Quan Thuật

Chương 327: Bắc Sơn nhất tiều tử

- Người bình thường nhìn thấy lão phu già như vậy mà rơi xuống đất không việc gì, hơn nữa còn vô cùng ổn định thì nhất định sẽ cả kinh líu lưỡi mà hô võ lâm đại hiệp gì đó.

Còn cậu thì vẫn trấn định như không, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì kinh hãi.

Điều này nói rõ cậu cho chuyện đó là hiển nhiên, nếu vậy thì cậu dĩ nhiên phải có bản lĩnh,. Cho nên, ha ha ha.

Ông lão giảng giải một phen làm Diệp Phàm hối hận thắt ruột, mắng thầm, " Mẹ kiếp, đúng là mình tự hại mình, giả bộ cũng không giống. Người ta đã sớm khám phá ra mình còn cố đấm ăn xôi, đúng là để người chê cười."

Khó trách ông lão muốn thử bản lĩnh của mình, nguyên lai là vậy, làm mình còn tưởng ông lão ra tay tàn ác chứ."

- Thật xin lỗi lão tiền bối, xã hội bây giờ thay đổi, thời đại bất đồng. Đối với những người tu luyện quốc thuật như chúng ta mà nói thì đã lui về hậu đài, nếu như để người bình thường biết được thì cả ngày dòm ngó, lão tiền bối nói có phải không, huống chi tôi còn là một chủ tịch thị trấn nho nhỏ, cứ như vậy thì sao mà làm việc.

Diệp Phàm cười nhạt, lấy lại phong độ.

- Ừ! Người thanh niên nói không sai. Ai! Quốc thuật Hoa Hạ xuống dốc rồi, nhớ hồi ta còn nhỏ người tập luyện quốc thuật nhiều như mây, cao thủ ngũ đoạn, lục đoạn không có một vạn cũng ba nghìn. Hiện giờ thì đâu rồi, cao thủ như thế tìm khắp Hoa Hạ được hai trăm người thì đã thắp nhang thơm cầu nguyện rồi, đã mấy năm rồi mà những cao thủ ngũ, lục đoạn ta gặp chưa đủ một bàn rượu, có vào bộ đội nấu cơm cũng chưa đủ.

Ông lão cũng lắc đầu thở dài thườn thượt, có chút tang thương.

- Những cao thủ này đều đi chỗ nào cả rồi, chẳng lẽ là đi hết.

Diệp Phàm khó hiểu, ông lão này nhìn qua nhiều nhất chỉ mới 60 tuổi, năm nay là năm 1996, vậy lúc lão còn nhỏ chắc cũng là năm 1936 vào thời kỳ kháng Nhật, chẳng phải là bị lũ quỷ lùn đó giết hại sao?

- Ai! Không sai! Thời kỳ kháng Nhật, vào lúc đó quốc gia hỗn loạn, còn trước đó là thời kỳ dân quốc quân phiệt xưng bá.

Nghe sư phụ ta nói là đám đại quân phiệt đều có một vài cao thủ quốc thuật bên mình, lúc ấy đều vì chủ mình mà tự tàn sát lẫn nhau nên chết đi một ít.

Vào lúc chiến tranh thế giới vì chống ngoại xâm lại càng chết đi rất nhiều. Bọn họ đều là người có chí khí, đối mặt với bọn Nhật Bản có súng ống hiện đại, thân thủ ngũ, lục đoạn làm sao mà đối kháng.


Rất nhiều cao thủ vì đi ám sát mà bỏ mình, bây giờ lớp hậu sinh không kế thừa được, các môn phái tuy vẫn còn đó nhưng trên căn bản là hoàn toàn xuống dốc rồi.

Ông lão nói đến đây thì chua xót, những chuyện xưa cũng hiện lên trong mắt.

- Tên họ lão tiền bối là gì, vãn bối có thể biết được không?

Diệp Phàm hai tay ôm quyền.

- Tên chỉ là danh hiệu, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, tiểu tử, cần gì phải cố chấp thế chứ?

Ông lão cười ha ha mấy tiếng, xem ra không muốn tiết lộ tên họ.

- Ừ! Tiền bối nói rất có lý. Chẳng qua vãn bối đối với lời của tiền bối về vị chủ tịch thành phố nào có thân thủ lục đoạn cảm thấy rất thản nhiên, có thể nói cho vãn bối hay không.

Diệp Phàm rất có cảm giác đồng đạo với người chủ tịch thành phố có thân thủ lục đoạn này, người ta cũng đang ở trên quan trường, có cùng lý tưởng với mình.

- Đoạn Hải Thiên của thành phố Ngư Đồng, thân thủ lục đoạn Khai Nguyên, là truyền nhân quốc thuật Hoa Hạ, gia cảnh giàu có.

Tiểu tử có chủ ý gì vậy, có phải mong người ta nhìn vào đồng đạo để đề điểm cho cậu.

Ha ha, không tồi! Lão phu dạo chơi thế giới này nhiều năm, đến nay cũng chỉ gặp được hai người các ngươi công tác trong chính quyền mà có thân thủ không thấp, còn người như vậy phần lớn đầu nhàn nhã rong chơi.

Chẳng qua người trẻ tuổi, chuyện này ta và cậu hiểu là được, không cần chú ý đến người ngoài, Đoạn Hải Thiên nguyện ý lăn lộn quan trường, chắc cũng muốn làm người bình thường.

Người có chí riêng, không thể cưỡng cầu. Người trẻ tuổi, có thể nói cho lão phu đẳng cấp thật không?



- Ha ha! Cám ơn lão tiền bối nói cho tiểu tử biết vị chủ tịch kia, lúc nào rảnh rỗi sẽ tới bái kiến cao nhân một phen.

Đương nhiên, tôi biết lão tiền bối lại càng là cao nhân trong cao nhân, chắc là cường giả đỉnh phong của Hoa Hạ!

Về điểm này tiểu tử khó mà lọt vào mắt của tiền bối được, có lẽ không cần đề cập.

Diệp Phàm cười ha ha, thầm nghĩ, " Ông lão, ngay cả tên họ ông cũng không cho tôi biết thì tôi đâu cần phải nói cho ông biết làm cái gì."

- A! Bỏ đi, cậu không nói thì lão phu cũng không cần biết. Người trẻ tuổi, đã lựa chọn quan trường thì đừng làm mất thể diện của người tu luyện quốc thuật, người tu luyện quốc thuật đều là yêu nước, ha ha.

- Chậm đã tiền bối, ông vừa rồi nói mọi con đường đều dẫn tới La Mã, chắc là đã phát hiện ra con đường làm giàu cho thôn Quy Lĩnh, lão tiền bối có thể đề điểm cho vãn bối một chút hay không.

Diệp Phàm khẩn trương, vừa rồi mơ hồ từ miệng ông lão đoán được chắc thôn Quy Lĩnh có cái gì đó bí mật mà ông lão phát hiện ra, chắc là có thể trợ giúp được bọn họ thoát nghèo.

Vì thế ông ta lúc thấy mình day dứt mới lên tiếng đề điểm, ông lão này lại không vừa nói đã vỗ mông rời đi, chắc muốn thăm dò mình rồi hãy nói.

Hơn nữa hắn cũng muốn hàn huyên với bậc cao nhân ẩn sĩ như vậy, tăng thêm một chút kiến thức.

- Ừ! Lão phu ta phát hiện ra một điểm hữu dụng, chỉ cần Chủ tịch thị trấn cậu chịu bỏ thời gian là có thể làm cuộc sống dân thôn tốt lên.

Ông lão cũng không phủ nhận, tuy nhiên liếc qua Diệp Phàm, nghĩ vừa rồi hỏi cảnh giới quốc thuật của hắn lại vòng vo, trong lòng cảm thấy tức giận nên lạnh nhạt

:- Được rồi! Muốn biết cũng phải lấy ra thứ gì để lão phu cao hứng mới được, ta cũng không bắt buộc gì cậu. Lão phu đứng trung bình tấn ở đây để cho cậu thẳng tay đánh ra ba chưởng, nếu có thể cho lão phu di động thân thể thì cậu thắng thì lão phu nói ra, nếu không thì cậu tự mình đi tìm đi, ha ha ha.

Ông lão nói đến phương diện quốc thuật thì lại cười lên ha hả, xem ra rất tự tin Diệp Phàm tuyệt đối không có hi vọng di chuyển thân thể của mình.



Nếu như nói bản lĩnh đạt tới ngũ đoạn Khai Nguyên thì ông lão tuyệt đối không tin, dù bắn chết cũng không tin.

Lúc ông lão vào năm 20 tuổi đột phá được ngũ đoạn đã chấn động toàn giới quốc thuật.

Theo như lẽ thường mà nói, ông lão đoán thực lực của Diệp Phàm cùng lắm chỉ mới nhị đoạn, vì thế mới tự tin như vậy.

Tuy nhiên lần này ông lão lại lật thuyền trong rãnh vì gặp phải loại biến thái như Diệp Phàm.

- Được!

Diệp Phàm cười nhạt, thấy ông lão đúng là đứng đó không hề phòng bị.

Hắn thầm nghĩ ông lão cũng quá coi thường hậu sinh rồi, chẳng phải " Thanh xuất nhất lam nhi thắng vu nhất lam" sao

.

Hắn nhìn đi nhìn lại trên người ông lão một hồi thì đột nhiên phát hiện thấy bên sợi thắt lưng ở hông có đeo một cái ngọc bội tinh xảo màu đỏ tươi như lửa, rộng chừng ba ngón tay, thầm giật mình đoán chắc ngọc bội kia là đồ cổ quý giá, ông lão vừa rồi cuồng vọng như thế phải chỉnh một chút mới được, đã đánh cuộc thì sao không đánh lớn luôn.

Miếng ngọc bội màu đỏ này chắc là vật yêu mến của ông lão, nếu không vì sao lại giắt bên hông.

Chiếc thắt lưng bện bằng cỏ của ông lão cũng không biết là loại cỏ gì mà toát ra mùi thơm nhàn nhạt.

Hắn đã quyết định chủ ý liền cười nói:

- Tiền bối, tiểu tử rất thích miếng ngọc bội màu đỏ bên hông ngài. Ha ha, nếu như tiểu tử may mắn thì tính luôn cả miếng ngọc bội này có được không, dĩ nhiên nếu là vật ngài yêu thích thì coi như vãn bối chưa nói.



- Ngươi, hừ.

Ông lão giận đến biến sắc, ngay cả chòm râu cũng suýt vểnh ngược.

Xem ra mình đã đoán đúng, mảnh ngọc bội này là vật ông lão ưa thích, vì thế lại càng phải thu vào tay cho lão đau lòng mới được.

Diệp Phàm nghĩ vậy nên vờ ngơ ngác:

- Làm sao? Tiền bối không dám đánh cuộc à! Chẳng lẽ là sợ…

Diệp Phàm không phun ra chữ "thua" nhưng thằng ngu cũng đoán ra được.

- Tiểu tử được đấy, coi thường lão phu phải không, một tên nhãi ranh dám có chủ ý với "
Hồng huyết ngọc bội" của lão phu.

Ngươi có mấy phân lượng, cho dù là chủ tịch thành phố thân thủ lục đoạn cũng chưa dám càn rỡ như vậy trước mặt lão phu. Đánh cuộc thì đánh cuộc, để xem nếu không di chuyển được lão phu thì lão phu sẽ cho ngươi mấy cái vào mông, hừ!

Ông lão nổi giận, thân thể nhoáng lên rồi thoáng cái đã quay lại, trong tay nắm một khúc cây to bằng cổ tay, hừ nói:

- Ta sẽ dùng cây gậy này để quất vào mông ngươi. Xem ra không giáo huấn một chút thì thanh niên ngày nay làm phản hết rồi. Đến đây đi.

Ông lão nói xong đem cây gậy ném đi, cắm phập một cái trên mặt đất, thân cây còn rung bần bật.

- Ừ!

Diệp Phàm lạnh toát, đoán chắc lần này đá trúng thiết bản rồi, nhìn vừa rồi chiêu thức lão đầu bẽ gãy khúc cây kia cực nhanh, thậm chí còn không nghe tiếng gãy, không nhịn được hỏi:

- Tiền bối, ông vừa rồi vừa sử ra chiêu gì mà có thể đánh gãy khúc cây không phát ra tiếng động vậy?

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 327: Bắc Sơn nhất tiều tử
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...