Quan Thuật
Chương 2283: Truyền thuyết trong truyền thuyết
- Nói thì nói, sợ gì em.
Tuyết Hồng không hề sợ sự dọa nạt của Tuyết Thanh.
- Được rồi, được rồi. Chúng ta khai chiến.
Cô bé khoát tay như người lớn rồi bay người lên tung một cú đá về phía Diệp Phàm. Cái chân ấy ra đòn không hề có chút uy lực nào, lại còn cách chỗ Diệp Phàm chừng hơn ba mươi mét.
Diệp Phàm chút nữa thì bật cười. Hắn quyết định đùa một chút với cô bé và cũng để lấy lại thể diện cho mình. Hắn tiện tay vung lên một quyền về phía cô ta. Tiếng đường quyền phát ra trong không trung. Diệp Phàm thầm nghĩ hắn đã luyện đến thập đẳng, nội công phát ra ngoài được. Để xem cô ta định xử lí thế nào.
Thật không ngờ cô bé cũng học theo cách Diệp Phàm thu lại nắm đấm, giơ một tay lên vung vài vòng trên không trung như đang làm xiếc ảo thuật.
- Cô bé, chiêu của cô không linh nghiệm đâu.
Diệp Phàm bật cười. Công lực của hắn lấp tức dồn thẳng đến người cô bé. Thế nhưng sự tưởng tượng rằng cô ta sẽ bị nội công của Diệp Phàm kéo đến nỗi xoay tròn như chiếc ốc đã không xảy ra.
Diệp Phàm thấy bực tức trong lòng. Hắn nghĩ thầm không lẽ nội công của hắn không linh nghiệm. Đúng lúc đang buồn bực đó thì đột nhiên hắn cảm thấy một luồn nội công cự mạnh ập đến.
Hắn hoảng hốt vội vàng nghĩ cách nhưng luồng nội công dịu nhẹ mà cực lớn đó thật lợi hại, thật mạnh. Nó khiến Diệp Phàm run lên, thậm chí đến cả mức không thể kháng cự lại được.
Trong nháy mắt Diệp Phảm cảm thấy choáng vang. Hắn vội dùng toàn bộ nội công của mình ổn định lại cơ thể.
Tuy nhiên cơ thể hắn không còn nghe theo sự điều khiển nữa mà xoay tròn lên như xoáy ốc, càng xoay tốc độ lại càng nhanh như thể sắp biến thành chiếc cối xay gió hình nhân rồi.
Hắn cứ xoay tròn điên đảo choáng váng. Các đồng chí ở bên ngoài đều đờ mặt ra. Họ còn tưởng Diệp Phàm đang giở trò gì, tự mình xoay tròn như vậy.
- Này, dừng lại đi. Chúng ta nên về nhà rồi.
Tuyết Hồng thực sự đã hết kiên nhẫn để đợi nên hét lên. Đôi chân Diệp Phàm đã xoay hàng nghìn vòng vẫn còn chưa có ý dừng lại.
Chỉ có đôi mắt của Tuyết Vũ là vẫn chăm chăm nhìn Diệp Phàm, các cơ trên mặt nheo lại không phát ra tiếng động. Các chu thần phái Nam Vân cũng cảm nhận được điều gì đó, kinh hãi nhìn cô gái đang vung chân vung tay loạn xạ bởi vì những người khác căn bản không thể tìm ra được mối liên hệ giữa những đường múa loạn xạ của cô bé với việc Diệp Phàm đang quay liên tục.
Diệp Phàm thực sự không chịu được nữa, mắt hắn tối sầm lại rồi ngã nhào xuống đất, còn lăn thêm mười mấy vòng nữa. Tiếng hắn lăn rơi xuống con suối nước lạnh ngắt cạnh đó mới khiến hắn tỉnh táo trở lại.
- Tiểu tử, đây là thôn Tuyết gia.
Đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng vang lên. Cô bé đó trong nháy mắt như đã biến thành người khác.
Cô ta nghiêm mặt lại, toàn thân toát ra phong thái riêng. Diệp Phàm cảm nhận được một luồng áp chế rất lớn. Giường như đến cả cao thủ thập nhị đẳng Phác Chấn Đông của nhà họ Phác cũng không có được luồng áp chế hùng mạnh như thế.
Đột nhiên hắn thấy hoa mắt. Đúng lúc mọi người vẫn còn đang chăm chú theo dõi thì cô bé có khuôn mặt như quả táo đó bỗng biến mất.
Aaaaaaaaaaaa...
Diệp Phàm hét lớn. Lúc đó, bọt nước bắn lên tung tóe, đá sỏi bay ngổn ngang. Một lúc lâu sau đó, hắn mới nhảy lên bờ.
- Ồ, cô ta là ai? Thật lợi hại!
Diệp Phàm đã thua một cách tâm phục khẩu phục.
- Em cũng không biết, trước nay em chưa gặp bao giờ.
Tuyết Hồng lắc đầu.
- Tôi cũng chưa từng gặp.
Cũng với bộ dạng nghi ngờ ấy, Tuyết Vũ nói. Đó tuyệt đối không phải là những lời giả dối.
Cô ta là ai?
Tất cả mọi người đều hoài nghi bước về đến tận nhà Tuyết Hồng.
- Cái con bé này, làm loạn ở bên ngoài đủ chưa? Cuối cùng cũng nhớ đường về nhà nữa cơ đấy.
Vừa bước vào đến cổng sân đã nghe thấy tiếng mắng yêu từ trong vọng ra.
- Mẹ...
Tuyết Hồng chạy nhào vào bên trong. Vào đến sân, Diệp Phàm mới phát hiện ra Tuyết Hồng đã chui vào lòng mẹ làm nũng. Một phu nhân trông giống Tuyết Hồng đến năm phần, tóc hất cao lên trông như Võ hoàng hậu trong phim.
Ngôi nhà họ Tuyết cũng rất bình thường, mái lợp ngói, bên dưới lát gạch, lầu làm bằng gỗ. Tuy nhiên diện tích ngôi nhà rất lớn, ở trong sân có rất nhiều những gác nhỏ hai tầng.
Khoảng cách giữa các lầu cũng khá lớn, ở giữa có núi và hồ nước nhân tạo, lại còn có cả chiếc cầu nhỏ, phía dưới nuôi cá vàng.Thật đúng là bức tranh về một đại viện ở nông thôn.
Đứng bên cạnh phu nhân là một người đàn ông trung niên, để râu, có khuôn mặt trông rất nho nhã, thư sinh. Đó có lẽ là Phù Vân Đông-cha của Tuyết Hồng.
Nghe nói trước đây Phù Đông Vân là sinh viền trường đại học Bắc Kinh, đã từng đi học tiến sĩ ở nước ngoài, học vấn rất uyên thâm. Tuy nhiên vì sao ông ta lại yêu Tuyết Thanh Hồng thì không rõ. Tất nhiên Tuyết Thanh Hồng trông cũng khá xinh đẹp.
- Mẹ, vừa nãy con phát hiện ra một cô gái rất kì lạ trong thôn mình.
Tuyết Hồng kể lại câu chuyện một lượt.
- Ha ha, những chuyện cổ quái, những người kì lạ trong thôn mình còn rất nhiều. Con không cần phải nghĩ nhiều, đến lúc con nên biết thì tự khắc sẽ biết.
Thật không ngờ Tuyết Thanh Hồng lại rất điềm đạm cười, xoa đầu con gái đáp lại.
Những lời nói ấy có ẩn ý gì đó. Diệp Phàm không khỏi giật mình, quan sát bốn phía xung quanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Cậu chính là Diệp Phàm-ông chủ của Hồng Diệp Bảo có đúng không?
Lúc đó, Tuyết Thanh Hồng nhìn Diệp Phàm tươi cười hỏi.
- Dạ vâng, xin chào dì ạ.
Diệp Phàm cũng chào hỏi lại.
- Ồ, khá lắm, khá lắm. Nghe nói cậu mới hăm tám nhưng đã đạt đến thập đẳng rồi. Đúng là một thiên tài!
Tuyết Thanh Hồng lên tiếng trực tiếp tán dương Diệp Phàm.
- Cháu còn thua xa dì Tuyết ạ.
Diệp Phàm cũng khiêm tốn đáp lại.
- Tôi ư? Tôi già rồi.
Tuyết Thanh Hồng khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Diệp Phàm một hồi lâu như thể mẹ vợ đang quan sát anh con rể, khiến Diệp Phàm cũng phải thầm sợ hãi.
Phù Vân Đông đứng bên cạnh cũng quan sát Diệp Phàm chỉ có điều ông ta không nhìn trắng trợn như vợ. Người đọc sách bao giờ cũng có cách tinh tế riêng.
- Dì đâu đã già ạ? Trông dì còn rất trẻ.
Diệp Phàm lên tiếng nịnh phu nhân.
- Cái cậu này đúng là miệng lưỡi ngọt thật. Thảo nào Tuyết Hồng lúc nào cũng nói tốt về cậu. Đến cả thằng Thiên Thông cũng không ngớt lời khen.
Tuyết Thanh Hồng vừa cười nói vừa đưa mọi người vào phòng khách.
Phòng bài trí rất giản dị. Nền đều lát bằng đá, mà không phải loại đá sáng loáng, bóng bẩy. Ấy là loại thợ đá tự đào được mang về. Trong phòng có vài chiếc ghế gỗ, có chút hoa văn. Có lẽ đó là đồ cổ.
- Hồng nhi, nghe nói là lại gặp rắc rối gì phải không con?
Tuyết Thanh Hồng hỏi con gái.
- Vâng..
Tuyết Hồng đỏ mặt, cúi đầu xuống.
- Rắc rối gì? Mau nói ra.
Tuyết Thanh Hồng lại hỏi.
- Mẹ, chúng ta vào phòng rồi hẵng nói.
Tuyết Hồng nói rồi vội đi lên lầu. Tuyết Thanh Hồng lắc đầu đành đi theo con.
Khi Tuyết Hồng cởi áo ra, Tuyết Thanh Hồng cẩn thận nhìn vật dính trên ngực con gái. Nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu, bà ta lắc lắc đầu hỏi con:
- Nhìn qua thì như một miếng bài, lại còn khắc hình con dơi màu tím, nhưng sờ lên thì lại giống như là săm lên ngực con vậy. Lạ thật! Không có cảm giác là đã dán lên. Cái này làm sao lại có? Có ai lại gần con không?
- Không ạ. Con cũng không biết từ khi nào lại có cái này. Mẹ ơi, người đó lợi hại thật.
Nghe nói cao thủ thái cực huyết nhà họ Phác tên là Phác Tín Đông đó đã là đạt đến thập nhị đẳng. Không ngờ hắn ta còn bị người đó giỡn mặt như làm xiếc vậy.
Người đó xưng là Bức Vương Nam Lăng Hậu, là sư phục của anh Diệp Phàm. Ông ta bảo con giữ cái này lại, trong vòng ba ngày anh Diệp Phàm sẽ lấy nó đi, nếu không chỗ này sẽ bị ăn vào trong.
Mẹ ơi, làm thế nào bây giờ. Đến mẹ cũng không rõ chuyện này. Con thấy sợ lắm.
Tuyết Hồng thực sự đã sợ hãi.
- Để mẹ nghĩ.
Tuyết Thanh Hồng chau mày nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại. Trao đổi một lúc sau bà ta gác điện thoại xuống, cười nói với con:
- Không phải lo nữa. Mẹ mời cao nhân đến rồi.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, một người bước vào. Tuyết Hồng nhìn rồi hỏi:
- Sao lại là cô?
- Sao lại không thể là tôi?
Cô bé có khuôn mặt thảo mai đã gặp trước đó cười đáp lại.
- Rút cuộc bà là ai?
Tuyết Hồng hắng giọng.
Cô không cần quan tâm tôi là ai. Để tôi xem cho nào.
- Người này giơ một tay ra chộp lấy. Tuyết Hồng bị hút về phía trước. Cô ta cẩn thận quan sát rồi trầm tư suy nghĩ.
- Bức Vương Nam Lăng Hậu..
Cô bé lắc lắc đầu.
- Tiền bối, tiền bối đã nghe nói đến Nam Lăng Hầu chưa?
Tuyết Thanh Hồng hỏi với vẻ mặt rất cung kính.
- Sáu mươi năm trước, khi đó chúng ta còn chưa lập quốc, cả nước mình đâu đâu cũng chiến tranh loạn lạc. Giới võ lâm toàn thế giới có mười một nhân vật phong vân lớn.
Nhất kì, nhị chính, tam tà, ngũ sát. Mười một người này bí ẩn như là cấc nhân vật trong truyền thuyết. Rút cuộc họ như thế nào đều không ai rõ, chỉ biết trong truyền thuyết có mười một người.
Tôi nghĩ tiền bối Nam Lăng Hậu đó có lẽ cũng là một trong số mười một cao thủ đó. Mười một người này cũng đã đến hơn một trăm tuổi rồi.
Hơn nữa, nếu còn sống thì chắc chắn đã phá vỡ "Tiên Thiên Đại Năng Giả". Trước mặt các cao nhân đó thì giới nào cũng chỉ là tiểu bối thôi.
Họ mới đích thực là mười một đại cao thủ của thế giới. Tôi đã từng may mắn được gặp một trong bốn vị "tứ sát". Người đó được gọi là "tình vô sát", tên thật là gì thì không ai biết.
Năm mươi năm trước ông ta đã đạt đến cấp nào thì tôi không rõ. Tôi chỉ nhớ rằng khi đó ông ta tách giỏ hoa hồng ra, các bông hoa bị bay ra bên ngoài.
Gần mười mấy giây sau, đám người cách đó vài trăm mét đều bị hoa lao phải. Người nào cũng mặt mũi đầy máu. Tất cả đều chết hết. Ông ta dùng hoa để giết hại năm người, thật là khiếp sợ. Người đó được gọi là "sát", hỉ nộ thất thường.
Giết người như giết gà vậy. Nghe nói khi ông ta vui vẻ thì đối xử với anh tốt như đối xử với lão tổ vậy.
Hơn nữa những người có tình nghĩa thì ông ta rất yêu quý vì thế mới gọi là "tình vô sát".
Có lẽ vì chữ tình ấy mà bị tổn thương nên mới thành ra như vậy. Nếu bây giờ ông ta còn sống thì tôi không dám tưởng tưởng đã tới cấp nào rồi.
Tuy nhiên người này thực sự rất khó gặp, tiếu ngạo khắp thế giới, mấy chục nước mới dừng lại ở một nước.
Cô bé lên tiếng kể. Lúc đó trông cô rất nghiêm túc, trịnh trọng như thể đã biến thành một người khác.
- Vậy còn cái này? Những cái khác chúng ta không nói làm gì nhưng cái ấn này, nếu không giải quyết, nó nát ra thì phải làm sao?
Mẹ của Tuyết Hồng chau mày hỏi.
- Đến nhà thờ tổ đi, có khi còn có cơ hội.
Cô bé nói xong câu cuối thì quay người lại lao vút qua cửa sổ mất hút.
- Mẹ, cô ta là ai? Tại sao con chưa gặp bao giờ? Chuyện nhà chúng ta hình như bà ta đều biết.
Tuyết Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ không nén được tò mỏ hỏi mẹ.
Quan Thuật
Tuyết Hồng không hề sợ sự dọa nạt của Tuyết Thanh.
- Được rồi, được rồi. Chúng ta khai chiến.
Cô bé khoát tay như người lớn rồi bay người lên tung một cú đá về phía Diệp Phàm. Cái chân ấy ra đòn không hề có chút uy lực nào, lại còn cách chỗ Diệp Phàm chừng hơn ba mươi mét.
Diệp Phàm chút nữa thì bật cười. Hắn quyết định đùa một chút với cô bé và cũng để lấy lại thể diện cho mình. Hắn tiện tay vung lên một quyền về phía cô ta. Tiếng đường quyền phát ra trong không trung. Diệp Phàm thầm nghĩ hắn đã luyện đến thập đẳng, nội công phát ra ngoài được. Để xem cô ta định xử lí thế nào.
Thật không ngờ cô bé cũng học theo cách Diệp Phàm thu lại nắm đấm, giơ một tay lên vung vài vòng trên không trung như đang làm xiếc ảo thuật.
- Cô bé, chiêu của cô không linh nghiệm đâu.
Diệp Phàm bật cười. Công lực của hắn lấp tức dồn thẳng đến người cô bé. Thế nhưng sự tưởng tượng rằng cô ta sẽ bị nội công của Diệp Phàm kéo đến nỗi xoay tròn như chiếc ốc đã không xảy ra.
Diệp Phàm thấy bực tức trong lòng. Hắn nghĩ thầm không lẽ nội công của hắn không linh nghiệm. Đúng lúc đang buồn bực đó thì đột nhiên hắn cảm thấy một luồn nội công cự mạnh ập đến.
Hắn hoảng hốt vội vàng nghĩ cách nhưng luồng nội công dịu nhẹ mà cực lớn đó thật lợi hại, thật mạnh. Nó khiến Diệp Phàm run lên, thậm chí đến cả mức không thể kháng cự lại được.
Trong nháy mắt Diệp Phảm cảm thấy choáng vang. Hắn vội dùng toàn bộ nội công của mình ổn định lại cơ thể.
Tuy nhiên cơ thể hắn không còn nghe theo sự điều khiển nữa mà xoay tròn lên như xoáy ốc, càng xoay tốc độ lại càng nhanh như thể sắp biến thành chiếc cối xay gió hình nhân rồi.
Hắn cứ xoay tròn điên đảo choáng váng. Các đồng chí ở bên ngoài đều đờ mặt ra. Họ còn tưởng Diệp Phàm đang giở trò gì, tự mình xoay tròn như vậy.
- Này, dừng lại đi. Chúng ta nên về nhà rồi.
Tuyết Hồng thực sự đã hết kiên nhẫn để đợi nên hét lên. Đôi chân Diệp Phàm đã xoay hàng nghìn vòng vẫn còn chưa có ý dừng lại.
Chỉ có đôi mắt của Tuyết Vũ là vẫn chăm chăm nhìn Diệp Phàm, các cơ trên mặt nheo lại không phát ra tiếng động. Các chu thần phái Nam Vân cũng cảm nhận được điều gì đó, kinh hãi nhìn cô gái đang vung chân vung tay loạn xạ bởi vì những người khác căn bản không thể tìm ra được mối liên hệ giữa những đường múa loạn xạ của cô bé với việc Diệp Phàm đang quay liên tục.
Diệp Phàm thực sự không chịu được nữa, mắt hắn tối sầm lại rồi ngã nhào xuống đất, còn lăn thêm mười mấy vòng nữa. Tiếng hắn lăn rơi xuống con suối nước lạnh ngắt cạnh đó mới khiến hắn tỉnh táo trở lại.
- Tiểu tử, đây là thôn Tuyết gia.
Đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng vang lên. Cô bé đó trong nháy mắt như đã biến thành người khác.
Cô ta nghiêm mặt lại, toàn thân toát ra phong thái riêng. Diệp Phàm cảm nhận được một luồng áp chế rất lớn. Giường như đến cả cao thủ thập nhị đẳng Phác Chấn Đông của nhà họ Phác cũng không có được luồng áp chế hùng mạnh như thế.
Đột nhiên hắn thấy hoa mắt. Đúng lúc mọi người vẫn còn đang chăm chú theo dõi thì cô bé có khuôn mặt như quả táo đó bỗng biến mất.
Aaaaaaaaaaaa...
Diệp Phàm hét lớn. Lúc đó, bọt nước bắn lên tung tóe, đá sỏi bay ngổn ngang. Một lúc lâu sau đó, hắn mới nhảy lên bờ.
- Ồ, cô ta là ai? Thật lợi hại!
Diệp Phàm đã thua một cách tâm phục khẩu phục.
- Em cũng không biết, trước nay em chưa gặp bao giờ.
Tuyết Hồng lắc đầu.
- Tôi cũng chưa từng gặp.
Cũng với bộ dạng nghi ngờ ấy, Tuyết Vũ nói. Đó tuyệt đối không phải là những lời giả dối.
Cô ta là ai?
Tất cả mọi người đều hoài nghi bước về đến tận nhà Tuyết Hồng.
- Cái con bé này, làm loạn ở bên ngoài đủ chưa? Cuối cùng cũng nhớ đường về nhà nữa cơ đấy.
Vừa bước vào đến cổng sân đã nghe thấy tiếng mắng yêu từ trong vọng ra.
- Mẹ...
Tuyết Hồng chạy nhào vào bên trong. Vào đến sân, Diệp Phàm mới phát hiện ra Tuyết Hồng đã chui vào lòng mẹ làm nũng. Một phu nhân trông giống Tuyết Hồng đến năm phần, tóc hất cao lên trông như Võ hoàng hậu trong phim.
Ngôi nhà họ Tuyết cũng rất bình thường, mái lợp ngói, bên dưới lát gạch, lầu làm bằng gỗ. Tuy nhiên diện tích ngôi nhà rất lớn, ở trong sân có rất nhiều những gác nhỏ hai tầng.
Khoảng cách giữa các lầu cũng khá lớn, ở giữa có núi và hồ nước nhân tạo, lại còn có cả chiếc cầu nhỏ, phía dưới nuôi cá vàng.Thật đúng là bức tranh về một đại viện ở nông thôn.
Đứng bên cạnh phu nhân là một người đàn ông trung niên, để râu, có khuôn mặt trông rất nho nhã, thư sinh. Đó có lẽ là Phù Vân Đông-cha của Tuyết Hồng.
Nghe nói trước đây Phù Đông Vân là sinh viền trường đại học Bắc Kinh, đã từng đi học tiến sĩ ở nước ngoài, học vấn rất uyên thâm. Tuy nhiên vì sao ông ta lại yêu Tuyết Thanh Hồng thì không rõ. Tất nhiên Tuyết Thanh Hồng trông cũng khá xinh đẹp.
- Mẹ, vừa nãy con phát hiện ra một cô gái rất kì lạ trong thôn mình.
Tuyết Hồng kể lại câu chuyện một lượt.
- Ha ha, những chuyện cổ quái, những người kì lạ trong thôn mình còn rất nhiều. Con không cần phải nghĩ nhiều, đến lúc con nên biết thì tự khắc sẽ biết.
Thật không ngờ Tuyết Thanh Hồng lại rất điềm đạm cười, xoa đầu con gái đáp lại.
Những lời nói ấy có ẩn ý gì đó. Diệp Phàm không khỏi giật mình, quan sát bốn phía xung quanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Cậu chính là Diệp Phàm-ông chủ của Hồng Diệp Bảo có đúng không?
Lúc đó, Tuyết Thanh Hồng nhìn Diệp Phàm tươi cười hỏi.
- Dạ vâng, xin chào dì ạ.
Diệp Phàm cũng chào hỏi lại.
- Ồ, khá lắm, khá lắm. Nghe nói cậu mới hăm tám nhưng đã đạt đến thập đẳng rồi. Đúng là một thiên tài!
Tuyết Thanh Hồng lên tiếng trực tiếp tán dương Diệp Phàm.
- Cháu còn thua xa dì Tuyết ạ.
Diệp Phàm cũng khiêm tốn đáp lại.
- Tôi ư? Tôi già rồi.
Tuyết Thanh Hồng khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Diệp Phàm một hồi lâu như thể mẹ vợ đang quan sát anh con rể, khiến Diệp Phàm cũng phải thầm sợ hãi.
Phù Vân Đông đứng bên cạnh cũng quan sát Diệp Phàm chỉ có điều ông ta không nhìn trắng trợn như vợ. Người đọc sách bao giờ cũng có cách tinh tế riêng.
- Dì đâu đã già ạ? Trông dì còn rất trẻ.
Diệp Phàm lên tiếng nịnh phu nhân.
- Cái cậu này đúng là miệng lưỡi ngọt thật. Thảo nào Tuyết Hồng lúc nào cũng nói tốt về cậu. Đến cả thằng Thiên Thông cũng không ngớt lời khen.
Tuyết Thanh Hồng vừa cười nói vừa đưa mọi người vào phòng khách.
Phòng bài trí rất giản dị. Nền đều lát bằng đá, mà không phải loại đá sáng loáng, bóng bẩy. Ấy là loại thợ đá tự đào được mang về. Trong phòng có vài chiếc ghế gỗ, có chút hoa văn. Có lẽ đó là đồ cổ.
- Hồng nhi, nghe nói là lại gặp rắc rối gì phải không con?
Tuyết Thanh Hồng hỏi con gái.
- Vâng..
Tuyết Hồng đỏ mặt, cúi đầu xuống.
- Rắc rối gì? Mau nói ra.
Tuyết Thanh Hồng lại hỏi.
- Mẹ, chúng ta vào phòng rồi hẵng nói.
Tuyết Hồng nói rồi vội đi lên lầu. Tuyết Thanh Hồng lắc đầu đành đi theo con.
Khi Tuyết Hồng cởi áo ra, Tuyết Thanh Hồng cẩn thận nhìn vật dính trên ngực con gái. Nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu, bà ta lắc lắc đầu hỏi con:
- Nhìn qua thì như một miếng bài, lại còn khắc hình con dơi màu tím, nhưng sờ lên thì lại giống như là săm lên ngực con vậy. Lạ thật! Không có cảm giác là đã dán lên. Cái này làm sao lại có? Có ai lại gần con không?
- Không ạ. Con cũng không biết từ khi nào lại có cái này. Mẹ ơi, người đó lợi hại thật.
Nghe nói cao thủ thái cực huyết nhà họ Phác tên là Phác Tín Đông đó đã là đạt đến thập nhị đẳng. Không ngờ hắn ta còn bị người đó giỡn mặt như làm xiếc vậy.
Người đó xưng là Bức Vương Nam Lăng Hậu, là sư phục của anh Diệp Phàm. Ông ta bảo con giữ cái này lại, trong vòng ba ngày anh Diệp Phàm sẽ lấy nó đi, nếu không chỗ này sẽ bị ăn vào trong.
Mẹ ơi, làm thế nào bây giờ. Đến mẹ cũng không rõ chuyện này. Con thấy sợ lắm.
Tuyết Hồng thực sự đã sợ hãi.
- Để mẹ nghĩ.
Tuyết Thanh Hồng chau mày nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại. Trao đổi một lúc sau bà ta gác điện thoại xuống, cười nói với con:
- Không phải lo nữa. Mẹ mời cao nhân đến rồi.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, một người bước vào. Tuyết Hồng nhìn rồi hỏi:
- Sao lại là cô?
- Sao lại không thể là tôi?
Cô bé có khuôn mặt thảo mai đã gặp trước đó cười đáp lại.
- Rút cuộc bà là ai?
Tuyết Hồng hắng giọng.
Cô không cần quan tâm tôi là ai. Để tôi xem cho nào.
- Người này giơ một tay ra chộp lấy. Tuyết Hồng bị hút về phía trước. Cô ta cẩn thận quan sát rồi trầm tư suy nghĩ.
- Bức Vương Nam Lăng Hậu..
Cô bé lắc lắc đầu.
- Tiền bối, tiền bối đã nghe nói đến Nam Lăng Hầu chưa?
Tuyết Thanh Hồng hỏi với vẻ mặt rất cung kính.
- Sáu mươi năm trước, khi đó chúng ta còn chưa lập quốc, cả nước mình đâu đâu cũng chiến tranh loạn lạc. Giới võ lâm toàn thế giới có mười một nhân vật phong vân lớn.
Nhất kì, nhị chính, tam tà, ngũ sát. Mười một người này bí ẩn như là cấc nhân vật trong truyền thuyết. Rút cuộc họ như thế nào đều không ai rõ, chỉ biết trong truyền thuyết có mười một người.
Tôi nghĩ tiền bối Nam Lăng Hậu đó có lẽ cũng là một trong số mười một cao thủ đó. Mười một người này cũng đã đến hơn một trăm tuổi rồi.
Hơn nữa, nếu còn sống thì chắc chắn đã phá vỡ "Tiên Thiên Đại Năng Giả". Trước mặt các cao nhân đó thì giới nào cũng chỉ là tiểu bối thôi.
Họ mới đích thực là mười một đại cao thủ của thế giới. Tôi đã từng may mắn được gặp một trong bốn vị "tứ sát". Người đó được gọi là "tình vô sát", tên thật là gì thì không ai biết.
Năm mươi năm trước ông ta đã đạt đến cấp nào thì tôi không rõ. Tôi chỉ nhớ rằng khi đó ông ta tách giỏ hoa hồng ra, các bông hoa bị bay ra bên ngoài.
Gần mười mấy giây sau, đám người cách đó vài trăm mét đều bị hoa lao phải. Người nào cũng mặt mũi đầy máu. Tất cả đều chết hết. Ông ta dùng hoa để giết hại năm người, thật là khiếp sợ. Người đó được gọi là "sát", hỉ nộ thất thường.
Giết người như giết gà vậy. Nghe nói khi ông ta vui vẻ thì đối xử với anh tốt như đối xử với lão tổ vậy.
Hơn nữa những người có tình nghĩa thì ông ta rất yêu quý vì thế mới gọi là "tình vô sát".
Có lẽ vì chữ tình ấy mà bị tổn thương nên mới thành ra như vậy. Nếu bây giờ ông ta còn sống thì tôi không dám tưởng tưởng đã tới cấp nào rồi.
Tuy nhiên người này thực sự rất khó gặp, tiếu ngạo khắp thế giới, mấy chục nước mới dừng lại ở một nước.
Cô bé lên tiếng kể. Lúc đó trông cô rất nghiêm túc, trịnh trọng như thể đã biến thành một người khác.
- Vậy còn cái này? Những cái khác chúng ta không nói làm gì nhưng cái ấn này, nếu không giải quyết, nó nát ra thì phải làm sao?
Mẹ của Tuyết Hồng chau mày hỏi.
- Đến nhà thờ tổ đi, có khi còn có cơ hội.
Cô bé nói xong câu cuối thì quay người lại lao vút qua cửa sổ mất hút.
- Mẹ, cô ta là ai? Tại sao con chưa gặp bao giờ? Chuyện nhà chúng ta hình như bà ta đều biết.
Tuyết Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ không nén được tò mỏ hỏi mẹ.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 2283: Truyền thuyết trong truyền thuyết
9.2/10 từ 43 lượt.