Quan Thuật
Chương 3285: Tạm biệt số 1
- Không thể nói như vậy, tầm nhìn của anh rất xa. Nhưng mà, thời điểm có cơ hội nên trông một ít dược liệu.
Dần dần dược liệu trong vườn của anh sẽ phong phú. Hơn nữa, dược liệu trưởng thành cũng có thể dùng các phương thức phối hợp.
Giống như công năng của anh cũng là lớn lên dần dần. Ví dụ như, lục tinh thủy công năng cũng lớn lên.
Không chừng ở trên đảo anh đã may mắn có được loại nước này, vậy tốc độ trưởng thành của vườn thuốc của anh có tăng nhanh hơn được không?
Trước kia có lẽ phải cần vài thập niên dược liệu mới có thể trưởng thành, nhưng dược liệu có sự chăm sóc sau vài năm có thể trưởng thành.
Tôi nghĩ, cũng có thể làm một vài ý tưởng để nghiên cứu một chút về vấn đề này.
Lệ Vô Nhai nói,
- Hơn nữa, cậu còn có tiền đồ trong tương lai nữa.
Hiện tại cấp dưới của cậu chỉ có hơn mười người, tương lai có lẽ cấp dưới của cậu có thể tăng thêm đến trăm người.
Đi ra ngoài làm việc rất có thể bị thương, trước đó phối chế một ít thuốc trị thương, còn có viên thuốc đột phá cảnh giới nữa, đối với cậu mà nói cũng phải xử lý nhanh chóng và tốt việc này.
Nghe nói trước kia cậu có thể phối chế Lôi Âm Cửu Long hoàn. Cái này tốt lắm. Bây giờ cậu phối chế ra được Lôi âm Cửu Long hoàn chắc chắn là rất tốt.
- Tiền bối nói đúng ạ.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Như vậy đi, việc lựa chọn khu vực chồng dược liệu cứ giao lại cho hai lão già này. Dù sao chúng ta cũng làm nơi ngao du trong lúc rảnh rỗi. Lúc nào vận khí không tốt có thể tìm đến đây. Trung Quốc lớn như vậy, chắc chắn phải có chỗ chứ.
Lệ Vô Nhai nói.
- Việc này liền kính nhờ hai vị tiền bối.
Diệp Phàm nói.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm mang theo dược liệu có sức sống tiềm tàng đến thẳng nhà Cung Khai Hà.
- Ha hả, không phải xuống đây để thu hoạch một bữa ăn có phải không?
Cung Khai Hà tủm tỉm cười nhìn chiếc thùng gỗ trong tay Diệp Phàm. Đột nhiên giống như phát hiện ra một mỹ nữ.
- Vâng, thu hoạch cũng không tệ lắm. Tuy nhiên, hiện tại khẩn trương thành vật này.
Vẻ mặt Diệp Phàm cay đắng.
- Việc này chứng tỏ đồng chí Diệp Phàm làm việc thôi.
Cung Khai Hà cười nói.
- Việc này khó làm lắm ạ.
Diệp Phàm nói xong lấy ra ba cái bình ngọc đặt ở trên bàn.
- Ôi, chúc mừng năm mới, toàn gia đã trở lại, tính toán cũng có đến mười chỗ hỏng.
Cung Khai Hà nói một câu. Thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm nghẹn lại.
Trong lời nói này có ý. Có đến mười lỗ hổng, chẳng phải là nói phải mười cái sao?
- Khà khà, Tổ trưởng Cung, tôi cũng muốn lấy nhiều một chút. Tuy nhiên, Yêu sâm vương chỉ có một nửa thôi.
Còn Phác gia để lại một nửa. Chỉ có thể phối chế được như vậy, đương nhiên, tôi có thể lấy nhiều hơn một chút nữa.
Tuy nhiên, như vậy có thể làm không đúng nhiệm vụ của thủ trưởng. Nghe nói bên kia có mười mấy lão nhân. Mỗi người hai viên cũng đã mất ba mươi viên rồi có phải không?
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Được rồi, vẫn hoàn thành nhiệm vụ mà. Sau này phần của tôi chia đầu tiên, sau đó sẽ nghĩ biện pháp.
Cung Khai Hà khoát tay áo.
Diệp Phàm lại chạy theo móc trong túi ra hai cái bình ngọc, cười nói:
- Cái này là hiếu kính thêm cho đồng chí lão Cung ngài.
- Ôi, đối tốt với tôi như vậy. Có phải là có ý đồ gì hay không?
Cung Khai Hà nói một câu ra, Diệp Phàm lại nghẹn lại một chút. Trừng mắt lên liếc nhìn lão già này một cái, hừ nói,
- Không cần đúng không, tôi lấy về vậy.
- Đã bỏ ra rồi làm sao có thể thu về lại được chứ được rồi tôi nhận.
Tốc độ của Cung Khai Hà cũng không chậm, dùng nội khí, lấy năm bình ngọc từ trong tay người ta lại.
- Nhận lễ cũng dùng nội khí. Mở mang tầm mắt rồi.
Diệp Phàm nói,
- Mà ông không sợ người khác nói là ông nhận hối lộ sao?
- Cậu còn không sợ người khác nói rằng cậu đút lót tôi thì tôi sợ cái gì?
Cung Khai Hà tủm tỉm cười,
Diệp Phàm đã bị một đồng chí vô liêm sỉ hoàn toàn thuyết phục.
- Tôi khâm phục ông. Cực kỳ khâm phục. Đồng chí lão Cung. Tôi không thể không khâm phục người luyện thành hắc học như thế.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Không thể nói như vậy được, bây giờ tôi không chịu lép vế.
Cung Khai Hà không nghĩ gì đến sĩ diễn. Một lúc sau nói,
- Như vậy đi, cậu nợ tôi một đại ân. HIện tại tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ một chút.
- Ôi, chuyện mà lão Cung cần giúp đỡ nhất định là chuyện đại sự. Việc này, tôi chỉ sợ năng lực của mình không làm được.
Diệp Phàm nhanh chóng từ chối.
- Việc này nhất định là cậu làm được, còn đối với tôi mà nói là có thêm khó khắn không nhỏ. Dù sao, đi đến các đơn vị khác, tôi cũng không thể mặt dày đi cầu xin người khác có phải hay không?
Cung Khai Hà nói.
- Ông nói qua một chút, xem tôi có thể làm được hay không?
Diệp Phàm biết là không thể từ chối được.
- Con trai lớn của tôi là Chí Quân cũng đã đến văn phòng quốc vụ viện công tác được vài năm, tôi đang muốn cho nó đi theo anh để rèn luyện một chút. Ngọc không mài không nên thân, cứ công tác ở trong thủ đô sẽ không có lợi cho nó.
Cung Khai Hà nói.
- Việc này còn không dễ dàng với ông, muốn đi đến địa phương nào chỉ cần đến gặp bí thư Trường không phải là sẽ được sao. Việc này có khó gì đâu chứ.
Diệp Phàm nói.
- Lhông được, việc này tôi không muốn làm phiền đến người khác. Bởi vì, chúng ta là người một nhà, cho nên mới làm phiền đến cậu.
Cung Khai Hà nói.
- Vậy, sếp Cung cứ nói, Chí Quân muốn đi theo tôi, sắp xếp cho nó vị trí gì thích hợp đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hiện tại Chí Quân đang ở cấp bậc phó phòng, nó ở vị trí phó phòng cũng đã được hơn ba năm. Cho nên, cậu xem sắp xếp vào đâu được?
Cung Khai Hà có vẻ muốn trưng cầu ý kiến.
- Vị trí phó phòng của tập đoàn Hoành Không vẫn là nhiều, những người làm ở trụ sở chính trên cơ bản đều là phó phòng.
Hơn nữa, hiện tại CHí Quân chắc khoảng ba mươi mấy tuổi. Theo như tuổi tác vẫn là hơi sớm một chút.
Dù sao, từ phó phòng sang giam đốccũng là một khoảng cách rất lớn. Nếu như đến tập đoàn Hoành Không nhận chức Phó tổng giám đốc cũng được hưởng chính sách như giám đốc.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, không tồi không tồi. Gần đây đồng chí Diệp Phàm đã lĩnh hội được không ít khả năng mạnh mẽ. Đúng là Chí Quân có hơi ít tuổi một chút, tuy nhiên, năng lực công tác của nó cũng không tệ. Đi đến Hoành Không đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám đốc hẳn là có thể đảm nhiệm được.
Cung Khai Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Dĩ nhiên, việc này càn phải đánh đổ rất nhiều người. Đồng chí Diệp Phàm không cần tham khảo ý kiến chuyên gia sao?
- Vị trí Phó tổng giám đốc của chúng tôi sẽ quản lý toàn bộ nhân viên, hơn nữa, còn chính là một trong những thành viên của đảng ủy tập đoàn hoành không.
Số người trong tỉnh có định mức, hiện tại thành viên thường ủy của tạp đoàn Hoành Không đã được mở rộng từ chín thành 11 người rồi.
Mà cán bộ cấp bậc này là cán bộ kiểm tra nhân viên chủ quản của Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân. Cho nên, còn phải được bên kia tỉnh Thiên Vân thông qua mới được.
Nhưng đó cũng không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là chúng ôi đã đủ người rồi. Không dễ đi vào được.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, đồng chí Diệp Phàm khiêm tốn rồi. Biện pháp thì chỉ cần cậu nghĩ ra là có, tôi tin rằng cậu sẽ có biện pháp.
Cung Khai Hà cười nói,
- Chí Quân đi theo cậu thì tôi yên tâm rồi.
Cậu dùng nó, không phải sợ nó mệt nhọc. Tuy nói cơ thể của nó không được tốt, nhưng mà, hiện tại tôi cũng đã đốc thúc để có thân thủ ngũ đoạn rồi.
Việc nặng nhọc chăc chắn có thể chịu được.
Cung Khai Hà nói.
- Ngũ đẳng, có thể có khả năng phục vụ được tổ đặc nhiệm A có phải không?
Diệp Phàm đùa giỡn nói đến tận trời xanh. Tự nhiên cũng muốn đem đồng chí Cung Khai Hà nhất quân, tuy nhiên, Cung Khai Hà vừa nghe, tự nhiên sắc mặt trở nên u ám.
Một lúc sau, ông ta thở dài, nói:
- Việc này, lúc đầu tôi cũng muốn cho nó vào trong tổ đặc nhiệm A
Tuy nhiên, tính các của nó với cậu cũng không khác nhau là mấy. Không thích làm chuyện gì là không đi, lúc trước tôi cũng đã từng nghĩ đến việc dùng sức mạnh, tuy nhiên, nó phản công lại rất nhiều.
Bây giờ suy nghĩ của tôi cũng đã cởi mở hơn, công tác ở trông tổ đặc nhiệm A hay trong chính phủ cũng đều là đem sức lực phục vụ đất nước, chẳng qua là công việc không giống nhau thôi.
Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi.
- Không sao, chúng ta đi đưa thuốc hoàn đi.
Cung Khai Hà khoát tay áo.
- Chuyện của Chí Quân tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, sếp Cung cứ yên tâm là được.
Diệp Phàm nói, sau đó mang theo chiếc hòm đi theo Cung Khai Hà đến Trung Viên Hải.
Chủ tịch Đường mặc chếc áo màu xanh có kiểu dáng giống như kiểu áo của Tôn Trung Sơn, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn thấy thần sắc không tồi.
Trong hòm chứa 50 viên dược hoàn sinh mệnh, Chủ tịch Đường vô cùng vui sướng, cười nói:
- Không tồi không tồi, đồng chí Diệp Phàm cũng đã có tuổi mà vẫn còn bôn ba. Những điều này chứng tỏ là người có công lớn vì nước cộng hòa. Mọi người có thể khỏe mạnh trường thọ không thể không nói đến côn lớn của đồng chí Diệp Phàm.
- Chủ tịch quá khen rồi, đây là một việc mà một nhân viên đang công tác trong chính phủ nước cộng hòa nên làm.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Chủ tịch, đồng chí Diệp Phàm có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc thực sự là không dễ dàng. Trong khi làm gặp bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ cũng không cần nói.
Chỉ vì một từ: Cửu tử nhất sinh. Tuy nói hiện tại đồng chí Diệp Phàm đã đột phá Tiên thiên, nhưng đối với cao thủ thời cổ đại có chút huyền bí, mặc dù là đã mấy ngàn năm, nhưng đến tận bây giờ vẫn còn rất đáng sợ.
Đồng chí Diệp Phàm đã từng gặp gỡ vài lần. Mà bây giờ cao thủ càng ngày càng nhiều, ngưỡng cửa để nhập môn vào tổ đặc nhiệm A cần được nâng cao hơn.
Như đồng chí Diệp Phàm nói, ngưỡng thíc hợp để nhập môn vào Tổ đặc nhiệm A chính là ngũ đẳng. Còn đồng chí nào có trình độ tứ đẳng có thể tham gia vào đội ngũ dự bị để rèn luyện.
Một khi đột phá có thể nhập vào đội. Hơna nữa, đồng chí Diệp Phàm thực là không dễ dàng. Bên kia tập đoàn Hoành Không có một đống chuyện đang chờ hắn.
Bên này còn phải trọ giúp cho tổ đặc nhiệm A, nếu thân thể của hắn không tốt, sớm đã phải ngừng lại rồi.
Cung Khai Hà có chút tình cảm riêng với Diệp Phàm.
Đúng vậy, nguyên nhân là do đồng chí Diệp Phàm còn có bổn sự mới cần phải để cho hắn có thêm tinh thần để làm việc.
Nói đến quy hoạch của Hoành Không gần đây tôi mới xem qua, ý tưởng này tốt lắm. Hơn nữa, tôi cảm giác tầm nhìn của đồng chí Diệp Phàm thật rộng lớn, rất có trình độ.
Cứ như vậy, tập đoàn Hoành Không có thể giúp hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam gắn bó chặt chẽ hơn.
Tôi nghĩ, tập đoàn Hoành Không có thể có được kỳ công trở thành tập đoàn lớn thứ hai trong cả nước. Như vậy đi, mắt nhìn thấy, tai trực tiếp nghe tấy.
Sau này, tôi quyết điịnh đến hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Để nhìn xem tình hình xây dựng quy hoạch của tập đoàn Hoành Không.
Chủ tịch Đường nói, Cung Khai Hà vừa nghe, liếc mát nhìn Diệp Phàm một cái.
Nhất thời Diệp Phàm mừng rỡ đến phát điên. Thủ trưởng số 1 đến thăm quan tập đoàn Hoành Không, chỉ cần nói một câu cũng đủ để chứng minh thể diện của mình.
Quan Thuật
Dần dần dược liệu trong vườn của anh sẽ phong phú. Hơn nữa, dược liệu trưởng thành cũng có thể dùng các phương thức phối hợp.
Giống như công năng của anh cũng là lớn lên dần dần. Ví dụ như, lục tinh thủy công năng cũng lớn lên.
Không chừng ở trên đảo anh đã may mắn có được loại nước này, vậy tốc độ trưởng thành của vườn thuốc của anh có tăng nhanh hơn được không?
Trước kia có lẽ phải cần vài thập niên dược liệu mới có thể trưởng thành, nhưng dược liệu có sự chăm sóc sau vài năm có thể trưởng thành.
Tôi nghĩ, cũng có thể làm một vài ý tưởng để nghiên cứu một chút về vấn đề này.
Lệ Vô Nhai nói,
- Hơn nữa, cậu còn có tiền đồ trong tương lai nữa.
Hiện tại cấp dưới của cậu chỉ có hơn mười người, tương lai có lẽ cấp dưới của cậu có thể tăng thêm đến trăm người.
Đi ra ngoài làm việc rất có thể bị thương, trước đó phối chế một ít thuốc trị thương, còn có viên thuốc đột phá cảnh giới nữa, đối với cậu mà nói cũng phải xử lý nhanh chóng và tốt việc này.
Nghe nói trước kia cậu có thể phối chế Lôi Âm Cửu Long hoàn. Cái này tốt lắm. Bây giờ cậu phối chế ra được Lôi âm Cửu Long hoàn chắc chắn là rất tốt.
- Tiền bối nói đúng ạ.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Như vậy đi, việc lựa chọn khu vực chồng dược liệu cứ giao lại cho hai lão già này. Dù sao chúng ta cũng làm nơi ngao du trong lúc rảnh rỗi. Lúc nào vận khí không tốt có thể tìm đến đây. Trung Quốc lớn như vậy, chắc chắn phải có chỗ chứ.
Lệ Vô Nhai nói.
- Việc này liền kính nhờ hai vị tiền bối.
Diệp Phàm nói.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm mang theo dược liệu có sức sống tiềm tàng đến thẳng nhà Cung Khai Hà.
- Ha hả, không phải xuống đây để thu hoạch một bữa ăn có phải không?
Cung Khai Hà tủm tỉm cười nhìn chiếc thùng gỗ trong tay Diệp Phàm. Đột nhiên giống như phát hiện ra một mỹ nữ.
- Vâng, thu hoạch cũng không tệ lắm. Tuy nhiên, hiện tại khẩn trương thành vật này.
Vẻ mặt Diệp Phàm cay đắng.
- Việc này chứng tỏ đồng chí Diệp Phàm làm việc thôi.
Cung Khai Hà cười nói.
- Việc này khó làm lắm ạ.
Diệp Phàm nói xong lấy ra ba cái bình ngọc đặt ở trên bàn.
- Ôi, chúc mừng năm mới, toàn gia đã trở lại, tính toán cũng có đến mười chỗ hỏng.
Cung Khai Hà nói một câu. Thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm nghẹn lại.
Trong lời nói này có ý. Có đến mười lỗ hổng, chẳng phải là nói phải mười cái sao?
- Khà khà, Tổ trưởng Cung, tôi cũng muốn lấy nhiều một chút. Tuy nhiên, Yêu sâm vương chỉ có một nửa thôi.
Còn Phác gia để lại một nửa. Chỉ có thể phối chế được như vậy, đương nhiên, tôi có thể lấy nhiều hơn một chút nữa.
Tuy nhiên, như vậy có thể làm không đúng nhiệm vụ của thủ trưởng. Nghe nói bên kia có mười mấy lão nhân. Mỗi người hai viên cũng đã mất ba mươi viên rồi có phải không?
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Được rồi, vẫn hoàn thành nhiệm vụ mà. Sau này phần của tôi chia đầu tiên, sau đó sẽ nghĩ biện pháp.
Cung Khai Hà khoát tay áo.
Diệp Phàm lại chạy theo móc trong túi ra hai cái bình ngọc, cười nói:
- Cái này là hiếu kính thêm cho đồng chí lão Cung ngài.
- Ôi, đối tốt với tôi như vậy. Có phải là có ý đồ gì hay không?
Cung Khai Hà nói một câu ra, Diệp Phàm lại nghẹn lại một chút. Trừng mắt lên liếc nhìn lão già này một cái, hừ nói,
- Không cần đúng không, tôi lấy về vậy.
- Đã bỏ ra rồi làm sao có thể thu về lại được chứ được rồi tôi nhận.
Tốc độ của Cung Khai Hà cũng không chậm, dùng nội khí, lấy năm bình ngọc từ trong tay người ta lại.
- Nhận lễ cũng dùng nội khí. Mở mang tầm mắt rồi.
Diệp Phàm nói,
- Mà ông không sợ người khác nói là ông nhận hối lộ sao?
- Cậu còn không sợ người khác nói rằng cậu đút lót tôi thì tôi sợ cái gì?
Cung Khai Hà tủm tỉm cười,
Diệp Phàm đã bị một đồng chí vô liêm sỉ hoàn toàn thuyết phục.
- Tôi khâm phục ông. Cực kỳ khâm phục. Đồng chí lão Cung. Tôi không thể không khâm phục người luyện thành hắc học như thế.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Không thể nói như vậy được, bây giờ tôi không chịu lép vế.
Cung Khai Hà không nghĩ gì đến sĩ diễn. Một lúc sau nói,
- Như vậy đi, cậu nợ tôi một đại ân. HIện tại tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ một chút.
- Ôi, chuyện mà lão Cung cần giúp đỡ nhất định là chuyện đại sự. Việc này, tôi chỉ sợ năng lực của mình không làm được.
Diệp Phàm nhanh chóng từ chối.
- Việc này nhất định là cậu làm được, còn đối với tôi mà nói là có thêm khó khắn không nhỏ. Dù sao, đi đến các đơn vị khác, tôi cũng không thể mặt dày đi cầu xin người khác có phải hay không?
Cung Khai Hà nói.
- Ông nói qua một chút, xem tôi có thể làm được hay không?
Diệp Phàm biết là không thể từ chối được.
- Con trai lớn của tôi là Chí Quân cũng đã đến văn phòng quốc vụ viện công tác được vài năm, tôi đang muốn cho nó đi theo anh để rèn luyện một chút. Ngọc không mài không nên thân, cứ công tác ở trong thủ đô sẽ không có lợi cho nó.
Cung Khai Hà nói.
- Việc này còn không dễ dàng với ông, muốn đi đến địa phương nào chỉ cần đến gặp bí thư Trường không phải là sẽ được sao. Việc này có khó gì đâu chứ.
Diệp Phàm nói.
- Lhông được, việc này tôi không muốn làm phiền đến người khác. Bởi vì, chúng ta là người một nhà, cho nên mới làm phiền đến cậu.
Cung Khai Hà nói.
- Vậy, sếp Cung cứ nói, Chí Quân muốn đi theo tôi, sắp xếp cho nó vị trí gì thích hợp đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hiện tại Chí Quân đang ở cấp bậc phó phòng, nó ở vị trí phó phòng cũng đã được hơn ba năm. Cho nên, cậu xem sắp xếp vào đâu được?
Cung Khai Hà có vẻ muốn trưng cầu ý kiến.
- Vị trí phó phòng của tập đoàn Hoành Không vẫn là nhiều, những người làm ở trụ sở chính trên cơ bản đều là phó phòng.
Hơn nữa, hiện tại CHí Quân chắc khoảng ba mươi mấy tuổi. Theo như tuổi tác vẫn là hơi sớm một chút.
Dù sao, từ phó phòng sang giam đốccũng là một khoảng cách rất lớn. Nếu như đến tập đoàn Hoành Không nhận chức Phó tổng giám đốc cũng được hưởng chính sách như giám đốc.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, không tồi không tồi. Gần đây đồng chí Diệp Phàm đã lĩnh hội được không ít khả năng mạnh mẽ. Đúng là Chí Quân có hơi ít tuổi một chút, tuy nhiên, năng lực công tác của nó cũng không tệ. Đi đến Hoành Không đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám đốc hẳn là có thể đảm nhiệm được.
Cung Khai Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Dĩ nhiên, việc này càn phải đánh đổ rất nhiều người. Đồng chí Diệp Phàm không cần tham khảo ý kiến chuyên gia sao?
- Vị trí Phó tổng giám đốc của chúng tôi sẽ quản lý toàn bộ nhân viên, hơn nữa, còn chính là một trong những thành viên của đảng ủy tập đoàn hoành không.
Số người trong tỉnh có định mức, hiện tại thành viên thường ủy của tạp đoàn Hoành Không đã được mở rộng từ chín thành 11 người rồi.
Mà cán bộ cấp bậc này là cán bộ kiểm tra nhân viên chủ quản của Tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân. Cho nên, còn phải được bên kia tỉnh Thiên Vân thông qua mới được.
Nhưng đó cũng không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là chúng ôi đã đủ người rồi. Không dễ đi vào được.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, đồng chí Diệp Phàm khiêm tốn rồi. Biện pháp thì chỉ cần cậu nghĩ ra là có, tôi tin rằng cậu sẽ có biện pháp.
Cung Khai Hà cười nói,
- Chí Quân đi theo cậu thì tôi yên tâm rồi.
Cậu dùng nó, không phải sợ nó mệt nhọc. Tuy nói cơ thể của nó không được tốt, nhưng mà, hiện tại tôi cũng đã đốc thúc để có thân thủ ngũ đoạn rồi.
Việc nặng nhọc chăc chắn có thể chịu được.
Cung Khai Hà nói.
- Ngũ đẳng, có thể có khả năng phục vụ được tổ đặc nhiệm A có phải không?
Diệp Phàm đùa giỡn nói đến tận trời xanh. Tự nhiên cũng muốn đem đồng chí Cung Khai Hà nhất quân, tuy nhiên, Cung Khai Hà vừa nghe, tự nhiên sắc mặt trở nên u ám.
Một lúc sau, ông ta thở dài, nói:
- Việc này, lúc đầu tôi cũng muốn cho nó vào trong tổ đặc nhiệm A
Tuy nhiên, tính các của nó với cậu cũng không khác nhau là mấy. Không thích làm chuyện gì là không đi, lúc trước tôi cũng đã từng nghĩ đến việc dùng sức mạnh, tuy nhiên, nó phản công lại rất nhiều.
Bây giờ suy nghĩ của tôi cũng đã cởi mở hơn, công tác ở trông tổ đặc nhiệm A hay trong chính phủ cũng đều là đem sức lực phục vụ đất nước, chẳng qua là công việc không giống nhau thôi.
Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi.
- Không sao, chúng ta đi đưa thuốc hoàn đi.
Cung Khai Hà khoát tay áo.
- Chuyện của Chí Quân tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, sếp Cung cứ yên tâm là được.
Diệp Phàm nói, sau đó mang theo chiếc hòm đi theo Cung Khai Hà đến Trung Viên Hải.
Chủ tịch Đường mặc chếc áo màu xanh có kiểu dáng giống như kiểu áo của Tôn Trung Sơn, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn thấy thần sắc không tồi.
Trong hòm chứa 50 viên dược hoàn sinh mệnh, Chủ tịch Đường vô cùng vui sướng, cười nói:
- Không tồi không tồi, đồng chí Diệp Phàm cũng đã có tuổi mà vẫn còn bôn ba. Những điều này chứng tỏ là người có công lớn vì nước cộng hòa. Mọi người có thể khỏe mạnh trường thọ không thể không nói đến côn lớn của đồng chí Diệp Phàm.
- Chủ tịch quá khen rồi, đây là một việc mà một nhân viên đang công tác trong chính phủ nước cộng hòa nên làm.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Chủ tịch, đồng chí Diệp Phàm có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc thực sự là không dễ dàng. Trong khi làm gặp bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ cũng không cần nói.
Chỉ vì một từ: Cửu tử nhất sinh. Tuy nói hiện tại đồng chí Diệp Phàm đã đột phá Tiên thiên, nhưng đối với cao thủ thời cổ đại có chút huyền bí, mặc dù là đã mấy ngàn năm, nhưng đến tận bây giờ vẫn còn rất đáng sợ.
Đồng chí Diệp Phàm đã từng gặp gỡ vài lần. Mà bây giờ cao thủ càng ngày càng nhiều, ngưỡng cửa để nhập môn vào tổ đặc nhiệm A cần được nâng cao hơn.
Như đồng chí Diệp Phàm nói, ngưỡng thíc hợp để nhập môn vào Tổ đặc nhiệm A chính là ngũ đẳng. Còn đồng chí nào có trình độ tứ đẳng có thể tham gia vào đội ngũ dự bị để rèn luyện.
Một khi đột phá có thể nhập vào đội. Hơna nữa, đồng chí Diệp Phàm thực là không dễ dàng. Bên kia tập đoàn Hoành Không có một đống chuyện đang chờ hắn.
Bên này còn phải trọ giúp cho tổ đặc nhiệm A, nếu thân thể của hắn không tốt, sớm đã phải ngừng lại rồi.
Cung Khai Hà có chút tình cảm riêng với Diệp Phàm.
Đúng vậy, nguyên nhân là do đồng chí Diệp Phàm còn có bổn sự mới cần phải để cho hắn có thêm tinh thần để làm việc.
Nói đến quy hoạch của Hoành Không gần đây tôi mới xem qua, ý tưởng này tốt lắm. Hơn nữa, tôi cảm giác tầm nhìn của đồng chí Diệp Phàm thật rộng lớn, rất có trình độ.
Cứ như vậy, tập đoàn Hoành Không có thể giúp hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam gắn bó chặt chẽ hơn.
Tôi nghĩ, tập đoàn Hoành Không có thể có được kỳ công trở thành tập đoàn lớn thứ hai trong cả nước. Như vậy đi, mắt nhìn thấy, tai trực tiếp nghe tấy.
Sau này, tôi quyết điịnh đến hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Để nhìn xem tình hình xây dựng quy hoạch của tập đoàn Hoành Không.
Chủ tịch Đường nói, Cung Khai Hà vừa nghe, liếc mát nhìn Diệp Phàm một cái.
Nhất thời Diệp Phàm mừng rỡ đến phát điên. Thủ trưởng số 1 đến thăm quan tập đoàn Hoành Không, chỉ cần nói một câu cũng đủ để chứng minh thể diện của mình.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3285: Tạm biệt số 1
9.2/10 từ 43 lượt.