Quan Thuật
Chương 330: Có người diễn trò trước mặt Chủ tịch huyện
Tôi đã nghe qua về chủ tịch thị trấn Diệp Phàm của Lâm Tuyền, người này còn trẻ tuổi.
Nghe nói hắn làm bản quy hoạch giao thông của Lâm Tuyền, bản thân tự kiếm được hai ngàn vạn tài chính, còn về chuyện cải cách nhà máy giấy Ngư Dương cũng kéo được bốn ngàn vạn đầu tư, có nhiệt tình, có năng lực công tác.
Phó bí thư chuyên trách Tạ Quốc Trung nói ra vài câu, cũng là tán dương Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, để tôi nghĩ xem.
Chu Càn Dương hình như nhớ ra điều gì, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười nói:
- Ừ! Một người rất thú vị, lúc trước hình như là bị thương vì cái gì mà huyết án ở thôn đập Thiên Thủy, lúc ấy tôi được Bí thư Dương ủy thác đại biểu thành phố đi thăm hắn. Các anh còn chưa biết, hắn lúc ấy đã băng kín như xác ướp nhưng vừa mở miệng đã đòi tiền tôi.
- Đòi tiền! Đòi tiền cái gì?
La Hạo Thông lộ vẻ kinh ngạc:
- Không phải là đòi tiền viện phí chứ. Chẳng lẽ Ngư Dương nghèo đến mức không có tiền trả viện phí cho hắn.
- Ha ha ha, không phải là vậy! Hắn muốn tôi rót chút dầu đèn ra ngoài để hắn sửa đường thôn đập Thiên Thủy, lúc ấy tôi nói tôi đâu phải thùng dầu, không có dầu thừa. Các anh nói có buồn cười không, lúc ấy tôi cũng vui vẻ. Da mặt tiểu tử này đúng là không phải dày bình thường.
Chu Càn Dương cười sảng khoái.
- Ừ! Chắc là một số lãnh đạo huyện Ngư Dương cũng như hắn thôi,, hàng năm đến thành phố thì đều đòi tiền quyên tặng, sắp biến thành đại sư hóa duyên cả rồi. Bọn họ chẳng lẽ không hiểu tiền tài mạnh mới là đạo lý a.
La Hạo Thông nghĩ xa hơn.
- Lần này đề nghị Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh xuống đó, tôi cũng giao cho bọn họ nhất định phải phát triển kinh tế Ngư Dương, nếu sau nửa năm không có chuyển biến thì lấy lại mũ quan. Đây là lưỡi đao treo trên đầu họ, áp lực cũng rất lớn.
Chu Càn Dương nghiêm mặt.
- Có áp lực mới có thể ra động lực, có động lực mới có thể liều mạng đi làm, mới có thể ra thành tích, tôi tin tưởng Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ có thể làm ra thành tích, Bí thư Chu đây là cho bọn họ câu phủ đâu cho họ quyết tâm, ha ha ha.
Phó Bí thư Tạ khẽ mỉm cười, ý tứ mơ hồ không rõ, mơ hồ cũng nói không rõ.
Chu Càn Dương nghe lại như thấy cảm giác vui mừng thấy người gặp họa, còn La Hạo Thông lại nghe ra mùi vị khác, mọi người đều có cảm nhận riêng.
Lần này đề bạt Chủ tịch và Bí thư huyện, đầu tiên Tạ Quốc Trung cũng đề nghị nguyên Phó Chủ nhiệm trẻ tuổi Miêu Phong của Ủy ban kinh tế thương mại thành phố, đáng tiếc cuối cùng bị Chu Càn Dương và La Hạo Thông liên thủ bác bỏ.
Lý do đưa ra là Miêu Phong quá trẻ tuổi, mới 30 tuổi, hơn nữa vừa đề bạt lên vị trí Phó Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại mới được một năm, chưa nên thay đổi.
Trong một năm thăng liền hai cấp cũng hơi khó khăn, chuyện này gác lại cũng là hợp lý, tuy nhiên Tạ Quốc Trung đã hỏi Miêu Phong, y có vẻ đồng ý đến cơ sở rèn luyện vài năm, ở mãi trong thành phố cũng khó làm ra thành tích. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cuối cùng Tạ Quốc Trung đề nghị cho Miêu Phong một vị trí phó bí thư chuyên trách huyện Ngư Dương nhưng vẫn không thành công, bị hai thường vụ là Ngọc Hoài Nhân và Phí Ngọc liên thủ chế trụ, lúc ấy Chu Càn Dương cũng có khuynh hướng lấy người của Ngư Dương.
Cuối cùng quyết định nguyên Trưởng ban Tổ chức Ngư Dương Phí Mặc ngồi lên vị trí này, còn Miêu Phong thì được vị trí của Phí Mặc.
Nhìn qua như vậy giống như bị xuống chức, bởi vì Miêu Phong ở vị trí Phó Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại thành phố thì oai phong hơn vị trí Trưởng ban Tổ chức Ngư Dương.
Tuy nhiên Tạ Quốc Trung và Miêu Phong đều có ý định khác, chắc là muốn chờ thời ở Ngư Dương.
Ủy ban kinh tế thương mại mặc dù tốt nhưng phó chức cũng có bốn, năm. Miêu Phong mới lên xếp ở vị trí chót, muốn làm ra thành tích để đề bạt cũng tương đối khó khăn.
Y xuống Ngư Dương làm Trưởng ban Tổ chức, tuy nói cấp bậc không thay đổi, còn là phó phòng, nhưng tay quản nhân sự một huyện, lúc phân chia cũng có thể kiếm được một chén canh.
Hơn nữa không gian phát triển rất lớn, nếu như Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh không thể làm ra thành tích, đến lúc đó bị lấy mũ quan rồi thì Miêu Phong có thể thuận lợi thượng vị, vì thế gã mới tình nguyện đổi lấy vị trí này.
Dĩ nhiên Tạ Quốc Trung ở lần thay bài ở Ngư Dương không lấy được vị trí phó bí thư chuyên trách cũng cảm thấy tức giận, tuy nhiên y vẫn ẩn nhẫn, tin tưởng sẽ có cơ hội.
Ngư Dương nếu muốn làm ra thành tích còn khó hơn lên trời.
Ban bệ thành phố sau khi trải qua lần điều chỉnh nay cũng hết sức phức tạp, trước kia là Bí thư Thị Ủy Dương Quốc Đống, Chủ tịch thành phố La Hạo Thông, phó bí thư Chu Càn Dương tạo thành thế chân vạc. Bây giờ tình thế không rõ ràng, có vẻ La Hạo Thông khá hòa hợp với Chu Càn Dương, còn Tạ Quốc Trung cũng chưa có tính toán gì.
Hơn nữa xuất hiện một nhóm mới, đó là phó bí thư chuyên trách Ngọc Hoài Nhân và Tổ trưởng tổ thư ký Thị ủy Phí Ngọc lại có xu hướng kết minh.
Bí thư Chu Càn Dương trước mắt ở hội nghị thường vụ có hai thủ hạ, một chính là thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên, một chính là Bí thư Ủy ban Chính Pháp Tần Thiên Cương.
Chủ tịch thành phố La Hạo Thông thì vốn có thể tiến hành quan hệ với Ngọc Hoài Nhân,nhưng hiện giờ Ngọc Hoài Nhân đã kết minh với Phí Ngọc, hợp tác tự lập một nhà, trở thành phái có khuynh hướng vì Ngư Dương.
Cho nên Chủ tịch thành phố La bây giờ còn là tư lệnh không quân, lần vừa rồi thay bài ở Ngư Dương chỉ có thể liên thủ cùng Chu Càn Dương lấy được vị trí chủ tịch huyện.
Nguyên Trưởng ban Tuyên giáo thị ủy Trương Hân Nguyệt vốn là tâm phúc của nguyên Bí thư Thị Ủy Dương Quốc Đống, hiện giờ Dương Quốc Đống đã điều, thái độ của Trương Hân Nguyệt cũng chưa xác định.
Còn Trưởng ban Tổ chức chức Tiếu Chí Triển đã điều lên tỉnh thành Thủy Châu, vị trí này giờ vẫn treo lơ lửng.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố Tào Anh Bồi cũng là vừa điều từ Ủy ban Kỷ luật Tỉnh tới, tạm thời cũng chưa có khuynh hướng kết giao với ai.
Tư lệnh quân phân khu Cố cho tới bây giờ cũng là một thường vụ không có khuynh hướng, trên cơ bản đều bỏ phiếu trắng, ảnh hưởng không lớn.
Dĩ nhiên thỉnh thoảng y cũng bày tỏ ý kiến nên vẫn không thể bỏ qua.
Tuy nhiên Cố Khải Minh thuộc bên quân đội nên hết sức cứng rắn, không hề đầu nhập về ai, muốn lấy được sự tín nhiệm và ủng hộ của y là hết sức khó khăn.
Lần trước vì chuyện Diệp Phàm mà ra mặt khiến bí thư thị ủy Dương Quốc Đống lúc ấy phải tự mình gọi điện cho Ban Tổ chức Tỉnh ủy.
Vì thế người này khi không phát uy thì là một con mèo bệnh, lúc phát uy thì đầu rơi máu chảy, mấy người trong thường vụ đều có vẻ e ngại, luôn ra sức giữ quan hệ tốt.
Khoảng giờ rưỡi chiều.
Diệp Phàm theo Âm lão đầu câu cá đã được hai tiếng mà không thu hoạch được gì.
Thỉnh thoảng hắn còn có thể nhìn thấy từng con cá nhỏ nhảy ra từ đám cỏ giương oai.
Kỳ quái là Âm Vô Đao vẫn chuyên tâm câu cá, không màng gì đến chuyện xung quanh.
- Tiền bối, trong đầm cỏ chắc là không có cá lớn, cứ câu như vậy đúng là lãng phí thời gian.
Diệp Phàm cuối cùng không nhịn được.
Tâm tính bồng bột, tầm mắt hạn hẹp chỉ thấy chuyện trước mắt, khó thành việc lớn, hừ!
Âm Vô Đao hừ một tiếng làm Diệp Phàm im thít, đành ngồi im chịu trận.
Huyện Ngư Dương ngày hôm qua vừa mới tuyên bố điều chỉnh nhân sự. Vào bốn giờ sáng hôm nay, bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh chia nhau ra xuống cơ sở tiến hành khảo sát tình hình.
Vì đã có giao ước của bí thương Chu trong năm đầu phải phát triển kinh tế Ngư Dương, bọn họ muốn nắm thật rõ tình hình cụ thủ, đều không tin vào các bản báo cáo của cục thống kê, trong đó phần lớn đều là giả dối.
Bằng vào mớ báo cáo đó mà muốn vực dậy và phát triển kinh tế Ngư Dương thì đúng là đầm rồng hang hổ, cho nên hai người hôm nay tự mình đi xuống.
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh còn là một nghiên cứu sinh, thuộc về phần tử trí thức cao cấp, lúc trước sống ở tỉnh đã thấy qua đường xá của Ngư Dương.
Vệ Sơ Tinh ngồi trên xe, một đường xóc nảy, thiếu chút nữa làm hỏng luôn cặp mông mịn màng, đi vòng từ thị trấn Quy Hồ, thị trấn Giác Lâm, xã Khê Khanh, xã Sài Mộc rồi qua xã Khanh Hương đến thị trấn Lâm Tuyền rồi vòng về thị trấn Vũ Khê để về huyện thành, trên đường đi dừng chân ở Lâm Tuyền.
Bí thư Mâu Dũng long trọng tiếp đãi Chủ tịch huyện Vệ, cũng muốn tạo chút tình cảm, nào ngờ lần này vỗ mông ngựa lại bị Vệ Sơ Tinh nghiêm mặt khiển trách.
Cô ta lên giọng là hiện tại toàn Ngư Dương đang nỗ lực để thoát nghèo, không ai rảnh đi bày biện hoa hòe tiếp khách, còn không bằng dùng thời gian đi phát triển kinh tế.
Ngay vào lúc này, trong phòng họp lớn của chính quyền thị trấn đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
Một giọng thô lỗ hét lớn:
- Chuyện gì xảy ra vậy, sao diện tích của tôi lại thành nhỏ vậy, thiệt mất hai ngàn, phải đo lại đi, nếu không tôi sẽ không ký. Mẹ kiếp, mấy người làm quan đều vất lòng dạ cho chó ăn cả rồi. Tôi nhổ vào!
Giám đốc sở tài nguyên Chu Thành Quý quát:
- Mã Nhị Cẩu, mày có đôi mắt chó phải không, vừa rồi lúc đo mày cũng có mặt ở đó, đo xong còn ký nhận giờ lại lật lọng, mấy nhân viên của sở tài nguyên cũng đâu rảnh chứ.
- Mới vừa rồi là mới vừa rồi, bây giờ là bây giờ. Mới vừa rồi tao hoa mắt không thấy rõ. Nhà tao đã sớm đo từ trước rồi, phải giao đầy đủ tiền ra đây.
Mã Nhị Cẩu đỏ mặt tía tai, vì hai ngàn đồng mà gây náo loạn, thanh âm càng lúc càng lớn, Đoàn Hải và Đỗ Bằng khuyên như thế nào cũng không được.
Lúc này giám đốc Chu hô lớn:
- Mã Nhị Cẩu, mày có giỏi thì đi tìm Chủ tịch thị trấn Diệp đi, mẹ kiếp, còn dám mạnh miệng.
- Đi thì đi, sợ cái gì, Chủ tịch thị trấn Diệp chẳng lẽ là con cọp dám ăn thịt người. Mã Nhị Cẩu cũng không tin hắn có thể đem ta ra làm thế nào?
Mã Nhị Cẩu cũng không biết từ nơi nào lấy ra gan dạ, dứt khoát nắm tay giám đốc Chu đi ra.
Mâu Dũng đang nói chuyện với Chủ tịch huyện Vệ trong một phòng khác đã sớm nghe thấy, nhíu mày hỏi:
- Tại sao vậy, đường đường chính quyền thị trấn mà như họp chợ còn ra thể thống gì nữa.
- Ai! Dân chúng trong thị trấn có tâm lý oán giận không phục.
Hoàng Hải Bình ngồi bên thuận miệng xúc xiểm.
Quan Thuật
Nghe nói hắn làm bản quy hoạch giao thông của Lâm Tuyền, bản thân tự kiếm được hai ngàn vạn tài chính, còn về chuyện cải cách nhà máy giấy Ngư Dương cũng kéo được bốn ngàn vạn đầu tư, có nhiệt tình, có năng lực công tác.
Phó bí thư chuyên trách Tạ Quốc Trung nói ra vài câu, cũng là tán dương Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, để tôi nghĩ xem.
Chu Càn Dương hình như nhớ ra điều gì, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười nói:
- Ừ! Một người rất thú vị, lúc trước hình như là bị thương vì cái gì mà huyết án ở thôn đập Thiên Thủy, lúc ấy tôi được Bí thư Dương ủy thác đại biểu thành phố đi thăm hắn. Các anh còn chưa biết, hắn lúc ấy đã băng kín như xác ướp nhưng vừa mở miệng đã đòi tiền tôi.
- Đòi tiền! Đòi tiền cái gì?
La Hạo Thông lộ vẻ kinh ngạc:
- Không phải là đòi tiền viện phí chứ. Chẳng lẽ Ngư Dương nghèo đến mức không có tiền trả viện phí cho hắn.
- Ha ha ha, không phải là vậy! Hắn muốn tôi rót chút dầu đèn ra ngoài để hắn sửa đường thôn đập Thiên Thủy, lúc ấy tôi nói tôi đâu phải thùng dầu, không có dầu thừa. Các anh nói có buồn cười không, lúc ấy tôi cũng vui vẻ. Da mặt tiểu tử này đúng là không phải dày bình thường.
Chu Càn Dương cười sảng khoái.
- Ừ! Chắc là một số lãnh đạo huyện Ngư Dương cũng như hắn thôi,, hàng năm đến thành phố thì đều đòi tiền quyên tặng, sắp biến thành đại sư hóa duyên cả rồi. Bọn họ chẳng lẽ không hiểu tiền tài mạnh mới là đạo lý a.
La Hạo Thông nghĩ xa hơn.
- Lần này đề nghị Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh xuống đó, tôi cũng giao cho bọn họ nhất định phải phát triển kinh tế Ngư Dương, nếu sau nửa năm không có chuyển biến thì lấy lại mũ quan. Đây là lưỡi đao treo trên đầu họ, áp lực cũng rất lớn.
Chu Càn Dương nghiêm mặt.
- Có áp lực mới có thể ra động lực, có động lực mới có thể liều mạng đi làm, mới có thể ra thành tích, tôi tin tưởng Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ có thể làm ra thành tích, Bí thư Chu đây là cho bọn họ câu phủ đâu cho họ quyết tâm, ha ha ha.
Phó Bí thư Tạ khẽ mỉm cười, ý tứ mơ hồ không rõ, mơ hồ cũng nói không rõ.
Chu Càn Dương nghe lại như thấy cảm giác vui mừng thấy người gặp họa, còn La Hạo Thông lại nghe ra mùi vị khác, mọi người đều có cảm nhận riêng.
Lần này đề bạt Chủ tịch và Bí thư huyện, đầu tiên Tạ Quốc Trung cũng đề nghị nguyên Phó Chủ nhiệm trẻ tuổi Miêu Phong của Ủy ban kinh tế thương mại thành phố, đáng tiếc cuối cùng bị Chu Càn Dương và La Hạo Thông liên thủ bác bỏ.
Lý do đưa ra là Miêu Phong quá trẻ tuổi, mới 30 tuổi, hơn nữa vừa đề bạt lên vị trí Phó Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại mới được một năm, chưa nên thay đổi.
Trong một năm thăng liền hai cấp cũng hơi khó khăn, chuyện này gác lại cũng là hợp lý, tuy nhiên Tạ Quốc Trung đã hỏi Miêu Phong, y có vẻ đồng ý đến cơ sở rèn luyện vài năm, ở mãi trong thành phố cũng khó làm ra thành tích. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cuối cùng Tạ Quốc Trung đề nghị cho Miêu Phong một vị trí phó bí thư chuyên trách huyện Ngư Dương nhưng vẫn không thành công, bị hai thường vụ là Ngọc Hoài Nhân và Phí Ngọc liên thủ chế trụ, lúc ấy Chu Càn Dương cũng có khuynh hướng lấy người của Ngư Dương.
Cuối cùng quyết định nguyên Trưởng ban Tổ chức Ngư Dương Phí Mặc ngồi lên vị trí này, còn Miêu Phong thì được vị trí của Phí Mặc.
Nhìn qua như vậy giống như bị xuống chức, bởi vì Miêu Phong ở vị trí Phó Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại thành phố thì oai phong hơn vị trí Trưởng ban Tổ chức Ngư Dương.
Tuy nhiên Tạ Quốc Trung và Miêu Phong đều có ý định khác, chắc là muốn chờ thời ở Ngư Dương.
Ủy ban kinh tế thương mại mặc dù tốt nhưng phó chức cũng có bốn, năm. Miêu Phong mới lên xếp ở vị trí chót, muốn làm ra thành tích để đề bạt cũng tương đối khó khăn.
Y xuống Ngư Dương làm Trưởng ban Tổ chức, tuy nói cấp bậc không thay đổi, còn là phó phòng, nhưng tay quản nhân sự một huyện, lúc phân chia cũng có thể kiếm được một chén canh.
Hơn nữa không gian phát triển rất lớn, nếu như Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh không thể làm ra thành tích, đến lúc đó bị lấy mũ quan rồi thì Miêu Phong có thể thuận lợi thượng vị, vì thế gã mới tình nguyện đổi lấy vị trí này.
Dĩ nhiên Tạ Quốc Trung ở lần thay bài ở Ngư Dương không lấy được vị trí phó bí thư chuyên trách cũng cảm thấy tức giận, tuy nhiên y vẫn ẩn nhẫn, tin tưởng sẽ có cơ hội.
Ngư Dương nếu muốn làm ra thành tích còn khó hơn lên trời.
Ban bệ thành phố sau khi trải qua lần điều chỉnh nay cũng hết sức phức tạp, trước kia là Bí thư Thị Ủy Dương Quốc Đống, Chủ tịch thành phố La Hạo Thông, phó bí thư Chu Càn Dương tạo thành thế chân vạc. Bây giờ tình thế không rõ ràng, có vẻ La Hạo Thông khá hòa hợp với Chu Càn Dương, còn Tạ Quốc Trung cũng chưa có tính toán gì.
Hơn nữa xuất hiện một nhóm mới, đó là phó bí thư chuyên trách Ngọc Hoài Nhân và Tổ trưởng tổ thư ký Thị ủy Phí Ngọc lại có xu hướng kết minh.
Bí thư Chu Càn Dương trước mắt ở hội nghị thường vụ có hai thủ hạ, một chính là thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên, một chính là Bí thư Ủy ban Chính Pháp Tần Thiên Cương.
Chủ tịch thành phố La Hạo Thông thì vốn có thể tiến hành quan hệ với Ngọc Hoài Nhân,nhưng hiện giờ Ngọc Hoài Nhân đã kết minh với Phí Ngọc, hợp tác tự lập một nhà, trở thành phái có khuynh hướng vì Ngư Dương.
Cho nên Chủ tịch thành phố La bây giờ còn là tư lệnh không quân, lần vừa rồi thay bài ở Ngư Dương chỉ có thể liên thủ cùng Chu Càn Dương lấy được vị trí chủ tịch huyện.
Nguyên Trưởng ban Tuyên giáo thị ủy Trương Hân Nguyệt vốn là tâm phúc của nguyên Bí thư Thị Ủy Dương Quốc Đống, hiện giờ Dương Quốc Đống đã điều, thái độ của Trương Hân Nguyệt cũng chưa xác định.
Còn Trưởng ban Tổ chức chức Tiếu Chí Triển đã điều lên tỉnh thành Thủy Châu, vị trí này giờ vẫn treo lơ lửng.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố Tào Anh Bồi cũng là vừa điều từ Ủy ban Kỷ luật Tỉnh tới, tạm thời cũng chưa có khuynh hướng kết giao với ai.
Tư lệnh quân phân khu Cố cho tới bây giờ cũng là một thường vụ không có khuynh hướng, trên cơ bản đều bỏ phiếu trắng, ảnh hưởng không lớn.
Dĩ nhiên thỉnh thoảng y cũng bày tỏ ý kiến nên vẫn không thể bỏ qua.
Tuy nhiên Cố Khải Minh thuộc bên quân đội nên hết sức cứng rắn, không hề đầu nhập về ai, muốn lấy được sự tín nhiệm và ủng hộ của y là hết sức khó khăn.
Lần trước vì chuyện Diệp Phàm mà ra mặt khiến bí thư thị ủy Dương Quốc Đống lúc ấy phải tự mình gọi điện cho Ban Tổ chức Tỉnh ủy.
Vì thế người này khi không phát uy thì là một con mèo bệnh, lúc phát uy thì đầu rơi máu chảy, mấy người trong thường vụ đều có vẻ e ngại, luôn ra sức giữ quan hệ tốt.
Khoảng giờ rưỡi chiều.
Diệp Phàm theo Âm lão đầu câu cá đã được hai tiếng mà không thu hoạch được gì.
Thỉnh thoảng hắn còn có thể nhìn thấy từng con cá nhỏ nhảy ra từ đám cỏ giương oai.
Kỳ quái là Âm Vô Đao vẫn chuyên tâm câu cá, không màng gì đến chuyện xung quanh.
- Tiền bối, trong đầm cỏ chắc là không có cá lớn, cứ câu như vậy đúng là lãng phí thời gian.
Diệp Phàm cuối cùng không nhịn được.
Tâm tính bồng bột, tầm mắt hạn hẹp chỉ thấy chuyện trước mắt, khó thành việc lớn, hừ!
Âm Vô Đao hừ một tiếng làm Diệp Phàm im thít, đành ngồi im chịu trận.
Huyện Ngư Dương ngày hôm qua vừa mới tuyên bố điều chỉnh nhân sự. Vào bốn giờ sáng hôm nay, bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh chia nhau ra xuống cơ sở tiến hành khảo sát tình hình.
Vì đã có giao ước của bí thương Chu trong năm đầu phải phát triển kinh tế Ngư Dương, bọn họ muốn nắm thật rõ tình hình cụ thủ, đều không tin vào các bản báo cáo của cục thống kê, trong đó phần lớn đều là giả dối.
Bằng vào mớ báo cáo đó mà muốn vực dậy và phát triển kinh tế Ngư Dương thì đúng là đầm rồng hang hổ, cho nên hai người hôm nay tự mình đi xuống.
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh còn là một nghiên cứu sinh, thuộc về phần tử trí thức cao cấp, lúc trước sống ở tỉnh đã thấy qua đường xá của Ngư Dương.
Vệ Sơ Tinh ngồi trên xe, một đường xóc nảy, thiếu chút nữa làm hỏng luôn cặp mông mịn màng, đi vòng từ thị trấn Quy Hồ, thị trấn Giác Lâm, xã Khê Khanh, xã Sài Mộc rồi qua xã Khanh Hương đến thị trấn Lâm Tuyền rồi vòng về thị trấn Vũ Khê để về huyện thành, trên đường đi dừng chân ở Lâm Tuyền.
Bí thư Mâu Dũng long trọng tiếp đãi Chủ tịch huyện Vệ, cũng muốn tạo chút tình cảm, nào ngờ lần này vỗ mông ngựa lại bị Vệ Sơ Tinh nghiêm mặt khiển trách.
Cô ta lên giọng là hiện tại toàn Ngư Dương đang nỗ lực để thoát nghèo, không ai rảnh đi bày biện hoa hòe tiếp khách, còn không bằng dùng thời gian đi phát triển kinh tế.
Ngay vào lúc này, trong phòng họp lớn của chính quyền thị trấn đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
Một giọng thô lỗ hét lớn:
- Chuyện gì xảy ra vậy, sao diện tích của tôi lại thành nhỏ vậy, thiệt mất hai ngàn, phải đo lại đi, nếu không tôi sẽ không ký. Mẹ kiếp, mấy người làm quan đều vất lòng dạ cho chó ăn cả rồi. Tôi nhổ vào!
Giám đốc sở tài nguyên Chu Thành Quý quát:
- Mã Nhị Cẩu, mày có đôi mắt chó phải không, vừa rồi lúc đo mày cũng có mặt ở đó, đo xong còn ký nhận giờ lại lật lọng, mấy nhân viên của sở tài nguyên cũng đâu rảnh chứ.
- Mới vừa rồi là mới vừa rồi, bây giờ là bây giờ. Mới vừa rồi tao hoa mắt không thấy rõ. Nhà tao đã sớm đo từ trước rồi, phải giao đầy đủ tiền ra đây.
Mã Nhị Cẩu đỏ mặt tía tai, vì hai ngàn đồng mà gây náo loạn, thanh âm càng lúc càng lớn, Đoàn Hải và Đỗ Bằng khuyên như thế nào cũng không được.
Lúc này giám đốc Chu hô lớn:
- Mã Nhị Cẩu, mày có giỏi thì đi tìm Chủ tịch thị trấn Diệp đi, mẹ kiếp, còn dám mạnh miệng.
- Đi thì đi, sợ cái gì, Chủ tịch thị trấn Diệp chẳng lẽ là con cọp dám ăn thịt người. Mã Nhị Cẩu cũng không tin hắn có thể đem ta ra làm thế nào?
Mã Nhị Cẩu cũng không biết từ nơi nào lấy ra gan dạ, dứt khoát nắm tay giám đốc Chu đi ra.
Mâu Dũng đang nói chuyện với Chủ tịch huyện Vệ trong một phòng khác đã sớm nghe thấy, nhíu mày hỏi:
- Tại sao vậy, đường đường chính quyền thị trấn mà như họp chợ còn ra thể thống gì nữa.
- Ai! Dân chúng trong thị trấn có tâm lý oán giận không phục.
Hoàng Hải Bình ngồi bên thuận miệng xúc xiểm.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 330: Có người diễn trò trước mặt Chủ tịch huyện
9.2/10 từ 43 lượt.