Quan Thuật
Chương 3096: Tranh phong
Diệp Phàm nhìn thấy lập tức lại nắm bắt thời cơ, nói tiếp:
- Có thấy không, Trưởng ban Ngọc đã nhận ra việc vừa rồi mình giơ tay là không hợp lý. Tuy nhiên, sai thì sửa cũng là đồng chí tốt. Việc này vẫn chưa báo cáo lên Tỉnh uỷ, cũng coi như là việc chưa xảy ra mà.
Lời của Diệp Phàm vừa nói ra, mặt của Triệu Nhất Thác và Lưu Nhất Đa căng đỏ lên, hai người này cũng từ từ bỏ tay xuống.
Chỉ còn lại Chu Gia Sinh vẫn giơ tay, tuy nhiên, sắc mặt đã có chút thay đổi.
- Trợ lý Diệp, chúng ta chỉ là báo cáo chỉ ra những khó khăn thực tế với Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh.
Việc này, không phải là chống lại quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh. Lại càng không phải là muốn thoái thác việc di dời.
Hai điểm này phải phân biệt cho rõ, về quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh, Chính quyền Địa uỷ Giang Hoa sẽ chấp hành nghiêm chỉnh.
Nhưng, khó khăn thực tế chúng ta phải báo cáo cho lãnh đạo cấp trên biết. Nếu không, tự chúng ta không giải quyết được mà lại cứ ôm trong lòng, đối với việc di dời mà nói ngược lại sẽ là rất bất lợi.
Ví dụ như hết tiền rồi mình vẫn muốn nắm lấy, đến lúc đó thì phải di dời thế nào. Nói suông thì chẳng có tác dụng gì cả, không có tiền khởi động cũng không thể tiến hành được, nói gì đến di dời?
Chu Gia Sinh giơ tay mình lên như muốn thách thức Diệp Phàm.
Đương nhiên trong lòng ông ta đang mắng chửi ba người Triệu Nhất Thác nhát gan. Vừa bị doạ cái là đã rụt đầu lại rồi.
- Nói suông, vừa rồi tôi đã nói rõ rồi. việc này là việc trọng đại được Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh quyết định.
Đã ra quyết định rồi, chúng ta phải chấp hành nghiêm chỉnh. Địa khu chúng ta thực sự nghèo tới mức tiền khởi động cũng không có rồi sao?
Gọi Cục trưởng Tài chính tới đây hỏi xem, có phải là tài khoản đã hết rồi không?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
- Đương nhiên vẫn còn một chút tiền vốn quay vòng, chỉ là thiếu khoản tiền lớn.
Chu Gia Sinh giật mình nói.
- Các đồng chí, làm một phép suy luận, chúng ta không có tiền, lẽ nào làm lại không làm sao? Nếu chúng ta làm không nổi, các anh nghĩ xem, Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh sẽ làm thế nào?
Diệp Phàm dịu đi hỏi.
- Có lẽ sẽ cho rằng bộ máy chúng ta đây chẳng ra gì.
Đỗ Tử Khải nói.
- Nếu không ra gì thì sẽ làm như thế nào?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Thay người.
Chiến Nhất Cương không nhịn được nói.
Nhất thời, cả phòng họp yên lặng. Hai chữ “thay người” đúng là có liên quan đến lợi ích của mỗi vị ngồi ở đây.
Đến lúc chọc tức Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh thì không chừng lại có một đợt thay máu trong Ban lãnh đạo, chiếc mũ của mọi người sẽ đều bị lắc lư.
- Việc này tôi nghĩ còn phải tích cực hưởng ứng quyết định của cấp trên, không những chấp hành nghiêm túc mà còn phải chấp hành cao độ.
Ví dụ như việc này đại cục đã định rồi, thì chúng ta phải nghĩ cách đi trước một bước. Gần đây đã có những bài học rồi, hiện tượng xây dựng, chiếm dụng bừa bãi rất nghiêm trọng ở huyện Lăng Hà.
Nếu không ngăn chặn, đến lúc đó việc di dời khi vừa triển khai sẽ dẫn đến mối hoạ khôn lường. Vì thế Bộ máy Địa uỷ phải tiến hành chặt chẽ.
Trước tiên hãy ngăn luồng gió này lại mới được.
Mâu Đồng Xuân nói.
- Ừm, đồng chí Đồng Xuân nói rất có lý. Tôi thấy phải lập tức thành lập một tổ công tác về việc di dời, do tôi là tổ trưởng, đồng chí Gia Sinh là Tổ phó Thường trực, đồng chí Lệ Phương, đồng chí Đồng Xuân…là tổ phó.
Thành viên ngồi trong Ban Bí thư chúng ta đây đều phải tham gia. Mỗi đồng chí phụ trách một mảng, chia huyện Lăng Hà thành nhiều khu vực, phân công từng đồng chí phụ trách.
Đồng chí nào công việc làm không được đến khi đó trách nhiệm đổ vào người đó, không làm được thì phải chịu xử phạt.
Diệp Phàm nắm lấy thời cơ, gật đầu nói:
- Về vấn đề kinh phí cũng xác định là một vấn đề lớn, tuy nhiên, bây giờ chúng ta phải dựa vào cơ sở hiện có.
Sau này có nhiều nhà đầu tư, đến lúc đó chúng ta sẽ tự biến mình thành ăn mày. Chỉ cần có ngửa tay ra có tiền thì chỗ cũng phải đi.
Tiền chúng ta muốn có được không phải là để nhét vào túi của mình, mà là vì nhân dân Giang Hoa. Còn sau khi phân chia từng khu vực thì xây dựng nào thì người chịu trách nhiệm nơi đó đến phụ trách.
Cô phải dẫn dắt mấy ban ngành đó nghĩ cách kiếm ra tiền, xây dựng cho được khu vực đó. Đồng chí nào có thể kiếm ra tiền, tiền đó sẽ được đầu tư vào khu vực người đó phụ trách.
Đồng chí nào nếu không hành động, không kiếm ra được tiền, khu vực của anh không có tiền thì chẳng có cách nào khởi công được, đến lúc đó, nếu những nơi khác xây dựng xong rồi còn anh thì vẫn đang chờ đợi.
Thì Diệp Phàm tôi phải giơ đao lên. Đương nhiên quy hoạch tổng thể của Thủ phủ thì phải thống nhất, kinh phí giao cho từng người nhưng về quy hoạch thì phải do Tổ Công tác đảm nhiệm.
Không thể nói là anh kiếm được tiền rồi thì muốn làm thế nào thì làm, phải thông qua quy hoạch của Ban quy hoạch thuộc Tổ Công tác, đồng ý thì mới được xây dựng.
Nếu không chấp hành nghiêm quy hoạch của Ban quy hoạch. Nếu như mỗi nơi đều xây dựng tuỳ ý thì chẳng phải là lộn xộn hết cả sao.
Còn tôi và đồng chí Gia Sinh phụ trách toàn diện. Đồng chí Gia Sinh phụ trách công việc cụ thể, tôi phụ trách việc trù tính chung.
Đương nhiên tôi và đồng chí Gia Sinh cũng không thể đứng ngoài để xem được, việc xin vốn hai chúng tôi còn phải xin nhiều hơn các vị rất nhiều.
Mọi người vốn sắc mặt đang tối đen lại câu nói sau cùng của Diệp Phàm mới khiến cho mọi người thở dài nhẹ nhõm.
- Trợ lý Diệp, tôi làm công tác tổ chức, mà bên Tổ chức thì lấy đâu ra tiền? Chúng ta lại không phải đơn vị kinh doanh sản xuất. Việc này, nếu phải phụ trách một khu vực, trên thực tế khó khăn tồn tại quá nhiều.
Sắc mặt Đỗ Tử Khải tương đối khó nhìn.
- Làm không nổi có phải không nào?
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Đỗ Tử Khải hỏi.
- Việc này…việc xây dựng này không phải là công việc chuyên môn của tôi. Không phải là không làm được mà là không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ này.
Sắc mặt Đỗ Tử Khải đỏ lên.
- Được, nếu anh không hoàn thành được thì anh có thể nói với lãnh đạo tỉnh mà. Nếu lãnh đạo cấp trên thông cảm, đồng ý cho anh không cần phải hoàn thành nhiệm vụ này thì Diệp Phàm tôi cũng chẳng có gì phải nói có phải không nào?
Lời nói của Diệp Phàm khiến cho Đỗ Tử Khải thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.
- Tôi làm!
Đỗ Tử Khải nghiến răng nói ra hai chữ.
- Còn có đồng chí nào không làm được không, nếu không làm được bây giờ hãy nói ra. Vừa khéo tôi muốn lên tỉnh báo cáo công việc thì sẽ báo cáo luôn.
- Bí thư Diệp, năng lực có cao có thấp. Có thể phân công phụ trách khu vực theo danh sách trong đảng được không? Hơn nữa, công việc của phân quân khu chúng tôi đều nằm trong hệ thống quân đội.
Là hai cấp lãnh đạo. Đương nhiên tôi cũng là một trong những Uỷ viên của Địa uỷ. Là một uỷ viên Địa uỷ, một nửa công việc của chúng tôi là ở Địa uỷ.
Vì thế, tôi được sắp xếp phụ trách một nửa công việc.
Chiến Nhất Cương nói, người này bây giờ đã tìm được một chủ đề để nói.
- Đồng chí Nhất Cương, chẳng lẽ đồng chí không biết, phân quân khu địa phương là phục vụ địa phương.
Ví dụ như Quân phân khu Giang Hoa mà nói, phụ trách chủ yếu là công tác xây dựng dân phòng, binh dịch và dự bị động viên.
Còn đường biên giới của huyện Điền Nam chúng ta tương đối dài, vì thế các anh còn phải đảm nhiệm việc phòng thủ biên giới.
Không thể nói là hai cấp lãnh đạo thì các anh chỉ làm một nửa. Thực tế công việc chủ yếu của các anh vẫn phải là ở địa phương.
Đương nhiên, ý kiến phân công phụ trách khu vực theo sự sắp xếp của Đảng có thể thảo luận.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha, Tư lệnh Chiến, ý kiến của anh rất hay. Dựa trên sự sắp xếp trong Đảng, anh là được xếp sau cùng.
Khu vực phụ trách đương nhiên cũng phải là nhỏ nhất. Tuy nhiên, trước trong một số công việc, tôi thấy giọng nói của anh trong Đảng dường như cũng không bé hơn chúng tôi mà.
Tôn Lệ Phương châm biếm cười nói, giống như đang cười nhạo.
- Đúng đấy, việc này có thể phân công theo sắp xếp trong Đảng sao? Chúng ta ngồi ở đây, ngoai trợ lý Diệp và Chủ tịch địa khu Chu ra, những đồng chí còn lại đều là cấp Phó phòng mà.
Hơn nữa, cũng đều là uỷ viên Địa uỷ Giang Hoa. Mà khi đang quyết định chuyện gì lớn, mỗi đồng chí uỷ viên đều là một phiếu quan trọng.
Khi bỏ phiếu thì chẳng có phân biệt theo sự sắp xếp trong Đảng nào cả. Một phiếu là một phiếu, không thể nói phiếu của đồng chí nào nặng, nhẹ hơn đồng chí nào.
Dù là trợ lý Diệp là cấp Tham mưu phó Bộ, Chủ tịch Chu là cấp Cục.
Khi bỏ phiếu trong Đảng chẳng phải đều chỉ có thể là một phiếu chứ không thể nói là cấp bậc cao thấp.
Vì thế, phiếu nào cũng như nhau, làm sao lại nói phân công công việc theo sự sắp xếp trong Đảng được.
- Ha ha, Chiến Nhất Cương tôi bình thường chẳng mấy khi nói. Ngay cả khi hội họp cũng rất ít nói, tuy tôi là uỷ viên Địa uỷ.
Nhưng theo quy định của chúng ta, chức uỷ viên này của tôi là không can thiệp vào nhiệm vụ của chính quyền địa phương.
Còn nói giọng nói của Chiến Nhất Cương tôi to thì chỉ có thể nói là do trời sinh như thế, có khi giọng nói to một chút cũng là vì nhiệm vụ trong quân khu.
Xây dựng Quân khu tốt cũng là vì bảo đảm sự bình an của địa phương mà.
Chiến Nhất Cương cũng thật khôn ngoan, lập tức phản kích.
- Ha ha ha, việc này chẳng có liên quan gì đến Đảng. Nếu phải phân công dựa theo cái gì đó thì Bí thư chính pháp tôi chẳng phải cũng phải nói như vậy sao? Hệ thống công an cũng là hai cấp lãnh đạo mà, một nửa trên tỉnh, một nửa ở các cấp địa phương. Chẳng phải khu vực tôi được phân công chỉ bằng một nửa so với những đồng chí khác là đủ rồi sao?
Triệu Nhất Thác châm biếm nói.
- Trợ lý Diệp, nếu theo cách nói này, anh nói thế này, anh nói thế kia, thế thì điều kiện phân chia quá nhiều.
Đến khi đó khiến cho vấn đề càng nhiều hơn. Nếu quyền lực của uỷ viên Địa uỷ là quyết định đại sự của Địa uỷ.
Mà khi quyết định đại sự của Địa uỷ thì hãy nhìn vào quyền bỏ phiếu. Sự quan trọng của quyền bỏ phiếu là như nhau, còn phân công khu vực đương nhiên cũng phải phân công như nhau có phải không nào?
Tôn Lệ Phương nói.
- Đồng chí Nhất Cương, nếu ý kiến của các đồng chí không giống nhau, việc này không cần nói nữa, tôi tin đồng chí Nhất Cương cũng sẽ không để ý việc này nữa.
Đến khi đó, không chừng khu vực của anh ấy quản lý xây dựng lại nhanh hơn, tốt hơn.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp yên tâm, Chiến Nhất Cương tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của Thành uỷ giao cho.
Chiến Nhất Cương vẻ mặt trầm xuống “hừ” nói. Mọi người đều phê bình, đả kích khiến ông ta không chịu được.
Đêm đã rất khuya.
Nhà tưởng niệm Bạch Ứng Đông vẫn đang sáng đèn, một người đang quỳ trước một bức tượng ở trung tâm Nhà tưởng niệm.
- Bố, di nguyện của bố bây giờ đang gặp phải sự trở ngại rất lớn. Tuy nhiên, xin bố hãy yên tâm, Vạn Thăng nhất định sẽ thực hiện. Ai cũng không thể ngăn cản được, hôm nay Vạn Thăng sẽ nhổ cây kim này đi.
Trưởng ban Tổ chức tỉnh uỷ Điền Nam Bạch Vạn Thăng mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, quần đen, vẻ mặt nghiêm túc. Bạch Vạn Thăng sau khi dập lạy ba cái mới đứng lên đi về phía sau viện.
Quan Thuật
- Có thấy không, Trưởng ban Ngọc đã nhận ra việc vừa rồi mình giơ tay là không hợp lý. Tuy nhiên, sai thì sửa cũng là đồng chí tốt. Việc này vẫn chưa báo cáo lên Tỉnh uỷ, cũng coi như là việc chưa xảy ra mà.
Lời của Diệp Phàm vừa nói ra, mặt của Triệu Nhất Thác và Lưu Nhất Đa căng đỏ lên, hai người này cũng từ từ bỏ tay xuống.
Chỉ còn lại Chu Gia Sinh vẫn giơ tay, tuy nhiên, sắc mặt đã có chút thay đổi.
- Trợ lý Diệp, chúng ta chỉ là báo cáo chỉ ra những khó khăn thực tế với Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh.
Việc này, không phải là chống lại quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh. Lại càng không phải là muốn thoái thác việc di dời.
Hai điểm này phải phân biệt cho rõ, về quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh, Chính quyền Địa uỷ Giang Hoa sẽ chấp hành nghiêm chỉnh.
Nhưng, khó khăn thực tế chúng ta phải báo cáo cho lãnh đạo cấp trên biết. Nếu không, tự chúng ta không giải quyết được mà lại cứ ôm trong lòng, đối với việc di dời mà nói ngược lại sẽ là rất bất lợi.
Ví dụ như hết tiền rồi mình vẫn muốn nắm lấy, đến lúc đó thì phải di dời thế nào. Nói suông thì chẳng có tác dụng gì cả, không có tiền khởi động cũng không thể tiến hành được, nói gì đến di dời?
Chu Gia Sinh giơ tay mình lên như muốn thách thức Diệp Phàm.
Đương nhiên trong lòng ông ta đang mắng chửi ba người Triệu Nhất Thác nhát gan. Vừa bị doạ cái là đã rụt đầu lại rồi.
- Nói suông, vừa rồi tôi đã nói rõ rồi. việc này là việc trọng đại được Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh quyết định.
Đã ra quyết định rồi, chúng ta phải chấp hành nghiêm chỉnh. Địa khu chúng ta thực sự nghèo tới mức tiền khởi động cũng không có rồi sao?
Gọi Cục trưởng Tài chính tới đây hỏi xem, có phải là tài khoản đã hết rồi không?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
- Đương nhiên vẫn còn một chút tiền vốn quay vòng, chỉ là thiếu khoản tiền lớn.
Chu Gia Sinh giật mình nói.
- Các đồng chí, làm một phép suy luận, chúng ta không có tiền, lẽ nào làm lại không làm sao? Nếu chúng ta làm không nổi, các anh nghĩ xem, Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh sẽ làm thế nào?
Diệp Phàm dịu đi hỏi.
- Có lẽ sẽ cho rằng bộ máy chúng ta đây chẳng ra gì.
Đỗ Tử Khải nói.
- Nếu không ra gì thì sẽ làm như thế nào?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Thay người.
Chiến Nhất Cương không nhịn được nói.
Nhất thời, cả phòng họp yên lặng. Hai chữ “thay người” đúng là có liên quan đến lợi ích của mỗi vị ngồi ở đây.
Đến lúc chọc tức Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh thì không chừng lại có một đợt thay máu trong Ban lãnh đạo, chiếc mũ của mọi người sẽ đều bị lắc lư.
- Việc này tôi nghĩ còn phải tích cực hưởng ứng quyết định của cấp trên, không những chấp hành nghiêm túc mà còn phải chấp hành cao độ.
Ví dụ như việc này đại cục đã định rồi, thì chúng ta phải nghĩ cách đi trước một bước. Gần đây đã có những bài học rồi, hiện tượng xây dựng, chiếm dụng bừa bãi rất nghiêm trọng ở huyện Lăng Hà.
Nếu không ngăn chặn, đến lúc đó việc di dời khi vừa triển khai sẽ dẫn đến mối hoạ khôn lường. Vì thế Bộ máy Địa uỷ phải tiến hành chặt chẽ.
Trước tiên hãy ngăn luồng gió này lại mới được.
Mâu Đồng Xuân nói.
- Ừm, đồng chí Đồng Xuân nói rất có lý. Tôi thấy phải lập tức thành lập một tổ công tác về việc di dời, do tôi là tổ trưởng, đồng chí Gia Sinh là Tổ phó Thường trực, đồng chí Lệ Phương, đồng chí Đồng Xuân…là tổ phó.
Thành viên ngồi trong Ban Bí thư chúng ta đây đều phải tham gia. Mỗi đồng chí phụ trách một mảng, chia huyện Lăng Hà thành nhiều khu vực, phân công từng đồng chí phụ trách.
Đồng chí nào công việc làm không được đến khi đó trách nhiệm đổ vào người đó, không làm được thì phải chịu xử phạt.
Diệp Phàm nắm lấy thời cơ, gật đầu nói:
- Về vấn đề kinh phí cũng xác định là một vấn đề lớn, tuy nhiên, bây giờ chúng ta phải dựa vào cơ sở hiện có.
Sau này có nhiều nhà đầu tư, đến lúc đó chúng ta sẽ tự biến mình thành ăn mày. Chỉ cần có ngửa tay ra có tiền thì chỗ cũng phải đi.
Tiền chúng ta muốn có được không phải là để nhét vào túi của mình, mà là vì nhân dân Giang Hoa. Còn sau khi phân chia từng khu vực thì xây dựng nào thì người chịu trách nhiệm nơi đó đến phụ trách.
Cô phải dẫn dắt mấy ban ngành đó nghĩ cách kiếm ra tiền, xây dựng cho được khu vực đó. Đồng chí nào có thể kiếm ra tiền, tiền đó sẽ được đầu tư vào khu vực người đó phụ trách.
Đồng chí nào nếu không hành động, không kiếm ra được tiền, khu vực của anh không có tiền thì chẳng có cách nào khởi công được, đến lúc đó, nếu những nơi khác xây dựng xong rồi còn anh thì vẫn đang chờ đợi.
Thì Diệp Phàm tôi phải giơ đao lên. Đương nhiên quy hoạch tổng thể của Thủ phủ thì phải thống nhất, kinh phí giao cho từng người nhưng về quy hoạch thì phải do Tổ Công tác đảm nhiệm.
Không thể nói là anh kiếm được tiền rồi thì muốn làm thế nào thì làm, phải thông qua quy hoạch của Ban quy hoạch thuộc Tổ Công tác, đồng ý thì mới được xây dựng.
Nếu không chấp hành nghiêm quy hoạch của Ban quy hoạch. Nếu như mỗi nơi đều xây dựng tuỳ ý thì chẳng phải là lộn xộn hết cả sao.
Còn tôi và đồng chí Gia Sinh phụ trách toàn diện. Đồng chí Gia Sinh phụ trách công việc cụ thể, tôi phụ trách việc trù tính chung.
Đương nhiên tôi và đồng chí Gia Sinh cũng không thể đứng ngoài để xem được, việc xin vốn hai chúng tôi còn phải xin nhiều hơn các vị rất nhiều.
Mọi người vốn sắc mặt đang tối đen lại câu nói sau cùng của Diệp Phàm mới khiến cho mọi người thở dài nhẹ nhõm.
- Trợ lý Diệp, tôi làm công tác tổ chức, mà bên Tổ chức thì lấy đâu ra tiền? Chúng ta lại không phải đơn vị kinh doanh sản xuất. Việc này, nếu phải phụ trách một khu vực, trên thực tế khó khăn tồn tại quá nhiều.
Sắc mặt Đỗ Tử Khải tương đối khó nhìn.
- Làm không nổi có phải không nào?
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Đỗ Tử Khải hỏi.
- Việc này…việc xây dựng này không phải là công việc chuyên môn của tôi. Không phải là không làm được mà là không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ này.
Sắc mặt Đỗ Tử Khải đỏ lên.
- Được, nếu anh không hoàn thành được thì anh có thể nói với lãnh đạo tỉnh mà. Nếu lãnh đạo cấp trên thông cảm, đồng ý cho anh không cần phải hoàn thành nhiệm vụ này thì Diệp Phàm tôi cũng chẳng có gì phải nói có phải không nào?
Lời nói của Diệp Phàm khiến cho Đỗ Tử Khải thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.
- Tôi làm!
Đỗ Tử Khải nghiến răng nói ra hai chữ.
- Còn có đồng chí nào không làm được không, nếu không làm được bây giờ hãy nói ra. Vừa khéo tôi muốn lên tỉnh báo cáo công việc thì sẽ báo cáo luôn.
- Bí thư Diệp, năng lực có cao có thấp. Có thể phân công phụ trách khu vực theo danh sách trong đảng được không? Hơn nữa, công việc của phân quân khu chúng tôi đều nằm trong hệ thống quân đội.
Là hai cấp lãnh đạo. Đương nhiên tôi cũng là một trong những Uỷ viên của Địa uỷ. Là một uỷ viên Địa uỷ, một nửa công việc của chúng tôi là ở Địa uỷ.
Vì thế, tôi được sắp xếp phụ trách một nửa công việc.
Chiến Nhất Cương nói, người này bây giờ đã tìm được một chủ đề để nói.
- Đồng chí Nhất Cương, chẳng lẽ đồng chí không biết, phân quân khu địa phương là phục vụ địa phương.
Ví dụ như Quân phân khu Giang Hoa mà nói, phụ trách chủ yếu là công tác xây dựng dân phòng, binh dịch và dự bị động viên.
Còn đường biên giới của huyện Điền Nam chúng ta tương đối dài, vì thế các anh còn phải đảm nhiệm việc phòng thủ biên giới.
Không thể nói là hai cấp lãnh đạo thì các anh chỉ làm một nửa. Thực tế công việc chủ yếu của các anh vẫn phải là ở địa phương.
Đương nhiên, ý kiến phân công phụ trách khu vực theo sự sắp xếp của Đảng có thể thảo luận.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha, Tư lệnh Chiến, ý kiến của anh rất hay. Dựa trên sự sắp xếp trong Đảng, anh là được xếp sau cùng.
Khu vực phụ trách đương nhiên cũng phải là nhỏ nhất. Tuy nhiên, trước trong một số công việc, tôi thấy giọng nói của anh trong Đảng dường như cũng không bé hơn chúng tôi mà.
Tôn Lệ Phương châm biếm cười nói, giống như đang cười nhạo.
- Đúng đấy, việc này có thể phân công theo sắp xếp trong Đảng sao? Chúng ta ngồi ở đây, ngoai trợ lý Diệp và Chủ tịch địa khu Chu ra, những đồng chí còn lại đều là cấp Phó phòng mà.
Hơn nữa, cũng đều là uỷ viên Địa uỷ Giang Hoa. Mà khi đang quyết định chuyện gì lớn, mỗi đồng chí uỷ viên đều là một phiếu quan trọng.
Khi bỏ phiếu thì chẳng có phân biệt theo sự sắp xếp trong Đảng nào cả. Một phiếu là một phiếu, không thể nói phiếu của đồng chí nào nặng, nhẹ hơn đồng chí nào.
Dù là trợ lý Diệp là cấp Tham mưu phó Bộ, Chủ tịch Chu là cấp Cục.
Khi bỏ phiếu trong Đảng chẳng phải đều chỉ có thể là một phiếu chứ không thể nói là cấp bậc cao thấp.
Vì thế, phiếu nào cũng như nhau, làm sao lại nói phân công công việc theo sự sắp xếp trong Đảng được.
- Ha ha, Chiến Nhất Cương tôi bình thường chẳng mấy khi nói. Ngay cả khi hội họp cũng rất ít nói, tuy tôi là uỷ viên Địa uỷ.
Nhưng theo quy định của chúng ta, chức uỷ viên này của tôi là không can thiệp vào nhiệm vụ của chính quyền địa phương.
Còn nói giọng nói của Chiến Nhất Cương tôi to thì chỉ có thể nói là do trời sinh như thế, có khi giọng nói to một chút cũng là vì nhiệm vụ trong quân khu.
Xây dựng Quân khu tốt cũng là vì bảo đảm sự bình an của địa phương mà.
Chiến Nhất Cương cũng thật khôn ngoan, lập tức phản kích.
- Ha ha ha, việc này chẳng có liên quan gì đến Đảng. Nếu phải phân công dựa theo cái gì đó thì Bí thư chính pháp tôi chẳng phải cũng phải nói như vậy sao? Hệ thống công an cũng là hai cấp lãnh đạo mà, một nửa trên tỉnh, một nửa ở các cấp địa phương. Chẳng phải khu vực tôi được phân công chỉ bằng một nửa so với những đồng chí khác là đủ rồi sao?
Triệu Nhất Thác châm biếm nói.
- Trợ lý Diệp, nếu theo cách nói này, anh nói thế này, anh nói thế kia, thế thì điều kiện phân chia quá nhiều.
Đến khi đó khiến cho vấn đề càng nhiều hơn. Nếu quyền lực của uỷ viên Địa uỷ là quyết định đại sự của Địa uỷ.
Mà khi quyết định đại sự của Địa uỷ thì hãy nhìn vào quyền bỏ phiếu. Sự quan trọng của quyền bỏ phiếu là như nhau, còn phân công khu vực đương nhiên cũng phải phân công như nhau có phải không nào?
Tôn Lệ Phương nói.
- Đồng chí Nhất Cương, nếu ý kiến của các đồng chí không giống nhau, việc này không cần nói nữa, tôi tin đồng chí Nhất Cương cũng sẽ không để ý việc này nữa.
Đến khi đó, không chừng khu vực của anh ấy quản lý xây dựng lại nhanh hơn, tốt hơn.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp yên tâm, Chiến Nhất Cương tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của Thành uỷ giao cho.
Chiến Nhất Cương vẻ mặt trầm xuống “hừ” nói. Mọi người đều phê bình, đả kích khiến ông ta không chịu được.
Đêm đã rất khuya.
Nhà tưởng niệm Bạch Ứng Đông vẫn đang sáng đèn, một người đang quỳ trước một bức tượng ở trung tâm Nhà tưởng niệm.
- Bố, di nguyện của bố bây giờ đang gặp phải sự trở ngại rất lớn. Tuy nhiên, xin bố hãy yên tâm, Vạn Thăng nhất định sẽ thực hiện. Ai cũng không thể ngăn cản được, hôm nay Vạn Thăng sẽ nhổ cây kim này đi.
Trưởng ban Tổ chức tỉnh uỷ Điền Nam Bạch Vạn Thăng mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, quần đen, vẻ mặt nghiêm túc. Bạch Vạn Thăng sau khi dập lạy ba cái mới đứng lên đi về phía sau viện.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3096: Tranh phong
9.2/10 từ 43 lượt.