Quan Thuật
Chương 3487: Liên lụy
- Thăng chức, khó lắm. Khuôn mặt vui vẻ của Lô Vĩ đã biến mất chỉ còn lại khuôn mặt có chút khổ tâm.
- Sao, không lẽ Tề Thiên nói dối? Diệp Phàm nhìn Tề Thiên một cái.
- Anh Diệp, thật ra việc này lúc trước thì có hy vọng. Phó giám đốc thường trực sở tỉnh hai tháng trước đã đi rồi. Việc này Vĩ Tử cũng luôn ra sức làm, vốn là đang có chút hy vọng. Nhưng bây giờ không được rồi, Vĩ Tử bây giờ đã xảy ra chuyện rồi. Vẻ mặt Tề Thiên chua xót.
- Trưởng ban Lô, đã xảy ra chuyện gì. Sao lại như vậy?
Diệp Phàm chấn động, vội hỏi.
- Chúng ta vào xe rồi vừa đi vừa nói.
- Anh Diệp, việc này nói thì rất phức tạp. Trong đó còn liên quan một chút đến việc cạnh tranh ở tỉnh. Cô của em đã bị liên lụy. Lô Vĩ hơi nổi giận.
- Liên lụy, nói vậy là bị oan? Diệp Phàm hỏi.
- Về phương diện trách nhiệm lãnh đạo thì phải thừa nhận. Lô Vĩ nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, tiểu tử đừng có lấp lửng nữa, nói rõ đi. Diệp Phàm hơi nổi nóng. Nhà họ Lô có ơn với mình, Diệp Phàm là người biết trả ơn.
Hơn nữa, tập đoàn Bàn Đế của anh trai mình cũng đã từng nhận được sự giúp đỡ rất nhiều từ nhà họ Lô. Cho nên, chuyện này đương nhiêu là không thể không quan tâm.
- Anh Diệp, anh cũng biết cô trước kia là Thư ký trưởng của Tỉnh ủy sau đó lại giữ chức Trưởng ban Tổ chức.
Chức Bí thư tổ chức này bác cũng đã làm nhiều năm rồi, lần này có cơ hội tới. Phó Bí thư Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong điều đi rồi mà không có ai đến thay.
Hơn nữa, lần này cấp trên có chính sách là phải trọng dụng cán bộ nữ, đề cao địa vị của phụ nữ. Vô hình trung cô em có ưu thế hơn những người khác.
Qua quá trình sang lọc, cuối cùng có ba người trở thành những người tranh đấu cuối cùng. Một người hiện là thư ký trưởng của Tỉnh ủy Nhậm Thành Thiên, một người là người ngoại tỉnh tên là Cung Khách Đông, giữ chức Trưởng ban Tổ chức ở Chiết Ninh.
Đương nhiên, nghe nói thì là như vậy. Tình hình thực tế là như thế nào thì bọn em cũng không thể nắm rõ.
Trong cuộc đua này đã có người chơi xấu, cô trước kia là Trưởng ban Tổ chức, số cán bộ qua tay cô cũng không ít.
Cô còn bổ nhiệm một số cán bộ quang trọng, cũng cái tên Hứa Lâm do chính là phó thường vụ sở tỉnh lập nên đó xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn. Lô Vĩ bình tĩnh.
- Cầu lớn Củng Phúc bị sập ba chiếc xe thì chết năm người, còn mười mấy người bị thương. Qua điều tra thì chất lượng có vấn đề nghiêm trọng.
Mà lúc đó cây cầu là do Hứa Lâm trực tiếp phê duyệt, hơn nữa bao thầu còn là em họ Lâm Nhất Danh của hắn.
Tên họ Lâm này cuối cùng không thoát được đã thật sự thú nhận. Ngay cả anh họ Hứa Lâm của hắn cũng bị hắn khai ra.
Nhưng sau khi Hứa Lâm bị khai ra thì đã có người âm thầm công kích người lúc đó đã đề cử Hứa Lâm.
Mà Hứa Lâm thì như phát điên cắn người bừa bãi, nói là lúc trước để ngồi lên vị trí này đã từng hối lộ cho Trưởng ban Lô.
Đương nhiên, Hứa Lâm sẽ không trực tiếp tặng quà mà là em họ Lâm Nhất Danh của hắn đưa, lại đổ lên tên Lâm Nhất Danh.
Mà tên Lâm Nhất Danh còn nói là lúc trước cầu lớn Củng Phúc có thể được phê duyệt cũng là do Bộ trưởng ra tay. Tề Thiên nói.
- Trưởng ban Lô là Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, có liên quan gì đến việc phê duyệt xây dựng cây cầu này?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Bởi vì cầu Củng Phúc ở phía sau thành phố, phía sau thành phố là một thị xã. Ngày trước sau khi anh công tác ở tỉnh Nam Phúc thành phố còn chưa là một thị xã.
Rồi sau đó Bí thư thành ủy Tằng Thiệu Lâm từng là cấp dưới của Bộ trưởng, hơn nữa quan hệ với Bộ trưởng cũng rất tốt.
Nghe nói cũng là do Trưởng ban Lô đề bạt lên. Mà lúc trước khi xây dựng cầu Củng Phúc thì tiền đầu tư đạt tới hơn một tỉ.
Cây cầu đó đúng là một cái bánh thơm. Mấy nhà có thực lực xây dựng trong tỉnh đều thèm muốn.
Chỉ dựa vào một thị xã sau thành phố thì không thể có được nhiều kinh phí như vậy, mà số tiền đó có một nửa là do Hứa Lâm làm ra.
Nhưng Tằng Thiệu Lâm lúc ấy không đồng ý giao cây cầu cho tên Lâm Nhất Danh. Làm cho lúc đó mọi người còn tranh cãi một thời gian dài.
Nhưng lúc đó Tằng Thiệu Lâm vẫn chỉ là một Bí thư. Lâm Nhất Danh và Hứa Lâm đều thừa nhận là Bộ trưởng đã ra mặt.
Cuối cùng Tằng Thiệu Lâm cũng chính thức đồng ý. Và cầu Củng Phúc cuối cùng cũng được giao cho Lâm Nhất Danh.
Mà Lâm Nhất Danh để cảm ơn Bộ trưởng đã tặng cho Trưởng ban Lô hơn mười vạn nhân sâm.
Tề Thiên nói.
- Trưởng ban Lô nói như thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Trưởng ban Lô đương nhiên là kiên quyết phủ nhận chuyện này, nói lúc trước đề bạt Tằng Thiệu Lâm là vì ông ta xuất sắc, thành tích và lý lịch đều đạt. Chuyện đó không liên quan gì đến chuyện cầu Củng Phúc. Hơn nữa, Trưởng ban Lô cũng kiên quyết phủ nhận đã nhận nhân sâm của của Lâm Nhất Danh. Tề Thiên nói.
- Việc này đã liên quan tới vấn đề cán bộ. Nhất định là do Ủy ban kỷ luật tỉnh làm, có phải do Hạ Hải Vỹ phụ trách vụ này? Diệp Phàm hỏi.
- Không phải. Lô Vĩ lắc đầu.
- Vậy do ai phụ trách? Diệp Phàm hỏi.
- Do phó Bí thư Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Tôn Vân phụ trách. Lô Vĩ nói.
- Chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn liên quan đến một thường vụ tỉnh ủy, ít nhất cũng phải do phó Bí thư thường vụ ủy ban kỷ luận Hạ Hải Vỹ đứng ra thì mới có thể đủ khả năng phụ trách.
Hơn nữa, theo lẽ thường thì việc này phải do Ủy ban kỷ luật phái người mới đúng. Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái một phó Bí thư phụ trách một vụ án lớn như vậy có phải là quá cẩu thả không?
Hơn nữa, cũng không hợp với lẽ thường. Diệp Phàm nói.
- Việc này anh có thể vẫn không biết, Bí thư Ủy ban Kỷ luật bây giờ là Hướng Đông Phương. Người này cũng đối đầu với Bí thư Hạ.
Hiện giờ Hải Vĩ sống cũng không dễ chịu gì. Tuy rằng có Bí thư Đoạn Hải Thiên giúp đỡ.
Nhưng dù sao thì Bí thư Đoạn cũng công tác ở bên Đảng ủy, rất nhiều chuyện không thể nhúng tay vào.
Còn Hướng Đông Phong cũng khá là có thế lực. Hắn làm việc thích làm một mình. Mà trước kia Bí thư Hạ ở Ủy ban kỷ luật tỉnh rất mẫu mực, vẫn là Bí thư Thiết Thác còn tại vị.
Hướng Đông Phong có lẽ là đố kị, cho nên sau khi lên hắn luôn chèn ép Bí thư Hạ.
Bí thư Hạ tuy rằng bây giờ đã là chủ chốt của Ủy ban kỷ luật tỉnh, nhưng trên thực tế đã bị gạt ra rìa rồi.
Quyền lực trên thực tế còn không bằng Phó Bí thư Tôn Vân
Hơn nữa, còn có người nói Bí thư Hạ có quan hệ rất tốt với Trưởng ban Lô, không thích hợp phụ trách vụ này. Phải cử người khác để tránh nghi ngờ.
Cho nên, việc này ở trong Ủy ban kỷ luật Bí thư Hạ hoàn toàn là người ngoài, muốn nghe tin tức cũng không cách nào làm được. Lô Vĩ nói.
- Hướng Đông Phong muốn làm gì? Diệp Phàm hừ lạnh nói. - Nhưng Trưởng ban Lô thì đâu? Tôi muốn gặp và nói chuyện với bà ấy một chút.
- Không gặp được. Lô Vĩ căm phẫn lắc đầu.
- Không gặp được là sao. Vụ này đã kết án rồi, đã thẩm lý và xét xử rồi? Diệp Phàm hỏi.
- Đã báo lên Ủy ban Kỷ luật, cấp trên phái chủ nhiệm Vương Phong xuống phụ trách vụ này. Mà Tôn Vân là nhân viên tham gia phối hợp chủ lực.
Ngay cả Bí thư Hạ muốn gặp Trưởng ban Lô một chút cũng đều không được. Người nhà họ Lô cũng triển khai hoạt động, nhưng Tôn Vân và Vương Phong kẻ xướng người họa không cho gặp.
Bây giờ ngay cả cô bị giam ở đâu đều không thể biết được. Bọn họ rất quỷ quyệt, em cũng đã âm thầm đi điều tra, nhưng cũng không điều tra ra nơi giam giữ. Lô Vĩ nói.
- Thật ra, về Hạ Hải Vĩ cũng có người nói là thế lực quá mạnh, Hương Đông Phương muốn ngăn chặn ông ta. Nếu không vụ này sẽ không không giao cho Hạ Hải Vĩ phụ trách.
Tề Thiên nói.
- Vương Phong là ai? Diệp Phàm hỏi.
- Phó chủ nhiệm trong phòng giám sát thứ 7 trong 8 phòng giám sát của Ủy ban kỷ luật. Phạm vi trách nhiệm gồm có chính là mấy tỉnh chúng ta. Lô Vĩ nói.
- Người này chúng ta lại không có một chút quan hệ nào. Như vậy đi, tôi gọi điện thoại hỏi Lý Long một chút rồi nói tiếp. Diệp Phàm nói xong xe cũng đã tới Diệp phủ Sở Thiên Các.
Vừa đi vào Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lý Long. Lý Long là chủ nhiệm thứ 2 trong tám phòng giám sát.
Sau khi nghe xong Diệp Phàm kể lại sự tình, Lý Long nói: - Tôi hiện giờ phụ trách phòng giám sát thứ 2 chủ yếu là giám sát các cơ quan tài chính.
Tuy rằng tôi và đồng chí Vương Phong cùng là chủ nhiệm ở Ủy ban kỷ luật nhưng các phòng giám sát đều có công việc của mình. Hơn nữa, nếu vụ án không liên quan đến phòng giám sát khác thì không thể can thiệp vào. Đây là quy tắc.
Điều này cũng không phải quan trọng, điều quan trọng nhất là quan hệ của tôi và đồng chí ở phòng 7 cũng không tốt lắm.
Vụ án liên quan đến cán bộ cấp cao như vậy, cho dù tôi đến chào hỏi thì họ cũng sẽ không để ý tới.
Ngược lại càng là cho bọ họ khó chịu, nếu có người khó chịu còn mang chuyện này ra nói. Chúng tôi rất nghiêm mật trong vấn đề này.
- Tôi chỉ muốn gặp Lô Minh Châu mà thôi, cũng không có ý gì khác. Hơn nữa, theo trực giác tôi cảm thấy Lô Minh Châu rất có khả năng là bị oan.
Nhà họ Lô cũng không thiếu tiền, có tài sản đến hai ba mươi triệu, không cần thiết phải làm việc này vì hơn mười vạn như vậy.
Còn về tại sao lại có chuyện này thì có lẽ không phải không liên quan đến cuộc tranh đua chức vị phó Bí thư tỉnh sau khi đồng chí Nạp Lan chuyển đi.
Việc này cho dù là oan hay không oan, tôi đều phải điều tra một chút. Nếu Lô Minh Châu thật sự cầm, tôi cũng không nói gì.
Hiện giờ vụ án là do mọi người ở trên điều tra, phía dưới căn bản là không làm gì được. Mà Lô Minh Châu là nhân vật mấu chốt. Tôi sợ bà ta ở trong đó có thể bị đối xử không công bằng. Diệp Phàm nói.
- Nếu việc này không liên quan quan đến chuyện chúng tôi phá án ở bên trên thì là công bằng. Đương nhiên bởi vì cũng không phải là không có nguyên nhân. Làm việc ở Ủy ban kỷ luật cũng không phải là thần tiên, bọn họ cũng có thất tình lục dục. Đương nhiên tình trạng này là rất ít. Như vậy đi, tôi gọi điện thoại thử xem sao rồi sẽ nói lại với cậu. Lý Long nói xong liền cúp máy.
Diệp Phàm ra uống trà chờ điện thoại.
Mười mấy phút trôi qua, cha của Lô Vĩ, cũng chính là chủ nhà họ Lô hiện giờ Lô Bạch Vân, lão nhị của nhà họ Lô Lô Đông Phong và những người nhà họ Lô đang làm việc ở các bộ và ủy ban trung ương vội tới Sở Thiên Các của Diệp Phàm.
Chắc chắn là Lô Vĩ đã gọi điện thoại. Đương nhiên, Lô Minh Châu bị giam giữ bí mật khiến cho cả nhà họ Lô giống như bị đặt trên đống lửa.
Lô Minh Châu chính là người nhà họ Lô có chức vị cao nhất trong quan trường, bà ta tuyệt đối không thể bị đánh ngã.
Sắc mặt người nhà họ Lô đều không khó coi lắm. Nhưng sau khi Diệp Phàm lên tiếng mời bọn họ ngồi xuống uống trà, bọn họ cũng ngượng ngùng mở miệng thúc giục.
Quan Thuật
- Sao, không lẽ Tề Thiên nói dối? Diệp Phàm nhìn Tề Thiên một cái.
- Anh Diệp, thật ra việc này lúc trước thì có hy vọng. Phó giám đốc thường trực sở tỉnh hai tháng trước đã đi rồi. Việc này Vĩ Tử cũng luôn ra sức làm, vốn là đang có chút hy vọng. Nhưng bây giờ không được rồi, Vĩ Tử bây giờ đã xảy ra chuyện rồi. Vẻ mặt Tề Thiên chua xót.
- Trưởng ban Lô, đã xảy ra chuyện gì. Sao lại như vậy?
Diệp Phàm chấn động, vội hỏi.
- Chúng ta vào xe rồi vừa đi vừa nói.
- Anh Diệp, việc này nói thì rất phức tạp. Trong đó còn liên quan một chút đến việc cạnh tranh ở tỉnh. Cô của em đã bị liên lụy. Lô Vĩ hơi nổi giận.
- Liên lụy, nói vậy là bị oan? Diệp Phàm hỏi.
- Về phương diện trách nhiệm lãnh đạo thì phải thừa nhận. Lô Vĩ nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, tiểu tử đừng có lấp lửng nữa, nói rõ đi. Diệp Phàm hơi nổi nóng. Nhà họ Lô có ơn với mình, Diệp Phàm là người biết trả ơn.
Hơn nữa, tập đoàn Bàn Đế của anh trai mình cũng đã từng nhận được sự giúp đỡ rất nhiều từ nhà họ Lô. Cho nên, chuyện này đương nhiêu là không thể không quan tâm.
- Anh Diệp, anh cũng biết cô trước kia là Thư ký trưởng của Tỉnh ủy sau đó lại giữ chức Trưởng ban Tổ chức.
Chức Bí thư tổ chức này bác cũng đã làm nhiều năm rồi, lần này có cơ hội tới. Phó Bí thư Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong điều đi rồi mà không có ai đến thay.
Hơn nữa, lần này cấp trên có chính sách là phải trọng dụng cán bộ nữ, đề cao địa vị của phụ nữ. Vô hình trung cô em có ưu thế hơn những người khác.
Qua quá trình sang lọc, cuối cùng có ba người trở thành những người tranh đấu cuối cùng. Một người hiện là thư ký trưởng của Tỉnh ủy Nhậm Thành Thiên, một người là người ngoại tỉnh tên là Cung Khách Đông, giữ chức Trưởng ban Tổ chức ở Chiết Ninh.
Đương nhiên, nghe nói thì là như vậy. Tình hình thực tế là như thế nào thì bọn em cũng không thể nắm rõ.
Trong cuộc đua này đã có người chơi xấu, cô trước kia là Trưởng ban Tổ chức, số cán bộ qua tay cô cũng không ít.
Cô còn bổ nhiệm một số cán bộ quang trọng, cũng cái tên Hứa Lâm do chính là phó thường vụ sở tỉnh lập nên đó xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn. Lô Vĩ bình tĩnh.
- Cầu lớn Củng Phúc bị sập ba chiếc xe thì chết năm người, còn mười mấy người bị thương. Qua điều tra thì chất lượng có vấn đề nghiêm trọng.
Mà lúc đó cây cầu là do Hứa Lâm trực tiếp phê duyệt, hơn nữa bao thầu còn là em họ Lâm Nhất Danh của hắn.
Tên họ Lâm này cuối cùng không thoát được đã thật sự thú nhận. Ngay cả anh họ Hứa Lâm của hắn cũng bị hắn khai ra.
Nhưng sau khi Hứa Lâm bị khai ra thì đã có người âm thầm công kích người lúc đó đã đề cử Hứa Lâm.
Mà Hứa Lâm thì như phát điên cắn người bừa bãi, nói là lúc trước để ngồi lên vị trí này đã từng hối lộ cho Trưởng ban Lô.
Đương nhiên, Hứa Lâm sẽ không trực tiếp tặng quà mà là em họ Lâm Nhất Danh của hắn đưa, lại đổ lên tên Lâm Nhất Danh.
Mà tên Lâm Nhất Danh còn nói là lúc trước cầu lớn Củng Phúc có thể được phê duyệt cũng là do Bộ trưởng ra tay. Tề Thiên nói.
- Trưởng ban Lô là Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, có liên quan gì đến việc phê duyệt xây dựng cây cầu này?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Bởi vì cầu Củng Phúc ở phía sau thành phố, phía sau thành phố là một thị xã. Ngày trước sau khi anh công tác ở tỉnh Nam Phúc thành phố còn chưa là một thị xã.
Rồi sau đó Bí thư thành ủy Tằng Thiệu Lâm từng là cấp dưới của Bộ trưởng, hơn nữa quan hệ với Bộ trưởng cũng rất tốt.
Nghe nói cũng là do Trưởng ban Lô đề bạt lên. Mà lúc trước khi xây dựng cầu Củng Phúc thì tiền đầu tư đạt tới hơn một tỉ.
Cây cầu đó đúng là một cái bánh thơm. Mấy nhà có thực lực xây dựng trong tỉnh đều thèm muốn.
Chỉ dựa vào một thị xã sau thành phố thì không thể có được nhiều kinh phí như vậy, mà số tiền đó có một nửa là do Hứa Lâm làm ra.
Nhưng Tằng Thiệu Lâm lúc ấy không đồng ý giao cây cầu cho tên Lâm Nhất Danh. Làm cho lúc đó mọi người còn tranh cãi một thời gian dài.
Nhưng lúc đó Tằng Thiệu Lâm vẫn chỉ là một Bí thư. Lâm Nhất Danh và Hứa Lâm đều thừa nhận là Bộ trưởng đã ra mặt.
Cuối cùng Tằng Thiệu Lâm cũng chính thức đồng ý. Và cầu Củng Phúc cuối cùng cũng được giao cho Lâm Nhất Danh.
Mà Lâm Nhất Danh để cảm ơn Bộ trưởng đã tặng cho Trưởng ban Lô hơn mười vạn nhân sâm.
Tề Thiên nói.
- Trưởng ban Lô nói như thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Trưởng ban Lô đương nhiên là kiên quyết phủ nhận chuyện này, nói lúc trước đề bạt Tằng Thiệu Lâm là vì ông ta xuất sắc, thành tích và lý lịch đều đạt. Chuyện đó không liên quan gì đến chuyện cầu Củng Phúc. Hơn nữa, Trưởng ban Lô cũng kiên quyết phủ nhận đã nhận nhân sâm của của Lâm Nhất Danh. Tề Thiên nói.
- Việc này đã liên quan tới vấn đề cán bộ. Nhất định là do Ủy ban kỷ luật tỉnh làm, có phải do Hạ Hải Vỹ phụ trách vụ này? Diệp Phàm hỏi.
- Không phải. Lô Vĩ lắc đầu.
- Vậy do ai phụ trách? Diệp Phàm hỏi.
- Do phó Bí thư Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Tôn Vân phụ trách. Lô Vĩ nói.
- Chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn liên quan đến một thường vụ tỉnh ủy, ít nhất cũng phải do phó Bí thư thường vụ ủy ban kỷ luận Hạ Hải Vỹ đứng ra thì mới có thể đủ khả năng phụ trách.
Hơn nữa, theo lẽ thường thì việc này phải do Ủy ban kỷ luật phái người mới đúng. Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái một phó Bí thư phụ trách một vụ án lớn như vậy có phải là quá cẩu thả không?
Hơn nữa, cũng không hợp với lẽ thường. Diệp Phàm nói.
- Việc này anh có thể vẫn không biết, Bí thư Ủy ban Kỷ luật bây giờ là Hướng Đông Phương. Người này cũng đối đầu với Bí thư Hạ.
Hiện giờ Hải Vĩ sống cũng không dễ chịu gì. Tuy rằng có Bí thư Đoạn Hải Thiên giúp đỡ.
Nhưng dù sao thì Bí thư Đoạn cũng công tác ở bên Đảng ủy, rất nhiều chuyện không thể nhúng tay vào.
Còn Hướng Đông Phong cũng khá là có thế lực. Hắn làm việc thích làm một mình. Mà trước kia Bí thư Hạ ở Ủy ban kỷ luật tỉnh rất mẫu mực, vẫn là Bí thư Thiết Thác còn tại vị.
Hướng Đông Phong có lẽ là đố kị, cho nên sau khi lên hắn luôn chèn ép Bí thư Hạ.
Bí thư Hạ tuy rằng bây giờ đã là chủ chốt của Ủy ban kỷ luật tỉnh, nhưng trên thực tế đã bị gạt ra rìa rồi.
Quyền lực trên thực tế còn không bằng Phó Bí thư Tôn Vân
Hơn nữa, còn có người nói Bí thư Hạ có quan hệ rất tốt với Trưởng ban Lô, không thích hợp phụ trách vụ này. Phải cử người khác để tránh nghi ngờ.
Cho nên, việc này ở trong Ủy ban kỷ luật Bí thư Hạ hoàn toàn là người ngoài, muốn nghe tin tức cũng không cách nào làm được. Lô Vĩ nói.
- Hướng Đông Phong muốn làm gì? Diệp Phàm hừ lạnh nói. - Nhưng Trưởng ban Lô thì đâu? Tôi muốn gặp và nói chuyện với bà ấy một chút.
- Không gặp được. Lô Vĩ căm phẫn lắc đầu.
- Không gặp được là sao. Vụ này đã kết án rồi, đã thẩm lý và xét xử rồi? Diệp Phàm hỏi.
- Đã báo lên Ủy ban Kỷ luật, cấp trên phái chủ nhiệm Vương Phong xuống phụ trách vụ này. Mà Tôn Vân là nhân viên tham gia phối hợp chủ lực.
Ngay cả Bí thư Hạ muốn gặp Trưởng ban Lô một chút cũng đều không được. Người nhà họ Lô cũng triển khai hoạt động, nhưng Tôn Vân và Vương Phong kẻ xướng người họa không cho gặp.
Bây giờ ngay cả cô bị giam ở đâu đều không thể biết được. Bọn họ rất quỷ quyệt, em cũng đã âm thầm đi điều tra, nhưng cũng không điều tra ra nơi giam giữ. Lô Vĩ nói.
- Thật ra, về Hạ Hải Vĩ cũng có người nói là thế lực quá mạnh, Hương Đông Phương muốn ngăn chặn ông ta. Nếu không vụ này sẽ không không giao cho Hạ Hải Vĩ phụ trách.
Tề Thiên nói.
- Vương Phong là ai? Diệp Phàm hỏi.
- Phó chủ nhiệm trong phòng giám sát thứ 7 trong 8 phòng giám sát của Ủy ban kỷ luật. Phạm vi trách nhiệm gồm có chính là mấy tỉnh chúng ta. Lô Vĩ nói.
- Người này chúng ta lại không có một chút quan hệ nào. Như vậy đi, tôi gọi điện thoại hỏi Lý Long một chút rồi nói tiếp. Diệp Phàm nói xong xe cũng đã tới Diệp phủ Sở Thiên Các.
Vừa đi vào Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lý Long. Lý Long là chủ nhiệm thứ 2 trong tám phòng giám sát.
Sau khi nghe xong Diệp Phàm kể lại sự tình, Lý Long nói: - Tôi hiện giờ phụ trách phòng giám sát thứ 2 chủ yếu là giám sát các cơ quan tài chính.
Tuy rằng tôi và đồng chí Vương Phong cùng là chủ nhiệm ở Ủy ban kỷ luật nhưng các phòng giám sát đều có công việc của mình. Hơn nữa, nếu vụ án không liên quan đến phòng giám sát khác thì không thể can thiệp vào. Đây là quy tắc.
Điều này cũng không phải quan trọng, điều quan trọng nhất là quan hệ của tôi và đồng chí ở phòng 7 cũng không tốt lắm.
Vụ án liên quan đến cán bộ cấp cao như vậy, cho dù tôi đến chào hỏi thì họ cũng sẽ không để ý tới.
Ngược lại càng là cho bọ họ khó chịu, nếu có người khó chịu còn mang chuyện này ra nói. Chúng tôi rất nghiêm mật trong vấn đề này.
- Tôi chỉ muốn gặp Lô Minh Châu mà thôi, cũng không có ý gì khác. Hơn nữa, theo trực giác tôi cảm thấy Lô Minh Châu rất có khả năng là bị oan.
Nhà họ Lô cũng không thiếu tiền, có tài sản đến hai ba mươi triệu, không cần thiết phải làm việc này vì hơn mười vạn như vậy.
Còn về tại sao lại có chuyện này thì có lẽ không phải không liên quan đến cuộc tranh đua chức vị phó Bí thư tỉnh sau khi đồng chí Nạp Lan chuyển đi.
Việc này cho dù là oan hay không oan, tôi đều phải điều tra một chút. Nếu Lô Minh Châu thật sự cầm, tôi cũng không nói gì.
Hiện giờ vụ án là do mọi người ở trên điều tra, phía dưới căn bản là không làm gì được. Mà Lô Minh Châu là nhân vật mấu chốt. Tôi sợ bà ta ở trong đó có thể bị đối xử không công bằng. Diệp Phàm nói.
- Nếu việc này không liên quan quan đến chuyện chúng tôi phá án ở bên trên thì là công bằng. Đương nhiên bởi vì cũng không phải là không có nguyên nhân. Làm việc ở Ủy ban kỷ luật cũng không phải là thần tiên, bọn họ cũng có thất tình lục dục. Đương nhiên tình trạng này là rất ít. Như vậy đi, tôi gọi điện thoại thử xem sao rồi sẽ nói lại với cậu. Lý Long nói xong liền cúp máy.
Diệp Phàm ra uống trà chờ điện thoại.
Mười mấy phút trôi qua, cha của Lô Vĩ, cũng chính là chủ nhà họ Lô hiện giờ Lô Bạch Vân, lão nhị của nhà họ Lô Lô Đông Phong và những người nhà họ Lô đang làm việc ở các bộ và ủy ban trung ương vội tới Sở Thiên Các của Diệp Phàm.
Chắc chắn là Lô Vĩ đã gọi điện thoại. Đương nhiên, Lô Minh Châu bị giam giữ bí mật khiến cho cả nhà họ Lô giống như bị đặt trên đống lửa.
Lô Minh Châu chính là người nhà họ Lô có chức vị cao nhất trong quan trường, bà ta tuyệt đối không thể bị đánh ngã.
Sắc mặt người nhà họ Lô đều không khó coi lắm. Nhưng sau khi Diệp Phàm lên tiếng mời bọn họ ngồi xuống uống trà, bọn họ cũng ngượng ngùng mở miệng thúc giục.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3487: Liên lụy
9.2/10 từ 43 lượt.