Quan Thuật
Chương 2779: Đề Bạt Vương Nhân Bàng
- Vừa rồi cũng đã thăm dò rồi. Đồng chí đang làm bên đó cũng vừa nhận chức chưa lâu. Người ta còn chưa ngồi ấm ghế đã điều đi thì không ổn.
Trừ khi là có chỗ nào đó tốt hơn cho người ta. Với lại việc điều động bên quân đội phải là do bên ấy phê chuẩn.
Cung Khai Hà nói.
- Nhưng mà đồng chí Diệp Phàm, đồng chí suy nghĩ thế nào?
Chúng tôi cũng biết rõ tình hình của đồng chí ở bên Đồng Lĩnh. Bây giờ vẫn chỉ là cái ghế trợ lí tỉnh nhưng hành sự đều rất linh hoạt rồi.
Tạm thời cứ đảm nhận nhiệm vụ kia, đợi đến khi chúng tôi tìm được ứng viên thích hợp. Đến lúc đó đồng chí có thể đi làm công việc mà mình yêu thích, có đúng không?
Hơn nữa bây giờ đồng chính cũng là quân nhân, không thể quên nhiệm vụ của một quân nhân được.
- Chắc chắn là tôi không quên. Chỉ có điều tôi bỗng nghĩ đến một người rất thích hợp để thay thế cho đồng chí Lang Phá Thiên.
Diệp Phàm vội vàng đáp lại.
- Là ai?
Không ngờ đồng chí Cung Khai Hà và đồng chí Kế Vĩnh Viễn đều đồng thanh lên tiếng. Đôi mắt bọn họ sáng lên. Có lẽ phát hiện thêm được nhân tài nên bọn họ thấy vui sướng.
- Vương Nhân Bàng.
Diệp Phàm đáp lại. Hắn tự thấy thầm thương cho Vương Nhân Bàng nhưng từ bần đạo không bằng tử hữu đạo.
- Nghe nói anh ta chỉ mới đạt cửu đẳng khai nguyên, cũng chỉ nhỉnh hơn đồng chí Cự Toàn một chút.
Tất nhiên thực lực giữa đỉnh giai và đại giai cũng có chênh lệch lớn nhưng xét về nhiều phương diện, đồng chí ấy không thể bằng đồng chí Cự Toàn được.
Dù sao bây giờ anh ta cũng vẫn chỉ là thành viên chính thức của Tổ A thôi, không hề có thực lực và kinh nghiệm chỉ huy.
Tôi cũng đã nghe Vương Lão nói qua. Tính tình anh ta rất lười nhác, không thích những công việc gò ép.
Nếu không thì tại sao đến tận bây giờ Vương Lão vẫn không sắp xếp cho anh ta công việc gì. Đừng nói riêng về tính cách mà con người cậu ta vốn có rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng với tính cách đó thì thật sự không phù hợp với công việc này. Thi thoảng điều động đi thực hiện nhiệm vụ thì còn được.
Tây Môn Đông Hồng phản đối ngay.
Trong lòng ông ta không hề cảm thấy thoải mái. Người ông ta đề cử không được thì những người khác cũng đừng hòng nhé.
- Tính tình lười nhác thì có thể sửa chữa được. Có chúng ta kèm cặp thì không sợ cậu ta tiếp tục lười nhác. Có một số việc lúc chưa làm thì tùy tiện nhưng một khi đã nhận lời thì lại khác.
Không nhẽ cậu ta không hiểu được tầm quan trọng của công việc này hay sao. Đồng chí Vương Lão và đồng chí Thành Trạch sẽ thường xuyên đôn đốc anh ta.
Về vấn đề này thì không cần lo lắng nhiều quá đâu. Chỉ e rằng chính bản thân cậu ta cũng sẽ từ chối chức vụ này mà thôi.
Như vậy thì lại phiền phức rồi đó. Cả gia đình nhà Vương Lão đều ở tổ chúng ta, phải xem xem ý kiến của Vương Lão thế nào chứ, có đúng không?
Nếu không thì chúng ta đã quá hà khắc với bọn họ rồi. Yêu cầu như thế có chút quá đáng.
Cung Khai Hà nói lên những băn khoăn trong lòng.
- Có lẽ các thủ trưởng còn chưa biết. Bây giờ anh ta đã là một cao thủ đạt thập đẳng khai nguyên. Tại sao tôi lại đề cử anh ta chính là vì lí do này. Về vấn đề này thì các ông không cần phải lo lắng.
Diệp Phàm đành phải kiên trì tiếp tục “làm việc xấu sau lưng người khác”.
Thực ra hắn ta cũng không đành lòng nhìn Vương Nhân Bàng cứ tiếp tục lăn lộn vất vả như vậy. Dù sao cũng phải tìm một việc chính thức để làm.
- Thập đẳng? Chẳng phải dạo trước còn là cửu đẳng thôi hay sao?
Tây Môn Đông Hồng nghi ngờ. Có lẽ ông ta cho rằng Diệp Phàm đã khoác lác.
- Hôm nay vừa mới đột phá đấy.
Diệp Phàm đáp lại.
- Vậy được. Tôi sẽ lập tức đến ngay nhà họ Vương nói chuyện với Vương Lão. Lần này bất luận thế nào Vương Nhân Bàng cũng phải tham gia vào đội ngũ của chúng ta. Không thể để cho một cao thủ thập đẳng cứ lông bông bên ngoài như thế được. Đó là một tổn thất lớn của quốc gia. Chúng ta nhìn thấy mà đau lòng.
Cung Khai Hà đã thực sự cảm động.
- Phía Vương Lão thì cũng dễ nói chuyện thôi. Thực ra Vương Lão cũng có ý này.
Diệp Phàm nói,
- Ý cậu là Vương Lão đã ngầm đánh tiếng rồi?
Cung Khai Hà sửng sốt, hỏi ngay lại Diệp Phàm.
Tôi nghĩ, trước kia Vương Lão không nhiệt tình như vậy có lẽ là vì nhiệm vụ của chúng ta quá nguy hiểm.
Mà đồng chí Vương Thành Trạch đang làm việc ở Tổ A cũng không thể nâng đỡ người nhà họ Vương lên được nữa, có đúng không? Người trong nội bộ chúng ta đều hiểu điều này. Đó là cuộc sống nguy hiệm cận kề cái chết mà.
Người nhà người ta đều đã lên trên hết rồi thì bên dưới cũng phải có người chứ.
Tiếp quản công việc của đồng chí Phá Thiên thì quá hay rồi. Ít nhất làm bên an ninh thì sác xuất cũng cao hơn nhiều.
Dù sao ở mặt này, tình hình thế giới cũng khá ổn định rồi. Tôi nghĩ Vương Lão chắc chắn sẽ rất ủng hộ.
Diệp Phàm giải thích.
Cung Khai Hà thì rất vừa ý.
Nửa đêm, Diệp Phàm đang ngủ thì bị một hồi chuông leng keng đánh thức dậy.
Nhấc điện thoại lên thì biết đó là Vương Nhân Bàng.
Chắc chắn là anh ta lại gọi đến để mắng mỏ rồi. Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng nhưng vẫn phải miễn cưỡng nhận điện thoại. Quả nhiên tiếng Vương Nhân Bàng giận dữ lập tức vang lên:
- Tôi nói này anh Diệp, sao anh lại hại người anh em là tôi thế hả? Thế là xong rồi. Tôi bị anh hại chết rồi. Tôi đi chết đây. Thế là xong rồi. Anh Diệp, anh thật là...
- Hại, hại gì hả người anh em?
Diệp Phàm lại giả bộ ngốc nghếch. Tất nhiên là hắn ta không thể thừa nhận chuyện này rồi.
- Lại còn giả vờ nữa. Chuyện này chắc chắn là do anh làm.
Vương Nhân Bàng thở dài nói.
- Chuyện gì hả người anh em? Tôi bị anh làm cho loạn lên rồi. Nửa đêm nửa hôm anh nói chuyện không đâu, đúng là làm cho tôi hết sức khó hiểu. Anh cứ nói rõ mọi chuyện ra trước, đừng có càu nhàu mãi như thế.
Diệp Phàm nói rất hợp tình hợp lí. Hắn ta quyết định giả vờ tới cùng. Nếu không thì sẽ bị anh em nghi ngờ là bán đứng họ.
- Lại còn giả bộ nữa. Không phải là anh nói thì sao bọn họ biết tôi đã lên thập đẳng. Lần này tôi coi như xong đời rồi. Anh hại tôi thảm rồi.
Vương Nhân Bàng lên giọng kêu khổ.
Diệp Phàm suýt bật cười nhưng hắn vẫn phải giả giọng an ủi:
- Tôi thực sự không hiểu là chuyện gì. Có phải là chuyện anh đã lên thập đẳng không? Chuyện này thì đúng là do tôi nói ra. Lúc ăn cơm xong thì Vương Lão gọi điện sang nói chuyện với tôi, do bất cẩn nên tôi đã để lộ ra chuyện này. Thật ngại quá nhưng tôi nghĩ là bị lộ ra khi nói chuyện cùng Vương Lão, người một nhà cả nên không hề hấn gì hết.
- Cái gì mà ảnh hưởng không lớn? Ảnh hướng rất lớn. anh hại chết tôi rồi. Anh Diệp, cái miệng anh như thế còn xưng anh anh em em cái gì? Lần này anh làm khổ tôi thật rồi.
- Sao lại như thế?
Diệp Phàm cố tình hỏi lại. Vương Nhân Bàng tức giận kể rõ ngọn ngành chuyện bị Vương Lão và cha là Vương Thành Trạch ép phải vào Tổ A, tiếp quản vị trí của Lang Phá Thiên.
- Ai ya..người anh em, tôi kính nể anh thật đó. Làm bên đoàn cảnh vệ Trung Ương rất oách đó.
Anh cứ thử nghĩ mà xem. Ra nhập Tổ A một cái trong tay đã có quyền hành, đứng trên hàng mấy trăm người. Anh hét một câu hàng bao nhiêu người bên dưới phải run rẩy.
Chẳng hạn như những chỗ bí mật như là Ngư Điếu Đài, biển Trung Viên..anh đều có thể tự do đi vào như cái vườn nhà mình.
Thật là oách. Lúc trước thấy Lão Lang được như vậy anh còn thầm ngưỡng mộ, bây giờ thì sao? Không ngờ số anh lại may đến thế, phát tài rồi, phát tài rồi!
Mà đến lúc đó, gặp chín vị lãnh đạo cấp cao dễ như gặp rau ngoài chợ vậy. Anh xem rôi muốn gặp bọn họ khó khắn biết chừng nào.
Mà chức vụ đó cũng là chức cụ của tướng quân. Anh sắp thành tướng quân rồi đó, hoành tránh quá!
Diệp Phàm cười nói.
- Nhiều cái hay như thế sao anh không đi mà làm?
Vương Nhân Bàng lên tiếng bác bỏ. Diệp Phàm đành nói:
- Không thể nói như thế được. tôi không phù hợp với công việc đó. Nhân Bàng, anh cũng không còn nhỏ nữa, đã ba mươi mấy rồi.
Chẳng lẽ anh muốn Thập Lục cứ nhìn anh lăn lộn như vậy mãi hay sao. Đã ba mươi mấy rồi mà cứ lông bông, suốt ngày lăn lộn bên ngoài.
Bây giờ anh đã là cao thủ thập đẳng rồi. Các vị lãnh đạo nhắm trúng anh. Anh nên tận dụng những gì mình có.
Hơn nữa, cả hai vị trưởng bối đều đã ép anh như vậy. Anh không làm cũng không được. Cứ dứt khoát một chút, yên tâm ra nhập Tổ A. Hai anh em chúng ta cùng tung hoành, sống chết vì đất nước. Như vậy rất có cảm giác thành công.
- Lạ thật. Tôi cứ có cảm giác đây là một âm mưu mà chủ mưu thì không ai khác chính là anh.
Bọn họ cũng đã nói cả rồi. Tôi ra nhập thì cũng chưa lên cấp tướng quân ngay được. Dựa vào thực lực thập đẳng của tôi và sự trung thành của nhà họ Vương với quốc gia
Lại thêm công lớn trong sự kiện Mã Lệ Châu Nạp nữa thì tôi có thể lên đến thượng ta. Sau một năm có thể được đề bạt lên đại tá.
Vài năm sau mới lên được tướng quân. Những lời này nghe rất lưu loát thuyết phục nhưng tôi không thèm quan tâm.
Vương Nhân Bàng quả nhiên không hề ngốc. Anh ta lập tức phát hiện ngay ra điểm đáng nghi.
- Không thể nói như vậy được...
Diệp Phàm lại ra sức viện lí lẽ thuyết phục anh ta.
- Anh Diệp, cuộc sống tự do, hạnh phúc của tôi xong rồi. Tác phong làm việc trong tổ nội vệ rất chật.
Vương Nhân Bàng ca thán.
- Tất nhiên là như thế rồi. Đó là nơi nào chứ? Tác phong làm việc chắn chắn sẽ rất chặt chẽ. Với anh thì có thể linh hoạt một chút. Làm biệc gì cũng phải báo cho lãnh đạo biết.
Diệp Phàm bật cười.
- Thôi vậy. Dù sao cũng đã như vậy rồi. Thế là toi...
Vương Nhân Bàng có chút buồn bã nhưng sau khi nghe Diệp Phàm thuyết phục, anh ta cũng đã thay đổi ý kiến đôi chút.
Sáng ngày thứ hai. Dưới lá quốc kì trang nghiêm, Vương Nhân Bàng đã đọc lời tuyên thệ, chính thức ra nhập Tổ A, trở thành một đội viên chính thức.
Khoác lên người bộ quần áo thượng ta, anh ta uốn qua uốn lại, ngượng ngịu như một tên hề.
Diệp Phàm cười thầm, viện kế đi thăm Kiều Viên Viên rồi chuồn mất hút.
Tất nhiên Lang Phá Thiên còn phải dẫn dắt anh ta một thời gian để làm quen. Bên tổ chức quyết định để giúp anh ta nhanh chóng thích nghi
Ngay buổi chiều thứ hai, đồng chí Vương Nhân Bàng đã tham gia lớp luyện tập chính quy của trụ sở huấn luyện đặc thù của Tổ A. Đây là khóa học bất kì đội viên nào của Tổ A cũng phải tham gia.
Buổi tổi ngày mùng hai, Lam Tồn Quân đến biệt thự Lá Đỏ, chủ yếu là để bàn về tình hình các xí nghiệp ở Thiên Vân. Tất nhiên tại sao Diệp Phàm lại cần những tài liệu như vậy thì Lam Tồn Quân hoàn toàn không hiểu.
Xí nghiệp trung ương theo nghĩa rộng bao gồm ba loại:
Một là các xi nghiệp do bên ủy ban quản lí tài sản quốc gia thuộc Quốc vụ viện quản lí, về mặt kinhg tế, loại hình doanh nghiệp này cung cấp các tài sản chung như quân sự, điện tí, các sản phẩm độc quyền như dầu mỏ.
Thứ hai là các doanh nghiệp hoạt động bên lĩnh dực tài chính do hội giám sát, kiểm chứng và ban quản lí xí nghiệp quản lí.
Ba là các doanh nghiệp đoàn thếm, quần chúng do các bộ phận khác của Quốc vụ viện quản lí như doanh nghiệp sản xuất thuốc lá, vận chuyển đường sắt, cảng khẩu, sân bay, truyền thông, văn hóa, xuất bản...
Các doanh nghiệp tủng ương theo nghĩa nhỏ chỉ các doanh nghiệp do ủy ban tài chính quốc gia thuộc quốc vụ viện quản lí. Đối với một số nước khác thì phạm vi ủy ban tài chính quốc gia thuộc quốc vụ viện quản lí các doanh nghiệp khá hẹp.
Quan Thuật
Trừ khi là có chỗ nào đó tốt hơn cho người ta. Với lại việc điều động bên quân đội phải là do bên ấy phê chuẩn.
Cung Khai Hà nói.
- Nhưng mà đồng chí Diệp Phàm, đồng chí suy nghĩ thế nào?
Chúng tôi cũng biết rõ tình hình của đồng chí ở bên Đồng Lĩnh. Bây giờ vẫn chỉ là cái ghế trợ lí tỉnh nhưng hành sự đều rất linh hoạt rồi.
Tạm thời cứ đảm nhận nhiệm vụ kia, đợi đến khi chúng tôi tìm được ứng viên thích hợp. Đến lúc đó đồng chí có thể đi làm công việc mà mình yêu thích, có đúng không?
Hơn nữa bây giờ đồng chính cũng là quân nhân, không thể quên nhiệm vụ của một quân nhân được.
- Chắc chắn là tôi không quên. Chỉ có điều tôi bỗng nghĩ đến một người rất thích hợp để thay thế cho đồng chí Lang Phá Thiên.
Diệp Phàm vội vàng đáp lại.
- Là ai?
Không ngờ đồng chí Cung Khai Hà và đồng chí Kế Vĩnh Viễn đều đồng thanh lên tiếng. Đôi mắt bọn họ sáng lên. Có lẽ phát hiện thêm được nhân tài nên bọn họ thấy vui sướng.
- Vương Nhân Bàng.
Diệp Phàm đáp lại. Hắn tự thấy thầm thương cho Vương Nhân Bàng nhưng từ bần đạo không bằng tử hữu đạo.
- Nghe nói anh ta chỉ mới đạt cửu đẳng khai nguyên, cũng chỉ nhỉnh hơn đồng chí Cự Toàn một chút.
Tất nhiên thực lực giữa đỉnh giai và đại giai cũng có chênh lệch lớn nhưng xét về nhiều phương diện, đồng chí ấy không thể bằng đồng chí Cự Toàn được.
Dù sao bây giờ anh ta cũng vẫn chỉ là thành viên chính thức của Tổ A thôi, không hề có thực lực và kinh nghiệm chỉ huy.
Tôi cũng đã nghe Vương Lão nói qua. Tính tình anh ta rất lười nhác, không thích những công việc gò ép.
Nếu không thì tại sao đến tận bây giờ Vương Lão vẫn không sắp xếp cho anh ta công việc gì. Đừng nói riêng về tính cách mà con người cậu ta vốn có rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng với tính cách đó thì thật sự không phù hợp với công việc này. Thi thoảng điều động đi thực hiện nhiệm vụ thì còn được.
Tây Môn Đông Hồng phản đối ngay.
Trong lòng ông ta không hề cảm thấy thoải mái. Người ông ta đề cử không được thì những người khác cũng đừng hòng nhé.
- Tính tình lười nhác thì có thể sửa chữa được. Có chúng ta kèm cặp thì không sợ cậu ta tiếp tục lười nhác. Có một số việc lúc chưa làm thì tùy tiện nhưng một khi đã nhận lời thì lại khác.
Không nhẽ cậu ta không hiểu được tầm quan trọng của công việc này hay sao. Đồng chí Vương Lão và đồng chí Thành Trạch sẽ thường xuyên đôn đốc anh ta.
Về vấn đề này thì không cần lo lắng nhiều quá đâu. Chỉ e rằng chính bản thân cậu ta cũng sẽ từ chối chức vụ này mà thôi.
Như vậy thì lại phiền phức rồi đó. Cả gia đình nhà Vương Lão đều ở tổ chúng ta, phải xem xem ý kiến của Vương Lão thế nào chứ, có đúng không?
Nếu không thì chúng ta đã quá hà khắc với bọn họ rồi. Yêu cầu như thế có chút quá đáng.
Cung Khai Hà nói lên những băn khoăn trong lòng.
- Có lẽ các thủ trưởng còn chưa biết. Bây giờ anh ta đã là một cao thủ đạt thập đẳng khai nguyên. Tại sao tôi lại đề cử anh ta chính là vì lí do này. Về vấn đề này thì các ông không cần phải lo lắng.
Diệp Phàm đành phải kiên trì tiếp tục “làm việc xấu sau lưng người khác”.
Thực ra hắn ta cũng không đành lòng nhìn Vương Nhân Bàng cứ tiếp tục lăn lộn vất vả như vậy. Dù sao cũng phải tìm một việc chính thức để làm.
- Thập đẳng? Chẳng phải dạo trước còn là cửu đẳng thôi hay sao?
Tây Môn Đông Hồng nghi ngờ. Có lẽ ông ta cho rằng Diệp Phàm đã khoác lác.
- Hôm nay vừa mới đột phá đấy.
Diệp Phàm đáp lại.
- Vậy được. Tôi sẽ lập tức đến ngay nhà họ Vương nói chuyện với Vương Lão. Lần này bất luận thế nào Vương Nhân Bàng cũng phải tham gia vào đội ngũ của chúng ta. Không thể để cho một cao thủ thập đẳng cứ lông bông bên ngoài như thế được. Đó là một tổn thất lớn của quốc gia. Chúng ta nhìn thấy mà đau lòng.
Cung Khai Hà đã thực sự cảm động.
- Phía Vương Lão thì cũng dễ nói chuyện thôi. Thực ra Vương Lão cũng có ý này.
Diệp Phàm nói,
- Ý cậu là Vương Lão đã ngầm đánh tiếng rồi?
Cung Khai Hà sửng sốt, hỏi ngay lại Diệp Phàm.
Tôi nghĩ, trước kia Vương Lão không nhiệt tình như vậy có lẽ là vì nhiệm vụ của chúng ta quá nguy hiểm.
Mà đồng chí Vương Thành Trạch đang làm việc ở Tổ A cũng không thể nâng đỡ người nhà họ Vương lên được nữa, có đúng không? Người trong nội bộ chúng ta đều hiểu điều này. Đó là cuộc sống nguy hiệm cận kề cái chết mà.
Người nhà người ta đều đã lên trên hết rồi thì bên dưới cũng phải có người chứ.
Tiếp quản công việc của đồng chí Phá Thiên thì quá hay rồi. Ít nhất làm bên an ninh thì sác xuất cũng cao hơn nhiều.
Dù sao ở mặt này, tình hình thế giới cũng khá ổn định rồi. Tôi nghĩ Vương Lão chắc chắn sẽ rất ủng hộ.
Diệp Phàm giải thích.
Cung Khai Hà thì rất vừa ý.
Nửa đêm, Diệp Phàm đang ngủ thì bị một hồi chuông leng keng đánh thức dậy.
Nhấc điện thoại lên thì biết đó là Vương Nhân Bàng.
Chắc chắn là anh ta lại gọi đến để mắng mỏ rồi. Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng nhưng vẫn phải miễn cưỡng nhận điện thoại. Quả nhiên tiếng Vương Nhân Bàng giận dữ lập tức vang lên:
- Tôi nói này anh Diệp, sao anh lại hại người anh em là tôi thế hả? Thế là xong rồi. Tôi bị anh hại chết rồi. Tôi đi chết đây. Thế là xong rồi. Anh Diệp, anh thật là...
- Hại, hại gì hả người anh em?
Diệp Phàm lại giả bộ ngốc nghếch. Tất nhiên là hắn ta không thể thừa nhận chuyện này rồi.
- Lại còn giả vờ nữa. Chuyện này chắc chắn là do anh làm.
Vương Nhân Bàng thở dài nói.
- Chuyện gì hả người anh em? Tôi bị anh làm cho loạn lên rồi. Nửa đêm nửa hôm anh nói chuyện không đâu, đúng là làm cho tôi hết sức khó hiểu. Anh cứ nói rõ mọi chuyện ra trước, đừng có càu nhàu mãi như thế.
Diệp Phàm nói rất hợp tình hợp lí. Hắn ta quyết định giả vờ tới cùng. Nếu không thì sẽ bị anh em nghi ngờ là bán đứng họ.
- Lại còn giả bộ nữa. Không phải là anh nói thì sao bọn họ biết tôi đã lên thập đẳng. Lần này tôi coi như xong đời rồi. Anh hại tôi thảm rồi.
Vương Nhân Bàng lên giọng kêu khổ.
Diệp Phàm suýt bật cười nhưng hắn vẫn phải giả giọng an ủi:
- Tôi thực sự không hiểu là chuyện gì. Có phải là chuyện anh đã lên thập đẳng không? Chuyện này thì đúng là do tôi nói ra. Lúc ăn cơm xong thì Vương Lão gọi điện sang nói chuyện với tôi, do bất cẩn nên tôi đã để lộ ra chuyện này. Thật ngại quá nhưng tôi nghĩ là bị lộ ra khi nói chuyện cùng Vương Lão, người một nhà cả nên không hề hấn gì hết.
- Cái gì mà ảnh hưởng không lớn? Ảnh hướng rất lớn. anh hại chết tôi rồi. Anh Diệp, cái miệng anh như thế còn xưng anh anh em em cái gì? Lần này anh làm khổ tôi thật rồi.
- Sao lại như thế?
Diệp Phàm cố tình hỏi lại. Vương Nhân Bàng tức giận kể rõ ngọn ngành chuyện bị Vương Lão và cha là Vương Thành Trạch ép phải vào Tổ A, tiếp quản vị trí của Lang Phá Thiên.
- Ai ya..người anh em, tôi kính nể anh thật đó. Làm bên đoàn cảnh vệ Trung Ương rất oách đó.
Anh cứ thử nghĩ mà xem. Ra nhập Tổ A một cái trong tay đã có quyền hành, đứng trên hàng mấy trăm người. Anh hét một câu hàng bao nhiêu người bên dưới phải run rẩy.
Chẳng hạn như những chỗ bí mật như là Ngư Điếu Đài, biển Trung Viên..anh đều có thể tự do đi vào như cái vườn nhà mình.
Thật là oách. Lúc trước thấy Lão Lang được như vậy anh còn thầm ngưỡng mộ, bây giờ thì sao? Không ngờ số anh lại may đến thế, phát tài rồi, phát tài rồi!
Mà đến lúc đó, gặp chín vị lãnh đạo cấp cao dễ như gặp rau ngoài chợ vậy. Anh xem rôi muốn gặp bọn họ khó khắn biết chừng nào.
Mà chức vụ đó cũng là chức cụ của tướng quân. Anh sắp thành tướng quân rồi đó, hoành tránh quá!
Diệp Phàm cười nói.
- Nhiều cái hay như thế sao anh không đi mà làm?
Vương Nhân Bàng lên tiếng bác bỏ. Diệp Phàm đành nói:
- Không thể nói như thế được. tôi không phù hợp với công việc đó. Nhân Bàng, anh cũng không còn nhỏ nữa, đã ba mươi mấy rồi.
Chẳng lẽ anh muốn Thập Lục cứ nhìn anh lăn lộn như vậy mãi hay sao. Đã ba mươi mấy rồi mà cứ lông bông, suốt ngày lăn lộn bên ngoài.
Bây giờ anh đã là cao thủ thập đẳng rồi. Các vị lãnh đạo nhắm trúng anh. Anh nên tận dụng những gì mình có.
Hơn nữa, cả hai vị trưởng bối đều đã ép anh như vậy. Anh không làm cũng không được. Cứ dứt khoát một chút, yên tâm ra nhập Tổ A. Hai anh em chúng ta cùng tung hoành, sống chết vì đất nước. Như vậy rất có cảm giác thành công.
- Lạ thật. Tôi cứ có cảm giác đây là một âm mưu mà chủ mưu thì không ai khác chính là anh.
Bọn họ cũng đã nói cả rồi. Tôi ra nhập thì cũng chưa lên cấp tướng quân ngay được. Dựa vào thực lực thập đẳng của tôi và sự trung thành của nhà họ Vương với quốc gia
Lại thêm công lớn trong sự kiện Mã Lệ Châu Nạp nữa thì tôi có thể lên đến thượng ta. Sau một năm có thể được đề bạt lên đại tá.
Vài năm sau mới lên được tướng quân. Những lời này nghe rất lưu loát thuyết phục nhưng tôi không thèm quan tâm.
Vương Nhân Bàng quả nhiên không hề ngốc. Anh ta lập tức phát hiện ngay ra điểm đáng nghi.
- Không thể nói như vậy được...
Diệp Phàm lại ra sức viện lí lẽ thuyết phục anh ta.
- Anh Diệp, cuộc sống tự do, hạnh phúc của tôi xong rồi. Tác phong làm việc trong tổ nội vệ rất chật.
Vương Nhân Bàng ca thán.
- Tất nhiên là như thế rồi. Đó là nơi nào chứ? Tác phong làm việc chắn chắn sẽ rất chặt chẽ. Với anh thì có thể linh hoạt một chút. Làm biệc gì cũng phải báo cho lãnh đạo biết.
Diệp Phàm bật cười.
- Thôi vậy. Dù sao cũng đã như vậy rồi. Thế là toi...
Vương Nhân Bàng có chút buồn bã nhưng sau khi nghe Diệp Phàm thuyết phục, anh ta cũng đã thay đổi ý kiến đôi chút.
Sáng ngày thứ hai. Dưới lá quốc kì trang nghiêm, Vương Nhân Bàng đã đọc lời tuyên thệ, chính thức ra nhập Tổ A, trở thành một đội viên chính thức.
Khoác lên người bộ quần áo thượng ta, anh ta uốn qua uốn lại, ngượng ngịu như một tên hề.
Diệp Phàm cười thầm, viện kế đi thăm Kiều Viên Viên rồi chuồn mất hút.
Tất nhiên Lang Phá Thiên còn phải dẫn dắt anh ta một thời gian để làm quen. Bên tổ chức quyết định để giúp anh ta nhanh chóng thích nghi
Ngay buổi chiều thứ hai, đồng chí Vương Nhân Bàng đã tham gia lớp luyện tập chính quy của trụ sở huấn luyện đặc thù của Tổ A. Đây là khóa học bất kì đội viên nào của Tổ A cũng phải tham gia.
Buổi tổi ngày mùng hai, Lam Tồn Quân đến biệt thự Lá Đỏ, chủ yếu là để bàn về tình hình các xí nghiệp ở Thiên Vân. Tất nhiên tại sao Diệp Phàm lại cần những tài liệu như vậy thì Lam Tồn Quân hoàn toàn không hiểu.
Xí nghiệp trung ương theo nghĩa rộng bao gồm ba loại:
Một là các xi nghiệp do bên ủy ban quản lí tài sản quốc gia thuộc Quốc vụ viện quản lí, về mặt kinhg tế, loại hình doanh nghiệp này cung cấp các tài sản chung như quân sự, điện tí, các sản phẩm độc quyền như dầu mỏ.
Thứ hai là các doanh nghiệp hoạt động bên lĩnh dực tài chính do hội giám sát, kiểm chứng và ban quản lí xí nghiệp quản lí.
Ba là các doanh nghiệp đoàn thếm, quần chúng do các bộ phận khác của Quốc vụ viện quản lí như doanh nghiệp sản xuất thuốc lá, vận chuyển đường sắt, cảng khẩu, sân bay, truyền thông, văn hóa, xuất bản...
Các doanh nghiệp tủng ương theo nghĩa nhỏ chỉ các doanh nghiệp do ủy ban tài chính quốc gia thuộc quốc vụ viện quản lí. Đối với một số nước khác thì phạm vi ủy ban tài chính quốc gia thuộc quốc vụ viện quản lí các doanh nghiệp khá hẹp.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 2779: Đề Bạt Vương Nhân Bàng
9.2/10 từ 43 lượt.