu tư.
Không thể nói chúng tôi khai thác ra bán được 10 đôla các anh liền rút mất 3 đôla phải không nào? Ở nước chúng tôi gọi là cầm cổ phần danh nghĩa, nhưng mức cổ phần danh nghĩa này quá lớn rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, với hàm lượng thiếc của mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông, các anh chỉ cần đào ra là thấy tiền.
Căn bản không cần lo lắng vấn đề đầu tư. Trong vòng một năm tuyệt đối có thể thu hồi toàn bộ vốn đầu tư. Năm thứ nhất các anh có thể không kiếm tiền.
Nhưng năm thứ hai các anh có thể kiếm được lợi nhuận kếch xù từ 70% đến 90%. Hơn nữa, trữ lượng mỏ thiếc Cách Đằng Chuẩn Đông dồi dào như thế, khai thác 10 năm, 20 năm không thành vấn đề.
Ít nhất cũng có thể khai thác được đến 10 năm. Chủ tịch tỉnh Diệp có phải nên nhìn về sau này không?
Đức Lý chẳng những là quân nhân mà về vấn đề này cũng hiểu rất rõ.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3617: Bạn bè chân thành
9.2/10 từ 43 lượt.