Quan Thuật
Chương 314: Bàn lớn có thể dùng làm giường
- Được rồi! Để tối nay tôi liên hệ với chủ tịch thôn Lý bàn bạc việc mượn máy.
Đoàn Hải vốn quen với Lý Tuyên Thạch vì đã cùng làm việc ở thôn đập Thiên Thủy.
Gã cũng nghĩ đến quan hệ của Chủ tịch Diệp và Lý Tuyên Thạch nên hiểu rõ bên ngoài tuy nói vậy nhưng bên trong kỳ thật là chiếu cố làm ăn, trong lòng cảm thán Chủ tịch Diệp cao minh, vừa chiếu cố làm ăn vừa không để cho người ngoài nắm được điểm yếu vì đúng chuyện này tiết kiệm được cho Quỷ Anh Than không ít tiền, thật ra thì hai bên cùng thắng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm vốn định lập tức chạy tới huyện hỏi số tiền đánh cuộc với Vương Thiên Lượng để sửa đường, tuy nhiên lại lo lắng Đoàn Hải và Đỗ Bằng có chuyện nên đành ở lại.
Hắn cũng tranh thủ trục chiếc xe lên, nhờ sự giúp đỡ của Lý Tuyên Thạch, hơn nữa nước cũng đã rút không ít nên chiếc xe được kéo thuận lợi lên đến đường lớn.
Cũng không tệ lắm!
Toàn thân xe còn chưa móp méo do mấy cây thép bảo vệ lúc trước Lô Vỹ cải tiến đã phát huy tác dụng, chỉ hơi vặn vẹo biến hình một chút.
Tuy nhiên điện thoại di động bên trong thì đã hỏng hoàn toàn, chuyện này còn phải báo cáo lên cho Thiết Chiêm Hùng.
Bởi vì nghe Tề Thiên nói loại điện thoại này là đồ chuyên dùng của Liệp Báo, chắc bên trong còn có một số tính năng đặc biệt không thể lộ ra ngoài.
Vừa khéo gặp được ông chủ Dương của xưởng sửa chữa ô tô ở Phúc Xuân đến Lâm Tuyền làm khách, nghe nói chuyện Chủ tịch Diệp lật xe cũng tới tham gia náo nhiệt.
Sau khi xem xét chiếc xe của Diệp Phàm, ông chủ Dương cười nói:
- Muốn sửa chữa hoàn toàn thì tốn ít nhất 15 vạn, hơn nữa cũng phải chừng nửa năm, bởi vì động cơ đã ngấm nước nên phải xử lý rất lâu.
" Đã mất 15 vạn sửa chữa sao không bằng mua quách xe mới, đã sửa rồi thì dĩ nhiên không thể dùng xe mới, không biết có ai muốn mua lại không, nếu có mình bán đi kiếm món tiền coi như là an ủi."
Diệp Phàm nghĩ thầm, cười nói:
- Ông chủ Dương, ông là người sành sỏi trong chuyện này, ông thử nhìn xem xe tôi giờ bán được bao nhiêu.
- Xe anh không tệ, nguyên giá của nó chừng bốn mươi vạn, sau khi cải tiến rất nhiều thì giá trị chừng bảy, tám chục vạn.
Diệp tiên sinh cũng là tay chơi đấy, xe ngâm vào trong nước như vậy mà không bị rã ra. Không tệ!
Ông chủ Dương khen.
- Điểm này ông chủ Dương lại nói sai rồi, xe này không phải của tôi, là của một người anh em tặng cho, tôi làm sao mà mua nổi xe này, ha ha.
Diệp Phàm cười giải thích tránh cho người khác không biết chuyện lại nghĩ lung tung.
Chắc chắn người ta sẽ nghĩ, " Anh chỉ là một chủ tịch thị trấn nho nhỏ, làm sao có thể sắm được xe bảy, tám chục vạn, cho dù là xe của chủ tịch huyện Ngư Dương cũng chỉ là santana bốn mươi vạn.
Trong này nhất định là có chuyện mờ ám. Nếu như là xe nhà nước thì nói rõ anh là chủ tịch thị trấn mà không quan tâm dân chúng sống chết ra sao để một mình hưởng thụ. Nếu là xe tư nhân thì vấn đề còn lớn hơn, càng có nhiều chuyện để nói.
- A! Khó trách!
Ông chủ Dương cười nửa miệng, tựa hồ không tin tưởng lắm.
Xe tốt như vậy sao người ta dám tùy tiện cho anh mượn, suy nghĩ một lát rồi ông chủ Dương có chú ý.
:
- Tuy nhiên hiện giờ xe này đã bị hư hại nặng, nếu như sửa chữa nhiều nhất bán được 25 vạn, phí sửa chữa chiếm khoảng 15, vậy giá chỉ còn 10 vạn mà thôi, ha ha ha.
- Ha hả a! 10 vạn thì đành chịu rồi, nếu không người anh em của tôi lại mắng cho là đồ phá gia chi tử.
Xe này sửa chữa lại thì là xe mới rồi, hơn nữa mới đi chưa đầy nửa năm, cũng chưa chạy được bao nhiêu.
Nếu không được giá 20 vạn tôi tuyệt đối không bán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm đã sớm tính kỹ, ông chủ Dương mặc dù che dấu rất tốt nhưng một tia tham lam vẫn hiện lên nét mặt, bị thuật ưng nhãn của hắn thấy được.
Thuật ưng nhãn rất thần kỳ, ứng dụng để nắm bắt sự biến đổi của nét mặt người khác rất tốt, nếu như hành khí thì không để sót một biến hóa nào của đối phương.
Thuật này chắc chắn sẽ giúp đỡ rất lớn cho Diệp Phàm về sau khi quan sát quan sắc trên quan trường, về những phương diện khác thì cũng không nhiều công dụng, chỉ là cảm giác nhạy bén hơn người thường một chút, cũng không thể nhìn thấu vật trong đêm tối như trong truyện võ hiệp.
Tuy nhiên thuật này nếu dùng trong đêm tối thì đúng là hiệu quả nên đi làm đạo tặc là rất thích hợp.
Diệp Phàm thậm chí hoài nghi lão tổ tông nhà họ Phí sáng chế ra thuật này có phải là một tay tổ về phương diện này hay không, nghĩ đến đây hắn liền vội vàng gạt đi.
- 20 vạn, quá mắc, tuyệt đối không ai muốn mua.
Ông chủ Dương nhướng mày nói vẻ kiên quyết nhưng trong lòng đã có tính toán.
Chiếc xe Mitshubishi này là hàng nhập khẩu nguyên gốc, tuy nói đã bị hư hại nhưng chỉ cần tiêu tốn khoảng bảy, tám vạn là có thể sửa chữa tốt.
Nếu như Diệp Phàm chịu bán với giá 10 vạn, cộng thêm với mình bỏ ra bảy vạn sửa chữa nữa thì tuyệt đối có thể bán được 35 vạn.
Ông chủ Dương cũng phải thật lòng thừa nhận là chiếc xe này lúc đầu cải tiến rất tốt, cho dù xưởng sửa chữa của mình cũng không thể xuất ra loại hàng như vậy.
Hiện giờ người say mê loại xe cải tiến này cũng không ít, nếu may mắn gặp khách có thể bán được 40 vạn là cũng có thể, vì thế mà ông chủ Dương mới lộ ra một tia tham lam như thế.
Cho dù là đồng ý mua với giá 20 vạn thì cũng kiếm được bảy vạn, cuộc mua bán này vốn là một chuyện làm ăn rất có lời.
- Không được 20 vạn thì tôi để sửa chữa rồi sử dụng vậy.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết, quay sang nói với Lý Tuyên Thạch:
- Tuyên Thạch, đem chiếc xe này tới thành phố Mặc Hương đi tìm một nhà máy đại tu ô tô chính quy để sửa lại cho tốt, nếu như có nhà máy nào chuyên về loại xe này thì càng tốt.
Ông chủ Dương là thương nhân lão luyện, lập tức lên tiếng:
- Lực vạn là tuyệt đối không thể, nếu như Chủ tịch Diệp thật có thành ý thì tôi có thể liên lạc người mua, tuy nhiên tôi đoán nhiều nhất là 17 vạn, nhiều hơn nữa chắc là không được.
Ông chủ Dương cũng hơi dao động, thấy Lý Tuyên Thạch đang chỉ huy người kéo xe, nếu quả thật đi mất thì đúng là lỡ mất một chuyến làm ăn lớn.
- Như vậy đi ông chủ Dương, tôi cũng không có nhiều thời gian để thương lượng, tôi lùi một bước, chiếc xe này bán với giá 17 vạn rưỡi, nếu ông chủ Dương đồng ý thì đem đi, còn không tôi lập tức đưa lên thành phố.
- Diệp Phàm kiên quyết, trong giọng nghe không chút dư âm để thương lượng.
Đến cuối hắn còn bồi thêm một câu:
- Tuy nhiên phải trả tiền mặt, tôi không ghi nợ.
- Được! Chủ tịch Diệp, 17 vạn thì tôi sẽ lập tức đưa đi, tiền mặt giao luôn?
Ông chủ Dương còn ảo tưởng có thể hạ thêm được chút nữa.
- Không được, quá ít, để tôi đưa xe về thành phố.
Diệp Phàm cũng không muốn dây dưa nhiều, tuy nhiên có thể thêm được một ngàn thì biết là một ngàn.
- Được rồi, chuyện coi như thành, chúng ta làm thủ tục giao tiền.
Ông chủ Dương gật đầu vẻ đau lòng, chiếc xe bị hư hại mà vẫn phải mua với giá 17 vạn rưỡi
Lúc Diệp Phàm trở về phòng làm việc thì thấy Phương Nghê Muội đang dọn bàn, thuận tay rót cho hắn chén trà rồi định đi ra vì giờ cô thấy hơi sợ hãi mỗi khi ở gần.
Sắc lang này lá gan quá lớn, lần trước ở phòng làm việc mình đã bị bế đặt lên bàn, quần suýt nữa cũng bị xé rách.
Chuyện này quả thật là hoang đường, một đại Chủ tịch thị trấn mà dám làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên Phương Nghê Muội cũng không phải là không muốn, thật ra bên trong nội tâm cũng mơ hồ có một tia khát vọng.
Tuy nhiên cô cũng không muốn làm chuyện này trong phòng làm việc, thứ nhất là không có tâm lý, thứ hai là nếu như không cẩn thận truyền ra ngoài thì chỉ có nước nhảy lầu.
Vì thế hiện giờ trong lòng Phương Nghê Muội rất phức tạp, mỗi khi nhìn thấy Diệp Phàm lại vừa mừng vừa lo.
Cô vừa rót trà vừa len lén liếc nhìn Diệp Phàm đang an vị trên ghế, mắng thầm, " Vừa giống heo lại vừa đầu đất. Hôm nay mình mặc y phục đặc biệt bảo chị gái đến thành phố Mặc Hương mua cho mà không thèm liếc một cái, còn chờ cái gì nữa sao, đúng là ngốc mà."
Diệp Phàm đang nhíu mày suy nghĩ, liếc sang Nghê Muội bên cạnh thấy cô có vẻ hơi u oán liền thuận tay sờ mông một cái.
Làm Phương Nghê Muội nhảy dựng lên, gương mặt hồng rực lườm hắn một cái cháy mặt rồi định chạy vụt đi.
- Ha ha! Đi đâu, đây là phòng anh, đến đây không định lưu chút kỷ niệm gì đã muốn đi, anh đâu dễ gạt như vậy chứ.
Diệp Phàm cười âm hiểm rồi kéo mạnh một cái khiến Phương Nghê Muội ngã nhào vào lòng.
Anh Trư hiện giờ về phương diện này đã cực kỳ lão luyện, bàn tay vừa đưa ra thì đã trúng ngay phần bụng của Phương Nghê Muội, lật luôn cái quần dài ra để lộ cặp đùi thon dài.
- Buông em ra đồ sắc lang
Phương Nghê Muội liều mạng dãy giụa.
Cô không dãy giụa còn tốt, vừa giãy dụa thì cặp mông tròn căng gây ra ma sát thân thể Diệp Phàm làm cái bên dưới lập tức có phản ứng dựng ngược lên chống vào mông Phương Nghê Muội.
Phương Nghê Muội đột nhiên bị một cây gậy chọc vào thì kêu không ra tiếng, toàn thân bên dưới cảm thấy nóng ran.
Thân thể cô thoáng cái đã mềm nhũn, đang đứng thẳng đột nhiên ngồi phịch vào lòng anh Trư làm cây gậy chọc ngay vào đúng mục tiêu.
Tuy nhiên may mắn còn cách mấy tầng ngăn cách nên cây gậy kia mới bị đè ép xuống.
Hai người ngồi yên lặng như vậy một lúc lâu, không ai dám lên tiếng chỉ e phá vỡ sự kích thích lẫn lãng mạn trong không gian đặc thù của phòng làm việc.
Một lúc lâu!
Diệp Phàm tỉnh ngộ lại, cảm giác đặc biệt tiếc nuối, thầm nghĩ, " Mẹ kiếp! Nếu được chơi ở phòng làm việc thì thực sự kích thích,cứ kìm hãm như vậy thật sự khó chịu quá."
Hắn cười dâm đãng:
- Nghê Muội, làm vài cử động nữa đi.
- Đừng mơ, em không động đấy, để xem anh làm thế nào?
Phương Nghê Muội chưa từng can đảm như vậy, ngay cả lời này cũng dám nói ra, cảm giác trên mặt nóng bừng như bốc lửa, thậm chí còn đưa tay lên mặt xem có cháy không.
Đến cuối cùng cô còn bồi thêm một câu tý nữa làm anh Trư hóa đá:
- Cho heo treo mõm luôn, ha ha ha
Phương Nghê Muội cười vẻ yêu mị, lập tức nghĩ đến tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, cứ mập mờ như vậy e là sẽ chọc cho người khác thật sự ra tay, tuy nói mình cũng rất muốn nhưng ở chỗ này thì đúng thật là cô không dám tiếp nhận.
Hơn nữa trong lòng Phương Nghê Muội cảm thấy làm chuyện này vẫn còn hơi sớm,cô muốn sao cho khi hai người hòa hợp phải thực sự chín muồi để nhớ mãi không quên.
- Dám mắng anh, vậy thì đừng trách nhé, ừ, cái bàn này là do chính em đi mua, không tệ. Có phải đã tính là tùy thời có thể dùng làm giường không, không tệ! không tệ! Vừa làm việc vừa trải chiếu, Nghê Muội quả là chu đáo, ha ha ha.
Hắn biết phòng làm việc của mình sau khi sửa chữa thì cách âm rất tốt nên cười váng lên dâm đãng làm Phương Nghê Muội lạnh toát, lồng ngực phập phồng khó kìm được ý xuân.
- Anh dám!
Phương Nghê Muội nghiêng người qua định nghĩ chạy nhưng một cô gái làm sao có thể tránh khỏi ma thủ của một cao thủ thất đoạn.
Diệp Phàm nhảy vọt qua ghế như sói bắt thỏ túm lấy Phương Nghê Muội đã vọt đến bên cửa, cái miệng hung hăng cắn mút ép Phương Nghê Muội vào sát tường. Hai người bắt đầu cuồng nhiệt, thân thể Phương Nghê Muội bắt đầu run lên thở dốc, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho quấn lấy không ngừng nghỉ với lưỡi của Diệp Phàm, trong phòng làm việc chỉ còn tiếng thở dốc.
Anh Trư còn cảm thấy chưa đủ, đang chuẩn bị bế xốc Phương Nghê Muội lên bàn, tái diễn chiêu lấy bàn làm giường.
- Cộc, cộc, cộc.
Tiếng gõ cửa dồn dập dội vào.
- Mẹ kiếp! Còn để cho người ta sống hay không chứ.
Diệp Phàm giận muốn điên lên, thật muốn mở cửa đánh chết tại chỗ người gõ.
Vào lúc thời khắc mấu chốt này mà bị phá đám thì đúng là không có đàn ông nào chịu nổi, huống chi đồng chí Diệp Phàm ngày hôm qua ở thành phố Mặc Hương bị anh em nhà họ Vương chọc tức đang đầy một bụng lửa giận cần phát tiết.
Dĩ nhiên Diệp Phàm cũng không dám làm gì quá mức trong phòng làm việc, chỉ là nghĩ đùa giỡn với Phương Nghê Muội thôi. Tuy nhiên làm quá cũng nghiện, chỉ muốn đi tới. Hắn vừa mở cửa đã thấy Trịnh Lực Văn vội vã vọt vào, thở không ra hơi:
- Chủ tịch Diệp, việc lớn không ổn, vừa rồi không liên lạc được với anh, hiện giờ các chủ hiệu phải lùi nhà đã tập trung đầy phòng họp, tý nữa thì đánh nhau.
- Đừng hoảng hốt, uống trà đã rồi kể xem có chuyện gì?
Diệp Phàm bảo Phương Nghê Muội rót chén trà rồi đi ra ngoài.
Trịnh Lực Văn giờ phút này lòng như lửa đốt, cũng không còn nghĩ ngợi gì nhiều, nếu không biết hai vị này vừa rồi làm cái gì trong phòng chắc rớt cả mắt kính.
- Buổi sáng tôi cùng Đoàn Hải, Đỗ Bằng ở phòng họp chuẩn bị tiền để chờ các chủ hiệu tới ký giấy lùi nhà.
Lúc đầu cho là hôm nay sẽ không có mấy người tới vì hôm qua nhìn tình huống cũng không có mấy người muốn lùi nhà.
Đang uống trà nói chuyện phiếm thì đột nhiên có một nhóm nói đồng ý lùi nhà, chúng tôi cũng rất cao hứng liền lập tức sắp xếp đồng chí ở sở tài nguyên đi đo đạc rồi trở về ký giấy, ký xong thì lập tức giao tiền.
Lúc mới bắt đầu có một số chủ hiệu chắc là còn e dè, sợ ký giấy không lấy được tiền, sau chứng kiến có người vừa ký xong thì lập tức nhận tiền mới biết lời của chủ tịch Diệp là thật.
Trong khoảng thời gian ngắn thì cả một đám đông tràn vào.
Các chủ hiệu trên đường Đông Tỏa Dương ước chừng khoảng 300 hộ, buổi sáng đã tới 200 hộ, mọi người một phen bận rộn ai ngờ sau đó lại có chuyện phiền phức.
Lúc trước vì chuyện đường xá mà một trăm vạn của thị trấn thoáng cái đã phát xong, cứ một hộ gần ba vạn
Hiện giờ trong thị trấn đúng là không có tiền, còn lại bốn gia đình cũng đo xong không thấy chúng tôi lấy tiền ra thì bắt đầu mắng chửi.
Nói chính quyền là đồ lừa đảo, Chủ tịch Diệp như tên câu cá, phát tiền cho mấy người trước để làm mồi còn sau đó thì phủi tay.
- Kỳ quái, buổi tối hôm qua còn ầm ĩ không lùi, hôm nay làm sao thoáng cái đã nhiều người đồng ý lùi sâu như vậy, các anh có phát hiện gì lạ không?
Diệp Phàm bực bội, cảm thấy trong chuyện này có chút quỷ dị.
- Phát hiện, đáng tiếc quá muộn, đồng chí ở sở tài nguyên lúc này mới phát hiện ra là có nhiều chủ hiệu chiều sâu cửa hiệu tới cả ngàn mét, chiều rộng cũng hơn bốn mét, thậm chí là mười mét.
Trịnh Lực Văn tức giận nói.
- Anh nói chiều sâu của bọn họ đạt tới ngàn mét, nếu vậy thì tiền bồi thường sẽ tăng vọt rồi.
Diệp Phàm hiểu ngay, thầm hối hận mình đã sơ suất việc này để những người chủ hiệu lợi dụng.
- Không sai! Với chiều dài như vậy và bốn mét chiều rộng thì tiền bồi thường cũng lên tới cả ba vạn đồng một cửa hàng.
Cho dù là đất ngay mặt tiền lấy ra bán đấu giá cũng chỉ cao hơn giá này một chút.
Tiền của bọn họ không chỉ kiếm ở đó, chính quyền chúng ta đã đồng ý bồi thường cho bọn họ diện tích đất như cũ ở nhà máy giấy,
. Đất ở chỗ đó cũng không tệ, ở ngay trên vịnh Rồng, rất có giá, mỗi mét vuông khoảng 200, nếu nhận bồi thường bốn mươi mét vuông thì có thể kiếm được 1 vạn, tổng cộng là ba vạn rồi.
Quan Thuật
Đoàn Hải vốn quen với Lý Tuyên Thạch vì đã cùng làm việc ở thôn đập Thiên Thủy.
Gã cũng nghĩ đến quan hệ của Chủ tịch Diệp và Lý Tuyên Thạch nên hiểu rõ bên ngoài tuy nói vậy nhưng bên trong kỳ thật là chiếu cố làm ăn, trong lòng cảm thán Chủ tịch Diệp cao minh, vừa chiếu cố làm ăn vừa không để cho người ngoài nắm được điểm yếu vì đúng chuyện này tiết kiệm được cho Quỷ Anh Than không ít tiền, thật ra thì hai bên cùng thắng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm vốn định lập tức chạy tới huyện hỏi số tiền đánh cuộc với Vương Thiên Lượng để sửa đường, tuy nhiên lại lo lắng Đoàn Hải và Đỗ Bằng có chuyện nên đành ở lại.
Hắn cũng tranh thủ trục chiếc xe lên, nhờ sự giúp đỡ của Lý Tuyên Thạch, hơn nữa nước cũng đã rút không ít nên chiếc xe được kéo thuận lợi lên đến đường lớn.
Cũng không tệ lắm!
Toàn thân xe còn chưa móp méo do mấy cây thép bảo vệ lúc trước Lô Vỹ cải tiến đã phát huy tác dụng, chỉ hơi vặn vẹo biến hình một chút.
Tuy nhiên điện thoại di động bên trong thì đã hỏng hoàn toàn, chuyện này còn phải báo cáo lên cho Thiết Chiêm Hùng.
Bởi vì nghe Tề Thiên nói loại điện thoại này là đồ chuyên dùng của Liệp Báo, chắc bên trong còn có một số tính năng đặc biệt không thể lộ ra ngoài.
Vừa khéo gặp được ông chủ Dương của xưởng sửa chữa ô tô ở Phúc Xuân đến Lâm Tuyền làm khách, nghe nói chuyện Chủ tịch Diệp lật xe cũng tới tham gia náo nhiệt.
Sau khi xem xét chiếc xe của Diệp Phàm, ông chủ Dương cười nói:
- Muốn sửa chữa hoàn toàn thì tốn ít nhất 15 vạn, hơn nữa cũng phải chừng nửa năm, bởi vì động cơ đã ngấm nước nên phải xử lý rất lâu.
" Đã mất 15 vạn sửa chữa sao không bằng mua quách xe mới, đã sửa rồi thì dĩ nhiên không thể dùng xe mới, không biết có ai muốn mua lại không, nếu có mình bán đi kiếm món tiền coi như là an ủi."
Diệp Phàm nghĩ thầm, cười nói:
- Ông chủ Dương, ông là người sành sỏi trong chuyện này, ông thử nhìn xem xe tôi giờ bán được bao nhiêu.
- Xe anh không tệ, nguyên giá của nó chừng bốn mươi vạn, sau khi cải tiến rất nhiều thì giá trị chừng bảy, tám chục vạn.
Diệp tiên sinh cũng là tay chơi đấy, xe ngâm vào trong nước như vậy mà không bị rã ra. Không tệ!
Ông chủ Dương khen.
- Điểm này ông chủ Dương lại nói sai rồi, xe này không phải của tôi, là của một người anh em tặng cho, tôi làm sao mà mua nổi xe này, ha ha.
Diệp Phàm cười giải thích tránh cho người khác không biết chuyện lại nghĩ lung tung.
Chắc chắn người ta sẽ nghĩ, " Anh chỉ là một chủ tịch thị trấn nho nhỏ, làm sao có thể sắm được xe bảy, tám chục vạn, cho dù là xe của chủ tịch huyện Ngư Dương cũng chỉ là santana bốn mươi vạn.
Trong này nhất định là có chuyện mờ ám. Nếu như là xe nhà nước thì nói rõ anh là chủ tịch thị trấn mà không quan tâm dân chúng sống chết ra sao để một mình hưởng thụ. Nếu là xe tư nhân thì vấn đề còn lớn hơn, càng có nhiều chuyện để nói.
- A! Khó trách!
Ông chủ Dương cười nửa miệng, tựa hồ không tin tưởng lắm.
Xe tốt như vậy sao người ta dám tùy tiện cho anh mượn, suy nghĩ một lát rồi ông chủ Dương có chú ý.
:
- Tuy nhiên hiện giờ xe này đã bị hư hại nặng, nếu như sửa chữa nhiều nhất bán được 25 vạn, phí sửa chữa chiếm khoảng 15, vậy giá chỉ còn 10 vạn mà thôi, ha ha ha.
- Ha hả a! 10 vạn thì đành chịu rồi, nếu không người anh em của tôi lại mắng cho là đồ phá gia chi tử.
Xe này sửa chữa lại thì là xe mới rồi, hơn nữa mới đi chưa đầy nửa năm, cũng chưa chạy được bao nhiêu.
Nếu không được giá 20 vạn tôi tuyệt đối không bán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm đã sớm tính kỹ, ông chủ Dương mặc dù che dấu rất tốt nhưng một tia tham lam vẫn hiện lên nét mặt, bị thuật ưng nhãn của hắn thấy được.
Thuật ưng nhãn rất thần kỳ, ứng dụng để nắm bắt sự biến đổi của nét mặt người khác rất tốt, nếu như hành khí thì không để sót một biến hóa nào của đối phương.
Thuật này chắc chắn sẽ giúp đỡ rất lớn cho Diệp Phàm về sau khi quan sát quan sắc trên quan trường, về những phương diện khác thì cũng không nhiều công dụng, chỉ là cảm giác nhạy bén hơn người thường một chút, cũng không thể nhìn thấu vật trong đêm tối như trong truyện võ hiệp.
Tuy nhiên thuật này nếu dùng trong đêm tối thì đúng là hiệu quả nên đi làm đạo tặc là rất thích hợp.
Diệp Phàm thậm chí hoài nghi lão tổ tông nhà họ Phí sáng chế ra thuật này có phải là một tay tổ về phương diện này hay không, nghĩ đến đây hắn liền vội vàng gạt đi.
- 20 vạn, quá mắc, tuyệt đối không ai muốn mua.
Ông chủ Dương nhướng mày nói vẻ kiên quyết nhưng trong lòng đã có tính toán.
Chiếc xe Mitshubishi này là hàng nhập khẩu nguyên gốc, tuy nói đã bị hư hại nhưng chỉ cần tiêu tốn khoảng bảy, tám vạn là có thể sửa chữa tốt.
Nếu như Diệp Phàm chịu bán với giá 10 vạn, cộng thêm với mình bỏ ra bảy vạn sửa chữa nữa thì tuyệt đối có thể bán được 35 vạn.
Ông chủ Dương cũng phải thật lòng thừa nhận là chiếc xe này lúc đầu cải tiến rất tốt, cho dù xưởng sửa chữa của mình cũng không thể xuất ra loại hàng như vậy.
Hiện giờ người say mê loại xe cải tiến này cũng không ít, nếu may mắn gặp khách có thể bán được 40 vạn là cũng có thể, vì thế mà ông chủ Dương mới lộ ra một tia tham lam như thế.
Cho dù là đồng ý mua với giá 20 vạn thì cũng kiếm được bảy vạn, cuộc mua bán này vốn là một chuyện làm ăn rất có lời.
- Không được 20 vạn thì tôi để sửa chữa rồi sử dụng vậy.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết, quay sang nói với Lý Tuyên Thạch:
- Tuyên Thạch, đem chiếc xe này tới thành phố Mặc Hương đi tìm một nhà máy đại tu ô tô chính quy để sửa lại cho tốt, nếu như có nhà máy nào chuyên về loại xe này thì càng tốt.
Ông chủ Dương là thương nhân lão luyện, lập tức lên tiếng:
- Lực vạn là tuyệt đối không thể, nếu như Chủ tịch Diệp thật có thành ý thì tôi có thể liên lạc người mua, tuy nhiên tôi đoán nhiều nhất là 17 vạn, nhiều hơn nữa chắc là không được.
Ông chủ Dương cũng hơi dao động, thấy Lý Tuyên Thạch đang chỉ huy người kéo xe, nếu quả thật đi mất thì đúng là lỡ mất một chuyến làm ăn lớn.
- Như vậy đi ông chủ Dương, tôi cũng không có nhiều thời gian để thương lượng, tôi lùi một bước, chiếc xe này bán với giá 17 vạn rưỡi, nếu ông chủ Dương đồng ý thì đem đi, còn không tôi lập tức đưa lên thành phố.
- Diệp Phàm kiên quyết, trong giọng nghe không chút dư âm để thương lượng.
Đến cuối hắn còn bồi thêm một câu:
- Tuy nhiên phải trả tiền mặt, tôi không ghi nợ.
- Được! Chủ tịch Diệp, 17 vạn thì tôi sẽ lập tức đưa đi, tiền mặt giao luôn?
Ông chủ Dương còn ảo tưởng có thể hạ thêm được chút nữa.
- Không được, quá ít, để tôi đưa xe về thành phố.
Diệp Phàm cũng không muốn dây dưa nhiều, tuy nhiên có thể thêm được một ngàn thì biết là một ngàn.
- Được rồi, chuyện coi như thành, chúng ta làm thủ tục giao tiền.
Ông chủ Dương gật đầu vẻ đau lòng, chiếc xe bị hư hại mà vẫn phải mua với giá 17 vạn rưỡi
Lúc Diệp Phàm trở về phòng làm việc thì thấy Phương Nghê Muội đang dọn bàn, thuận tay rót cho hắn chén trà rồi định đi ra vì giờ cô thấy hơi sợ hãi mỗi khi ở gần.
Sắc lang này lá gan quá lớn, lần trước ở phòng làm việc mình đã bị bế đặt lên bàn, quần suýt nữa cũng bị xé rách.
Chuyện này quả thật là hoang đường, một đại Chủ tịch thị trấn mà dám làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên Phương Nghê Muội cũng không phải là không muốn, thật ra bên trong nội tâm cũng mơ hồ có một tia khát vọng.
Tuy nhiên cô cũng không muốn làm chuyện này trong phòng làm việc, thứ nhất là không có tâm lý, thứ hai là nếu như không cẩn thận truyền ra ngoài thì chỉ có nước nhảy lầu.
Vì thế hiện giờ trong lòng Phương Nghê Muội rất phức tạp, mỗi khi nhìn thấy Diệp Phàm lại vừa mừng vừa lo.
Cô vừa rót trà vừa len lén liếc nhìn Diệp Phàm đang an vị trên ghế, mắng thầm, " Vừa giống heo lại vừa đầu đất. Hôm nay mình mặc y phục đặc biệt bảo chị gái đến thành phố Mặc Hương mua cho mà không thèm liếc một cái, còn chờ cái gì nữa sao, đúng là ngốc mà."
Diệp Phàm đang nhíu mày suy nghĩ, liếc sang Nghê Muội bên cạnh thấy cô có vẻ hơi u oán liền thuận tay sờ mông một cái.
Làm Phương Nghê Muội nhảy dựng lên, gương mặt hồng rực lườm hắn một cái cháy mặt rồi định chạy vụt đi.
- Ha ha! Đi đâu, đây là phòng anh, đến đây không định lưu chút kỷ niệm gì đã muốn đi, anh đâu dễ gạt như vậy chứ.
Diệp Phàm cười âm hiểm rồi kéo mạnh một cái khiến Phương Nghê Muội ngã nhào vào lòng.
Anh Trư hiện giờ về phương diện này đã cực kỳ lão luyện, bàn tay vừa đưa ra thì đã trúng ngay phần bụng của Phương Nghê Muội, lật luôn cái quần dài ra để lộ cặp đùi thon dài.
- Buông em ra đồ sắc lang
Phương Nghê Muội liều mạng dãy giụa.
Cô không dãy giụa còn tốt, vừa giãy dụa thì cặp mông tròn căng gây ra ma sát thân thể Diệp Phàm làm cái bên dưới lập tức có phản ứng dựng ngược lên chống vào mông Phương Nghê Muội.
Phương Nghê Muội đột nhiên bị một cây gậy chọc vào thì kêu không ra tiếng, toàn thân bên dưới cảm thấy nóng ran.
Thân thể cô thoáng cái đã mềm nhũn, đang đứng thẳng đột nhiên ngồi phịch vào lòng anh Trư làm cây gậy chọc ngay vào đúng mục tiêu.
Tuy nhiên may mắn còn cách mấy tầng ngăn cách nên cây gậy kia mới bị đè ép xuống.
Hai người ngồi yên lặng như vậy một lúc lâu, không ai dám lên tiếng chỉ e phá vỡ sự kích thích lẫn lãng mạn trong không gian đặc thù của phòng làm việc.
Một lúc lâu!
Diệp Phàm tỉnh ngộ lại, cảm giác đặc biệt tiếc nuối, thầm nghĩ, " Mẹ kiếp! Nếu được chơi ở phòng làm việc thì thực sự kích thích,cứ kìm hãm như vậy thật sự khó chịu quá."
Hắn cười dâm đãng:
- Nghê Muội, làm vài cử động nữa đi.
- Đừng mơ, em không động đấy, để xem anh làm thế nào?
Phương Nghê Muội chưa từng can đảm như vậy, ngay cả lời này cũng dám nói ra, cảm giác trên mặt nóng bừng như bốc lửa, thậm chí còn đưa tay lên mặt xem có cháy không.
Đến cuối cùng cô còn bồi thêm một câu tý nữa làm anh Trư hóa đá:
- Cho heo treo mõm luôn, ha ha ha
Phương Nghê Muội cười vẻ yêu mị, lập tức nghĩ đến tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, cứ mập mờ như vậy e là sẽ chọc cho người khác thật sự ra tay, tuy nói mình cũng rất muốn nhưng ở chỗ này thì đúng thật là cô không dám tiếp nhận.
Hơn nữa trong lòng Phương Nghê Muội cảm thấy làm chuyện này vẫn còn hơi sớm,cô muốn sao cho khi hai người hòa hợp phải thực sự chín muồi để nhớ mãi không quên.
- Dám mắng anh, vậy thì đừng trách nhé, ừ, cái bàn này là do chính em đi mua, không tệ. Có phải đã tính là tùy thời có thể dùng làm giường không, không tệ! không tệ! Vừa làm việc vừa trải chiếu, Nghê Muội quả là chu đáo, ha ha ha.
Hắn biết phòng làm việc của mình sau khi sửa chữa thì cách âm rất tốt nên cười váng lên dâm đãng làm Phương Nghê Muội lạnh toát, lồng ngực phập phồng khó kìm được ý xuân.
- Anh dám!
Phương Nghê Muội nghiêng người qua định nghĩ chạy nhưng một cô gái làm sao có thể tránh khỏi ma thủ của một cao thủ thất đoạn.
Diệp Phàm nhảy vọt qua ghế như sói bắt thỏ túm lấy Phương Nghê Muội đã vọt đến bên cửa, cái miệng hung hăng cắn mút ép Phương Nghê Muội vào sát tường. Hai người bắt đầu cuồng nhiệt, thân thể Phương Nghê Muội bắt đầu run lên thở dốc, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho quấn lấy không ngừng nghỉ với lưỡi của Diệp Phàm, trong phòng làm việc chỉ còn tiếng thở dốc.
Anh Trư còn cảm thấy chưa đủ, đang chuẩn bị bế xốc Phương Nghê Muội lên bàn, tái diễn chiêu lấy bàn làm giường.
- Cộc, cộc, cộc.
Tiếng gõ cửa dồn dập dội vào.
- Mẹ kiếp! Còn để cho người ta sống hay không chứ.
Diệp Phàm giận muốn điên lên, thật muốn mở cửa đánh chết tại chỗ người gõ.
Vào lúc thời khắc mấu chốt này mà bị phá đám thì đúng là không có đàn ông nào chịu nổi, huống chi đồng chí Diệp Phàm ngày hôm qua ở thành phố Mặc Hương bị anh em nhà họ Vương chọc tức đang đầy một bụng lửa giận cần phát tiết.
Dĩ nhiên Diệp Phàm cũng không dám làm gì quá mức trong phòng làm việc, chỉ là nghĩ đùa giỡn với Phương Nghê Muội thôi. Tuy nhiên làm quá cũng nghiện, chỉ muốn đi tới. Hắn vừa mở cửa đã thấy Trịnh Lực Văn vội vã vọt vào, thở không ra hơi:
- Chủ tịch Diệp, việc lớn không ổn, vừa rồi không liên lạc được với anh, hiện giờ các chủ hiệu phải lùi nhà đã tập trung đầy phòng họp, tý nữa thì đánh nhau.
- Đừng hoảng hốt, uống trà đã rồi kể xem có chuyện gì?
Diệp Phàm bảo Phương Nghê Muội rót chén trà rồi đi ra ngoài.
Trịnh Lực Văn giờ phút này lòng như lửa đốt, cũng không còn nghĩ ngợi gì nhiều, nếu không biết hai vị này vừa rồi làm cái gì trong phòng chắc rớt cả mắt kính.
- Buổi sáng tôi cùng Đoàn Hải, Đỗ Bằng ở phòng họp chuẩn bị tiền để chờ các chủ hiệu tới ký giấy lùi nhà.
Lúc đầu cho là hôm nay sẽ không có mấy người tới vì hôm qua nhìn tình huống cũng không có mấy người muốn lùi nhà.
Đang uống trà nói chuyện phiếm thì đột nhiên có một nhóm nói đồng ý lùi nhà, chúng tôi cũng rất cao hứng liền lập tức sắp xếp đồng chí ở sở tài nguyên đi đo đạc rồi trở về ký giấy, ký xong thì lập tức giao tiền.
Lúc mới bắt đầu có một số chủ hiệu chắc là còn e dè, sợ ký giấy không lấy được tiền, sau chứng kiến có người vừa ký xong thì lập tức nhận tiền mới biết lời của chủ tịch Diệp là thật.
Trong khoảng thời gian ngắn thì cả một đám đông tràn vào.
Các chủ hiệu trên đường Đông Tỏa Dương ước chừng khoảng 300 hộ, buổi sáng đã tới 200 hộ, mọi người một phen bận rộn ai ngờ sau đó lại có chuyện phiền phức.
Lúc trước vì chuyện đường xá mà một trăm vạn của thị trấn thoáng cái đã phát xong, cứ một hộ gần ba vạn
Hiện giờ trong thị trấn đúng là không có tiền, còn lại bốn gia đình cũng đo xong không thấy chúng tôi lấy tiền ra thì bắt đầu mắng chửi.
Nói chính quyền là đồ lừa đảo, Chủ tịch Diệp như tên câu cá, phát tiền cho mấy người trước để làm mồi còn sau đó thì phủi tay.
- Kỳ quái, buổi tối hôm qua còn ầm ĩ không lùi, hôm nay làm sao thoáng cái đã nhiều người đồng ý lùi sâu như vậy, các anh có phát hiện gì lạ không?
Diệp Phàm bực bội, cảm thấy trong chuyện này có chút quỷ dị.
- Phát hiện, đáng tiếc quá muộn, đồng chí ở sở tài nguyên lúc này mới phát hiện ra là có nhiều chủ hiệu chiều sâu cửa hiệu tới cả ngàn mét, chiều rộng cũng hơn bốn mét, thậm chí là mười mét.
Trịnh Lực Văn tức giận nói.
- Anh nói chiều sâu của bọn họ đạt tới ngàn mét, nếu vậy thì tiền bồi thường sẽ tăng vọt rồi.
Diệp Phàm hiểu ngay, thầm hối hận mình đã sơ suất việc này để những người chủ hiệu lợi dụng.
- Không sai! Với chiều dài như vậy và bốn mét chiều rộng thì tiền bồi thường cũng lên tới cả ba vạn đồng một cửa hàng.
Cho dù là đất ngay mặt tiền lấy ra bán đấu giá cũng chỉ cao hơn giá này một chút.
Tiền của bọn họ không chỉ kiếm ở đó, chính quyền chúng ta đã đồng ý bồi thường cho bọn họ diện tích đất như cũ ở nhà máy giấy,
. Đất ở chỗ đó cũng không tệ, ở ngay trên vịnh Rồng, rất có giá, mỗi mét vuông khoảng 200, nếu nhận bồi thường bốn mươi mét vuông thì có thể kiếm được 1 vạn, tổng cộng là ba vạn rồi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 314: Bàn lớn có thể dùng làm giường
9.2/10 từ 43 lượt.