Quan Thuật
Chương 289: Chủ tịch thị trấn cũng có thể hù dọa Bí thư thị ủy
- Cám ơn! Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Trương, các anh cũng bày tỏ ý kiến đi-
Dương Quốc Đống gật gật đầu, nhìn hai vị huyện thái gia, dồn ép.
- Chúng tôi đương nhiên là toàn lực ủng hộ, trong huyện cũng sẽ rút ra một phần tài chính bỏ vào nhà máy giấy Lâm Tuyền, chuyện này ngày mai Chủ tịch huyện Trương sẽ làm.
Nhất định trong thời gian ngắn nhất đạt được yêu cầu của Chủ tịch Hồ, chủ tịch Thượng và chủ tịch Dương.
- Được! Chính quyền huyện chúng tôi quyết định rút ra 200 vạn đầu tư vào nhà máy giấy Lâm Tuyền, 300 vạn còn lại sẽ do Chủ tịch thị trấn Diệp phụ trách, nếu chuyện xây dựng khu nhà ở của trạm phát điện có thể thành công thì có lẽ không có vấn đề.
Nhưng, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, một ngàn người của nhà máy giấy Lâm Tuyền, tôi hi vọng bọn họ có thể bình an ở lại.
Đương nhiên, nếu có người làm trái lại quy định của nhà máy giấy thì có thể theo quy định mà làm.
Ba vị chủ tịch, thân là quan phụ mẫu của một huyện, các công nhân cũng phải ăn cơm có phải không? Ài! Chuyện này vẫn xin ba vị chủ tịch có thể toàn lực ủng hộ.
Trương Tào Trung chỉ sợ sau khi xây dựng nhà máy giấy sẽ tinh giảm nhân viên, vì trong nhà máy giấy có gần một nửa số người là ăn không ngồi rồi rồi, đây đều là tệ nạn của xí nghiệp nhà nước.
Nếu những người này bị tinh giảm, không có chỗ làm việc nhất định sẽ gây chuyện ầm ĩ, vậy thì phiền phức lớn.
- Chuyện này trên nguyên tắc có thể không tinh giảm công nhân, nhưng đối với những cán bộ nhà máy giấy có năng lực không mạnh, chúng ta phải bỏ cũ thay mới.
Trong khái niệm của chúng tôi, trong nhà máy không có cấp bậc hành chính, cho nên các cán bộ cũng coi như công nhân, sau khi kiểm tra năng lực mới bổ nhiệm cương vị mới.
Chủ tịch Hồ Thế Lâm trình bày quan điểm, sau đó nói thêm:
- Nhưng chính quyền huyện ủy bỏ ra 200 vạn, còn thiếu 300 vạn, thị trán Lâm Tuyền muốn lấy ra số tiền này sợ rằng có chút phiền phức.
- Chuyện này giao lại toàn bộ cho Chủ tịch Diệp. Nếu như các cán bộ có gì thắc mắc thì toàn quyền giao cho Chủ tịch Diệp xử lý. Còn về phần 300 vạn thiếu hụt, tôi tin Chủ tịch Diệp sẽ nghĩ ra cách, nếu thật sự không được thì đi vay.
Lý Hồng Dương gật đầu.
- Vay.
Diệp Phàm vừa nghe thấy từ này sắc mặt đã tối sầm, khoản tiền mới đầu vay của nhà máy giấy Lâm Tuyền còn chưa trả, bây giờ lại còn muốn vay, nếu cứ như vậy thì đến lúc nào mới xong. Hắn liếc nhìn Bí thư thị ủy Dương không lên tiếng, suy nghĩ một chút rồi vẫn kiên trì đến cùng, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, tình hình của Lâm Tuyền chúng ta, ngài cũng biết rõ rồi. Ngài là đại bí thư của thị ủy, có thể rỉ chút dầu để Tiểu Diệp kiếm chút không, ha ha ha…
- Rỉ dầu! Tôi không phải là xe chở dầu, làm gì có dầu mà rỉ. Chuyện của mình, mình phải tự giải quyết, đây cũng là khảo nghiệm của thị ủy, huyện ủy đối với cậu. Tiểu Diệp, cậu mới 19 tuổi đã thống trị một phương rồi.
Mặc dù nói chỉ là một thị trấn, nhưng cũng là một thị trấn lớn có 10 vạn nhân khẩu, nhân khẩu mấy huyện nhỏ của tỉnh chúng ta chỉ có 20 vạn, cho nên cậu là Chủ tịch thị trấn chẳng khác nào là Chủ tịch huyện.
Ha ha ha, đây là đặc biệt chọn ra, người chọn ra đương nhiên phải có bản lĩnh siêu tuyệt, bằng không làm sao có thể gọi là đặc biệt…Cho nên, cậu cũng đừng nói tôi tuyệt tình, tôi đúng là Bí thư thị ủy. Toàn thành phố lớn như vậy, sáu bảy trăm vạn nhân khẩu đều há miệng chờ ăn cơm, cho nên nhiệm vụ này phải rơi xuống đầu cậu.
Bí thư Dương xảo quyệt gian xảo, liếc mắt nhìn Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, đánh một gậy tre lại, không ném ra một phân tiền nào để ép Diệp Phàm chỉ có thể dối trên gạt dưới.
- Mình đúng là được dì ghẻ nuôi, không đưa một phân tiền nào còn nói là ủng hộ.
Diệp Phàm không kìm được, nhỏ giọng lẩm bẩm, ai biết lại bị Bí thư Dương nghe thấy, vẻ mặt nghiêm khắc, lạnh lùng nói:
- Sao thế? Còn chưa lên chức đã sợ rồi, chuẩn bị bỏ gánh sao? Cậu là cán bộ của Đảng, trong lòng lúc nào cũng phải nghĩ tới vì nhân dân mà phục vụ mới đúng, không sợ gian khổ vất vả, tư tưởng phải mở rộng, lý luận phải vững chắc.
Thử nghĩ xem cuộc trường chinh của hai vạn năm ngàn dặm của các chiến sĩ Hồng Binh Liên Xô, khó khăn lớn như vậy bọn họ vẫn có thể kiên trì được, chút chuyện nhỏ này của cậu thì có tính là gì chứ?
Cho nên, chuyện hôm nay vẫn rơi lên đầu cậu, nếu làm không tốt chuyện nhà máy giấy Lâm Tuyền, cậu cứ đợi tôi đến lấy mũ quan của cậu đấy-
Dương Quốc Đống cảm thấy người thanh niên này quá cương ngạnh, phải rèn luyện cậu ta mới được. Nếu không rèn luyện sẽ đụng phải tình cảnh hạt giống tốt đáng tiếc bị đầu rơi máu chảy.
- Vâng! Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm lớn tiếng biểu thị thái độ, vẻ mặt cười khổ, con mắt vừa đảo lại bắt đầu muốn giành quyền nói:
- Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Trương, khu nhà ở của trạm phát điện nếu có thể xây dựng ở Khanh Hương, tiền thu về phải rút ra toàn bộ để Lâm Tuyền chúng tôi xử lý, tài sản của Khanh Hương vốn thuộc về Lâm Tuyền.
- Ha ha ha…còn sợ chúng tôi cướp tiền của cậu sao, đưa hết là được chứ gì- Lý Hồng Dương giành biểu lộ thái độ trước, khiến Trương Tào Trung cảm thấy buồn bực.
Trương Tào Trung vốn đã dự định, nếu có thể thu về 500 vạn ở địa bàn chính quyền xã Khanh Hương thì chí ít cũng phải cho huyện rút đi một nửa, nhưng thoáng cái đã bị một câu nói của Lý Hồng Dương cướp đi tất cả.
Trong lòng thầm mắng Lý Hồng Dương:
- Lý thiên vương à Lý thiên vương. Đưa tiền sao lại đưa quá nhanh như vậy, mấy trăm vạn trong nháy mắt đã không còn một xu. Mẹ kiếp, Bí thư huyện ủy ông không cần tiền, nhưng bảy tám trăm vạn miệng ăn của huyện này toàn bộ rơi xuống đầu tôi, kêu tôi phải bán mình đi sao…
Nhưng trường hợp này cho dù tức giận Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, Trương Tào Trung cũng chỉ có thể buồn bực không lên tiếng, dứt khoát càu nhàu một câu rồi cạn một chén rượu tự giải sầu.
- Bí thư Dương, chuyện nhà máy giấy lẽ ra không nên hỏi tiền của thành phố, nhưng bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền là chuyện liên quan đến giao thông, trong thành phố cũng phải biểu thị thái độ ủng hộ một chút. Một chút là được rồi, chỉ cần cho tôi một chút số đuôi cuối cùng thu nhập tài chính cuối năm của toàn thành phố là được.
Diệp Phàm lại bắt đầu biểu hiện chủ ý, dù sao phía đông không sáng thì phía tây phát sáng. Không dễ dàng gì mới được ngồi ăn cùng với Bí thư thị ủy, không kiếm chác chút gì thì thiệt thòi quá.
Diệp Phàm hiện giờ dù sao cũng là bất chấp bất cứ giá nào, vì chiếc ghế Chủ tịch thị trấn còn chưa ngồi ấm chỗ đã muốn bay rồi, cho nên phải mặt dày vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Số đuôi, thật ra là có.
Dương Quốc Đống cũng vui vẻ, quay đầu hỏi một lãnh đạo có liên quan đến tài chính cùng bàn ăn:
- Cậu nói xem, hai số đuôi cuối cùng thu nhập tài chính của thành phố chúng ta là bao nhiêu, rút ra hết đưa cho Tiểu Diệp là được rồi, xem như là chúng ta ủng hộ bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền của đồng chí Tiểu Diệp.
Dương Quốc Đống có lẽ đoán số đuôi đó tuyệt đối không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy vạn.
- 99,36 vạn.
Quan chức tài chính đó rất quen thuộc, thuận miệng trả lời.
- Được, kiếm đủ một trăm vạn đưa cho thị trấn Lâm Tuyền đi! Nhưng thông qua huyện, trực tiếp đưa tới sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền, ha ha ha…Nào, chúng ta cùng cạn một chén.
Dương Quốc Đống cũng vui vẻ, con số vừa rồi cũng có, trong lòng vẫn hơi chút đau lòng vì mình phải bỏ ra một trăm vạn, trong lòng cười mắng, " Thằng nhãi này, rất quỷ quái. Đông bắn một phát, tây lại thả quả pháo, khiến người ta không kịp đề phòng. Chẳng trách lại kiếm được nửa tỉ, khó lường. Mình vẫn nhanh chóng dứt ra mới được, nếu không có ba vị khách quý ở đây, tính tình không phát ra được, lại để cho hắn nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đó quét đi mấy trăm vạn thì phiền phức"
Vì thế sau khi uống cạn chén này thì buổi tiệc tan rã, Dương Quốc Đống vội vàng quay về thành phố.
- Chủ tịch Thượng, chủ tịch Dương, chuyện của các vị qua một thời gian nữa tới Lâm Tuyền tôi sẽ giải quyết cho các vị, mấy ngày nay tương đối bận rộn. Châm cứu lúc nào tôi sẽ thông báo cho các vị, yên tâm.
Diệp Phàm cười nói.
- Không sao, Chủ tịch Diệp không có thời gian, kéo dài một chút cũng không sao.
Thượng Thiên Đồ trả lời như vậy, kỳ thực tận đáy lòng vẫn đặc biệt hi vọng tối nay sẽ đem công lực nội kình nâng lên, quay về Thủy Châu, khoe khoang trước mặt Phi Thử Âm Gia Sơn là được rồi. Nhưng y cũng biết chuyện này không thể vội vàng, nếu Diệp Phàm đã nói như vậy, y cũng đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu.
Sau đó Trương Tào Trung và Lý Hồng Dương chia ra nói chuyện với Diệp Phàm, xem như là đại diện tổ chức nói chuyện.
Trọng điểm của Trương Tào Trung nằm ở phương diện kinh tế của nhà máy giấy Ngư Dương. Trọng điểm của Lý Hồng Dương liên quan đến xử lý ngoại giao, mơ hồ chỉ ra trước mắt Diệp Phàm phải chú ý xử lý mấy mối quan hệ ở thị trấn Lâm Tuyền.
Bắt đầu từ tối nay, Diệp Phàm chính thức trở thành trợ thủ đắc lực của Lý Hồng Dương, Lý Hồng Dương đã xem hắn là tâm phúc thân thiết để bồi dưỡng.
Cho nên y cùng với Diệp Phàm nói rất nhiều chuyện bí mật của Ngư Dương, về bốn đại gia tộc Ngư Dương, về một số tình thế trong huyện, đặc biệt là các mối quan hệ quan hệ gút mắt ở các phương diện, chuyện này đối với Diệp Phàm mà nói là quan hệ vô cùng quan trọng.
Nói thẳng ra chính là vì con đường làm quan.
- Mậu Tài, chúc mừng cậu.
Bí thư khối đảng Chung Minh Nghĩa chúc mừng Phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài trong điện thoại.
- Chúc mừng, có chuyện gì vui sao?
Diệp Mậu Tài không hiểu ra sao, vì vấn đề nhân sự mới được quyết định tối nay. Lúc gần 10 giờ, cho nên người ở thị trấn Lâm Tuyền vẫn chưa nhận được tin tức. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Hội nghị thường ủy huyện đã bổ nhiệm cậu làm Chủ tịch thị trấn Nam Khê, anh họ lần này thiếu chút nữa mệt chết rồi. Tần Chí Minh điều tới làm chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại rồi.
Từ trong khẩu khí Chung Minh Nghĩa thể hiện cái ghế Chủ tịch thị trấn của Diệp Mậu Tài là do anh họ y giành được, mục đích rất đơn giản là khiến em họ Diệp Mậu Tài cảm thấy ơn đức.
Mặc dù nói là thân thích, nhưng cũng phải để trong lòng y biết rằng chỉ có dựa vào mình mới có tiền đồ, bằng không trên quan trường thỉnh thoảng bất cần đến mối quan hệ thân thích, ở trước mặt mũ quan và lợi ích cực lớn, thân thích chỉ có thể lùi về phía sau.
Kỳ thực lần này Diệp Mậu Tài có thể lên chức là kết quả của thỏa hiệp sau khi đấu tranh các phương diện, ngay cả thường vụ là anh họ Chung Minh Nghĩa cũng không ngờ miếng bánh lớn như vậy lại rơi xuống người Diệp Mậu Tài.
Còn không phải Lý Hồng Dương đang chơi nghệ thuật thăng bằng, lấy Chung Minh Nghĩa đi kiềm chế Chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Chung Minh Nghĩa cao hứng, Tần Chí Minh và Diệp Phàm đương nhiên sẽ lên chức hợp lẽ.
Trương Tào Trung muốn phản kháng, nhưng Lý Hồng Dương lại đẩy ra một quả bom hạng nặng, để con trai của thường vụ Tạ Cường trực tiếp thay thế chỗ trống Diệp Phàm để lại sau khi thăng chức.
Trương Tào Trung muốn nổi dậy cũng không còn cách nào, nếu như phản đối chẳng khác nào trực tiếp phản kháng với ba bên Lý Hồng Dương, Chung Minh Nghĩa và Tạ Cường, kết quả không cần nói cũng biết.
Cho nên điều chỉnh nhân sự lần này do Bí thư thị ủy Dương đích thân điểm tướng làm bước ngoặt chuyển tiếp, Lý Hồng Dương là người chiến thắng lớn nhất, Chung Minh Nghĩa cũng được chia một chén canh lớn. Đám người chủ tịch huyện Trương Tào Trung trái lại được chia lợi ích ít nhất.
Lý Hồng Dương đang chơi cái gì chứ?
Trương Tào Trung và Phí Mặc là liên minh cọp đất, thế lực hơi lớn một chút, Lý Hồng Dương đương nhiên phải tạo ra một đối thủ, cũng chính là Chung Minh Nghĩa để cân bằng với Trương Tào Trung, còn bản thân hắn lại tọa sơn quan hổ đấu, bàn cờ này Lý Hồng Dương quả thực chơi rất cao tay quỷ quyệt.
- Cám ơn anh họ, nhưng sau khi Bí thư Tần Chí Minh của Lâm Tuyền đi thì ai lên?
Diệp Mậu Tài tuyệt đối không nghĩ tới Mâu Dũng, vì Mâu Dũng mới từ thành phố trực tiếp nhảy dù xuống làm Chủ tịch thị trấn còn chưa đầy 1 tháng, nếu lên chức thì cũng quá nhanh.
- Mâu Dũng. Diệp Phàm làm Chủ tịch thị trấn.
Chung Minh Nghĩa cười ha ha nói, trong lòng rất là đắc ý, thật sự muốn hát một khúc "Dùng trí trị hổ núi"
Mâu Dũng vừa lên chức, Chung Minh Nghĩa hoàn toàn có thể báo tin mừng cho Chủ tịch thành phố La và Bí thư Ngọc Hoài Nhân.
Hơn nữa em họ mình có thể cướp được một vị trí Chủ tịch thị trấn, đây cũng là một mánh lới, quyền lực của bản thân trong mắt Chủ tịch thành phố nhất định tăng thêm không ít, đã bước đầu hình thành vòng tròn nhỏ của mình.
Sau này khi có điều chỉnh nhân sự, nếu Lý Hồng Dương điều đi, mình có khả năng sẽ ngồi lên chiếc ghế Bí thư thị ủy. Cho nên tâm tình của Chung Minh Nghĩa cực kỳ tốt.
- A! Mâu Dũng! Diệp Phàm cũng thăng lên làm Chủ tịch thị trấn!
Diệp Mậu Tài sau khi nghe nối cũng không cảm thấy vui mừng cho đồng bọn, trái lại vì chuyện của Diệp Phàm mà có một cảm giác khổ sở.
Trong lòng mắng thầm, " Mẹ kiếp! Thằng nhãi này thật là may mắn, chiếc ghế Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền lại có thể bị hắn cướp đi. Còn chưa đủ lông đủ cánh đã có thể chủ quyền một phương rồi, khi bố mày 19 tuổi vẫn là một viên chức nhỏ."
Y thấp giọng hỏi:
- Anh họ, mấy chuyện của nhà máy giấy, chúng ta chỉ thả ra một tầng sương mù, không biết thằng nhãi đó có điều tra ra gì không.
Chứng cứ sau này vẫn còn rất nhiều. Có cần chọc thằng nhãi đó để hắn và con cọp đất Phí Mặc đấu với nhau, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu.
- Chuyện này cứ từ từ, nếu hâm nóng nồi ếch để con ếch họ Diệp đó vô tình chui vào bên trong thì tốt hơn, như vậy cũng không dẫn tới nghi ngờ.
Hiện tại Hoàng Hải Bình đã tiếp nhận vị trí của cậu, sau này y và Khúc Anh Hà phối hợp với nhau trong chính quyền thị trấn thì thằng nhãi Diệp Phàm đó chịu sao nổi.
Nhất định có chiến đấu, nếu không đủ kịch liệt, chúng ta lại quăng ra một số thứ kích thích không phải càng hay hơn. Phải nắm đúng độ lửa mới được, không để hành động vô ích.
Chung Minh Nghĩa nhỏ giọng dặn dò.
- Mâu Dũng ở thị trấn Lâm Tuyền không phải trở thành con hổ giấy sao, trong bảy Đảng ủy viên tôi vừa đi thì ngày tháng sau này của y đoán chừng cũng sống không yên- Diệp Mậu Tài cũng không phải lo lắng cho Mâu Dũng, chỉ là vì lợi ích của đồng bọn mà thuận miệng hỏi một câu như vậy.
- Ha ha! Mâu Dũng là con hổ từ bên ngoài tới, cường thế của y nằm ở thành phố, ngoài tầm tay với. Nhưng thằng ranh này huyết khí mạnh mẽ, đấu với Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm cũng tốt.
Nước đục mới có thể mò cá, Hoàng Hải Bình đấu với Diệp Phàm, Mâu Dũng đấu với Diệp Phàm, Trương Tào Trung dĩ nhiên sẽ tìm chúng ta, chỉ có liên thủ mới có thể áp chế được Diệp Phàm.
Những chuyện này cậu tạm thời không cần quan tâm, nghĩ xem sau khi tới thị trấn Nam Khê làm thế nào để khai triển công tác đi! Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê là cấp dưới đắc lực của Lý Hồng Dương, cậu phải chuẩn bị tâm lý mới được- Chung Minh Nghĩa cười cười cúp điện thoại.
- Hải Bình, cậu đã được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, tiếp nhận vị trí của Diệp Mậu Tài. Sau này phải liên hợp với Khúc Anh Hà cho thật tốt, tên nhãi Diệp Phàm gặp may mắn, đã thăng lên làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền rồi.
Phí Mặc gọi điện cho xưởng trưởng nhà máy giấy Hoàng Hải Bình.
- A! Thằng nhãi đó làm Chủ tịch thị trấn rồi sao, còn chưa đủ lông đủ cánh! Chuyện của nhà máy giấy thì làm thế nào? Em vẫn muốn ở lại nhà máy giấy!
Hoàng Hải Bình kinh hãi, thất thanh kêu lên.
- Kêu tôi nói cậu cái gì tốt, cậu đặt mông ở cái nhà máy giấy ấy thì có gì hay. Phải học cách tiến lui, từ một vòng tròn nhỏ đi ra tiến vào một vòng tròn lớn hơn.
Thị trấn Lâm Tuyền sau khi sáp nhập thị trấn có hơn 10 vạn nhân khẩu, không mạnh hơn cái nhà máy đó của cậu sao? Mặc dù nói chỉ là một chức phó, nhưng cũng là Đảng ủy viên, hưởng thị đãi ngộ cấp trưởng phòng.
Nhưng chuyện của bản thân các cậu phải xử lý cho thật tốt, phải lau mông sạch sẽ mới được, ngàn vạn lần đừng để lật thuyền trong mương thì không đáng- Khẩu khí Phí Mặc đầy nghiêm khắc dạy dỗ.
- Vâng! Em hiểu rồi. Cũng may, em cũng không lưu luyến gì nhà máy giấy ấy. Những chuyện đó em đã sớm giải quyết rồi, cám ơn sự quan tâm của trường ban Phí. Có Anh Hà liên thủ với chúng ta, em nghĩ trong hội Đảng ủy thằng nhãi Chủ tịch thị trấn họ Diệp đó cũng không sống yên ổn đâu…
Hoàng Hải Bình cười ha ha nham hiểm.
- Đúng! Phải lợi dụng tốt mâu thuẫn của Diệp Phàm và Mâu Dũng mới được, suy nghĩ kĩ càng vào!
Phí Mặc gác điện thoại, sắc mặt nhất thời âm trầm.
Lần này y và Trương Tào Trung cũng không mò được bao nhiêu chỗ tốt. Trong lòng hận đến mức nghiến răng ken két. Nếu như có thể cắn cho Lý Hồng Dương một phát thì bọn họ sớm đã nấu Lý Hồng Dương lên ăn rồi.
Trong lòng mắng thầm, " Lý thiên vương, muốn đẩy tôi khỏi vị trí trưởng ban tổ chức xuống không dễ dàng như vậy đâu, chúng ta là cưỡi lừa xem hát, chờ xem"
- Chí Minh, cậu đã được điều lên làm chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại rồi, ài! Vốn muốn để cậu lại Lâm Tuyền, sau này nghĩ cách trực tiếp đưa lên làm Phó chủ tịch huyện rồi vào Đảng.
Nhưng lần này Bí thư thị ủy Dương đích thân chỉ đích danh Diệp Phàm, tối nay đã tiến hành biến động lớn về nhân sự.
Nhưng cũng may, giành được vị trí chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại, cậu đi làm đi, qua hai ba năm cất nhắc lên Phó chủ tịch huyện có lẽ cũng không khó- Lý Hồng Dương cũng đang động viên Tề Chấn Đào trong điện thoại.
- Cám ơn Bí thư Lý đã quan tâm Chí Minh, Chí Minh…
Nói đến đây, Tần Chí Minh có chút nghẹn ngào, kỳ thực Tần Chí Minh cũng tương đối hài lòng với vị trí chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại này.
Ủy ban kinh tế thương mại và cục Thống kê đều là hai bộ phận quan trọng trong huyện, sau này chủ nhiệm và cục trưởng đều là là kho trù bị cho Phó chủ tịch huyện.
Có thể nói như vậy, làm chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại chẳng khác nào đặt nửa chân lên cánh cửa Phó chủ tịch huyện, điều đó khiến Tần Chí Minh có chút kích động.
Quan Thuật
Dương Quốc Đống gật gật đầu, nhìn hai vị huyện thái gia, dồn ép.
- Chúng tôi đương nhiên là toàn lực ủng hộ, trong huyện cũng sẽ rút ra một phần tài chính bỏ vào nhà máy giấy Lâm Tuyền, chuyện này ngày mai Chủ tịch huyện Trương sẽ làm.
Nhất định trong thời gian ngắn nhất đạt được yêu cầu của Chủ tịch Hồ, chủ tịch Thượng và chủ tịch Dương.
- Được! Chính quyền huyện chúng tôi quyết định rút ra 200 vạn đầu tư vào nhà máy giấy Lâm Tuyền, 300 vạn còn lại sẽ do Chủ tịch thị trấn Diệp phụ trách, nếu chuyện xây dựng khu nhà ở của trạm phát điện có thể thành công thì có lẽ không có vấn đề.
Nhưng, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, một ngàn người của nhà máy giấy Lâm Tuyền, tôi hi vọng bọn họ có thể bình an ở lại.
Đương nhiên, nếu có người làm trái lại quy định của nhà máy giấy thì có thể theo quy định mà làm.
Ba vị chủ tịch, thân là quan phụ mẫu của một huyện, các công nhân cũng phải ăn cơm có phải không? Ài! Chuyện này vẫn xin ba vị chủ tịch có thể toàn lực ủng hộ.
Trương Tào Trung chỉ sợ sau khi xây dựng nhà máy giấy sẽ tinh giảm nhân viên, vì trong nhà máy giấy có gần một nửa số người là ăn không ngồi rồi rồi, đây đều là tệ nạn của xí nghiệp nhà nước.
Nếu những người này bị tinh giảm, không có chỗ làm việc nhất định sẽ gây chuyện ầm ĩ, vậy thì phiền phức lớn.
- Chuyện này trên nguyên tắc có thể không tinh giảm công nhân, nhưng đối với những cán bộ nhà máy giấy có năng lực không mạnh, chúng ta phải bỏ cũ thay mới.
Trong khái niệm của chúng tôi, trong nhà máy không có cấp bậc hành chính, cho nên các cán bộ cũng coi như công nhân, sau khi kiểm tra năng lực mới bổ nhiệm cương vị mới.
Chủ tịch Hồ Thế Lâm trình bày quan điểm, sau đó nói thêm:
- Nhưng chính quyền huyện ủy bỏ ra 200 vạn, còn thiếu 300 vạn, thị trán Lâm Tuyền muốn lấy ra số tiền này sợ rằng có chút phiền phức.
- Chuyện này giao lại toàn bộ cho Chủ tịch Diệp. Nếu như các cán bộ có gì thắc mắc thì toàn quyền giao cho Chủ tịch Diệp xử lý. Còn về phần 300 vạn thiếu hụt, tôi tin Chủ tịch Diệp sẽ nghĩ ra cách, nếu thật sự không được thì đi vay.
Lý Hồng Dương gật đầu.
- Vay.
Diệp Phàm vừa nghe thấy từ này sắc mặt đã tối sầm, khoản tiền mới đầu vay của nhà máy giấy Lâm Tuyền còn chưa trả, bây giờ lại còn muốn vay, nếu cứ như vậy thì đến lúc nào mới xong. Hắn liếc nhìn Bí thư thị ủy Dương không lên tiếng, suy nghĩ một chút rồi vẫn kiên trì đến cùng, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, tình hình của Lâm Tuyền chúng ta, ngài cũng biết rõ rồi. Ngài là đại bí thư của thị ủy, có thể rỉ chút dầu để Tiểu Diệp kiếm chút không, ha ha ha…
- Rỉ dầu! Tôi không phải là xe chở dầu, làm gì có dầu mà rỉ. Chuyện của mình, mình phải tự giải quyết, đây cũng là khảo nghiệm của thị ủy, huyện ủy đối với cậu. Tiểu Diệp, cậu mới 19 tuổi đã thống trị một phương rồi.
Mặc dù nói chỉ là một thị trấn, nhưng cũng là một thị trấn lớn có 10 vạn nhân khẩu, nhân khẩu mấy huyện nhỏ của tỉnh chúng ta chỉ có 20 vạn, cho nên cậu là Chủ tịch thị trấn chẳng khác nào là Chủ tịch huyện.
Ha ha ha, đây là đặc biệt chọn ra, người chọn ra đương nhiên phải có bản lĩnh siêu tuyệt, bằng không làm sao có thể gọi là đặc biệt…Cho nên, cậu cũng đừng nói tôi tuyệt tình, tôi đúng là Bí thư thị ủy. Toàn thành phố lớn như vậy, sáu bảy trăm vạn nhân khẩu đều há miệng chờ ăn cơm, cho nên nhiệm vụ này phải rơi xuống đầu cậu.
Bí thư Dương xảo quyệt gian xảo, liếc mắt nhìn Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, đánh một gậy tre lại, không ném ra một phân tiền nào để ép Diệp Phàm chỉ có thể dối trên gạt dưới.
- Mình đúng là được dì ghẻ nuôi, không đưa một phân tiền nào còn nói là ủng hộ.
Diệp Phàm không kìm được, nhỏ giọng lẩm bẩm, ai biết lại bị Bí thư Dương nghe thấy, vẻ mặt nghiêm khắc, lạnh lùng nói:
- Sao thế? Còn chưa lên chức đã sợ rồi, chuẩn bị bỏ gánh sao? Cậu là cán bộ của Đảng, trong lòng lúc nào cũng phải nghĩ tới vì nhân dân mà phục vụ mới đúng, không sợ gian khổ vất vả, tư tưởng phải mở rộng, lý luận phải vững chắc.
Thử nghĩ xem cuộc trường chinh của hai vạn năm ngàn dặm của các chiến sĩ Hồng Binh Liên Xô, khó khăn lớn như vậy bọn họ vẫn có thể kiên trì được, chút chuyện nhỏ này của cậu thì có tính là gì chứ?
Cho nên, chuyện hôm nay vẫn rơi lên đầu cậu, nếu làm không tốt chuyện nhà máy giấy Lâm Tuyền, cậu cứ đợi tôi đến lấy mũ quan của cậu đấy-
Dương Quốc Đống cảm thấy người thanh niên này quá cương ngạnh, phải rèn luyện cậu ta mới được. Nếu không rèn luyện sẽ đụng phải tình cảnh hạt giống tốt đáng tiếc bị đầu rơi máu chảy.
- Vâng! Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm lớn tiếng biểu thị thái độ, vẻ mặt cười khổ, con mắt vừa đảo lại bắt đầu muốn giành quyền nói:
- Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Trương, khu nhà ở của trạm phát điện nếu có thể xây dựng ở Khanh Hương, tiền thu về phải rút ra toàn bộ để Lâm Tuyền chúng tôi xử lý, tài sản của Khanh Hương vốn thuộc về Lâm Tuyền.
- Ha ha ha…còn sợ chúng tôi cướp tiền của cậu sao, đưa hết là được chứ gì- Lý Hồng Dương giành biểu lộ thái độ trước, khiến Trương Tào Trung cảm thấy buồn bực.
Trương Tào Trung vốn đã dự định, nếu có thể thu về 500 vạn ở địa bàn chính quyền xã Khanh Hương thì chí ít cũng phải cho huyện rút đi một nửa, nhưng thoáng cái đã bị một câu nói của Lý Hồng Dương cướp đi tất cả.
Trong lòng thầm mắng Lý Hồng Dương:
- Lý thiên vương à Lý thiên vương. Đưa tiền sao lại đưa quá nhanh như vậy, mấy trăm vạn trong nháy mắt đã không còn một xu. Mẹ kiếp, Bí thư huyện ủy ông không cần tiền, nhưng bảy tám trăm vạn miệng ăn của huyện này toàn bộ rơi xuống đầu tôi, kêu tôi phải bán mình đi sao…
Nhưng trường hợp này cho dù tức giận Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, Trương Tào Trung cũng chỉ có thể buồn bực không lên tiếng, dứt khoát càu nhàu một câu rồi cạn một chén rượu tự giải sầu.
- Bí thư Dương, chuyện nhà máy giấy lẽ ra không nên hỏi tiền của thành phố, nhưng bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền là chuyện liên quan đến giao thông, trong thành phố cũng phải biểu thị thái độ ủng hộ một chút. Một chút là được rồi, chỉ cần cho tôi một chút số đuôi cuối cùng thu nhập tài chính cuối năm của toàn thành phố là được.
Diệp Phàm lại bắt đầu biểu hiện chủ ý, dù sao phía đông không sáng thì phía tây phát sáng. Không dễ dàng gì mới được ngồi ăn cùng với Bí thư thị ủy, không kiếm chác chút gì thì thiệt thòi quá.
Diệp Phàm hiện giờ dù sao cũng là bất chấp bất cứ giá nào, vì chiếc ghế Chủ tịch thị trấn còn chưa ngồi ấm chỗ đã muốn bay rồi, cho nên phải mặt dày vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Số đuôi, thật ra là có.
Dương Quốc Đống cũng vui vẻ, quay đầu hỏi một lãnh đạo có liên quan đến tài chính cùng bàn ăn:
- Cậu nói xem, hai số đuôi cuối cùng thu nhập tài chính của thành phố chúng ta là bao nhiêu, rút ra hết đưa cho Tiểu Diệp là được rồi, xem như là chúng ta ủng hộ bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền của đồng chí Tiểu Diệp.
Dương Quốc Đống có lẽ đoán số đuôi đó tuyệt đối không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy vạn.
- 99,36 vạn.
Quan chức tài chính đó rất quen thuộc, thuận miệng trả lời.
- Được, kiếm đủ một trăm vạn đưa cho thị trấn Lâm Tuyền đi! Nhưng thông qua huyện, trực tiếp đưa tới sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền, ha ha ha…Nào, chúng ta cùng cạn một chén.
Dương Quốc Đống cũng vui vẻ, con số vừa rồi cũng có, trong lòng vẫn hơi chút đau lòng vì mình phải bỏ ra một trăm vạn, trong lòng cười mắng, " Thằng nhãi này, rất quỷ quái. Đông bắn một phát, tây lại thả quả pháo, khiến người ta không kịp đề phòng. Chẳng trách lại kiếm được nửa tỉ, khó lường. Mình vẫn nhanh chóng dứt ra mới được, nếu không có ba vị khách quý ở đây, tính tình không phát ra được, lại để cho hắn nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đó quét đi mấy trăm vạn thì phiền phức"
Vì thế sau khi uống cạn chén này thì buổi tiệc tan rã, Dương Quốc Đống vội vàng quay về thành phố.
- Chủ tịch Thượng, chủ tịch Dương, chuyện của các vị qua một thời gian nữa tới Lâm Tuyền tôi sẽ giải quyết cho các vị, mấy ngày nay tương đối bận rộn. Châm cứu lúc nào tôi sẽ thông báo cho các vị, yên tâm.
Diệp Phàm cười nói.
- Không sao, Chủ tịch Diệp không có thời gian, kéo dài một chút cũng không sao.
Thượng Thiên Đồ trả lời như vậy, kỳ thực tận đáy lòng vẫn đặc biệt hi vọng tối nay sẽ đem công lực nội kình nâng lên, quay về Thủy Châu, khoe khoang trước mặt Phi Thử Âm Gia Sơn là được rồi. Nhưng y cũng biết chuyện này không thể vội vàng, nếu Diệp Phàm đã nói như vậy, y cũng đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu.
Sau đó Trương Tào Trung và Lý Hồng Dương chia ra nói chuyện với Diệp Phàm, xem như là đại diện tổ chức nói chuyện.
Trọng điểm của Trương Tào Trung nằm ở phương diện kinh tế của nhà máy giấy Ngư Dương. Trọng điểm của Lý Hồng Dương liên quan đến xử lý ngoại giao, mơ hồ chỉ ra trước mắt Diệp Phàm phải chú ý xử lý mấy mối quan hệ ở thị trấn Lâm Tuyền.
Bắt đầu từ tối nay, Diệp Phàm chính thức trở thành trợ thủ đắc lực của Lý Hồng Dương, Lý Hồng Dương đã xem hắn là tâm phúc thân thiết để bồi dưỡng.
Cho nên y cùng với Diệp Phàm nói rất nhiều chuyện bí mật của Ngư Dương, về bốn đại gia tộc Ngư Dương, về một số tình thế trong huyện, đặc biệt là các mối quan hệ quan hệ gút mắt ở các phương diện, chuyện này đối với Diệp Phàm mà nói là quan hệ vô cùng quan trọng.
Nói thẳng ra chính là vì con đường làm quan.
- Mậu Tài, chúc mừng cậu.
Bí thư khối đảng Chung Minh Nghĩa chúc mừng Phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài trong điện thoại.
- Chúc mừng, có chuyện gì vui sao?
Diệp Mậu Tài không hiểu ra sao, vì vấn đề nhân sự mới được quyết định tối nay. Lúc gần 10 giờ, cho nên người ở thị trấn Lâm Tuyền vẫn chưa nhận được tin tức. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Hội nghị thường ủy huyện đã bổ nhiệm cậu làm Chủ tịch thị trấn Nam Khê, anh họ lần này thiếu chút nữa mệt chết rồi. Tần Chí Minh điều tới làm chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại rồi.
Từ trong khẩu khí Chung Minh Nghĩa thể hiện cái ghế Chủ tịch thị trấn của Diệp Mậu Tài là do anh họ y giành được, mục đích rất đơn giản là khiến em họ Diệp Mậu Tài cảm thấy ơn đức.
Mặc dù nói là thân thích, nhưng cũng phải để trong lòng y biết rằng chỉ có dựa vào mình mới có tiền đồ, bằng không trên quan trường thỉnh thoảng bất cần đến mối quan hệ thân thích, ở trước mặt mũ quan và lợi ích cực lớn, thân thích chỉ có thể lùi về phía sau.
Kỳ thực lần này Diệp Mậu Tài có thể lên chức là kết quả của thỏa hiệp sau khi đấu tranh các phương diện, ngay cả thường vụ là anh họ Chung Minh Nghĩa cũng không ngờ miếng bánh lớn như vậy lại rơi xuống người Diệp Mậu Tài.
Còn không phải Lý Hồng Dương đang chơi nghệ thuật thăng bằng, lấy Chung Minh Nghĩa đi kiềm chế Chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Chung Minh Nghĩa cao hứng, Tần Chí Minh và Diệp Phàm đương nhiên sẽ lên chức hợp lẽ.
Trương Tào Trung muốn phản kháng, nhưng Lý Hồng Dương lại đẩy ra một quả bom hạng nặng, để con trai của thường vụ Tạ Cường trực tiếp thay thế chỗ trống Diệp Phàm để lại sau khi thăng chức.
Trương Tào Trung muốn nổi dậy cũng không còn cách nào, nếu như phản đối chẳng khác nào trực tiếp phản kháng với ba bên Lý Hồng Dương, Chung Minh Nghĩa và Tạ Cường, kết quả không cần nói cũng biết.
Cho nên điều chỉnh nhân sự lần này do Bí thư thị ủy Dương đích thân điểm tướng làm bước ngoặt chuyển tiếp, Lý Hồng Dương là người chiến thắng lớn nhất, Chung Minh Nghĩa cũng được chia một chén canh lớn. Đám người chủ tịch huyện Trương Tào Trung trái lại được chia lợi ích ít nhất.
Lý Hồng Dương đang chơi cái gì chứ?
Trương Tào Trung và Phí Mặc là liên minh cọp đất, thế lực hơi lớn một chút, Lý Hồng Dương đương nhiên phải tạo ra một đối thủ, cũng chính là Chung Minh Nghĩa để cân bằng với Trương Tào Trung, còn bản thân hắn lại tọa sơn quan hổ đấu, bàn cờ này Lý Hồng Dương quả thực chơi rất cao tay quỷ quyệt.
- Cám ơn anh họ, nhưng sau khi Bí thư Tần Chí Minh của Lâm Tuyền đi thì ai lên?
Diệp Mậu Tài tuyệt đối không nghĩ tới Mâu Dũng, vì Mâu Dũng mới từ thành phố trực tiếp nhảy dù xuống làm Chủ tịch thị trấn còn chưa đầy 1 tháng, nếu lên chức thì cũng quá nhanh.
- Mâu Dũng. Diệp Phàm làm Chủ tịch thị trấn.
Chung Minh Nghĩa cười ha ha nói, trong lòng rất là đắc ý, thật sự muốn hát một khúc "Dùng trí trị hổ núi"
Mâu Dũng vừa lên chức, Chung Minh Nghĩa hoàn toàn có thể báo tin mừng cho Chủ tịch thành phố La và Bí thư Ngọc Hoài Nhân.
Hơn nữa em họ mình có thể cướp được một vị trí Chủ tịch thị trấn, đây cũng là một mánh lới, quyền lực của bản thân trong mắt Chủ tịch thành phố nhất định tăng thêm không ít, đã bước đầu hình thành vòng tròn nhỏ của mình.
Sau này khi có điều chỉnh nhân sự, nếu Lý Hồng Dương điều đi, mình có khả năng sẽ ngồi lên chiếc ghế Bí thư thị ủy. Cho nên tâm tình của Chung Minh Nghĩa cực kỳ tốt.
- A! Mâu Dũng! Diệp Phàm cũng thăng lên làm Chủ tịch thị trấn!
Diệp Mậu Tài sau khi nghe nối cũng không cảm thấy vui mừng cho đồng bọn, trái lại vì chuyện của Diệp Phàm mà có một cảm giác khổ sở.
Trong lòng mắng thầm, " Mẹ kiếp! Thằng nhãi này thật là may mắn, chiếc ghế Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền lại có thể bị hắn cướp đi. Còn chưa đủ lông đủ cánh đã có thể chủ quyền một phương rồi, khi bố mày 19 tuổi vẫn là một viên chức nhỏ."
Y thấp giọng hỏi:
- Anh họ, mấy chuyện của nhà máy giấy, chúng ta chỉ thả ra một tầng sương mù, không biết thằng nhãi đó có điều tra ra gì không.
Chứng cứ sau này vẫn còn rất nhiều. Có cần chọc thằng nhãi đó để hắn và con cọp đất Phí Mặc đấu với nhau, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu.
- Chuyện này cứ từ từ, nếu hâm nóng nồi ếch để con ếch họ Diệp đó vô tình chui vào bên trong thì tốt hơn, như vậy cũng không dẫn tới nghi ngờ.
Hiện tại Hoàng Hải Bình đã tiếp nhận vị trí của cậu, sau này y và Khúc Anh Hà phối hợp với nhau trong chính quyền thị trấn thì thằng nhãi Diệp Phàm đó chịu sao nổi.
Nhất định có chiến đấu, nếu không đủ kịch liệt, chúng ta lại quăng ra một số thứ kích thích không phải càng hay hơn. Phải nắm đúng độ lửa mới được, không để hành động vô ích.
Chung Minh Nghĩa nhỏ giọng dặn dò.
- Mâu Dũng ở thị trấn Lâm Tuyền không phải trở thành con hổ giấy sao, trong bảy Đảng ủy viên tôi vừa đi thì ngày tháng sau này của y đoán chừng cũng sống không yên- Diệp Mậu Tài cũng không phải lo lắng cho Mâu Dũng, chỉ là vì lợi ích của đồng bọn mà thuận miệng hỏi một câu như vậy.
- Ha ha! Mâu Dũng là con hổ từ bên ngoài tới, cường thế của y nằm ở thành phố, ngoài tầm tay với. Nhưng thằng ranh này huyết khí mạnh mẽ, đấu với Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm cũng tốt.
Nước đục mới có thể mò cá, Hoàng Hải Bình đấu với Diệp Phàm, Mâu Dũng đấu với Diệp Phàm, Trương Tào Trung dĩ nhiên sẽ tìm chúng ta, chỉ có liên thủ mới có thể áp chế được Diệp Phàm.
Những chuyện này cậu tạm thời không cần quan tâm, nghĩ xem sau khi tới thị trấn Nam Khê làm thế nào để khai triển công tác đi! Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê là cấp dưới đắc lực của Lý Hồng Dương, cậu phải chuẩn bị tâm lý mới được- Chung Minh Nghĩa cười cười cúp điện thoại.
- Hải Bình, cậu đã được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, tiếp nhận vị trí của Diệp Mậu Tài. Sau này phải liên hợp với Khúc Anh Hà cho thật tốt, tên nhãi Diệp Phàm gặp may mắn, đã thăng lên làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền rồi.
Phí Mặc gọi điện cho xưởng trưởng nhà máy giấy Hoàng Hải Bình.
- A! Thằng nhãi đó làm Chủ tịch thị trấn rồi sao, còn chưa đủ lông đủ cánh! Chuyện của nhà máy giấy thì làm thế nào? Em vẫn muốn ở lại nhà máy giấy!
Hoàng Hải Bình kinh hãi, thất thanh kêu lên.
- Kêu tôi nói cậu cái gì tốt, cậu đặt mông ở cái nhà máy giấy ấy thì có gì hay. Phải học cách tiến lui, từ một vòng tròn nhỏ đi ra tiến vào một vòng tròn lớn hơn.
Thị trấn Lâm Tuyền sau khi sáp nhập thị trấn có hơn 10 vạn nhân khẩu, không mạnh hơn cái nhà máy đó của cậu sao? Mặc dù nói chỉ là một chức phó, nhưng cũng là Đảng ủy viên, hưởng thị đãi ngộ cấp trưởng phòng.
Nhưng chuyện của bản thân các cậu phải xử lý cho thật tốt, phải lau mông sạch sẽ mới được, ngàn vạn lần đừng để lật thuyền trong mương thì không đáng- Khẩu khí Phí Mặc đầy nghiêm khắc dạy dỗ.
- Vâng! Em hiểu rồi. Cũng may, em cũng không lưu luyến gì nhà máy giấy ấy. Những chuyện đó em đã sớm giải quyết rồi, cám ơn sự quan tâm của trường ban Phí. Có Anh Hà liên thủ với chúng ta, em nghĩ trong hội Đảng ủy thằng nhãi Chủ tịch thị trấn họ Diệp đó cũng không sống yên ổn đâu…
Hoàng Hải Bình cười ha ha nham hiểm.
- Đúng! Phải lợi dụng tốt mâu thuẫn của Diệp Phàm và Mâu Dũng mới được, suy nghĩ kĩ càng vào!
Phí Mặc gác điện thoại, sắc mặt nhất thời âm trầm.
Lần này y và Trương Tào Trung cũng không mò được bao nhiêu chỗ tốt. Trong lòng hận đến mức nghiến răng ken két. Nếu như có thể cắn cho Lý Hồng Dương một phát thì bọn họ sớm đã nấu Lý Hồng Dương lên ăn rồi.
Trong lòng mắng thầm, " Lý thiên vương, muốn đẩy tôi khỏi vị trí trưởng ban tổ chức xuống không dễ dàng như vậy đâu, chúng ta là cưỡi lừa xem hát, chờ xem"
- Chí Minh, cậu đã được điều lên làm chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại rồi, ài! Vốn muốn để cậu lại Lâm Tuyền, sau này nghĩ cách trực tiếp đưa lên làm Phó chủ tịch huyện rồi vào Đảng.
Nhưng lần này Bí thư thị ủy Dương đích thân chỉ đích danh Diệp Phàm, tối nay đã tiến hành biến động lớn về nhân sự.
Nhưng cũng may, giành được vị trí chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại, cậu đi làm đi, qua hai ba năm cất nhắc lên Phó chủ tịch huyện có lẽ cũng không khó- Lý Hồng Dương cũng đang động viên Tề Chấn Đào trong điện thoại.
- Cám ơn Bí thư Lý đã quan tâm Chí Minh, Chí Minh…
Nói đến đây, Tần Chí Minh có chút nghẹn ngào, kỳ thực Tần Chí Minh cũng tương đối hài lòng với vị trí chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại này.
Ủy ban kinh tế thương mại và cục Thống kê đều là hai bộ phận quan trọng trong huyện, sau này chủ nhiệm và cục trưởng đều là là kho trù bị cho Phó chủ tịch huyện.
Có thể nói như vậy, làm chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại chẳng khác nào đặt nửa chân lên cánh cửa Phó chủ tịch huyện, điều đó khiến Tần Chí Minh có chút kích động.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 289: Chủ tịch thị trấn cũng có thể hù dọa Bí thư thị ủy
9.2/10 từ 43 lượt.