Quan Thuật
Chương 2711: Có người phát thèm rồi
Hồ Tuấn Thuyên vừa nhìn liền nhếch mép nhanh chóng nói:
- Dừng lại Tháp gia, đừng thổi nữa.
- Sao, anh nhận ra trò này rồi sao?
Diệp Phàm nghịch cây sáo nhỏ trên tay, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Hồ Tuấn Thuyên.
- Sao anh lại có thứ này?
Hồ Tuấn Thuyên nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đây là bí mật của tôi, vẫn không phải là câu gì khác, anh đưa cho tôi cách thức mà anh đào tạo ra là được. Tháp Gia tôi cũng hiếu kỳ, cũng muốn nuôi vài con xem sao. Mà Tháp Gia này lại chẳng hứng thú gì với cái đồ kiếm tiền này, cũng không có thời gian mà làm thứ đó. Vì thế anh cứ yên tâm mà đưa cho tôi là được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, như vậy thì không được. Tôi đã nói rồi mà, đây là bí mật của tập đoàn Trang Chu. Làm sao mà chúng tôi có thể đem bí mật lớn nhất của mình mà nói cho anh biết được.
Hồ Tuấn Thuyên đột nhiêm lại cười to.
- Ha ha, giả dụ như tôi thổi cây sáo này thì anh nghĩ kết quả sẽ ra sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Tôi nghĩ Tháp gia cũng không muốn cùng bị thương với tôi. Anh chặt đứt con đường tài lộc của chúng tôi thì sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của công ty chúng tôi. Anh nghĩ xem, lực lượng của chúng tôi mạnh mẽ như vậy, anh nghĩ anh có thể chống lại được không?
Hồ Tuân Thuyên có vẻ mặt ác nghiệt nói. xem tại TruyenFull.vn
- Ha ha, nếu như … như thế thì chúng ta thử một lần xem sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Tháp gia thực sự muốn làm như vậy sao?
Hồ Tuấn Thuyên lại trừng mắt hung hăng nhìn Diệp Phàm.
- Tiểu Lang, nếu như chúng ta khiến thiếu gia Hồ phải ở lại đây. Thì chủ tịch Hồ sẽ nói bí mật đó cho chúng ta chứ?
Diệp Phàm nhìn Lang Phá Thiên cười hỏi.
- Việc này cứ để tiểu Lang tôi làm được rồi, phải chỉnh đốn anh ta. Chúng ta có cách làm có đúng không? Trước kia chẳng phải đã từng có người bị Tháp gia chỉnh đốn cho đến sống dở chết dở sao?
Lang Phá Thiên hừ nói, hắn ta đột nhiên diễn kịch hay ra trò, vẻ mặt rất chi là đứng đắn.
Mà từng câu nói một đều là ép bức Hồ Tuấn Thuyên.
- Tháp gia, nếu như anh dám động đến một sợi lông nào của thiếu gia nhà chúng tôi, tôi đảm bảo các anh không thể ra khỏi cửa này.
Quản gia Chris cũng có chút hung dữ nói.
Bộp…
Một cái tát được phi thẳng tới mặt lão Chris, lão ta đã bị Diệp Phàm tát cho một cái mà ngã lăn xuống sàn. Ngay lập tức chảy máu mũi.
- Lại còn dám nói trước mặt ông đây sao, là thứ gì chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh, nhìn Hồ Tuấn Thuyên rồi nói: - trói hắn lại cho ta.
- Không thành vấn đề.
Đường Thành và Lang Phá Thiên người trước người sau đã kẹp Hồ Tuấn Thuyên vào giữa.
Bộp.
Một âm thanh kỳ quặc vang lên, có những tia sáng khác thường lóe lên. Cũng không biết được từ đâu ra mà lại có nhiều rắn độc, thằn lằn độc và cả dơi từ đâu đến, những con này hướng thẳng đến Đường Thành và Lang Phá Thiên mà tấn công.
- Cút mẹ chúng mày đi.
Diệp Phàm để cây sáo lên miệng rồi thổi, hiện tượng kỳ lạ xuất hiện. Những con vật hung ác đó sợ đến mức lui hết đi. Diệp Phàm lại thổi luồng tức giận vào trong cây sáo, những con rắn độc đó lại bò đến trước mặt hắn ta.
- Chết hết đi.
Diệp Phàm nói với Kiều nhuế vô khinh, cô ta vừa giơ tay lên nghe thấy Diệp Phàm nói vậy liền dùng cây sáo để khống chế bọn rắn độc kia.
- Chúng ta nói chuyện riêng thôi.
Cuối cùng thì Hồ Tuấn Thuyên cũng khuất phục, mang bộ mặt Lý Quỳ nói. Những con rắn độc này rất khó đào tạo, nếu mà bị giết chết thì thật là đáng tiếc.
- Nói sớm có phải hay không.
Diệp Phàm phẩy tay cho đám người Lang Phá Thiên đi ra.
- Thu những thứ đáng ghét của anh lại đi, bằng không tôi sẽ diệt hết chúng. Đừng tưởng rằng bình thường những loại đó hung tàn, dưới cây sáo của tôi thì chúng không thể chống cự lại được đâu.
Diệp Phàm nói với Hồ Tuấn Thuyên.
Trong sảnh chỉ còn lại hai người.
- Tháp gia, tôi cảm thấy càng ngày anh càng thần bí. Anh vốn không hề giống như đến từ bộ lạc ít người ở châu Phi.
Hồ Tuấn Thuyên mặt đần thối nói.
- Ủa, tôi không thể là giả được, anh dựa vào cái gì mà nói tôi không giống?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ ngay việc dùng cây sáo đã đáng nghi rồi, anh rốt cuộc đến từ đâu vậy?
Hồ Tuấn Thuyên đang chủ ý đến vấn đề này.
- Ha ha, anh nghĩ rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Cây sáo này của anh có phải là từ Ngũ độc giáo của TQ không?
Đột nhiên Hồ Tuấn Thuyên hỏi.
- Đó là suy đoán của anh.
Diệp Phàm cũng có vẻ giấu diếm nói.
- Các môn phái trên thế giới đều có công cụ rắn độc không giống nhau, nhưng tuyệt đối không thể nhiều được.
Còn cây sáo của anh trong Ngũ độc giáo gọi là "hồn ba địch". Thấy anh dùng sáo đuổi rắn độc như vậy chắc chắn đã thuộc vào loại công cụ trừ đuổi độc loại quan trọng nhất rồi.
Cho dù là trong Ngũ độc giáo thì cũng chỉ có giáo chủ hay trưởng lão mới có thể có quyền thế này.
Tuy nói "hồn ba địch" của Ngũ độc giáo có ít nhất mười mấy loại công cụ. Nhưng chiếc sáo này cũng là công cụ có cấp bậc rồi.
Nếu nhưu chỉ là hồn ba địch thông thường thì tuyệt đối không thể nhúc nhích được với đám rắn độc đã được thuần dưỡng kia.
Lẽ nào Tháp gia chính là người của Ngũ độc giáo sao?
Hồ Tuấn Thuyên chưa từ bỏ ý định, vẫn nói ra.
- Ha ha đó là lời anh nói. Anh muốn nói thế nào thì nói. Tôi đây không có ý kiến nào cả.
Diệp Phàm vẻ mặt lạnh tanh, Hồ Tuấn Thuyên bực tức.
- Như vậy đi, chúng ta ký giao dịch.
Hồ Tuấn Thuyên không còn đường mà lui, nói.
- Giao dịch, sao lại là một cuộc giao dịch?
Diệp Phàm nhìn hắn ta, không vui cũng không buồn gì nói.
- Tôi có thể bỏ ra giá cao để mua Hồn ba địch của anh.
Hồ Tuấn Thuyên đau lòng nói.
- Giá bao nhiêu, nói xem ta có hứng mà bàn không?
Diệp Phàm hừ nói.
- 10 triệu đô thế nào?, đủ không?
Hồ Tuấn Thuyên chỉ ngón tay ra.
- Tháp gia này đứng trên sân đấu, vẩy tay một cái là được cả trăm triệu. Anh nghĩ xem, 10 triệu này lại dễ khiến Tháp gia này động lòng sao? Anh đã quá coi thường khả năng từ chối tiền của Tháp gia này rồi.
- Ba mươi triệu, không thêm nửa lời.
Hồ Tuấn Thyên lại nói.
- Chẳng ích gì.
Diệp Phàm lắc đầu, chỉ ra ba ngón tay, nói:
- 300 triệu đô la thì tôi còn có thể suy nghĩ lại.
Anh nghĩ xem, anh đúng là có lời đấy. Tôi thấy rằng các anh đã không dùng cây sáo mà khống chế lũ côn trùng kia, như vậy chắc chắn là các anh đã chưa tìm thấy phương pháp chế tạo của Hồn ba địch này. Mà các anh dùng mồm hay ngón tay sẽ rất hao tổn sức. Hơn nữa hiệu quả lại còn kém xa so với việc dùng cây sáo này của tôi.
Giờ là thời đại nào rồi, một khi mua được cây sáo của tôi thì tức là đã nắm giữ được kỹ thuật mới này rồi.
Sau này các anh đã không chế được rắn độc thông qua cây sáo đó thì tức là có thể kiếm được nhiều tiền rồi. Hơn nữa việc khống chế lại nhẹ nhàng hơn nhiều lần.
Nói không chừng cây sáo này còn có thể giúp anh đào tạo ra những con rắn ưu tú.
- Hừ, anh nói mà nghe như hát vậy. Ba trăm triệu, lại còn là đô la Mỹ nữa. Sao anh không đi mà cướp ngân hàng?
Hồ Tuấn Thuyên tức giận nói một câu xong nhìn Diệp Phàm, nói:
- Anh có thể làm Hồn ba địch từ Ngũ độc giáo, tôi tin rằng tập đoàn chúng tôi cũng có thể bỏ ra 50 triệu để có được nó.
- Nếu làm được thì các anh sớm đã có trong tay rồi, việc gì phải tìm tôi. Tôi không thèm tin lời nói này.
Lại coi Tháp gia này là đồ ngốc phải không? Khi nãy anh cũng đã nói rồi, cây sáo loại này cũng chỉ có trưởng môn phái hay trưởng lão mới có tư cách dùng.
Ngũ độc giáo là chuyên về độc, đó là sinh mệnh của họ. Anh nghĩ rằng họ sẽ bán lại cho tập đoàn nhà anh sao?
Như vậy chẳng phải đưa cả mạng sống của mình cho anh sao. Huống chi, theo như những gì Tháp gia tôi được biết thì chuyện làm ăn của Ngũ độc giáo trên thế giới rất rộng lớn.
Về phương diện tiền nong thì họ cũng không kém gì tập đoàn Trang Chu đâu. Muốn lấy được bảo mệnh của họ thì cũng chỉ là mơ thôi.
Diệp Phàm cười nói.
Hồ Tuấn Thuyên hận không thể là gì được, khi nãy muốn vô tình nói cây sáo đó quan trọng lên.
Nhưng không thể tưởng tượng nổi là tên Tháp gia lại có được chứng cứ. Anh ta cũng cố mà gượng cười nói:
- Cũng không hẳn vậy, nếu như không có cây sáo thì chúng tôi cũng có thể dùng cách khác để mà khống chế chúng.
Khi nãy anh cũng nhìn thấy rồi, tôi có thể dùng tay hay miệng để thổi còi, khống chế chúng.
Việc này còn tiện hơn là thổi sáo đúng không.
Nếu như còn tiện hơn cả cây sáo này thì mày sao phải bỏ ra cả đống tiền để có được nó chứ, lại định chơi đểu trước mặt Tháp gia này sao?
Tuy nói rằng tôi là người của bộ lạc Châu Phi nhưng tôi cũng đã từng tốt nghiệp từ trường Đại học danh giá đó.
Anh mà có kiểu nghĩ tôi là man ri mọi rợ là sai lầm rồi đó. Hơn nữa, vừa rồi anh cũng thấy rồi.
Hồn ba địch này hoàn toàn có thể vượt qua khả năng khống chế những con rắn độc kia, không nói đến 300 triệu, ngay cả 1 tỷ cũng không thể mua được nó.
Nhưng, điều kiện duy nhất mà anh có thể lấy được cây sáo này chính là anh nói cho tôi biết được bí mật mà các anh có thể thuần dưỡng được những con rắn độc đó.
Một khi có được tài liệu trong tay, cây sáo kia không có nhiều tác dụng với tôi, anh có thể mang đi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Việc này quá lớn rồi, tôi cần phải về nhà để bàn bạc với cha tôi. Nhưng Tháp gia có thể nói trước cho tôi biết làm sao lại có được cây sáo này không?
Hồ Tuấn Thuyên hỏi.
- Ha ha, nói cho anh biết thì còn gì là giá trị nữa.
Diệp Phàm cười một tiếng, Hồ Tuấn Thuyên cắn răng mà đi.
- Sao anh có được cây sáo này?
Ngay cả Lang Phá Thiên cũng tò mò không rõ.
- Ha ha, lần trước không phải là đã đi tam độc giáo sao, sau đó vô tình đã có được. Có thể là của Tông Vô Thu, đúng là một đồ tốt, hơn nữa, bên trong chiếc hộp đó còn có cả cách thức sử dụng. Nhưng, tập đoàn Trang Chu cũng có chút thần bí. Làm sao mà họ có thể có phương pháp thuần dưỡng rắn độc của Ngũ độc giáo?
Diệp Phàm cũng hoài nghi không hiểu.
- Tôi nghĩ có thể họ chính là người của Ngũ độc giáo. Sau này cũng giống như Tam độc giáo, đã có chi nhánh tại Hoa Kỳ.
Hoặc là tổ tiên nhà họ Hồ có nắm giữ nhiệm vụ gì trong ngũ độc giáo. Ví dụ như là hộ pháp hay trưởng lão gì đó.
Sau đó vì nguyên nhân gì mà bị trọng thương hay gì đó mà rút khỏi ngũ độc giáo. Đương nhiên là cũng học lóm được một chút tài nghệ.
Hiện giờ lợi dụng điều đó mà làm vệ sĩ. Đúng là khỏi phải nói, nhà họ Hồ quả là có đầu óc.
Thuần dưỡng nhưng con rắn độc này để bảo vệ người đúng là một ý tưởng không chê vào đâu được. Hơn nữa, những con rắn độc này lại có sức mạnh tấn công rất dũng mãnh.
Nếu như tôi không có chuẩn bị trước thì đã bị những con rắn kia khiến cho luống cuống tay chân lên rồi.
Chúng sau khi được nhà họ Hồ dùng phương pháp đặc biệt để dung hợp thì tất cả đều có năng lực dũng mãnh như tắc kè hoa.
Chúng nằm ngay trên tường nhưng anh cũng khó mà phát hiện ra. Có lẽ cũng là tắc kè hoa tiến hóa rồi.
Đường Thành phân tích nói.
Quan Thuật
- Dừng lại Tháp gia, đừng thổi nữa.
- Sao, anh nhận ra trò này rồi sao?
Diệp Phàm nghịch cây sáo nhỏ trên tay, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Hồ Tuấn Thuyên.
- Sao anh lại có thứ này?
Hồ Tuấn Thuyên nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đây là bí mật của tôi, vẫn không phải là câu gì khác, anh đưa cho tôi cách thức mà anh đào tạo ra là được. Tháp Gia tôi cũng hiếu kỳ, cũng muốn nuôi vài con xem sao. Mà Tháp Gia này lại chẳng hứng thú gì với cái đồ kiếm tiền này, cũng không có thời gian mà làm thứ đó. Vì thế anh cứ yên tâm mà đưa cho tôi là được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, như vậy thì không được. Tôi đã nói rồi mà, đây là bí mật của tập đoàn Trang Chu. Làm sao mà chúng tôi có thể đem bí mật lớn nhất của mình mà nói cho anh biết được.
Hồ Tuấn Thuyên đột nhiêm lại cười to.
- Ha ha, giả dụ như tôi thổi cây sáo này thì anh nghĩ kết quả sẽ ra sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Tôi nghĩ Tháp gia cũng không muốn cùng bị thương với tôi. Anh chặt đứt con đường tài lộc của chúng tôi thì sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của công ty chúng tôi. Anh nghĩ xem, lực lượng của chúng tôi mạnh mẽ như vậy, anh nghĩ anh có thể chống lại được không?
Hồ Tuân Thuyên có vẻ mặt ác nghiệt nói. xem tại TruyenFull.vn
- Ha ha, nếu như … như thế thì chúng ta thử một lần xem sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Tháp gia thực sự muốn làm như vậy sao?
Hồ Tuấn Thuyên lại trừng mắt hung hăng nhìn Diệp Phàm.
- Tiểu Lang, nếu như chúng ta khiến thiếu gia Hồ phải ở lại đây. Thì chủ tịch Hồ sẽ nói bí mật đó cho chúng ta chứ?
Diệp Phàm nhìn Lang Phá Thiên cười hỏi.
- Việc này cứ để tiểu Lang tôi làm được rồi, phải chỉnh đốn anh ta. Chúng ta có cách làm có đúng không? Trước kia chẳng phải đã từng có người bị Tháp gia chỉnh đốn cho đến sống dở chết dở sao?
Lang Phá Thiên hừ nói, hắn ta đột nhiên diễn kịch hay ra trò, vẻ mặt rất chi là đứng đắn.
Mà từng câu nói một đều là ép bức Hồ Tuấn Thuyên.
- Tháp gia, nếu như anh dám động đến một sợi lông nào của thiếu gia nhà chúng tôi, tôi đảm bảo các anh không thể ra khỏi cửa này.
Quản gia Chris cũng có chút hung dữ nói.
Bộp…
Một cái tát được phi thẳng tới mặt lão Chris, lão ta đã bị Diệp Phàm tát cho một cái mà ngã lăn xuống sàn. Ngay lập tức chảy máu mũi.
- Lại còn dám nói trước mặt ông đây sao, là thứ gì chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh, nhìn Hồ Tuấn Thuyên rồi nói: - trói hắn lại cho ta.
- Không thành vấn đề.
Đường Thành và Lang Phá Thiên người trước người sau đã kẹp Hồ Tuấn Thuyên vào giữa.
Bộp.
Một âm thanh kỳ quặc vang lên, có những tia sáng khác thường lóe lên. Cũng không biết được từ đâu ra mà lại có nhiều rắn độc, thằn lằn độc và cả dơi từ đâu đến, những con này hướng thẳng đến Đường Thành và Lang Phá Thiên mà tấn công.
- Cút mẹ chúng mày đi.
Diệp Phàm để cây sáo lên miệng rồi thổi, hiện tượng kỳ lạ xuất hiện. Những con vật hung ác đó sợ đến mức lui hết đi. Diệp Phàm lại thổi luồng tức giận vào trong cây sáo, những con rắn độc đó lại bò đến trước mặt hắn ta.
- Chết hết đi.
Diệp Phàm nói với Kiều nhuế vô khinh, cô ta vừa giơ tay lên nghe thấy Diệp Phàm nói vậy liền dùng cây sáo để khống chế bọn rắn độc kia.
- Chúng ta nói chuyện riêng thôi.
Cuối cùng thì Hồ Tuấn Thuyên cũng khuất phục, mang bộ mặt Lý Quỳ nói. Những con rắn độc này rất khó đào tạo, nếu mà bị giết chết thì thật là đáng tiếc.
- Nói sớm có phải hay không.
Diệp Phàm phẩy tay cho đám người Lang Phá Thiên đi ra.
- Thu những thứ đáng ghét của anh lại đi, bằng không tôi sẽ diệt hết chúng. Đừng tưởng rằng bình thường những loại đó hung tàn, dưới cây sáo của tôi thì chúng không thể chống cự lại được đâu.
Diệp Phàm nói với Hồ Tuấn Thuyên.
Trong sảnh chỉ còn lại hai người.
- Tháp gia, tôi cảm thấy càng ngày anh càng thần bí. Anh vốn không hề giống như đến từ bộ lạc ít người ở châu Phi.
Hồ Tuấn Thuyên mặt đần thối nói.
- Ủa, tôi không thể là giả được, anh dựa vào cái gì mà nói tôi không giống?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ ngay việc dùng cây sáo đã đáng nghi rồi, anh rốt cuộc đến từ đâu vậy?
Hồ Tuấn Thuyên đang chủ ý đến vấn đề này.
- Ha ha, anh nghĩ rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Cây sáo này của anh có phải là từ Ngũ độc giáo của TQ không?
Đột nhiên Hồ Tuấn Thuyên hỏi.
- Đó là suy đoán của anh.
Diệp Phàm cũng có vẻ giấu diếm nói.
- Các môn phái trên thế giới đều có công cụ rắn độc không giống nhau, nhưng tuyệt đối không thể nhiều được.
Còn cây sáo của anh trong Ngũ độc giáo gọi là "hồn ba địch". Thấy anh dùng sáo đuổi rắn độc như vậy chắc chắn đã thuộc vào loại công cụ trừ đuổi độc loại quan trọng nhất rồi.
Cho dù là trong Ngũ độc giáo thì cũng chỉ có giáo chủ hay trưởng lão mới có thể có quyền thế này.
Tuy nói "hồn ba địch" của Ngũ độc giáo có ít nhất mười mấy loại công cụ. Nhưng chiếc sáo này cũng là công cụ có cấp bậc rồi.
Nếu nhưu chỉ là hồn ba địch thông thường thì tuyệt đối không thể nhúc nhích được với đám rắn độc đã được thuần dưỡng kia.
Lẽ nào Tháp gia chính là người của Ngũ độc giáo sao?
Hồ Tuấn Thuyên chưa từ bỏ ý định, vẫn nói ra.
- Ha ha đó là lời anh nói. Anh muốn nói thế nào thì nói. Tôi đây không có ý kiến nào cả.
Diệp Phàm vẻ mặt lạnh tanh, Hồ Tuấn Thuyên bực tức.
- Như vậy đi, chúng ta ký giao dịch.
Hồ Tuấn Thuyên không còn đường mà lui, nói.
- Giao dịch, sao lại là một cuộc giao dịch?
Diệp Phàm nhìn hắn ta, không vui cũng không buồn gì nói.
- Tôi có thể bỏ ra giá cao để mua Hồn ba địch của anh.
Hồ Tuấn Thuyên đau lòng nói.
- Giá bao nhiêu, nói xem ta có hứng mà bàn không?
Diệp Phàm hừ nói.
- 10 triệu đô thế nào?, đủ không?
Hồ Tuấn Thuyên chỉ ngón tay ra.
- Tháp gia này đứng trên sân đấu, vẩy tay một cái là được cả trăm triệu. Anh nghĩ xem, 10 triệu này lại dễ khiến Tháp gia này động lòng sao? Anh đã quá coi thường khả năng từ chối tiền của Tháp gia này rồi.
- Ba mươi triệu, không thêm nửa lời.
Hồ Tuấn Thyên lại nói.
- Chẳng ích gì.
Diệp Phàm lắc đầu, chỉ ra ba ngón tay, nói:
- 300 triệu đô la thì tôi còn có thể suy nghĩ lại.
Anh nghĩ xem, anh đúng là có lời đấy. Tôi thấy rằng các anh đã không dùng cây sáo mà khống chế lũ côn trùng kia, như vậy chắc chắn là các anh đã chưa tìm thấy phương pháp chế tạo của Hồn ba địch này. Mà các anh dùng mồm hay ngón tay sẽ rất hao tổn sức. Hơn nữa hiệu quả lại còn kém xa so với việc dùng cây sáo này của tôi.
Giờ là thời đại nào rồi, một khi mua được cây sáo của tôi thì tức là đã nắm giữ được kỹ thuật mới này rồi.
Sau này các anh đã không chế được rắn độc thông qua cây sáo đó thì tức là có thể kiếm được nhiều tiền rồi. Hơn nữa việc khống chế lại nhẹ nhàng hơn nhiều lần.
Nói không chừng cây sáo này còn có thể giúp anh đào tạo ra những con rắn ưu tú.
- Hừ, anh nói mà nghe như hát vậy. Ba trăm triệu, lại còn là đô la Mỹ nữa. Sao anh không đi mà cướp ngân hàng?
Hồ Tuấn Thuyên tức giận nói một câu xong nhìn Diệp Phàm, nói:
- Anh có thể làm Hồn ba địch từ Ngũ độc giáo, tôi tin rằng tập đoàn chúng tôi cũng có thể bỏ ra 50 triệu để có được nó.
- Nếu làm được thì các anh sớm đã có trong tay rồi, việc gì phải tìm tôi. Tôi không thèm tin lời nói này.
Lại coi Tháp gia này là đồ ngốc phải không? Khi nãy anh cũng đã nói rồi, cây sáo loại này cũng chỉ có trưởng môn phái hay trưởng lão mới có tư cách dùng.
Ngũ độc giáo là chuyên về độc, đó là sinh mệnh của họ. Anh nghĩ rằng họ sẽ bán lại cho tập đoàn nhà anh sao?
Như vậy chẳng phải đưa cả mạng sống của mình cho anh sao. Huống chi, theo như những gì Tháp gia tôi được biết thì chuyện làm ăn của Ngũ độc giáo trên thế giới rất rộng lớn.
Về phương diện tiền nong thì họ cũng không kém gì tập đoàn Trang Chu đâu. Muốn lấy được bảo mệnh của họ thì cũng chỉ là mơ thôi.
Diệp Phàm cười nói.
Hồ Tuấn Thuyên hận không thể là gì được, khi nãy muốn vô tình nói cây sáo đó quan trọng lên.
Nhưng không thể tưởng tượng nổi là tên Tháp gia lại có được chứng cứ. Anh ta cũng cố mà gượng cười nói:
- Cũng không hẳn vậy, nếu như không có cây sáo thì chúng tôi cũng có thể dùng cách khác để mà khống chế chúng.
Khi nãy anh cũng nhìn thấy rồi, tôi có thể dùng tay hay miệng để thổi còi, khống chế chúng.
Việc này còn tiện hơn là thổi sáo đúng không.
Nếu như còn tiện hơn cả cây sáo này thì mày sao phải bỏ ra cả đống tiền để có được nó chứ, lại định chơi đểu trước mặt Tháp gia này sao?
Tuy nói rằng tôi là người của bộ lạc Châu Phi nhưng tôi cũng đã từng tốt nghiệp từ trường Đại học danh giá đó.
Anh mà có kiểu nghĩ tôi là man ri mọi rợ là sai lầm rồi đó. Hơn nữa, vừa rồi anh cũng thấy rồi.
Hồn ba địch này hoàn toàn có thể vượt qua khả năng khống chế những con rắn độc kia, không nói đến 300 triệu, ngay cả 1 tỷ cũng không thể mua được nó.
Nhưng, điều kiện duy nhất mà anh có thể lấy được cây sáo này chính là anh nói cho tôi biết được bí mật mà các anh có thể thuần dưỡng được những con rắn độc đó.
Một khi có được tài liệu trong tay, cây sáo kia không có nhiều tác dụng với tôi, anh có thể mang đi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Việc này quá lớn rồi, tôi cần phải về nhà để bàn bạc với cha tôi. Nhưng Tháp gia có thể nói trước cho tôi biết làm sao lại có được cây sáo này không?
Hồ Tuấn Thuyên hỏi.
- Ha ha, nói cho anh biết thì còn gì là giá trị nữa.
Diệp Phàm cười một tiếng, Hồ Tuấn Thuyên cắn răng mà đi.
- Sao anh có được cây sáo này?
Ngay cả Lang Phá Thiên cũng tò mò không rõ.
- Ha ha, lần trước không phải là đã đi tam độc giáo sao, sau đó vô tình đã có được. Có thể là của Tông Vô Thu, đúng là một đồ tốt, hơn nữa, bên trong chiếc hộp đó còn có cả cách thức sử dụng. Nhưng, tập đoàn Trang Chu cũng có chút thần bí. Làm sao mà họ có thể có phương pháp thuần dưỡng rắn độc của Ngũ độc giáo?
Diệp Phàm cũng hoài nghi không hiểu.
- Tôi nghĩ có thể họ chính là người của Ngũ độc giáo. Sau này cũng giống như Tam độc giáo, đã có chi nhánh tại Hoa Kỳ.
Hoặc là tổ tiên nhà họ Hồ có nắm giữ nhiệm vụ gì trong ngũ độc giáo. Ví dụ như là hộ pháp hay trưởng lão gì đó.
Sau đó vì nguyên nhân gì mà bị trọng thương hay gì đó mà rút khỏi ngũ độc giáo. Đương nhiên là cũng học lóm được một chút tài nghệ.
Hiện giờ lợi dụng điều đó mà làm vệ sĩ. Đúng là khỏi phải nói, nhà họ Hồ quả là có đầu óc.
Thuần dưỡng nhưng con rắn độc này để bảo vệ người đúng là một ý tưởng không chê vào đâu được. Hơn nữa, những con rắn độc này lại có sức mạnh tấn công rất dũng mãnh.
Nếu như tôi không có chuẩn bị trước thì đã bị những con rắn kia khiến cho luống cuống tay chân lên rồi.
Chúng sau khi được nhà họ Hồ dùng phương pháp đặc biệt để dung hợp thì tất cả đều có năng lực dũng mãnh như tắc kè hoa.
Chúng nằm ngay trên tường nhưng anh cũng khó mà phát hiện ra. Có lẽ cũng là tắc kè hoa tiến hóa rồi.
Đường Thành phân tích nói.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 2711: Có người phát thèm rồi
9.2/10 từ 43 lượt.