Quan Thuật
Chương 3313: Sự lúng túng của UBND tỉnh
- Ừm, đồng chí Thiệu Trung nói không sai. Bây giờ quan trọng không phải là vấn đề xử lý. Mà là làm thế nào để phát huy vai trò chỉ đạo của tỉnh chúng ta.
Chuyện lớn như vậy phải giải quyết, không thể tách rời sự chỉ đạo của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh có phải không nào? Bằng không, các đồng chí ở Chính Vụ viện sẽ cho rằng Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh chúng ta không coi trọng Tập đoàn Hoành Không.
Không hề có trách nhiệm lãnh đạo thì chẳng phải cũng như chúng ta đã bị mất chức rồi sao?
Phong Hồ Ninh cũng gật đầu nói.
Thực ra, người này thấy sự phê bình ngầm của Chủ tịch Khúc đối với Triệu Hướng Vân, đương nhiên trong lòng rất vui. Từ trong lời nói của Chủ tịch Khúc cũng đã lĩnh hội được ý của lãnh đạo.
- Nhưng đồng chí Diệp Phàm không phối hợp, chúng ta phải làm thế nào? Lẽ nào phải phái đồng chí xuống để giám sát.
Đó là Tập đoàn Hoành Không, nói khó nghe một chút thì đó là địa bàn của Diệp Phàm, không phải là của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.
Có thể nói, ở Tập đoàn Hoành Không không có sự phối hợp của Diệp Phàm thì chúng ta căn bản đừng có nghĩ đến việc nhúng tay vào.
Triệu Hướng Vân tỏ ra tức giận, “hừ” nói.
- Đây đúng là một vấn đề rất lớn.
Chiêm Hữu Quang gật đầu.
- Chi bằng đem việc này báo cáo lên Ban Thường vụ tỉnh một chút, xem xem ý kiến của Thường vụ Tỉnh thế nào?
Triệu Hướng Vân nói, người này vẫn muốn xử lý việc này.
- Thế này đi, trước tiên không báo cáo với Ban Thường vụ tỉnh. Tôi và Bí thư Ninh bàn bạc một chút rồi sẽ quyết định.
Trước kia đồng chí Thiệu Trung và đồng chí Diệp Phàm cùng là đồng nghiệp của nhau, hãy gọi điện kết nối với đồng chí Diệp Phàm một chút.
Hơn nữa, đồng chí Thiệu Trung cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoành Không, có thể lấy danh nghĩa này để bàn bạc thống nhất với đồng chí Diệp Phàm một chút có phải không nào?
Chủ tịch Khúc nói.
- Vâng, tôi sẽ nói chuyện tâm sự với đồng chí Diệp Phàm.
Cái Thiệu Trung gật gật đầu, nhiệm vụ này tuy là khó khăn nhưng không nhận cũng không được.
Buổi chiều, Chủ tịch Khúc vào phòng làm việc của Bí thứ Ninh.
Sau khi nghe Chủ tịch Khúc nói lại tình hình Ninh Chí Hòa trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Đồng chí Chí Quốc, việc lần trước Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã xử lý có chút tắc trách.
Đồng chí Diệp Phàm có oán trách cũng là bình thường, chúng ta đều là người mà, làm sao có thể không để người ta nói vài câu được chứ.
Đương nhiên, hành vi giận dỗi của đồng chí Diệp Phàm cũng chẳng thỏa đáng tí nào. Đây là không quan tâm đến tình hình đại cục.
Đoàn Khảo sát của Chính Vụ viện sắp đến rồi, trên dưới trong tỉnh càng phải đồng tâm hiệp lực giành cho được hạng mục mới phải.
Chứ không phải là vấn đề phải kỷ luật ai. Lúc này kỷ luật Diệp Phàm là hành động hết sức không sáng suốt.
Bởi vì Đại quy hoạch Hoành Không là đồng chí Diệp Phàm khởi xướng. Ngay cả người khởi xướng mà chúng ta cũng bỏ đi thì làm sao có thể qua được cửa ải Chính Vụ viện.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đồng chí Diệp Phàm nhất thời chưa thông. Tôi cũng đã gọi điện thoại cho cậu ta rồi.
Nói thật, khẩu khí của đồng chí Diệp Phàm rất khó chịu. Ý của cậu ta là muốn hoàn toàn đẩy 2 tỉnh chúng ta ra ngoài để Tập đoàn Hoành Không độc lập làm.
Thực ra, đối với Tập đoàn Hoành Không Ủy ban nhân dân tỉnh cũng luôn muốn trút bỏ gánh nặng này. Chỉ có điều không thể bỏ được.
Chủ tịch Khúc nói.
- Rũ bỏ gánh nặng, ý của đồng chí Chí Quốc là là nhân cơ hội này thẳng thắn rũ bỏ quan hệ giữa chúng ta và Tập đoàn Hoành Không?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Đây là quyết sách khó cả đôi đường, từ những khoản nợ mà Tập đoàn Hoành Không đang gánh thì thực sự Ủy ban nhân dân tỉnh muốn rũ bỏ.
Từ nay về sau hai chúng ta không cùng làm chung nữa. Trả lại hết cho Ban Quốc tư độc lập quản lý là được. Sau này cũng không cần phiền toái như thế nữa có phải không nào?
Tuy nhiên, nhìn từ xu thế phát triển của Tập đoàn Hoành Không, nói thật là tôi vẫn cảm thấy luyến tiếc. Đặc biệt là luồng khí mới ở Tập đoàn Hoành Không sau khi đồng chí Diệp Phàm tiếp nhận. Có lẽ tương lai nó sẽ trở thành gà đẻ trứng vàng của tỉnh.
Khúc Chí Quốc nói và nở nụ cười.
- Anh cho rằng rũ bỏ trách nhiệm nợ nần quan trọng hay là xu thế đang phát triển của bọn họ quan trọng. Cần phải xem xét lợi hại ở cả hai vấn đề.
Một khi Tập đoàn Hoành Không trở ra độc lập, nó sẽ là nhà máy trực thuộc quản lý của Ban Quốc tư, không có quan hệ nhiều lắm với chúng ta.
Đến lúc đó muốn lên chuyến xe Tập đoàn Hoành Không thì sẽ khó đấy. Tôi nghĩ các đồng chí của Điền Nam có lẽ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nhìn từ xu thế phát triển của Tập đoàn Hoành Không thì lợi nhiều hơn hại. Thành phố Hạng Nam chúng ta vẫn phải dựa vào sự dẫn dắt của nó để phát triển ra ngoài.
Còn nhìn từ tốc độ quật khởi của nó, Tập đoàn Hoành Không không chừng còn có cơ hội đứng trong top 500 của thế giới.
Đến khi đó đơn vị cấp trên chủ quản chúng ta đây cũng nở mày nở mặt.
Ninh Chí Hòa nói.
- Đúng vậy, trong lòng tôi cũng cứ mâu thuẫn, rối rắm vì vấn đề này. Đến bây giờ Tập đoàn Hoành Không vẫn gánh trên lưng món nợ mấy chục tỷ.
Nếu trả hết cũng phải mất mấy năm. Đương nhiên nếu thực sự để cho họ độc lập thì cũng là một việc không dễ dàng gì.
Phải có người đồng ý tiếp nhận thì mới được. Còn phải kết hợp với một loạt các chính sách, nói thì dễ nhưng làm thì rất phiền phức.
Chủ tịch Khúc nhíu mày nói.
- Đúng là thế mà, vì thế ủng hộ bọn họ, chúng ta phải kiên trì đến cùng. Tập đoàn Hoành Không phát triển rồi thì tỉnh Thiên Vân chúng ta cũng có vinh quang rất lớn. Đương nhiên, khi đó anh và tôi có còn ở tỉnh Thiên Vân nữa hay không thì cũng khó nói. Việc này không hề quan trọng, quan trọng là tỉnh Thiên Vân đạt được lợi ích, người dân Thiên Vân được nhiều ưu đãi.
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Nhưng thái độ của Diệp Phàm bây giờ thì làm thế nào? Đoàn Khảo sát sắp xuống rồi, hay là, Bí thư Ninh, anh gọi điện thoại nói chuyện với cậu ta một chút. Làm công tác tư tưởng cho cậu ta.
Khúc Chí Quốc nói.
- Không cần, anh phái đồng chí Chiêm Hữu Quang trực tiếp xuống là được. Lần này trên danh nghĩa có thể thay đổi đi.
Ví dụ như lấy việc đồng chí trên tỉnh xuống chỉ để phối hợp làm việc với Tiểu ban đệ trình hạng mục hiện vẫn còn tồn tại ở Tập đoàn Hoành Không là chủ yếu.
Tin rằng đồng chí Diệp Phàm sẽ lấy đại cục làm trọng. Sau khi hết bực tức rồi thì sẽ quên đi thôi có phải không nào? Chúng ta cũng không cần phải so đo quá những việc này có phải không nào?
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Về thành viên có nên sắp xếp theo lần trước hay không?
Khúc Chí Quốc hỏi.
- Từ trong báo cáo của anh tôi nhìn ra một điều, đồng chí Triệu Hướng Vân có chút bất đồng với Diệp Phàm. Anh nói xem cử anh ta xuống có phù hợp hay không?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Ừm, tạm thời không cử anh ta xuống. Cử đồng chí Chiêm Hữu Quang xuống trước bàn bạc một chút. Đồng chí Cái Thiệu Trung có thể đi cùng, còn đồng chí Phong Hồ Ninh cũng tạm thời không cần xuống.
Chỉ e là đồng chí Diệp Phàm nghĩ không thông, nếu mâu thuẫn bị kích động thì e là sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Trong thời khắc quan trọng khi Đoàn Khảo sát sắp xuống, chúng ta đều phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa có phải không nào?
Khúc Chí Quốc nói.
- Việc này anh cứ quyết định đi.
Ninh Chí Hòa nói,
- Tuy nhiên, khi mà Chính Vụ viện đã phê chuẩn rồi thì phải cử đoàn Khảo sát xuống.
Như thế việc này 8 phần là đóng kịch, cho nên cần phải làm hết sức cẩn thận. Nhất định phải lấy cho được, việc này có lẽ là một trong những hạng mục lớn nhất của tỉnh Thiên Vân chúng ta năm nay.
Đồng chí Diệp Phàm làm rất tốt, trước kia việc này đã kẹt lại, trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ một số việc.
Lần này cuối cùng bên phía Chính Vụ viện cũng đã nhả ra rồi, đây là một dấu hiệu tốt. Có lẽ trong việc này đồng chí Diệp Phàm đã phải làm không ít việc.
- Ừm, đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí giỏi. Liệu có phải yêu cầu của chúng ta đối với cậu ta quá hà khắc rồi không?
Hơn nữa, có phải là chúng ta cũng đã quá thô bạo rồi không. Huống hồ trong việc này có những việc có tính chất phía sau mà đồng chí Diệp Phàm đã làm chúng ta cũng chẳng có cách nào để biểu dương cậu ta.
Không thể biểu dương lại còn phê bình, đúng là hơi quá đáng.
Khúc Chí Quốc cười nói.
- Cấp dưới cũng cần phải tôn trọng mà.
Ninh Chí Hòa cười nói.
Ngày 06 tháng 10, hai người Chiêm Hữu Quang và Cái Thiệu Trung xuất hiện ở tổng bộ Tập đoàn Hoành Không. Trong phòng giao ban tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.
Đó chính là bọn họ xuống để phối hợp làm tốt công tác đệ trình của Tập đoàn Hoành Không. Còn tổ Đệ trình chính là những thành viên còn lại của Tổ đệ trình trước kia thuộc Tập đoàn Hoành Không.
Hơn nữa, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh hết sức khen ngợi sự lãnh đạo của Diệp Phàm đối với Tổ Đệ trình trong tình hình khó khăn vẫn có thể kiên trì công việc.
Hơn nữa, khen ngợi đồng chí Lam Tồn Quân có nhãn quang, phối hợp rất tốt với Tập đoàn Hoành Không.
- Bí thư Chiếm, thành viên của Tổ cũ chúng tôi tuy vẫn còn ở đây, nhưng sự chỉ đạo của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh về thành viên không được thay đổi.
Làm công việc cụ thể là do Tập đoàn Hoành Không chúng tôi, nhưng các anh đừng quên phải chỉ đạo. Vì thế việc tái lập lại Tổ Đệ trình tôi thấy cứ khôi phục lại những thành viên trước kia là được rồi.
Tuy nhiên, tôi có một đề nghị nhỏ.
Diệp Phàm tỏ ra như đã thông.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh cứ nói.
Thái độ lần này của Chiêm Hữu Quang cũng rất khách khí. Bởi vì đã có nhắc nhở của Bí thư Ninh.
Đi xuống cần phải khách khí một chút, cố gắng quan tâm một chút nhưng ý kiến của các đồng chí ở Tập đoàn Hoành Không. Đừng lấy Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh ra để ép người hay làm gì khác.
- Chính là tôi không hy vọng đồng chí Triệu Hướng Vân lại xuống, bởi vì ông ấy không phù hợp làm công tác lãnh đạo Tổ Đệ trình hạng mục.
Diệp Phàm nói rất thẳng thắn.
- Đối với đề nghị của anh đưa ra, tôi sẽ báo cáo việc này với Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, tin rằng lãnh đạo tỉnh sẽ xem xét một số đề nghị đặc biệt của Tập đoàn Hoành Không.
Chiêm Hữu Quang nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Lời này, đương nhiên 2 tiếng sau đã được truyền đến tai Triệu Hướng Vân, khiến người này tức giận lập tức cầm cặp công văn đứng dậy vội vàng chạy đến phòng làm việc của đồng chí Phó Chủ tịch tỉnh thường trực Bố Hoa Thanh.
- Chủ tịch Bố, Diệp Phàm đúng là thứ không ra gì. Hắn có ý kiến thì có thể nói trước mặt Triệu Hướng Vân tôi. Hà tất lại nói xấu tôi trước mặt lãnh đạo khi không có tôi ở đó. Hắn như thế là muốn làm gì, chơi tôi mà. Việc này cũng thật quá tiểu nhân có phải không nào?
Triệu Hướng Vân tức giận khiến mặt tím đi, môi miệng rung lên.
- Sao thế?
Bố Hoa Thanh vẫn chưa hiểu có chuyện gì, nhíu mày nói,
- Lão Triệu, ngồi đi, hãy nói chuyện gì trước đã.
Nghe Triệu Hướng Vân nói, sắc mặt Bố Hoa Thanh cũng trầm xuống.
- Có cái lý này hay sao, anh xem xem, coi thường đồng chí vốn ở trên tỉnh xuống chính là Triệu Hướng Vân tôi. Chỉ mặt đặt tên, đây chính là đang tát vào mặt Chủ tịch Bố anh. Bởi vì ai cũng biết Triệu Hướng Vân tôi là Chủ tịch Bố anh đề cử xuống có phải thế không nào?
Triệu Hướng Vân muốn kéo Bố Hoa Thanh vào.
- Chủ tịch Khúc đồng ý rồi sao?
Bố Hoa Thanh mặt lạnh lùng hỏi.
- Không rõ, Bí thư Chiếm khi đó trả lời là sẽ báo cáo với Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh. Sẽ xem xét những yêu cầu mà Tập đoàn Hoành Không đưa ra.
Triệu Hướng Vân nói.
- Thế thì đúng rồi, yêu cầu người ta có thể đưa ra mà, chúng ta không thể không cho người ta cơ hội đưa ra yêu cầu được. Tuy nhiên, đồng ý hay không lại là việc của tỉnh có phải thế không nào? Lão Triệu, đừng kích động như thế.
Bố Hoa Thanh “hừ” một tiếng rồi đưa cho Triệu Hướng Vân một điếu thuốc.
Quan Thuật
Chuyện lớn như vậy phải giải quyết, không thể tách rời sự chỉ đạo của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh có phải không nào? Bằng không, các đồng chí ở Chính Vụ viện sẽ cho rằng Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh chúng ta không coi trọng Tập đoàn Hoành Không.
Không hề có trách nhiệm lãnh đạo thì chẳng phải cũng như chúng ta đã bị mất chức rồi sao?
Phong Hồ Ninh cũng gật đầu nói.
Thực ra, người này thấy sự phê bình ngầm của Chủ tịch Khúc đối với Triệu Hướng Vân, đương nhiên trong lòng rất vui. Từ trong lời nói của Chủ tịch Khúc cũng đã lĩnh hội được ý của lãnh đạo.
- Nhưng đồng chí Diệp Phàm không phối hợp, chúng ta phải làm thế nào? Lẽ nào phải phái đồng chí xuống để giám sát.
Đó là Tập đoàn Hoành Không, nói khó nghe một chút thì đó là địa bàn của Diệp Phàm, không phải là của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.
Có thể nói, ở Tập đoàn Hoành Không không có sự phối hợp của Diệp Phàm thì chúng ta căn bản đừng có nghĩ đến việc nhúng tay vào.
Triệu Hướng Vân tỏ ra tức giận, “hừ” nói.
- Đây đúng là một vấn đề rất lớn.
Chiêm Hữu Quang gật đầu.
- Chi bằng đem việc này báo cáo lên Ban Thường vụ tỉnh một chút, xem xem ý kiến của Thường vụ Tỉnh thế nào?
Triệu Hướng Vân nói, người này vẫn muốn xử lý việc này.
- Thế này đi, trước tiên không báo cáo với Ban Thường vụ tỉnh. Tôi và Bí thư Ninh bàn bạc một chút rồi sẽ quyết định.
Trước kia đồng chí Thiệu Trung và đồng chí Diệp Phàm cùng là đồng nghiệp của nhau, hãy gọi điện kết nối với đồng chí Diệp Phàm một chút.
Hơn nữa, đồng chí Thiệu Trung cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoành Không, có thể lấy danh nghĩa này để bàn bạc thống nhất với đồng chí Diệp Phàm một chút có phải không nào?
Chủ tịch Khúc nói.
- Vâng, tôi sẽ nói chuyện tâm sự với đồng chí Diệp Phàm.
Cái Thiệu Trung gật gật đầu, nhiệm vụ này tuy là khó khăn nhưng không nhận cũng không được.
Buổi chiều, Chủ tịch Khúc vào phòng làm việc của Bí thứ Ninh.
Sau khi nghe Chủ tịch Khúc nói lại tình hình Ninh Chí Hòa trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Đồng chí Chí Quốc, việc lần trước Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã xử lý có chút tắc trách.
Đồng chí Diệp Phàm có oán trách cũng là bình thường, chúng ta đều là người mà, làm sao có thể không để người ta nói vài câu được chứ.
Đương nhiên, hành vi giận dỗi của đồng chí Diệp Phàm cũng chẳng thỏa đáng tí nào. Đây là không quan tâm đến tình hình đại cục.
Đoàn Khảo sát của Chính Vụ viện sắp đến rồi, trên dưới trong tỉnh càng phải đồng tâm hiệp lực giành cho được hạng mục mới phải.
Chứ không phải là vấn đề phải kỷ luật ai. Lúc này kỷ luật Diệp Phàm là hành động hết sức không sáng suốt.
Bởi vì Đại quy hoạch Hoành Không là đồng chí Diệp Phàm khởi xướng. Ngay cả người khởi xướng mà chúng ta cũng bỏ đi thì làm sao có thể qua được cửa ải Chính Vụ viện.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đồng chí Diệp Phàm nhất thời chưa thông. Tôi cũng đã gọi điện thoại cho cậu ta rồi.
Nói thật, khẩu khí của đồng chí Diệp Phàm rất khó chịu. Ý của cậu ta là muốn hoàn toàn đẩy 2 tỉnh chúng ta ra ngoài để Tập đoàn Hoành Không độc lập làm.
Thực ra, đối với Tập đoàn Hoành Không Ủy ban nhân dân tỉnh cũng luôn muốn trút bỏ gánh nặng này. Chỉ có điều không thể bỏ được.
Chủ tịch Khúc nói.
- Rũ bỏ gánh nặng, ý của đồng chí Chí Quốc là là nhân cơ hội này thẳng thắn rũ bỏ quan hệ giữa chúng ta và Tập đoàn Hoành Không?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Đây là quyết sách khó cả đôi đường, từ những khoản nợ mà Tập đoàn Hoành Không đang gánh thì thực sự Ủy ban nhân dân tỉnh muốn rũ bỏ.
Từ nay về sau hai chúng ta không cùng làm chung nữa. Trả lại hết cho Ban Quốc tư độc lập quản lý là được. Sau này cũng không cần phiền toái như thế nữa có phải không nào?
Tuy nhiên, nhìn từ xu thế phát triển của Tập đoàn Hoành Không, nói thật là tôi vẫn cảm thấy luyến tiếc. Đặc biệt là luồng khí mới ở Tập đoàn Hoành Không sau khi đồng chí Diệp Phàm tiếp nhận. Có lẽ tương lai nó sẽ trở thành gà đẻ trứng vàng của tỉnh.
Khúc Chí Quốc nói và nở nụ cười.
- Anh cho rằng rũ bỏ trách nhiệm nợ nần quan trọng hay là xu thế đang phát triển của bọn họ quan trọng. Cần phải xem xét lợi hại ở cả hai vấn đề.
Một khi Tập đoàn Hoành Không trở ra độc lập, nó sẽ là nhà máy trực thuộc quản lý của Ban Quốc tư, không có quan hệ nhiều lắm với chúng ta.
Đến lúc đó muốn lên chuyến xe Tập đoàn Hoành Không thì sẽ khó đấy. Tôi nghĩ các đồng chí của Điền Nam có lẽ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nhìn từ xu thế phát triển của Tập đoàn Hoành Không thì lợi nhiều hơn hại. Thành phố Hạng Nam chúng ta vẫn phải dựa vào sự dẫn dắt của nó để phát triển ra ngoài.
Còn nhìn từ tốc độ quật khởi của nó, Tập đoàn Hoành Không không chừng còn có cơ hội đứng trong top 500 của thế giới.
Đến khi đó đơn vị cấp trên chủ quản chúng ta đây cũng nở mày nở mặt.
Ninh Chí Hòa nói.
- Đúng vậy, trong lòng tôi cũng cứ mâu thuẫn, rối rắm vì vấn đề này. Đến bây giờ Tập đoàn Hoành Không vẫn gánh trên lưng món nợ mấy chục tỷ.
Nếu trả hết cũng phải mất mấy năm. Đương nhiên nếu thực sự để cho họ độc lập thì cũng là một việc không dễ dàng gì.
Phải có người đồng ý tiếp nhận thì mới được. Còn phải kết hợp với một loạt các chính sách, nói thì dễ nhưng làm thì rất phiền phức.
Chủ tịch Khúc nhíu mày nói.
- Đúng là thế mà, vì thế ủng hộ bọn họ, chúng ta phải kiên trì đến cùng. Tập đoàn Hoành Không phát triển rồi thì tỉnh Thiên Vân chúng ta cũng có vinh quang rất lớn. Đương nhiên, khi đó anh và tôi có còn ở tỉnh Thiên Vân nữa hay không thì cũng khó nói. Việc này không hề quan trọng, quan trọng là tỉnh Thiên Vân đạt được lợi ích, người dân Thiên Vân được nhiều ưu đãi.
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Nhưng thái độ của Diệp Phàm bây giờ thì làm thế nào? Đoàn Khảo sát sắp xuống rồi, hay là, Bí thư Ninh, anh gọi điện thoại nói chuyện với cậu ta một chút. Làm công tác tư tưởng cho cậu ta.
Khúc Chí Quốc nói.
- Không cần, anh phái đồng chí Chiêm Hữu Quang trực tiếp xuống là được. Lần này trên danh nghĩa có thể thay đổi đi.
Ví dụ như lấy việc đồng chí trên tỉnh xuống chỉ để phối hợp làm việc với Tiểu ban đệ trình hạng mục hiện vẫn còn tồn tại ở Tập đoàn Hoành Không là chủ yếu.
Tin rằng đồng chí Diệp Phàm sẽ lấy đại cục làm trọng. Sau khi hết bực tức rồi thì sẽ quên đi thôi có phải không nào? Chúng ta cũng không cần phải so đo quá những việc này có phải không nào?
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Về thành viên có nên sắp xếp theo lần trước hay không?
Khúc Chí Quốc hỏi.
- Từ trong báo cáo của anh tôi nhìn ra một điều, đồng chí Triệu Hướng Vân có chút bất đồng với Diệp Phàm. Anh nói xem cử anh ta xuống có phù hợp hay không?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Ừm, tạm thời không cử anh ta xuống. Cử đồng chí Chiêm Hữu Quang xuống trước bàn bạc một chút. Đồng chí Cái Thiệu Trung có thể đi cùng, còn đồng chí Phong Hồ Ninh cũng tạm thời không cần xuống.
Chỉ e là đồng chí Diệp Phàm nghĩ không thông, nếu mâu thuẫn bị kích động thì e là sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Trong thời khắc quan trọng khi Đoàn Khảo sát sắp xuống, chúng ta đều phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa có phải không nào?
Khúc Chí Quốc nói.
- Việc này anh cứ quyết định đi.
Ninh Chí Hòa nói,
- Tuy nhiên, khi mà Chính Vụ viện đã phê chuẩn rồi thì phải cử đoàn Khảo sát xuống.
Như thế việc này 8 phần là đóng kịch, cho nên cần phải làm hết sức cẩn thận. Nhất định phải lấy cho được, việc này có lẽ là một trong những hạng mục lớn nhất của tỉnh Thiên Vân chúng ta năm nay.
Đồng chí Diệp Phàm làm rất tốt, trước kia việc này đã kẹt lại, trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ một số việc.
Lần này cuối cùng bên phía Chính Vụ viện cũng đã nhả ra rồi, đây là một dấu hiệu tốt. Có lẽ trong việc này đồng chí Diệp Phàm đã phải làm không ít việc.
- Ừm, đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí giỏi. Liệu có phải yêu cầu của chúng ta đối với cậu ta quá hà khắc rồi không?
Hơn nữa, có phải là chúng ta cũng đã quá thô bạo rồi không. Huống hồ trong việc này có những việc có tính chất phía sau mà đồng chí Diệp Phàm đã làm chúng ta cũng chẳng có cách nào để biểu dương cậu ta.
Không thể biểu dương lại còn phê bình, đúng là hơi quá đáng.
Khúc Chí Quốc cười nói.
- Cấp dưới cũng cần phải tôn trọng mà.
Ninh Chí Hòa cười nói.
Ngày 06 tháng 10, hai người Chiêm Hữu Quang và Cái Thiệu Trung xuất hiện ở tổng bộ Tập đoàn Hoành Không. Trong phòng giao ban tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.
Đó chính là bọn họ xuống để phối hợp làm tốt công tác đệ trình của Tập đoàn Hoành Không. Còn tổ Đệ trình chính là những thành viên còn lại của Tổ đệ trình trước kia thuộc Tập đoàn Hoành Không.
Hơn nữa, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh hết sức khen ngợi sự lãnh đạo của Diệp Phàm đối với Tổ Đệ trình trong tình hình khó khăn vẫn có thể kiên trì công việc.
Hơn nữa, khen ngợi đồng chí Lam Tồn Quân có nhãn quang, phối hợp rất tốt với Tập đoàn Hoành Không.
- Bí thư Chiếm, thành viên của Tổ cũ chúng tôi tuy vẫn còn ở đây, nhưng sự chỉ đạo của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh về thành viên không được thay đổi.
Làm công việc cụ thể là do Tập đoàn Hoành Không chúng tôi, nhưng các anh đừng quên phải chỉ đạo. Vì thế việc tái lập lại Tổ Đệ trình tôi thấy cứ khôi phục lại những thành viên trước kia là được rồi.
Tuy nhiên, tôi có một đề nghị nhỏ.
Diệp Phàm tỏ ra như đã thông.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh cứ nói.
Thái độ lần này của Chiêm Hữu Quang cũng rất khách khí. Bởi vì đã có nhắc nhở của Bí thư Ninh.
Đi xuống cần phải khách khí một chút, cố gắng quan tâm một chút nhưng ý kiến của các đồng chí ở Tập đoàn Hoành Không. Đừng lấy Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh ra để ép người hay làm gì khác.
- Chính là tôi không hy vọng đồng chí Triệu Hướng Vân lại xuống, bởi vì ông ấy không phù hợp làm công tác lãnh đạo Tổ Đệ trình hạng mục.
Diệp Phàm nói rất thẳng thắn.
- Đối với đề nghị của anh đưa ra, tôi sẽ báo cáo việc này với Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, tin rằng lãnh đạo tỉnh sẽ xem xét một số đề nghị đặc biệt của Tập đoàn Hoành Không.
Chiêm Hữu Quang nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Lời này, đương nhiên 2 tiếng sau đã được truyền đến tai Triệu Hướng Vân, khiến người này tức giận lập tức cầm cặp công văn đứng dậy vội vàng chạy đến phòng làm việc của đồng chí Phó Chủ tịch tỉnh thường trực Bố Hoa Thanh.
- Chủ tịch Bố, Diệp Phàm đúng là thứ không ra gì. Hắn có ý kiến thì có thể nói trước mặt Triệu Hướng Vân tôi. Hà tất lại nói xấu tôi trước mặt lãnh đạo khi không có tôi ở đó. Hắn như thế là muốn làm gì, chơi tôi mà. Việc này cũng thật quá tiểu nhân có phải không nào?
Triệu Hướng Vân tức giận khiến mặt tím đi, môi miệng rung lên.
- Sao thế?
Bố Hoa Thanh vẫn chưa hiểu có chuyện gì, nhíu mày nói,
- Lão Triệu, ngồi đi, hãy nói chuyện gì trước đã.
Nghe Triệu Hướng Vân nói, sắc mặt Bố Hoa Thanh cũng trầm xuống.
- Có cái lý này hay sao, anh xem xem, coi thường đồng chí vốn ở trên tỉnh xuống chính là Triệu Hướng Vân tôi. Chỉ mặt đặt tên, đây chính là đang tát vào mặt Chủ tịch Bố anh. Bởi vì ai cũng biết Triệu Hướng Vân tôi là Chủ tịch Bố anh đề cử xuống có phải thế không nào?
Triệu Hướng Vân muốn kéo Bố Hoa Thanh vào.
- Chủ tịch Khúc đồng ý rồi sao?
Bố Hoa Thanh mặt lạnh lùng hỏi.
- Không rõ, Bí thư Chiếm khi đó trả lời là sẽ báo cáo với Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh. Sẽ xem xét những yêu cầu mà Tập đoàn Hoành Không đưa ra.
Triệu Hướng Vân nói.
- Thế thì đúng rồi, yêu cầu người ta có thể đưa ra mà, chúng ta không thể không cho người ta cơ hội đưa ra yêu cầu được. Tuy nhiên, đồng ý hay không lại là việc của tỉnh có phải thế không nào? Lão Triệu, đừng kích động như thế.
Bố Hoa Thanh “hừ” một tiếng rồi đưa cho Triệu Hướng Vân một điếu thuốc.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3313: Sự lúng túng của UBND tỉnh
9.2/10 từ 43 lượt.