Quan Thuật
Chương 3168: Lệnh giết người.
Vừa dùng phi tiêu, nhưng vẫn không dính. Sau đó Can Tương đi ra, hướng cắt con giun. Chẳng quan, Can Tương cũng chỉ là cắt một cái khoảng không, giống như cát ở trong không khí. Người này, đúng thật là một cái bóng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm dường như bị con giun giận quấn vào người, Diệp Phàm tiến lại gần, đánh cho người này đầu óc choáng váng không tìm ra phương hướng.
Diệp Phàm càng đánh trong lòng càng nguội lạnh, cảm thấy được cái bóng này so với Hoành Đoạn Thiên Hà còn lợi hại hơn nhiều lắm. Chỉ một cái bóng còn lợi hại như thế, bản thể. của anh ta chắc sẽ rất cao?
- Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Diệp Phàm nằm dưới đất không đứng dậy.
Két…Diệp Phàm cảm thấy bên hông cô gái rất căng thẳng. Phát hiện Huyết Cương đã đến giữa con giun.
- Trả lại cho bố mày đi!
Diêp Phàm vùng vẫy thoát ra khỏi suy nghĩ, tuy nhiên, lại làm cho người ta ngã xuống mặt đất, cảm giác xương cốt đều ọp ẹp.
Tuy nhiên, tiếp theo là một màn khiến cho Diệp Phàm sợ hãi thiếu chút nữa là nuốt đầu lưỡi.
Chỉ thấy người con giun nhự nhàng vuốt Huyết Cương, giống như một người cha nhẹ nhàng vuốt ve trên người Huyết Cương.
Môi nhự nhàng di chuyển, miệng phát ra tiếng ô ô nghe không hiểu là tiếng gì. Không lâu sau, dường như vẻ mặt con giun hình như bị kích phát.
Con giun từ từ trở nên nhanh hơn, sau đó, nó điên cuồng hơn. Con giun tự nhiên lại trình diễn lộ ra Tử sắc, giống như một cái cây cà nhỏ bé.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Lúc này con giun này lại giống như đang biểu diễn sự trưởng thành. Giống như một con rắn dài quấn lấy bóng người đó.
Mà ít thấy cái bóng người, có thể nhìn thấy cũng chỉ là con giun bao vây lấy cái quái gì đó.
Tuy nhiên, lúc này, Diệp Phàm cảm giác được một nội khí quen thuộc.
Chẳng lẽ con giun cũng không phải thật sự là con giun, mà nó là do nội khí ngưng tụ thàng? Không đúng, người nọ là cái bóng, làm sao cái bóng lại là do nội khí sinh ra.
Ô ô…
Tự nhiên trong mắt con giun có nước mắt, tuy nhiên. Nước mắt chảy ra, rơi vào không khí thì đã biến mất. Hình như nước mắt cũng là cái bóng, dường như cũng là thứ hư vô.
Những điều này hết thảy đều rất quỷ dị, rất kinh khủng. May mắn là quá khứ của bọn Vương Nhân Bàng vẻ vang, bằng không, cũng sẽ bị hù dọa cho mất hết can đảm.
- Thiền mị, thiền mị…
Lần này Diệp Phàm nghe thấy được thanh âm của con giun phát ra có điểm giống như là hai chứ ‘thiền mị’ trong tiếng Hán. Cũng không hiểu được là có ý gì.
Trong lòng hắn nghĩ chẳng lẽ là tên người? Hoặc là ngôn ngữ cổ đại nghe có điểm giống như trong tiếng Hán.
Đúng lúc này. Dường như người con giun giống như là phát điên. Một tay cầm lấy Huyết Cương vứt ra không trung. Diệp Phàm sợ tới mức thiếu chút nữa nhắm hai mắt lại. Nghĩ lần này chắc Huyết Cương khó tránh khỏi tai khiếp này.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại phát hiện. Trên không trung Huyết Cương xoay trong với tốc độ cao, càng chuyển càng nhanh. Giống như là một cơn bão bình thường. Mà người cũng dần dần to lên, cho đến khi lớn bằng kích thước của cơ thể mới dừng lại.
Mà tự nhiên cơ thể của Huyết Cương lại phát sinh biến đổi, lúc đầu cơ thể vốn không linh hoạt sau đó dần dần thay đổi cùng sức sống.
Lúc này, người con giun vừa động. Toàn thân con giun cuộn tròn lại bay về hướng Huyết Cương. Con giun bay đến trên người Huyết Cương. Không lâu sạu, lại chui đi ra ngoài.
Ngay sau đó, một luồng khí đen từ trên người cái bóng phát ra về hướng trên người của Huyết Cương. Không lâu, từ trên người Huyết Cương chui ra một sợi tóc màu tím hòa đánh vào cùng với hắc khí.
Con giun há miệng hút, nó hút khí tím bầm vào trong. Không lâu sau. Tự nhiên nó lại phun ra, mà khí tím bầm trở thành khí màu hắc tử.
Đúng lúc này. Khí hắc tử bị người giun tóm lấy vaf đặt lên trên đầu Diệp Phàm.
Hết rồi, cứ như vậy chết rồi, sẽ không đem mình biến thành cương thi được? Trong lòng Diệp Phàm buồn đau suy nghĩ.
Cảm giác toàn thân dường như là lửa, đau đớn kêu lên. Tình trạng này tiếp tục kéo dài trong suốt hai giờ, Diệp Phàm mới cảm giác thư thái một chút.
Không lâu sau, Diệp Phàm có chút hoảng hốt. Trong suy nghĩ dường như có chút mơ hồ. Trên cửa chính có rất nhiều sao.
Lúc Diệp Phàm muốn di chuyển bước chân là lúc, người tỉnh lại.
Cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, nhất thời như một sự bùng nổ năng lượng. Diệp Phàm hiểu được, vừa rồi cái bóng đã gần chạm đến ‘Tiên thiên’ rồi. Có lẽ chính là do cánh cửa Tiên thiên, chỉ cần có thể mở khóa đi vào, là có thể đột phá lên Tiên thiên.
Bởi vì trong cơn mê của mỗi người đột phá Tiên thiên thì ảo giác cũng không giống nhau, tuy nhiên, bằng cảm giác Diệp Phàm có thể cảm nhận được cánh cửa Tiên thiên.
Chẳng qua, Diệp Phàm cũng rất hiểu được sự khiếp sợ. Bởi vì lúc này cánh cửa Tiên thiên giống như là cánh cửa thần bí trong không trung trên đảo Thủy Tinh. Nhưng lại không giống như một câu chuyện khác.
Mở mắt ra và thấy rằng khuôn mặt của con giun đẫ biến mất. Để lộ ra tướng mạo sẵn có bên trong.
Tuy nhiên, mặt vẫn là xấu rất đáng sợ. Cơ bắp trên khuôn mặt quay, giống như là bị người khác dùng đao cuống thành như vậy.
Dần dần con giun càng lúc càng mờ nhạt, đưa tay ra chỉ chỉ Huyết Cương, lại nói một tiếng ‘thiền mị’.
Mà lúc này Huyết Cương đã tỉnh, đột nhiên Diệp Phàm phát hiện. Huyết Cương nhanh hơn, da khô lại lại có thể trở nên có chút đàn hồi, dường như cơ thể phát triển hơn.
Chẳng lẽ là con giun kia có dụng ý giúp cô ấy, hoặc là nói cái gì? Diệp Phàm ngơ ngác nhìn mọi thứ, cảm thấy đầu óc đúng là quá ngắn.
Trong thoáng chốc, Diệp Phàm lại cả kinh, trong lòng suy nghĩ hay là con giun và Huyết Cương có quan hệ gì. Mà có vẻ như nó có ý muốn đem Huyết Cương phó thác cho tôi chăm sóc.
Hay là Huyết Cương được gọi là ‘thiền mị’.
- Thiền Mị, cái tên này cũng không tồi, từ nay về sau ta sẽ gọi là Thiền Mị.
Diệp Phàm nhất trí triển khai thuật khống cương, nháy mắt một cái Huyết Cương liền thu nhỏ lại bằng đầu ngón tay, so với trước kia phương pháp này khống chế linh hoạt hơn nhiều.
Hơn nữa, có vẻ như Thiền Mị thu nhỏ lại ở bên hông vẫn nháy mắt một cái lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
Sao vậy, chẳng lẽ vẫn còn sống hay sao? Diệp Phàm sợ hãi cẩn thận xem lại hết các con đường đã đi, Thiền Mị lại giống như một tượng điêu khắc bằng gỗ không có biểu lộ tình cảm.
- Tôi đau chết mất thôi!
Lúc này, Vương Nhân Bàng gào lên, một lcus sau, tất cả mọi người bên này Diệp Phàm đều tỉnh dậy.
Chẳng qua cho rằng là đau, Diệp Phàm kiểm tra một phen, thấy bọn họ cũng không bị tổn thương bao nhiêu. Xem ra, con giun này là thủ hạ lưu tình.
- Vậy cũng sợ cái bóng đó chứ?
Vương Long Đông vuốt đầu, vẻ mặt nhút nhát hỏi.
- Không phải là một cái bóng, sau này tôi dùng sức mạnh của ánh sáng để chiếu vào, tự nhiên nó lại tiêu tan hết. Hơn nữa, trước khi tiêu tan hết còn kêu thảm thiết một tiếng, nhất định là tan ra, chết thật.
Diệp Phàm nói.
- Cái bóng cũng sẽ chết sao?
Ngưu Bá nhịn không được hỏi.
- Thật ra đó chính là kết quả của phản ứng quang học, là cổ nhân dùng nội khí ngưng tụ thành một cái bóng theo hướng công nghiệp đế quốc. Nó rất sợ ánh sáng chói đặc biệt của chúng ta. Không có việc gì, chúng ta nhanh chóng rời ra khỏi cái chỗ quỷ quái này đi.
Diệp Phàm nói.
Trương Ẩn Hào thở dài nhìn nhìn chỗ xương cốt bị rơi ra từ quan tài.
Người chết rồi, nhưng thật ra khiến cho đồng cảm. Mọi người cùng nhau làm, một lúc sau liền đào ra được một cái hố rất to.
Tuy nhiên, sau khi đem xương cốt trogn quan tài ra rửa sạch xong là lúc đột nhiên Ngưu Bá kêu lên:
- Nhìn này, đây là cái gì?
Mọi người đi đi lại lại, phát hiện ở dưới mặt đất có một cái rương dường như có ngọn.
- Chẳng lẽ nơi này chính là chỗ giấu mười ba tì nữ?
Ngưu Bá ngây ngốc nói.
- Anh hôn mê rồi có phải không? Mười ba tì nữ lợi hại như vậy sao? Còn không bị cái bóng đánh chết phải không?
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Ừ, chắc là không phải.
Ngưu Ba gật đầu nói.
- Có thể là kho báu của Tinh Tuyệt Vương không?
Vương Long Đông nói một câu, nhất thời hơn chục ánh mắt nóng bỏng nhìn vào.
- Mọi người, chúng ta đừng nghĩ nó là kho báu, chỉ cần bên trong không chui ra một con Huyết Tương nữa là được rồi.
Phí Nhất Độ nói xong, đột nhiên cổ rụt lại, kinh hãi nói,
- Đúng rồi, Huyết Cương đâu, chẳng lẽ là đang trốn ở trong rương, hay là đi nhanh lên, chớ có chọc cô ấy, nếu không muốn chết.
- Đúng vậy, Huyết Cương đâu?
Ngưu Bá cũng kêu lên, hai mắt giống như kẻ trộm liếc nhìn xung quanh.
- Hay là Huyết Cương bị cái bóng nuốt mất rồi, cái bóng đã tan, chắc là Huyết Cương cũng tiêu tan rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Ngưu Bá sờ một chút lên ngực.
- Nếu không trước tiên mọi người lui ra đi, để tôi đến mở nó ra. Không mở ra xem thì không ngủ được.
Diệp Phàm nói.
- Không được, muốn xem mọi người cùng nhau xem, phải chết mọi người cùng chết, đến địa phủ cũng náo nhiệt.
Vương Nhân Bàng lắc đầu nói, ý tứ của mọi người cũng như vậy, Diệp Phàm cũng không muốn dông dài.
Sau đó, mọi người thương lượng một chút.
Diệp Phàm đưa tay ra hút, chiếc rương kia cứ tự nhiên bay vào không trung.
- Vừa phải thôi, so với bàn tay to hơn một chút. Bên trong phỏng chừng là trang sức hay là cái gì đó.
Vương Long Đông nói.
Diệp Phàm không mở rương ra, thấy không nguy hiểm mới đặt rương xuống. Tuy nhiên, khi mọi người nhìn thấy chiếc rương, tất cả đều duỗi dài quá cổ.
Bên trong có một khối màu vàng gì đó, rộng bằng ba ngón tay. Hình như chất liệu được làm bằng vàng, chẳng qua bởi vì thời gian, vật quý cũng bị đồng hóa, trở nên sỉn không được sáng cho lắm, hơn nữa, mặt trên nổi lên lấm tấm một chút màu đen.
Trương Ẩn Hào trắc trắc, có thể khẳng định chắc chắn chất liệu là vàng.
- Cái này giống cái gì?
Vương Nhân Bàng suy nghĩ.
- Chẳng lẽ là lệnh bài?
Trương Ẩn Hào có chút không xác định được.
- Có vẻ như có chút giống với lệnh bài. Mọi người nhìn đi, trên lệnh bài này không có văn tự, mà chỉ có một ít hoa văn điêu khắc thần bí. Mà nhìn hoa văn giống như có mấy con ngựa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Năm ngựa xé xác, đúng rồi, đúng thật là có phần giống như hình năm ngựa xé xác. Thấy không, ở giữa hình như là một người có năm con nựa đang kéo.
Quan Thuật
Tuy nhiên, Diệp Phàm dường như bị con giun giận quấn vào người, Diệp Phàm tiến lại gần, đánh cho người này đầu óc choáng váng không tìm ra phương hướng.
Diệp Phàm càng đánh trong lòng càng nguội lạnh, cảm thấy được cái bóng này so với Hoành Đoạn Thiên Hà còn lợi hại hơn nhiều lắm. Chỉ một cái bóng còn lợi hại như thế, bản thể. của anh ta chắc sẽ rất cao?
- Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Diệp Phàm nằm dưới đất không đứng dậy.
Két…Diệp Phàm cảm thấy bên hông cô gái rất căng thẳng. Phát hiện Huyết Cương đã đến giữa con giun.
- Trả lại cho bố mày đi!
Diêp Phàm vùng vẫy thoát ra khỏi suy nghĩ, tuy nhiên, lại làm cho người ta ngã xuống mặt đất, cảm giác xương cốt đều ọp ẹp.
Tuy nhiên, tiếp theo là một màn khiến cho Diệp Phàm sợ hãi thiếu chút nữa là nuốt đầu lưỡi.
Chỉ thấy người con giun nhự nhàng vuốt Huyết Cương, giống như một người cha nhẹ nhàng vuốt ve trên người Huyết Cương.
Môi nhự nhàng di chuyển, miệng phát ra tiếng ô ô nghe không hiểu là tiếng gì. Không lâu sau, dường như vẻ mặt con giun hình như bị kích phát.
Con giun từ từ trở nên nhanh hơn, sau đó, nó điên cuồng hơn. Con giun tự nhiên lại trình diễn lộ ra Tử sắc, giống như một cái cây cà nhỏ bé.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Lúc này con giun này lại giống như đang biểu diễn sự trưởng thành. Giống như một con rắn dài quấn lấy bóng người đó.
Mà ít thấy cái bóng người, có thể nhìn thấy cũng chỉ là con giun bao vây lấy cái quái gì đó.
Tuy nhiên, lúc này, Diệp Phàm cảm giác được một nội khí quen thuộc.
Chẳng lẽ con giun cũng không phải thật sự là con giun, mà nó là do nội khí ngưng tụ thàng? Không đúng, người nọ là cái bóng, làm sao cái bóng lại là do nội khí sinh ra.
Ô ô…
Tự nhiên trong mắt con giun có nước mắt, tuy nhiên. Nước mắt chảy ra, rơi vào không khí thì đã biến mất. Hình như nước mắt cũng là cái bóng, dường như cũng là thứ hư vô.
Những điều này hết thảy đều rất quỷ dị, rất kinh khủng. May mắn là quá khứ của bọn Vương Nhân Bàng vẻ vang, bằng không, cũng sẽ bị hù dọa cho mất hết can đảm.
- Thiền mị, thiền mị…
Lần này Diệp Phàm nghe thấy được thanh âm của con giun phát ra có điểm giống như là hai chứ ‘thiền mị’ trong tiếng Hán. Cũng không hiểu được là có ý gì.
Trong lòng hắn nghĩ chẳng lẽ là tên người? Hoặc là ngôn ngữ cổ đại nghe có điểm giống như trong tiếng Hán.
Đúng lúc này. Dường như người con giun giống như là phát điên. Một tay cầm lấy Huyết Cương vứt ra không trung. Diệp Phàm sợ tới mức thiếu chút nữa nhắm hai mắt lại. Nghĩ lần này chắc Huyết Cương khó tránh khỏi tai khiếp này.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại phát hiện. Trên không trung Huyết Cương xoay trong với tốc độ cao, càng chuyển càng nhanh. Giống như là một cơn bão bình thường. Mà người cũng dần dần to lên, cho đến khi lớn bằng kích thước của cơ thể mới dừng lại.
Mà tự nhiên cơ thể của Huyết Cương lại phát sinh biến đổi, lúc đầu cơ thể vốn không linh hoạt sau đó dần dần thay đổi cùng sức sống.
Lúc này, người con giun vừa động. Toàn thân con giun cuộn tròn lại bay về hướng Huyết Cương. Con giun bay đến trên người Huyết Cương. Không lâu sạu, lại chui đi ra ngoài.
Ngay sau đó, một luồng khí đen từ trên người cái bóng phát ra về hướng trên người của Huyết Cương. Không lâu, từ trên người Huyết Cương chui ra một sợi tóc màu tím hòa đánh vào cùng với hắc khí.
Con giun há miệng hút, nó hút khí tím bầm vào trong. Không lâu sau. Tự nhiên nó lại phun ra, mà khí tím bầm trở thành khí màu hắc tử.
Đúng lúc này. Khí hắc tử bị người giun tóm lấy vaf đặt lên trên đầu Diệp Phàm.
Hết rồi, cứ như vậy chết rồi, sẽ không đem mình biến thành cương thi được? Trong lòng Diệp Phàm buồn đau suy nghĩ.
Cảm giác toàn thân dường như là lửa, đau đớn kêu lên. Tình trạng này tiếp tục kéo dài trong suốt hai giờ, Diệp Phàm mới cảm giác thư thái một chút.
Không lâu sau, Diệp Phàm có chút hoảng hốt. Trong suy nghĩ dường như có chút mơ hồ. Trên cửa chính có rất nhiều sao.
Lúc Diệp Phàm muốn di chuyển bước chân là lúc, người tỉnh lại.
Cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, nhất thời như một sự bùng nổ năng lượng. Diệp Phàm hiểu được, vừa rồi cái bóng đã gần chạm đến ‘Tiên thiên’ rồi. Có lẽ chính là do cánh cửa Tiên thiên, chỉ cần có thể mở khóa đi vào, là có thể đột phá lên Tiên thiên.
Bởi vì trong cơn mê của mỗi người đột phá Tiên thiên thì ảo giác cũng không giống nhau, tuy nhiên, bằng cảm giác Diệp Phàm có thể cảm nhận được cánh cửa Tiên thiên.
Chẳng qua, Diệp Phàm cũng rất hiểu được sự khiếp sợ. Bởi vì lúc này cánh cửa Tiên thiên giống như là cánh cửa thần bí trong không trung trên đảo Thủy Tinh. Nhưng lại không giống như một câu chuyện khác.
Mở mắt ra và thấy rằng khuôn mặt của con giun đẫ biến mất. Để lộ ra tướng mạo sẵn có bên trong.
Tuy nhiên, mặt vẫn là xấu rất đáng sợ. Cơ bắp trên khuôn mặt quay, giống như là bị người khác dùng đao cuống thành như vậy.
Dần dần con giun càng lúc càng mờ nhạt, đưa tay ra chỉ chỉ Huyết Cương, lại nói một tiếng ‘thiền mị’.
Mà lúc này Huyết Cương đã tỉnh, đột nhiên Diệp Phàm phát hiện. Huyết Cương nhanh hơn, da khô lại lại có thể trở nên có chút đàn hồi, dường như cơ thể phát triển hơn.
Chẳng lẽ là con giun kia có dụng ý giúp cô ấy, hoặc là nói cái gì? Diệp Phàm ngơ ngác nhìn mọi thứ, cảm thấy đầu óc đúng là quá ngắn.
Trong thoáng chốc, Diệp Phàm lại cả kinh, trong lòng suy nghĩ hay là con giun và Huyết Cương có quan hệ gì. Mà có vẻ như nó có ý muốn đem Huyết Cương phó thác cho tôi chăm sóc.
Hay là Huyết Cương được gọi là ‘thiền mị’.
- Thiền Mị, cái tên này cũng không tồi, từ nay về sau ta sẽ gọi là Thiền Mị.
Diệp Phàm nhất trí triển khai thuật khống cương, nháy mắt một cái Huyết Cương liền thu nhỏ lại bằng đầu ngón tay, so với trước kia phương pháp này khống chế linh hoạt hơn nhiều.
Hơn nữa, có vẻ như Thiền Mị thu nhỏ lại ở bên hông vẫn nháy mắt một cái lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
Sao vậy, chẳng lẽ vẫn còn sống hay sao? Diệp Phàm sợ hãi cẩn thận xem lại hết các con đường đã đi, Thiền Mị lại giống như một tượng điêu khắc bằng gỗ không có biểu lộ tình cảm.
- Tôi đau chết mất thôi!
Lúc này, Vương Nhân Bàng gào lên, một lcus sau, tất cả mọi người bên này Diệp Phàm đều tỉnh dậy.
Chẳng qua cho rằng là đau, Diệp Phàm kiểm tra một phen, thấy bọn họ cũng không bị tổn thương bao nhiêu. Xem ra, con giun này là thủ hạ lưu tình.
- Vậy cũng sợ cái bóng đó chứ?
Vương Long Đông vuốt đầu, vẻ mặt nhút nhát hỏi.
- Không phải là một cái bóng, sau này tôi dùng sức mạnh của ánh sáng để chiếu vào, tự nhiên nó lại tiêu tan hết. Hơn nữa, trước khi tiêu tan hết còn kêu thảm thiết một tiếng, nhất định là tan ra, chết thật.
Diệp Phàm nói.
- Cái bóng cũng sẽ chết sao?
Ngưu Bá nhịn không được hỏi.
- Thật ra đó chính là kết quả của phản ứng quang học, là cổ nhân dùng nội khí ngưng tụ thành một cái bóng theo hướng công nghiệp đế quốc. Nó rất sợ ánh sáng chói đặc biệt của chúng ta. Không có việc gì, chúng ta nhanh chóng rời ra khỏi cái chỗ quỷ quái này đi.
Diệp Phàm nói.
Trương Ẩn Hào thở dài nhìn nhìn chỗ xương cốt bị rơi ra từ quan tài.
Người chết rồi, nhưng thật ra khiến cho đồng cảm. Mọi người cùng nhau làm, một lúc sau liền đào ra được một cái hố rất to.
Tuy nhiên, sau khi đem xương cốt trogn quan tài ra rửa sạch xong là lúc đột nhiên Ngưu Bá kêu lên:
- Nhìn này, đây là cái gì?
Mọi người đi đi lại lại, phát hiện ở dưới mặt đất có một cái rương dường như có ngọn.
- Chẳng lẽ nơi này chính là chỗ giấu mười ba tì nữ?
Ngưu Bá ngây ngốc nói.
- Anh hôn mê rồi có phải không? Mười ba tì nữ lợi hại như vậy sao? Còn không bị cái bóng đánh chết phải không?
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Ừ, chắc là không phải.
Ngưu Ba gật đầu nói.
- Có thể là kho báu của Tinh Tuyệt Vương không?
Vương Long Đông nói một câu, nhất thời hơn chục ánh mắt nóng bỏng nhìn vào.
- Mọi người, chúng ta đừng nghĩ nó là kho báu, chỉ cần bên trong không chui ra một con Huyết Tương nữa là được rồi.
Phí Nhất Độ nói xong, đột nhiên cổ rụt lại, kinh hãi nói,
- Đúng rồi, Huyết Cương đâu, chẳng lẽ là đang trốn ở trong rương, hay là đi nhanh lên, chớ có chọc cô ấy, nếu không muốn chết.
- Đúng vậy, Huyết Cương đâu?
Ngưu Bá cũng kêu lên, hai mắt giống như kẻ trộm liếc nhìn xung quanh.
- Hay là Huyết Cương bị cái bóng nuốt mất rồi, cái bóng đã tan, chắc là Huyết Cương cũng tiêu tan rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Ngưu Bá sờ một chút lên ngực.
- Nếu không trước tiên mọi người lui ra đi, để tôi đến mở nó ra. Không mở ra xem thì không ngủ được.
Diệp Phàm nói.
- Không được, muốn xem mọi người cùng nhau xem, phải chết mọi người cùng chết, đến địa phủ cũng náo nhiệt.
Vương Nhân Bàng lắc đầu nói, ý tứ của mọi người cũng như vậy, Diệp Phàm cũng không muốn dông dài.
Sau đó, mọi người thương lượng một chút.
Diệp Phàm đưa tay ra hút, chiếc rương kia cứ tự nhiên bay vào không trung.
- Vừa phải thôi, so với bàn tay to hơn một chút. Bên trong phỏng chừng là trang sức hay là cái gì đó.
Vương Long Đông nói.
Diệp Phàm không mở rương ra, thấy không nguy hiểm mới đặt rương xuống. Tuy nhiên, khi mọi người nhìn thấy chiếc rương, tất cả đều duỗi dài quá cổ.
Bên trong có một khối màu vàng gì đó, rộng bằng ba ngón tay. Hình như chất liệu được làm bằng vàng, chẳng qua bởi vì thời gian, vật quý cũng bị đồng hóa, trở nên sỉn không được sáng cho lắm, hơn nữa, mặt trên nổi lên lấm tấm một chút màu đen.
Trương Ẩn Hào trắc trắc, có thể khẳng định chắc chắn chất liệu là vàng.
- Cái này giống cái gì?
Vương Nhân Bàng suy nghĩ.
- Chẳng lẽ là lệnh bài?
Trương Ẩn Hào có chút không xác định được.
- Có vẻ như có chút giống với lệnh bài. Mọi người nhìn đi, trên lệnh bài này không có văn tự, mà chỉ có một ít hoa văn điêu khắc thần bí. Mà nhìn hoa văn giống như có mấy con ngựa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Năm ngựa xé xác, đúng rồi, đúng thật là có phần giống như hình năm ngựa xé xác. Thấy không, ở giữa hình như là một người có năm con nựa đang kéo.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3168: Lệnh giết người.
9.2/10 từ 43 lượt.