Quan Thuật
Chương 2293: Lớn tiếng o ép cái gì?
Nhắc nhở Trịnh Thượng Minh xong, bộ trưởng Thôi nghiêm nghị nhìn Thiên Thông nói:
- Đồng chí Thiên Thông, hi vọng đồng chí nói năng sẽ chú ý dùng từ ngữ. Hôm nay tôi và chủ nhiệm Khâu thay mặt cho tổ chức nói chuyện với các đồng chí để hiểu thêm về tình hình.
Mỗi câu nói của đồng chí đều sẽ được ghi chép lại. vì thế đồng chí phải thận trọng suy xét trước khi nói ra. Đồng chí nói Trịnh Thượng Minh đã có vi phạm về hai dự án xây dựng của trường đại học Bắc Kinh, vậy mời đồng chí đưa ra chứng cứ. Vừa rồi cũng đã nói, chúng ta lấy sự thật, lấu chứng cứ làm cơ sở, những chuyện còn phỏng đoán thì không được tùy tiện nói bừa. Anh chỉ dựa vào tưởng tượng mà vung tay đánh người, như vậy là không được. Lại còn đánh đến nối người ta mất một chiếc răng.
Nếu căn cứ vào pháp luật thì anh đã khiến người khác bị thương nhẹ. Ban nãy đồng chí Thượng Minh cũng đã báo cảnh sát rồi.
Bộ trưởng Thôi nghiêm túc nói. Tất nhiên người ta phải nói giúp cho người bên mình rồi. Tất nhiên bộ trưởng Thôi có phần nghiêng về Trịnh Thượng Minh.
- Hôm nay hai người chúng ta ở đây để giải quyết xử lí việc này. Tất nhiên đồng chí Thiên Thông đánh người là không đúng. Tuy nhiên đôi lúc có một số việc hành động không lí trí là do có căn nguyên của nó. Còn về việc báo cảnh sát thì phía bên đó đã dẹp sang một bên rồi.
Tôi hi vọng tất cả chúng ta đều hiểu. Chuyện này giữa những người trong nội bộ chúng ta nên chúng ta cũng giải quyết nội bộ. Nếu làm lớn chuyện đem ra tận tòa án thì đây cũng không phải là việc hay ho gì. Mặc dù một số chuyện tạm thời chưa có bằng chứng nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể điều tra, có đúng không? Nếu Thiên Thông nói đến vấn đề dự án gì đó của trường đại học Bắc Kinh
Tôi nghĩ việc này có thể để cho phòng đốc tra của văn phòng Trung ương tiến hành điều tra lấy chứng cớ. Còn nữa chuyện về Tuyết Hồng tại sao đại học Bắc Kinh lại một mực đình chỉ không co tiếp tục học, lại cũng không cho chuyển trường.
Hiệu trưởng Trần, ông hãy giải thích một chút. Tuy nhiên trước khi ông nói tôi cũng xin nhắc nhở ông trước, có một số lời nói vụt ra khỏi miệng thì không lấy lại được.
Nói gì cũng phải căn cứ vào sự thật. Một là một mà hai là hai.
Khâu Hoa nói ra những lời ẩn ý khó hiểu. Tuy nhiên tất cả mọi người ở đó đều có thể hiểu.
Chủ nhiệm Khâu chắc chắn là nghiêng về Thiên Thông rồi nên mới lên tiếng như vậy. Chủ nhiệm Khâu và bộ trưởng Thôi vẫn ngầm đấu với nhau. Chủ nhiệm Khâu rõ ràng là không đồng ý báo cảnh sát giải quyết việc này.
- Việc này đúng là chúng ta nhất thời không thể giải quyết được. Chúng ta đợi kết quả chính thức từ nhà họ Phác bên Hàn Quốc xem sao.
Nếu họ không còn đôi co nữa mà bên cục công an cũng đã đưa ra kết luận rồi thì tôi nghĩ việc để em Tuyết Hồng tiếp tục học tập có thể giải quyết được rồi.
Tuy nhiên giải quyết một số thứ cũng cần phải cho chúng tôi chút thời gian, có đúng vậy không?
Trần Bạch Hầu cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Thượng Minh. Những lời lung tung ông ta vừa nói ra tất nhiên là không chính xác rồi.
- Bận bận bận cái nỗi gì? Chẳng nhẽ bận thì nên gác chuyện của Tuyết Hồng sang một bên sao?
Hội đồng nhà trường và Đảng ủy bên các ông căn bản là không muốn để cho Tuyết Hồng quay trở lại học tập. Tôi nghĩ nhà trường là nơi để giáo dục con người, vì thế càng nên lấy mình làm gương để dạy dỗ. Nếu bản thân mình không đúng đắn thì học sinh chắc chắn sẽ bị dẫn sai đường.
Diệp Phàm ở bên cạnh cũng nói thêm vào.
- Đồng chí Diệp Phàm nói như vậy là có ý gì? Trần Bạch Hầu tôi có chỗ nào làm không đúng chứ? Đồng chí hãy đưa ra chứng cứ.
Trần Bạch Hầu tất nhiên là rất tức giận. Môi miệng ông ta đều rung lên.
Ông ta thấy Diệp Phàm chỉ là một bí thư Thành ủy lại đi giáo huấn mình một cán bộ cấp thứ trưởng, không phản bác lại những lời nói ấy thì ông ta không còn chỗ mà đứng nữa rồi.
- Hiệu trưởng Trần ông có dám nói việc xử lí vụ việc của Tuyết Hồng phía nhà trường các ông không có thiên vị không? Có những việc các ông ngấm ngầm làm nhưng lại có người khác biết. Ông trời ở trên cao có mắt đấy. Hiệu trường Trần là một học giả kì cựu, còn là viện sĩ của hai viện. Tôi rất tôn trọng ông nhưng có một số việc ông xử lí không ra sao cả, không khỏi khiến cho kẻ hậu bối như tôi cảm thấy bất bình.
Diệp Phàm cũng lên tiếng, không chịu kém cạnh. Hắn nghĩ thầm mặc kệ ông có là hiệu trưởng hay không phải hiệu trưởng.
- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Có một số chuyện không giống như đồng chí tưởng tượng đâu. Hiệu trưởng Trần cũng có cái khó riêng có đúng vậy không?
Đại học Bắc Kinh lớn như vậy, có đến mấy vạn sinh viên. Chắc chắn hiệu trưởng Trần rất bận, ngày nào cũng có hàng núi công việc đợi ông ấy giải quyết. Chuyện của Tuyết Hồng có bị kéo dài một chút âu cũng là điều bình thường.
Tôi hi vọng đồng chí có thể thông cảm cho cái khó của hiệu trưởng Trần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu manh động để hắn ta lôi ra việc gì trước mặt Bộ trưởng Thôi và chủ nhiệm Khâu thì rắc rối rồi.
Hơn nữa chủ nhiệm Khâu rõ ràng là bênh vực Thiên Thông. Diệp Phàm cũng từ bên văn phòng Trung ương mà ra, có lẽ chủ nhiệm Khâu cũng sẽ nghiêng về phía hắn ta. Lúc đó để cho trường đại học Bắc Kinh bị kẹt giữa hai vị lãnh đạo thì có phải càng phiền phức hơn không.
- Bộ trưởng Thôi, chủ nhiệm Khâu, chuyện này không có quan hệ gì đến tôi. Đồng chí Thiên Thông đã dựa theo những suy diễn cực đoan của mình để ra tay đánh tôi.
Hơn nữa còn đánh đế nỗi tôi mất cả một chiếc răng. Tôi đã báo cảnh sát rồi. Về lí thì chuyện này nhẽ ra phải đem ra văn phòng giải quyết đấy nhưng các vị lãnh đạo đá nói là gác sang một bên
Bất luận thế nào đánh người cũng không thể đứng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được. Tôi yêu cần phải xử lí nghiêm khắc đồng chí Thiên Thông.
Một đồng chí đã có những hành vi cấu thành tội phạm như vậy sao lại có thể tiếp tục được làm việc ở văn phòng Trung ương nữa? Tôi đề nghị lãnh đạo văn phòng Trung ương nghiêm khắc xử lí vụ việc này, đuổi việc đồng chí Thiên Thông và khai trừ ra khỏi Đảng.
Ngoài ra tước hết mọi chức vụ của anh ta. Nếu như văn phòng Trung ương cố thế xử lí nghiêm ngặt, tôi sẽ đồng ý không bái cảnh sát nữa.
Thái độ của Trịnh Thượng Minh đột nhiên thay đổi hẳn. Ông ta mở miệng ra là o ép, lại còn muốn ra điều kiện với chủ nhiệm Khâu.
- Ông có thể báo cảnh sát.
Chủ nhiệm Khâu lạnh lùng đáp lại. Khuôn mặt Trịnh Thượng Minh bỗng đỏ lên như đít khỉ.
Ông ta không ngờ tới điều đó. Đến Bộ trưởng Thôi cũng cảm thấy rất bất ngờ. Bọn họ đều không ngờ rằng phó chủ nhiệm thường vụ Khâu Hoa lại che dấu bao biện cho cấp dưới đến mức như vậy.
Thiên Thông rõ ràng là đã cấu thành phạm tội, người ta không báo cảnh sát yêu cầu xử lí trong nội bộ Đảng, khai trừ Thiên Thông ra. Yêu cầu như vậy không có gì là quá đáng cả.
Bằng không nếu báo cảnh sát một khi chứng thực phạm tội Thiên Thông còn chức vụ gì có thể giữ lại được nữa chứ. Chuyện này coi như là Trịnh Thượng Minh đã nể mặt Khâu Hoa rồi. Thật không ngờ chủ nhiệm Khâu lại không thèm giữ thể diện cho Trịnh Thượng Minh, rõ ràng cũng tức là không nể mặt bộ trường Thôi rồi.
Cho dù là bộ trưởng Thôi, nếu thực sự phải đấu với Khâu Hoa thì đó cũng là chuyện bộ trưởng Thôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Người là chủ nhiệm Khâu, là "tổng quản" thứ hai của "đại nội", cả ngày bên cạnh chủ tịch Đường.
Quen thân với lãnh đạo như vậy, dù bộ trưởng Thôi có là người đứng đầu trong bộ cũng cần xem xét đến tính quan trọng và đặc biệt của cái ghế người ta đang ngồi.
Hơn nữa, chuyện này cũng là vì Trịnh Thượng Minh, Bộ trưởng Thôi dứt khoát sẽ không ra tay. Vì thế bộ trưởng Thôi chọn cách im lặng, không lên tiếng. Thực ra là ngầm chấp nhận ẩn ý của chủ nhiệm Khâu.
Chủ nhiệm Khâu cũng cảm thấy rất khó nghĩ. Chuyện này ông ta nên giải quyết thế nào đây? Trịnh Thượng Minh một mực giằng co không buông, lại còn mở miệng o ép gây sự. Chẳng nhẽ thực sự muốn đưa Thiên Thông vào tù? Đó là điều tuyệt đối không teher.
Trịnh Thượng Minh lại không biết thứ tự phép tắc như vậy tất nhiên cũng khiến chủ nhiệm Khâu tức giận. Ban nãy chủ nhiệm Khâu đã nói không báo cảnh sát rồi, Trịnh Thượng Minh lại nhắc đến. Nếu chủ nhiệm Khâu còn nhượng bộ tiếp thì Trịnh Thượng Minh còn coi ông ra cái gì nữa.
- Khâu...chủ nhiệm Khâu. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ mong muốn lãnh đạo văn phòng Trung ương sẽ xử lí nghiêm đồng chí Thiên Thông chứ không có ý đó.
Trịnh Thượng Minh mặt đỏ tía tai, vội vàng lắp bắp nói.
Ông ta đã tự tỏ ý chịu nhượng bộ chứ không phải là muốn đấu với chủ nhiệm Khâu. Tuy nhiên lời đã nói ra khó mà rút lại được. Một khi đã tạo ra một dấu chấm hỏi trong lòng chủ nhiệm Khâu thì khó mà gây dựng ấn tượng tốt được nữa.
- Không phải là ý đó? Ý nào không phải là ý nào đây?
Thật không ngờ Diệp Phàm còn thấy ngọn lửa căng thẳng chưa đủ, lập tức chen thêm vào một câu, suýt nữa khiến Trịnh Thượng Minh chảy cả máu mũi. Ông ta giương đôi mắt hung hãn lên nhìn chăm chăm vào Diệp Phàm.
- Thế nào? Ông là người đương sự, yêu cầu Thứ trưởng Trịnh giải thích một chút không được sao? Yêu cầu như vậy không quá đáng chứ?
Diệp Phàm đâu có sợ ông ta. Hắn nhoẻn miệng cười hỏi lại Trịnh Thượng Minh.
- Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này mọi người đều hiểu là được rồi. Có một số chuyện không cần phải giải thích, tự hiểu là được rồi. Tôi tin rằng năng lực hiểu của đồng chí Diệp Phàm không kém đến như vậy.
Tất nhiên Khâu Hoa nhắc nhớ Trịnh Thượng Minh, bộ trưởng Thôi không thể trực tiếp bác bỏ được vì thế đành phải vòng vo vặn lại Diệp Phàm
"Nắn" một người cấp bí thư thành ủy như Diệp Phàm bộ trưởng Thôi con cảm thấy không đủ tư cách để ông ta làm vậy. Ông ta tin Diệp Phàm không có gan để đấu chọi lại với ông ta.
Chỉ có Khâu Hoa là nhếch khóe miệng, trong bụng nghĩ thầm "chết rồi". Ông ta hiểu rõ nhất tính khí của Diệp Phàm.
Lúc đầu Diệp Phàm đã từng đụng đến Cố Thiên Long - Ủy viên ủy ban Đảng ủy quân sự, sau đó lại đắc tội với Tạ Thắng Cường-phó ban thư kí văn phòng nội các chính phủ.
Việc này còn có bí thư Phí Nhất Hằng của nhà họ Phí ra mặt chỉ thị. Kết quả là một lãnh đạo nào đó của văn phòng nội các Chính phủ phải nói chuyện với Tạ Thắng Cường.
Diệp Phàm lại còn là con rể nhà họ Kiều. Mối quan hệ giữa nhà họ Kiều, nhà họ Phí và nhà họ Triệu khá là tốt. Hắn ta lại được Cung Khai Hà và Lý Khiếu Phong ưu ái nhiều. Cho dù là bộ trường Thôi thì đứng trước một vòng quyền lực như vậy cũng có chút "đơn độc" rồi.
- Con người tôi rất ngu, xuất thân từ một vùng quê nghèo của huyện Cổ Xuyên tỉnh Nam Phúc. Nhưng cũng đã thi đạt thành tích cao nhất toàn huyện để vào học tại trường đại học Hải Giang.
Tuy nhiên, từ khi vào làm việc trong chính phủ, khả năng lĩnh ngộ ngày càng kém. Chính vì không biết lĩnh ngộ nên mới bị điều động đến làm chủ nhiệm đốc tra văn phòng Trung ương, còn đến tận cả văn phòng chủ tịch để kiếm cơm ăn.
Thời gian này lại bị điều đi tận Đồng Lĩnh. Xem ra sau này, tôi phải thỉnh giáo bộ trưởng Thôi cái đạo "lĩnh ngộ" này rồi.
Bây giờ kẻ hậu bối như tôi xin được hỏi Bộ trưởng Thôi "lĩnh ngộ" như thế nào. Còn nữa, có một số chuyện không giải thích thì nên chứng minh ra sao?
Nếu như tất cả đều không giải thích thì còn cần bằng chứng để làm gì? Ban nãy hai vị lãnh đạo đều nói chú trọng vào việc lấy sự thật làm căn cứ, tất cả lấy chứng cớ xác minh làm chuẩn mực.
Những lời ban nãy của bộ trưởng Trịnh thật quá mơ hồ! Kẻ hậu bối không hiểu nên muốn hỏi một chút, xin hãy giải thích!
Chuyện này hình như cũng không có chỗ nào không thỏa đáng cả. Chỉ có thể nói là do kẻ hậu bối ngu dốt, chưa "lĩnh hội" được ý của thứ trưởng Trịnh.
Diệp Phàm hung hăng đáp lại.
Quan Thuật
- Đồng chí Thiên Thông, hi vọng đồng chí nói năng sẽ chú ý dùng từ ngữ. Hôm nay tôi và chủ nhiệm Khâu thay mặt cho tổ chức nói chuyện với các đồng chí để hiểu thêm về tình hình.
Mỗi câu nói của đồng chí đều sẽ được ghi chép lại. vì thế đồng chí phải thận trọng suy xét trước khi nói ra. Đồng chí nói Trịnh Thượng Minh đã có vi phạm về hai dự án xây dựng của trường đại học Bắc Kinh, vậy mời đồng chí đưa ra chứng cứ. Vừa rồi cũng đã nói, chúng ta lấy sự thật, lấu chứng cứ làm cơ sở, những chuyện còn phỏng đoán thì không được tùy tiện nói bừa. Anh chỉ dựa vào tưởng tượng mà vung tay đánh người, như vậy là không được. Lại còn đánh đến nối người ta mất một chiếc răng.
Nếu căn cứ vào pháp luật thì anh đã khiến người khác bị thương nhẹ. Ban nãy đồng chí Thượng Minh cũng đã báo cảnh sát rồi.
Bộ trưởng Thôi nghiêm túc nói. Tất nhiên người ta phải nói giúp cho người bên mình rồi. Tất nhiên bộ trưởng Thôi có phần nghiêng về Trịnh Thượng Minh.
- Hôm nay hai người chúng ta ở đây để giải quyết xử lí việc này. Tất nhiên đồng chí Thiên Thông đánh người là không đúng. Tuy nhiên đôi lúc có một số việc hành động không lí trí là do có căn nguyên của nó. Còn về việc báo cảnh sát thì phía bên đó đã dẹp sang một bên rồi.
Tôi hi vọng tất cả chúng ta đều hiểu. Chuyện này giữa những người trong nội bộ chúng ta nên chúng ta cũng giải quyết nội bộ. Nếu làm lớn chuyện đem ra tận tòa án thì đây cũng không phải là việc hay ho gì. Mặc dù một số chuyện tạm thời chưa có bằng chứng nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể điều tra, có đúng không? Nếu Thiên Thông nói đến vấn đề dự án gì đó của trường đại học Bắc Kinh
Tôi nghĩ việc này có thể để cho phòng đốc tra của văn phòng Trung ương tiến hành điều tra lấy chứng cớ. Còn nữa chuyện về Tuyết Hồng tại sao đại học Bắc Kinh lại một mực đình chỉ không co tiếp tục học, lại cũng không cho chuyển trường.
Hiệu trưởng Trần, ông hãy giải thích một chút. Tuy nhiên trước khi ông nói tôi cũng xin nhắc nhở ông trước, có một số lời nói vụt ra khỏi miệng thì không lấy lại được.
Nói gì cũng phải căn cứ vào sự thật. Một là một mà hai là hai.
Khâu Hoa nói ra những lời ẩn ý khó hiểu. Tuy nhiên tất cả mọi người ở đó đều có thể hiểu.
Chủ nhiệm Khâu chắc chắn là nghiêng về Thiên Thông rồi nên mới lên tiếng như vậy. Chủ nhiệm Khâu và bộ trưởng Thôi vẫn ngầm đấu với nhau. Chủ nhiệm Khâu rõ ràng là không đồng ý báo cảnh sát giải quyết việc này.
- Việc này đúng là chúng ta nhất thời không thể giải quyết được. Chúng ta đợi kết quả chính thức từ nhà họ Phác bên Hàn Quốc xem sao.
Nếu họ không còn đôi co nữa mà bên cục công an cũng đã đưa ra kết luận rồi thì tôi nghĩ việc để em Tuyết Hồng tiếp tục học tập có thể giải quyết được rồi.
Tuy nhiên giải quyết một số thứ cũng cần phải cho chúng tôi chút thời gian, có đúng vậy không?
Trần Bạch Hầu cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trước ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Thượng Minh. Những lời lung tung ông ta vừa nói ra tất nhiên là không chính xác rồi.
- Bận bận bận cái nỗi gì? Chẳng nhẽ bận thì nên gác chuyện của Tuyết Hồng sang một bên sao?
Hội đồng nhà trường và Đảng ủy bên các ông căn bản là không muốn để cho Tuyết Hồng quay trở lại học tập. Tôi nghĩ nhà trường là nơi để giáo dục con người, vì thế càng nên lấy mình làm gương để dạy dỗ. Nếu bản thân mình không đúng đắn thì học sinh chắc chắn sẽ bị dẫn sai đường.
Diệp Phàm ở bên cạnh cũng nói thêm vào.
- Đồng chí Diệp Phàm nói như vậy là có ý gì? Trần Bạch Hầu tôi có chỗ nào làm không đúng chứ? Đồng chí hãy đưa ra chứng cứ.
Trần Bạch Hầu tất nhiên là rất tức giận. Môi miệng ông ta đều rung lên.
Ông ta thấy Diệp Phàm chỉ là một bí thư Thành ủy lại đi giáo huấn mình một cán bộ cấp thứ trưởng, không phản bác lại những lời nói ấy thì ông ta không còn chỗ mà đứng nữa rồi.
- Hiệu trưởng Trần ông có dám nói việc xử lí vụ việc của Tuyết Hồng phía nhà trường các ông không có thiên vị không? Có những việc các ông ngấm ngầm làm nhưng lại có người khác biết. Ông trời ở trên cao có mắt đấy. Hiệu trường Trần là một học giả kì cựu, còn là viện sĩ của hai viện. Tôi rất tôn trọng ông nhưng có một số việc ông xử lí không ra sao cả, không khỏi khiến cho kẻ hậu bối như tôi cảm thấy bất bình.
Diệp Phàm cũng lên tiếng, không chịu kém cạnh. Hắn nghĩ thầm mặc kệ ông có là hiệu trưởng hay không phải hiệu trưởng.
- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Có một số chuyện không giống như đồng chí tưởng tượng đâu. Hiệu trưởng Trần cũng có cái khó riêng có đúng vậy không?
Đại học Bắc Kinh lớn như vậy, có đến mấy vạn sinh viên. Chắc chắn hiệu trưởng Trần rất bận, ngày nào cũng có hàng núi công việc đợi ông ấy giải quyết. Chuyện của Tuyết Hồng có bị kéo dài một chút âu cũng là điều bình thường.
Tôi hi vọng đồng chí có thể thông cảm cho cái khó của hiệu trưởng Trần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu manh động để hắn ta lôi ra việc gì trước mặt Bộ trưởng Thôi và chủ nhiệm Khâu thì rắc rối rồi.
Hơn nữa chủ nhiệm Khâu rõ ràng là bênh vực Thiên Thông. Diệp Phàm cũng từ bên văn phòng Trung ương mà ra, có lẽ chủ nhiệm Khâu cũng sẽ nghiêng về phía hắn ta. Lúc đó để cho trường đại học Bắc Kinh bị kẹt giữa hai vị lãnh đạo thì có phải càng phiền phức hơn không.
- Bộ trưởng Thôi, chủ nhiệm Khâu, chuyện này không có quan hệ gì đến tôi. Đồng chí Thiên Thông đã dựa theo những suy diễn cực đoan của mình để ra tay đánh tôi.
Hơn nữa còn đánh đế nỗi tôi mất cả một chiếc răng. Tôi đã báo cảnh sát rồi. Về lí thì chuyện này nhẽ ra phải đem ra văn phòng giải quyết đấy nhưng các vị lãnh đạo đá nói là gác sang một bên
Bất luận thế nào đánh người cũng không thể đứng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được. Tôi yêu cần phải xử lí nghiêm khắc đồng chí Thiên Thông.
Một đồng chí đã có những hành vi cấu thành tội phạm như vậy sao lại có thể tiếp tục được làm việc ở văn phòng Trung ương nữa? Tôi đề nghị lãnh đạo văn phòng Trung ương nghiêm khắc xử lí vụ việc này, đuổi việc đồng chí Thiên Thông và khai trừ ra khỏi Đảng.
Ngoài ra tước hết mọi chức vụ của anh ta. Nếu như văn phòng Trung ương cố thế xử lí nghiêm ngặt, tôi sẽ đồng ý không bái cảnh sát nữa.
Thái độ của Trịnh Thượng Minh đột nhiên thay đổi hẳn. Ông ta mở miệng ra là o ép, lại còn muốn ra điều kiện với chủ nhiệm Khâu.
- Ông có thể báo cảnh sát.
Chủ nhiệm Khâu lạnh lùng đáp lại. Khuôn mặt Trịnh Thượng Minh bỗng đỏ lên như đít khỉ.
Ông ta không ngờ tới điều đó. Đến Bộ trưởng Thôi cũng cảm thấy rất bất ngờ. Bọn họ đều không ngờ rằng phó chủ nhiệm thường vụ Khâu Hoa lại che dấu bao biện cho cấp dưới đến mức như vậy.
Thiên Thông rõ ràng là đã cấu thành phạm tội, người ta không báo cảnh sát yêu cầu xử lí trong nội bộ Đảng, khai trừ Thiên Thông ra. Yêu cầu như vậy không có gì là quá đáng cả.
Bằng không nếu báo cảnh sát một khi chứng thực phạm tội Thiên Thông còn chức vụ gì có thể giữ lại được nữa chứ. Chuyện này coi như là Trịnh Thượng Minh đã nể mặt Khâu Hoa rồi. Thật không ngờ chủ nhiệm Khâu lại không thèm giữ thể diện cho Trịnh Thượng Minh, rõ ràng cũng tức là không nể mặt bộ trường Thôi rồi.
Cho dù là bộ trưởng Thôi, nếu thực sự phải đấu với Khâu Hoa thì đó cũng là chuyện bộ trưởng Thôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Người là chủ nhiệm Khâu, là "tổng quản" thứ hai của "đại nội", cả ngày bên cạnh chủ tịch Đường.
Quen thân với lãnh đạo như vậy, dù bộ trưởng Thôi có là người đứng đầu trong bộ cũng cần xem xét đến tính quan trọng và đặc biệt của cái ghế người ta đang ngồi.
Hơn nữa, chuyện này cũng là vì Trịnh Thượng Minh, Bộ trưởng Thôi dứt khoát sẽ không ra tay. Vì thế bộ trưởng Thôi chọn cách im lặng, không lên tiếng. Thực ra là ngầm chấp nhận ẩn ý của chủ nhiệm Khâu.
Chủ nhiệm Khâu cũng cảm thấy rất khó nghĩ. Chuyện này ông ta nên giải quyết thế nào đây? Trịnh Thượng Minh một mực giằng co không buông, lại còn mở miệng o ép gây sự. Chẳng nhẽ thực sự muốn đưa Thiên Thông vào tù? Đó là điều tuyệt đối không teher.
Trịnh Thượng Minh lại không biết thứ tự phép tắc như vậy tất nhiên cũng khiến chủ nhiệm Khâu tức giận. Ban nãy chủ nhiệm Khâu đã nói không báo cảnh sát rồi, Trịnh Thượng Minh lại nhắc đến. Nếu chủ nhiệm Khâu còn nhượng bộ tiếp thì Trịnh Thượng Minh còn coi ông ra cái gì nữa.
- Khâu...chủ nhiệm Khâu. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ mong muốn lãnh đạo văn phòng Trung ương sẽ xử lí nghiêm đồng chí Thiên Thông chứ không có ý đó.
Trịnh Thượng Minh mặt đỏ tía tai, vội vàng lắp bắp nói.
Ông ta đã tự tỏ ý chịu nhượng bộ chứ không phải là muốn đấu với chủ nhiệm Khâu. Tuy nhiên lời đã nói ra khó mà rút lại được. Một khi đã tạo ra một dấu chấm hỏi trong lòng chủ nhiệm Khâu thì khó mà gây dựng ấn tượng tốt được nữa.
- Không phải là ý đó? Ý nào không phải là ý nào đây?
Thật không ngờ Diệp Phàm còn thấy ngọn lửa căng thẳng chưa đủ, lập tức chen thêm vào một câu, suýt nữa khiến Trịnh Thượng Minh chảy cả máu mũi. Ông ta giương đôi mắt hung hãn lên nhìn chăm chăm vào Diệp Phàm.
- Thế nào? Ông là người đương sự, yêu cầu Thứ trưởng Trịnh giải thích một chút không được sao? Yêu cầu như vậy không quá đáng chứ?
Diệp Phàm đâu có sợ ông ta. Hắn nhoẻn miệng cười hỏi lại Trịnh Thượng Minh.
- Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này mọi người đều hiểu là được rồi. Có một số chuyện không cần phải giải thích, tự hiểu là được rồi. Tôi tin rằng năng lực hiểu của đồng chí Diệp Phàm không kém đến như vậy.
Tất nhiên Khâu Hoa nhắc nhớ Trịnh Thượng Minh, bộ trưởng Thôi không thể trực tiếp bác bỏ được vì thế đành phải vòng vo vặn lại Diệp Phàm
"Nắn" một người cấp bí thư thành ủy như Diệp Phàm bộ trưởng Thôi con cảm thấy không đủ tư cách để ông ta làm vậy. Ông ta tin Diệp Phàm không có gan để đấu chọi lại với ông ta.
Chỉ có Khâu Hoa là nhếch khóe miệng, trong bụng nghĩ thầm "chết rồi". Ông ta hiểu rõ nhất tính khí của Diệp Phàm.
Lúc đầu Diệp Phàm đã từng đụng đến Cố Thiên Long - Ủy viên ủy ban Đảng ủy quân sự, sau đó lại đắc tội với Tạ Thắng Cường-phó ban thư kí văn phòng nội các chính phủ.
Việc này còn có bí thư Phí Nhất Hằng của nhà họ Phí ra mặt chỉ thị. Kết quả là một lãnh đạo nào đó của văn phòng nội các Chính phủ phải nói chuyện với Tạ Thắng Cường.
Diệp Phàm lại còn là con rể nhà họ Kiều. Mối quan hệ giữa nhà họ Kiều, nhà họ Phí và nhà họ Triệu khá là tốt. Hắn ta lại được Cung Khai Hà và Lý Khiếu Phong ưu ái nhiều. Cho dù là bộ trường Thôi thì đứng trước một vòng quyền lực như vậy cũng có chút "đơn độc" rồi.
- Con người tôi rất ngu, xuất thân từ một vùng quê nghèo của huyện Cổ Xuyên tỉnh Nam Phúc. Nhưng cũng đã thi đạt thành tích cao nhất toàn huyện để vào học tại trường đại học Hải Giang.
Tuy nhiên, từ khi vào làm việc trong chính phủ, khả năng lĩnh ngộ ngày càng kém. Chính vì không biết lĩnh ngộ nên mới bị điều động đến làm chủ nhiệm đốc tra văn phòng Trung ương, còn đến tận cả văn phòng chủ tịch để kiếm cơm ăn.
Thời gian này lại bị điều đi tận Đồng Lĩnh. Xem ra sau này, tôi phải thỉnh giáo bộ trưởng Thôi cái đạo "lĩnh ngộ" này rồi.
Bây giờ kẻ hậu bối như tôi xin được hỏi Bộ trưởng Thôi "lĩnh ngộ" như thế nào. Còn nữa, có một số chuyện không giải thích thì nên chứng minh ra sao?
Nếu như tất cả đều không giải thích thì còn cần bằng chứng để làm gì? Ban nãy hai vị lãnh đạo đều nói chú trọng vào việc lấy sự thật làm căn cứ, tất cả lấy chứng cớ xác minh làm chuẩn mực.
Những lời ban nãy của bộ trưởng Trịnh thật quá mơ hồ! Kẻ hậu bối không hiểu nên muốn hỏi một chút, xin hãy giải thích!
Chuyện này hình như cũng không có chỗ nào không thỏa đáng cả. Chỉ có thể nói là do kẻ hậu bối ngu dốt, chưa "lĩnh hội" được ý của thứ trưởng Trịnh.
Diệp Phàm hung hăng đáp lại.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 2293: Lớn tiếng o ép cái gì?
9.2/10 từ 43 lượt.