Quan Thuật
Chương 3093: Nguyên nhân là ở đây
- Ha hả, việc gì đều cũng phiền toái. Tuy nhiên, đây là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định, có phiền toái cũng phải giải quyết xong.
Diệp Phàm ra vẻ rất thoải mái cười.
- Đúng vậy, không thể vì phiền toái mà lại không làm. Tuy nhiên, trong quá trình di dời yếu tố con người cũng khá là quan trọng. Họ nói rằng người di dời ngọn núi, là phải có cả một sức mạnh. Nếu con người không đồng lòng, đến lúc đó sẽ tìm mọi cách cản trở, vô hình trung lại làm việc di dời gặp trở ngại bất lợi. Đó cũng là vấn đề mấu chốt.
Võ Đông Sơn nói.
- Lão lãnh đạo, tôi cũng cảm giác được điều đó.
Lúc này, Đỗ Vệ Quốc nói chen vào một câu, đương nhiên là do Diệp Phàm ám chỉ cho anh ta. Nếu không, lãnh đạo đang nói chuyện, Đỗ Vệ Quốc không thể xen mồm vào được.
- Ừ, Vệ Quốc cảm nhận được điều gì?
Võ Đông Sơn nhìn nhìn Đỗ Vệ Quốc.
- Vừa đến khu Giang Hoa, tôi cũng cảm giác được một bầu không khí khó hiểu bao phủ. Ví dụ như, Bí thư Diệp xuống đây, việc nghênh đón cũng không được nhiệt tình, lại còn có chút nhạt nhẽo. Hơn nữa, nghe nói đối với chuyện di dời, cơ quan hành chính bên kia cũng không có động tĩnh gì.
Đỗ Vệ Quốc nói, để tìm hiểu trước khi hành động.
Võ Đông Sơn đã có ý này, muốn giúp đỡ anh giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.
- Ha hả, nói về việc này, phỏng chừngBí thư Diệp vừa mới tới Giang Hoa còn chưa có hiểu được một số tình huống.
Võ Đông Sơn có vẻ hơi đắc ý.
Ông ta còn cố ý dừng lại một chút, cầm lấy chén rượu uống một hơi, nhìn nhìn Diệp Phàm còn nói thêm,
- Thật ra, việc này nhất định là có nguyên nhân.
- Ừ, còn kéo cả ‘lịch sử’ ra đây, có chút hứng thú đây. Xem ra, vấn đề là không nhỏ.
Diệp Phàm cười nói, nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống.
- Bí thư Diệp có biết Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Bạch có duyên nguyên gì với khu Giang Hoa chúng ta?
Võ Đông Sơn hỏi.
- Chẳng lẽ Trưởng ban Bạch cũng là người của khu Giang Hoa, hoặc là đã từng công tác ở đây sao?
Diệp Phàm sửng sốt, cũng không nghĩ tới điều này.
- Ha hả, Trưởng ban Bạch không phải là người của khu Giang Hoa, cũng chưa từng công tác ở đây. Tuy nhiên, trước giải phóng, cha của Trưởng ban Bạch là đồng chí Bạch Ứng Đông đã từng đánh du kích ở điạ khu Giang Hoa.
Có rất nhiều tình cảm sâu đậm, tuy nói sau giải phóng đồng chí Bạch Ứng Đông không quay về công tác ở khu Giang Hoa, mà lại đi tới quân khu tỉnh.
Đương nhiên lúc đó không gọi là quân khu tỉnh. Gọi là gì tôi cũng không nhớ rõ. Tuy nhiên. Vừa mới giải phóng chưa đến bốn năm thì Tư lệnh Bạch bị bệnh chết.
Mà trước khi chết luôn nói là hy vọng có thể nhìn người dân Giang Hoa được hạnh phúc. Muốn cho Giang Hoa trở thành thành phố mỹ lệ.
Hi vọng Trưởng ban Bạch nhớ kỹ điều này, sau này thành công chớ có quên thành phố Giang Hoa.
Còn Trưởng ban Bạch từ nhỏ đã luôn nhớ kỹ lời cha dặn, tuy nhiên ông ta vẫn làm việc ở bộ phận tổ chức, việc muốn xây dựng thành phố Giang Hoa cũng không ảnh hưởng nhiều đến công việc của ông ta.
Hơn nữa, muốn xây dựng thành phố Giang Hoa mà nói cần sự giúp đỡ lẫn nhau mới có thể hoàn thành được ước nguyện của Bạch Ứng Đông.
Chẳng qua việc bắt tay nhau trong khu vực cũng không phải đồng chí Bạch Vạn Thăng đánh nhịp xuống dưới. Mấy năm trước, Trưởng ban Bạch tích cực giúp đỡ, ông ấy dốc hết sức giúp đỡ.
Chu Gia Sinh ngồi ở vị trí Trưởng phòng hành chính khu Giang Hoa. Đương nhiên. Chu Gia Sinh đã sớm công tác ở địa ủy Giang Hoa, chẳng qua lúc ấy trưởng ban Bạch còn không có giúp đỡ, chỉ có thể từng bước một đưa anh ta đi lên.
Ở khu hành chính Giang Hoa đồng chí Chu Gia Sinh đảm nhiệm chức vụ trong Thành ủy là Phó chủ tịch thường trực địa khu, phó bí thư địa ủy.
Sau khi trưởng ban Bạch giúp đỡ ông ta cũng lên tới được vị trí trưởng phòng cơ quan hành chính. Mà giờ phút này cuối cùng Trưởng ban Bạch cũng đã hoàn thành được ước nguyện cuối cùng của cha mình.
Còn Chu Gia Sinh vừa lên nhận chức cũng đã ra sức xây dựng thành phố Giang Hoa. Nhưng ông ta chỉ là người chỉ huy thứ hai của khu hành chính Giang Hoa, ở trên còn có đồng chí Thái Tín Lâm - Bí thư địa ủy Giang Hoa.
Mà đồng chí Thái Tín Lâm đảm nhiệm chức bí thư địa ủy khu hành chính Giang Hoa đã bảy tám năm. Nếu bàn về quan hệ cá nhân trong khu này đồng chí Chu Gia Sinh không có khả năng so sánh.
Mà Chu Gia Sinh muốn xây dựng phát triển mạnh khu vực hành chính Giang Hoa thành phố Giang Hoa. Đồng chí Thái Tín Lâm cho rằng đó là bước nhảy quá lớn.
Tài chính khu vực hành chính căng thẳng, bởi vì, Chu Gia Sinh vừa mới lên nhận chức liền định ra trong vòng năm năm sẽ xây dựng quy hoạch toàn diện thành phố Giang Hoa.
Năm đầu tiên đề xuất kinh phí xây dựng đô thị lên tới năm trăm triệu. Nó gần như chiếm mất một nửa số tiền thu ngân sách của khu Giang Hoa.
Đương nhiên Thái Tín Lâm không chịu, như vậy chẳng phải là toàn bộ cán bộ viên chức khu hành chính sẽ không có tiền.
Mà trong suy nghĩ của Thái Tín Lâm là việc xây dựng khu hành chính là thích hợp, muốn đem tiền ở địa khu Giang Hoa giúp đỡ cho các khu xa xôi hơn.
Đương nhiên Trưởng ban Bạch cũng ám chỉ qua việc này với Thái Tín Lâm. Chẳng qua người đứng sau Thái Tín Lâm cũng không thua kém Trưởng ban Bạch.
Cũng không tiếp thu ý kiến của ông ta, khiến Bạch Vạn Thăng không vui. Thậm chí có lần xuống dưới tự mình nói chuyện với Thái Tín Lâm.
Tuy nhiên, vẫn bị Thái Tín Lâm nhẹ nhàng cự tuyệt. Đương nhiên Trưởng ban Bạch giận nghiến răng lại, chẳng qua là không có biện pháp gì đối phó với Thái Tín Lâm.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể tác động nhỏ đến một số nhân vật trong khu vực.
Nhưng Thái Tín Lâm cũng có bản lĩnh và khéo léo. Trước đó không lâu khi Thái Tín Lâm bị điều đi, Trưởng ban Bạch cho rằng có tia hy vọng.
Cho nên, phóng toàn lực ra, cùng với Chu Gia Sinh phát lực, hy vọng có thể giúp đỡ được Chu Gia Sinh.
Tuy nhiên, cuối cùng hy vọng cũng thất bại. Chuyện di dời khu trung tâm hành chính lâu nay vốn bị hai đồng chí Chu Gia Sinh và Bạch Vạn Thăng đàn áp giờ mới lại nói ra.
Đối với việc di dời khu trung tâm thành phố, nguyên nhân là gì Thái Tín Lâm và Chu Gia Sinh cũng không muốn bàn. Bởi vì Chu Gia Sinh muốn xây dựng thành phố Giang Hoa, còn Thái Tín Lâm thấy có tiền không ngờ lại chỉ muốn nghĩ đến cuộc sống của người nghèo.
Hơn nữa, lần này hai người đứng đầu trên tỉnh dường như đều thống nhất. Thật sự nói đến chuyện này, chủ yếu chuyện di dời là do chủ tịch tỉnh Dương ra tay đấy.
Lúc trước Bí thư Tỉnh ủy Trần có do dự một chút. Tuy nhiên, việc tập đoàn Hoành Không ký thành công mấy hạng mục hợp đồng lớn chính là chất xúc tác thúc đẩy Bí thư Trần quyết định.
Tuy nói Trưởng ban tổ chức Bạch cật lực phản đối việc di dời trung tâm hành chính, nhưng tay không thể to bằng chân được. Hội nghị ban thường vụ Tỉnh ủy đành phải kết thúc trong sự phản đối.
Cho nên, ha hả, Bí thư Diệp xuống đây. Trưởng ban Bạch phải giải quyết toàn bộ đúng không, mà Chủ tịch Địa khu Chu phỏng chừng là mặt tương đối lạnh.
Võ Đông Sơn cười nói.
- Thì ra là thế, không thể tưởng được chuyện ngày xưa đúng là sâu xa.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Đài tưởng niệm của Tư lệnh Bạch còn ở thành phố Giang Hoa, cũng là một cảnh Giang Hoa. Giống như dạy lòng yêu nước, đảng viên đến thành phố Giang Hoa đều đã đến đài tưởng niệm anh hùng Tư lệnh Bạch để chiêm ngưỡng.
Võ Đông Sơn nói,
- Nếu Trưởng phòng Chu muốn đưa đầu về phía trước.
Cụ thể Bí thư Diệp sẽ không triển khai ngay. Dù sao những công việc cụ thể trong việc di dời đều do Chủ tịch Địa khu Chu đi làm.
- Ừ, vấn đề này thật đúng là không nhỏ.
Diệp Phàm khẽ gật đầu, nhíu mày nói.
- Lão lãnh đạo biết việc này, chắc hẳn là đã sớm nghĩ ra giải pháp rồi?
Đỗ Vệ Quốc lại xen mồm vào cười hỏi.
- Nói thật, giải pháp là có nhưng sẽ rất khó khăn. Tuy nhiên…
Võ Đông Sơn cố ý chơi trò bí mật, cầm chén rượu lên bắt đầu nếm, giống như là trêu Diệp Phàm.
- Chắc chắn lão lãnh đạo có giải pháp?
Đỗ Vệ Quốc truy vấn.
- Biện pháp, việc này…
Võ Đông Sơn tiếp tục chơi trò thần bí, đương nhiên đang chờ Diệp Phàm mở miệng, để thể hiện thân phận của ông ta.
Gặp người thích thể hiện, Diệp Phàm lập tức tiến lên, cười nói:
- Chuyện gì đều có giải pháp thôi. Huống chi chuyện di dời là do Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định. Nếu thực sự đồng chí có giải pháp, Diệp Phàm tôi không ngại gì cả.
Võ Đông Sơn nghe thấy, ngây người một chút, tuy nhiên, cũng nhanh chóng lắc đầu nói:
- Phỏng chừng việc này không đơn giản như vậy.
Cho dù là Bí thư Trần cùng Chủ tịch tỉnh Dương, hay Trưởng ban Bạch, cũng phải suy nghĩ thôi. Bí thư Diệp thật muốn giơ dao lên, phỏng chừng con dao này rất khó để chém xuống.
Nếu như nói là việc chém xuống có ý nghĩa gì đó, cũng không có ảnh hưởng lớn đến việc di dời, lực cản này thật sự cũng bình thường.
Mà tôi nghe nói Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không cho Bí thư Diệp nhiều thời gian. Mà Bí thư Diệp còn một việc lớn ở Hoành Không.
Nghe nói Hòang Cương Huyền của tỉnh Thiên Vân muốn bàn đến trấn Hoành Không. Đầu tư tiền vào cổ phiếu, chuyện phiền toái đúng là không ít.
Cho nên, Bí thư Diệp cũng không có khả năng ở lâu ở khu Giang Hoa.
- Giám đốc Võ, ông nghe thấy được những gì?
Diệp Phàm bưng chén rượu lên cười thần bí.
- Bí thư Diệp nhắc lại một chút đi, bằng không, rất khó để phỏng đoán.
Vẻ mặt hả hê của Võ Đông Sơn dần dần mất đi, trong lòng cũng âm thầm cắn răng.
Vốn là muốn cho người này mở miệng cầu xin mình, không ngờ được người này giống như đã có biện pháp, chuyện của mình nói ra thành bọt nước.
Lúc này Võ Đông Sơn có chút hối hận vừa rồi đã có phần hơi quá một chút, cảm thấy được người này tuy trẻ tuổi, nhưng là nhân vật thật khó chơi.
- Tập đoàn Hoành Không không chỉ của riêng tỉnh Thiên Vân mà tập đoàn Hoành Không cũng là của tỉnh Điền Nam. Ông hiểu được ý của tôi không?
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, cười hỏi Võ Đông Sơn.
- Việc này đương nhiên là tôi biết, tỉnh Thiên Vân nắm giữ 60% cổ phần của tập đoàn Hoành Không. Tỉnh Điền Nam nắm giữ 40% cổ phần của tập đoàn.
Võ Đông Sơn gật đầu nói.
- Như vậy là được rồi, nếu tập đoàn Hoành Không là tập đoạn trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam, đương nhiên cũng có thể tham dự xây dựng tỉnh Điền Nam.
Đến lúc đó, tôi mượn Ủy ban nhân tỉnh kéo tập đoàn Hoành Không vào, nếu đồng chí nào không hài lòng trong việc di dời trung tâm hành chính, hoặc là còn có ý kiến nào khác, tôi sẽ loại các chướng ngại vật này. Đem đội ngũ Hoành Không ra để hoành thành việc di dời trung tâm hành chính Giang Hoa thôi.
Diệp Phàm cười nói, nghe thấy vậy Võ Đông Sơn thiếu chút nữa nghẹn họng lại nhìn trân trối, vẻ mặt ngu ngốc của lão già nhìn Diệp Phàm, không khỏi kêu lên,
- Việc này, cũng được sao?
- Ông nói xem tại sao lại không được?
Diệp Phàm cười nhẹ nhìn ông ấy,
- Tôi vẫn còn là trợ lý Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam.
Điều chuyển những người này tới đây hoàn toàn hợp lý thôi, bỏi vì, tập đoàn Hoành Không là tập đoàn nhà nước trực thuộc tỉnh Điền Nam.
Điều chuyển một số nhân viên đến cơ quan hành chính khu Giang Hoa nhậm chức cũng hoàn toàn thích hợp. Hơn nữa, đến lúc đó khẳng định phải thành lập ban chỉ đạo di dời.
Một số cán bộ tập đoàn Hoành Không đến đây thành lập ban chỉ đạo cũng là đúng với quy định có phải không? Bởi vì cán bộ Hoành Không chính là cán bộ của tỉnh Điền Nam thôi.
Quan Thuật
Diệp Phàm ra vẻ rất thoải mái cười.
- Đúng vậy, không thể vì phiền toái mà lại không làm. Tuy nhiên, trong quá trình di dời yếu tố con người cũng khá là quan trọng. Họ nói rằng người di dời ngọn núi, là phải có cả một sức mạnh. Nếu con người không đồng lòng, đến lúc đó sẽ tìm mọi cách cản trở, vô hình trung lại làm việc di dời gặp trở ngại bất lợi. Đó cũng là vấn đề mấu chốt.
Võ Đông Sơn nói.
- Lão lãnh đạo, tôi cũng cảm giác được điều đó.
Lúc này, Đỗ Vệ Quốc nói chen vào một câu, đương nhiên là do Diệp Phàm ám chỉ cho anh ta. Nếu không, lãnh đạo đang nói chuyện, Đỗ Vệ Quốc không thể xen mồm vào được.
- Ừ, Vệ Quốc cảm nhận được điều gì?
Võ Đông Sơn nhìn nhìn Đỗ Vệ Quốc.
- Vừa đến khu Giang Hoa, tôi cũng cảm giác được một bầu không khí khó hiểu bao phủ. Ví dụ như, Bí thư Diệp xuống đây, việc nghênh đón cũng không được nhiệt tình, lại còn có chút nhạt nhẽo. Hơn nữa, nghe nói đối với chuyện di dời, cơ quan hành chính bên kia cũng không có động tĩnh gì.
Đỗ Vệ Quốc nói, để tìm hiểu trước khi hành động.
Võ Đông Sơn đã có ý này, muốn giúp đỡ anh giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.
- Ha hả, nói về việc này, phỏng chừngBí thư Diệp vừa mới tới Giang Hoa còn chưa có hiểu được một số tình huống.
Võ Đông Sơn có vẻ hơi đắc ý.
Ông ta còn cố ý dừng lại một chút, cầm lấy chén rượu uống một hơi, nhìn nhìn Diệp Phàm còn nói thêm,
- Thật ra, việc này nhất định là có nguyên nhân.
- Ừ, còn kéo cả ‘lịch sử’ ra đây, có chút hứng thú đây. Xem ra, vấn đề là không nhỏ.
Diệp Phàm cười nói, nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống.
- Bí thư Diệp có biết Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Bạch có duyên nguyên gì với khu Giang Hoa chúng ta?
Võ Đông Sơn hỏi.
- Chẳng lẽ Trưởng ban Bạch cũng là người của khu Giang Hoa, hoặc là đã từng công tác ở đây sao?
Diệp Phàm sửng sốt, cũng không nghĩ tới điều này.
- Ha hả, Trưởng ban Bạch không phải là người của khu Giang Hoa, cũng chưa từng công tác ở đây. Tuy nhiên, trước giải phóng, cha của Trưởng ban Bạch là đồng chí Bạch Ứng Đông đã từng đánh du kích ở điạ khu Giang Hoa.
Có rất nhiều tình cảm sâu đậm, tuy nói sau giải phóng đồng chí Bạch Ứng Đông không quay về công tác ở khu Giang Hoa, mà lại đi tới quân khu tỉnh.
Đương nhiên lúc đó không gọi là quân khu tỉnh. Gọi là gì tôi cũng không nhớ rõ. Tuy nhiên. Vừa mới giải phóng chưa đến bốn năm thì Tư lệnh Bạch bị bệnh chết.
Mà trước khi chết luôn nói là hy vọng có thể nhìn người dân Giang Hoa được hạnh phúc. Muốn cho Giang Hoa trở thành thành phố mỹ lệ.
Hi vọng Trưởng ban Bạch nhớ kỹ điều này, sau này thành công chớ có quên thành phố Giang Hoa.
Còn Trưởng ban Bạch từ nhỏ đã luôn nhớ kỹ lời cha dặn, tuy nhiên ông ta vẫn làm việc ở bộ phận tổ chức, việc muốn xây dựng thành phố Giang Hoa cũng không ảnh hưởng nhiều đến công việc của ông ta.
Hơn nữa, muốn xây dựng thành phố Giang Hoa mà nói cần sự giúp đỡ lẫn nhau mới có thể hoàn thành được ước nguyện của Bạch Ứng Đông.
Chẳng qua việc bắt tay nhau trong khu vực cũng không phải đồng chí Bạch Vạn Thăng đánh nhịp xuống dưới. Mấy năm trước, Trưởng ban Bạch tích cực giúp đỡ, ông ấy dốc hết sức giúp đỡ.
Chu Gia Sinh ngồi ở vị trí Trưởng phòng hành chính khu Giang Hoa. Đương nhiên. Chu Gia Sinh đã sớm công tác ở địa ủy Giang Hoa, chẳng qua lúc ấy trưởng ban Bạch còn không có giúp đỡ, chỉ có thể từng bước một đưa anh ta đi lên.
Ở khu hành chính Giang Hoa đồng chí Chu Gia Sinh đảm nhiệm chức vụ trong Thành ủy là Phó chủ tịch thường trực địa khu, phó bí thư địa ủy.
Sau khi trưởng ban Bạch giúp đỡ ông ta cũng lên tới được vị trí trưởng phòng cơ quan hành chính. Mà giờ phút này cuối cùng Trưởng ban Bạch cũng đã hoàn thành được ước nguyện cuối cùng của cha mình.
Còn Chu Gia Sinh vừa lên nhận chức cũng đã ra sức xây dựng thành phố Giang Hoa. Nhưng ông ta chỉ là người chỉ huy thứ hai của khu hành chính Giang Hoa, ở trên còn có đồng chí Thái Tín Lâm - Bí thư địa ủy Giang Hoa.
Mà đồng chí Thái Tín Lâm đảm nhiệm chức bí thư địa ủy khu hành chính Giang Hoa đã bảy tám năm. Nếu bàn về quan hệ cá nhân trong khu này đồng chí Chu Gia Sinh không có khả năng so sánh.
Mà Chu Gia Sinh muốn xây dựng phát triển mạnh khu vực hành chính Giang Hoa thành phố Giang Hoa. Đồng chí Thái Tín Lâm cho rằng đó là bước nhảy quá lớn.
Tài chính khu vực hành chính căng thẳng, bởi vì, Chu Gia Sinh vừa mới lên nhận chức liền định ra trong vòng năm năm sẽ xây dựng quy hoạch toàn diện thành phố Giang Hoa.
Năm đầu tiên đề xuất kinh phí xây dựng đô thị lên tới năm trăm triệu. Nó gần như chiếm mất một nửa số tiền thu ngân sách của khu Giang Hoa.
Đương nhiên Thái Tín Lâm không chịu, như vậy chẳng phải là toàn bộ cán bộ viên chức khu hành chính sẽ không có tiền.
Mà trong suy nghĩ của Thái Tín Lâm là việc xây dựng khu hành chính là thích hợp, muốn đem tiền ở địa khu Giang Hoa giúp đỡ cho các khu xa xôi hơn.
Đương nhiên Trưởng ban Bạch cũng ám chỉ qua việc này với Thái Tín Lâm. Chẳng qua người đứng sau Thái Tín Lâm cũng không thua kém Trưởng ban Bạch.
Cũng không tiếp thu ý kiến của ông ta, khiến Bạch Vạn Thăng không vui. Thậm chí có lần xuống dưới tự mình nói chuyện với Thái Tín Lâm.
Tuy nhiên, vẫn bị Thái Tín Lâm nhẹ nhàng cự tuyệt. Đương nhiên Trưởng ban Bạch giận nghiến răng lại, chẳng qua là không có biện pháp gì đối phó với Thái Tín Lâm.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể tác động nhỏ đến một số nhân vật trong khu vực.
Nhưng Thái Tín Lâm cũng có bản lĩnh và khéo léo. Trước đó không lâu khi Thái Tín Lâm bị điều đi, Trưởng ban Bạch cho rằng có tia hy vọng.
Cho nên, phóng toàn lực ra, cùng với Chu Gia Sinh phát lực, hy vọng có thể giúp đỡ được Chu Gia Sinh.
Tuy nhiên, cuối cùng hy vọng cũng thất bại. Chuyện di dời khu trung tâm hành chính lâu nay vốn bị hai đồng chí Chu Gia Sinh và Bạch Vạn Thăng đàn áp giờ mới lại nói ra.
Đối với việc di dời khu trung tâm thành phố, nguyên nhân là gì Thái Tín Lâm và Chu Gia Sinh cũng không muốn bàn. Bởi vì Chu Gia Sinh muốn xây dựng thành phố Giang Hoa, còn Thái Tín Lâm thấy có tiền không ngờ lại chỉ muốn nghĩ đến cuộc sống của người nghèo.
Hơn nữa, lần này hai người đứng đầu trên tỉnh dường như đều thống nhất. Thật sự nói đến chuyện này, chủ yếu chuyện di dời là do chủ tịch tỉnh Dương ra tay đấy.
Lúc trước Bí thư Tỉnh ủy Trần có do dự một chút. Tuy nhiên, việc tập đoàn Hoành Không ký thành công mấy hạng mục hợp đồng lớn chính là chất xúc tác thúc đẩy Bí thư Trần quyết định.
Tuy nói Trưởng ban tổ chức Bạch cật lực phản đối việc di dời trung tâm hành chính, nhưng tay không thể to bằng chân được. Hội nghị ban thường vụ Tỉnh ủy đành phải kết thúc trong sự phản đối.
Cho nên, ha hả, Bí thư Diệp xuống đây. Trưởng ban Bạch phải giải quyết toàn bộ đúng không, mà Chủ tịch Địa khu Chu phỏng chừng là mặt tương đối lạnh.
Võ Đông Sơn cười nói.
- Thì ra là thế, không thể tưởng được chuyện ngày xưa đúng là sâu xa.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Đài tưởng niệm của Tư lệnh Bạch còn ở thành phố Giang Hoa, cũng là một cảnh Giang Hoa. Giống như dạy lòng yêu nước, đảng viên đến thành phố Giang Hoa đều đã đến đài tưởng niệm anh hùng Tư lệnh Bạch để chiêm ngưỡng.
Võ Đông Sơn nói,
- Nếu Trưởng phòng Chu muốn đưa đầu về phía trước.
Cụ thể Bí thư Diệp sẽ không triển khai ngay. Dù sao những công việc cụ thể trong việc di dời đều do Chủ tịch Địa khu Chu đi làm.
- Ừ, vấn đề này thật đúng là không nhỏ.
Diệp Phàm khẽ gật đầu, nhíu mày nói.
- Lão lãnh đạo biết việc này, chắc hẳn là đã sớm nghĩ ra giải pháp rồi?
Đỗ Vệ Quốc lại xen mồm vào cười hỏi.
- Nói thật, giải pháp là có nhưng sẽ rất khó khăn. Tuy nhiên…
Võ Đông Sơn cố ý chơi trò bí mật, cầm chén rượu lên bắt đầu nếm, giống như là trêu Diệp Phàm.
- Chắc chắn lão lãnh đạo có giải pháp?
Đỗ Vệ Quốc truy vấn.
- Biện pháp, việc này…
Võ Đông Sơn tiếp tục chơi trò thần bí, đương nhiên đang chờ Diệp Phàm mở miệng, để thể hiện thân phận của ông ta.
Gặp người thích thể hiện, Diệp Phàm lập tức tiến lên, cười nói:
- Chuyện gì đều có giải pháp thôi. Huống chi chuyện di dời là do Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định. Nếu thực sự đồng chí có giải pháp, Diệp Phàm tôi không ngại gì cả.
Võ Đông Sơn nghe thấy, ngây người một chút, tuy nhiên, cũng nhanh chóng lắc đầu nói:
- Phỏng chừng việc này không đơn giản như vậy.
Cho dù là Bí thư Trần cùng Chủ tịch tỉnh Dương, hay Trưởng ban Bạch, cũng phải suy nghĩ thôi. Bí thư Diệp thật muốn giơ dao lên, phỏng chừng con dao này rất khó để chém xuống.
Nếu như nói là việc chém xuống có ý nghĩa gì đó, cũng không có ảnh hưởng lớn đến việc di dời, lực cản này thật sự cũng bình thường.
Mà tôi nghe nói Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không cho Bí thư Diệp nhiều thời gian. Mà Bí thư Diệp còn một việc lớn ở Hoành Không.
Nghe nói Hòang Cương Huyền của tỉnh Thiên Vân muốn bàn đến trấn Hoành Không. Đầu tư tiền vào cổ phiếu, chuyện phiền toái đúng là không ít.
Cho nên, Bí thư Diệp cũng không có khả năng ở lâu ở khu Giang Hoa.
- Giám đốc Võ, ông nghe thấy được những gì?
Diệp Phàm bưng chén rượu lên cười thần bí.
- Bí thư Diệp nhắc lại một chút đi, bằng không, rất khó để phỏng đoán.
Vẻ mặt hả hê của Võ Đông Sơn dần dần mất đi, trong lòng cũng âm thầm cắn răng.
Vốn là muốn cho người này mở miệng cầu xin mình, không ngờ được người này giống như đã có biện pháp, chuyện của mình nói ra thành bọt nước.
Lúc này Võ Đông Sơn có chút hối hận vừa rồi đã có phần hơi quá một chút, cảm thấy được người này tuy trẻ tuổi, nhưng là nhân vật thật khó chơi.
- Tập đoàn Hoành Không không chỉ của riêng tỉnh Thiên Vân mà tập đoàn Hoành Không cũng là của tỉnh Điền Nam. Ông hiểu được ý của tôi không?
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, cười hỏi Võ Đông Sơn.
- Việc này đương nhiên là tôi biết, tỉnh Thiên Vân nắm giữ 60% cổ phần của tập đoàn Hoành Không. Tỉnh Điền Nam nắm giữ 40% cổ phần của tập đoàn.
Võ Đông Sơn gật đầu nói.
- Như vậy là được rồi, nếu tập đoàn Hoành Không là tập đoạn trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam, đương nhiên cũng có thể tham dự xây dựng tỉnh Điền Nam.
Đến lúc đó, tôi mượn Ủy ban nhân tỉnh kéo tập đoàn Hoành Không vào, nếu đồng chí nào không hài lòng trong việc di dời trung tâm hành chính, hoặc là còn có ý kiến nào khác, tôi sẽ loại các chướng ngại vật này. Đem đội ngũ Hoành Không ra để hoành thành việc di dời trung tâm hành chính Giang Hoa thôi.
Diệp Phàm cười nói, nghe thấy vậy Võ Đông Sơn thiếu chút nữa nghẹn họng lại nhìn trân trối, vẻ mặt ngu ngốc của lão già nhìn Diệp Phàm, không khỏi kêu lên,
- Việc này, cũng được sao?
- Ông nói xem tại sao lại không được?
Diệp Phàm cười nhẹ nhìn ông ấy,
- Tôi vẫn còn là trợ lý Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam.
Điều chuyển những người này tới đây hoàn toàn hợp lý thôi, bỏi vì, tập đoàn Hoành Không là tập đoàn nhà nước trực thuộc tỉnh Điền Nam.
Điều chuyển một số nhân viên đến cơ quan hành chính khu Giang Hoa nhậm chức cũng hoàn toàn thích hợp. Hơn nữa, đến lúc đó khẳng định phải thành lập ban chỉ đạo di dời.
Một số cán bộ tập đoàn Hoành Không đến đây thành lập ban chỉ đạo cũng là đúng với quy định có phải không? Bởi vì cán bộ Hoành Không chính là cán bộ của tỉnh Điền Nam thôi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 3093: Nguyên nhân là ở đây
9.2/10 từ 43 lượt.