Quan Thuật
Chương 3142: Người này không đáng tin
- Chúng ta sắp mất mạng đến nơi rồi còn chuyện tốt cái nỗi gì?
Hồng Tà không tin lời nói dối này.
- Ông nghĩ xem, Diệp Phàm chắc chắn muốn nhận hai chúng ta, sau này có chuyện gì có thể sai khiến chúng ta.
Cho nên, hắn không chịu để chúng ta mất mạng như vậy. Người thanh niên này rất có năng lượng, hai mắt tôi không mù.
Tôi nghĩ, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra cách để chúng ta thoát khỏi khổ ải. Mà thời gian càng ít hắn càng có áp lực lớn.
Nhưng thật ra có thể sớm thúc đẩy chúng ta một lần nữa đứng lên. Nếu không, hắn sẽ không quan tâm đến hai chúng ta. Bởi vì khó khăn rất lớn.
Lệ Vô Nhai nói.
- Lợi hại, lão Lệ, tôi còn thực nghĩ ông là chính nhân quân tử hi sinh chính mình.
Hồng Tà châm chọc nói, cũng ra vẻ mặt bội phục.
- Ha ha, tất cả mọi người đều không muốn chết. Có thể sống lâu sao lại muốn chết đi. Như tôi chết tuy nói không sao, nhưng đối với Diệp Phàm cũng là song toàn.
Ông nghĩ xem, Hải bá này là vật yêu quý của hai đứa con của Diệp Phàm, hắn sao làm cho con mình khổ sở mà đem Hải bá đi ra.
Cho nên, cùng khiến cho mọi người không thoải mái, không bằng chúng ta đại lượng một ít.
Lệ Vô Nhai cười nói
- Lão Tà, chúng ta hiện giờ chính là ăn nhờ ở đậu, ông còn muốn uy phong thế nào?
- Lợi hại, tôi hôm nay cuối cùng biết thêm được một sự lợi hại của chính nhân quân tử.
- Hơn nữa, tôi cảm thấy người trẻ tuổi này càng ngày càng thú vị. Ngay cả thế hệ của chúng ta ông đã thấy một cao thủ Bán tiên thiên trẻ tuổi như vậy sao? Hơn nữa, còn mang theo Huyết cương thần bí kia, cái đó cũng không phải tôi và ông có thể làm ra.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Ôi, kia nhất định là vượt qua khả năng của cao thủ như chúng ta. Lão Lệ, ý của anh là thân thủ của Diệp Phàm chắc chắn có cao thủ chống đỡ có phải không? Nhưng, tôi hỏi thăm rồi, hình như người này xuất thân bình thường. Cũng không phải con cái một gia tộc lớn, không có liên quan đến một số dòng họ võ công của Trung Quốc chúng ta.
Hồng Tà nói.
- Có thể là một gia đình bình thường thuộc một gia tộc võ công?
Lệ Vô Nhai nói.
- Đó cũng là một khả năng, nếu không phải vậy, người thanh niên này chắc chắn là kỳ ngộ. Có phải gặp một cao thủ siêu việt, mà người này cũng không tiện xuất hiện.
Lão Hồng Tà cười.
- Không hẳn, rất chán.
Lệ Vô Nhai sờ sờ đầu, lắc lắc đầu.
- Hai vị tiền bối đã quen chưa.
Diệp Phàm gõ cưởi bước vào cười hỏi.
- Không tồi, không tồi, so với trong sơn động chính là trên trời. Hơn nữa, người hiện đại các cậu rất lợi hại, phát minh nhiều dụng cụ thông minh như vậy.
Như cái ti vi gì đó thật đúng là thần kỳ. Xem đến mức tôi không muốn ăn cơm. Nhưng, diễn võ lâm đại hiệp thật không?
Còn nữa, thần tiên chẳng lẽ cũng có thật? Vậy cao thủ như chúng tôi trước mặt họ chỉ là trẻ con.
Hồng Tà cười nói.
- Đương nhiên là giả, về võ công chẳng lẽ hai vị còn không rõ, còn việc bay, đó là giả, chẳng qua là diễn để mọi người giải trí. Đó không khác gì diễn trò thời cổ đại, chẳng qua dùng một số phương pháp đặc biệt để quay lại cho mọi người giải trí.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi còn tưởng là thật. Mẹ kiếp, tất cả đều là gạt người.
Hồng Tà căm giận.
- Hai vị tiền bối, tôi nghĩ mời cho hai người một người thầy có được không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, chúng ta thật đúng là không có chỗ trong xã hội này. Có thầy giáo thì chắc chắn hiểu nhanh hơn, nếu không, sau này khôi phục muốn đi ra ngoài lại làm trò cười cho người khác.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Thầy giáo, thật chán, chúng tôi còn cần thầy giáo sao?
Hồng Tà hừ nói.
- Lão Hồng Tà, không chịu cũng không được. Như cái điện thoại di động này, ông xem, nhỏ như vậy không ngờ có thể nói chuyện với người ở xa. So với thuật truyền âm của chúng ta hoàn hảo hơn.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Ông nói cũng có lý, vậy mời một người đi.
Hồng Tà cười nói.
Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đến nhà họ Phí.
- Bọn họ đều đi rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ đều đi rồi, bọn họ đều là đại ân nhân, không rảnh.
Phí Thanh Sơn nói,
- Nhưng Trương đạo trưởng còn chưa đi, nói là muốn gặp cậu.
Hai người nói xong đi vào trong, thấy Phí Đông và Trương Vô Trần đang uống trà.
- Sư huynh, Phí lão.
Diệp Phàm chào hai người rồi ngồi xuống.
- Diệp Phàm, hiện tại có thể nói rõ chứ?
Phí Đống cười ha hả nói.
- Phí lão nói về mặt nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn giả vờ với tôi?
Phí Đống trầm mặt.
- Việc này là có một vị tiền bối thần bí tương trợ tôi mới may mắn thắng. Nếu không, với lực của tôi, không thể làm cho Hoành Đoạn Thiên Hà thảm như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Vị tiền bối thần bí kia chính là cho cậu mượn tay là có thể làm cho cao thủ siêu cấp tiên thiên đại viên mãn thành như vậy. Công lực của vị tiền bối này chẳng phải là thật sự đáng sợ sao?
Trương Vô Trần hỏi, cũng có hứng thú.
- Ừm, tôi đã thử rồi, nhưng ông ấy không nói ông ấy đã đạt đến cảnh giới nào. Việc này, hôm đó cũng không dám hỏi nhiều có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Diệp Phàm, cậu không nói dối chúng tôi cái gì chứ? Sư huynh Trương Vô Trần của cậu cũng không phải chúng tôi mời đến, mà Tổ đặc nhiệm A mời anh ta đến tham gia lần tỉ thí này. Nếu không, cậu thật sự nghĩ với lực của nhà họ Phí có mặt mũi lớn như vậy sao?
Phí Đống đột nhiên ngây người một chút, không thể tưởng tượng được Trương Vô Trần không ngờ là Tổ đặc nhiệm A mời đến.
Ý của Phí Đống Diệp Phàm cũng hiểu, nói cách khác chuyện của Tổ đặc nhiệm A cũng không cần phải nói dối Trương Vô Trần.
- Ngại quá, Tổ đặc nhiệm A có quy định, có một số việc không nên nói ra ngoài, nhưng vị tiền bối kia thật sự lợi hại.
Hơn nữa hình như còn quen sư phụ Bức Vương Nam Lăng Hậu của tôi. Bởi vì, nể mặt sư phụ mới quan tâm đến tôi.
Hơn nữa, lần trước ở núi Xương Bối vị tiền bối này cũng đã xuất hiện rồi. Lần này kỳ lạ nhất chính là ông ấy còn nhắc nhở tôi cơ hội đột phá ở Bột Hải.
Mà người thần bí trong trận chiến mấy ngàn năm ở đảo Thủy tinh Cửu Chỉ đạo trưởng hang ổ ngay ở Đảo Cửu Diệu ở Bồng Lai.
Mà Bồng Lai không phải ở Bột Hải sao? Mà đảo Cửu Diệu ở chỗ nào chúng ta không rõ ràng lắm, không có một chút manh mối nào.
Hơn nữa, tôi cuối cùng cảm thấy rất kỳ lạ. Hình như từ khi Đán Phi Tử xuất hiện đến giờ, hình như việc Nhất Hệ Liệt đại sư phát sinh cũng có chút dấu hiệu.
Giống như tôi rơi vào một âm mưu vậy, dường như hết thảy đều có người sắp xếp từ trước.
Nói cách khác, vị tiền bối thần bí kia sao lại nói đến Bột Hải, việc này rõ ràng chỉ hướng về đảo Cửu Diệu.
Mà Đán Phi Tử báo cho tôi muốn đột phá đến Tiên tiên phải đến Cung Thiên Tinh sau đó đến đảo Cửu Diệu. Đán Phi Tử cùng vị tiền bối kia hình như là tiền hậu bất nhất.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cảm thấy được Đán Phi Tử là một nhân vật quan trọng, theo cậu nói, núi Xương Bối xuất hiện Đán Phi Tử, mà Đảo Thủy tinh cũng xuất hiện.
Đán Phi Tử cùng Vũ Vương quan hệ như thế nào? Mà Đán Phi Tử hình như không có chỗ ở cố định, có thể sử dụng nội khí để giấu bên trong xương cốt.
Cũng có thể dùng nội khí hóa một kiếp người. Tất cả mọi điều này, rất thần bí.
Trương Vô Trần nói.
- Đúng vậy, Đán Phi Tử bảo cậu đến Thiên Tinh cũng, sau đó lại không nói cho cậu biết Thiên Tinh cung ở đâu.
Thế giới rộng lớn như vậy, như tìm kim đáy biển, ông ta nói vậy có ý gì. Nếu như nói ông ta cũng không biết vị trí chính xác của Thiên tinh cũng, vậy hình như cũng giống trong phim.
Mà ông ta biết sao lại không nói cho cậu, đây là vì cái gì?
Phí Đống nói.
- Tôi nghĩ, Đán Phi Tử tuyệt đối không phải là tốt như vậy. Người này quá lợi hại lại rất thần bí, nhất định là đang lợi dụng cậu. Có lẽ là hoàn thành việc lớn gì đó của ông ta.
Mà ông ta cũng không nói rõ vị trí của Thiên tinh cung, một là ông ta không biết vị trí chính xác của Thiên tinh cung.
Hai là ông ta biết, nhưng ông ta hi vọng cậu dùng một chút thời gian để tìm ra, mà trong quá trình đó vừa muốn cậu trải qua những việc ông ta đã sắp xếp.
Làm cho cậu hoàn toàn đi theo con đường ông ta sắp xếp để làm. Cuối cùng, nước chảy thành sông rồi, ưu thế ông ta chiếm hết.
Hơn nữa, tôi nghĩ, ông ta có công với cậu, mà thông qua tôi luyện cũng làm cho cậu trở nên điềm tĩnh hơn, tất cả những việc này ra vẻ ông ta bồi dưỡng cậu.
Nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, người này không yên lòng, có phải là ông ta đang tìm một cơ thể có nội tức thích hợp để chuyển sang một kiếp khác không?
Phí Thanh Sơn nói xen vào.
- Cho nên, cậu phải đề phòng người này. Nhưng nói dễ dàng những làm thì khó. Việc này phải đề phòng như thế nào, quan trọng là không có cách để phòng ông ta.
Trương Vô Trần nói.
- Đáng tiếc chính là Bức Vương không biết đi đâu, nếu không, có ông ta ở đây bàn bạc có thể tìm ra một chút manh mối. dù sao cao thủ như ông ta ánh mắt khác chúng ta.
- Đúng vậy, trước kia tôi cho rằng ngũ đoạn chính là cao thủ siêu cấp, hiện giờ, xem ra ngũ đoạn đều thành rác rưởi.
Thập đoạn cũng không tính là gì. Cao thủ cũng không phải là một người. Việc này, tôi nghĩ chính là vấn đề trình tự.
Chờ công lực của chúng ta nâng cao một bước, lại có cao thủ lợi hại hơn xuất hiện. Hơn nữa, cao nhân đều mười phần thần bí đáng sợ.
Hết thảy đều tràn ngập một cảm giác thần bí. Tôi lo lắng chúng ta cứ tiếp tục thì tất cả đều bị cuốn vào.
Đến lúc đó, kết cục như thế nào không ai đoán được.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, cao thủ hơn một ít, nhưng cũng không đến nỗi tràn ra như cậu nói. Ví dụ như gần đây có mười đại cao thủ của thế giới, phía dưới họ có ngũ cực, tiếp nữa có lục tôn, còn có người trẻ tuổi tuất tú.
Mà tầng cao nhất chính là mười một người như Hồng Tà. Mà hiện tại mười một người này xuất hiện hai người, là Hồng Tà vả Cổ Huyết.
Còn khá nhiều người chưa xuất hiện, sư phụ của cậu Bức Vương chính là một trong mười một người này.
Tôi nghĩ, vị tiền bối thần bí kia có phải là một trong mười một người này không. Mà Đán Phí Tử không ở trong số đó, ông ta là nhân vật của mấy nghìn năm trước.
Mặc dù là có thể thành công trong phương pháp chuyển nội khí vào cơ thể người khác nhưng có lẽ trước mắt còn yếu kém.
Phí Đống nói.
- Tôi không cho là như vậy. Tôi cho rằng Đán Phi Tử còn chưa tìm được cơ thể thích hợp để chuyển đổi.
Mà Diệp Phàm có thể là người mà Đán Phi Tử lựa chọn. Cho nên, nếu Diệp Phàm bị Đán Phi Tử theo dõi thì tương đối nguy hiểm.
Người này rất thần bí, tôi thấy Diệp Phàm, ngay cả ngón tay kia cậu cũng không nên mang theo người. Trời mới biết ngón tay này có phải nội khí của Đán Phi Tử bên trong không. Nếu cậu mang trên người sẽ bị ông ta theo dõi.
Phí Thanh Sơn nói.
Quan Thuật
Hồng Tà không tin lời nói dối này.
- Ông nghĩ xem, Diệp Phàm chắc chắn muốn nhận hai chúng ta, sau này có chuyện gì có thể sai khiến chúng ta.
Cho nên, hắn không chịu để chúng ta mất mạng như vậy. Người thanh niên này rất có năng lượng, hai mắt tôi không mù.
Tôi nghĩ, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra cách để chúng ta thoát khỏi khổ ải. Mà thời gian càng ít hắn càng có áp lực lớn.
Nhưng thật ra có thể sớm thúc đẩy chúng ta một lần nữa đứng lên. Nếu không, hắn sẽ không quan tâm đến hai chúng ta. Bởi vì khó khăn rất lớn.
Lệ Vô Nhai nói.
- Lợi hại, lão Lệ, tôi còn thực nghĩ ông là chính nhân quân tử hi sinh chính mình.
Hồng Tà châm chọc nói, cũng ra vẻ mặt bội phục.
- Ha ha, tất cả mọi người đều không muốn chết. Có thể sống lâu sao lại muốn chết đi. Như tôi chết tuy nói không sao, nhưng đối với Diệp Phàm cũng là song toàn.
Ông nghĩ xem, Hải bá này là vật yêu quý của hai đứa con của Diệp Phàm, hắn sao làm cho con mình khổ sở mà đem Hải bá đi ra.
Cho nên, cùng khiến cho mọi người không thoải mái, không bằng chúng ta đại lượng một ít.
Lệ Vô Nhai cười nói
- Lão Tà, chúng ta hiện giờ chính là ăn nhờ ở đậu, ông còn muốn uy phong thế nào?
- Lợi hại, tôi hôm nay cuối cùng biết thêm được một sự lợi hại của chính nhân quân tử.
- Hơn nữa, tôi cảm thấy người trẻ tuổi này càng ngày càng thú vị. Ngay cả thế hệ của chúng ta ông đã thấy một cao thủ Bán tiên thiên trẻ tuổi như vậy sao? Hơn nữa, còn mang theo Huyết cương thần bí kia, cái đó cũng không phải tôi và ông có thể làm ra.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Ôi, kia nhất định là vượt qua khả năng của cao thủ như chúng ta. Lão Lệ, ý của anh là thân thủ của Diệp Phàm chắc chắn có cao thủ chống đỡ có phải không? Nhưng, tôi hỏi thăm rồi, hình như người này xuất thân bình thường. Cũng không phải con cái một gia tộc lớn, không có liên quan đến một số dòng họ võ công của Trung Quốc chúng ta.
Hồng Tà nói.
- Có thể là một gia đình bình thường thuộc một gia tộc võ công?
Lệ Vô Nhai nói.
- Đó cũng là một khả năng, nếu không phải vậy, người thanh niên này chắc chắn là kỳ ngộ. Có phải gặp một cao thủ siêu việt, mà người này cũng không tiện xuất hiện.
Lão Hồng Tà cười.
- Không hẳn, rất chán.
Lệ Vô Nhai sờ sờ đầu, lắc lắc đầu.
- Hai vị tiền bối đã quen chưa.
Diệp Phàm gõ cưởi bước vào cười hỏi.
- Không tồi, không tồi, so với trong sơn động chính là trên trời. Hơn nữa, người hiện đại các cậu rất lợi hại, phát minh nhiều dụng cụ thông minh như vậy.
Như cái ti vi gì đó thật đúng là thần kỳ. Xem đến mức tôi không muốn ăn cơm. Nhưng, diễn võ lâm đại hiệp thật không?
Còn nữa, thần tiên chẳng lẽ cũng có thật? Vậy cao thủ như chúng tôi trước mặt họ chỉ là trẻ con.
Hồng Tà cười nói.
- Đương nhiên là giả, về võ công chẳng lẽ hai vị còn không rõ, còn việc bay, đó là giả, chẳng qua là diễn để mọi người giải trí. Đó không khác gì diễn trò thời cổ đại, chẳng qua dùng một số phương pháp đặc biệt để quay lại cho mọi người giải trí.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi còn tưởng là thật. Mẹ kiếp, tất cả đều là gạt người.
Hồng Tà căm giận.
- Hai vị tiền bối, tôi nghĩ mời cho hai người một người thầy có được không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, chúng ta thật đúng là không có chỗ trong xã hội này. Có thầy giáo thì chắc chắn hiểu nhanh hơn, nếu không, sau này khôi phục muốn đi ra ngoài lại làm trò cười cho người khác.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Thầy giáo, thật chán, chúng tôi còn cần thầy giáo sao?
Hồng Tà hừ nói.
- Lão Hồng Tà, không chịu cũng không được. Như cái điện thoại di động này, ông xem, nhỏ như vậy không ngờ có thể nói chuyện với người ở xa. So với thuật truyền âm của chúng ta hoàn hảo hơn.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Ông nói cũng có lý, vậy mời một người đi.
Hồng Tà cười nói.
Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đến nhà họ Phí.
- Bọn họ đều đi rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ đều đi rồi, bọn họ đều là đại ân nhân, không rảnh.
Phí Thanh Sơn nói,
- Nhưng Trương đạo trưởng còn chưa đi, nói là muốn gặp cậu.
Hai người nói xong đi vào trong, thấy Phí Đông và Trương Vô Trần đang uống trà.
- Sư huynh, Phí lão.
Diệp Phàm chào hai người rồi ngồi xuống.
- Diệp Phàm, hiện tại có thể nói rõ chứ?
Phí Đống cười ha hả nói.
- Phí lão nói về mặt nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn giả vờ với tôi?
Phí Đống trầm mặt.
- Việc này là có một vị tiền bối thần bí tương trợ tôi mới may mắn thắng. Nếu không, với lực của tôi, không thể làm cho Hoành Đoạn Thiên Hà thảm như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Vị tiền bối thần bí kia chính là cho cậu mượn tay là có thể làm cho cao thủ siêu cấp tiên thiên đại viên mãn thành như vậy. Công lực của vị tiền bối này chẳng phải là thật sự đáng sợ sao?
Trương Vô Trần hỏi, cũng có hứng thú.
- Ừm, tôi đã thử rồi, nhưng ông ấy không nói ông ấy đã đạt đến cảnh giới nào. Việc này, hôm đó cũng không dám hỏi nhiều có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Diệp Phàm, cậu không nói dối chúng tôi cái gì chứ? Sư huynh Trương Vô Trần của cậu cũng không phải chúng tôi mời đến, mà Tổ đặc nhiệm A mời anh ta đến tham gia lần tỉ thí này. Nếu không, cậu thật sự nghĩ với lực của nhà họ Phí có mặt mũi lớn như vậy sao?
Phí Đống đột nhiên ngây người một chút, không thể tưởng tượng được Trương Vô Trần không ngờ là Tổ đặc nhiệm A mời đến.
Ý của Phí Đống Diệp Phàm cũng hiểu, nói cách khác chuyện của Tổ đặc nhiệm A cũng không cần phải nói dối Trương Vô Trần.
- Ngại quá, Tổ đặc nhiệm A có quy định, có một số việc không nên nói ra ngoài, nhưng vị tiền bối kia thật sự lợi hại.
Hơn nữa hình như còn quen sư phụ Bức Vương Nam Lăng Hậu của tôi. Bởi vì, nể mặt sư phụ mới quan tâm đến tôi.
Hơn nữa, lần trước ở núi Xương Bối vị tiền bối này cũng đã xuất hiện rồi. Lần này kỳ lạ nhất chính là ông ấy còn nhắc nhở tôi cơ hội đột phá ở Bột Hải.
Mà người thần bí trong trận chiến mấy ngàn năm ở đảo Thủy tinh Cửu Chỉ đạo trưởng hang ổ ngay ở Đảo Cửu Diệu ở Bồng Lai.
Mà Bồng Lai không phải ở Bột Hải sao? Mà đảo Cửu Diệu ở chỗ nào chúng ta không rõ ràng lắm, không có một chút manh mối nào.
Hơn nữa, tôi cuối cùng cảm thấy rất kỳ lạ. Hình như từ khi Đán Phi Tử xuất hiện đến giờ, hình như việc Nhất Hệ Liệt đại sư phát sinh cũng có chút dấu hiệu.
Giống như tôi rơi vào một âm mưu vậy, dường như hết thảy đều có người sắp xếp từ trước.
Nói cách khác, vị tiền bối thần bí kia sao lại nói đến Bột Hải, việc này rõ ràng chỉ hướng về đảo Cửu Diệu.
Mà Đán Phi Tử báo cho tôi muốn đột phá đến Tiên tiên phải đến Cung Thiên Tinh sau đó đến đảo Cửu Diệu. Đán Phi Tử cùng vị tiền bối kia hình như là tiền hậu bất nhất.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cảm thấy được Đán Phi Tử là một nhân vật quan trọng, theo cậu nói, núi Xương Bối xuất hiện Đán Phi Tử, mà Đảo Thủy tinh cũng xuất hiện.
Đán Phi Tử cùng Vũ Vương quan hệ như thế nào? Mà Đán Phi Tử hình như không có chỗ ở cố định, có thể sử dụng nội khí để giấu bên trong xương cốt.
Cũng có thể dùng nội khí hóa một kiếp người. Tất cả mọi điều này, rất thần bí.
Trương Vô Trần nói.
- Đúng vậy, Đán Phi Tử bảo cậu đến Thiên Tinh cũng, sau đó lại không nói cho cậu biết Thiên Tinh cung ở đâu.
Thế giới rộng lớn như vậy, như tìm kim đáy biển, ông ta nói vậy có ý gì. Nếu như nói ông ta cũng không biết vị trí chính xác của Thiên tinh cũng, vậy hình như cũng giống trong phim.
Mà ông ta biết sao lại không nói cho cậu, đây là vì cái gì?
Phí Đống nói.
- Tôi nghĩ, Đán Phi Tử tuyệt đối không phải là tốt như vậy. Người này quá lợi hại lại rất thần bí, nhất định là đang lợi dụng cậu. Có lẽ là hoàn thành việc lớn gì đó của ông ta.
Mà ông ta cũng không nói rõ vị trí của Thiên tinh cung, một là ông ta không biết vị trí chính xác của Thiên tinh cung.
Hai là ông ta biết, nhưng ông ta hi vọng cậu dùng một chút thời gian để tìm ra, mà trong quá trình đó vừa muốn cậu trải qua những việc ông ta đã sắp xếp.
Làm cho cậu hoàn toàn đi theo con đường ông ta sắp xếp để làm. Cuối cùng, nước chảy thành sông rồi, ưu thế ông ta chiếm hết.
Hơn nữa, tôi nghĩ, ông ta có công với cậu, mà thông qua tôi luyện cũng làm cho cậu trở nên điềm tĩnh hơn, tất cả những việc này ra vẻ ông ta bồi dưỡng cậu.
Nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, người này không yên lòng, có phải là ông ta đang tìm một cơ thể có nội tức thích hợp để chuyển sang một kiếp khác không?
Phí Thanh Sơn nói xen vào.
- Cho nên, cậu phải đề phòng người này. Nhưng nói dễ dàng những làm thì khó. Việc này phải đề phòng như thế nào, quan trọng là không có cách để phòng ông ta.
Trương Vô Trần nói.
- Đáng tiếc chính là Bức Vương không biết đi đâu, nếu không, có ông ta ở đây bàn bạc có thể tìm ra một chút manh mối. dù sao cao thủ như ông ta ánh mắt khác chúng ta.
- Đúng vậy, trước kia tôi cho rằng ngũ đoạn chính là cao thủ siêu cấp, hiện giờ, xem ra ngũ đoạn đều thành rác rưởi.
Thập đoạn cũng không tính là gì. Cao thủ cũng không phải là một người. Việc này, tôi nghĩ chính là vấn đề trình tự.
Chờ công lực của chúng ta nâng cao một bước, lại có cao thủ lợi hại hơn xuất hiện. Hơn nữa, cao nhân đều mười phần thần bí đáng sợ.
Hết thảy đều tràn ngập một cảm giác thần bí. Tôi lo lắng chúng ta cứ tiếp tục thì tất cả đều bị cuốn vào.
Đến lúc đó, kết cục như thế nào không ai đoán được.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, cao thủ hơn một ít, nhưng cũng không đến nỗi tràn ra như cậu nói. Ví dụ như gần đây có mười đại cao thủ của thế giới, phía dưới họ có ngũ cực, tiếp nữa có lục tôn, còn có người trẻ tuổi tuất tú.
Mà tầng cao nhất chính là mười một người như Hồng Tà. Mà hiện tại mười một người này xuất hiện hai người, là Hồng Tà vả Cổ Huyết.
Còn khá nhiều người chưa xuất hiện, sư phụ của cậu Bức Vương chính là một trong mười một người này.
Tôi nghĩ, vị tiền bối thần bí kia có phải là một trong mười một người này không. Mà Đán Phí Tử không ở trong số đó, ông ta là nhân vật của mấy nghìn năm trước.
Mặc dù là có thể thành công trong phương pháp chuyển nội khí vào cơ thể người khác nhưng có lẽ trước mắt còn yếu kém.
Phí Đống nói.
- Tôi không cho là như vậy. Tôi cho rằng Đán Phi Tử còn chưa tìm được cơ thể thích hợp để chuyển đổi.
Mà Diệp Phàm có thể là người mà Đán Phi Tử lựa chọn. Cho nên, nếu Diệp Phàm bị Đán Phi Tử theo dõi thì tương đối nguy hiểm.
Người này rất thần bí, tôi thấy Diệp Phàm, ngay cả ngón tay kia cậu cũng không nên mang theo người. Trời mới biết ngón tay này có phải nội khí của Đán Phi Tử bên trong không. Nếu cậu mang trên người sẽ bị ông ta theo dõi.
Phí Thanh Sơn nói.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3142: Người này không đáng tin
9.2/10 từ 43 lượt.