Quan Thuật
Chương 3341: Nổi trận lôi đình
- Ừ, phải… Bà là ai?
Hồng Tà mở mắt ra.
- Tôi là Nhất Diệp, La Nhất Diệp.
Nhất Diệp sư thái khóc nói, tay chân luống cuống lấy ra dược liệu trong bao ra băng bó.
- Ôi, đúng là Nhất Diệp, tôi già rồi, tôi không xong rồi, bà đi nhanh đi. Bằng không, con chó Lệ Vô Nhai kia quay lại thì ngay cả bà cũng chạy không thoát đâu.
Hồng Tà thở dài, miệng phun ra rất nhiều máu. Đương nhiên là Diệp Phàm dùng kỹ thuật điện ảnh để giấu những bọc nhỏ ở trong miệng của ông ta.
- Hồng Tà, anh Tà, anh đừng nói như vậy, nếu chết thì chúng ta cùng nhau chết.
Nhất Diệp sư thái hù dọa Trương Thiến Thiến, nói:
- Con chạy nhanh đi, chạy đi thật xa, tốt nhất là quay trở về trong nhà của con.
- Con không đi sư phụ, con sẽ gọi điện thoại kêu mang binh lính lại đây để bắt giữ tên cẩu tặc Lệ Vô Nhai.
Trương Thiến Thiến nói xong liền móc điện thoại ra, quơ quơ tay thiếu chút nữa khiến điện thoại rơi, bởi vì, ở đây không có tín hiệu.
- Đi mau.
Vẻ mặt Nhất Diệp sư thái nghiêm lại có vài giọt nước mắt.
- Con không đi, nếu đi thì cùng đi, bằng không, cùng nhau chết ở đây cũng được.
Cô gái Trương Thiến Thiến này đúng là cố chấp.
- Đi nhanh đến bệnh viện.
Nhất Diệp sư thái vừa ôm lấy Hồng Tà vừa chạy.
Đương nhiên là không thể đi đến bệnh viện, đi sẽ lộ ra ngay.
- Hừ, còn muốn chạy.
Vợ chồng Lệ Vô Nhai chạy từ dưới lên, tiền hậu giáp kích đứng.
- Lệ Vô Nhai, ngươi và Hồng Tà đã nhiều năm đánh nhau như vậy, ngươi buông tha cho ông ấy đi. Ngươi muốn cái gì thì cầm hết đi.
Sư thái Nhất Diệp khóc nói, biết không đánh lại hai người bọn họ.
- Không cần phải nói gì với đôi cẩu nam nữ này, cho dù bà có nói bọn họ cũng sẽ giết người diệt khẩu. Bà cứ đi trước đi, tôi bám trụ lại đánh nhau với bọn họ.
Hồng Tà giãy dụa.
- Chết thì cùng chết.
Sư thái Nhất Diệp kêu lên.
- Con chiến đấu với bọn họ.
Trương Thiến Thiến nhảy vọt tới. Tuy nhiên, bị Lệ Vô Nhai tát cho một cái ngã xuống cỏ.
- Thiến Thiến.
Sư thái Nhất Diệp kêu lên thống khổ, đánh về phía Lệ Vô Nhai.
Tuy nhiên, bị người kéo lại.
- Hả, là Diệp đại sư, anh đến vừa đúng lúc?
Sư thái Nhất Diệp trợn mắt nhìn Diệp Phàm người đánh cho cả cao thủ Hoành Đoạn Thiên Hà bị tàn phế, nhất thời tỏ vẻ mừng như điên.
- Đại sư, hả hả, vừa rồi… Việc này…
Diệp Phàm có chút ngượng ngùng.
- Hãy xử lý Lệ Vô Nhai trước, người này thật đáng ghét.
Sư thái Nhất DIệp vội la lên.
Ha ha ha…
Cả Diệp Phàm, Lệ Vô Nhai, Chu Chân Chân đều nở nụ cười.
Sư thái Nhất Diệp vừa thấy, có vẻ như hiểu được, chỉ vào Diệp Phàm nói:
- Các người cùng là một? Cậu lừa Thiến Thiến lại đây chính là vì chuyện này? Các người nghi ngờ Nhất thủy xích trên người của tôi có phải hay không?
- Đại sư hiểu lầm rồi…
Diệp Phàm đem toàn bộ ra nói ra.
- Hồng Tà, bọn họ nói là sự thật?
Mặt sư thái Nhất Diệp đỏ bừng, nhìn Hồng Tà phẫn nộ.
- Việc này… Cái đó, ách…
Hồng Tà sờ đầu, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ.
- Việc này không giống như phong cách của Hồng Tà?
Mặt sư thái Nhất Diệp xanh lại.
- Xin lỗi Nhất Diệp, bọn họ muốn thử bà một chút. Dù sao đã nhiều năm qua như vậy, nếu như bà vô tình tôi cũng thể cứ nhớ nhung được, cho nên…
Hồng Tà nói ra,
- Đều là lỗi của tôi, tôi sai rồi?
- Đồ vô lại.
Sư thái Nhất Diệp tức giận tát Hồng Tà một cái rồi ôm lấy Trương Thiến Thiến rời khỏi đó luôn.
- Bà đúng thật là người vô tình, tiền bối Hồng Tà đã nhìn lầm bà.
Đột nhiên Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Tôi vô tình, các cậu kết hội lại với nhau lừa gạt tôi. Nhất Diệp tôi khổ sở đợi ông ta bao nhiêu năm. Từ hai mươi tuổi đến tận bây giờ đã trở thành một bà già, các người còn dám nói tôi vô tình. Lương tâm của các người bị chó ăn mất rồi phải không?
Sư thái Nhất Diệp kích động nói.
- Ôi, bà không biết sao. Tôi đã phát hiện ra hai người bọn họ ở trong sơn động…
Ngay lúc đó Diệp Phàm nói ra tình trạng bi thảm của họ,
- Bà nói gì vậy sư thái Nhất Diệp, tình trạng của Hồng Tà mà có thể tới gặp mặt bà sao?
Ông ta không muốn làm như vậy với bà, cho nên, ba người chúng tôi vẫn khuyên. Lần này là tôi ép ông ta ‘diễn kịch’ để thử bà xem thế nào.
Nếu bà nhận ra điều bất thường, ba người chúng tôi sẽ nhận lỗi. Tuy nhiên, hy vọng bà có thể thông cảm cho ông ấy.
Kỳ thật, đã nhiều năm như vậy, ông ấy đã rất khổ rồi. Bây giờ ngay cả hai chân cũng bị mất, ôi…
Trong chốc lát hai mắt sư thái Nhất Diệp đầy lệ trừng lên nhìn Hồng Tà.
Ô ô…
Rốt cuộc sư thái Nhất Diệp không kiềm chế được, vừa chạy vừa khóc đến trước mặt Hồng Tà đấm thình thịch. Còn Hồng Tà đã sớm đeo chi giả vào.
Một lúc sau sư thái Nhất Diệp mới dừng lại, trên mặt đầy nước mắt tỏ vẻ xấu hổi.
- Quá tuyệt vời.
Trương Thiến Thiến đứng bên cạnh phấn khởi vỗ tay.
- Quỷ nha đầu, vỗ tay cái gì.
Sư thái Nhất Diệp ngượng ngùng giáo huấn đồ đệ một câu.
- Tuy nhiên sư phụ, bộ dạng lão nhân tàn phế, khó coi như vậy, trên mặt nhiều vết đao như vậy, chúng ta đi, đừng để ý đến ông ấy nữa.
Trương Thiến Thiến chuyển người nói một câu khiến Hồng Tà tức giận.
- Chúng ta có bí kíp võ công tinh tuyệt quốc.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Thiên tài như anh Diệp cũng là kẻ lừa đảo. Chắc chắn là gạt chúng tôi đến để đùa giỡn. Hừ hừ.
Trương Thiến Thiến tức giận chạy theo Diệp Phàm, ra cước, Diệp Phàm nhe răng ra, ngay cả đau cũng không tiện kêu lên.
- Đến anh còn gạt người, kẻ lừa đảo.
Trưởng Thiến Thiên giẫm lên vài cái rồi mới quay trở lại bên cạnh sư phụ, thấy sư thái Nhất Diệp toát hết mồ hôi, nếu như khiến cho cậu ta tức giận, hai thầy trò chính đúng là không thể đánh lại được.
Hết rồi, không biết được có phải bị phù chân không, trong lòng Diệp Phàm đau buồn nhìn xuống chân. Nhất thời yên tâm, may mà có nội khí che chở, bằng không, thật đúng là sẽ bị Trương Thiến Thiến giẫm sưng chân lên.
- Nhất Diệp, bà hoàn tục đi.
Hồng Tà lấy cam đảm nói.
- Chúng ta quay về Hồng Diệp Bảo từ từ nói chuyện xem thế nào?
Diệp Phàm đề nghị, Nhất Diệp không chịu đi, tuy nhiên, Chu Chân Chân khuyên, liền đi theo.
Tuy nhiên, trên đường đi đến Hồng Diệp Bảo không để ý đến Hồng Tà, khiến cho trong lòng lão già như có lửa cứ vò đầu bứt tai.
- Đừng nóng vội tiền bối, sư thái Nhất Diệp cần có thời gian để tĩnh tâm lại. Khúc mắc này hóa giải được thì tốt rồi.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Việc này hóa giải như thế nào?
Hồng Tà hỏi.
- Trong Bảo có nhiều phụ nữ như vậy, có biện pháp có phải hay không? Ít nhất, bà ý cho chúng ta đi vào đã thành công một nửa ròi. Chẳng qua nhất thời mất mặt thồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Lòng dạ của đàn bà, khó lường lắm, so với luyện công còn khó gấp trăm lần.
Mặt Hồng Tà khổ sở.
- Ha ha ha…
Đám người của Diệp Phàm đều cười to.
Vừa về tới tập đoàn Hoành Không, Diệp Phàm liền đi tới tỉnh Điền Nam để trình bày về việc thành lập khu kinh tế Hoành Không.
- Đồng chí Diệp Phàm, trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng với anh về việc này. Anh không cần phải dông dài nữa, quay về làm cho tập đoàn Hoành Không phát triển hơn là được.
Chủ tịch tỉnh Dương có chút bất mãn, cho rằng Diệp Phàm đang thối rữa. Những ngón tay gõ trên bàn thành tiết tấu, thấy trong lòng bất mãn.
- Chủ tịch tỉnh Dương, hiện tại tập đoàn cơ giới TQ đã đồng ý gia nhập rồi, Các đồng chí ở Điền Nam vì cái gì mà không nghĩ ra?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh có thể cùng liên kết cạnh tiêu với tập đoàn cơ giới Trung Quốc, không nhất thiết phải đưa vào bên trong quy hoạch Hoành Không.
Việc đưa vào có rất nhiều phiền toái, chúng ta lo lắng rằng việc xuất hiện việc quấy nhiễu quy hoạch Hoành Không là việc ngoài ý muốn.
Ý kiến của Tỉnh ủy là toàn tâm toàn ý phát triển tập đoàn Hoành Không là được. Đương nhiên, việc khu kinh tế Hoành Không là chuyện sau này.
Không phải chúng tôi không đồng ý, mà bởi vì chúng tôi cho rằng thời cơ chưa đủ chín muồi. Đến lúc nước chảy thành sống chúng tôi không cần anh nói cũng sẽ khác đẩy mạnh việc này.
Chủ tịch tỉnh Dương nói.
Trong lòng Diệp Phàm tức giận không nhịn được, nói:
- Chủ tịch tỉnh Dương, tôi thay mặt đảng ủy tập đoàn Hoành Không đến đây nói một lần cuối cùng với tỉnh Điền Nam về tầm quan trọng của việc thành lập Hoành Không, đó là một vấn đề tất yếu.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh có ý gì. Không phải tỉnh Điền Nam không đồng ý đề nghị của anh, chẳng qua là do thời cơ chưa chín muồi.
Nếu vài năm nữa thời cơ chín muồi anh đến đây đề nghị với chúng tôi, chúng tôi sẽ chấp nhận có phải hay không?
Tại sao có thể nói là một lần cuối cùng? Tôi thấy anh có chút lo lắng, việc này là không tốt.
Việc lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công tác. Hai tỉnh giao cho anh quy hoạch Hoành Không, chuyện lớn như vậy anh nên kiềm chế một chút.
Chủ tịch tỉnh Dương cảm giác được điều gì đấy, giọng nói càng tỏ ra phê bình Diệp Phàm một cách nghiêm túc.
- Kiềm chế, ý của Chủ tịch tỉnh Dương là tôi làm loạn có phải hay không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, Chủ tịch tỉnh Dương không có ý như vậy. Ông ấy lo lắng vấn đề cảm xúc sẽ khiến cho trong công việc có vấn đề. Hai tỉnh chúng tôi đều không muốn chuyện đó xảy ra.
An Bình Phong đứng bên cạnh ba phải.
- Hừ, việc thành lập khu kinh tế Hoành Không là chiều hướng phát triển tốt. Là động lực giúp cho tập đoàn Hoành Không càng chạy càng xa hơn.
Là cơn gió giúp cho tập đoàn Hoành Không có lối thoát. Mà ngay cả các vị lãnh đạo trong Ủy ban Quốc tư đều thấy được huyền cơ trong đó.
Tỉnh Thiên Vân cũng đồng ý đề nghị của chúng tôi, tất cả mọi người đều cho là việc tốt, vì cái gì mà mỗ ta đồng chí ở tỉnh Điền Nam không muốn?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, lời nói không hề khách khí.
- Đồng chí Diệp PHàm, tôi phê bình thái độ của anh. Mỗ ta đồng chí, anh nói mỗ ta đồng chí rốt cuộc là muốn chỉ ai?
Có phải là chỉ Dương Khai Thành tôi, hay là đồng chí Trần Cự Đức hay là đồng chí An Bình Phong? Anh có quan điểm của anh, tỉnh Điền Nam của chúng tôi có quan điểm của Điền Nam chúng tôi.
Làm sao có thể nói là cản trở? Các đồng chí ở tỉnh Điền Nam không tiến thủ, dường như tập đoàn Hoành Không quật khởi là chướng ngại vật.
Hôm nay anh đến đây trình bày, bằng không, trở về viết bản kiểm điểm đưa đến đây.
Chủ tịch tỉnh Dương Khai Thành nghiêm mặt lại, muốn giáo huấn người.
- Hừ, người nào cản trở tôi liền chỉ người đó, chính là ông đấy đồng chí Dương Khai Thành.
Diệp Phàm đập tay lên bàn rồi đứng lên.
Hắn liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói:
- Bản kiểm điểm tôi sẽ không biết, Diệp Phàm tôi cũng chẳng có lỗi lầm gì hết.
Nếu chúng ta không nói chuyện được, hôm nay tôi đành phải chính thức thông báo với các đồng chí tỉnh Điền Nam. Đúng 10 giờ sáng ngày mai tập đoàn Hoành Không chiêu khai ban giám đốc tập đoàn Hoành Không.
Việc có thành lập khu kinh tế Hoành Không hay không là di ban giám đốc quyết định. Tôi có việc, cáo từ trước!
Diệp Phàm nói xong, quay đầu lại đi ra ngoài.
Quan Thuật
Hồng Tà mở mắt ra.
- Tôi là Nhất Diệp, La Nhất Diệp.
Nhất Diệp sư thái khóc nói, tay chân luống cuống lấy ra dược liệu trong bao ra băng bó.
- Ôi, đúng là Nhất Diệp, tôi già rồi, tôi không xong rồi, bà đi nhanh đi. Bằng không, con chó Lệ Vô Nhai kia quay lại thì ngay cả bà cũng chạy không thoát đâu.
Hồng Tà thở dài, miệng phun ra rất nhiều máu. Đương nhiên là Diệp Phàm dùng kỹ thuật điện ảnh để giấu những bọc nhỏ ở trong miệng của ông ta.
- Hồng Tà, anh Tà, anh đừng nói như vậy, nếu chết thì chúng ta cùng nhau chết.
Nhất Diệp sư thái hù dọa Trương Thiến Thiến, nói:
- Con chạy nhanh đi, chạy đi thật xa, tốt nhất là quay trở về trong nhà của con.
- Con không đi sư phụ, con sẽ gọi điện thoại kêu mang binh lính lại đây để bắt giữ tên cẩu tặc Lệ Vô Nhai.
Trương Thiến Thiến nói xong liền móc điện thoại ra, quơ quơ tay thiếu chút nữa khiến điện thoại rơi, bởi vì, ở đây không có tín hiệu.
- Đi mau.
Vẻ mặt Nhất Diệp sư thái nghiêm lại có vài giọt nước mắt.
- Con không đi, nếu đi thì cùng đi, bằng không, cùng nhau chết ở đây cũng được.
Cô gái Trương Thiến Thiến này đúng là cố chấp.
- Đi nhanh đến bệnh viện.
Nhất Diệp sư thái vừa ôm lấy Hồng Tà vừa chạy.
Đương nhiên là không thể đi đến bệnh viện, đi sẽ lộ ra ngay.
- Hừ, còn muốn chạy.
Vợ chồng Lệ Vô Nhai chạy từ dưới lên, tiền hậu giáp kích đứng.
- Lệ Vô Nhai, ngươi và Hồng Tà đã nhiều năm đánh nhau như vậy, ngươi buông tha cho ông ấy đi. Ngươi muốn cái gì thì cầm hết đi.
Sư thái Nhất Diệp khóc nói, biết không đánh lại hai người bọn họ.
- Không cần phải nói gì với đôi cẩu nam nữ này, cho dù bà có nói bọn họ cũng sẽ giết người diệt khẩu. Bà cứ đi trước đi, tôi bám trụ lại đánh nhau với bọn họ.
Hồng Tà giãy dụa.
- Chết thì cùng chết.
Sư thái Nhất Diệp kêu lên.
- Con chiến đấu với bọn họ.
Trương Thiến Thiến nhảy vọt tới. Tuy nhiên, bị Lệ Vô Nhai tát cho một cái ngã xuống cỏ.
- Thiến Thiến.
Sư thái Nhất Diệp kêu lên thống khổ, đánh về phía Lệ Vô Nhai.
Tuy nhiên, bị người kéo lại.
- Hả, là Diệp đại sư, anh đến vừa đúng lúc?
Sư thái Nhất Diệp trợn mắt nhìn Diệp Phàm người đánh cho cả cao thủ Hoành Đoạn Thiên Hà bị tàn phế, nhất thời tỏ vẻ mừng như điên.
- Đại sư, hả hả, vừa rồi… Việc này…
Diệp Phàm có chút ngượng ngùng.
- Hãy xử lý Lệ Vô Nhai trước, người này thật đáng ghét.
Sư thái Nhất DIệp vội la lên.
Ha ha ha…
Cả Diệp Phàm, Lệ Vô Nhai, Chu Chân Chân đều nở nụ cười.
Sư thái Nhất Diệp vừa thấy, có vẻ như hiểu được, chỉ vào Diệp Phàm nói:
- Các người cùng là một? Cậu lừa Thiến Thiến lại đây chính là vì chuyện này? Các người nghi ngờ Nhất thủy xích trên người của tôi có phải hay không?
- Đại sư hiểu lầm rồi…
Diệp Phàm đem toàn bộ ra nói ra.
- Hồng Tà, bọn họ nói là sự thật?
Mặt sư thái Nhất Diệp đỏ bừng, nhìn Hồng Tà phẫn nộ.
- Việc này… Cái đó, ách…
Hồng Tà sờ đầu, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ.
- Việc này không giống như phong cách của Hồng Tà?
Mặt sư thái Nhất Diệp xanh lại.
- Xin lỗi Nhất Diệp, bọn họ muốn thử bà một chút. Dù sao đã nhiều năm qua như vậy, nếu như bà vô tình tôi cũng thể cứ nhớ nhung được, cho nên…
Hồng Tà nói ra,
- Đều là lỗi của tôi, tôi sai rồi?
- Đồ vô lại.
Sư thái Nhất Diệp tức giận tát Hồng Tà một cái rồi ôm lấy Trương Thiến Thiến rời khỏi đó luôn.
- Bà đúng thật là người vô tình, tiền bối Hồng Tà đã nhìn lầm bà.
Đột nhiên Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Tôi vô tình, các cậu kết hội lại với nhau lừa gạt tôi. Nhất Diệp tôi khổ sở đợi ông ta bao nhiêu năm. Từ hai mươi tuổi đến tận bây giờ đã trở thành một bà già, các người còn dám nói tôi vô tình. Lương tâm của các người bị chó ăn mất rồi phải không?
Sư thái Nhất Diệp kích động nói.
- Ôi, bà không biết sao. Tôi đã phát hiện ra hai người bọn họ ở trong sơn động…
Ngay lúc đó Diệp Phàm nói ra tình trạng bi thảm của họ,
- Bà nói gì vậy sư thái Nhất Diệp, tình trạng của Hồng Tà mà có thể tới gặp mặt bà sao?
Ông ta không muốn làm như vậy với bà, cho nên, ba người chúng tôi vẫn khuyên. Lần này là tôi ép ông ta ‘diễn kịch’ để thử bà xem thế nào.
Nếu bà nhận ra điều bất thường, ba người chúng tôi sẽ nhận lỗi. Tuy nhiên, hy vọng bà có thể thông cảm cho ông ấy.
Kỳ thật, đã nhiều năm như vậy, ông ấy đã rất khổ rồi. Bây giờ ngay cả hai chân cũng bị mất, ôi…
Trong chốc lát hai mắt sư thái Nhất Diệp đầy lệ trừng lên nhìn Hồng Tà.
Ô ô…
Rốt cuộc sư thái Nhất Diệp không kiềm chế được, vừa chạy vừa khóc đến trước mặt Hồng Tà đấm thình thịch. Còn Hồng Tà đã sớm đeo chi giả vào.
Một lúc sau sư thái Nhất Diệp mới dừng lại, trên mặt đầy nước mắt tỏ vẻ xấu hổi.
- Quá tuyệt vời.
Trương Thiến Thiến đứng bên cạnh phấn khởi vỗ tay.
- Quỷ nha đầu, vỗ tay cái gì.
Sư thái Nhất Diệp ngượng ngùng giáo huấn đồ đệ một câu.
- Tuy nhiên sư phụ, bộ dạng lão nhân tàn phế, khó coi như vậy, trên mặt nhiều vết đao như vậy, chúng ta đi, đừng để ý đến ông ấy nữa.
Trương Thiến Thiến chuyển người nói một câu khiến Hồng Tà tức giận.
- Chúng ta có bí kíp võ công tinh tuyệt quốc.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Thiên tài như anh Diệp cũng là kẻ lừa đảo. Chắc chắn là gạt chúng tôi đến để đùa giỡn. Hừ hừ.
Trương Thiến Thiến tức giận chạy theo Diệp Phàm, ra cước, Diệp Phàm nhe răng ra, ngay cả đau cũng không tiện kêu lên.
- Đến anh còn gạt người, kẻ lừa đảo.
Trưởng Thiến Thiên giẫm lên vài cái rồi mới quay trở lại bên cạnh sư phụ, thấy sư thái Nhất Diệp toát hết mồ hôi, nếu như khiến cho cậu ta tức giận, hai thầy trò chính đúng là không thể đánh lại được.
Hết rồi, không biết được có phải bị phù chân không, trong lòng Diệp Phàm đau buồn nhìn xuống chân. Nhất thời yên tâm, may mà có nội khí che chở, bằng không, thật đúng là sẽ bị Trương Thiến Thiến giẫm sưng chân lên.
- Nhất Diệp, bà hoàn tục đi.
Hồng Tà lấy cam đảm nói.
- Chúng ta quay về Hồng Diệp Bảo từ từ nói chuyện xem thế nào?
Diệp Phàm đề nghị, Nhất Diệp không chịu đi, tuy nhiên, Chu Chân Chân khuyên, liền đi theo.
Tuy nhiên, trên đường đi đến Hồng Diệp Bảo không để ý đến Hồng Tà, khiến cho trong lòng lão già như có lửa cứ vò đầu bứt tai.
- Đừng nóng vội tiền bối, sư thái Nhất Diệp cần có thời gian để tĩnh tâm lại. Khúc mắc này hóa giải được thì tốt rồi.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Việc này hóa giải như thế nào?
Hồng Tà hỏi.
- Trong Bảo có nhiều phụ nữ như vậy, có biện pháp có phải hay không? Ít nhất, bà ý cho chúng ta đi vào đã thành công một nửa ròi. Chẳng qua nhất thời mất mặt thồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Lòng dạ của đàn bà, khó lường lắm, so với luyện công còn khó gấp trăm lần.
Mặt Hồng Tà khổ sở.
- Ha ha ha…
Đám người của Diệp Phàm đều cười to.
Vừa về tới tập đoàn Hoành Không, Diệp Phàm liền đi tới tỉnh Điền Nam để trình bày về việc thành lập khu kinh tế Hoành Không.
- Đồng chí Diệp Phàm, trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng với anh về việc này. Anh không cần phải dông dài nữa, quay về làm cho tập đoàn Hoành Không phát triển hơn là được.
Chủ tịch tỉnh Dương có chút bất mãn, cho rằng Diệp Phàm đang thối rữa. Những ngón tay gõ trên bàn thành tiết tấu, thấy trong lòng bất mãn.
- Chủ tịch tỉnh Dương, hiện tại tập đoàn cơ giới TQ đã đồng ý gia nhập rồi, Các đồng chí ở Điền Nam vì cái gì mà không nghĩ ra?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh có thể cùng liên kết cạnh tiêu với tập đoàn cơ giới Trung Quốc, không nhất thiết phải đưa vào bên trong quy hoạch Hoành Không.
Việc đưa vào có rất nhiều phiền toái, chúng ta lo lắng rằng việc xuất hiện việc quấy nhiễu quy hoạch Hoành Không là việc ngoài ý muốn.
Ý kiến của Tỉnh ủy là toàn tâm toàn ý phát triển tập đoàn Hoành Không là được. Đương nhiên, việc khu kinh tế Hoành Không là chuyện sau này.
Không phải chúng tôi không đồng ý, mà bởi vì chúng tôi cho rằng thời cơ chưa đủ chín muồi. Đến lúc nước chảy thành sống chúng tôi không cần anh nói cũng sẽ khác đẩy mạnh việc này.
Chủ tịch tỉnh Dương nói.
Trong lòng Diệp Phàm tức giận không nhịn được, nói:
- Chủ tịch tỉnh Dương, tôi thay mặt đảng ủy tập đoàn Hoành Không đến đây nói một lần cuối cùng với tỉnh Điền Nam về tầm quan trọng của việc thành lập Hoành Không, đó là một vấn đề tất yếu.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh có ý gì. Không phải tỉnh Điền Nam không đồng ý đề nghị của anh, chẳng qua là do thời cơ chưa chín muồi.
Nếu vài năm nữa thời cơ chín muồi anh đến đây đề nghị với chúng tôi, chúng tôi sẽ chấp nhận có phải hay không?
Tại sao có thể nói là một lần cuối cùng? Tôi thấy anh có chút lo lắng, việc này là không tốt.
Việc lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công tác. Hai tỉnh giao cho anh quy hoạch Hoành Không, chuyện lớn như vậy anh nên kiềm chế một chút.
Chủ tịch tỉnh Dương cảm giác được điều gì đấy, giọng nói càng tỏ ra phê bình Diệp Phàm một cách nghiêm túc.
- Kiềm chế, ý của Chủ tịch tỉnh Dương là tôi làm loạn có phải hay không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, Chủ tịch tỉnh Dương không có ý như vậy. Ông ấy lo lắng vấn đề cảm xúc sẽ khiến cho trong công việc có vấn đề. Hai tỉnh chúng tôi đều không muốn chuyện đó xảy ra.
An Bình Phong đứng bên cạnh ba phải.
- Hừ, việc thành lập khu kinh tế Hoành Không là chiều hướng phát triển tốt. Là động lực giúp cho tập đoàn Hoành Không càng chạy càng xa hơn.
Là cơn gió giúp cho tập đoàn Hoành Không có lối thoát. Mà ngay cả các vị lãnh đạo trong Ủy ban Quốc tư đều thấy được huyền cơ trong đó.
Tỉnh Thiên Vân cũng đồng ý đề nghị của chúng tôi, tất cả mọi người đều cho là việc tốt, vì cái gì mà mỗ ta đồng chí ở tỉnh Điền Nam không muốn?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, lời nói không hề khách khí.
- Đồng chí Diệp PHàm, tôi phê bình thái độ của anh. Mỗ ta đồng chí, anh nói mỗ ta đồng chí rốt cuộc là muốn chỉ ai?
Có phải là chỉ Dương Khai Thành tôi, hay là đồng chí Trần Cự Đức hay là đồng chí An Bình Phong? Anh có quan điểm của anh, tỉnh Điền Nam của chúng tôi có quan điểm của Điền Nam chúng tôi.
Làm sao có thể nói là cản trở? Các đồng chí ở tỉnh Điền Nam không tiến thủ, dường như tập đoàn Hoành Không quật khởi là chướng ngại vật.
Hôm nay anh đến đây trình bày, bằng không, trở về viết bản kiểm điểm đưa đến đây.
Chủ tịch tỉnh Dương Khai Thành nghiêm mặt lại, muốn giáo huấn người.
- Hừ, người nào cản trở tôi liền chỉ người đó, chính là ông đấy đồng chí Dương Khai Thành.
Diệp Phàm đập tay lên bàn rồi đứng lên.
Hắn liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói:
- Bản kiểm điểm tôi sẽ không biết, Diệp Phàm tôi cũng chẳng có lỗi lầm gì hết.
Nếu chúng ta không nói chuyện được, hôm nay tôi đành phải chính thức thông báo với các đồng chí tỉnh Điền Nam. Đúng 10 giờ sáng ngày mai tập đoàn Hoành Không chiêu khai ban giám đốc tập đoàn Hoành Không.
Việc có thành lập khu kinh tế Hoành Không hay không là di ban giám đốc quyết định. Tôi có việc, cáo từ trước!
Diệp Phàm nói xong, quay đầu lại đi ra ngoài.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3341: Nổi trận lôi đình
9.2/10 từ 43 lượt.