Quan Thuật
Chương 3149: Nhất định phá bỏ
- Tiền này là tiền của quốc gia, có một số đồng chí có ý kiến. Không có cách nào cả, chúng ta đã chi quá đà rồi.
Đây là quyết định về hành động mang tính chất đặc thù, căn cứ vào sự đặc thù của ngành chúng ta. Không có tiền thì không làm được gì cả, nếu như gặp phải chuyện gì thì chúng ta phải làm sao đây.
Hiện tại mới sắp tháng 10, còn gần 3 tháng nữa mới có thể cầm được tiền của năm mới. Sếp Cung thậm chí còn liên hệ với ngân hàng muốn vay tiền.
Chúng ta tới cảnh túng quẫn này rồi, anh nói xem, nghe đến tiền biểu lộ của đồng chí Khai Hà cũng bình thường.
Còn có một nguyên nhân nữa, đoán chừng trong bảo bối của đồng chí Khai Hà có Thập Tam Thanh Y, có phải là có dược liệu quý hiếm hay không.
Đây mới là lý do khiến đồng chí Khai Hà để bụng.
Kế Vĩnh Viễn cười nói:
- Nói như vậy thì vấn đề cấp bách bây giờ là kinh phí, thật là đúng lúc. Nhưng, chuyện này tôi không hy vọng trong tổ nhúng tay vào. Tôi cần một số thiết bị các anh hãy trực tiếp cung cấp như vậy sẽ kiếm được tiền rồi. Những cái khác không cần thiết, tôi đi sắp xếp người một chút. Nhưng, tôi muốn hỏi một chút, nếu thật sự có thể giấu được Mãn Thiên Vân, trong tổ phải chuẩn bị trích phần trăm bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi:
- Con số này thế nào?
Kế Vĩnh Viễn liếc mắt nhìn Cung Khai Hà một cái, giơ bốn ngón tay ra.
- Quá nhiều rồi hai vị lãnh đạo à, các anh ngồi mát ăn bát vàng lại còn muốn chiếm 4 phần nữa sao. Chúng tôi làm ngày làm đêm sống cũng không nổi?
Diệp Phàm hừ một tiếng, khá bất mãn.
- Số tiền của này theo lý mà nói cũng là của quốc gia. Có thể để cho các anh sáu phần là tốt rồi. Hơn nữa, tất cả các anh có phải ai cũng dám làm không? Trong tổ của chúng tôi có thể giúp các anh chùi đít thôi.
Cung Khai Hà cười tủm tỉm nói, cực kỳ giống một con cáo già.
- Mỗi bên lùi một bước, các anh ba phần chúng tôi bảy phần. Tôi phải tổ chức một số lượng lớn nhân công, còn phải đi tìm đối tác nữa. Đến lúc đó dù sao cũng phải phân chia cho người khác một chút chứ. Bằng không, ai chịu bán mạng cho anh không?
Diệp Phàm giơ ba ngón tay lên.
- Lùi nửa bước, chúng tôi 3, 5 phần, đây là nhượng bộ nhiều nhất rồi.
Cung Khai Hà quyết định rồi.
- Hơn nữa, chúng tôi còn cung cấp cho các anh rất nhiều đồ nữa.
Ví dụ như thông tin về vũ khí. Chẳng lẽ những thứ này không cần tiền sao. Hơn nữa, tất cả các thứ của tổ chúng tôi làm đều có công nghệ kỹ thuật cao nhất.
Mọi thứ đều là sản phẩm chất lượng cao, tốn cũng không ít tiền.
- Vậy được rồi.
Diệp phàm đau lòng gật gật đầu.
- Tiền không phải là yếu tố quan trọng nhất, yếu tố quan trọng nhất chính là các anh nhất định phải còn sống quay trở về gặp tôi mới là quan trọng nhất. Thập Tam Thanh Y khẳng định cũng không dễ lấy. Anh muốn đi cùng các đồng chí trong tổ. Tôi không hy vọng bọn họ sẽ gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc.
- Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức. Lần này Trương Ẩn Hào muốn đi, Vương Nhân Bảng cũng phải đi. Phí Nhất Độ không phải là người trong tổ nhưng cũng muốn đi. Phải kịp thời phái người đi làm thay ca bảo vệ trong cục công an. Tin rằng vấn đề này có một ngày cũng không quá lớn như vậy, thật ra tôi mời sư bá Phí sắp xếp vài người cùng đi là xong rồi.
Diệp Phàm nói:
- Ừ, ý tưởng này rất tốt. Có Phí Thanh Sơn giúp đỡ tôi cũng thấy yên tâm.
Cung Khai Hà nở nụ cười.
- Đúng rồi, sự việc mà mấy hôm trước anh nói tôi đã đi báo cáo với Đường Hội rồi. Lúc đấy anh ta cũng không thể hiện thái độ gì.
Cung Khai Hà nói:
- Không sao, lần tới cũng không chuyện gì, chỉ là một trò cười thôi.
Diệp Phàm tỏ vẻ rất nhẹ nhàng, kỳ thực trong lòng hắn vẫn còn rất kích động.
- Đây là những lời anh nói thật lòng hả?
Cung Khai Hà trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm nhún vai, điệu bộ của một thân sĩ.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm. Cũng không thể lừa gạt tổ chức được. Có ý tưởng gì thì trực tiếp nói ra thôi, hà tất gì phải giấu chứ, có phải quá khó hay không?
Kế Vĩnh Viễn nở nụ cười.
- Đương nhiên có thể nói thẳng là tôi không có ý kiến gì có được hay không?
Diệp Phàm muốn làm kỹ nữ lập lờ.
- Ha ha ha...
Cung Khai Hà và Kế Vĩnh Viễn đều cười.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Phàm rửa mặt, ăn sáng đơn giản, đang muốn đến thẳng Văn phòng của địa khu Giang Hoa tại thủ đô. Lúc này, nhận được điện thoại của tư lệnh viên phân khu Giang Hoa.
- Trợ lý Diệp, tôi đến thủ đô đã mười ngày rồi. Báo cáo chuyển thủ phủ đến phân khu Giang Hoa đã đến tổng bộ hậu cần rồi.
Nhưng, đến bây giờ có một con đường chưa nhắc đến. Chủ nhiệm Trương Chí Đức ở Văn phòng tại thủ đô cũng đến cùng tôi được vài ngày rồi.
Hôm trước thật vất vả cuối cùng một vị lãnh đạo cũng đã đồng ý đi ăn cơm ở Mộ Viên. Nhưng, cuối cùng lại không tới.
Sau đó chủ nhiệm Trương đi hỏi thăm, mới biết vị lãnh đạo này đã đến quán khác uống rượu rồi. Nha môn ở thủ đô quá lớn rồi, cửa này cũng không dễ dàng đi vào.
Giọng nói của Chiến Nhất Cương có chút bất mãn.
- Ừ, làm việc ở thủ đô thật không dễ dàng gì. Huống chi lần này quân khu vì việc dời tổng thể thủ phủ.
Tất cả những chuyện đề cập, chính là yêu cầu tài chính quá nhiều. Giống như kiểu ứng dụng này của các anh đoán chừng phải đệ trình lên tổng bộ sau đó đảng ủy thảo luận thông qua mới có thể phê duyệt được.
Đương nhiên, bất kể là làm cái gì cũng phải tạo đường tắt mà đi. Nhưng, đừng nóng vội, nếu như không được, chúng ta mời người ta đi ăn cơm là được rồi.
Anh hãy ở Văn phòng tại thủ đô chờ đi, tôi lập tức tới ngay, chúng ta gặp nhau thương lượng một chút.
Diệp Phàm nói:
- Trợ lý Diệp, anh không thể đến đây.
Không thể tin được Chiến Nhất Cương tự nhiện thốt ra những lời nói này.
- Không thể đến được, tư lệnh Chiến, lời nói này của anh có phải là bảo tôi sờ lại đầu mình không?
Trong lòng Diệp Phàm sửng sốt, khá ngạc nhiên hỏi:
- Haiz, có thể anh không rõ lắm. Khu địa Giang Hoa của chúng ta hiện nay cũng gặp khó khăn rồi.
Chiến Nhất Cương thở dài.
- Khó khăn, khó khăn gì?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Phải phá bỏ và dời đi nơi khác.
Chiến Nhất Cương vừa nói.
- Phá bỏ và dời đi nơi khác, ý của anh là giải quyết khu địa chính Giang Hoa chúng ta phải dời đi nơi khác?
Diệp Phàm hỏi:
- Vậy Miêu Nhị có rộng không, việc này chủ nhiệm Trương cũng đang phiền lòng. Cũng đã muốn báo cáo với chuyên viên Châu của cơ quan hành chính.
Chủ tịch Chu nói Diệp Phàm anh lên thành phố, cho nên, chủ nhiệm Trương đến tìm anh.
Nhưng, mấy ngày này chủ nhiệm Trương phải đi làm việc ở khắp nơi. Muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Bởi vì, gần đây anh ta rất bận, không muốn gây thêm phiền phức cho anh. Nhưng, sáu giờ sáng ngày hôm nay việc phiền toái này lại đến.
Chúng ta còn chưa dậy khỏi giường đã nghe thấy âm thanh ù ù. Chủ nhiệm Trương đích thân đến gọi tôi, mới biết bên ngoài có máy đang đào bới, hủy việc của chúng tôi.
Lúc ấy đã ngăn cản ở ngoài cửa rồi, còn bị bọn họ phá vỡ cửa vứt xuống đất, bây giờ đang trói lại rồi.
Nơi mà chúng tôi ở trước đây được xây dựng từ rất lâu rồi, là lầu Độc Đống, bên ngoài còn có tường bao quanh nữa. Hơn nữa, cơ duyên hợp lại thành một, diện tích cũng khá rộng.
Chẳng qua lúc ấy đến nói một chút, nhưng, hiện tại cũng rất tốt, bị vây từ vòng hai đến vòng ba.
Chiến Nhất Cương nói:
- Có lẽ là bởi vì duyên phận của chúng ta với khu này cũng hết rồi, hơn nữa, quy hoạch thành phố là xây lại những cái cũ thành mới.
Đây là quy hoạch tổng thể của thành phố, chúng ta phải tích cực hưởng ứng mới được. Kiến thiết thủ đô mấy năm gần đây có bước phát triển rất lớn, về cơ bản là phải phá bỏ và dời đi chỗ khác.
Nhưng, việc bồi thường phá bỏ và dời đi nơi khác vẫn chưa nói gì cả, bọn họ dựa vào cái gì mà làm thẳng tay như thế chứ?
Làm như vậy, có phải có chút nóng vội có phải không.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Không phải nói như thế, đêm qua chúng ta mới có tin này. Việc phá bỏ và dời đi nơi khác về căn bản không phải là hưởng ứng quy hoạch tổng thế của thủ đô.
Đương nhiên, bọn họ đến đây cũng là theo quyết định của huyện và chính phủ muốn thực hiện việc di dời tổng thể. Tôi bị bắt phải đi tu tiên.
Về căn bản không có chuyện như vậy, giống như là không phải nói đến khu này vậy, nhưng, bề ngoài lại là như vậy.
Chiến Nhất Cương nói:
- Lời nói này có ý gì chứ. Bề ngoài và thực tế không giống nhau. Chẳng lẽ là hành vi của một công ty hoặc của một cá nhân nào đó?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm giác thấy có gì đó.
- Đúng vậy, việc phá bỏ và dời đi lần này tuy nói là lá cờ của UBND khu Đức Sơn. Nhưng, công tác phá bỏ và dời đi này ngược lại lại là việc chính cần phải hoàn thành.
Đương nhiên, nhìn qua bên ngoài chính là việc phá bỏ khu Đức Sơn. Trên thực tế chúng ta sau khi nghe ngóng mới biết được là do tập đoàn Thủy Đông làm.
Trong đó việc liên quan đến Miêu Nhị là rất lớn, rất có thể là tập đoàn Thủy Đông lấy việc giải quyết lần này làm trò cười cho Thủy Đông.
Nếu bọn họ ra mặt chúng ta đương nhiên không chịu rồi, nếu như đồng ý ít nhất cũng phải có một cái giá rất đắt.
Mà tập đoàn Thủy Đông là một tập đoàn lớn, tài chính lên tới mười mấy tỷ, có ảnh hưởng rất lớn đối với chính phủ.
Đương nhiên, có liên thủ với chính phủ khu Đức Sơn làm chuyện này. Bọn họ lấy hình thức là chính phủ cưỡng chế chúng ta, đương nhiên cũng nói đến chuyện bồi thường.
Nhưng, quá thấp. Quả thực đưa cho chúng ta một cái giá rác rưởi căn bản là không thể nào nhận được. Tường bao quanh khu chúng ta ở diện tích cũng lên tới hơn 3000 mét vuông.
Mà bọn họ chỉ đáp ứng cho chúng ta có 140 mét vuông toàn bộ phòng ngoài. Hơn nữa, ngay cả nơi ở gần cửa cũng không cấp cho chúng ta.
Chúng ta lấy ba phòng làm gì? Cũng không thể chuyển khu chúng ta tới chỗ khu dân cư được, như vậy thì thành cái gì chứ.
Huống chi, việc này căn bản là không thể chờ được. Nói đến vị trí chúng ta chuyển đến, giá cũng khiến người ta khiếp sợ đấy.
Không cần nói ba căn hộ, có cấp 10 căn cũng còn mệt. Việc này, chủ nhiệm Trương tất nhiên sẽ không đồng ý đâu.
Chủ nhiệm Trương vốn tiếp tục thương lượng với bọn họ, đến lúc đó nói tiếp. Không thể tin được mới có sáu giờ sáng bọn họ đã tới phá rồi.
Tuy nói bọn họ chưa đào xuống sâu, nhưng, cái tên phụ trách thật kiêu ngạo. Hạn cho chúng ta ba giờ chuyển đi, bằng không máy của bọn họ phải đào bới rồi.
Trên thực tế đã muốn đào rồi, tường bao quanh của chúng ta đã bị bọn họ đào rồi.
Hiện ở trong này bụi đang đầy trời rồi, hơn nữa bọn họ lại có rất nhiều người. Tụ tập hơn 100 người, trợ lý Diệp đến đây rất nguy hiểm.
Chiến Nhất Cương nói:
- Nếu không phải là quy hoạch tổng thể của khu chính phủ, như vậy các anh sao có thể báo cảnh sát được?
Diệp Phàm hừ nói:
- Báo à, vô dụng thôi. Phân cục khu công an nói nơi của họ cũng đang phá và phải dời đi, nhân viên cục công an cũng không có quyền ngăn cản việc này.
Hơn nữa, đây chính là hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, bọn họ không có lý do ngăn cản cả. Chúng ta đương nhiên cũng nói lý do, nhưng, bọn họ nói là chúng ta hãy mang chứng cứ đến cục công an mà báo cáo. Nếu chứng minh được đây không phải là quy hoạch tổng thể của chính phủ khu Đức Sơn Khu mà là hành động của tập đoàn Thủy Đông thì có thể đi báo cảnh sát.
Chiến Nhất Cương vừa nói vừa căm giận.
- Việc này, bảo chúng ta đi đâu lấy chứng cớ bậy giờ.
Huống chi, việc này, vốn chính là tập đoàn Thủy Đông cấu kết với chính phủ khu Đức Sơn Khu, bọn họ sẽ cung cấp cho chúng ta chứng cớ sao? Hơn nữa, bọn họ ngụy trang đánh đập.
Quan Thuật
Đây là quyết định về hành động mang tính chất đặc thù, căn cứ vào sự đặc thù của ngành chúng ta. Không có tiền thì không làm được gì cả, nếu như gặp phải chuyện gì thì chúng ta phải làm sao đây.
Hiện tại mới sắp tháng 10, còn gần 3 tháng nữa mới có thể cầm được tiền của năm mới. Sếp Cung thậm chí còn liên hệ với ngân hàng muốn vay tiền.
Chúng ta tới cảnh túng quẫn này rồi, anh nói xem, nghe đến tiền biểu lộ của đồng chí Khai Hà cũng bình thường.
Còn có một nguyên nhân nữa, đoán chừng trong bảo bối của đồng chí Khai Hà có Thập Tam Thanh Y, có phải là có dược liệu quý hiếm hay không.
Đây mới là lý do khiến đồng chí Khai Hà để bụng.
Kế Vĩnh Viễn cười nói:
- Nói như vậy thì vấn đề cấp bách bây giờ là kinh phí, thật là đúng lúc. Nhưng, chuyện này tôi không hy vọng trong tổ nhúng tay vào. Tôi cần một số thiết bị các anh hãy trực tiếp cung cấp như vậy sẽ kiếm được tiền rồi. Những cái khác không cần thiết, tôi đi sắp xếp người một chút. Nhưng, tôi muốn hỏi một chút, nếu thật sự có thể giấu được Mãn Thiên Vân, trong tổ phải chuẩn bị trích phần trăm bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi:
- Con số này thế nào?
Kế Vĩnh Viễn liếc mắt nhìn Cung Khai Hà một cái, giơ bốn ngón tay ra.
- Quá nhiều rồi hai vị lãnh đạo à, các anh ngồi mát ăn bát vàng lại còn muốn chiếm 4 phần nữa sao. Chúng tôi làm ngày làm đêm sống cũng không nổi?
Diệp Phàm hừ một tiếng, khá bất mãn.
- Số tiền của này theo lý mà nói cũng là của quốc gia. Có thể để cho các anh sáu phần là tốt rồi. Hơn nữa, tất cả các anh có phải ai cũng dám làm không? Trong tổ của chúng tôi có thể giúp các anh chùi đít thôi.
Cung Khai Hà cười tủm tỉm nói, cực kỳ giống một con cáo già.
- Mỗi bên lùi một bước, các anh ba phần chúng tôi bảy phần. Tôi phải tổ chức một số lượng lớn nhân công, còn phải đi tìm đối tác nữa. Đến lúc đó dù sao cũng phải phân chia cho người khác một chút chứ. Bằng không, ai chịu bán mạng cho anh không?
Diệp Phàm giơ ba ngón tay lên.
- Lùi nửa bước, chúng tôi 3, 5 phần, đây là nhượng bộ nhiều nhất rồi.
Cung Khai Hà quyết định rồi.
- Hơn nữa, chúng tôi còn cung cấp cho các anh rất nhiều đồ nữa.
Ví dụ như thông tin về vũ khí. Chẳng lẽ những thứ này không cần tiền sao. Hơn nữa, tất cả các thứ của tổ chúng tôi làm đều có công nghệ kỹ thuật cao nhất.
Mọi thứ đều là sản phẩm chất lượng cao, tốn cũng không ít tiền.
- Vậy được rồi.
Diệp phàm đau lòng gật gật đầu.
- Tiền không phải là yếu tố quan trọng nhất, yếu tố quan trọng nhất chính là các anh nhất định phải còn sống quay trở về gặp tôi mới là quan trọng nhất. Thập Tam Thanh Y khẳng định cũng không dễ lấy. Anh muốn đi cùng các đồng chí trong tổ. Tôi không hy vọng bọn họ sẽ gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc.
- Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức. Lần này Trương Ẩn Hào muốn đi, Vương Nhân Bảng cũng phải đi. Phí Nhất Độ không phải là người trong tổ nhưng cũng muốn đi. Phải kịp thời phái người đi làm thay ca bảo vệ trong cục công an. Tin rằng vấn đề này có một ngày cũng không quá lớn như vậy, thật ra tôi mời sư bá Phí sắp xếp vài người cùng đi là xong rồi.
Diệp Phàm nói:
- Ừ, ý tưởng này rất tốt. Có Phí Thanh Sơn giúp đỡ tôi cũng thấy yên tâm.
Cung Khai Hà nở nụ cười.
- Đúng rồi, sự việc mà mấy hôm trước anh nói tôi đã đi báo cáo với Đường Hội rồi. Lúc đấy anh ta cũng không thể hiện thái độ gì.
Cung Khai Hà nói:
- Không sao, lần tới cũng không chuyện gì, chỉ là một trò cười thôi.
Diệp Phàm tỏ vẻ rất nhẹ nhàng, kỳ thực trong lòng hắn vẫn còn rất kích động.
- Đây là những lời anh nói thật lòng hả?
Cung Khai Hà trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm nhún vai, điệu bộ của một thân sĩ.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm. Cũng không thể lừa gạt tổ chức được. Có ý tưởng gì thì trực tiếp nói ra thôi, hà tất gì phải giấu chứ, có phải quá khó hay không?
Kế Vĩnh Viễn nở nụ cười.
- Đương nhiên có thể nói thẳng là tôi không có ý kiến gì có được hay không?
Diệp Phàm muốn làm kỹ nữ lập lờ.
- Ha ha ha...
Cung Khai Hà và Kế Vĩnh Viễn đều cười.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Phàm rửa mặt, ăn sáng đơn giản, đang muốn đến thẳng Văn phòng của địa khu Giang Hoa tại thủ đô. Lúc này, nhận được điện thoại của tư lệnh viên phân khu Giang Hoa.
- Trợ lý Diệp, tôi đến thủ đô đã mười ngày rồi. Báo cáo chuyển thủ phủ đến phân khu Giang Hoa đã đến tổng bộ hậu cần rồi.
Nhưng, đến bây giờ có một con đường chưa nhắc đến. Chủ nhiệm Trương Chí Đức ở Văn phòng tại thủ đô cũng đến cùng tôi được vài ngày rồi.
Hôm trước thật vất vả cuối cùng một vị lãnh đạo cũng đã đồng ý đi ăn cơm ở Mộ Viên. Nhưng, cuối cùng lại không tới.
Sau đó chủ nhiệm Trương đi hỏi thăm, mới biết vị lãnh đạo này đã đến quán khác uống rượu rồi. Nha môn ở thủ đô quá lớn rồi, cửa này cũng không dễ dàng đi vào.
Giọng nói của Chiến Nhất Cương có chút bất mãn.
- Ừ, làm việc ở thủ đô thật không dễ dàng gì. Huống chi lần này quân khu vì việc dời tổng thể thủ phủ.
Tất cả những chuyện đề cập, chính là yêu cầu tài chính quá nhiều. Giống như kiểu ứng dụng này của các anh đoán chừng phải đệ trình lên tổng bộ sau đó đảng ủy thảo luận thông qua mới có thể phê duyệt được.
Đương nhiên, bất kể là làm cái gì cũng phải tạo đường tắt mà đi. Nhưng, đừng nóng vội, nếu như không được, chúng ta mời người ta đi ăn cơm là được rồi.
Anh hãy ở Văn phòng tại thủ đô chờ đi, tôi lập tức tới ngay, chúng ta gặp nhau thương lượng một chút.
Diệp Phàm nói:
- Trợ lý Diệp, anh không thể đến đây.
Không thể tin được Chiến Nhất Cương tự nhiện thốt ra những lời nói này.
- Không thể đến được, tư lệnh Chiến, lời nói này của anh có phải là bảo tôi sờ lại đầu mình không?
Trong lòng Diệp Phàm sửng sốt, khá ngạc nhiên hỏi:
- Haiz, có thể anh không rõ lắm. Khu địa Giang Hoa của chúng ta hiện nay cũng gặp khó khăn rồi.
Chiến Nhất Cương thở dài.
- Khó khăn, khó khăn gì?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Phải phá bỏ và dời đi nơi khác.
Chiến Nhất Cương vừa nói.
- Phá bỏ và dời đi nơi khác, ý của anh là giải quyết khu địa chính Giang Hoa chúng ta phải dời đi nơi khác?
Diệp Phàm hỏi:
- Vậy Miêu Nhị có rộng không, việc này chủ nhiệm Trương cũng đang phiền lòng. Cũng đã muốn báo cáo với chuyên viên Châu của cơ quan hành chính.
Chủ tịch Chu nói Diệp Phàm anh lên thành phố, cho nên, chủ nhiệm Trương đến tìm anh.
Nhưng, mấy ngày này chủ nhiệm Trương phải đi làm việc ở khắp nơi. Muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Bởi vì, gần đây anh ta rất bận, không muốn gây thêm phiền phức cho anh. Nhưng, sáu giờ sáng ngày hôm nay việc phiền toái này lại đến.
Chúng ta còn chưa dậy khỏi giường đã nghe thấy âm thanh ù ù. Chủ nhiệm Trương đích thân đến gọi tôi, mới biết bên ngoài có máy đang đào bới, hủy việc của chúng tôi.
Lúc ấy đã ngăn cản ở ngoài cửa rồi, còn bị bọn họ phá vỡ cửa vứt xuống đất, bây giờ đang trói lại rồi.
Nơi mà chúng tôi ở trước đây được xây dựng từ rất lâu rồi, là lầu Độc Đống, bên ngoài còn có tường bao quanh nữa. Hơn nữa, cơ duyên hợp lại thành một, diện tích cũng khá rộng.
Chẳng qua lúc ấy đến nói một chút, nhưng, hiện tại cũng rất tốt, bị vây từ vòng hai đến vòng ba.
Chiến Nhất Cương nói:
- Có lẽ là bởi vì duyên phận của chúng ta với khu này cũng hết rồi, hơn nữa, quy hoạch thành phố là xây lại những cái cũ thành mới.
Đây là quy hoạch tổng thể của thành phố, chúng ta phải tích cực hưởng ứng mới được. Kiến thiết thủ đô mấy năm gần đây có bước phát triển rất lớn, về cơ bản là phải phá bỏ và dời đi chỗ khác.
Nhưng, việc bồi thường phá bỏ và dời đi nơi khác vẫn chưa nói gì cả, bọn họ dựa vào cái gì mà làm thẳng tay như thế chứ?
Làm như vậy, có phải có chút nóng vội có phải không.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Không phải nói như thế, đêm qua chúng ta mới có tin này. Việc phá bỏ và dời đi nơi khác về căn bản không phải là hưởng ứng quy hoạch tổng thế của thủ đô.
Đương nhiên, bọn họ đến đây cũng là theo quyết định của huyện và chính phủ muốn thực hiện việc di dời tổng thể. Tôi bị bắt phải đi tu tiên.
Về căn bản không có chuyện như vậy, giống như là không phải nói đến khu này vậy, nhưng, bề ngoài lại là như vậy.
Chiến Nhất Cương nói:
- Lời nói này có ý gì chứ. Bề ngoài và thực tế không giống nhau. Chẳng lẽ là hành vi của một công ty hoặc của một cá nhân nào đó?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm giác thấy có gì đó.
- Đúng vậy, việc phá bỏ và dời đi lần này tuy nói là lá cờ của UBND khu Đức Sơn. Nhưng, công tác phá bỏ và dời đi này ngược lại lại là việc chính cần phải hoàn thành.
Đương nhiên, nhìn qua bên ngoài chính là việc phá bỏ khu Đức Sơn. Trên thực tế chúng ta sau khi nghe ngóng mới biết được là do tập đoàn Thủy Đông làm.
Trong đó việc liên quan đến Miêu Nhị là rất lớn, rất có thể là tập đoàn Thủy Đông lấy việc giải quyết lần này làm trò cười cho Thủy Đông.
Nếu bọn họ ra mặt chúng ta đương nhiên không chịu rồi, nếu như đồng ý ít nhất cũng phải có một cái giá rất đắt.
Mà tập đoàn Thủy Đông là một tập đoàn lớn, tài chính lên tới mười mấy tỷ, có ảnh hưởng rất lớn đối với chính phủ.
Đương nhiên, có liên thủ với chính phủ khu Đức Sơn làm chuyện này. Bọn họ lấy hình thức là chính phủ cưỡng chế chúng ta, đương nhiên cũng nói đến chuyện bồi thường.
Nhưng, quá thấp. Quả thực đưa cho chúng ta một cái giá rác rưởi căn bản là không thể nào nhận được. Tường bao quanh khu chúng ta ở diện tích cũng lên tới hơn 3000 mét vuông.
Mà bọn họ chỉ đáp ứng cho chúng ta có 140 mét vuông toàn bộ phòng ngoài. Hơn nữa, ngay cả nơi ở gần cửa cũng không cấp cho chúng ta.
Chúng ta lấy ba phòng làm gì? Cũng không thể chuyển khu chúng ta tới chỗ khu dân cư được, như vậy thì thành cái gì chứ.
Huống chi, việc này căn bản là không thể chờ được. Nói đến vị trí chúng ta chuyển đến, giá cũng khiến người ta khiếp sợ đấy.
Không cần nói ba căn hộ, có cấp 10 căn cũng còn mệt. Việc này, chủ nhiệm Trương tất nhiên sẽ không đồng ý đâu.
Chủ nhiệm Trương vốn tiếp tục thương lượng với bọn họ, đến lúc đó nói tiếp. Không thể tin được mới có sáu giờ sáng bọn họ đã tới phá rồi.
Tuy nói bọn họ chưa đào xuống sâu, nhưng, cái tên phụ trách thật kiêu ngạo. Hạn cho chúng ta ba giờ chuyển đi, bằng không máy của bọn họ phải đào bới rồi.
Trên thực tế đã muốn đào rồi, tường bao quanh của chúng ta đã bị bọn họ đào rồi.
Hiện ở trong này bụi đang đầy trời rồi, hơn nữa bọn họ lại có rất nhiều người. Tụ tập hơn 100 người, trợ lý Diệp đến đây rất nguy hiểm.
Chiến Nhất Cương nói:
- Nếu không phải là quy hoạch tổng thể của khu chính phủ, như vậy các anh sao có thể báo cảnh sát được?
Diệp Phàm hừ nói:
- Báo à, vô dụng thôi. Phân cục khu công an nói nơi của họ cũng đang phá và phải dời đi, nhân viên cục công an cũng không có quyền ngăn cản việc này.
Hơn nữa, đây chính là hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, bọn họ không có lý do ngăn cản cả. Chúng ta đương nhiên cũng nói lý do, nhưng, bọn họ nói là chúng ta hãy mang chứng cứ đến cục công an mà báo cáo. Nếu chứng minh được đây không phải là quy hoạch tổng thể của chính phủ khu Đức Sơn Khu mà là hành động của tập đoàn Thủy Đông thì có thể đi báo cảnh sát.
Chiến Nhất Cương vừa nói vừa căm giận.
- Việc này, bảo chúng ta đi đâu lấy chứng cớ bậy giờ.
Huống chi, việc này, vốn chính là tập đoàn Thủy Đông cấu kết với chính phủ khu Đức Sơn Khu, bọn họ sẽ cung cấp cho chúng ta chứng cớ sao? Hơn nữa, bọn họ ngụy trang đánh đập.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3149: Nhất định phá bỏ
9.2/10 từ 43 lượt.