Quan Thuật

Chương 3246: Người rất sung sướng

́t sung sướng.

- Kẻ tài cao thì gan cũng lớn thôi, nếu không khinh thường Cục công an Hoành Không có lẽ đêm nay cũng không đến đây lần nữa.

Ít nhất phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn mới lại làm một lần nữa. Như vậy mới thật sự là phòng không được.

Việc này đương nhiên là cơ hội của chúng ta.

Lam Tồn Quân nhỏ giọng cười nói

- Nhưng, lần này bọn họ phải lật thuyền trong mương.

- Cứ để bọn họ tiến vào, tôi chụp lại mọi chứng cứ sau này chúng ta bắt là được.

Diệp Phàm hừ nói.

- Nếu đối phương trong tay có cao thủ thì kế hoạch của anh sẽ hỏng.

Vương Nhân Bàng cười nói.

- Hẳn là không có, hai phương án, một khi phát giác liền ra tay, dù trong tay họ có cao thủ, nhưng bên này cũng ta cũng có nhiều cao thủ bát đẳng. Bọn họ có thể tìm ra nhiều như vậy sao? Lực lượng của chúng ta so với bọn họ mạnh mẽ hơn nhiều.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

Mấy cái thuyền nhỏ thuận lợi lên bờ. Diệp Phàm đếm một hút, có hơn hai mươi người mặc đồ đen. Tất cả đều chùm kín từ đầu đến chân, toàn một màu đen.

Mà sau khi lên bờ không ngờ con chia ra làm ba nhóm hành động, có lẽ lúc trước đều đã bàn bạc tốt rồi. Mỗi nhóm năm sáu người đi về hướng của mình.

Diệp Phàm phát hiện, từ hành động của những người này có thể nhìn ra một chút manh mối. Hình như không có cao thủ siêu cường. Chỉ có cao thủ 11 đẳng.

Như thế này rất thuận tiện cho nhân viên của Diệp Phàm, đẳng cấp này hoàn toàn có thể hàng phục.

Vì thế Xa Thiên dẫn theo một tổ, Vương Nhân Bàng vừa bước vào thập nhị đẳng khai nguyên dẫn theo một tổ, Diệp Phàm dẫn theo một tổ, những đồng chí khác đều đợi mệnh lệnh.

Bởi vì người nhiều sẽ bị người ta phát hiện khi theo sau. Ba người phân công dẫn đầu ba tổ dùng thiết bị quay chụp ban đêm.

Phát hiện bọn người kia thật đúng là ngoan cố, vừa đến đã tiến hành. Mục tiêu phá hư chính là máy móc công trình.

Hơn nữa, mỗi người thân thủ không kém. Một cước đi xuống hoặc có thể dùng gậy sắt. Bởi vì những người này mỗi người đều là cao thủ, lực lớn. Máy công trình tuy chắc chắn nhưng không chịu nổi sức ép của bọn họ.


Tất cả, đương nhiên đều được ba người chụp lại.

Lúc này bọn người kia không đến Chu Tước sơn trang làm phiền mấy cô gái, làm xong vội vàng tập trung lại bờ sông.

Trong đó một người áo đen có lẽ là người dẫn đầu vung tay ra hiệu cho mọi người lên thuyền. Nhưng, Diệp Phàm đứng phía trước mấy con thuyền. Hắn vẻ mặt tự nhiên đứng ở mũi thuyền như đang ngắm trăng. Hơn nữa tay còn chắp sau lưng, điệu bộ giống như lý bạch.

- Các vị, đã phá hư hết chưa?

Diệp Phàm đứng cạnh bờ sông thản nhiên nhìn những người này.

Lúc này Xa Thiên dẫn người xông tới, vây quanh lấy đám người này.

Người áo đen rõ ràng không nói gì vung tay lên, hai mươi người gào thét xông về phía Diệp Phàm.

- Tới đây!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tay đập xuống sông, mấy cục đá ở bờ sông bị nội khí cuồn cuộn của Diệp Phàm bắn lên như phi tiêu.

Nhất thời, bầu trời đầy pháo hoa vì đám đá này nổ tung như lựu đạn. Những người này làm sao có thể là đối thủ của Diệp Phàm. Đá vụn đập trúng xong đã ngã xuống bảy tám người.

Mà Xa Thiên và Vương Nhân Bàng cũng đã vây lại, quyền cước không ngừng nhất thời bãi sông biến thành một cuộc hỗn chiến.

Bao Nghị dẫn theo các nhân viên công anh đều đứng ngoài canh chừng chuẩn bị vây bắt người, nhưng, khoảng cách xa không thấy rõ lắm.

Đây là Diệp Phàm cố ý sắp xếp như vậy, chủ yếu là sợ mấy người kia dọa phá hỏng uy danh của anh em cảnh sát.

Ba ba …

Hễ là công lực cao đều bị Diệp Phàm giải quyết hết. Một lúc sau chiến đấu chấm dứt. Hai mươi người đến đều bị Diệp Phàm đánh ngã.

Ôm chân ôm đầu, cơ thể mạnh mẽ của bọn họ không ngờ còn kêu đau.

Một tên thấy tình thế không ổn đạp chân lên sống muốn trốn. Người này công lực không tồi, có lẽ là có thực lực 12 đẳng.

Nhưng, hôm nay y gặp Diệp Phàm, hắn kéo sau lưng người này, y giống như bị gió thổi mạnh kéo về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm nâng chân lên một cước đi xuống, răng rắc một tiếng giòn tan vang lên, xương sườn của người này chắc chắn bị chặt đứt mấy cái. Bởi vì, y là người đầu tiên lên tiếng kêu đau.

Nhìn mặt người này Diệp Phàm nhất thời sửng sốt, hừ nói


- Không ngờ là cậu nói cho tôi biết là tại sao?

- Ngài, hôm nay tôi có việc, có điều kiện gì anh nói là được. Nhưng, anh lập tức thả bọn họ. Nếu không, các trưởng bối của phái tìm đến đây thì anh sẽ nhận hậu quả.

Hồng Đạo Tử không ngờ còn khá kiên cường.

Hồng Đạo Tử chính là người của phái Côn Lôn hôm trước ngồi uống trà cùng Điền Ly Thu, hôm đó bị Diệp Phàm hạ nhục, không ngờ lúc này đến báo thù rồi.

- Mẹ kiếp, đây là cái gì vậy, còn phái Côn Lôn, cứt chó! Tôi thấy căn bản là giả mạo.

Phái Côn Lôn đường đường là đại phái, cùng Thiếu Lâm Võ Đang có thể ngồi cùng nhau, làm sao có thể để loại người như y trộm đạo, phá phách cướp bóc đùa gỡn con gái hỗn đản.

Vương Nhân Bàng tức khí, bước lên cho Hồng Đạo Tử vài cái bạt tai, nhất thời đánh cho người này đều là máu tươi.

Cuối cùng Lam Tồn Quân còn tiến lên bổ một cước, đương nhiên hả giận cho Chu Na.

- Đừng đánh, y đích thực là người phái Côn Lôn chúng tôi. Có chuyện gì từ từ nói.

Có người chạy nhanh đến kêu lên, nhưng lập tức liền lọt vào Thiết Quyền của Ngưu Bá. Ai lên tiếng liền đánh, Ngưu Bá là muốn uy phong một chút.

Gặp đánh cho cũng không sao, toàn bộ người của phái Côn Lôn đều bị đánh cho mất sức chiến đấu Diệp Phàm mới phất tay cho mọi người dừng tay.

- Họ Diệp, chúng ta có thể giải quyết riêng.

Hồng Đạo Tử nói.

- Đây là hành vi cường đạo, chẳng những phá hư, còn đùa giỡn con gái, gặp giải quyết riêng, pháp luật quốc gia ở đâu?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

Mà người của Bao Nghị lúc này mới vọt lên, bởi vì mấy người đó đã bị Diệp Phàm đánh cho mất sức chiến đấu, chốc lát đều bị bắt hết.

Không lâu, toàn bộ đều bị áp tải đến Cục công an Hoành Không.

Bởi vì bằng chứng như núi, Hồng Đường chỉ có thể cúi đầu.

- Vì sao lại làm như vậy?

Diệp Phàm ngồi trên ghế, lạnh lùng hừ nói.


- Việc này là trước đây anh làm nhục Hồng Đạo Tử tôi, tôi nói rồi, người của phái Côn Lôn chúng tôi cũng không dễ bị bắt nạt.

Hồng Đạo Tử thật đúng là chết không sợ.

- Không dễ bắt nạt, cậu phạm cái gì, cùng Điền Ly Thu một chỗ. Thời xưa, bọn họ chính là đạo tặc, lúc ấy không bắt cậu ngồi tù đã xem như chiếu cố cậu rồi.

Không thể tưởng được cậu không thay đổi, không ngờ còn đưa người đến quấy rồi. Cậu thật sự nghĩ cậu có thể không có pháp luật đúng không?

Diệp Phàm tôi muốn nói cho cậu biết, trên đời này còn có pháp luật. Diệp Phàm tôi cũng không phải là cậu tùy tiện muốn làm gì cũng được.

Mặc dù cậu là người của phái Côn Lôn, vậy thì thế nào?

Diệp Phàm nói dõng dạc.

- Đừng tưởng rằng các anh đã thắng, không phải đập hư chút máy móc thiết bị thôi sao,chúng tôi có tiền, bồi thường cho các anh là được. Tôi thấy anh vẫn nên nhanh chóng thả chúng ta ra, nếu không, hừ….

Hồng Đạo Tử còn muốn uy hiếp người, kết quả tất nhiên là nhận một cước của Xa Thiên. Đau đến nỗi nhe răng.

Đi ra khỏi Cục công an Hoành Không, Ngô Tuấn vẻ mặt tươi cười, nói

- Tiên sinh, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

- Ngô Tuấn ngoannhir.

Lý Cường cười nói.

- Như thế nào là ngoan?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Trên cơ bản có thể phá hỏng thì phá hỏng toàn bộ, giống như máy móc công trình của các anh, trên một trăm nghìn hiện giờ chỉ còn là đống sắt vụn.

Lý Cường nói.

- Như vậy tổn thất có lẽ thảm hơn.

Diệp Phàm nói.

- Ôi, theo công tác thống kê tổn thất của chúng tôi thì thiệt hại chắc chắn kinh người.


Ngô Tuấn gật đầu.

Núi Côn Lôn cao lồng lộng.

Theo truyền thuyết thì phái Côn Lôn ở thời kỳ Võ Vương nhà Chu. Hồng quân nhất đạo truyền tam hữu: Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên.

Lão Tử (Lão Nhĩ) có một đệ tử, Nguyên Thủy có mười hai đệ tử. Lão Tử, Nguyên Thủy là thủy tổ của Côn Lôn phái.

Mười hai đệ tử của Nguyên Thủy là mười hai tổ của Côn Lôn phái. Về sau, Côn Lôn phái lại chia thành hai nhà Đông Tây, đều thuộc Đạo gia.

Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, nhưng hiện thực phái Côn Lôn thật sự cũng tồn tại. Hơn nữa, cùng Võ Đang, Thiếu Lâm giống nhau có mấy nghìn năm lịch sử.

Nhìn ngoài thì phái Côn Lôn và phái Võ Đang giống nhau xuất hiện cùng một thời điểm nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy.

Bởi vì, còn chưa có môn phái nào đã tồn tại phái Côn Lôn, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài thôi.

Núi Côn Lôn rộng mấy trăm dặm, dãy núi nối tiếp, các đạo sĩ cùng nhau tu luyện.

Kỳ thật, các môn phái Võ lâm Trung Quốc đều đóng quân ở những ngọn núi lớn, điều kiện rất cao. Phạm vi cũng là nhiều ngọn núi, thích hợp để luyện võ công.

Lão Tử điện chính là chủ điện của Côn Lôn phái.

- Đều bị bắt giữ.

Sàng ngày thứ hai, người phụ trách ngoại giao của phái Côn Lôn vội vàng chạy vào trong đại sảnh.

- Cái gì đều bị bắt giữ, nói không đầu không đuôi.

Các trưởng lão đang ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm, chưởng môn phái Côn Lôn Dương Trấn Tử nhìn Mễ Nhất một cái bất mãn hỏi

Dương Trấn Tử làm chưởng môn phái Côn Lôn, tuy mới hơn năm mươi nhưng công lực cũng khá cao. Bởi vì Dương Trấn Tử cũng là người luyện kỳ tài.

- Thực xin lỗi sư huynh, tôi nói không rõ, vừa mới gặp đệ tử Khâu Anh Hoa cả tam sư huynh, y vẻ mặt chật vậti.

Lúc ấy, tôi có chút kỳ quái, hỏi một câu, y sợ đến mức lập tức quỳ xuống, Miệng ấp a ấp úng giải thích.

Nói là Hồng Đạo Tử dẫn theo một đám sư huynh sư đệ đến tập đoàn Hoành Không tỉnh Thiên Vân tìm việc.

Kết quả hiện giờ đều bị cảnh sát Cục công an Hoành Không bắt lại.

Mễ Nhất vẻ mặt có chút khó coi, nói

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 3246: Người rất sung sướng
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...