Quan Thuật
Chương 317: Một trăm vạn đổi lấy Chủ nhiệm cấp ban
- Anh Mã, anh ngồi chơi lát đã, để tôi hỏi cấp trên năm nay có danh hiệu gì cho thị trấn chúng ta không.
Sau khi chào hỏi, Diệp Phàm gọi điện cho Vương Nguyên Thành.
- Chủ nhiệm Vương, sắp cuối năm rồi, năm nay có danh hiệu nào rơi xuống thị trấn chúng ta không. Đương nhiên cấp bậc càng cao càng tốt.
- Trong huyện được không?
Vương Nguyên Thành có chút kỳ quái, Chủ tịch thị trấn Diệp tại sao lại đột nhiên quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này. Phải biết rằng chuyện lùi đường đến hôm nay vẫn còn ồn ào.
- Trong huyện dùng làm gì, lên trên đi. Tốt nhất là trong tỉnh, xem xem có hay không?
Mã Cái Thiên ngồi ở cái bàn nhỏ đối diện ra sức căng tai ra nghe Diệp Phàm nói.
- Trong tỉnh thì để tôi điều tra thêm, danh hiệu trong tỉnh vô cùng ít. Vì nếu trong tỉnh có danh hiệu gì bình thường mà nói đều bị huyện chặn lại rồi, rất khó rơi vào thị trấn chúng ta.
Vương Nguyên Thành cau mày gọi Phương Nghê Muội vội vàng đi kiểm tra.
- Có rồi, thật ra có một cái, là biểu dương nhân viên công tác của chính quyền thị trấn chúng ta, tên là "Khen thưởng cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc"
Vương Nguyên Thành đột nhiên kêu lên trong điện thoại.
- Tốt! Tốt! Giữ lại danh hiệu đó, tôi có việc cần dùng.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng nhẹ nhõm, cuối cùng đã không thất hứa với Mã Cái Thiên, nếu không người ta kiếm được 100 vạn mà danh hiệu tiên tiến tỉnh mình hứa hẹn trước đó không rơi vào tay, mình không thể thất hứa được, nếu không sẽ làm lạnh lòng cấp dưới.
Hắn quay đầu nói với Mã Cái Thiên:
- Chúc mừng Chủ tịch thôn Mã, anh lập tức trở thành "Cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc" rồi. Ha ha ha, từ trên tỉnh phát xuống. Bình thường mà nói loại phần thưởng này đều do Chủ tịch huyện đích thân trao tặng, anh cứ đợi lĩnh thưởng đi.
- Thật sao! "Phần thưởng cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc". Cám ơn! Cám ơn.
Mã Cái Thiên kích động đến mức đôi môi run rẩy, vô tình lại rút chiếc bút máy hiệu Anh hùng đã mài đến cũ rích ở trong túi áo, vuốt ve trong tay, giống như đang sờ mông nhân tình của mình.
Trước mắt Diệp Phàm tựa hồ lại hiện ra cảnh tượng kiều diễm của Mã Cái Thiên với số 002, cũng chính là vợ Nhị Quý Tử ở trại Thạch Bình tên là Thúy Liên.
Lúc ấy yêu côn Phạm Võng còn nói Thúy Liên từng dùng cây bút Anh hùng này để thủ dâm, chọc đồng chí Mã tát cho cô ta một cú trời giáng, liền cố ý cười quỷ dị hỏi:
- Anh Mã, chiếc bút máy anh hùng của anh dùng lâu lắm rồi, đã cũ như vậy thì tôi dứt khoát phát cho anh một cái mới mới được.
- Được rồi, dùng nó lâu nên quen rồi, ha ha, Quen rồi!
Mã Cái Thiên cầm chiếc bút Anh hùng tình cảm sâu nặng.
- Loại bút Anh hùng này dễ dùng không?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Dễ dùng, dễ dùng, rất thuận tay. Chỗ nào ngứa ngáy còn có thể dùng để gãi, ha ha.
Đồng chí Mã khôi phục lại vẻ mặt thật thà, thật sự giống như một lão nông dân quê chất phác, hiền hậu.
Nhưng Diệp Phàm biết tâm linh của đồng chí Mã hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, nếu không làm sao có thể kiếm được một lớp tình nhân, còn muốn kiếm đủ một hàng.
Cái gì là 001,002,003,004 đều có cả. Thúy Liên chính là 002 chính tông, xếp sau vợ của lão Mã, ngày xưa được gọi là nhị phòng, địa vị cũng không thấp. Lão Mã cũng xem như là người phong lưu, so với một Chủ tịch thị trấn là mình thì ghê gớm hơn nhiều.
Diệp Phàm thật sự muốn hỏi 007 là ai. Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không mở miệng. Cứ để y duy trì một luồng sức mạnh thần bí đi! Có lẽ như vậy càng có mùi vị hơn.
Nhưng sau mấy phút, Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành lại gọi điện đến, ấp a ấp úng nói là "Phần thưởng cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc" do tỉnh tặng gì đó đã bị Bí thư Mâu Dũng chỉ đích danh cho đồng chí Trịnh Tuyết Muội Chủ nhiệm của ban Sinh đẻ có kế hoạch rồi.
Danh sách cũng báo lên rồi, cho nên năm nay không có bằng khen cấp tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lẽ nào là Thái Đại Giang đòi cho cô ta? Không thể nào, Thái Đại Giang và Mâu Dũng căn bản không có giao tình gì. Mâu Dũng không thể nào nể mặt ông ta được.
Chuyện này thật đúng là quái lạ, không phải là bộ ngực 39B của Trịnh Tuyết Muội lại lao vào lòng Mâu Dũng rồi chứ?
Có lẽ không phải, Mâu Dũng là thái tử gia cấp thành phố chân chính, làm sao có thể để ý đến loại hàng xấu xí già nua như Trịnh Tuyết Muội được chứ.
Nhưng chuyện này cũng khó nói, cây củ nào cũng có tình yêu, có lẽ mình đa tâm rồi. Trong đáy lòng Diệp Phàm oán thầm cảm thấy thật đau đầu, biết ăn nói thế nào với đồng chí Mã về phần thưởng cấp tỉnh này, người ta là đại công thần kiếm được 100 vạn, không nói là phần thưởng cấp tỉnh, mà là cấp bộ cũng xứng đáng!
Hơn nữa đồng chí Mã hiện tại vẫn còn trơ mắt ngồi ở góc ghế sa *** nhìn mình chằm chằm, thật là phiền toái.
- Được rồi, cứ để cho người ta.
Diệp Phàm buông điện thoại xuống. Trong đầu suy nghĩ một hồi về lợi ích có thể kiếm cho lão Mã, đột nhiên trước mặt sáng ngời, quyết định nhanh chóng, cười nói:
- Chủ tịch thôn Mã, đi, chúng ta đi gặp Bí thư Mâu.
- Gặp Bí thư Mâu, tôi…tôi…
Mã Cái Thiên đột nhiên nhăn nhó giống như cô gái, xem ra có chút sợ hãi thái tử gia Mâu Dũng.
- Làm gì vậy, đừng như đàn bà thế, đi.
Diệp Phàm cười mắng.
- Được! Tôi…tôi đi với anh!
Mã Cái Thiên đứng lên buồn bực đi theo Diệp Phàm.
Hai người đi tới phòng làm việc của Mâu Dũng.
Mâu Dũng cười thân mật hỏi.
- Về cơ bản xử lý được rồi, tôi có chuyện này muốn nói với anh. Vị này là Chủ tịch thôn Mã Cái Thiên của trại Thạch Bình chúng ta, cũng là cán bộ chính thức của sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, vẫn đóng ở trị Thạch Bình nghèo khó, thật là khó khăn.
Diệp Phàm giới thiệu.
- Xin chào Bí thư Mâu.
Mã Cái Thiên lập tức khom người xuống cười thật thà bắt chuyện. Lúc này đồng chí Mã lại khôi phục lại thần sắc của một người nông dân, thuận tay rút ra bao thuốc cấp thấp trong hai bao thuốc mà Diệp Phàm đưa cho, xé ra một bao, rút thuốc đưa tới.
Mâu Dũng cũng không nói gì, sau khi nhận lấy tự nhiên đợi Mã Cái Thiên bật lửa châm thuốc, nhưng sau khi rít một hơi, lông mày đột nhiên nhíu lại. Ánh mắt mơ hồ liếc nhìn điếu thuốc quan sát kĩ càng, nghĩ thầm, " Sao mùi vị lại có chút giống như loại thuốc đặc biệt, nghe nói loại thuốc này cán bộ cấp bộ, cấp tỉnh nửa năm mới được chia một cây. Kỳ quái! Xem ra sau lưng Chủ tịch thôn Mã này cũng có chỗ dựa to lớn rồi."
Y thuận miệng khen:
- Không tệ! Mùi vị rất thuần khiết.
- Ha ha! Đây là Chủ tịch thị trấn Diệp mới cho. Tôi làm sao có thể hút loại thuốc đắt tiền này, bình thường đều chỉ hút Mẫu Đơn ba đồng năm một bao.
Mã Cái Thiên thuận miệng trả lời, trong lòng cũng có chút cao hứng.
- À!- Mâu Dũng hừ một tiếng lơ đãng quét mắt nhìn Diệp Phàm không nói gì, trong lòng lại âm thầm suy đoán, " Kỳ quái, lần trước tên họ Diệp này cũng đưa cho mình hút loại thuốc này, nói là bạn trong quân đội đưa.
Lần này còn đưa cho Chủ tịch thôn Mã Cái Thiên một bao. Chứng tỏ hắn có không ít loại thuốc này, có lẽ có mấy bao.
Số thuốc này rút cuộc ở đâu ra? Lẽ nào sau lưng tiểu tử này thật sự có một pho tượng chân thần, không hiện ra. Sau này mình phải kiềm chế một chút, không được không cẩn thận đắc tội với thần tiên gì đó."
- Ha ha ha, ăn bớt từ chỗ người bạn thôi. Trong ngăn kéo còn có mấy bao, đợi lát nữa sẽ đưa cho Bí thư Mâu hai bao.
Diệp Phàm cười ha ha, có chút đau lòng khi phải đưa thuốc của mình, nhưng Mã Cái Thiên đã nói, không đưa hai bao cho Mâu Dũng cũng ngại, nếu làm vậy có vẻ mình lại quá keo kiệt.
Mâu Dũng cười nói.
- Bí thư Mâu, Chủ tịch thôn Mã là một đồng chí tốt. Cắm rễ ở trại Thạch Bình nghèo khó đã mười mấy năm rồi. Trại Thạch Bình là thôn của dân tộc Xa, đó là nơi kinh tế vô cùng lạc hậu, vì sự nghiệp dân tộc hài hòa của Đảng ta, anh ấy vẫn kiên trì cắm chốt ở nơi khó khăn nhất, gian khổ nhất nhưng Chủ tịch thôn Mã vẫn không có một lời oán trách, lấy gian khổ làm niềm vui.
Không những kiếm tiền khai thông con đường máy cày từ trại Thạch Bình đến xã Khanh Hương, hơn nữa lần này vì hưởng ứng kế hoạch "Đại quy hoạch Lâm Tuyền", đặc biệt đã chạy lên chạy xuống, vô cùng vất vả.
cuôi cùng kiếm được một trăm vạn, hôm nay đã nhập vào sổ sách của sở Tài chính thị trấn chúng ta. Không dễ dàng, một cán bộ thôn lại làm được chuyện này, thật sự có thể xem là điển hình cho cán bộ khắp thị trấn học tập.
Theo lý mà nói lẽ ra nên đánh giá anh ấy là cán bộ tiên tiến. Chí ít phải cấp tỉnh. Nhưng danh sách của thị trấn chúng ta có hạn, năm nay hình như không có chỉ tiêu. Tôi nghĩ chúng ta vẫn phải tranh thủ một chút, xem xem có thể dành được về một chỉ tiêu không.
Những lời khen ngợi này của Diệp Phàm khiến trong lòng Mã Cái Thiên nóng hầm hập, thiếu chút nữa là rụng tim.
- Đúng! Chủ tịch thôn Mã thật sự là điển hình học tập của các Đảng viên chúng ta, nếu mỗi một Chủ tịch thôn trong thị trấn chúng ta đều tận tâm tận lực làm tốt công tác giống Chủ tịch thôn Mã, thì thị trấn chúng ta sớm đã thường thường bậc trung rồi! Không sai! Chuyện đề cử Chủ tịch thôn Mã phiền Chủ tịch thị trấn Diệp đi làm, dốc toàn lực tranh thủ được một chỉ tiêu về đây.
Trong lòng Mâu Dũng kinh ngạc, quan sát lại một lần nữa người đàn ông thô kệch này, cảm thấy người này rất giống đồ tể, cười giống như một lão nông chất phác, không ngờ năng lượng lại không nhỏ.
Phải biết rằng để kiếm được 100 vạn là chuyện không đơn giản, ngay cả bản thân Mâu Dũng, cả nhà đều làm quan chức, nhưng trước mắt cũng chỉ mới kiếm được 100 vạn về cho thị trấn, chứng tỏ muốn kiếm được 100 vạn không dễ dàng như vậy.
Trong lòng cũng đang thầm mắng tiểu tử Diệp Phàm này đúng là số đỏ, khi chuyện lùi đường chưa thể dàn xếp thì lại toát ra một người đưa tiền đến.
Kỳ thực chuyện lùi đường phát sinh, Mâu Dũng lúc nào cũng chú ý, khi nghe Lưu Trì của phòng Tổng hợp báo cáo tình hình, tâm tình của Mâu Dũng rất phức tạp.
Tại sao vậy chứ?
Nếu như nhân cơ hội này làm lớn chuyện ra thì tuyệt đối có thể lật ngã được một đối thủ mạnh mẽ như Diệp Phàm, nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện này ra, người đứng đầu Lâm Tuyền là mình cũng không thoát khỏi liên quan, Diệp Phàm ngã rồi, có lẽ mình cũng bị xử phạt.
Cho nên Mâu Dũng suy đi tính lại, quyết định tạm thời lấy bất biến ứng vạn biến, quan sát sự phát triển của chuyện này. Giống như con sói già ngủ đông trong bóng đêm, tùy cơ hành động.
Mâu Dũng cũng biết rõ, lần này Diệp Phàm nhất định phải động đến số tiền sửa đường rồi. Quả nhiên, không lâu sao có người của sở Tài chính mật báo, nói là Trịnh Lực Văn lấy chiếc thẻ là tập đoàn Nam Cung quyên tặng đến ngân hàng chuyển khoản.
Hiện tại Diệp Phàm có quá nhiều nhược điểm bị Mâu Dũng nắm được, trong lòng vô cùng sung sướng! Cho nên trong ánh mắt nhìn Diệp Phàm giống như Phật tổ đang nhìn Tôn Ngộ Không diễn trò.
Quan Thuật
Sau khi chào hỏi, Diệp Phàm gọi điện cho Vương Nguyên Thành.
- Chủ nhiệm Vương, sắp cuối năm rồi, năm nay có danh hiệu nào rơi xuống thị trấn chúng ta không. Đương nhiên cấp bậc càng cao càng tốt.
- Trong huyện được không?
Vương Nguyên Thành có chút kỳ quái, Chủ tịch thị trấn Diệp tại sao lại đột nhiên quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này. Phải biết rằng chuyện lùi đường đến hôm nay vẫn còn ồn ào.
- Trong huyện dùng làm gì, lên trên đi. Tốt nhất là trong tỉnh, xem xem có hay không?
Mã Cái Thiên ngồi ở cái bàn nhỏ đối diện ra sức căng tai ra nghe Diệp Phàm nói.
- Trong tỉnh thì để tôi điều tra thêm, danh hiệu trong tỉnh vô cùng ít. Vì nếu trong tỉnh có danh hiệu gì bình thường mà nói đều bị huyện chặn lại rồi, rất khó rơi vào thị trấn chúng ta.
Vương Nguyên Thành cau mày gọi Phương Nghê Muội vội vàng đi kiểm tra.
- Có rồi, thật ra có một cái, là biểu dương nhân viên công tác của chính quyền thị trấn chúng ta, tên là "Khen thưởng cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc"
Vương Nguyên Thành đột nhiên kêu lên trong điện thoại.
- Tốt! Tốt! Giữ lại danh hiệu đó, tôi có việc cần dùng.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng nhẹ nhõm, cuối cùng đã không thất hứa với Mã Cái Thiên, nếu không người ta kiếm được 100 vạn mà danh hiệu tiên tiến tỉnh mình hứa hẹn trước đó không rơi vào tay, mình không thể thất hứa được, nếu không sẽ làm lạnh lòng cấp dưới.
Hắn quay đầu nói với Mã Cái Thiên:
- Chúc mừng Chủ tịch thôn Mã, anh lập tức trở thành "Cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc" rồi. Ha ha ha, từ trên tỉnh phát xuống. Bình thường mà nói loại phần thưởng này đều do Chủ tịch huyện đích thân trao tặng, anh cứ đợi lĩnh thưởng đi.
- Thật sao! "Phần thưởng cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc". Cám ơn! Cám ơn.
Mã Cái Thiên kích động đến mức đôi môi run rẩy, vô tình lại rút chiếc bút máy hiệu Anh hùng đã mài đến cũ rích ở trong túi áo, vuốt ve trong tay, giống như đang sờ mông nhân tình của mình.
Trước mắt Diệp Phàm tựa hồ lại hiện ra cảnh tượng kiều diễm của Mã Cái Thiên với số 002, cũng chính là vợ Nhị Quý Tử ở trại Thạch Bình tên là Thúy Liên.
Lúc ấy yêu côn Phạm Võng còn nói Thúy Liên từng dùng cây bút Anh hùng này để thủ dâm, chọc đồng chí Mã tát cho cô ta một cú trời giáng, liền cố ý cười quỷ dị hỏi:
- Anh Mã, chiếc bút máy anh hùng của anh dùng lâu lắm rồi, đã cũ như vậy thì tôi dứt khoát phát cho anh một cái mới mới được.
- Được rồi, dùng nó lâu nên quen rồi, ha ha, Quen rồi!
Mã Cái Thiên cầm chiếc bút Anh hùng tình cảm sâu nặng.
- Loại bút Anh hùng này dễ dùng không?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Dễ dùng, dễ dùng, rất thuận tay. Chỗ nào ngứa ngáy còn có thể dùng để gãi, ha ha.
Đồng chí Mã khôi phục lại vẻ mặt thật thà, thật sự giống như một lão nông dân quê chất phác, hiền hậu.
Nhưng Diệp Phàm biết tâm linh của đồng chí Mã hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, nếu không làm sao có thể kiếm được một lớp tình nhân, còn muốn kiếm đủ một hàng.
Cái gì là 001,002,003,004 đều có cả. Thúy Liên chính là 002 chính tông, xếp sau vợ của lão Mã, ngày xưa được gọi là nhị phòng, địa vị cũng không thấp. Lão Mã cũng xem như là người phong lưu, so với một Chủ tịch thị trấn là mình thì ghê gớm hơn nhiều.
Diệp Phàm thật sự muốn hỏi 007 là ai. Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không mở miệng. Cứ để y duy trì một luồng sức mạnh thần bí đi! Có lẽ như vậy càng có mùi vị hơn.
Nhưng sau mấy phút, Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành lại gọi điện đến, ấp a ấp úng nói là "Phần thưởng cán bộ thị xã ưu tú tỉnh Nam Phúc" do tỉnh tặng gì đó đã bị Bí thư Mâu Dũng chỉ đích danh cho đồng chí Trịnh Tuyết Muội Chủ nhiệm của ban Sinh đẻ có kế hoạch rồi.
Danh sách cũng báo lên rồi, cho nên năm nay không có bằng khen cấp tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lẽ nào là Thái Đại Giang đòi cho cô ta? Không thể nào, Thái Đại Giang và Mâu Dũng căn bản không có giao tình gì. Mâu Dũng không thể nào nể mặt ông ta được.
Chuyện này thật đúng là quái lạ, không phải là bộ ngực 39B của Trịnh Tuyết Muội lại lao vào lòng Mâu Dũng rồi chứ?
Có lẽ không phải, Mâu Dũng là thái tử gia cấp thành phố chân chính, làm sao có thể để ý đến loại hàng xấu xí già nua như Trịnh Tuyết Muội được chứ.
Nhưng chuyện này cũng khó nói, cây củ nào cũng có tình yêu, có lẽ mình đa tâm rồi. Trong đáy lòng Diệp Phàm oán thầm cảm thấy thật đau đầu, biết ăn nói thế nào với đồng chí Mã về phần thưởng cấp tỉnh này, người ta là đại công thần kiếm được 100 vạn, không nói là phần thưởng cấp tỉnh, mà là cấp bộ cũng xứng đáng!
Hơn nữa đồng chí Mã hiện tại vẫn còn trơ mắt ngồi ở góc ghế sa *** nhìn mình chằm chằm, thật là phiền toái.
- Được rồi, cứ để cho người ta.
Diệp Phàm buông điện thoại xuống. Trong đầu suy nghĩ một hồi về lợi ích có thể kiếm cho lão Mã, đột nhiên trước mặt sáng ngời, quyết định nhanh chóng, cười nói:
- Chủ tịch thôn Mã, đi, chúng ta đi gặp Bí thư Mâu.
- Gặp Bí thư Mâu, tôi…tôi…
Mã Cái Thiên đột nhiên nhăn nhó giống như cô gái, xem ra có chút sợ hãi thái tử gia Mâu Dũng.
- Làm gì vậy, đừng như đàn bà thế, đi.
Diệp Phàm cười mắng.
- Được! Tôi…tôi đi với anh!
Mã Cái Thiên đứng lên buồn bực đi theo Diệp Phàm.
Hai người đi tới phòng làm việc của Mâu Dũng.
Mâu Dũng cười thân mật hỏi.
- Về cơ bản xử lý được rồi, tôi có chuyện này muốn nói với anh. Vị này là Chủ tịch thôn Mã Cái Thiên của trại Thạch Bình chúng ta, cũng là cán bộ chính thức của sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, vẫn đóng ở trị Thạch Bình nghèo khó, thật là khó khăn.
Diệp Phàm giới thiệu.
- Xin chào Bí thư Mâu.
Mã Cái Thiên lập tức khom người xuống cười thật thà bắt chuyện. Lúc này đồng chí Mã lại khôi phục lại thần sắc của một người nông dân, thuận tay rút ra bao thuốc cấp thấp trong hai bao thuốc mà Diệp Phàm đưa cho, xé ra một bao, rút thuốc đưa tới.
Mâu Dũng cũng không nói gì, sau khi nhận lấy tự nhiên đợi Mã Cái Thiên bật lửa châm thuốc, nhưng sau khi rít một hơi, lông mày đột nhiên nhíu lại. Ánh mắt mơ hồ liếc nhìn điếu thuốc quan sát kĩ càng, nghĩ thầm, " Sao mùi vị lại có chút giống như loại thuốc đặc biệt, nghe nói loại thuốc này cán bộ cấp bộ, cấp tỉnh nửa năm mới được chia một cây. Kỳ quái! Xem ra sau lưng Chủ tịch thôn Mã này cũng có chỗ dựa to lớn rồi."
Y thuận miệng khen:
- Không tệ! Mùi vị rất thuần khiết.
- Ha ha! Đây là Chủ tịch thị trấn Diệp mới cho. Tôi làm sao có thể hút loại thuốc đắt tiền này, bình thường đều chỉ hút Mẫu Đơn ba đồng năm một bao.
Mã Cái Thiên thuận miệng trả lời, trong lòng cũng có chút cao hứng.
- À!- Mâu Dũng hừ một tiếng lơ đãng quét mắt nhìn Diệp Phàm không nói gì, trong lòng lại âm thầm suy đoán, " Kỳ quái, lần trước tên họ Diệp này cũng đưa cho mình hút loại thuốc này, nói là bạn trong quân đội đưa.
Lần này còn đưa cho Chủ tịch thôn Mã Cái Thiên một bao. Chứng tỏ hắn có không ít loại thuốc này, có lẽ có mấy bao.
Số thuốc này rút cuộc ở đâu ra? Lẽ nào sau lưng tiểu tử này thật sự có một pho tượng chân thần, không hiện ra. Sau này mình phải kiềm chế một chút, không được không cẩn thận đắc tội với thần tiên gì đó."
- Ha ha ha, ăn bớt từ chỗ người bạn thôi. Trong ngăn kéo còn có mấy bao, đợi lát nữa sẽ đưa cho Bí thư Mâu hai bao.
Diệp Phàm cười ha ha, có chút đau lòng khi phải đưa thuốc của mình, nhưng Mã Cái Thiên đã nói, không đưa hai bao cho Mâu Dũng cũng ngại, nếu làm vậy có vẻ mình lại quá keo kiệt.
Mâu Dũng cười nói.
- Bí thư Mâu, Chủ tịch thôn Mã là một đồng chí tốt. Cắm rễ ở trại Thạch Bình nghèo khó đã mười mấy năm rồi. Trại Thạch Bình là thôn của dân tộc Xa, đó là nơi kinh tế vô cùng lạc hậu, vì sự nghiệp dân tộc hài hòa của Đảng ta, anh ấy vẫn kiên trì cắm chốt ở nơi khó khăn nhất, gian khổ nhất nhưng Chủ tịch thôn Mã vẫn không có một lời oán trách, lấy gian khổ làm niềm vui.
Không những kiếm tiền khai thông con đường máy cày từ trại Thạch Bình đến xã Khanh Hương, hơn nữa lần này vì hưởng ứng kế hoạch "Đại quy hoạch Lâm Tuyền", đặc biệt đã chạy lên chạy xuống, vô cùng vất vả.
cuôi cùng kiếm được một trăm vạn, hôm nay đã nhập vào sổ sách của sở Tài chính thị trấn chúng ta. Không dễ dàng, một cán bộ thôn lại làm được chuyện này, thật sự có thể xem là điển hình cho cán bộ khắp thị trấn học tập.
Theo lý mà nói lẽ ra nên đánh giá anh ấy là cán bộ tiên tiến. Chí ít phải cấp tỉnh. Nhưng danh sách của thị trấn chúng ta có hạn, năm nay hình như không có chỉ tiêu. Tôi nghĩ chúng ta vẫn phải tranh thủ một chút, xem xem có thể dành được về một chỉ tiêu không.
Những lời khen ngợi này của Diệp Phàm khiến trong lòng Mã Cái Thiên nóng hầm hập, thiếu chút nữa là rụng tim.
- Đúng! Chủ tịch thôn Mã thật sự là điển hình học tập của các Đảng viên chúng ta, nếu mỗi một Chủ tịch thôn trong thị trấn chúng ta đều tận tâm tận lực làm tốt công tác giống Chủ tịch thôn Mã, thì thị trấn chúng ta sớm đã thường thường bậc trung rồi! Không sai! Chuyện đề cử Chủ tịch thôn Mã phiền Chủ tịch thị trấn Diệp đi làm, dốc toàn lực tranh thủ được một chỉ tiêu về đây.
Trong lòng Mâu Dũng kinh ngạc, quan sát lại một lần nữa người đàn ông thô kệch này, cảm thấy người này rất giống đồ tể, cười giống như một lão nông chất phác, không ngờ năng lượng lại không nhỏ.
Phải biết rằng để kiếm được 100 vạn là chuyện không đơn giản, ngay cả bản thân Mâu Dũng, cả nhà đều làm quan chức, nhưng trước mắt cũng chỉ mới kiếm được 100 vạn về cho thị trấn, chứng tỏ muốn kiếm được 100 vạn không dễ dàng như vậy.
Trong lòng cũng đang thầm mắng tiểu tử Diệp Phàm này đúng là số đỏ, khi chuyện lùi đường chưa thể dàn xếp thì lại toát ra một người đưa tiền đến.
Kỳ thực chuyện lùi đường phát sinh, Mâu Dũng lúc nào cũng chú ý, khi nghe Lưu Trì của phòng Tổng hợp báo cáo tình hình, tâm tình của Mâu Dũng rất phức tạp.
Tại sao vậy chứ?
Nếu như nhân cơ hội này làm lớn chuyện ra thì tuyệt đối có thể lật ngã được một đối thủ mạnh mẽ như Diệp Phàm, nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện này ra, người đứng đầu Lâm Tuyền là mình cũng không thoát khỏi liên quan, Diệp Phàm ngã rồi, có lẽ mình cũng bị xử phạt.
Cho nên Mâu Dũng suy đi tính lại, quyết định tạm thời lấy bất biến ứng vạn biến, quan sát sự phát triển của chuyện này. Giống như con sói già ngủ đông trong bóng đêm, tùy cơ hành động.
Mâu Dũng cũng biết rõ, lần này Diệp Phàm nhất định phải động đến số tiền sửa đường rồi. Quả nhiên, không lâu sao có người của sở Tài chính mật báo, nói là Trịnh Lực Văn lấy chiếc thẻ là tập đoàn Nam Cung quyên tặng đến ngân hàng chuyển khoản.
Hiện tại Diệp Phàm có quá nhiều nhược điểm bị Mâu Dũng nắm được, trong lòng vô cùng sung sướng! Cho nên trong ánh mắt nhìn Diệp Phàm giống như Phật tổ đang nhìn Tôn Ngộ Không diễn trò.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 317: Một trăm vạn đổi lấy Chủ nhiệm cấp ban
9.2/10 từ 43 lượt.