Quan Thuật

Chương 207: Danh hiệu tiên tiến đáng giá một trăm vạn

Trong lòng y nghĩ thầm, " Quái! Phó bí thư Diệp còn trẻ sao ánh mắt lại già dặn như vậy, lạnh băng như sói vậy.

Tuy nhiên nghe nói danh hiệu tiên tiến này rất vinh quang,, nghe nói còn là do lão thái gia chủ tịch huyện tự mình ban phát.

Nếu mình có thể lấy tới cho cha nuôi nhìn một cái thì xác định ông ta cũng sẽ cao hứng"
, nghĩ tới đây chủ tịch thôn Mã cũng có ý động tâm.

Tuy nhiên nghĩ đến hơn một trăm vạn lại nhíu mày, ra vẻ đáng thương:

- Phó bí thư Diệp, có thể bớt chút hay không, năm mươi vạn nhé?.

- Hay thật! Anh cho đây là bán hàng ăn hay sao mà còn cò kè mặc cả.

Đây chính là vị trí trong thị trấn thu xếp cho anh, thử nghĩ xem, chỉ còn một thời gian ngắn nữa sáp nhập sẽ sắp xếp lại nhân sự, nếu không có năng lực công tác thì có thể điều đồng chí đến vị trí khác.

Ha ha, chúng tôi đã tính toán nhìn về một số thôn xa xôi, ví dụ như phái một số cán bộ xã Khanh Hương đi tới các thôn công tác lâu dài để tăng cường cho cơ sở.

Nhưng lần này toàn bộ cán bộ xã Khanh Hương thoáng cái đã tới hết thị trấn Lâm Tuyền chúng ta thì đúng là vượt biên chế nghiêm trọng, ai! Chúng ta cũng làm khó a! Chủ tịch thôn Mã, anh phải nắm lấy cơ hội.

Nếu làm ra một trăm vạn, ích lợi không ít.

Diệp Phàm vừa cứng vừa mềm dụ dỗ Mã Cái Thiên.

- Ích lợi, là ích lợi gì?

Mã Cái Thiên vẫn chần chừ.

Cảm thấy nếu lấy thêm một trăm vạn nữa thì chắc là không được rồi, lần trước cha nuôi cấp cho hai lăm vạn đã nhăn mặt.

Thật ra thì mẹ của Mã Cái Thiên quan hệ với cục trưởng Mã hồi còn trẻ ở thị trấn Lâm Tuyền.

Người trong thôn đều nói Mã Cái Thiên lớn lên nhìn giống cha nuôi y, ai biết là con riêng của cục trưởng Mã, tuy nhiên điều này thì ngay cả Mã Cái Thiên cũng không biết.

Hơn nữa Mã Cái Thiên lại có sự đột biến, nên cũng không phải quá giống, vì thế mà không dẫn tới một trận động đất trên quan trường.

Tuy nhiên Mã Cái Thiên lấy được 50 vạn thì cũng có đến 8 vạn chảy vào túi y, lúc làm con đường thông từ xã Khanh Hương đến thôn Thạch Bình thì y cũng sửa nhà mới.

Mấy người trúng thầu làm đường cũng không phải kẻ ngu, xe lam chở đá tới làm đường thì cũng rót vào một phần ba vào cái nhà của y hiện giờ rồi.


Tuy nhiên dân thôn cũng không oán trách gì, đó là do người ta có bản lĩnh, nếu không thì con đường này cũng không thể làm được.

- Lãnh đạo thị trấn cũng đã tính toán sau khi sáp nhập xã vào thị trấn thì cũng sáp nhập luôn hai thôn Thạch Bình và Lôi Sư nhưng hai thôn các anh thì cũng chừng có tám phần là người dân tộc Mãn.

Ý của chúng ta là xuất phát từ đặc điểm này để phát triển du lịch.

Thôn các anh phong cảnh rất đẹp, nói không chừng có thể làm một tiểu khu du lịch, vì thế anh thử nghĩ xem ích lợi nằm ở đâu.

Diệp Phàm chỉ nói một nửa để cho Mã Cái Thiên tự tính tiếp, đứng ở một bên vò đầu bứt tai giống như một con tinh tinh.

Thật ra thì chuyện này trong thị trấn chưa hề tính toán, chỉ là Diệp Phàm mới dạo qua một vòng thì nảy sinh ý tưởng.

Khoan hãy nói điều đó có thể hay không chỉ tính về nhân khẩu thì Thạch Bình có hơn hai ngàn người, Lôi Sư cũng gần ba nghìn người.

Hai thôn hợp lại cũng gần sáu ngàn người, hơn nữa hai thôn này cách nhau chưa tới hai cây số, nghe nói trước giải phóng còn là một chỗ, sau đó bị phân ra thuộc về hai xã khác nhau.

Mã Cái Thiên dĩ nhiên hiểu được trong chuyện này có không ít lợi ích, nếu hợp lại thì bản thân mình cũng là một chủ tịch thôn siêu cấp rồi.

Tuy nói không thể so sánh với thôn đập Thiên Thủy, nhưng bên mình lại có dân tộc Mãn, có chính sách ưu đãi quốc gia, về phương diện lợi ích còn lớn hơn nhiều.

Hơn nữa khi hợp lại thì kiếm thêm vài nhân tình nữa cũng không khó.

Chỉ cần trong tay có quyền, chẳng phải đàn bà sẽ chủ động giang hai chân đưa tới trước cửa mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Thật ra thì Mã Cái Thiên là bị yêu côn Phạm Võng gieo tiếng oan.

Y cũng đâu có trải qua nhiều đàn bà như vậy, tính ra chưa tới một bàn tay.

Chuyện đánh số cũng là thêu dệt quá lên, tính ra cả vợ hắn Lan Tú Cô thì mới chỉ dừng lại ở số bốn, trong đó thân mật nhất chính là quả phụ mập tên là Tiên Đình lúc nãy.

Mã Cái Thiên quả thật rất quan tâm cô ả, cung cấp cả thực phẩm lẫn tiền bạc, cả nhà cô ả được đồng chí lão Mã vô tư bao hết.

Dĩ nhiên thì nhà người ta cũng phải kính dâng thân thể phì nhiêu của Tiên Đình cho lão Mã cày ruộng gieo mạ.

Theo cách nói của Mã Cái Thiên thì chính là: Tôi là người có lòng tốt, vì quốc gia phân ưu.

Không có Mã Cái Thiên này thì quốc gia chắc chắn sẽ phải bỏ tiền ra trợ cấp gia đình Đình Tiên vì nhà người ta thuộc diện hộ nghèo.



Nghĩ tới nhiều chuyện tốt đẹp như vậy rơi lên đầu mình, chủ tịch Mã đứng ngồi không yên, mím môi nắm chặt tay tỏ thái độ quyết tâm:

- Được! Bí thư Diệp, tôi thử một chút.

- Tốt! Giờ thì chúng ta sẽ đến xã Khanh Hương xem xét. Đến đây lâu như vậy nhưng chưa từng tới xã này.

Diệp Phàm cười nói.

Thôn Thạch Bình cách xã Khanh Hương chừng hai cây số, đường đi tới đó rất nhỏ, có chỗ chỉ rộng chừng nửa mét

- Chủ tịch Mã, tại sao đoạn đường này lại nhỏ như vậy, ban đầu sao không làm rộng một chút?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha! Ha ha! Làm quá rộng thì xe lớn của xã Khanh Hương sẽ đi qua được, loại đường nhỏ này sẽ ngăn xe lớn đi qua.

Mã Cái Thiên hắc hắc cười khan nói.

- Không ngờ chủ tịch Mã lại thông minh như vậy.

Lô Vỹ giễu cợt.

- Được cái rắm! Tôi nói này chủ tịch Mã, đáng lẽ ra ban đầu anh làm rộng một chút. Anh cứ làm chiều rộng 8 mét, bỏ thêm ít đá vụn thành đường cấp phối. Xe lớn của xã Khanh Hương muốn đi nhờ qua đây để tới thị trấn Lâm Tuyền thì anh thu chút lộ phí cũng là hợp tình hợp lý, bởi vì đường này là các anh bỏ tiền ra làm mà!

Tề Thiên nói toẹt ra mà Mã Cái Thiên chợt tỉnh mộng.

- A! Đúng là ngu thật, ban đầu tôi không nghĩ ra! Ai, tiếc hận rồi.

Mã Cái Thiên hối hận không ngừng vỗ bắp đùi đen đét.

- Không có chuyện gì, chủ tịch Mã, chờ anh xin được một trăm vạn thì con đường này biến thành đường du lịch để khách du lịch đến đây tham quan.

Nhà anh ở đây làm vài món và rượu mang phong vị người Mãn, biết đâu lại thành khách sạn nhỏ, đến lúc đó còn sợ không kiếm được tiền sao, ha ha.

Diệp Phàm cười nói.

- Ừ! Cũng đúng, may là bí thư Diệp nhìn xa.


Mã Cái Thiên lại cười hơn hớn.

Không lâu sau thì đến xã Khanh Hương.

Địa hình xã Khanh Hương rất bằng phẳng, có một con suối rộng đến 100m chảy xuyên qua xã, hai bên bờ suối đều là nhà cửa.

Tuy nhiên nhà đất chiếm đến tám phần, lác đác mới có vài nhà gạch, xem ra cũng không khác lắm với thị trấn Lâm Tuyền.

Tuy nhiên cấp bậc nhà tầng còn kém vài bậc, ai! Nghèo rớt *** a! Đường đi không hề chỗ nào lát xi măng mà toàn đường đất.

Tuy nhiên đường đất rất rộng, nhìn chắc đến cả 10 mét, nếu trải xi măng lên rồi lắp đèn đường vào thì đúng là giống như đường thành phố.

Bọn họ đến vừa lúc tập hợp đông người, tuy giờ đã bốn giờ chiều nhưng trên đường còn rất nhiều người.

Ở đây cũng giống như thị trấn hay xã khác đều có có những ngày tụ họp đông người.

Ví dụ như thị trấn Lâm Tuyền thì vào ngày rằm và ngày mùng một là hai ngày tụ họp, đến ngày đó thì dù ở trong các thôn trang hay trong thị trấn cũng đều đông người hơn so với bình thường.

Dạng tập hợp như vậy đối với dân quê mà nói là có lợi cho việc phát triển kinh tế.

Chiếc xe việt dã của Tề Thiên nổi bật trên đường làm rất nhiều cặp mắt nhìn vào, mấy đứa trẻ còn reo hò đuổi theo.

Có mấy cô gái xấu như khủng long dũng cảm nhìn về người tài xế đẹp trai Tề Thiên bắn ra mấy viên đạn làm tiểu tử này sợ đến dựng tóc gáy, tay lái mấy lần suýt chao đảo.

- Tôi nói này chủ tịch Mã, xem ra mấy cô gái ở xã Khanh Hương đều như vậy a!

Tề Thiên trêu chọc.

- Ha ha! Khanh Hương xuất mĩ nữ, đó là anh chưa nhìn thấy đấy, nếu không…

Chủ tịch Mã lại lộ ra bản chất bản chất dâm đãng.

Không lâu sau thì đến trụ ở thôn, là một tòa nhà sáu tầng nằm ngoài mặt đường.

Chiều rộng của tòa nhà chừng 10 mét, toàn bộ ốp gạch men đỏ, nhìn rất khí thế, kiến trúc cũng khá có phong cách, tựa hồ vừa mới xây xong.

- Ừ! Tòa nhà này cũng được đấy!

Diệp Phàm khen.

- Cũng không tệ! Mới xây xong tháng sáu năm nay. Nghe nói toàn bộ là do bí thư Hạ xin được tiền, cô ta đúng là không đơn giản, tốt nghiệp đại học nổi tiếng Hạ Môn, hơn một trăm vạn cũng có thể xin được, đúng là tài ba!

Mã Cái Thiên khẽ than thở.

- Phải nói là có khí chất, anh đó, nói năng cũng không nên nữa, hừ!

- Tề Thiên không chút khách khí.

- Đúng! đúng đúng! Chính là cô ta có khí chất.

Cô ta đúng là nhìn rất thư thái, còn có văn hóa, không giống như đồ nhà quê chúng tôi. Ai! Nếu mình được…

Y nói tới đây thấy Diệp Phàm trợn mắt thì run rẩy cười khan:

- Tôi, tôi chỉ là thói quen thôi, bí thư Diệp cũng đừng chấp! Hơn một trăm vạn phải không.

Diệp Phàm gật đầu, thầm nghĩ, " Xem ra năng lực của bí thư Hạ Nhã Trinh đúng là lớn, để sau này thắt chặt quan hệ mới được.

Biết đâu sau này có thể làm được một con đường thông thẳng từ xã Khanh Hương tới Thiên Thủy rồi tiếp đến thị trấn về phía Tây Bắc.

Từ Đông Bắc sẽ chạy qua thị trấn Giác Lâm, phía Tây Nam liên thông với thị trấn Tà Nham, còn phía Nam là thị trấn Vũ Khê.

Tất cả tạo thành một vòng tròn liên thông lấy thị trấn Lâm Tuyền làm trung tâm.

Nói không chừng còn có thể tạo ra một vùng kinh tế phát triển tại Ngư Dương.

Nếu quả thực thành công thì thị trấn Lâm Tuyền dĩ nhiên sẽ thành điểm đầu tàu, lợi ích là không thể tính được.

Cho nên sau khi sáp nhập xã vào thị trấn Lâm Tuyền thì quy hoạch phát triển phải xây dựng thật hoành tráng mới được.

Phải lấy theo mô hình thành thị thu nhỏ, mặt đường phải rộng ra, các bến xe phải bố cục hợp lý, quy hoạch chợ cũng vậy.

Nếu không lại tái diễn cảnh vừa xây xong đã bỏ trống, lãng phí tài nguyên quốc gia.

Hiện trạng thị trấn Lâm Tuyền bây giờ chính là như vậy, việc xây dựng không tuân theo một quy hoạch nào cả, nghĩ sao làm vậy, sau này khi phát triển lên rất hỗn loạn."

Xe chạy đến trụ sở xã Khanh Hương thì đã thấy một đám đông ngăn chặn không thể tiến vào, Tề Thiên đành phải dừng lại rồi mấy người đi bộ chen vào, phát hiện bên trong rất ồn ào, mấy trăm người tạo thành một vòng tròn vây kín.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 207: Danh hiệu tiên tiến đáng giá một trăm vạn
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...