Quan Thuật

Chương 219: Phó bí thư Diệp và Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng

Xét về tuổi tác, Diệp Phàm còn trẻ hơn, xét về nhân mạch hình như trong thị trấn khi nói chuyện, Diệp Phàm người ta lại có chút trọng lượng hơn. Gần đây khi sáp nhập xã vào thị trấn, nhân viên làm việc tới tìm Phó bí thư quản lý nhân sự Diệp Phàm đã xếp thành một hàng dài, nói đông như trẩy hội cũng không quá đáng.

Mâu Dũng vốn từ lâu đã đỏ mắt ghen tị, y cũng không phải muốn mò được lợi ích gì từ bên trong, vì trong nhà hắn không thiếu tiền, quan trọng là cảm thấy bản thân ở phương diện nhân duyên quá buồn tẻ.

So sánh hai người, tựa hồ công tử Mâu Dũng không có một chút ưu thế nào. Bất cứ người nào dưới tình huống như vậy cũng không chịu được, huống hồ là thái tử gia Mâu Dũng đến từ thành phố.

- Hôm nay nhân cơ hội mở cuộc họp Đảng ủy, tôi cũng phải nói rõ ràng một chút, lần trước giáo viên thiếu chút nữa gây chuyện, tiền lương hơn ba tháng mới đưa cho người ta khoảng một nữa, như vậy kêu bọn họ sống thế nào.

Bọn họ lại là người tạo ra những đóa hoa tương lai cho tổ quốc chúng ta, không có bọn họ, thế hệ sau của đất nước ta tất cả đều trở thành một lũ ngốc nghếch, còn xây dựng cường quốc xã hội chủ nghĩa gì nữa. Tôi thân là Chủ tịch một thị trấn, vì hiểu rõ muốn quyết định vấn đề lớn đương nhiên cần có tiền.

Cho nên mới kêu Giám đốc sở tạm quyền của Sở tài chính là Trịnh Lực Văn lấy mười mấy vạn tệ trong số tiền quyên góp ra.

Tôi cũng xuất phát từ đại cục công việc trong thị trấn. Ai ngờ một số đồng chí nào đó lại có thể đem tiền của nhà nước, cũng chính là thẻ ngân hàng đặt trong túi tiền cá nhân để nuôi thân.

Chuyện này nói điểm nhỏ thì có chút hiềm nghi lấy quyền uy mưu cầu lợi ích riêng, nói điểm lớn thì chính là ngấm ngầm thôn tính tài sản của nhà nước. Huống hồ số tiền lớn như vậy, hạ đại lao cũng bình thường.

Cho nên, chuyện trước đó tôi cũng không nói nữa. Sau này tôi không hy vọng nhìn thấy một số đồng chí nào đó đem tiền của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta bỏ vào trong túi của mình, số tiền đó là thuộc về thị trấn Lâm Tuyền, không phải là của cá nhân một vị đồng chí nào đó, nếu không tôi đành phải báo cáo lên thượng cấp tình hình này. Hừ!-

Ẩn ý của Mâu Dũng vô cùng rõ ràng, chỉ còn thiếu hai chữ "Diệp Phàm"chưa nói ra.

" Đồ ngu này, Khúc Anh Hà rõ ràng là muốn kiếm chuyện ly gián, chính là chiêu trò Trương Tào Trung sử dụng. Thân là một Chủ tịch một thị trấn vậy mà cũng để bị một chiêu đơn giản vậy làm cho bốc hỏa.

Nếu đàn bà cứ để anh trèo lên bụng cô ta làm mấy cái còn được, chứ gây hấn rõ ràng như vậy, ai mà chịu nổi, tượng đất cũng phải có sự tức giận chứ"



Phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài oán thầm đồng bọn Mâu Dũng của mình, lại là có chút bất đắc dĩ, vội vàng nghĩ cách xoa dịu, để hòa hoãn quan hệ.

- Chuyện này tôi cũng nói mấy câu. Thẻ ngân hàng giữ số tiền đó của tập đoàn Nam Cung chính xác là nằm trên người tôi. Nhưng số tiền này theo thỏa thuận ban đầu là có thể mang trên người nhưng không thể dùng riêng được. Được rồi, đây là thẻ ngân hàng, rất dễ kiểm tra. Vừa kiểm tra là có thể biết được có tham ô hay không. Máy tính ngân hàng cũng có ghi chép hoạt động rút tiền, gửi tiền, muốn làm giả cũng không được.

Chủ nhiệm Vương, đem tài liệu phát cho mọi người, để mọi người xem xem lúc đầu khi tập đoàn Nam Cung quyên góp ở trong thỏa thuận có nói như thế nào.

Trong thị trấn lúc ấy còn ký thỏa thuận với tập đoàn Nam Cung, còn về số tiền của lâm trường Cảnh Dương hiện tại vẫn còn nằm trong sổ sách thu chi của người ta. Đợi khi đường quốc lộ bắt đầu khởi công mới có thể lấy ra được.

Còn về xây dựng, bản kế hoạch xây dựng con đường nối thông Lâm Tuyền và mục đích bán mảnh đất địa bàn của chính quyền xã Khanh Hương cho tập đoàn điện lực Mặc Hương, tôi đều có viết trên tài liệu. Ban đầu tôi đã bàn bạc qua với Bí thư Hạ. Cho rằng chuyện này vẫn có thể giải quyết được, xin các vị Đảng ủy viên Đảng ủy xem qua.

Nếu có thể làm thì trong hội nghị Đảng ủy tiến hành quyết định. Tối qua khi tôi gọi điện cho Bí thư Lý của huyện ủy, ông ấy nói muốn nghe một chút ý kiến, cho nên buổi chiều chắc tôi sẽ lên huyện một chuyến, chuyện này tôi hi vọng mọi người có thể ủng hộ tôi.

Tôi nghĩ, nếu kế hoạch phát triển có thể thực hành đối với thị trấn Lâm Tuyền của chúng ta là một cơ hội ngàn năm một thuở, không thể bỏ qua.

Diệp Phàm cũng có chút tức giận, cố gắng nhẹ nhàng để phản bác chất vấn của Mâu Dũng và trình bày quan điểm của mình, hận Mâu Dũng đến nghiến răng trèo trẹo, cảm thấy giống như muốn một quyền đập vào cây bông.

Trong phòng họp tạm thời yên tĩnh, vì mọi người đều đang xem tài liệu.

Không lâu sau! Bắt đầu tiến vào giai đoạn thảo luận.

- Tôi chỉ muốn dùng tám chữ khái quát một chút, đó chính là "Mơ ước xa vời, xa rời thực tế". Tất cả mọi người đều công tác ở Lâm Tuyền, là một phần tử của Lâm Tuyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL


Tất cả mọi người đều muốn làm giao thông của thị trấn chúng ta trở nên thông suốt thuận lợi, nhưng xây dựng giao thông không cần tiền sao? Nói thật ra, giao thông thật sự chính là một con quái thú nuốt vàng.

Một km mặt đường muốn rải nhựa cũng phải mất mười mấy vạn. Đây vẫn là đẳng cấp thấp, Theo đường đi đánh dấu trong bản kế hoạch con đường nối kín Lâm Tuyền thì lấy thị trấn Lâm Tuyền chúng ta làm trung tâm.

Phía Tây Bắc thông qua lâm trường Cảnh Dương, thông suốt đến thị trấn Quy Hồ, sau đó qua huyện thành đến Đông Bắc lại xuyên qua thị trấn Nam Khê, hướng Tây Nam lại kéo dài đến thị trấn Tà Nham, hướng Nam lại tiếp tục xuống thị trấn Vũ Khê.

Cứ như vậy, hình thành một khu kinh tế huyện gồm năm thị trấn bao vây thị trấn Lâm Tuyền.

Tôi không thể không nói, đây là bản kế hoạch khổng lồ, nhưng cũng chỉ là bản kế hoạch, thậm chí nói là một lý tưởng không thể hoàn thành. Cho nên không thể không bội phục sức tưởng tưởng ngựa thần lướt gió tung mây, xa rời thực tế của Phó bí thư Diệp.

Tôi muốn hỏi các vị Đảng ủy viên đang ngồi ở đây, theo lộ trình phương diện xây dựng giao thông nói ở phía trên ước chừng có bao nhiêu ngàn thước?

Mâu Dũng cũng không phải kẻ ngốc, đầu óc còn rất linh hoạt, liếc mắt đã nắm bắt được mấu chốt của sự việc.

- Ha ha! Lâm Tuyền tới thôn đập Thiên Thủy ước chừng 35 ngàn mét, từ lâm trường Cảnh Dương muốn thông tới thị trấn Quy Hồ, ít nhất cũng phải xây mới toàn bộ 10 ngàn mét.

Lại từ ngã ba con đường thôn đập Thiên Thủy đến lâm trường Cảnh Dương chuyển tiếp đến xã Khanh Hương đoán chừng khoảng 10 ngàn mét đường núi, phải chú ý, đó là đá núi không phải là bùn đất.

Về phần chuyển tiếp đến thị trấn Nam Khê vì là đường tỉnh cho nên không tốn tiền. Nhưng lệch về phía thị trấn Tà Nham ở hướng Tây Nam hình như còn có một đoạn đường 5 ngàn mét vẫn chưa được khai thông.

Cho nên mới tổng hợp tính toán sơ lược, tổng cộng lộ trình này đạt đến 65 ngàn mét. Đây chỉ là tính toán bằng miệng bước đầu. Ha ha…

Diệp Mậu Tài mặc dù trong lòng đã chửi Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng đến mất mặt, nhưng dù sao cũng là cùng một bọn, cũng phải ra sức ủng hộ y, vì thế thuận gió đế vào:

- 65 ngàn mét, ha ha, đó là khái niệm gì vậy. Đường quốc lộ đá vụn rộng dưới 6 mét, xây dựng 1000 m chi phí đoán chừng ít nhất cũng khoảng 20 vạn.

Nhưng bản kế hoạch này Phó bí thư Diệp làm lại là quốc lộ cấp bốn xây dựng tiêu chuẩn gần cấp ba.

Tiêu chuẩn xây dựng của mặt đường quốc lộ cấp ba là gì chứ, nơi này có Đảng viên nào hiểu biết về tình hình phương diện này xin cứ nói, cho mọi người giải tỏa nghi hoặc.

Mâu Dũng sau khi nói xong mỉm cười quái dị nhìn quét qua mọi người, ung dung nhấp một ngụm trà, thảnh thơi nhìn Diệp Phàm, mùi vị gây hấn vô cùng rõ ràng.

Khúc Anh Hà há miệng lập tức nói ngay:

- Chuyện này tôi thật ra cũng biết một chút, lần trước trạm phát điện Trúc Thủy của Khanh Hương hình như có xây dựng một đoạn đường cấp ba chỉ vẻn vẹn có một ngàn mét, phía trên chỉ rải một lớp xi măng mỏng, chạy từ trạm phát điện chuyển tiếp tới xã Khanh Hương chúng tôi. Độ rộng nền đường 8,5 m, độ rộng mặt đường là 7 m, vật liệu bằng xi măng, 1000m đường lúc ấy tôi có hỏi qua Phó chủ tịch Phạm Trọng Dương, ông ấy nói hình như tiêu tốn 50 vạn, Hơn nữa chỗ đất ấy còn tương đối bằng phẳng. Trên cơ bản không cần nổ đường, xây dựng dễ dàng hơn nhiều.

- Cô ả Khúc Anh Hà này thật là phiền toái, chuyện gì cũng phải tham gia vào một chút. Cái này hình như lại muốn chĩa mũi nhọn vào mình rồi, bắn lén vô cùng rõ ràng.

Trong lòng Diệp Phàm oán hận nghĩ tới, " Mẹ kiếp, lúc nào phải xử lý miệng lưỡi bén nhọn của lũ đàn bà mới được, bằng không thật sự còn tưởng rằng Đảng ủy của Lâm Tuyền là thiên hạ của cô ta, kêu quang quác suốt ngày"

- A!

Mâu Dũng khoa trương há miệng cố ý làm ra vẻ buột miệng lên tiếng, thu hút ánh mắt của tất cả Đảng ủy viên, lập tức cười nói:

- Ha ha, xin lỗi. Có chút thất thố rồi, tôi chỉ hơi giật mình. Mặt đường mới rộng có 7m, 1000m đã tiêu tốn 50 vạn rồi.

Độ rộng mặt đường mà Phó bí thư Diệp tính toán là 10m, lại quét dầu, mặc dù nói cũng chỉ quét dầu một lớp mỏng. Nhưng những nơi con đường đó đi qua trên cơ bản đều là đường núi, nham thạch chiếm đa số, khó khăn khi mở đường lại càng tăng thêm gấp bội.


Tôi nghĩ lộ trình 65.000m phải tốn bao nhiêu tiền cũng khó mà tính ra, tất cả Đảng ủy viên đang ngồi đây đều có thể tính ra. Hừ! Ít nhất cũng phải 3000 vạn. 3000 vạn là khái niệm gì chứ, tôi cũng hiểu rất rõ, tổng thu nhập tài chính một năm của huyện Ngư Dương chúng ta mới được 4000 vạn.

Ha ha, nếu muốn tiến hành bản kế hoạch con đường nối kín Lâm Tuyền của chúng ta đoán chừng phải đầu tư tài lực của cả huyện rồi, tất cả nhân viên công tác toàn huyện uống gió Tây Bắc cũng khó làm được.

Chuyện này tôi không nói nữa. Mọi người thảo luận đi. Nhưng tôi xin được biểu lộ thái độ trước, tôi tuyệt đối sẽ không phê chuẩn ý tưởng hoang đường tùy tiện làm bậy của một số đồng chí nào đó, không quan tâm đến cuộc sống của nhân dân Lâm Tuyền, chỉ làm một số công trình thể hiện, công trình lấy thành tích.

Mâu Dũng sau khi nói xong, người lại càng lộ vẻ an nhàn, chờ đợi xem Diệp Phàm làm trò cười cho thiên hạ.

- Chuyện này nếu từ bên ngoài mà nói thật sự là có chút khó khăn, nhưng chúng ta đều biết. Những nền đường cơ bản trong kế hoạch sửa đường mà Phó bí thư Diệp đề ra về cơ bản đã hình thành, chỉ là mở rộng thích hợp, san bằng, lại trải thêm đá vụn, cuối cùng rải thêm một lớp dầu thật mỏng mà thôi.

Chi phí có lẽ sẽ không quá cao, tôi đoán chừng 1000m cần 30 vạn là đủ rồi. Tổng cộng tính toán không sai biệt lắm là 1800 vạn. Tôi nghĩ chuyện này Phó bí thư Diệp có lẽ đã nghĩ đến lâu rồi, đối với phương diện chuẩn bị tài chính, cậu ấy có lẽ đã sớm tính toán rồi

Thiết Minh Hạ từ lâu đã muốn lấy lòng Diệp Phàm, kể từ ngày đó sau khi nhìn thấy năng lực của Diệp Phàm ở quán rượu Xuân Hương, sớm đã thầm than không thôi, đã có tính toán tiếp cận Diệp Phàm, vì thế đứng lên nói giúp.

Trước mắt y và Diệp Phàm đều thuộc về phe của Lý Hồng Dương, tạm thời cũng chỉ là đặt vào giai đoạn quan hệ xã giao với Diệp Phàm.

Nếu lấy ví dụ chính là nằm vào giai đoạn mới quen nhau không lâu của tình yêu, chỉ có thể nắm tay mà thôi.

Vì Diệp Phàm dù sao cũng chỉ là một Phó phòng cùng cấp với y, muốn để cho Thiết Minh Hạ đi cậy nhờ, hắn chí ít cũng phải đợi đến lúc Diệp Phàm cầm quyền một phương. Nói thẳng ra chính là chí ít phải là một Chủ tịch hoặc Bí thư thị trấn.

- Phó bí thư Diệp có thể nhìn xa trông rộng, từ phương diện lâu dài xây dựng tất cả giao thông của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta theo quy tắc. Đây là bản kế hoạch vô cùng tốt đẹp. Mọi người nghĩ xem, nếu có thể thực hiện được thì đó sẽ là loại tình cảnh gì.

6 thị trấn đều lấy Lâm Tuyền của chúng ta làm trung tâm, ôm lấy Lâm Tuyền. Tất cả các phương diện mọi mặt của kinh tế Lâm Tuyền sẽ nghênh đón một thời kỳ phát triển thần tốc.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 219: Phó bí thư Diệp và Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...